“Tút….”
“Tút…”
“Tút…”
Đây là tiếng phát ra từ laptop khi gọi video QQ đợi đối phương trả lời.
Tiêu Dung Ngư đang ngồi đối diện với màn hình, Trần Hán Thăng đứng sau ghế, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng gọi video cho Trần Tử Khâm, vì sao lại thêm tài khoản của Thẩm Ấu Sở?
Bình thường người làm việc thẹn với lòng thường hay đa nghi, Trần Hán Thăng tráo đổi hai đứa trẻ, đây không chỉ là việc thẹn với lòng, nghiêm trọng hơn có thể dùng từ ‘trời đánh’.
Vì vậy lập tức trong đầu hắn xuất hiện vô số khả năng, hơn nữa còn vắt óc suy nghĩ cách giải thích hợp lý nhất.
“Hôm qua mình để Trần Tử Khâm ở chỗ Thẩm Ấu Sở, sau đó gửi tin cho cha.”
“Chẳng nhẽ cha không thấy vì vậy Trần Tử Khâm vẫn ở chỗ Thẩm Ấu Sở?”
“Cũng không đúng, vừa rồi Tiểu Ngư Nhi gọi điện thoại, mẹ vợ rõ ràng nói Trần Tử Khâm đang ngủ, trông có vẻ đã ôm con bé về rồi.”
“Mẹ nó, rốt cuộc là sao?”
······
Trần Hán Thăng buồn bực gãi gãi đầu, người chột dạ chính là như vậy, nhất định phải có một đáp án khiến mình yên tâm, nếu không sẽ thấy không tự tin.
Trần Hán Thăng không phải thần tiên, hắn căn bản không thể ngờ được những việc xảy ra ở Kiến Nghiệp, Trần Triệu Quân cũng không gửi tin nhắn nói kỹ với con trai, dù sao bây giờ ông cũng đang trong trạng thái mơ hồ.
“Đinh.”
Lúc này, phía bên kia đã nghe.
Trần Hán Thăng vội vàng tập trung sự chú ý, ánh mắt sáng rực nhìn màn hình video, ban đầu vì camera chưa chỉnh ngay ngắn nên chỉ quay được vai của đối phương, với cả bố cục của phòng ngủ.
“Ấy…”
Trần Hán Thăng căng chặt yết hầu, từ phòng ngủ và quần áo hắn phán đoán được người này chính là Thẩm Ấu Sở.
Trần Hán Thăng mất tự nhiên hơi run lên, trong lòng nghĩ nhanh như vậy mà ba người đã phải đối mặt đối chất với nhau rồi sao?
Lúc hắn đang suy nghĩ cách đối phó, không ngờ Thẩm Ấu Sở chỉ điều chỉnh lại camera sau đó đứng lên, tiếp đến là Lữ Ngọc Thanh ôm Trần Tử Khâm ngồi xuống.
Cả quá trình, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư không nói một lời.
Cuộc trò chuyện video của “Cá lặn ở đáy biển thổi bong bóng’ và ‘Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở’ dường như cứ như vậy kết thúc.
Lữ Ngọc Thanh thì vội vàng chào con gái: “Alo, Tiểu Ngư Nhi…”
Trần Hán Thăng khẽ thở phào một tiếng, bây giờ hắn cũng dần dần hiểu được chắc đã xảy ra một vài việc ngoài ý muốn mình không ngờ được, vì vậy Lữ Ngọc Thanh và Trần Tử Khâm mới ở trong nhà Thẩm Ấu Sở.
Trí thông minh của cặn bã nam rất cao, rất nhiều việc chỉ dựa vào suy đoán và phân tích là có thể đoán được tám chín phần sự thật.
Trần Tử Khâm hình như vừa bị làm ồn đến tỉnh, chẳng có tinh thần gì nhìn máy tính, đến mẹ cũng không quan tâm quay người nhào vào lòng bà ngoại ngủ.
“Cháu gái yêu, cháu gái yêu…”
Lữ Ngọc Thanh vỗ mông Trần Tử Khâm, chỉ vào máy tính nói: “Nhìn xem đó là ai, đó là mẹ đấy, chúng ta chào mẹ đi.”
