Đối với một người mẹ, cho con của ‘tình địch’ bú sữa là cảm giác như nào?
Phân vân? Buồn bã? Không cam tâm? Khó chịu?
Bây giờ, Tiêu Dung Ngư đang có cảm xúc như vậy.
Thực ra đánh giá khách quan, Bé Tiểu Ngốc Nghếch bú sữa tương đối yên lặng, Bé Tiểu Ngư Nhi thường xuyên bú được một nửa, nếu như bên ngoài có tiếng động gì, cô bé sẽ lập tức ngẩng đầu muốn quay qua xem.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch lại không như vậy, cho dù bà nội đang nói chuyện ở phòng khách, hay là cha đang nói, cô bé đều không quan tâm, khuôn mặt múp míp chăm chú mút, chuyên tâm lấp đầy cái bụng của mình.
Mặc dù Tiêu Dung Ngư ôm Trần Tử Bội, nhưng ánh mắt không nhìn cô bé, thậm chí cố gắng thả lỏng đầu óc không nghĩ đến việc này.
Tiểu Ngư Nhi thực sự coi việc cho bú như một ‘nhiệm vụ ngang bằng’, chỉ bởi vì Thẩm Ấu Sở cho con gái của cô bú nên cô mới cho con gái của cô ấy bú.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Trẻ con bú sữa thường xuyên xảy ra tình huống như vậy, giúp con vuốt xuôi là được, vì vậy theo thói quen, Tiêu Dung Ngư bất giác vỗ lưng cho Trần Tử Bội.
“Không đúng…đây không phải con gái của mình.”
Sau khi vỗ xong Tiêu Dung Ngư mới đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt hơi phức tạp.
May mà Bé Tiểu Ngốc Nghếch bú xong rất nhanh, Tiêu Dung Ngư cũng thở phào một hơi, bây giờ cô ấy không muốn tính toán quá nhiều, cô bỏ áo xuống đi ra.
“Này.”
Tiểu Ngư Nhi đưa Trần Tử Bội cho Trần Hán Thăng như đưa một đồ vật.
“Ấy, con bú xong rồi hả?”
Cũng chỉ có Trần Hán Thăng da mặt dày đến mức coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn cười ôm lấy trêu chọc con gái: “Con có nói cảm ơn không, nhớ ân tình đút sữa, sau này phải báo đáp biết chưa.”
Tiêu Dung Ngư lười để ý đến loại người vô lại này, cô đang định quay người về phòng ngủ, đột nhiên cảm giác hình như có người bắt lấy vạt áo của mình.
“Đừng động vào tôi.”
Tiêu Dung Ngư bây giờ đang là lúc vô cùng hận Trần Hán Thăng, căn bản không muốn hắn động vào.
“Không phải anh.”
Trần Hán Thăng cũng rất vô tội, bởi vì hắn không hề trêu vào Tiêu Dung Ngư, nhìn qua mới phát hiện thì ra bị Trần Tử Bội túm lấy.
Đây là một hành động thường thấy, trẻ con lúc bú sữa sẽ nắm lấy một vài đồ, nhưng mà Trần Hán Thăng phản ứng rất nhanh, hắn lập tức nói: “Con bé tưởng em là mẹ, vì vậy mới không nỡ rời xa em, em có muốn ôm thêm không?”
“Hừ!”
Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng, đây chính là mục đích Trần Hán Thăng đổi hai đứa trẻ đi, nhưng mà Tiểu Ngư Nhi sao có thể để hắn được như ý nguyện.
Đây là lần cuối cùng cho bú, đợi sau khi nhận được chứng minh thư, cô sẽ lập tức về nước, vì vậy Tiêu Dung Ngư cẩn thận tách bàn tay của Trần Tử Bội ra, ‘tuyệt tình’ về phòng ngủ.
“Oa!”
Bé Tiểu Ngốc Nghếch nhìn bóng lưng của Tiêu Dung Ngư khẽ kêu một tiếng, giọng nói mang âm điệu trẻ con mềm mại, hoàn toàn khác với chị gái hoạt bát.
