Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1024: Làm Cách Nào Chứng Minh Con Gái Mình Là Của Mình?

Chương 1024: Làm cách nào chứng minh con gái mình là của mình? Chương 1024: Làm cách nào chứng minh con gái mình là của mình?

Lúc bên Trần Tử Bội có vài tiến triển nhỏ, bên Kiến Nghiệp cũng tích cực hành động.

Nhưng mà hành động này là vì ngăn cản ‘âm mưu’ của Trần Hán Thăng, ví dụ như:

Trần Hán Thăng giấu giấy tờ thân phận của Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Khâm, lão Tiêu định cầm ảnh của con gái về Cảng Thành một chuyến tranh thủ ngày mai làm xong chứng minh thư.

Trần Hán Thăng muốn Thẩm Ấu Sở tiếp tục cho Bé Tiểu Ngư Nhi bú, Lữ Ngọc Thanh quyết định sáng nay đến bệnh viện Kiến Nghiệp hỏi thăm xem có vú nuôi nào phù hợp không, đồng thời nhờ mối quan hệ ở quê tìm kiếm.

Quần áo của Trần Tử Khâm đều bị mang đi hết, nên sắp xếp cho Trần Triệu quân đến trung tâm thương mại mua.

Ba người già ai có nhiệm vụ của người đó, nhưng trước khi ‘hành động’ lại xuất hiện một vấn đề Trần Tử Khâm phải làm thế nào?

Cũng không thể để Lữ Ngọc Thanh ôm đứa trẻ bảy tháng tuổi ra ra vào vào bệnh viện đúng không, không những đứa trẻ dễ bị nhiễm vi khuẩn, Lữ Ngọc Thanh ôm cũng mệt.

“Nếu không thì…vẫn để ở chỗ Ấu Sở đi.”

Lão Trần nghĩ một lúc rồi thương lượng với Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh.

Tiêu Hoành Vĩ nhìn Lữ Ngọc Thanh, lão Tiêu cảm thấy được, Thẩm Ấu Sở là một cô gái lương thiện, Bé Tiểu Ngư Nhi ở chỗ cô sẽ không có vấn đề gì.

Còn về việc có thể làm cho bọn họ thêm ràng buộc, lão Tiêu cảm thấy một hai ngày không thể có tác dụng gì.

Sau khi tìm được vú nuôi, làm lại chứng minh thư xong Tiểu Ngư Nhi có thể về nước, khoảng thời gian này chỉ là ‘thời gian đặc biệt’ thôi.

Thời gian đặc biệt nên xử lý bằng cách đặc biệt.

“Em thấy sao?”

Tiêu Hoành Vĩ hỏi ý kiến của Lữ Ngọc Thanh, mặc dù ông và Trần Triệu Quân đồng ý nhưng tư duy của đàn ông và phụ nữ khi giải quyết vấn đề khác nhau, phụ nữ cảm tính hơn nhiều.

“Không được.”

Quả nhiên là vậy, Lữ Ngọc Thanh lạnh mặt không đồng ý.

Tối qua Thẩm Ấu Sở giúp đỡ cho Trần Tử Khâm bú, Lữ Ngọc Thanh đã cảm thấy rất có lỗi với con gái, bởi vì mình không giữ được ‘giới hạn cuối’, như vậy khiến Tiêu Dung Ngư ở nước Mỹ vô cùng khó xử, bất đắc dĩ phải cho Trần Tử Bội bú để ‘trả ân tình’.

Việc này đối với người kiêu ngạo như Tiểu Ngư Nhi, trong lòng chắc chắn là một loại dày vò.

“Như vậy đi.”

Lữ Ngọc Thanh nói: “Lão Trần, ông đến bệnh viện tìm vú nuôi, tôi đưa đứa trẻ đến trung tâm thương mại mua quần áo.”

“A…Được!”

Trần Triệu Quân ngây ra, khóe miệng hơi động đậy rồi đồng ý.

“Hầy!”

