Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1026 - Chương 1026: Một Lần Lạ Hai Lần Quen, Cho Bú Qua Lại

Chương 1026: Một lần lạ hai lần quen, cho bú qua lại Chương 1026: Một lần lạ hai lần quen, cho bú qua lại

“Kính cong, kính cong, kính cong.”

Tiếng chuông cửa giữa ban đêm vẫn luôn rất chói tai, Hồ Lâm Ngữ nghe thấy tiếng đi qua mở cửa, kết quả bị dọa giật mình.

Ồ, một đám người ‘soạt soạt’ đứng trên hành lang, ngoài lão Trần và vợ chồng Tiêu Hoàng Vĩ đêm qua đến một lần, bây giờ lại thêm Vương Tử Bác và Biên Thi Thi.

Đương nhiên, tiêu điểm vẫn là con gái của Tiêu Dung Ngư, Bé Tiểu Ngư Nhi hình như có quen Hồ Lâm Ngữ, còn xông đến vỗ tay Hồ Lâm Ngữ.

“Con bé…lại đến bú sữa?”

Hồ Lâm Ngữ liếc nhìn Trần Tử Khâm hỏi thẳng.

“...”

Mọi người ngoài cửa đều im lặng, Lữ Ngọc Thanh vô cùng xấu hổ, buổi sáng lúc bà đi còn tưởng rằng sẽ không trở lại nữa, không ngờ cuối cùng vẫn không chống lại được hiện thực.

“Ban ngày chúng tôi đã tìm một vú nuôi.”

Ở đây chỉ có Trần Triệu Quân thích hợp giải thích nhất, ông thở dài nói: “Nhưng bởi vì vài nguyên nhân cuối cùng không thành công.”

“Vậy cũng không thể đến tìm Thẩm Ấu Sở, cô ấy lương thiện không sai, nhưng không thể nào ba lần bốn lượt bóc lột được…”

Hồ Lâm Ngữ đương nhiên không vui, Thẩm Ấu Sở lại không nợ Trần Tử Khâm, dựa vào đâu cứ có khó khăn lại nghĩ đến Thẩm khờ khạo.

“Lâm Ngữ…”

Giọng nói của Thẩm Ấu Sở vang lên sau lưng, cô ngăn cản hành động châm chọc của bạn tốt, cô dịu dàng nói với Lữ Ngọc Thanh: “Đưa đứa trẻ cho cháu.”

“Ấu Sở!”

Hồ Lâm Ngữ không cam tâm tránh ra.

“Cháu đi kiểm tra bài tập của Ninh Ninh xem còn có chỗ nào sai không.”

Mạc Kha tìm lý do đuổi Hồ Lâm Ngữ đi, con nhóc Hồ Lâm Ngữ này đối xử với Thẩm Ấu Sở không có gì phải chê bai, nhưng con bé không nghĩ thông được một việc:

Bé Tiểu Ngốc Nghếch vẫn còn ở bên chỗ Tiêu Dung Ngư, nếu dùng cụm từ ‘ném chuột sợ vỡ bình’ để hình dung có thể không thích hợp lắm, nhưng dùng ‘lấy tấm lòng đổi lấy tấm lòng’ chắc không sai.

Nhưng mà đây cũng là bước từng bước theo kế hoạch của Trần Hán Thăng.

Thẩm Ấu Sở vừa tắm xong trên người còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, trong đôi mắt hoa đào là sự bình tĩnh pha chút dịu dàng, Lữ Ngọc Thanh không hề nghi ngờ đưa đứa trẻ qua, căn bản không kén chọn như trước mặt Ngụy Hồng Diễm.

“Đây là chân thật chốn nhân gian.”

Tiêu Hoành Vĩ cảm thán trong lòng.

Sau khi Thẩm Ấu Sở ôm đứa trẻ vào phòng, phòng khách chỉ còn lại bốn người già, Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh, Trần Triệu Quân, Mạc Kha.

Bầu không khí vô cùng gượng gạo, còn về Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, họ đều không ngồi nổi dứt khoát đến thư phòng chỉ dạy cho Ninh Ninh học tập.

