Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1025: Quay Đi Quẩn Lại Một Vòng, Cuối Cùng Quay Về Với Thẩm Ấu Sở.

Chương 1025: Quay đi quẩn lại một vòng, cuối cùng quay về với Thẩm Ấu Sở. Chương 1025: Quay đi quẩn lại một vòng, cuối cùng quay về với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở và Mạc Kha làm việc gặp phải trở ngại, ba người già Trần Triệu Quân, Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh cũng không phải rất thuận lợi.

Làm lại chứng minh thư rất thuận lợi, Tiêu Dung Ngư lúc còn học đại học hộ khẩu chưa chuyển đến Kiến Nghiệp, dù sao Cảng Thành và Kiến Nghiệp nằm cùng một tỉnh, năm kia lúc dùng danh nghĩa Tiêu Dung Ngư mua biệt thự, Kiến Nghiệp vẫn chưa hạn chế hộ tịch.

Nếu như sau này thực sự cần, với điều kiện bản thân của Tiêu Dung Ngư, ngưỡng cửa chuyển khẩu vào Kiến Nghiệp căn bản không thể ngăn được cô.

Hộ khẩu của Thẩm Ấu Sở cũng không phải mình chuyển đến, Trần Hán Thăng cảm thấy Xuyên Du quá xa, đặc biệt là liên quan đến việc đi học của em gái Thẩm Ninh Ninh, hắn dứt khoát tự chủ trương chuyển hộ khẩu của Thẩm Ấu Sở về Kiến Nghiệp.

Vì vậy lúc làm lại chứng minh thư, Thẩm Ấu Sở trực tiếp đến đồn công an xin, Tiêu Hoành Vĩ phải về Cảng Thành.

Nhưng mà lão Tiêu là phó cục trưởng cục công an thành phố, ông giúp con gái làm lại chứng minh thư cũng đơn giản như uống ngụm nước nóng, không những không cần Tiêu Dung Ngư đích thân đến nơi chụp ảnh, công an chuyên làm hộ tịch báo trong ngày là có thể hoàn thành.

Sau đó Tiêu Hoành Vĩ lại về phòng làm việc, sử dụng mối quan hệ của mình và Lữ Ngọc Thanh tìm vú nuôi thích hợp ở Cảng Thành.

Lúc này bỗng xảy ra vấn đề, trước đó không ai ngờ hai đứa trẻ sẽ xuất hiện tình huống ‘không có sữa mẹ để bú’, bây giờ đột nhiên tìm vú nuôi đúng thật là hơi khó khăn.

Bởi vì có vài mẹ bầu không có sữa, hoặc là có sữa cũng phải cho con mình trước, còn về những người mẹ có điều kiện gia đình không tệ, bọn họ căn bản không muốn trở thành vú nuôi của người khác.

Vú nuôi?

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn tưởng rằng là xã hội phong kiến hả?

Đến cả Trần Hán Thăng cũng bắt đầu tìm từ rất lâu, bỏ ra rất nhiều công sức cuồi cùng mới tìm được người bằng lòng cung cấp nguồn sữa mẹ ở Kiến Nghiệp và nước Mỹ.

Nếu như cho nhiều thời gian hơn Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đại khái cũng có thể tìm được vú nuôi phù hợp, nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi không đợi được, cho dù có thức ăn bổ sung, mỗi ngày cô bé còn phải đảm bảo uống từ 400ml đến 500ml sữa mẹ.

Vì vậy mấy tiếng ban ngày này, lão Tiêu không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, mãi mới tìm được một người miễn cưỡng phù hợp.

Bên phía Trần Triệu Quân càng ‘chán hơn’, dù sao sau khi lão Trần đến hai bệnh viện, ông thực sự không muốn động đậy nữa, trở về Lữ Ngọc Thanh hỏi nguyên nhân, ông Trần lắp bắp nói: “Một ông già như tôi trong khoa phụ sản ở bệnh viện tìm vú nuôi, người ta đều tưởng rằng tôi là lưu manh già.”

“Ông nói rõ ràng không phải được rồi sao?”

Lữ Ngọc Thanh cảm thấy sau khi Trần Triệu Quân nghỉ hưu, năng lực mất quá nhanh, nào có còn dáng vẻ khôn khéo như hồi còn làm chủ nhiệm ở văn phòng.

