Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1021 - Chương 1021:。“Cá Trốn Dưới Đáy Biển Thổi Bong Bóng” Và “Thiếu Nữ Hẻm Mèo Thẩm Ấu Sở’

Chương 1021:。“Cá trốn dưới đáy biển thổi bong bóng” và “Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở’ Chương 1021:。“Cá trốn dưới đáy biển thổi bong bóng” và “Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở’

Lương Thái Hậu đương nhiên rất bất ngờ, sao cháu gái nhỏ Trần Tử Bội lại ở Mỹ chứ? Chẳng nhẽ người ở trên máy bay vẫn luôn là Bé Ngốc Nghếch?

Khoảnh khắc phát hiện ra chân tướng, Lương Mỹ Quyên ngây ra, bởi vì tin tức quá nhiều thực sự không kịp xử lý.

Trần Tử Bội nhìn thấy bà nội quen thuộc lập tức vươn tay ra muốn ôm, mặc dù Lương Mỹ Quyên thấy khó hiểu nhưng vẫn bất giác ôm lấy cháu gái, còn nhẹ nhàng dỗ dành.

Đây đều là thói quen hình thành theo thời gian, nhưng mà bà vẫn hỏi con trai: “Tử Khâm thì sao?”

“Ở Kiến Nghiệp.”

Trần Hán Thăng thẳng thắn nói, hắn đã mang tâm thế ‘lợn chết’, mặc người ta đun nước rồi.

“Ở Kiến Nghiệp?”

Lương thái hậu nhìn Bé Tiểu Ngốc Nghếch, lại nhìn Trần Hán Thăng.

“Bởi vì con đã đổi hai đứa con gái với nhau.”

Trần Hán Thăng nói vô cùng hùng hồn: “Những cái này đều là do con làm, con làm con chịu, hai người cùng lên đi, Trần mỗ con còn gì phải sợ hãi.”

“Con…”

Lương Mỹ Quyên cảm thấy đứa con trai này của mình chắc điên rồi, vì sao lại đổi Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội với nhau, còn nói mấy lời linh tinh gì đây.

Nhưng mà bên phía Tiêu Dung Ngư, cô kết hợp nội dung của tin nhắn và cuộc nói chuyện với mẹ, đặc biệt là Lữ Ngọc Thanh vô cùng chắc chắn nói rằng Trần Tử Khâm ở Kiến Nghiệp, Tiêu Dung Ngư mới từ từ tỉnh ngộ.

Đặc biệt là đứa bé trong lòng Lương Mỹ Quyên, cho dù áo ngoài, dáng người, thậm chí là dáng vẻ đáng yêu đều không khác mấy, nhưng cô bé không phải Bé Tiểu Ngư Nhi.

Tiêu Dung Ngư ngây ra một lúc đột nhiên chạy về phía Trần Hán Thăng, cướp lấy chiếc túi nhỏ của hắn.

Dùng sức quá nhiều không chỉ khiến Trần Hán Thăng suýt nữa ngã sấp, mà dây túi nhỏ cũng ‘phựt’ một tiếng đứt đoạn.

“Tiểu Ngư Nhi, con đừng vội.”

Lương thái hậu thấy con dâu tức giận thì vội vàng chạy qua an ủi.

Sau khi Tiêu Dung Ngư phát hiện chân tướng, phản ứng đầu tiên không phải suy nghĩ ý nghĩa của hành động Trần Hán Thăng làm, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ là về Kiến Nghiệp, tìm con gái.

Nhưng về Kiến Nghiệp cần mua vé, tài liệu thân phận của cô và Trần Tử Khâm đều bị tiếp viên hàng không cầm rồi, nếu như tiếp viên hàng không trả về vậy chỉ có thể là trả cho Trần Hán Thăng.

Vì vậy Tiêu Dung Ngư muốn tìm những giấy tờ đó, lập tức trở về đón con gái đến bên cạnh, lần này cô nhất định phải ôm con gái trong tay, không ai được động đến.