Nhưng mà đứa trẻ mới bảy tháng tuổi nào có khả năng tư duy, lúc cô bé đói sẽ khóc lóc, lúc buồn ngủ sẽ nhắm mắt, muốn chơi thì xuống tầng, tất cả dựa vào cảm giác của thân thể.
Vì vậy bà ngoại vỗ mông cô bé, Trần Tử Khâm bĩu môi, phát ra hai tiếng hừ hừ không hài lòng sau đó có lẽ muốn khóc.
“Được rồi, được rồi, mẹ, để con bé ngủ đi.”
Tiêu Dung Ngư vội vàng nói, cô có thể nhìn thấy con gái đang rất mãn nguyện, nhìn Trần Tử Khâm trong video đang nhắm mắt, khuôn mặt tròn đáng yêu như vậy, vẻ mặt của Tiêu Dung Ngư bất giác có thêm sự dịu dàng.
“Cái kia…”
Lữ Ngọc Thanh đang định nói chuyện đột nhiên chú ý đến phía sau lưng Tiêu Dung Ngư có bóng dáng của một người đàn ông, có thể đàng hoàng đứng trong phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư chỉ có cái tên đàn ông thối tha Trần Hán Thăng.
“Con bảo Trần Hán Thăng ra ngoài đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Lữ Ngọc Thanh truyền rõ ràng qua loa của laptop.
Tiêu Dung Ngư quay đầu nhìn một cái, mặc dù không nói chuyện nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
“Ra thì ra, hung dữ vậy làm gì…”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng, hắn cũng không ở lại khiến người ta ghét bỏ nữa, hắn định ra ngoài gọi điện thoại cho lão Trần tìm hiểu xem bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau khi Trần Hán Thăng chướng mắt đi khỏi, trong phòng ngủ chỉ còn Tiêu Dung Ngư và mẹ Lữ Ngọc Thanh đang gọi video với nhau, vừa có cảm giác nhớ mong khi từ biệt, cũng có sự thương tiếc đau lòng.
Trước khi nước mắt trào ra, Tiêu Dung Ngư vẫn nhịn được, cô dùng ngón tay thon dài khẽ lau khóe mắt rồi xác nhận lần nữa: “Tối qua con đói là do Thẩm Ấu Sở giúp cho bú sao mẹ?”
Đây chính là bí mật vừa rồi Lữ Ngọc Thanh nói lúc còn ở ngoài biệt thự, vì vậy Tiêu Dung Ngư mới kinh ngạc như thế.
“Ừm.”
Lữ Ngọc Thanh gật đầu: “Bây giờ mẹ đang ở chỗ Thẩm Ấu Sở, vừa rồi muốn nhanh gọi video cho con, nhưng lại không biết tạo tài khoản QQ, cũng là Thẩm Ấu Sở chủ động cho mẹ mượn.”
“Ồ.”
Tiêu Dung Ngư đáp một tiếng cụp mắt không nói gì nữa.
Lữ Ngọc Thanh hơi động miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng lại rất do dự, cuối cùng nói đến chuyện khác: “Về vấn đề chứng minh thư, cha con bảo con không cần lo lắng, ông ấy sẽ giúp con làm thật nhanh một cái gửi qua, sau đó con đến đại sứ quán gửi đơn xin làm mất hộ chiếu, chắc là rất nhanh có thể về nước.”
“Con biết rồi.”
Tiêu Dung Ngư gật đầu, nếu như đợi Trần Hán Thăng chủ động trả giấy tờ thì không biết đợi đến bao giờ, chỉ có thể tự nghĩ cách.
“Sau đó…sau đó…”
Lữ Ngọc Thanh ngập ngừng một lúc lại nói đến chuyện khác: “Về vú nuôi của Trần Tử Khâm, con cũng không cần lo lắng, mẹ đã nhờ quan hệ hỏi thăm các bên rồi, đợi chốc nữa hơn chín giờ mẹ lại đến bệnh viện nhân dân tỉnh hỏi xem.”
Bên nước Mỹ bây giờ là buổi tối, nhưng trong nước vừa mới là tám giờ sáng.