Tiêu Hoành Vĩ thở dài, phụ nữ có lúc thật hồ đồ.

Trần Triệu Quân là ông nội của Trần Tử Khâm không sai, nhưng đồng thời cũng là ông nội của Trần Tử Bội, trong lòng lão Trần hi vọng biết bao nhiêu hai đứa cháu gái có thể cùng lớn lên.

Lão Tiêu có thể cá cược một trăm lần, Trần Triệu Quân đến bệnh viện chắc chắn sẽ là ‘không tìm được gì’, cuối cùng không thể không cầu xin chỗ Thẩm Ấu Sở, lúc đó càng mất mặt hơn.

“Cứ quyết định vậy đi.”

Lữ Ngọc Thanh ôm cháu ngoại, cảm ơn Thẩm Ấu Sở lần nữa rồi bước nhanh ra khỏi nhà.

Từ dáng vẻ này Lữ Ngọc Thanh có lẽ định không bao giờ trở lại nữa.

“Cảm ơn cháu, cảm ơn…”

Giọng điệu của lão Tiêu hòa nhã hơn nhiều, bởi vì ông biết việc này chắc vẫn chưa xong.

······

“Ồ, rốt cuộc đi rồi.”

Sau khi mấy người ông Tiêu rời khỏi, Hồ Lâm Ngữ vươn vai một cái, mặc dù Lữ Ngọc Thanh vì cháu gái ăn nói nhỏ nhẹ khiến người ta cảm động, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy tính cách của người phụ nữ trung niên này quá kiêu ngạo.

“Có gì hơn người chứ, Tiêu Dung Ngư nhà mấy người cũng không xinh đẹp hơn Thẩm Ấu Sở.”

Về vấn đề dung mạo, Hồ Lâm Ngữ chưa từng lấy mình ra so sánh, cô ấy luôn lấy Thẩm Ấu Sở ra, chỉ cần Thẩm Ấu Sở thắng, cô ấy sẽ cảm thấy mình không thua.

“Lâm Ngữ….”

Thẩm Ấu Sở không cho bạn tốt tiếp tục nói nữa, bởi vì Lữ Ngọc Thanh buổi sáng có nói Tiêu Dung Ngư cũng cho Bé Tiểu Ngốc Nghếch bú sữa mẹ, điều này đã khiến Thẩm Ấu Sở thấy yên lòng.

Nhưng Thẩm Ấu Sở cũng phải đi làm lại chứng minh thư, còn phải bảo bệnh viện làm một phần giấy chứng sinh cho Trần Tử Bội, như vậy mới có thể làm lại sổ hộ khẩu, cô mới đến nước Mỹ đón con về được.

May mà bên này còn có sự giúp đỡ của mẹ Hai Mạc, trên đường đến đồn công an, Mặc Kha yên lặng lái xe, bà ta đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ấu Sở, cháu đã hỏi Trần Hán Thăng về sau vấn đề sữa mẹ của Tử Bội định giải quyết như nào chưa?”

“Cháu vừa gửi tin nhắn.”

Thẩm Ấu Sở gật đầu.

“Cậu ta nói như nào?”

Mạc Kha tiếp tục hỏi.

“Anh ấy nói…”

Thẩm Ấu Sở hơi đỏ mặt lấy điện thoại ra đưa cho Mạc Kha xem tin nhắn.

Thẩm Ấu Sở: Anh, Tử Bội mới hơn sáu tháng, bây giờ vẫn chưa thể cai sữa, anh có thể sắp xếp một vú nuôi cho con bé không? Với cả có thể cho em địa chỉ của anh không? Em gửi quần áo của Tử Bội qua.

Trần Hán Thăng: Tuyệt với, mới một buổi tối không gặp, Thẩm Ấu Sở? Em đã học cách khéo léo hỏi thăm địa chỉ của anh rồi, cả đêm nghiên cứu binh pháp Tôn Tử sao? Vấn đề sữa mẹ em không cần lo lắng, mấy hôm nay anh đang vê sữa(bà bầu hay xoa bầu vú thì sữa sẽ ra nhiều), chuẩn bị vắt ra cho con gái uống.

“Phi!”

Mẹ Hai Mạc cũng nhổ một tiếng, chẳng trách Thẩm Ấu Sở đỏ mặt.

“Cháu yên tâm.”

Mạc Kha an ủi nói: “Trần Hán Thăng mặc dù trông có vẻ không đứng đắn nhưng suy nghĩ vấn đề rất cặn kẽ, dì đoán chắc đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa bà nội của Tử Bội cũng ở bên đó, chỉ cần Trần Tử Bội không thoải mái khóc một tiếng, Lương Mỹ Quyên chắc chắn sẽ tìm Trần Hán Thăng.”

“Vâng.”

Thẩm Ấu Sở âm thầm đáp.

Thực ra nghĩ kỹ lại thì Trần Tử Bội ở chỗ cha và bà nội chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng là một người mẹ, Thẩm Ấu Sở chắc chắn không thể yên tâm nổi.

Lúc đăng ký làm lại chứng minh thư trong đồn công an, quá trình tương đối thuận lợi, đặc biệt là Mạc Kha nhờ bạn ở đồn công an, người ta gọi một cuộc điện thoại đến, công an làm hộ tịch lập tức nói muộn nhất ba ngày có thể lấy được.

Nhưng mà ở khu văn phòng của bệnh viện, Thẩm Ấu Sở gặp trở ngại.

Thái độ của bên phía bệnh viện rất hòa nhã, chỉ yêu cầu Thẩm Ấu Sở ôm Trần Tử Bội đến đây, lập tức có thể làm lại giấy chứng sinh.

Đây thực sự là ‘làm khó người một cách hợp lý’, nếu như Trần Tử Bội ở bên mình nào có cần làm lại giấy chứng sinh. Nhưng lý do của bệnh viện cũng rất đầy đủ, nếu như không ôm đứa trẻ đến làm sao chứng minh được Trần Tử Bội là con của cô?

“Làm thế nào để chứng minh con gái tôi là con tôi?”

Đầu có của Thẩm khờ khạo trở nên mông lung, Bé Tiểu Ngốc Nghếch được cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, sao có thể sai được chứ.

Nhìn thấy sắp rơi vào ‘vòng tuần hoàn ác tính’, may mà mẹ Hai Mạc là nhân viên nhà nước trong thể chế, bà hiểu rất rõ cách trả lời nước đôi này, đương nhiên cách phá giải cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm cấp trên nói chuyện là được.

Nhưng mà điều khiến Mạc Kha cảm thấy khó hiểu là, bà từ sở ý tế thành phố tìm đến sở y tế tỉnh, toàn bộ đều bị pho viện trưởng Tòa của tòa hành chính phủ nhận, ông ta kiên trì phải làm theo quy định.

Phó viện trưởng Tào là người Cảng Thành, năm ngoài lúc Trần Hán Thăng ở bên này cùng Thẩm Ấu Sở, mấy lần cùng ông ta uống rượu nói chuyện, xưng anh em.

Sau khi tìm hiểu được những tin tức này, Mạc Kha buồn bã thở dài một hơi.

Bây giờ trừ phi có người có địa vị cao hơn Trần Hán Thăng ra mặt, nếu không trăm phần trăm sẽ bị chặn lại đây, hơn nữa phó viện trưởng Tào không hề làm sai quy định.

Ngược lại, nếu như ông ta giúp đỡ làm lại giấy chứng sinh, vậy mới thực sự làm trái quy định.

“Ngăn rất hay.”

Mạc Kha cắn răng, đây cũng như một câu hỏi chứng minh trong đề toán.

Đã biết: Thẩm Ấu Sở là mẹ của Trần Tử Bội.

Cần chứng minh: Trần Tử Bội là con gái của Thẩm Ấu Sở.

Đáp án: Không thể giải.

······

Bình Luận (0)
Comment