Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1028 - Chương 1028: Tiêu Dung Ngư: Mình Hận Trần Tử Bội Sao?

Chương 1028: Tiêu Dung Ngư: Mình hận Trần Tử Bội sao? Chương 1028: Tiêu Dung Ngư: Mình hận Trần Tử Bội sao?

Trần Tử Khâm rất giống mẹ mình Tiêu Dung Ngư, hoạt bát lại ngọt ngào, hai bên miệng có lúm đồng tiền không sâu.

Trần Tử Bội rất giống mẹ Thẩm Ấu Sở, yên lặng lại dịu dàng, mắt hoa đào sáng như quả nho đen.

Lúc đôi chị em này nằm trong lòng của mẹ đối phương, thậm chí còn bú sữa, trong lòng hai người mẹ có cảm xúc gì?

Tiêu Dung Ngư đột nhiên rất tò mò về việc này, không biết trong quá trình hai lần Thẩm Ấu Sở cho Trần Tử Khâm bú sữa, cô ấy có giống như mình hoàn thành nhiệm vụ một cách máy móc, hay là nhìn khuôn mặt quen thuộc của Bé Tiểu Ngư Nhi, cũng có cảm giác không cam tâm và buồn bã, thậm chí là hận.

“Mình có hận Trần Tử Bội không?”

Tiêu Dung Ngư im lặng tự hỏi trong lòng.

“Chắc là không hận đâu…”

Một lát sau, Tiêu Dung Ngư đánh giá lại lòng mình rồi đáp.

Bởi vì nếu hận tối qua sao cô có thể cho Trần Tử Bội mượn quần áo của Trần Tử Khâm chứ?

Bây giờ em gái đang mặc bộ quần áo màu da cam tươi của chị, bởi vì hai chị em cách nhau mười một ngày, quần áo vốn đã như nhau, khuôn mặt Trần Tử Bội vừa trắng vừa mềm, mập mạp vô cùng đáng yêu.

“Tiểu Ngư Nhi, con dậy rồi hả.”

Lúc này Lương Mỹ Quyên trong sân vừa quay đầu cũng nhìn thấy con dâu đứng bên cửa sổ ngây ra.

“Mẹ.”

Tiêu Dung Ngư chào hỏi, cô lắc đầu không suy nghĩ lung tung nữa.

Bé Tiểu Ngư Nhi rất nhanh sẽ tìm được vú nuôi thích hợp, mình nhanh nhất cũng khoảng ngày hai mươi là có thể về nước, khoảng thời gian hỗn loạn này sẽ trôi qua nhanh thôi.

“Mặt con trông hơi mệt mỏi, tối qua có phải không ngủ ngon không?”

Lương Mỹ Quyên quan tâm hỏi.

“Có lẽ chưa kịp điều chỉnh múi giờ, tối quan mẹ ngủ ngon không?”

Tiêu Dung Ngư không muốn khiến Lương Mỹ Quyên lo lắng nên chuyển chủ đề.

Lúc bọn họ nói chuyện, Trần Tử Bội nghe thấy có tiếng nói, cô bé cũng nhìn về phía Tiêu Dung Ngư.

Nhưng đứa trẻ này thực sự quá khờ, nếu như là chị gái Trần Tử Khâm, con bé chắc chắn đã ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, Bé Tiểu Ngốc Nghếch vẫn nằm bò trên vai bà nội nghiêng đầu nhìn Tiêu Dung Ngư.

Có lúc Lương Mỹ Quyên bất giác chuyển động cơ thể, Trần Tử Bội cũng không gấp gáp không ồn ào, đợi lần sau quay người lại cô bé tiếp tục nhìn Tiêu Dung Ngư, thực sự là một đứa trẻ vừa mềm mại vừa đáng yêu lại hơi lười.

Nếu như không phải là con gái của Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư thực sự muốn bế thơm hai cái, nhưng bây giờ giữa đôi bên chỉ có thể là một cuộc ‘giao dịch’.

“Mẹ.”

Tiêu Dung Ngư khẽ nói: “Mẹ đưa Trần Tử Bội cho con đi, Thẩm Ấu Sở lại cho con gái con bú một lần, con trả cho cô ấy lần nữa.”

“A?...Haiz.”

Lương thái hậu không hề biết bên phía Kiến Nghiệp lại xảy ra chuyện gì, nhưng mà cháu gái lớn và cháu gái nhỏ đều được bú sữa mẹ, mình cũng không cần quá lo lắng.

Ngoài ra tình hình trước mắt hình như đang đi theo hướng kết quả Trần Hán Thăng mong muốn.

Lương Mỹ Quyên cũng chẳng chần chừ, dù sao tối qua Tiêu Dung Ngư đã giúp cho bú một lần, sau khi về đến phòng ngủ bà đưa cháu gái nhỏ qua sau đó đóng cửa, bà không ở lại phòng.

Hai vợ chồng Trần Triệu Quân rất chú trọng lễ nghi, ví dụ như lúc hai đứa con dâu cho bú, Lương Mỹ Quyên chưa từng ở bên cạnh nhìn, bà quan tâm đến việc da mặt người trẻ mỏng, Tiểu Ngư Nhi và Ấu Sở sẽ ngại.

Với lão Trần thì bây giờ Lương Mỹ Quyên và Trần Hán Thăng đều không ở nhà, trừ khi xảy ra tình huống đột xuất nếu không ông sẽ ở khu Thiên Cảnh Sơn nghỉ ngơi.

Nhưng việc đời khó đoán, đôi cha mẹ hiền từ coi trọng lễ nghi gia đình này lại sinh ra một thằng con trai bất chấp tất c.

······

Lúc Lương Mỹ Quyên ở phòng bếp cùng dì Lâm làm bữa sáng, Tiêu Dung Ngư ngồi bên giường trong tay bế Trần Tử Bội, ‘hai mẹ con’ yên lặng nhìn nhau.

Bọn họ quả thực là một người mẹ và một cô con gái, chỉ đáng tiếc không phải là ‘nguyên phối’.

“Thực sự giống y hệt.”

Tiêu Dung Ngư cúi đầu nhìn Trần Tử Bội, cô rất tự nhiên nhớ đến đôi mắt đó của Thẩm Ấu Sở.

Lúc này Tiêu Dung Ngư lại nhớ đến vấn đề vừa rồi, lúc Thẩm Ấu Sở cho Trần Tử Khâm bú sữa, cô ấy liệu có nghĩ đến mình không?

Bây giờ đổi vị trí suy nghĩ, Tiêu Dung Ngư rốt cuộc bừng tỉnh, thực ra mình cũng không tránh được, chỉ cần tiếp xúc với Trần Tử Bội, vậy nhất định có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ấu Sở.

Với Thẩm Ấu Sở cũng vậy, lúc cô đối diện với Trần Tử Khâm, trong lòng nhất định cũng sẽ nhớ đến Tiêu Dung Ngư.

Nhưng mà trong lòng chắc chắn không có hận.

Tiêu Dung Ngư cảm thấy nên hận mới đúng, dù sao đôi mẹ con này cũng coi như là cướp mất hạnh phúc cả đời mình, nhưng ánh mắt của Trần Tử Bội quá trong sáng, không hề có chút tạp chất nào, cũng không có sự phức tạp và hung ác của con người ngoài xã hội.

Cô bé dường như không hiểu gì cả, mặc người lớn muốn làm gì thì làm.

Lại giống như gì cũng hiểu chỉ là chưa biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

“Đứa trẻ dù sao cũng là vô tội.”

Tiêu Dung Ngư buồn bã thở dài một hơi, có lẽ đây cũng là suy nghĩ thực sự trong lòng Thẩm Ấu Sở đi.

“Soạt.”

Tiêu Dung Ngư kéo rèm cửa lại, lúc miệng Trần Tử Bội tiếp xúc với da mình, vai Tiêu Dung Ngư vẫn cứng đờ như trước, sau đó mới từ từ thả lỏng.