“Vâng.”
Tiêu Dung Ngư gật đầu với màn hình.
“Còn có cái kia…cái kia…”
Lữ Ngọc Thanh lắp bắp, dường như rất khó xử.
Tiêu Dung Ngư thở dài, cô có thể đoán được mẹ muốn nói gì, cô chủ động nói: “Mẹ nói với Thẩm Ấu Sở, mẹ chồng con đưa Trần Tử Bội đi tắm, đợi tắm xong con sẽ gọi video lại, ngoài ra…”
Tiêu Dung Ngư khựng lại nhìn con gái đang ngủ ngon trên màn hình máy tính bình tĩnh nói: “Thẩm Ấu Sở đã cho con gái con bú một lần, con cũng cho con gái cô ấy bú một lần, con sẽ không nợ cô ấy.”
“Tiểu Ngư Nhi…”
Đây chính là việc Lữ Ngọc Thanh muốn thương lượng, nhiều lần muốn nói lại thôi, bà không ngờ rằng Tiêu Dung Ngư lại chủ động nói ra, chuyện này không hề bình thường.
Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo chỉ là không muốn nợ ân tình của Thẩm Ấu Sở, hơn nữa cô cũng đã nói rất rõ ràng:
Thẩm Ấu Sở cho bú một lần, vậy cô cũng cho một lần.
Chỉ một lần thôi.
······
Lúc này ở bên ngoài biệt thự, Trần Hán Thăng đang gọi điện thoại cho Trần Triệu Quân.
Trần Hán Thăng ngồi trên đất nhặt viên đá lên vẽ linh tinh trong sân, buổi tối ở nước Mỹ không hề ồn ào, không có các ông cụ ra ngoài đi dạo, cũng không có các dì nhảy quảng trường, rất lâu mới có một chiếc xe ô tô đi ngang qua cửa biệt thự.
Đến tận bây giờ, Trần Hán Thăng mới biết rằng thì ra tối hôm đó Trần Tử Khâm khóc lóc, lão Trần và hai vợ chồng ông Tiêu lại đưa đến chỗ Thẩm Ấu Sở nhờ cho bú sữa.
“Mọi người cũng quá coi trọng rồi.”
Trần Hán Thăng cười thất thanh: “Một buổi tối không uống sữa mẹ cũng chẳng sao cả, thực ra Trần Tử Bội cũng như vậy cả buổi tối không được uống sữa mẹ mà vẫn ngủ được.”
“Cái gì mà quá coi trọng.”
Trần Triệu Quân vẫn luôn rất hiền hòa không nhịn được nâng cao giọng phản bác: “Một buổi tối không là gì vậy rất nhiều buổi tối sau này thì sao, chẳng nhẽ con định thực sự cho con bé cai sữa hả?”
“Cha.”
Trần Hán Thăng cũng không vội mà ung dung nói: “Vì thực hiện kế hoạch này con đã chuẩn bị mấy tháng liền, đến cả máy bay con cũng mua sao có thể không nghĩ đến vấn đề sữa mẹ chứ, cha nghe con giải thích đã.”
“Thứ nhất, ngoài việc sắp xếp thỏa đáng nhà, phương tiện đi lại, nhân viên bảo vệ ở nước Mỹ, con đã liên hệ với hai vú nuôi từ trước rồi, bọn họ đều là người Trung Quốc, chỉ là đến nước Mỹ sinh con, khỏe mạnh không có vấn đề gì.”
“Thứ hai, con đã chuẩn bị đầy đủ ở nơi xa xôi này, trong nước đương nhiên cũng sắp xếp xong, đều là hai người mẹ khỏe mạnh.”
“Thứ ba, thời gian con hẹn vú nuôi ở Trung Quốc là sáng hôm nay mười giờ, bọn họ sẽ chủ động đến, không ngờ sức nhẫn nại của mấy người già lại kém như vậy, trực tiếp ôm Trần Tử Khâm đến tìm Thẩm Ấu Sở, càng không ngờ rằng cô ấy lại đồng ý.”
“Tình hình bây giờ đã thay đổi rồi.”
