Trong phòng khách Trần Triệu Quân và vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đều đang ngồi không, ba người không giao lưu gì, Lữ Ngọc Thanh còn bất giác xoay xoay chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, dáng vẻ đầy tâm sự.
Theo lý mà nói Trần Tử Khâm không còn đói bụng nữa, chắc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng lại nhớ đến lời vừa rồi của Trần Triệu Quân, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, Thẩm Ấu Sở bón cho Trần Tử Khâm, vậy Tiểu Ngư Nhi có nên bón cho Trần Tử Bội không?
“Sớm biết vậy còn không bằng cai sữa luôn.”
Lữ Ngọc Thanh ảo não nghĩ.
Bởi vì Trần Tử Khâm không khóc nữa, vì vậy Lữ Ngọc Thanh lại bắt đầu ‘cứng rắn’, thậm chí còn lo được lo mất.
Vì vậy con người ấy à thực ra đều như vậy, may mà Lữ Ngọc Thanh không định bỏ bữa sữa này, bà đang suy nghĩ nên trần thuật việc này với Tiểu Ngư Nhi như nào.
Không giống với bầu không khí ‘kỳ lạ’ bên ngoài, trong phòng ngủ vô cùng ấm áp, Bé Tiểu Ngư Nhi bú sữa mẹ một lúc xong rất nhanh đã ngủ trong lòng Thẩm Ấu Sở, Mạc Kha và Hồ Lâm Ngữ đều ngồi bên giường nhìn.
“Nhóc con này đúng là biết hưởng thụ.”
Hồ Lâm Ngữ vươn tay bẹo khuôn mặt non nớt của Trần Tử Khâm.
“Chậc, chậc, chậc…”
Trần Tử Khâm chẹp miệng, vươn bàn tay múp míp xoa mặt, nhưng mà mắt vẫn nhắm chặt, chìm vào giấc mơ đẹp.
“Đừng làm ồn khiến con bé tỉnh.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, còn để tay thẳng ra để Trần Tử Khâm gối được thoải mái hơn.
“Cậu thực sự coi con bé thành con gái ruột à.”
Hồ Lâm Ngữ không phục lầu bầu một câu.
Thẩm Ấu Sở và Mạc Kha đều không đáp lại, Mạc Kha đánh giá cẩn thận Trần Tử Khâm, thực ra con gái lớn của Trần Hán Thăng cũng vô cùng xinh đẹp, lúc con bé mím môi, hai bên má lộ rõ lúm đồng tiền, tướng mạo của hai chị em ai ai cũng có đặc điểm riêng.
“Cũng không biết Trần Tử Bội thế nào rồi.”
Mạc Kha thở dài một hơi, Trần Tử Bội ngốc nghếch, cho dù có đói bụng cũng chưa chắc đã khóc to kêu gào như Trần Tử Khâm, thực sự khiến người ta lo lắng.
Nhắc đến con gái, Thẩm Ấu Sở cũng ngẩng đầu im lặng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối đen.
Bây giờ đã sắp bốn giờ sáng, do lệch múi giờ, phía Bắc Mỹ đã khoảng hai giờ chiều, đương nhiên trên máy bay căn bản không thể nào cảm nhận được, bởi vì đa số người đều đang ngủ, dù sao thời gian làm việc và nghỉ ngơi vẫn chưa kịp điều chỉnh lại.
Chỉ là thư ký Đàm Anh vẫn chưa nghỉ ngơi, cô đứng trước cửa phòng nghỉ ngăn lại tất cả ‘người rảnh rỗi’.
Thực ra Đàm Anh biết bí mật này không thể giấu được, máy bay vừa hạ cánh sẽ bại lộ, nhưng chủ tịch Trần từng nói cố gắng đợi sau khi ra khỏi sân bay rồi hẵng thông báo chân tướng, như vậy sẽ không còn một chút khả năng nào để cứu vãn.
Đây là ám thị của ông chủ lớn, mặc dù Trần Hán Thăng biết độ khó tương đối lớn, nên dùng từ ‘cố gắng’, nhưng Đàm Anh vẫn muốn hoàn thành thật xuất sắc.
Cấp bậc trước mắt của cô là P6, trông có vẻ chỉ cách P7 một bước, nhưng thực ra giống như cách một dải ngân hà.