“Không sao, lần sau cô ấy vẫn sẽ cho con bú, bởi vì cô ấy cũng là mẹ con.”
Trần Hán Thăng thơm má của con gái, ngửi thấy một mùi sữa thơm nồng.
······
Rất nhanh đã đến giờ ăn bữa tối, Tiêu Dung Ngư vốn chẳng muốn ăn gì, nhưng Lương Mỹ Quyên thương con dâu, bà đặc biệt mang đồ ăn và canh đến phòng ngủ, cùng Tiểu Ngư Nhi ăn cơm.
“Chủ tịch Trần.”
Chu Thái Văn ở trên bàn ăn hỏi: “Hai vú nuôi ở nước Mỹ có cần gọi bọn họ đến nữa không?”
Có thể tiếp nhận công việc thư ký của Đàm Anh vậy chắc chắn có bản lĩnh, Chu Thái Văn vừa rồi trông có vẻ chỉ ở phòng bếp giúp nấu ăn, thực ra không hề quên việc quan sát quỹ đạo hành động của mỗi người.
Cô ấy cũng nhìn thấy Tiêu Dung Ngư cho đứa trẻ bú, vì vậy mới hỏi ông chủ lớn như vậy.
“Không cần đâu.”
Trần Hán Thăng xua tay: “Nhưng vẫn phải duy trì liên hệ, lúc nào tôi cần bọn họ phải lập tức đến, tiền không thành vấn đề, cô cứ dùng thoải mái.”
“Tôi biết rồi.”
Chu Thái Văn gật đầu, thực ra mua nhà và tìm vú nuôi ở nước Mỹ không hề rẻ, nhưng đối với ‘Trần Quả Xác’ quả thực là một món tiền nhỏ, đặc biệt là khi công ty Internet dưới chướng Quả Xác lên thị trường chứng khoán, giá trị con người của Trần Hán Thăng tuyệt đối sẽ lên đến hàng chục tỷ.
Nhưng xu hướng kinh tế năm nay không giống mọi năm, số tài sản này nếu vào năm ngoái có thể nằm trong top mười bảng người giàu Hồ Nhuận, nhưng từ tết năm nay trở đi, giá nhà khắp cả nước đột nhiên tăng nhanh.
Khắp nơi trong Kiến Nghiệp đều thấy bóng dáng người xây dựng, biệt thự Kim Cơ Đường Thành năm ngoái Trần Hán Thăng mua năm triệu, bây giờ đã nhảy lên bảy triệu, hơn nữa giá vẫn tăng tiếp.
Rất nhiều chuyên gia kinh tế đã dự đoán, đến cuối năm có rất nhiều đơn vị khai phá bất động sản sẽ tăng trưởng gấp nhiều lần, thậm chí là gấp mười lần giá trị công ty.
Trước khi Trần Hán Thăng đến nước Mỹ, hội đồng quản trị có người đã đề xuất có cần bỏ ra một phần tiền thành lập ‘Bất động sản Quả Xác’, nhưng lại bị Trần Hán Thăng từ chối.
Lý do của hắn rất đơn giản, giới hạn trên của ngành này quá thấp, hơn nữa khung quá nhiều, chỉ cần thấy không vừa mắt là có thể tùy tiện thay đổi bạn, dù sao đều là xây nhà, có thể có hàm lượng kỹ thuật gì trong đó?
Nhưng sản nghiệp khoa học kỹ thuật lại khác, điện thoại Quả Xác bây giờ là ‘Quả 3’, mười năm nữa sẽ thành ‘Quả 13’, sẽ đại diện bao nhiêu sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật và bản quyền phát minh trong đó.
Ngoài ra đã đến địa vị như Trần Hán Thăng, hai công việc có giá trị như nhau, tất nhiên công ty nghiên cứu phát triển kỹ thuật sẽ cao hơn thương nhân làm bất động sản nhiều.