Hai mươi phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ‘cốc cốc cốc’, Trần Hán Thăng chắc là sau khi tỉnh dậy nghe thấy chuyện này bèn mặc áo ngủ chạy đến.

“Hai người xong chưa, anh có thể vào không?”

Trần Hán Thăng lớn tiếng hỏi.

Trong phòng ngủ không có tiếng đáp, bởi vì Tiêu Dung Ngư chẳng muốn để ý đến Trần Hán Thăng.

Da mặt Trần Hán Thăng dày, cho dù không có ai đáp, hắn vẫn trực tiếp mở cửa đi vào, nhìn thấy con gái nhỏ của mình nằm trên giường đang cắn tay chơi đùa, chốc chốc lại ợ một cái.

Khuôn mặt tròn xoe tinh xảo của Tiêu Dung Ngư lạnh lùng, cô đang tra địa chỉ cửa hàng, chắc định ban ngày sẽ đi mua sách.

“Con gái, bú xong rồi hả.”

Trần Hán Thăng cũng không làm phiền Tiêu Dung Ngư, bởi vì vết cắn trên cánh tay vẫn chưa hết, hắn chỉ cười hì hì cúi người xuống ‘cắn’ mặt Trần Tử Bội một cái.

Đây là cách đôi cha con này chào nhau bình thường, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều từng bị cắn đến khóc.

Quả nhiên như vậy, đến cả Bé Tiểu Ngốc Nghếch tính cách tốt cũng hơi buồn bực giơ chiếc chân ngắn lên thể hiện sự bất mãn, miệng bẹp ra muốn khóc.

“Ấy, đừng khóc đừng khóc…”

Trần Hán Thăng rất hèn, mỗi lần nhìn thấy con gái sắp khóc thì vội vàng ôm vào lòng dỗ dành một lúc, đợi sau khi đứa trẻ mãi mới bình tĩnh lại, hắn lại đi trêu chọc người ta, lặp lại vòng tuần hoàn ‘trêu khóc→an ủi→trêu khóc→an ủi’.

“Sinh con nếu không phải vì chơi đùa thì còn ý nghĩa gì nữa.”

Trần Hán Thăng nằm nghiêng trên giường, một cánh tay đỡ sau lưng con gái, điều chỉnh cách ngồi cho cô bé, một tay khác cầm giấy ăn thấm nước bọt dính trên má Bé Tiểu Ngốc Nghếch.

Đứa trẻ hơn sáu tháng tuổi, não vẫn chưa phát triển hoàn toàn, tay và chân đều không thể phối hợp hài hóa, vì vậy với chiếc tờ giấy trên đầu, mặc dù Bé Tiểu Ngốc Nghếch có thể nhìn thấy nhưng cô bé không lấy xuống được.

Cho dù bàn tay múp míp của cô bé có cố gắng với đến mức nào cũng không với tới giấy, cô bé gấp đến mức cánh tay khua khoắng trong không trung, cha ruột Trần Hán Thăng lại ở bên cạnh cười ha ha.

“Trêu con như vậy sau này con có rút ống thở của cha không, tuyệt đối đừng vì một trận ốm nhẹ bình thường đã vội chôn cha luôn, con có quyền ký tên đó.”

Trần Hán Thăng vừa lẩm bẩm nói một mình vừa rút điện thoại ra định chụp lại cảnh tượng buồn cười này giữ lại để về sau cho con gái xem.

“Reng.”

Nhưng vừa mở camera ra, cấp dưới ở điện tử Quả Xác Hoàng Lập Khiêm đột nhiên gọi điện thoại đến, có lẽ cần bàn bạc và báo cáo công việc.

Trần Hán Thăng đi ra ngoài nghe điện thoại, cùng lắm là tầm một phút đồng hồ, lúc hắn trở lại phòng ngủ, Tiêu Dung Ngư vẫn lạnh lùng ngồi trước máy tính, Bé Tiểu Ngốc Nghếch vẫn nằm trên giường.

Nhưng tờ giấy trên đầu con bé đã biến mất không thấy đâu.

Bình Luận (0)
Comment