Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1029 - Chương 1029: Hành Trình Đi Tìm Sữa Gian Khổ

Chương 1029: Hành trình đi tìm sữa gian khổ Chương 1029: Hành trình đi tìm sữa gian khổ

Trần Hán Thăng vừa rồi nghe điện thoại ở ngay ngoài hành lang , trong quá trình này không có ai bước vào phòng ngủ, Trần Tử Bội cũng không thể tự mình gỡ khăn giấy xuống, đáp án duy nhất chính là Tiểu Ngư Nhi đã đứng dậy giúp đỡ.

Có điều hắn cũng quá là đê tiện, rõ ràng đã đoán được là Tiêu Dung Ngư làm, còn cố ý dùng lời nói kích động và trêu chọc: "Ai nha! Con gái, ai giúp con lấy khăn giấy xuống vậy, chẳng lẽ là một tiên nữ xinh đẹp tốt bụng nào đó?"

Bé Tiểu Ngốc Nghếch nháy mắt một cái, ngơ ngác nhìn người cha ruột đang đắm chìm rất sâu vào việc diễn kịch, cô bé cũng không biết nói chuyện, nếu không phải vậy nhất định sẽ muốn mắng một câu "Ba đúng là đồ thần kinh" .

Có điều mặc dù Trần Hán Thăng miệng lưỡi trơn tru ở chỗ này, Tiêu Dung Ngư vẫn cứ mặt không đổi sắc mà nhìn vào máy tính, tay phải nắm chuột, tay trái nắm chặt nắm tay đặt ở trên đùi, lạnh lùng giống như một tảng băng không tan.

"Đến giờ ăn sáng rồi, đi ra rửa tay ăn cơm thôi … "

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Lương thái hậu gọi to, Trần Hán Thăng lo lắng động tác quá chậm chạp sẽ bị mắng, bèn đưa con gái đã ăn uống no say về giường em bé trước.

Chờ sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Tiêu Dung Ngư mới đứng lên đi tới phòng vệ sinh, mở tay trái đang nắm chặt ra, trong lòng bàn tay quả nhiên là một tờ giấy.

Tiêu Dung Ngư cũng không biết vừa nãy lại đi giúp Trần Tử Bội, có thể một khắc đó đã nghĩ đến con gái của mình, có thể chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy em bé khó chịu.

"Phù ! "

Tiêu Dung Ngư dùng nước lạnh rửa mặt, cô thở một hơi thật dài không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, nói chung chẳng mấy chốc sẽ về nước thôi.

Sau khi về nước, tất cả đều vẫn sẽ giống như trước đây.

Lúc ăn sáng, Tiêu Dung Ngư rất ít nói chuyện, có điều Lương Mỹ Quyên sẽ cố ý tìm chút đề tài, khiến bữa cơm này không đến mức quạnh quẽ như vậy.

"Tiểu Ngư Nhi ! "

Lương thái hậu hỏi: "Lát nữa con chuẩn bị làm những gì vậy?

"Dự định sẽ tới nhà sách một chuyến."

Tiêu Dung Ngư hồi đáp: "Con đang hoàn thiện đề tài luận văn nghiên cứu sinh, cần phải mua một ít sách tham khảo một chút."

"Ừ ! "

Lương Mỹ Quyên hình như ngộ ra điều gì đó, lại không quá xác định hỏi Trần Hán Thăng: "Hình như con cũng là nghiên cứu sinh nhỉ?"

"Cái gì gọi là hình như, con chính là nghiên cứu sinh thật sự!"

Trần Hán Thăng bất mãn trả lời một câu, sau đó bày cho Chu Thái Văn một vẻ mặt, bạn học Seven hiểu ý nói: "Giám đốc Tiêu, lát nữa tôi cũng chuẩn bị đi nhà sách, có muốn đi cùng nhau không?"

Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn Chu Thái Văn, gật đầu một cái.

Mặc dù Chu Thái Văn là nhân viên của điện tử Quả Xác, nhưng bộ dáng rất thanh tú xinh đẹp, tính cách cũng khá là hoạt bát, nghe nói cô ấy còn là sinh viên tốt nghiệp Học viện Kiểm toán Kiến Nghiệp, Tiêu Dung Ngư sẽ không bởi vì lý do Trần Hán Thăng, mà chán ghét mỗi người của điện tử Quả Xác.

Nhiếp Tiểu Vũ cũng thuộc Quả Xác đây, sau khi vụ việc Trần Hán Thăng một chân đạp hai thuyền bị bại lộ, thái độ của Tiêu Dung Ngư đối với Nhiếp Tiểu Vũ vẫn không có gì thay đổi.

Ăn sáng xong, Tiêu Dung Ngư và Chu Thái Văn lái xe tới nhà sách, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh chung quanh nơi ở, buổi trưa chắc hẳn cũng sẽ không trở về.