“Khụ…”

Lão Trần nghĩ trong đầu không thể tiếp tục như vậy, sau này không chừng còn phải thường xuyên lui tới, vì vậy ông hắng giọng hỏi Mạc Kha: “Hai người hôm nay đi làm thủ tục thế nào?”

“Haiz, đừng nhắc nữa.”

Mạc Kha nói: “Làm lại chứng minh thư tương đối thuận lợi, nhưng lúc làm lại giấy chứng sinh, bệnh viện nói nhất định phải có Trần Tử Bội đến mới được, đây không phải là làm khó người ta sao?”

“Nhờ quan hệ chưa?”

Tiêu Hoành Vĩ chen vào một câu, ông cũng không muốn rơi vào trạng thái quẫn bách này, nói chuyện thời gian sẽ trôi nhanh hơn.

“Nhờ rồi nhưng không có tác dụng.”

Mạc Kha lắc đầu nói: “Tôi đã nhờ một trưởng ban của sở y tế, phó viện trưởng bệnh viện không hề nể mặt, kiên quyết phải làm theo quy định.”

“Bình thường mà nói, phó viện trưởng sẽ không va chạm với trưởng ban của phòng.”

Lữ Ngọc Thanh cũng nói chuyện, bà phân tích: “Đây có lẽ có một người địa vị cao hơn cố ý bày chướng ngại.”

Bốn người ở đây, một phó phòng, một trưởng phòng, hai phó ban, vô cùng quen thuộc với chế độ nhà nước, lập tức hiểu được chắc là Trần Hán Thăng giở trò.

“Trần Hán Thăng cũng quá xấu xa đi.”

Mẹ vợ Lữ Ngọc Thanh khẽ vỗ bàn.

“Thằng nhóc này…”

Bố vợ Tiêu Hoành Vĩ khoanh tay trước ngực, bực bội nói: “Đúng là một tên xấu xa, còn có việc gì không làm nữa chứ.”

“Lần đầu tiên gặp cậu ta.”

Mạc Kha xoa huyệt thái dương: “Cậu ta vẫn còn là phó chủ tịch hội sinh viên của Đại học Tài Chính, tôi còn tưởng rằng cậu ta là một sinh viên tốt tích cực hướng lên.”

“Ai mà ngờ được cậu ta lại trở thành như vậy.”

Trần Triệu Quân cũng cau mày gia nhập vào đội ngũ ‘chê bai’ Trần Hán Thăng.

“Hử?”

“Hử?”

“Hử?”

Ba đôi mắt đồng thời nhìn về phía lãoTrần, bọn họ nói thì nói, ông là cha ruột của Trần Hán Thăng cũng không cần thiết phải vậy chứ.

“Bà Lương thường xuyên than phiền với tôi.”

Trần Triệu Quân không nhanh không chậm giải thích: “Năm đó bà ấy không nên sinh đứa con này, sau khi lớn chỉ khiến người ta tức chết, nói thật tôi cũng rất hối hận, nếu như là một đứa con gái thì tốt biết bao.”

Lão Trần là chủ nhiệm của phòng này, lúc cần phải đứng về phía đội nào, ông không hề do dự đứng về phía ‘chính nghĩa’, chỉ vì muốn tiếp tục giành được sự tin tưởng của mọi người.

“Haiz!”

Lữ Ngọc Thanh và Mạc Kha đều thở dài, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì, hơn nữa Trần Hán Thăng có thể gây trở ngại ở bệnh viện này, chẳng nhẽ bệnh viện nhân dân của tỉnh lại không được?

Không làm được giấy chứng sinh của Trần Tử Bội, có thể dự đoán được, giấy chứng sinh của Trần Tử Khâm chắc chắn cũng không làm được.

Người có năng lực hơn Trần Hán Thăng ở Kiến Nghiệp không phải không có, nhưng bọn họ rất có thể sẽ coi trọng mối quan hệ với Trần Hán Thăng, hơn nữa nhân vật lớn lại chẳng hề thiếu đầu óc, ai sẽ tham dự vào chuyện gia đình của ‘Trần Quả Xác’ chứ?

Đây là chuyện gia đình, chuyện gia đình thuần túy.

Bởi vì có ‘kẻ địch’ Trần Hán Thăng giống nhau, Mạc Kha và Lữ Ngọc Thanh tự nhiên có ‘tình cảm cách mạng’, hơn nữa thân phận và cách ăn nói của đối phương đều tốt, lại là người quê ở Cảng Thành, nên có rất nhiều tiếng nói chung.