Nhưng mà sau khi mở túi ra xong, Tiêu Dung Ngư mang vẻ mặt hoảng loạn, bởi vì bên trong căn bản không có hộ chiếu màu đỏ, bên trong chỉ đơn giản có một cục pin điện thoại, một cục sạc dự phòng, một chiếc laptop in chữ ‘K?’, còn có một chiếc MP4 Quả Xác, những cái khác đều là dây sạc loạn xì ngầu.

Tiêu Dung Ngư tìm mỗi ngóc ngách trong chiếc túi đầy đồ đó hai lần vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này rốt cuộc cô đã ngẩng đầu lên nhìn trừng trừng Trần Hán Thăng, nhìn người đàn ông tội ác tày trời.

Trần Hán Thăng cũng ‘thoải mái’ nhìn thẳng, hắn đã chuẩn bị hết tất cả, thậm chí còn suy nghĩ việc có nên tháo kính râm xuống, chốc nữa Tiểu Ngư Nhi tát hắn tránh bị đau bàn tay.

“Xoạt!”

Giày đế bằng của Tiêu Dung Ngư ma sát với đá dưới đất, cô bước nhanh tới đồng thời giơ tay lên.

Trần Hán Thăng từ từ nhắm mắt đợi tiếng tát vang lên, nhưng mà điều khiến hắn thấy kỳ lạ là không thấy cái tát đến mà chỉ thấy một bàn tay lục lọi trên người mình.

Thì ra Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa nản lòng, cô tường rằng giấy tờ đó bị Trần Hán Thăng giấu trên người.

Tiêu Dung Ngư tìm rất kỹ càng, có một số rõ ràng chỉ là túi nhỏ không thể nào đút tài liệu thân phận được, nhưng cô vẫn kiểm tra hai ba lượt, dường như đây chính là hi vọng được nhìn thấy con gái.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, hắn rất phối hợp giơ tay lên mặc Tiêu Dung Ngư kiểm tra, nhưng Trần Hán Thăng phản ứng như vậy càng khiến Tiểu Ngư Nhi tuyệt vọng hơn.

“Đã muộn rồi.”

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Dung Ngư càng ngày càng sốt ruột, Trần Hán Thăng khẽ nói: “Tất cả giấy tờ thân phận anh đã bảo Đàm Anh đem về nước rồi, không có mệnh lệnh của anh, cô ấy sẽ không trở lại đây.”

“Vì sao?”

Lần thứ hai Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu, ánh mắt không còn mơ màng như vừa rồi nữa, còn mang theo cả tức giận, sốt ruột, đau lòng, lo lắng…

“Bởi vì anh không muốn để em đưa Bé Tiểu Ngư Nhi đi.”

Trần Hán Thăng bình tĩnh đáp.

Đây có lẽ chính là ‘cháy nhà ra mặt chuột’ đi, không hề nói dối một lời, cũng không che giấu, nói thẳng: “Việc này là anh làm, muốn về nước thì không được, nhưng muốn mạng anh thì có đây.”

“Vì vậy…”

Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, nước mắt lại kiên quyết giữ lại không chảy xuống: “Anh để con bé lại Kiến Nghiệp, anh có biết con bé mới bảy tháng không? Con bé là con gái ruột của anh anh biết không? Một nửa dòng máu chảy trên người con bé là của anh, anh có biết không?”

“Anh biết.”

Trần Anh Tuấn vốn chẳng biết kiêng kị là gì cũng có cảm giác áy náy cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Nhưng em không cần lo lắng, nó sẽ được chăm sóc rất tốt.”

“Anh đang nói dối.”

Tiêu Dung Ngư nghe lời của Trần Hán Thăng xong cô càng tức giận hơn, ngoài mẹ ra ai có thể ‘chăm sóc tốt’ cho đứa con mới bảy tháng tuổi chứ.

“Dù sao bây giờ em không thể về được.”