Nói đến đây, Trần Hán Thăng cười hai tiếng: “Vì vậy con phải lập tức thay đổi cho phù hợp với cục diện hiện nay.”
“Cũng có nghĩa là con căn bản chưa từng nghĩ đến việc dùng sữa mẹ làm quân cờ?”
Trần Triệu Quân ngây ra hỏi.
“Bởi vì căn bản là vô dụng.”
Trần Hán Thăng nhún vai nói: “Cũng chỉ có thể là Thẩm Ấu Sở, cô ấy thật thà như vậy mới đồng ý với mọi người, nếu như đổi thành Tiêu Dung Ngư, cha xem cô ấy sẽ quan tâm sao?”
“Cũng đúng…”
Lão Trần im lặng một lúc, mình và hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đúng là có cố ý bắt nạt Thẩm Ấu Sở.
“Vậy toàn bộ kế hoạch của con là gì?”
Trần Triệu Quân lại hỏi.
Thực ra lãoTrần cũng rất vô tội, hôm qua Trần Hán Thăng gửi tin nhắn xong thì tắt máy cũng đồng nghĩa so với những người khác, Trần Triệu Quân cũng chẳng nắm được bao nhiên tin tức.
“Con định đánh hạ phía Tiểu Ngư Nhi trước.”
Trần Hán Thăng đứng dậy nói: “Tính cách của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư không giống nhau, trong ngày tháng dài sống chung, Tiêu Dung Ngư có thể từ từ tiếp nhận Trần Tử Bội, con lại về nước tăng thêm ràng buộc giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm, như vậy thì sẽ là trước khó sau dễ.”
“Thì ra là như vậy…”
Trần Triệu Quân đã hiểu đây là một kế hoạch lâu dài, Trần Hán Thăng định đợi sau khi Tiêu Dung Ngư chấp nhận Trần Tử Bội lại về nước khiến Thẩm Ấu Sở chấp nhận Trần Tử Khâm.
Hai bên thực ra có thời gian chênh lệch, nhưng bởi vì việc xảy ra tối hôm qua dường như làm sự việc phức tạp hơn.
“Vậy sao con không nói với cha.”
Trần Triệu Quân trách một câu.
“Nói xong cha sẽ đồng ý sao?”
Trần Hán Thăng cười hì hì hỏi ngược lại.
Trần Triệu Quân không nói gì, nếu như ông ấy biết trước kế hoạch của con trai, không những không đồng ý không chừng còn ngăn cản.
Trong lòng Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ vì vậy mới tiền trảm hậu tấu, ép lão Trần giúp đỡ mình, điều duy nhất hắn không ngờ được là năng lực tự phát huy của ba người già quá tốt, đã loại bỏ luôn cảm giác xa lạ của Thẩm Ấu Sở với Trần Tử Khâm.
“Đây cũng không phải chuyện xấu.”
Trần Hán Thăng tính toán: “Vậy con sẽ bảo hai vú nuôi ở trong nước không cần đến nữa, tiếp tục để Thẩm Ấu Sở cho Trần Tử Khâm bú, có lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ đơn giản hơn.”
“Lữ Ngọc thanh đã liên hệ với bên bệnh viện thành phố Cảng rồi.”
Từ sau khi Trần Triệu Quân biết cả kế hoạch, trong lòng ông cũng tự tin hơn, ông lắc đầu nói: “Hai hôm nữa vú nuôi sẽ đến.”
“Phải không?”
Trần Hán Thăng đùa: “Vậy mọi người bỏ ra bao nhiêu tiền, con trả gấp đôi để bọn họ rời đi.”
“Chậc!”
Trong giọng điệu của lão Trần có hơi không hài lòng, lúc nào rồi vẫn còn đùa cợt.
“Thư ký của con Đàm Anh đã về nước rồi.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ rồi nói: “Con sẽ bảo cô ấy chú ý, với lại mọi người đừng mơ làm lại hộ khẩu cho Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội nữa, bên phía bệnh viện có người của con, ít nhất sẽ phải kéo dài nửa năm.”
“Lão Tiêu đã giúp Tiểu Ngư Nhi làm lại chứng minh thư rồi.”