Sau khi bà nói việc này với Tiêu Hoành Vĩ, lão Tiêu cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ! Đây mới là chủ nhiệm Trần, trước mặc kệ ông ta. Tôi đã tìm được một vú nuôi, đưa đến Kiến Nghiệp trước.”

“Người ta làm gì? Bao nhiêu tuổi? Có xinh đẹp không?”

Lữ Ngọc Thanh lập tức hỏi một loạt câu hỏi.

“Với tình hình bây giờ, có để uống đã không tệ rồi, bà còn muốn kén cá chọn canh à.”

Lão Tiêu không hài lòng nói: “Người ta ban đầu không muốn đến Kiến Nghiệp, tôi phải tìm trưởng trấn ở đó, trưởng trấn lại tìm đến trưởng thôn, cùng nhau khuyên răn mới đồng ý.”

“Trưởng thôn…người dưới quê?”

Lữ Ngọc Thanh ngây ra vội vàng nói: “Người ta có báo cáo kiểm tra sức khỏe không?”

“Đây là việc lớn, tôi đương nhiên đã kiểm tra rồi, còn đặc biệt đến hỏi thăm trạm y tế dưới quê.”

Tiêu Hoàng Vĩ nói: “Sức khỏe không thành vấn đề, từng sinh một đứa con.”

“Lại còn là đứa thứ hai?”

Lữ Ngọc Thanh cau mày càng chặt hơn.

······

Hơn chín giờ sáng lão Tiêu về đến Cảng Thành, mặc dù có lái xe của nhà máy điện tử Quả Xác đưa đón, nhưng lúc ông lấy được chứng minh thư mới của Tiêu Dung Ngư, mang theo vú nuôi ở dưới quê, giữa đó còn tham gia hai hội nghị của đơn vị, cuối cùng vào chín giờ tối đến Kiến Nghiệp.

Đẩy cửa lớn của chung cư bên sông, trong phòng khách ngoài Trần Triệu Quân và Lữ Ngọc Thanh còn có Vương Tử Bác và Biên Thi Thi.

Trần Hán Thăng đến nước Mỹ, ngoài việc báo bình an cho bạn chí cốt, hắn thuận tiện nói cả việc đổi con ra, dặn dò Vương Tử Bác chú ý quan sát nhiều hơn, có bất cứ tình huống nào bất thường phải lập tức báo cáo.

Vương Tử Bác nghe xong ngây ra gần nửa tiếng đồng hồ mới nhớ ra việc phải thông báo cho Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi đang đi làm, ban đầu cô ấy còn không tin, đợi đến khi mãi mới gọi được cho Tiêu Dung Ngư xác nhận tin tức xong, Biên Thi Thi vội vàng gọi cho Lữ Ngọc Thanh.

Lữ Ngọc Thanh đang dẫn Trần Tử Khâm đi trung tâm thương mại mua quần áo, sau khi Biên Thi Thi xin nghỉ, hai người gặp mặt xong lại khóc một lúc lâu, vừa mắng Trần Hán Thăng ác độc, cũng thấy đáng thương cho hai đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải rời khỏi mẹ.

Tình cảm giữa Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư rất sâu sắc, cô ấy lập tức an ủi Lữ Ngọc Thanh: “Tiểu Ngư Nhi không ở bên này, vậy cháu sẽ là mẹ của con bé.”

Lữ Ngọc Thanh vừa cảm ơn vừa liếc ngực của Biên Thi Thi, âm thầm lắc đầu.

Có sữa mới là mẹ.

Không có sữa chỉ có thể là dì.

Nhưng may mắn là buổi sáng Trần Tử Khâm được Thẩm Ấu Sở cho bú, bữa sữa thứ hai của con bé chỉ cần cho vào lúc hơn hai giờ sáng là được, giữa lúc đó có thể dùng thực phẩm bổ sung để đối phó.

“Đây là cháu Ngụy ở dưới quê, Ngụy Hồng Diễm.”

Tiêu Hoành Vĩ giới thiệu đơn giản thân phận của vú nuôi.

Lữ Ngọc Thanh ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, đánh giá trên dưới người này.