Chưa qua bao nhiêu lâu, Thẩm Ấu Sở ôm Trần Tử Khâm đi ra, Lữ Ngọc Thanh ôm cháu gái nhỏ, cảm ơn xong lập tức rời đi, bà vẫn thấy hơi ngượng, cũng không biết nên nói gì với Thẩm Ấu Sở.

Lão Tiêu hơi dừng lại nói với Mạc Kha và Thẩm Ấu Sở: “Hôm nay làm phiền rồi, tôi sẽ nói chuyện này với Tiểu Ngư Nhi để nó xem sao.”

“Để nó xem sao’ chính là ‘trả thêm một lần’, việc này không cần thiết phải nói quá rõ ràng, nếu không thực sự sẽ trở thành quan hệ ‘hợp tác lâu dài’.

······

Trên đường về chung cư ven sông, Bé Tiểu Ngư Nhi bú no rồi rất có tinh thần, vui vẻ nhào lộn lật người trong lòng bà ngoại, giọng non nớt đáng yêu vang lên trong xe.

“Ngoan ngoãn chút.”

Lữ Ngọc Thanh khẽ vỗ lên mông cháu gái giả vờ giận nói: “Nếu không phải vì cháu, ta và mẹ cháu sao có thể cúi đầu chứ, sớm biết vậy đã cho cháu cai sữa.”

“Bà nói những điều này có ý nghĩa gì chứ.”

Tiêu Hoành Vĩ vừa bực vừa buồn cười: “Mỗi lần đều là cho bú xong bà mới gây sự nói nên cai sữa, vậy sao trước đó không làm thế?”

“Tôi không nỡ.”

Lữ Ngọc Thanh nói rất hùng hồn.

“Tôi…”

Tiêu Hoành Vĩ nghẹn lại, có lẽ phụ nữ đều như vậy, cho dù trở thành bà ngoại thì sao chứ?

Thực ra Bé Tiểu Ngư Nhi còn mấy ngày nữa mới đủ bảy tháng tuổi, không những Lữ Ngọc Thanh không nỡ, Tiêu Hoành Vĩ cũng không nỡ trực tiếp dùng sữa bột thay thế, quan trọng nhất là lần thứ hai nhờ người khác không khó như lần đầu tiên, lão Tiêu thực sự lo lắng sau này sẽ từ ‘thói quen thành tự nhiên’.

“Ô!”

Bé Tiểu Ngư Nhi cảm nhận được mông mình bị véo một cái, cô bé bất mãn gọi bà ngoại một tiếng.

“Cháu còn dám oán trách à?”

Lữ Ngọc Thanh ‘trút hết’ oán giận lên người Trần Tử Khâm, rồi khẽ véo mông đứa trẻ.

Bé Tiểu Ngư Nhi dứt khoát ôm cổ bà ngoại, há mồm cắn lên mặt Lữ Ngọc Thanh, bây giờ cô bé đã có một chiếc răng rất nhỏ rất nhỏ, cắn lên mặt không hề đau lại còn dính dính ngưa ngứa.

“Xì!”

Lữ Ngọc Thanh rốt cuộc không nhịn được bật cười, bà nào có bao giờ giận cháu gái, bà dùng sức hôn lên khuôn mặt múp míp của Trần Tử Khâm, bất đắc dĩ lại vô cùng mãn nguyện cảm thán: “Cháu gái yêu quý, cháu chính là tính mạng của bà ngoại, vì vậy biết rõ là bẫy bà vẫn bước vào…”

Tiêu Hoành Vĩ đang lái xe không nói một lời, nhất định phải nhanh chóng tìm được vú nuôi thích hợp, nhất định phải kiên trì được đến khi Tiểu Ngư Nhi về nước, để cuộc sống nhanh chóng trở về quỹ đạo bình thường.

Nhưng cùng lúc đó, máy bay số hiệu 550 của hãng Gulfstream từ từ hạ cánh, Đàm Anh đảm nhiệm vô số nhiệm vụ cũng đã từ nước Mỹ về đến nơi.

······

Bình Luận (0)
Comment