Cho dù là nói dối hay là giở trò vô lại, cho dù Trần Hán Thăng cũng vô cùng đau lòng, nhưng đã đi đến bước đường này, hắn đương nhiên không thể nào hối hận vào lúc này.

Lương Mỹ Quyên vẫn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang đối chất, không có ai giải thích nguyên nhân cho bà, vì vậy Lương thái hậu chỉ có thể vừa chăm sóc cho cháu gái nhỏ, bừa móc điện thoại ra gọi cho Trần Triệu Quân hỏi quá trình sự việc.

Chỗ này có một người giúp việc là dì Lâm, nhưng bà ấy vốn là giúp việc của nhà Tiêu Dung Ngư, Trần Tử Bội căn bản không biết bà ấy vì vậy cũng không cần dì Lâm ôm mình.

Chu Thái Văn tiếp nhận công việc của Đàm Anh đứng hơi xa, như vậy vừa không nghe thấy cuộc đối thoại riêng tư giữa chủ tịch Trần và giám đốc Tiêu, nhưng vẫn có thể đối phó với tình huống cấp bách bất cứ lúc nào.

Chu Thái Văn đương nhiên từng tìm hiểu Tiêu Dung Ngư, ngoài xinh đẹp, thành tích tốt, sự nghiệp tuyệt vời ra còn là mẹ của con gái chủ tịch Trần.

“Hầy!”

Chu Thái Văn thở dài, rốt cuộc cô ấy vẫn còn trẻ, không thể giống như Đàm Anh coi công việc là trên hết, cho dù cô ấy sẽ hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ nhưng về mặt tình cảm cô ấy vẫn đứng về phía Tiêu Dung Ngư.

Vào lúc này Chu Thái Văn nhìn thấy chủ tịch Trần và giám đốc Tiêu lại cãi cọ mấy câu, giám đốc Tiêu lau nước mắt đột nhiên xông về phía cửa kiểm soát sân bay Kennedy.

Chu Thái Văn bị dọa sợ vội vàng định chạy qua ngăn lại, mặc dù nước Mỹ tự xưng là ‘freedom country’ đất nước của tự do, nhưng cảnh sát rút súng ra không phải là chuyện đùa đâu.

Chẳng qua động tác của Trần Hán Thăng nhanh hơn, Tiêu Dung Ngư vừa chạy được hai bước, hắn đã lập tức vòng qua eo ôm cô lên.

“Anh thả em ra, anh thả em ra, em phải về tìm con gái em, em muốn con gái, hu hu hu…”

Lúc Chu Thái Văn chạy đến mới phát hiện Tiêu Dung Ngư đã sụp đổ, mặt cô đầy nước mắt đang giãy giụa.

Nhưng mà Trần Hán Thăng rất khỏe, Tiêu Dung Ngư đương nhiên không giãy ra được, Lương Mỹ Quyên ôm đứa trẻ nên không thể lại gần, Bé Tiểu Ngốc Nghếch vẫn luôn không thích khóc lóc bị dọa sợ, nước mắt như viên đậu không ngừng trào ra khỏi đôi mắt hoa đào.

Trong tình huống hỗn loạn như vậy, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nắm một cánh tay Trần Hán Thăng há miệng cắn.

“Shit!”

Trần Hán Thăng đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Đương nhiên đau thì đau, Trần Hán Thăng vẫn không rút cánh tay lại, nhưng từ cảm giác đau đã có thể phán đoán đã được rằng chảy máu.

Trần Hán Thăng thấy hơi kỳ lạ, mấy năm trước ở sân bay trung tâm của Kiến Nghiệp, hắn cũng từng bị cắn một cái vì trêu chọc Tiêu Dung Ngư, lúc đó hình như không hề rách da, chỉ để lại hai vết răng rất sâu.

Vì sao sau khi Tiểu Ngư Nhi làm mẹ lại cảm giác có vẻ mạnh mẽ hơn trước rồi.