Trần Triệu Quân nhắc nhở: “Ông ấy có người bên công an, làm chứng minh thư vô cùng nhanh, sẽ gửi qua sớm thôi.”
“Cha yên tâm đi, Tiểu Ngư Nhi nhất định không nhận được.”
Trần Hán Thăng vô cùng tự tin nói, hắn cũng không giải thích nguyên nhân, nhưng chắc chắn là ngăn chặn việc gửi đồ thôi.
“Haiz!”
Trần Triệu Quân cũng không biết nên nói gì tiếp, bây giờ ông hi vọng nhanh giải quyết vấn đề này, nếu như cuối cùng hai chị em có thể cùng lớn lên, vậy cũng không uổng công làm ra chuyện gà bay chó chạy này.
“Vậy con cúp máy đây.”
Trần Hán Thăng nhìn về phía phòng ngủ nói: “Mẹ con hình như đang ôm Trần Tử Bội nói chuyện video với Thẩm Ấu Sở, con phải đi qua xem sao.”
“Được.”
Nhưng tước khi cúp điện thoại, Trần Triệu Quân đột nhiên hỏi: “Trong kế hoạch của con có định bao giờ đưa Trần Tử Bội về nước không?”
Trần Tử Bội về nước, thực ra cũng có nghĩa Tiêu Dung Ngư về nước, đồng thời cũng có nghĩa bọn họ đều đã tiếp nhận.
“Ít nhất…”
Trần Hán Thăng trầm ngâm một lúc: “Cũng phải đợi Trần Tử Bội và Trần Tử Khâm đều biết gọi ‘mẹ’.”
Câu này chưa nói hết, thực ra là Trần Tử Khâm gọi Thẩm Ấu Sở là mẹ, Trần Tử Bội gọi Tiêu Dung Ngư là mẹ.
······
Sau khi cúp điện thoại về biệt thự, Trần Hán Thăng đang định đẩy cửa phòng ngủ, hắn không ngờ rằng nhìn thấy Lương Mỹ Quyên hai tay trống không đi ra, cau chặt mày.
“Gọi video xong rồi hả mẹ?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ừm, xong rồi.”
Lương Mỹ Quyên ngây ra đáp.
“Con đâu mẹ?”
Trần Hán Thăng lại hỏi.
“Trong lòng Tiểu Ngư Nhi.”
Đây chính là điều khiến Lương thái hậu khó hiểu: “Nó nói sẽ cho Trần Tử Bội bú một lần.”
“Cái này…”
Trần Hán Thăng cũng ngây ra rồi quyết đoán nói: “Vậy cũng tốt, đứa trẻ không biết khóc vận may cũng không quá tệ, Tiêu Dung Ngư đã thích con bé rồi.”
“Nhưng Tiểu Ngư Nhi cũng nói.”
Lương Mỹ Quyên vẫn rất lo lắng: “Bởi vì Ấu Sở cho Trần Tử Khâm bú một lần vì vậy con bé mới trả một lần, sau này hai bên không nợ nhau, vậy sau này Trần Tử Bội phải làm sao?”
Lương thái hậu không hề biết kế hoạch của Trần Hán Thăng, bà không hề biết bên nước Mỹ cũng có hai vú nuôi.
“Mẹ, vấn đề này phải biết cách phân tích khảo chứng, không thể đi theo tư duy của Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng cũng không nói thật, hắn ôm vai Lương thái hậu cười hì hì nói: “Nếu Thẩm Ấu Sở cho bú một lần, cô ấy sẽ trả một lần, vậy chúng ta nghĩ cách để Thẩm Ấu Sở cho bú thêm một lần, Tiểu Ngư Nhi không phải sẽ lại trả một lần sao, cứ tuần hoàn như vậy…”
“Bốp!”
Trần Hán Thăng vỗ tay: “Hai đứa trẻ không đói được, kế hoạch của con cũng có thể thực hiện, quá tuyệt vời!”
“A…”
Lương thái hậu ngây ra gật đầu, bà cảm thấy logic như vậy hình như cũng không sai, nhưng vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó.