Về đến chung cư ven sông, ông ngoại Tiêu Hoành Vĩ tắm rửa cho Bé Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh nhìn thời gian tính toán có lẽ bên nước Mỹ bây giờ là bảy giờ sáng, Tiểu Ngư Nhi đã dậy, bà bèn gửi tin nhắn sang.
Lữ Ngọc Thanh: Con gái, con tỉnh chưa?
Tiêu Dung Ngư: Con tỉnh rồi, có phải con gái xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Dung Ngư gần như là trả lời trong vòng mấy giây, ngoài việc cô quan tâm con gái, còn chứng tỏ một điều rất có thể cả đêm cô không ngủ.
“Alo.”
Lữ Ngọc Thanh trực tiếp gọi điện cho Tiểu Ngư Nhi, không gửi tin nhắn tốc độ chậm chạp kia nữa, sau khi điện thoại kết nối bà lập tức nói: “Có phải tối qua con không ngủ không?”
“Vẫn tốt lắm.”
Tiêu Dung Ngư buồn bực nói: “Có thể vẫn chưa kịp thích ứng nên không ngủ được.”
“Con không cần lo lắng cho Tử Khâm nữa.”
Lữ Ngọc Thanh đương nhiên biết, Tiểu Ngư Nhi nhớ con gái, bà đau lòng nói: “Trần Tử Khâm bây giờ rất tốt, ông ngoại đang tắm cho con bé, nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng tắm chưa, còn hoạt bát hơn lúc con còn nhỏ.”
Lữ Ngọc Thanh đặc biệt đi đến cửa nhà tắm, quả nhiên như vậy, Tiêu Dung Ngư lập tức nghe thấy tiếng con gái vỗ nước ‘bụp bụp bụp’, còn cả tiếng ‘răn dạy’ bất đắc dĩ của ông ngoại Tiêu.
“Mau ngồi cẩn thận, nếu không ông sẽ đánh mông cháu.”
“Đừng vỗ nước, tóc ông ngoại ướt hết rồi.”
“Bộ này ngày mai ông ngoại còn phải mặc đi họp, mau nhắm mắt, ông ngoại dội nước cho cháu.”
······
Nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi không hề sợ ông ngoại, có lúc còn lớn tiếng cãi một tiếng ‘oa’, có thể thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Sao rồi, không lừa con chứ?”
Lữ Ngọc Thanh cười hỏi, trong nhà có một đứa trẻ thực sự náo nhiệt hơn nhiều.
“Chỉ là nghịch ngợm quá.”
Giọng nói của Tiêu Dung Ngư không còn buồn bực như trước: “Cha mẹ đều không nỡ quản lý con bé, vì vậy đến tắm cũng không yên.”
“Trẻ con nghịch ngợm rất tốt, chốc nữa mẹ gọi video cho con.”
Lữ Ngọc Thanh lại về phòng ngủ cố gắng nói vài tin tức tích cực: “Sáng hôm nay mẹ đi mua quần áo cho Trần Tử Khâm, người bán hàng thấy Bé Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta ai ai cũng muốn qua bế, bọn họ đều nói trẻ con đáng yêu như vậy có thể đi làm người mẫu nhí.”
“Vâng.”
Tiểu Ngư Nhi cười vui vẻ, mặc dù biết đây là thủ đoạn thường dùng khi người bán hàng muốn bán được quần áo, nhưng người đi mua sắm lại rất thích.
Lúc học năm nhất, vì bán hai chiếc áo lông người bán hàng ở trung tâm thương mại nói cô và Trần Hán Thăng mặc giống như mặc đồ đôi, vì vậy cô mua luôn.
Sau khi mua xong mới phát hiện nữ sinh nào đó bên Đại học Tài chính cũng có một chiếc.
“Còn nữa.”
Lữ Ngọc Thanh không biết Tiểu Ngư Nhi đang nghĩ gì, bà tiếp tục nói: “Cha con làm lại chứng minh thư cho con xong rồi, ngày mai gửi qua cho con, không chừng trước ngày hai mươi con đã về nước được rồi.”
“Ngày hai mươi…”
Tiêu Dung Ngư ngần ngừ một lúc, hôm nay mới mười ba, cách ngày hai mươi còn bảy ngày, hơn nữa nhanh nhất là hai mươi, vậy Bé Tiểu Ngư Nhi phải bú sữa mẹ như nào?
“Mẹ, ban ngày mọi người đã mời được vú nuôi chưa?”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên hỏi.
“Mời…thì có mời rồi, nhưng không quá hài lòng.”
Lữ Ngọc Thanh biết chủ đề này chắc chắn không tránh được, bà dứt khoát kể hết những mặt không phù hợp của Ngụy Hồng Diễm ra, cuối cùng nói thẳng: “Vì vậy chúng ta lại đến tìm Thẩm Ấu Sở, vừa mới về từ chỗ bên ấy.”
Tiêu Dung Ngư nghe tin này xong đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở nên im lặng, đến tận khi Lữ Ngọc Thanh bất an gọi mấy tiếng, Tiểu Ngư Nhi mới khẽ thở dài một tiếng: “Con biết rồi.”
Vốn dĩ Lữ Ngọc Thanh đã cảm thấy hơi áy náy, vì vậy bà ảo não nói: “Thực ra cái cô Ngụy Hồng Diễm kia cũng được, cũng tại mẹ lắm chuyện, sữa của ai không phải là sữa, ngày mai cho dù tìm được vú nuôi nào, cho dù có què quặt câm điếc, mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Lữ Ngọc Thanh lúc này thuộc về ‘thời gian hiền nhân’, bởi vì Trần Tử Khâm đã bú no, bà nói gì đều rất tự tin.