Ngụy Hồng Diễm đại khái khoảng 27, 28 tuổi, trông đúng dáng vẻ của phụ nữ nông thôn bình thường, thân thể tráng kiện, làn da tương đối thô ráp do phơi nắng gió, hơn nữa bởi vì kết hôn sớm lại từng sinh con nên tính cách đã không còn xấu hổ nữa.

Cô ta thoải mái đi thẳng về phía Bé Tiểu Ngư Nhi, vươn tay chuẩn bị bế: “Đây chính là đứa trẻ đó đúng không, ấy thật là đáng yêu, cũng lớn bằng con thứ nhà tôi.”

Ngụy Hồng Diễm vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt Trần Tử Khâm.

“Oa!”

Bé Tiểu Ngư Nhi bị dọa đến mức giật mình, da mặt cô bé non mềm, thực ra Ngụy Hồng Diễm không dùng quá nhiều sức, nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi vẫn thấy hơi đau.

“Được rồi, được rồi, cô ngồi xuống trước đi.”

Lữ Ngọc Thanh đau lòng muốn điên, ấn tượng đầu tiên của bà về Ngụy Hồng Diễm trong điện thoại đã không phải rất tốt, bây giờ lại nhìn thấy hành động này, trong lòng càng không hài lòng.

Biên Thi Thi cũng không phải rất vui vẻ, từ lúc Trần Tử Khâm sinh ra đến bây giờ, ngoài Trần Hán Thăng sẽ ‘cắn’ con gái đến khóc, những người khác đều cẩn thận dỗ dành.

Ngụy Hồng Diễm bĩu môi ngồi xuống, cô cảm thấy đứa trẻ này quá quý giá, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ của người thành phố.

Ngụy Hồng Diễm đương nhiên nhìn ra người nhà này chắc chắn vô cùng phú quý, nhìn nhẫn vàng, vòng tay ngọc trắng ở cổ tay, vòng trân châu trước ngực của người phụ nữ trung niên này, còn cả chiếc phòng khí phái như vậy, chẳng trách có thể khiến trưởng trấn trưởng thôn ra mặt nói chuyện giúp.

“Cho bú sữa xong phải thu thêm chút tiến, ít nhất một lần phải 50…phải 100.”

Ngụy Hồng Diễm quyết định.

“Uống cốc nước đi.”

Vương Tử Bác lễ phép bê một cốc trà nóng đến, Ngụy Hồng Diễm cũng không nói cảm hơn, uống ‘ừng ực’ hết luôn.

Cũng không phải do cô ta kiêu ngạo, chỉ là phụ nữ nông thôn đã quen với việc xuồng xã, nhưng mà trong mắt Lữ Ngọc Thanh, bà dần dần thấy buồn bực, chỉ là không thể hiện ra thôi.

“...Cháu Ngụy, cháu từng đi học chưa?”

Đợi sau khi quan sát xong, Lữ Ngọc Thanh lại hòa nhã hỏi.

“Cái gì cơ?”

Ngụy Hồng Diễm nhất thời không thể hiểu nổi, cho đứa trẻ bú mà thôi sao lại liên quan đến vấn đề này.

Tiêu Hoành Vĩ cũng cảm thấy đây là câu hỏi vớ vẩn: “Bà hỏi câu này làm gì…”

Nhưng mà lão Tiêu nói đến một nửa lập tức đón nhận ánh mắt sắc bén của vợ, ông cũng lắc đầu không còn nói gì thuận tiện liếc nhìn Trần Triệu Quân.

Ừm, chủ nhiệm Trần ung dung dường như không hề bất ngờ với cảnh này.

“Cháu đã học hai năm tiểu học, sau đó không đi học nữa.”

Ngụy Hồng Diễm cũng không giấu diếm, thành thực nói.

“Ồ.”

Lữ Ngọc Thanh gật đầu, lại hỏi tình cảnh gia đình của Ngụy Hồng Diễm, tường tận như điều tra hộ khẩu, đến mức Ngụy Hồng Diễm không vui.

“Cho bú thì cho bú, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Ngụy Hồng Diễm trợn trắng mắt: “Chẳng nhẽ con trẻ nhà cô quý giá vậy à, chỉ có nhà cô có tiền chắc, chẳng nhẽ cha con bé có đến trăm triệu?”

Trong mắt người dưới quê ‘trăm triệu’ đã là đơn vị lớn nhất, dù sao trong cuộc sống của Ngụy Hồng Diễm, cô ta chưa từng gặp người giàu có hơn triệu.

