Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1020 - Chương 1020: Bé Ngốc Nghếch Ở Mỹ

Chương 1020: Bé Ngốc Nghếch ở Mỹ Chương 1020: Bé Ngốc Nghếch ở Mỹ

Khoảng năm giờ thời gian ở San Francisco Mỹ, máy bay số hiệu 550 của hãng Gulfstream ổn định hạ cánh xuống đường băng sân bay, lúc này đang là lúc mặt trời lặn, trong quá trình máy bay trượt tạo thành một bóng đen di động dưới mặt đất phủ đầy ánh nắng vàng.

Trần Tử Bội trong lòng cha, chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé sẽ không như chị gái nhìn thấy thứ gì thích thú sẽ kêu to một tiếng ‘òa’.

Cô bé Ngốc Nghếch thường không nói một lời, nếu như cô bé không muốn nhìn cũng chỉ im lặng quay đầu đi, khuôn mặt úp trên vai cha, yên lặng thổi bong bóng.

Nhưng mà vào lúc này nhân vật chính của màn kịch không phải là Trần Tử Bội, cũng chẳng phải Trần Hán Thăng, bởi vì hai cha con căn bản không thể nào đi ra, trước mắt nữ chính số một thực ra là Đàm Anh.

Lúc máy bay dừng lại cửa mở ra, Lương Mỹ Quyên không bất ngờ gì đi qua gọi: “Trần Hán Thăng, con còn định ở trong lò luyện đơn bao nhiêu lâu, mình không ra thì cũng thôi đi, nhanh đưa Bé Tiểu Ngư Nhi cho chúng ta.”

Lương thái hậu gọi phòng nghỉ là ‘lò luyện đơn’ để hình dung việc Trần Hán Thăng trốn trong đó không chịu ra.

“Hầy.”

Trần Hán Thăng buồn bực đáp: “Vừa rồi con gái tiểu ra quần, con đang đổi bỉm, hai người xuống trước đi.”

Thực ra Tiểu Ngốc Nghếch không hề tiểu ra quần, Trần Hán Thăng chỉ tìm lý do để đẩy đi thôi, bởi vì chân tướng tốt nhất nên nói ra sau khi ra khỏi sân bay.

“Dì Lương, giám đốc Tiêu, chủ tịch Trần còn phải ký một vài thủ tục máy bay tư nhân.”

Đàm Anh bắt đầu phát huy tác dụng, cô ở bên cạnh lễ phép nói: “Chúng ta xuống trước đi, đã có xe đợi rồi, tôi sẽ giới thiệu đồng nghiệp mới cho hai người, cô ấy sẽ thay tôi làm công việc tại Mỹ.”

Trong hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, Đàm Anh phục vụ Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư vô cùng chu đáo, nói chuyện lễ độ, làm gì cũng rất đáng tin, Lương Mỹ Quyên rất hài lòng về Đàm Anh.

Vì vậy nghe thấy Đàm Anh định đi, Lương Mỹ Quyên thấy hơi kỳ lạ: “Tiểu Đàm, cháu định về nước hả?”

“Đúng vậy dì Lương.”

Đàm Anh hơi khom người: “Cháu vẫn còn vài nhiệm vụ khác vì vậy sau này sẽ do đồng nghiệp khác tiếp quản, cô ấy đang ở phía dưới máy bay.”

Đàm Anh mượn lý do ‘giới thiệu đồng nghiệp mới’, giọng điệu truyền ý ‘giục xuống máy bay’, bởi vì Tiêu Dung Ngư đã chuẩn bị mở điện thoại, nếu như mở máy xong gọi điện thoại về nước hoặc là nhận được tin nhắn bên phía Kiến Nghiệp, sự việc sẽ lập tức bại lộ.

Cho dù bây giờ vấn đề của việc bại lộ không quá lớn, nhưng không đúng với kỳ vọng của chủ tịch Trần, Đàm Anh đang cố gắng hoàn thành ý đồ của lãnh đạo.

Mặc dù Lương Mỹ Quyên thẳng tính nhưng rất biết lý lẽ, cũng không ỷ vào việc con trai có tiền, có địa vị mà chỉ tay năm ngón, nghe thấy có người đang đợi mình, quả nhiên bà không tiếp tục ở lại máy bay nữa mà đi theo thang xuống.

Chỉ có Tiểu Ngư Nhi nhìn cửa gỗ phòng nghỉ cảm thấy hơi không thích hợp.

Cảm giác không thích hợp này rất kỳ lạ, rõ ràng mọi thứ trông có vẻ rất bình thường, nhưng Tiêu Dung Ngư lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Giám đốc Tiêu.”

Đàm Anh lại dùng lý do khác khuyên bảo: “Chủ tịch Trần có mua biệt thự ở bên này, lúc trước sửa sang lại, tất cả đều do đồng nghiệp của tôi làm, tôi rất lo liệu chị có thích phong cách này không?”

“Không sao đâu.”

Tiêu Dung Ngư bị cắt ngang suy nghĩ thì cười cười nói: “Có nơi dừng chân đã tốt lắm rồi, cảm ơn các cô.”

“Không cần khách sáo, tất cả đều là điều chúng tôi nên làm.”

Đàm Anh vừa nói vừa vươn tay chỉ dẫn Tiêu Dung Ngư xuống máy bay.

Đối với thái độ ân cần này, Tiêu Dung Ngư bỏ dự định gõ cửa phòng nghỉ cũng đi theo xuống máy bay.

·····

Đồng nghiệp của Đàm Anh ở Mỹ tên là Chu Thái Văn, khoảng hai mươi sáu tuổi, lớn tuổi hơn Nhiếp Tiểu Vũ, nhỏ tuổi hơn Đàm Anh, trông có vẻ hoạt bát, vừa gặp đã tự giới thiệu, còn giúp đỡ chuyển hành lý lên xe.

Xe chính là xe chở khách của sân bay, chuyên đưa đón hành khách đến sảnh lớn, đợi sau khi sắp xếp xong, Đàm Anh đứng bên dưới nói: “Dì Lương, giám đốc Tiêu, chúc hai người sống vui vẻ ở Mỹ, tiểu Chu nhớ phải chăm sóc tốt cho mọi người.”

“Yên tâm đi chị Đàm.”

Chu Thái Văn xua xua tay sau đó gật đầu với lái xe: “Go.”

“Không đợi Trần Hán Thăng sao?”

Lương Mỹ Quyên ngồi ở phía sau hỏi.

“Dì Lương yên tâm.”

Chu Thái Văn quay đầu cười hì hì nói: “Xe này gọi sẽ đến bất cứ lúc nào, chúng ta ở cửa sân bay đợi chủ tịch Trần.”

“Thì ra là vậy.”

Lương Mỹ Quyên đã hiểu, bà hỏi Chu Thái Văn: “Tiểu Chu, cháu cũng là thư ký giống Tiểu Đàm hả?”

“Cháu không phải.”

Chu Thái Văn lắc đầu: “Sếp của cháu là giám đốc Tào Tào Kiến Đức, Quả Xác định thành lập văn phòng và trung tâm số liệu ở nước Mỹ, chúng cháu là đoàn đội đi đầu khảo sát.”

“Đã làm ăn đến cả nước ngoài rồi à.”

Lương Mỹ Quyên lẩm bẩm một tiếng, quy mô kinh doanh của Trần Hán Thăng rốt cuộc lớn như nào, thực ra Lương thái hậu cũng không rõ lắm, nhưng mà dù sao cũng không nhỏ.

Bởi vì bí thư thành phố Cảng Thành muốn tìm Trần Hán Thăng bây giờ đều phải nhờ Trần Triệu Quân hẹn thời gian.

Có thể được lựa chọn thay thế Đàm Anh, năng lực tổng hợp nhất định không kém, lúc Chu Thái Văn nói chuyện, cô ấy thấy Tiêu Dung Ngư liên tục lắc điện thoại thì biết điện thoại chưa bắt được tín hiệu.

“Sân bay Kennedy chính là như vậy, cho dù đăng ký gói quốc tế, tín hiệu vẫn không ổn định.”

Chu Thái Văn đề nghị: “Giám đốc Tiêu, cô khởi động lại điện thoại thử xem.”

“Được, cảm ơn.”

Tiêu Dung Ngư khởi động lại điện thoại, trong quá trình đó cô tùy tiện hỏi: “Cô Chu, giấy tờ thân phận của chúng tôi để ở chỗ tiếp viên hàng không, lúc nào thì trả cho chúng tôi?”

“Vâng?”

Chu Thái Văn ngây người: “Tôi không biết, nhiệm vụ tôi nhận là tiếp đón mọi người, không hề biết về giấy tờ thân phận.”

“Phải không?”

Tiêu Dung Ngư cau mày, cảm giác ‘không đúng lắm’ càng mạnh mẽ hơn.

Quãng đường từ khi xuống máy bay đến sảnh sân bay không hề dài, lúc Tiêu Dung Ngư khởi động lại máy lần thứ hai, bọn họ đã xuống xe rồi.

Vào sân bay cần làm thủ tục vô cùng nghiêm khắc, nhưng ra khỏi sân bay không cần bất cứ giấy chứng nhận nào, thoải mái ra khỏi đường đi, lúc này điện thoại của Tiêu Dung Ngư cũng có tín hiệu điện thoại của hãng Di Động, tin nhắn bắt đầu vang lên ‘tinh tinh tinh’ không ngừng.

Ngoài một vài tin nhắn quảng cáo, trong số người quen có Biên Thi Thi gửi đến ba tin nhắn.

16h30 ngày 11 tháng 4, Biên Thi Thi: Tiểu Ngư Nhi, tớ nhớ cậu quá, nhìn thấy bóng lưng của cậu biến mất sau cửa kiểm soát, nước mắt tớ cứ trào ra.

20h05 ngày 11 tháng 4, Biên Thi Thi: Ăn xong bữa tối xem tivi, tớ vẫn rất nhớ cậu, không thì tớ bay qua đó với cậu nhé.

5h30 ngày 12 tháng 4, Biên Thi Thi: Đến Mỹ chưa? Nhớ gọi điện thoại cho tớ.

Đây là bạn học Thi Thi đang nhớ mong bạn thân, Tiểu Ngư Nhi rất cảm động, nhưng tin nhắn của mẹ cô Lữ Ngọc Thanh lại có đến tận tám tin, hơn nữa theo sự thay đổi của thời gian, cảm xúc trong tin nhắn của bà cũng không ngừng thay đổi.

17h40 ngày 11 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Con gái, sao lão Trần lại gọi điện thoại cho mẹ bảo Trần Tử Khâm vẫn ở Kiến Nghiệp?

17h55 ngày 11 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Mẹ và cha con bây giờ đi tìm lão Trần xem rốt cuộc là chuyện gì.

20h30 ngày 11 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Con gái, bây giờ con thế nào, Bé Tiểu Ngư Nhi thực sự ở Kiến Nghiệp, người theo bọn con lên máy bay là con gái của Thẩm Ấu Sở.

21h20 ngày 11 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Mẹ đã đưa Trần Tử Khâm về nhà rồi, con không cần lo lắng, sau khi mở máy thì gọi điện cho mẹ.

02h22 ngày 12 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Bảo bối đói đến phát khóc, con bé muốn bú sữa mẹ, cha mẹ đang đi sang chỗ Thẩm Ấu Sở, hi vọng con đừng trách mẹ.

3h40 ngày 12 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Bảo bối bú xong ngủ rồi, chúng ta cũng ở lại chỗ Thẩm Ấu Sở nghỉ ngơi, sau khi mở máy gọi điện thoại cho mẹ.

4h50 ngày 12 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Tiểu Ngư Nhi, đến chưa?

6h20 ngày 12 tháng 4, Lữ Ngọc Thanh: Đến chưa?

“Tuýt!”

Tiêu Dung Ngư xem xong mấy tin nhắn này thì mặt lập tức trắng bệch, cô quay người muốn tìm Trần Hán Thăng xác nhận là sự việc, nhưng đã không đc vào sân bay nữa.

Không mua vé sao được vào chứ?

Nhưng không có chứng minh thư thì mua vé thế nào?

"Tiểu Ngư Nhi, con sao thế?"

Lương Mỹ Quyên buồn bực, nhưng Tiêu Dung Ngư không kịp giải thích, cô vội vàng gọi cho Lữ Ngọc Thanh, lúc điện thoại kết nối giọng nói của Tiểu Ngư Nhi gần như sụp đổ: "Mẹ…mẹ đừng dọa con, Tử Khâm thực sự ở Kiến Nghiệp?"

"Cái gì cơ?"

Lương Mỹ Quyên càng buồn bực hơn, cháu gái lớn rõ ràng vẫn luôn ở chỗ Trần Hán Thăng.

Cũng vào lúc này, Trần Hán Thăng đeo kính râm đã đi ra, trên tay ôm một đứa nhỏ, lần này hắn không trốn tránh nữa mà giống như Tôn đại thánh vừa tu luyện xong ở 'lò luyện đơn', chuẩn bị đại náo thiên cung.

Lương Mỹ Quyên chằng quan tâm Trần Hán Thăng, bà đi qua lướt nhìn đứa trẻ lập tức nhảy dựng lên nói: "Ấy, nhóc Ngốc của bà, sao cháu lại ở đây?"

······

Bình Luận (0)
Comment