Không chừng mười năm nữa, lúc Trần Hán Thăng mở hội nghị ở diễn đàn kinh tế thế giới Davos, nhà đầu tư bất động sản lại đang đau khổ suy nghĩ làm thế nào để trả hết khoản nợ của ngân hàng, ngành này nhảy vào rồi trèo ra không phải chỉ đơn giản là lột một tầng da.
“Seven.”
Ăn xong cơm, Trần Hán Thăng dặn dò Chu Thái Văn: “Cô xử lý lại email trong hòm mail, chốc nữa tôi muốn xem.”
Chu Thái Văn còn được gọi là ‘Châu Seven’, đây cũng là nguyên nhân lúc đó Trần Hán Thăng lựa chọn cô ấy, hắn còn được gọi là ‘Trần handsome’, thư ký tên ‘Chu seven’, là tên tốt kết hợp Trung tây.
Có lẽ do đi máy bay quá mệt, rất nhanh mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, Bé Tiểu Ngốc Nghếch đương nhiên theo bà nội, Trần Hán Thăng ngồi một mình trong phòng khách vừa uống cà phê vừa phê duyệt email, chốc chốc lại nghĩ về tình hình bên Kiến Nghiệp.
“Bây giờ chắc là hơn chín giờ sáng ở Kiến Nghiệp, chắc chắn lại loạn hết lên.”
Trần Hán Thăng âm thầm nghĩ, hắn lấy điện thoại ra do dự một lúc lại đặt xuống, lúc này không thích hợp gọi điện cho Thẩm Ấu Sở.
“Kẽo kẹt.”
Đột nhiên có cửa phòng ngủ của phòng nào đó mở ra, ánh đèn vàng chiếu xuống hành lang.
Lương Mỹ Quyên vội vàng đi ra vứt bỉm trên tay vào thùng rác, Trần Hán Thăng hiểu chắc là Bé Tiểu Ngốc Nghếch lại tè rồi.
“Đứa nhỏ hết quần áo để mặc rồi.”
Lương Thái Hậu cau mày nói.
Nếu như nói Trần Hán Thăng thực sự có điều gì sơ sót vậy chính là không mang theo toàn bộ quần áo của Bé Tiểu Ngốc Nghếch lúc đến nước Mỹ, nhưng mà cũng chẳng sao, bởi vì cách giải quyết vấn đề này đến cả Lương Mỹ Quyên cũng nghĩ đến.
Quần áo của em gái không mang đến, nhưng quần áo của chị gái có mang đến, hai chị em ra đời cách nhau mấy ngày, thân hình cũng gần giống nhau, emmmm…
“Mượn thôi.”
Trần Hán Thăng hếch cằm chỉ về phía phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi.
“Thực sự phải mượn sao?”
Lương thái hậu còn chưa quyết định.
“Không mượn cũng chẳng sao.”
Trần Hán Thăng vô tâm nói: “Cùng lắm con bé mặc quần ướt hoặc là để trần mông ngủ, chỉ là buổi tối nhiệt độ xuống thấp, con bé có thể sẽ bị cảm…”
Trần Hán Thăng còn chưa nói hết, Lương Mỹ Quyên đã trực tiếp đi qua gõ cửa.
Đối với bà nội, bà thà để mình bị ốm cũng sẽ không để cháu gái nhỏ bị ốm, cắn răng mượn quần áo thì sợ cái gì.
Tiêu Dung Ngư không phản cảm với Lương Mỹ Quyên, không biết hai mẹ con nói gì trong phòng, lúc Lương Mỹ Quyên đi ra, vành mắt hai người đều đỏ.
Nhưng mà!!!
Trong tay Lương Mỹ Quyên cầm một bộ quần áo nhỏ sạch sẽ.
“Chỉ vậy?”
Trần Hán Thăng không hề bất ngờ cười đắc ý: “Bú sữa của em, mặc quần áo của con em, đợi sau này con bé gọi em là ‘mẹ’, anh không tin Tiêu Dung Ngư em có thể nhịn được.”
······