Cho dù có sự giúp đỡ của Trần Hán Thăng, Đàm Anh cảm thấy mình vươn lên P7 vẫn hơi khó, bởi vì P7 của Quả Xác gần như đều là cán bộ dự bị cho tầng quản lý.
Ví dụ giám đốc nghiên cứu của ‘điện thoại Quả Xác đời ba’, người phụ trách hạng mục ‘cộng đồng Quả Xác’, người phụ trách hạng mục ‘Quả Xác drive’, quản lý cửa hàng đầu tiên của ‘cửa hàng Quả Xác’...
Những P7 này đều là nhân vật phong vân nổi tiếng trong ngành.
Người phụ trách ‘Quả Xác QvodPlayer’ Vương Hưng đã được thăng lên làm P8, còn thường xuyên góp mặt trong hội nghị ban giám đốc, gần đây ông chủ lớn hình như lại giao cho Vương Hưng một nhiệm vụ, khai phá phần mềm ứng dụng xã hội ‘Quả Xác Weibo’, học hỏi Twitter của Mỹ.
Có thể dự kiến rằng nếu như ‘Quả Xác Weibo’ có thể thành công như ‘Quả Xác QvodPlayer’, Vương Hưng rất có khả năng sẽ được thăng lên làm P9, trở thành thành viên ban giám đốc.
Đảm Anh nghĩ mình có thể bắt đầu một hạng mục mới như vậy từ ban đầu hay không, để lại dấu ấn của mình trên ‘Quả Xác Weibo’, như vậy thì việc cô trở thành P7 cũng là chuyện thuận lý thành chương, sẽ không có ai trong công ty không phục.
Trong điện tử Quả Xác to lớn, chỉ có một người đi cửa sau ‘đường đường chính chính’ là Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhưng mà thân phận của Nhiếp Tiểu Vũ thì khác, lúc chủ tịch Trần vẫn còn là Tư lệnh một mình một ngựa, cô đã là tiểu lâu la trung thành và tận tụy đi đằng sau lưng hắn, bây giờ đương nhiên có thể đàng hoàng hưởng thụ quả ngọt của sự thắng lợi.
“P8 là cực hạn của tôi.”
Đàm Anh là một người hiểu rất rõ, những nhân tài kỹ thuật như Lý Tiểu Giai, Hoàng Lập Khiêm, Vương Hưng đều không thể thay thế, nhưng chức vụ thư ký này của cô tùy tiện có thể tìm được một đống. Vì vậy cho dù phải hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ của chủ tịch Trần và không được xảy ra chút sơ sót nào thì cũng phải đến lúc hơn bốn mươi tuổi mới có thể trở thành P8.
Nhưng mà P8 có thể hưởng chia hoa hồng cổ phần, đặc biệt là sau khi Công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Quả Xác lên sàn chứng khoán thì sẽ bằng hàng nghìn hàng chục nghìn lần lương hàng năm.
“Kẽo kẹt.”
Đột nhiên Lương Mỹ Quyên đang ngủ trên giường lại lật người, tiếng động khiến Đàm Anh giật mình, cô vội vàng vứt bỏ những suy nghĩ lung tung kia đi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề vào lúc mấu chốt quan trọng này.
Thực ra tình hình trên máy bay không hề an toàn, trong quá trình xuất hiện bốn lần nguy hiểm.
Lần nguy hiểm đầu tiên chính là sau hai tiếng khi cất cánh, Lương Mỹ Quyên chán ngán sự nhàm chán trên máy bay, định ôm ‘Trần Tử Khâm’ ra trêu chọc.
Bây giờ Lương thái hậu vẫn tưởng rằng người trong phòng nghỉ là Bé Tiểu Ngư Nhi, thực ra không phải chỉ bà tưởng như vậy mà cả Tiêu Dung Ngư cũng tưởng như vậy.
Kết quả đương nhiên bị Trần Hán Thăng từ chối, nhưng mà hành trình này cần khoảng mười bốn tiếng đồng hồ, Lương thái hậu sớm muộn sẽ đến xem cháu, nếu như cứ từ chối, không chừng Tiêu Dung Ngư sẽ nghi ngờ.
Vì vậy Trần Hán Thăng bèn tìm cơ hội cãi nhau một trận với mẹ ruột, hai mẹ con vốn cãi nhau như cơm bữa, vì vậy Tiêu Dung Ngư không đặt trong lòng, còn nhỏ giọng an ủi Lương Mỹ Quyên, đương nhiên cũng khiến Lương thái hậu tức đến mức không muốn để ý đến Trần Hán Thăng.