Lương thái hậu vốn định khuyên răn, nhưng mà bị Trần Hán Thăng ngăn lại, bởi vì sau khi cắn một cái Tiểu Ngư Nhi phát tiết được hết sự tức giận, dần dần bình tĩnh lại.

Thực ra vào khoảnh khắc Tiêu Dung Ngư cắn Trần Hán Thăng, vẻ mặt của Chu Thái Văn cũng theo đó mà suýt xoa, cũng giống như ở bệnh viện nhìn thấy tiêm cũng sẽ có cảm giác đầu kim cắm vào mông của mình.

Nhưng mà cô ấy cũng không qua tham dự vào, một là Đàm Anh từng nhắc nhở, vấn đề tình cảm của chủ tịch Trần thì để hắn tự xử lý, lúc đó cứ làm một kẻ mù câm điếc là được.

Thực ra cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của không ít khách du lịch, còn cả cảnh sát chống tay đi đến.

Cho nên, Chu Thái Văn đuổi nhóm người hóng hớt góp vui đi trước, sau đó dùng tiếng Anh giải thích nguyên nhân với cảnh sát, cô ấy nói chỉ là cãi nhau giữa hai vợ chồng sẽ không ảnh hưởng tới trật tự nơi công cộng.

Đồng thời cô ấy còn chú ý đến kính râm của ông chủ lớn có bị rơi xuống đất lúc tranh chấp không, Trần Hán Thăng không có danh tiếng gì ở nước Mỹ nhưng ở trong nước là một nhân vật lớn, bây giờ truyền thông phát triển, chẳng may bị chụp được truyền về trong nước sẽ là một phiền phức lớn.

Sau khi xử lý thỏa đáng những việc này, Chu Thái Văn lại chuyển ánh mắt về ‘hiện trường sự việc’ phát hiện chủ tịch Trần và giám đốc Tiêu đã ngừng chiến.

Giám đốc Tiêu ngồi xổm xuống đất đau lòng khóc lóc, mỗi lần chủ tịch Trần muốn đặt tay lên vai cô đều bị cô đẩy mạnh ra.

“Chủ tịch Trần.”

Đến tận lúc này Chu Thái Văn mới đi qua chào hỏi, cô lặng lẽ liếc nhìn cánh tay của ông chủ lớn, thực sự đã bị cắn đến bật máu.

“Ừm.”

Trần Hán Thăng cũng chẳng quá để tâm, hắn xua tay nói: “Cô và dì Lâm đẩy vali cho lên xe đi, chốc nữa chúng tôi sẽ đến bãi đỗ xe.”

Sau khi cấp dưới và giúp việc rời khỏi, Trần Hán Thăng tiếp tục khuyên Tiêu Dung Ngư: “Ở sân bay không phải là cách, em lại không mua được vé, không bằng về nhà ở nước Mỹ trước đã.”

“Không cần anh quan tâm.”

Quả nhiên sau khi Tiêu Dung Ngư cắn xong, mặc dù cô vẫn tiếp tục khóc nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều, cũng không làm hành động xông vào cửa kiểm soát của sân bay nữa.

Thực ra không phải chỉ mỗi mình cô đang khóc mà Lữ Ngọc Thanh vẫn chưa cúp điện thoại cũng đang khóc.

Tiêu Dung Ngư từ nhỏ đến lớn nào có chịu ấm ức như vậy, nhưng Lữ Ngọc Thanh ở cách xa hàng trăm nghìn kilomet thực sự không còn cách nào khác, nếu như được bà thực sự muốn lập tức bay đến nước Mỹ, nhưng vẫn còn Bé Tiểu Ngư Nhi.

Lúc này có thể nhìn ra được sự thông minh của Trần Hán Thăng lúc ‘bố trí’, hắn giữ Lữ Ngọc Thanh lại trong nước, vậy Trần Tử Khâm nhất định sẽ được chăm sóc tốt. Hắn mua máy bay tư nhân, ngoài dùng cho mục đích thương vụ, khả năng bại lộ việc ‘hoán đổi hai đứa trẻ’ trên máy bay rất nhỏ.