Nhà này có lẽ có hơn triệu đi, vì vậy Ngụy Hồng Diễm trực tiếp dùng ‘một trăm triệu’ để trào phúng.

“Khụ…”

Nhưng mà nghe xong câu này người khắp phòng đều không được tự nhiên lắm khụ một tiếng, bọn họ đương nhiên sẽ không khoe khoang trước mặt Ngụy Hồng Diễm, cha của đứa trẻ đâu chỉ trăm triệu.

“Cháu Ngụy, chúng tôi chỉ hỏi thôi, không có suy nghĩ gì khác.”

Trần Triệu Quân cũng mở lời nói thêm vào.

Ngụy Hồng Diễm ‘xì’ một tiếng, trực tiếp vươn tay về phía Lữ Ngọc Thanh: “Đưa đứa trẻ cho tôi, nhưng mà tôi nói trước, một lần cho bú phải một trăm năm mươi tệ.”

Bởi vì thái độ kiêu ngạo vừa rồi của Lữ Ngọc Thanh, Ngụy Hồng Diễm quyết định mỗi lần thu thêm năm mươi tệ.

Nhưng mà căn bản không có người nào quan tâm giá cả này, mọi người đều tập trung nhìn về phía Lữ Ngọc Thanh, bao gồm cả Bé Tiểu Ngư Nhi cũng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn bà ngoại.

Ánh mắt của Lữ Ngọc Thanh cũng đầy sự do dự và khó xử, bản thân bà cũng tương đối kiêu ngạo, ánh mắt tương đối cao, trước đây tham gia họp phụ huynh, Lữ Ngọc Thanh khinh thường việc giao lưu với cha mẹ gia đình bình thường.

Toàn thế giới bà chỉ không chê hai người, một người là con gái của mình, một người là con gái của con gái của mình.

Thay bỉm, lau mông, tắm rửa…có lúc Lữ Ngọc Thanh còn nghiên cứu phân của Bé Tiểu Ngư Nhi xem tình hình tiêu hóa của dạ dày con bé.

Đến cả lão Tiêu cũng nằm trong phạm vi ‘chê bai’, ví dụ ông đi xã giao trở về bắt buộc phải tắm rửa đánh răng mới được lên giường, bây giờ để Ngụy Hồng Diễm cho Bé Tiểu Ngư Nhi bú sữa, Lữ Ngọc Thanh không hề vui vẻ.

Nhưng không đồng ý vậy đêm nay phải làm thế nào?

“Cô bế cẩn thận chút, đứa trẻ xương còn yếu.”

Lữ Ngọc Thanh do dự rất lâu, cuối cùng đưa Bé Tiểu Ngư Nhi qua.

Hết cách, cũng giống như chồng bà nói, trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được một vú nuôi đã là không dễ dàng gì rồi.

“Tôi biết rồi.”

Giọng điệu của Ngụy Hồng Diễm mơ hồ có hơi đắc ý, do dự lâu như vậy cuối cùng chẳng phải vẫn cần mình sao?

Bé Tiểu Ngư Nhi không quen Ngụy Hồng Diễm, cô bé đột nhiên rời khỏi vòng tay của bà ngoại, mồm bẹp ra muốn khóc, tất cả mọi người đều vây lại trêu chọc.

“Có cần thiết không?”

Bởi vì gia đình khác nhau nên Ngụy Hồng Diễm không thể nào hiểu nổi cách làm này, cô ta bật cười nói: “Mùa đông năm ngoái con thứ nhà tôi da bị cước, tôi tùy tiện bôi nước bọt là khỏi rồi.”

Lúc Ngụy Hồng Diễm nói chuyện, mùi trong mồm không phải rất dễ ngửi, lại thêm câu nói này nữa, sự buồn bực của Lữ Ngọc Thanh biến thành buồn nôn.

Nhưng mà bà vẫn không thể hiện ra chỉ nhìn cháu gái không cất lời, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, Ngụy Hồng Diễm trực tiếp vén áo lên, ôm Trần Tử Khâm về phía ngực.

“Mẹ!”

Vương Tử Bác vội vàng quay đầu, người phụ nữ này sao không biết cố kỵ nhỉ, không biết đi vào phòng ngủ cho bú sao.