Vấn đề tạm thời giải quyết xong.
Nguy hiểm lần thứ hai là lúc con ăn cơm, nhưng mà cũng bị Trần Hán Thăng miễng cưỡng đánh lừa, trước lúc bón thực phẩm bổ sung, hắn cố ý để Đàm Anh mang thực phẩm bổ sung đi vào, lại còn lớn tiếng trêu đùa với con gái, Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư nghe thấy tiếng cũng không qua làm phiền.
Nguy hiểm lần thứ ba xuất hiện vào lúc đi ngủ, theo lý mà nói nên nhường phòng nghỉ cho Lương thái hậu, bình thường Trần Hán Thăng có ngủ trên đất cũng không sao, nhưng tối nay hắn chắc chắn sẽ không nhường.
Nhưng Trần Hán Thăng đã sắp đặt sẵn, trên máy bay đã chuẩn bị hai chiếc giường gấp rồi.
Mặc dù không thoải mái như giường nhưng Lương Mỹ Quyên cũng không phải người có tính cách chỉ biết hưởng thụ, nên đắp chăn xong là ngủ khì.
Tiêu Dung Ngư không hề nằm trên giường, cô lấy ra một chiếc gối cổ mềm mại đeo lên, đọc sách một lúc thì ngửa cổ ra ngủ.
Nhưng mà hơn hai giờ sáng, Tiêu Dung Ngư tự động mở mắt đi qua gõ cửa muốn cho con bú.
Đây là lần nguy hiểm thứ tư, lúc đó bàn tay Đàm Anh đã đổ đầy mồ hôi, nhưng mà Trần Hán Thăng rất bình tĩnh, hắn nằm trong phòng nghỉ nói ‘Trần Tử Khâm’ đã ngủ, đợi sáng mai rồi nói.
Tiêu Dung Ngư thấy hơi kỳ lạ, bởi vì con gái bình thường lúc này sẽ tỉnh đòi bú sữa, nhưng mà cô không nghe thấy tiếng khóc của con gái như bình thường nên thực sự cho rằng Trần Tử Khâm đang ngủ.
Lúc này không thể không cảm ơn ‘sự phối hợp hữu nghị’ của tiểu Ngốc Nghếch, cô bé thực sự không thích khóc lóc, cho dù miệng cũng mở ra đóng vào nhớ mong mùi vị của sữa mẹ.
Vượt qua lần nguy hiểm thứ tư, cục diện đã ổn định hơn nhiều, lại qua thêm hai tiếng đồng hồ, Đàm Anh gõ cửa phòng nghỉ: “Chủ tịch Trần, còn khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ hạ cánh.”
Một lúc sau trong phòng nghỉ truyền ra tiếng của Trần Hán Thăng: “Biết rồi, nhân viên đón máy bay đã sắp xếp chưa?”
“Đã sắp xếp hết rồi.”
Vì kế hoạch lần này, Đàm Anh đã đến nước Mỹ rất nhiều lần mới sắp xếp thỏa đáng tất cả.
“Ừm.”
Trần Hán Thăng không nói gì nữa mà vỗ vào mông Trần Tử Bội trong ngực: “Con gái, chúng ta sắp đến rồi.”
Bé Tiểu Ngốc Nghếch chẳng thèm quan tâm, cô bé đã ngủ rồi.
Trần Hán Thăng đau lòng hôn lên trán con gái nhỏ, tối qua lúc con gái muốn bú sữa lại kéo áo Trần Hán Thăng vào mồm mút lấy mút để.
Thực ra từ điểm này có thể nhận ra Trần Tử Bội không hề ngu ngốc, chỉ là phần lớn thời gian cô bé kiểu mặc kệ, tính cách thực sự thiên về thuận theo tự nhiên không ép buộc bản thân.
“Quý hành khách xin chú ý, mười lăm phút sau chúng ta sẽ hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Kennedy, hành khách vui lòng thắt dây an toàn, nhiệt độ mặt đất hiện nay là mười chín độ C…”
Đây là Uông Minh Xuân đang thông báo, thực ra căn bản không cần thiết, đây có lẽ là cảm giác nghi thức đi.
“Phù!”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, tâm trạng của hắn cũng hơi căng thẳng, liệu mình có bị Tiểu Ngư Nhi đánh chết không, sắp công bố rồi.
······