Bởi vì nếu như là chuyến bay dân dụng bình thường, Tiêu Dung Ngư nhất định sẽ phát hiện.

Cho dù có miễn cưỡng giấu được, Tiêu Dung Ngư cũng có thể lập tức mua vé máy bay bay về nước, chỉ có máy bay tư nhân mới có thể che giấu thỏa đáng sự việc.

“Tiểu Ngư Nhi…”

Lữ Ngọc Thanh khuyên trong điện thoại: “Trần Hán Thăng đồ chó chết này mặc dù đã giấu chứng minh thư và hộ chiếu đi, nhưng con đừng sợ, chúng ta sẽ làm cho con một chứng minh thư mới gửi sang, rất nhanh con sẽ được trở về.”

“Mẹ…”

Tiêu Dung Ngư mặt đầy nước mắt đặt điện thoại bên tay, sụt sịt nói: “Trần, Trần Hán Thăng vì sao cứ bắt nạt con, con đã sinh con cho anh ta rồi, anh ta vẫn, vẫn bắt nạt con, rốt cuộc anh ta muốn con phải như thế nào…”

“Òa…”

Lữ Ngọc Thanh ở đầu dây bên kia không thể nhịn được nữa ôm lấy điện thoại khóc to.

Lương Mỹ Quyên cũng không nhịn được ngồi xổm xuống ôm lấy Tiêu Dung Ngư, xoa khóe mắt nói: “Con gái, mẹ cũng ở bên này, con đừng khóc, chúng ta về trước sau đó lại thương lượng xem làm thế nào để về nước.”

Lương thái hậu nói, Tiểu Ngư Nhi vẫn nghe, nhưng mà lúc cô đứng dậy chân mềm nhũn, Trần Hán Thăng đang định đỡ thì bị đẩy ra.

“Anh đi ra đi.”

Lương Mỹ Quyên trừng mắt với Trần Hán Thăng: “Mẹ và cha con sớm muộn cũng bị con làm tức chết.”

Vừa rồi Trần Triệu Quân đã tiết lộ toàn bộ tình hình với Lương Mỹ Quyên, bao gồm cả ý nghĩa thực sự của việc ‘đổi hai đứa trẻ’.

Lương thái hậu đương nhiên muốn nhìn thấy hai cháu gái cùng lớn lên, nhưng lại không muốn thông qua cách này, nếu như năm đó ai ôm Trần Hán Thăng mới bảy tháng đi, Lương Mỹ Quyên nhất định sẽ liều mạng.

Nhưng điểm chuyển ngoặt của việc này nằm ở việc người chăm sóc Trần Tử Bội là bà nội, chăm sóc Trần Tử Khâm là bà ngoại, bọn họ đều là người chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ.

Đây giống như là may mắn trong bất hạnh, giống một ánh sáng trong bóng tối, khiến người ta vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nhịn được thở phào một hơi.

Sau khi đến bãi đỗ xe, Chu Thái Văn kiêm chức lái xe đã khởi động sẵn xe, trên đường về biệt thự, Trần Hán Thăng ngồi ở ghế lái phụ im lặng không nói gì, Lương Mỹ Quyên ngồi ở ghế sau ôm cháu gái nhỏ không nói gì, chỉ có Tiêu Dung Ngư luôn nói chuyện với mẹ.

Trần Hán Thăng mơ hồ nghe thấy không ít, Lữ Ngọc Thanh đang nói gì đó “Bé Tiểu Ngư Nhi còn chưa ngủ dậy, hôm nay mẹ đến bệnh viện tìm vú nuôi, còn phải đến trung tâm thương mại mua quần áo cho con bé…”

Lúc gần đến biệt thự, Lữ Ngọc Thanh đột nhiên im lặng, tiếng nói chuyện nhỏ hơn rất nhiều.