Đây cũng giống như mỗi lần đàn ông xem xong phim mười tám cộng thì âm thầm thề đây là lần cuối cùng, thậm chí còn thiết kế hai chữ ‘cai sắc’ thành màn hình điện thoại, mượn đó để nhắc nhở mình.
Kết quả lần sau lúc xúc động nên làm như nào vẫn làm như thế, nghệ thuật truyền thống không thể mất.
“Không sao, con lại cho Trần Tử Bội bú một lần là được.”
Tiêu Dung Ngư rất hiểu mẹ mình, vốn dĩ bà có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, với lại Ngụy Hồng Diễm kia ngoài thói quen không tốt, miệng lại lẩm bẩm suốt ngày nói không lựa lời, vì vậy Lữ Ngọc Thanh mới từ chối.
Nhưng mà tình hình vậy chắc là số ít, hơn nữa hôm nay cũng tương đối vội vã, sau này chắc sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Nhưng trước khi tìm được người phù hợp…
Tiêu Dung Ngư đột nhiên hơi buồn bực, cô cảm thấy có vài việc không theo khống chế đi đúng hướng của Trần Hán Thăng, may mà lúc này Trần Tử Khâm tắm xong được bọc trong khăn đưa đến tay Lữ Ngọc Thanh.
Tiêu Dung Ngư giúp mẹ đăng ký một tài khoản QQ, sau khi gửi cho Lữ Ngọc Thanh, chưa qua bao lâu đã kết nối video, Tiêu Dung Ngư rốt cuộc nhìn thấy Trần Tử Khâm vừa mới tắm xong.
Nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đầu tiên chính thức gọi video giữa hai mẹ con, Trần Tử Khâm nhìn thấy mẹ quen thuộc lại xuất hiện trên màn hình máy tính, trong mắt cô bé đầy khó hiểu ngây ra nhìn chằm chằm camera.
“Đây là mẹ, gọi mẹ đi.”
Lữ Ngọc Thanh dỗ dành cháu gái.
Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn một lúc, đứa trẻ không biết rằng mẹ đã ở cách xa hàng chục nghìn kilomet, bị người cha ác độc nhốt lại, Bé Tiểu Ngư Nhi vươn bàn tay mập mạp về phía màn hình muốn mẹ ôm.
“Ê a…ê…a…me…”
Trần Tử Khâm bất giác nói ‘tiếng của trẻ em’, có một âm tiết rất giống ‘mẹ’, Lữ Ngọc Thanh lập tức hưng phấn gọi: “Tiểu Ngư Nhi con nghe thấy chưa, con bé biết gọi mẹ rồi, ông Tiêu ông mau qua đây, Tử Khâm biết gọi mẹ rồi…”
Tiêu Hoành Vĩ lập tức chạy đến nhưng dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của ông bà ngoại, Bé Tiểu Ngư Nhi lại không nói nữa, chỉ nói vài âm tiết khác không rõ ràng.
“Đừng gọi lung tung.”
Lão Tiêu nói: “Tử Khâm mới được bao nhiêu tháng, nói gì cũng chỉ là theo bản năng thôi.”
Trong quá trình phát triển bình thường của trẻ con, đứa trẻ hai tháng tuổi phát ra âm trong họng, ba bốn tháng tuổi có thể phát ra tiếng ê a và cười thành tiếng, năm sáu tháng tuổi sẽ phát ra âm đơn, bảy đến chín tháng tuổi có thể phát ra âm cha mẹ theo tiềm thức.
Tháng tuổi này của Bé Tiểu Ngư Nhi chỉ là âm đơn trong tiềm thức mà thôi, biết ‘gọi mẹ’ chuẩn xác có lẽ phải ba tháng sau.
Lúc đó đã là tháng bảy rồi, là thời gian hoa nở khắp nơi.
Nhưng điều này đã đủ khiến Tiêu Dung Ngư cảm động đến mức nước mắt rơi đầy mặt, chỉ có người đã làm mẹ mới biết tiếng ‘mẹ’ có ý nghĩa như nào.
Lại nói chuyện thêm nửa tiếng đồng hồ Trần Tử Khâm ngáp dài, Tiêu Dung Ngư mới bịn rịn tạm biệt cha mẹ và con gái, sau đó xoa nước mắt hít sâu một hơi, ‘roẹt’ một tiếng kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, lại là một buổi sáng tươi đẹp, Lương Mỹ Quyên dậy rất sớm, bà đang ôm cháu gái đi dạo trong sân.
Trần Tử Bội yên lặng nằm bò trên vai bà nội, từ xa nhìn tưởng cô bé đã ngủ, thực ra Bé Tiểu Ngốc Nghếch đang chu môi thổi bong bóng.
“Đây là con gái của Thẩm Ấu Sở sao?”
Tối qua vừa đến nước Mỹ cảm xúc bất ổn, Tiêu Dung Ngư chưa kịp quan sát kỹ Trần Tử Bội, bây giờ đánh giá một lúc, mẹ con bọn họ thực sự rất giống nhau.
“Lúc Thẩm Ấu Sở cho Bé Tiểu Ngư Nhi bú.”
Trong đầu Tiêu Dung Ngư xẹt qua một suy nghĩ: “Cô ấy liệu có nhớ đến mình không?”
······