Thực ra đây chỉ là vấn đề thói quen, rất nhiều phụ nữ nông thôn đều cho con bú như vậy, con đói trực tiếp vén áo cho con bú ở giữa đồng, nào cần cố kỵ nhiều như vậy.

Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ đều là ông già, mặc dù bọn họ không quay người như Vương Tử Bác nhưng cũng cảm thấy ngại.

“Này thì…chị Ngụy.”

Biên Thi Thi hít hít mũi đột nhiên đề nghị: “Chị có cần đi tắm trước không, bây giờ tôi đi xả nước, được không?”

“Đúng đúng đúng, Thi Thi nói rất đúng.”

Lữ Ngọc Thanh cũng kịp phản ứng lại, ôm Bé Tiểu Ngư Nhi về, suýt nữa bà quyên việc này, chẳng trách vừa rồi có một mùi mồ hôi nồng nặc.

“Đúng là phục rồi.”

Ngụy Hồng Diễm vừa đi theo Biên Thi Thi về phía phòng tắm vừa lẩm bẩm nói: “Tôi nói cho mấy người, đứa trẻ càng chiều chuộng thì càng khó nuôi, con trai nhỏ của ông Tạ ở thôn chúng tôi bình thường cũng nuôi cẩn thận như vậy, cuối cùng ông trời không nhìn nổi, bệnh một hồi…”

“Câm miệng!”

Lữ Ngọc Thanh đột nhiên lớn tiếng cắt ngang, Bé Tiểu Ngư Nhi chưa từng thấy bà ngoại tức giận như vậy, ‘oa’ một tiếng bị dọa sợ khóc lớn.

Ngụy Hồng Diễm không phát hiện ra mình nói sai, miệng tùy ý nhai nhai, ở nhà cũng như vậy.

Người ở đây đều rất tức giận, người phụ nữ trung niên đeo đầy vàng bạc cực kỳ tức giận, trông có vẻ như muốn nuốt sống Ngụy Hồng Diễm.

“Bỏ đi, con bé cũng không có ác ý.”

Tiêu Hoành Vĩ vỗ lưng vợ an ủi, Trần Triệu Quân ôm cháu gái vào lòng cẩn thận dỗ dành.

“Phù…phù..phù.”

Cách rất xa có thể nghe thấy tiếng Lữ Ngọc Thanh điều chỉnh lại hô hấp, bình thường Lữ Ngọc Thanh sẽ không so đo với loại người như Ngụy Hồng Diễm, hôm nay thực sự chạm vào đến giới hạn của bà.

Lữ Ngọc Thanh bình tĩnh lại cầm túi tiền lên soạt soạt rút ra mấy tờ một trăm lạnh lùng nói: “Cho cô 500, 200 là tiền cho bú, còn lại là tiền chỗ ngủ đêm nay và tiền xe ngày mai trở về của cô.”

“Không cho bú nữa?”

Ngụy Hồng Diễm đi qua cầm tiền, trong lòng nghĩ nhà này đầu óc có vấn đề, không cho bú còn cho tiền, hơn nữa lại nhiều như vậy.

“Đi đi, đừng hỏi nữa.”

Vương Tử Bác đứng dậy tiễn Ngụy Hồng Diễm đến ngoài cửa.

Tử Bác trưởng thành hơn nhiều, trước đây cậu ấy sẽ không có ý thức này.

Đây cũng chẳng phải có ý xấu, nhưng sau khi vú nuôi đầy vấn đề kia đi xong, trong nhà lại trở về yên lặng, chỉ có Bé Tiểu Ngư Nhi dẫm trên đùi ông nội chốc chốc lại ‘oa’ một tiếng, cánh tay chỉ vào bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, giục mọi người mau đưa mình xuống tầng chơi.

Đứa trẻ đáng thương không biết rằng, ‘bữa đêm’ của mình vừa bị đuổi đi.

“Lão Trần, tối nay…”

Một lúc sau Lữ Ngọc Thanh đột nhiên quay người về phía Trần Triệu Quân há mồm muốn nói lại thôi.

“Tôi biết.”

Trần Triệu Quân hiểu ý của bà gật đầu nói: “Mọi người có muốn cùng qua không?”

······

Bình Luận (0)
Comment