Trần Hán Thăng mặc dù nghe không rõ, nhưng sắc mặt của Tiêu Dung Ngư vô cùng kinh ngạc, thậm chí cảm xúc buồn bã cũng bớt đi nhiều.

“Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?”

Trần Hán Thăng cau mày.

······

Sau khi đến biệt thự, Chu Thái Văn và dì Lâm giúp đỡ xách hành lý, chỗ ở bên này đã được dọn dẹp, vệ sinh, điện nước, mạng đều được lắp đặt đầy đủ, xung quanh đều là biệt thự.

Sau khi xuống xe mọi người đều sửa soạn hành lý, Tiêu Dung Ngư không có nhiều sức lực như vậy chỉ im lặng ngồi trong phòng ngủ ngây ngốc.

“Con có thể dán cái băng cá nhân vào không?”

Lương Mỹ Quyên nhìn vết răng trên tay Trần Hán Thăng lạnh lùng nói.

Mặc dù giọng điệu của Lương thái hậu không quá tốt nhưng đây là mẹ ruột, chắc chắn có quan tâm con trai.

“Mẹ, mẹ không hiểu được.”

Trần Hán Thăng nhếch mép nói: “Con cố ý lộ ra vết thương như vậy mỗi lần Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy, hận ý của cô ấy đối với con sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng không chừng sẽ thấy áy náy.”

“Sao con lại vô liêm sỉ vậy nhỉ.”

Lương Mỹ Quyên nhổ một ngụm nước bọt, vốn theo lẽ thường tính, Tiêu Dung Ngư chắc chắn sẽ không để ý đến Trần Hán Thăng, nhưng lần này cô lại nói chuyện, chủ động hỏi: “Trần…Trần Tử Bội đâu?”

“Gì cơ?”

Trần Hán Thăng chớp chớp mắt, hắn thấy hơi bất ngờ, nhưng mà rất nhanh nói: “Mẹ anh đưa đi tắm rồi, mông hơi bẩn.”

“Ồ.”

Tiêu Dung Ngư lại quay đầu.

Trần Hán Thăng buồn bực một lúc, sau đó nói ra mục đích của mình: “Em muốn gặp con gái của em thì có thể gọi video.”

“Đúng nhỉ.”

Tiêu Dung Ngư hơi lay động, mặc dù mình ở Mỹ, Bé Tiểu Ngư Nhi ở Trung Quốc, nhưng có thể thông qua gọi video QQ để nhìn thấy con gái mà.

Vừa rồi quá kích động nhất thời không nghĩ ra khoa học kỹ thuật đã phát triển vậy.

Tiêu Dung Ngư lập tức lật người ngồi dậy lấy laptop ra cắm dây mạng vào, còn bảo Lữ Ngọc Thanh lập tức tạo tài khoản QQ.

Trần Hán Thăng cười ha ha dựa vào tường, hắn định đợi sau khi kết thúc cuộc gọi video sẽ gọi điện cho lão Trần hỏi kỹ xem xảy ra chuyện gì.

Hiệu suất bên phía Kiến Nghiệp rất chậm, có lẽ người già không quá quen với việc đăng ký tài khoản QQ, dù sao phải mất một hồi lâu Tiêu Dung Ngư mới thêm được tài khoản QQ.

Nhưng mà QQ không phải là số mới, hơn nữa ảnh đại diện cũng hơi quen thuộc, Trần Hán Thăng vội vàng lại gần xem.

Mẹ!!

Vì sao tên QQ lại là ‘Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở’ chứ?”

Tiêu Dung Ngư lại rất bình tĩnh, trực tiếp ấn vào nút gọi video, trên QQ xuất hiện một tin tức:

“Cá lặn dưới đáy biển thổi bong bóng’ đang gọi video cho ‘Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở’, đợi đối phương đồng ý.

······

Bình Luận (0)
Comment