Lương Mỹ Quyên ôm cháu gái nhỏ tắm nắng ở bên ngoài, bảo mẫu dì Lâm cũng ở bên cạnh cũng nhau tán gẫu.

Trần Hán Thăng nhìn bưu kiện ở trong thư phòng, lúc này ở trong nước chắc đang là ban đêm, có điều việc những quản lý cấp cao kia thức thâu đêm đã trở thành một thói quen, đặc biệt là khi điện thoại di động Quả Xác thế hệ thứ ba sắp ra mắt, Công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Quả Xác đang chuẩn bị được niêm yết trên sàn chứng khoán Hương Cảng, công việc vẫn còn không ít.

Cho nên, nhiều lúc Trần Hán Thăng gọi một cuộc điện thoại mất đến hơn một tiếng đồng hồ, gọi xong hai, ba cuộc điện thoại cũng đã tới giờ ăn cơm trưa.

Thời gian buổi chiều trôi qua càng nhanh hơn, sau khi Bé Tiểu Ngốc Nghếch ngủ trưa dậy, Trần Hán Thăng giúp cô bé ăn một lần thực phẩm bổ sung, rồi thay tã một lần, cũng không chú ý mặt trời đã từ từ lặn xuống rồi.

Ánh chiều tà ở nước Mỹ cũng tràn ngập vẻ sầu bi như vậy, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời, chiếu lên mặt đất giống như được phủ lên một lớp ánh sáng màu son đỏ lập loè, gió đêm từ từ thổi tới, những chiếc lá rụng ở bên chân giống như bèo trôi lăn tăn, luôn có một cảm giác trống vắng khó mà nói rõ.

Trần Hán Thăng ngồi ở trong sân, hắn không biết nhớ ra cái gì đó, ánh mắt rời rạc đang ngẩn ngơ.

Trần Tử Bội ngồi ở trên đầu gối ba, hai chân ngắn nhỏ lơ lửng trên không, chu khuôn mặt bụ bẫm đỏ ửng, cũng đang ngây ngốc ngẩn ngơ.

Cha và con gái giống như đã biến thành hai bức tượng đá một lớn một nhỏ, Chu Thái Văn từ bên ngoài trở về nhìn thấy, cô ấy cười thở dài nói: "Lúc Chủ tịch Trần ở công ty, luôn có một dáng vẻ dồi dào tinh lực, nếu không phải là thư ký riêng của ngài ấy, tôi cũng không biết ông chủ cũng sẽ bí mật ngẩn người đấy, đây chính là điều mà đàn ông sau khi làm ba sẽ biến thành sao?"

Tiêu Dung Ngư và Chu Thái Văn ở cùng nhau mấy tiếng, hai người cũng không còn xa lạ như vậy nữa, có điều Tiêu Dung Ngư chỉ cười cười chứ không nói gì.

Cô có thể trả lời như thế nào đây, chẳng lẽ phải nói cho Chu Thái Văn biết, thực ra thấy cảnh này, nội tâm của chính cô cũng có một tia ấm áp chảy qua sao?

Cho nên sau khi xuống xe, Tiêu Dung Ngư thậm chí cũng không có nhìn Trần Hán Thăng và Trần Tử Bội thêm, mà trực tiếp đi qua từ bên cạnh bọn họ.

Trái lại ánh mắt của Bé Tiểu Ngốc Nghếch vẫn đang đi theo người "mẹ" này, cái cổ cũng di chuyển theo bóng người của Tiêu Dung Ngư, sau khi Tiêu Dung Ngư đi vào trong nhà, cô bé còn ngước đầu nhẹ nhàng "a" một tiếng với ba.

Giống như đang nghi hoặc, tại sao mẹ lại không đến hôn mình một cái chứ?

"Mặc kệ mẹ con, phụ nữ khẩu thị tâm phi!"

Trần Hán Thăng hơi híp mắt, hắn cũng không tin, đối mặt Bé Tiểu Ngốc Nghếch đáng yêu như thế này, Tiêu Dung Ngư sớm muộn cũng sẽ có một ngày không kìm được!

Đạo lý tương tự như này cũng được áp dụng với Bé Tiểu Ngư Nhi, chỉ là ông bà ngoại cô bé vẫn luôn không chịu thua, lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh đều tin tưởng có thể tìm được một bà vú thích hợp, đồng thời kiên trì đợi Tiêu Dung Ngư về nước.

Cho nên lúc nước Mỹ bên này từ hoàng hôn tới ban đêm, trong nước bên kia đang là bình minh rực rỡ, lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh cũng bắt đầu di chuyển, hơn nữa là tiến hành hai việc một lúc.

Tiêu Hoành Vĩ trở về Cảng Thành, bởi vì ông ấy vẫn chưa nghỉ việc, công việc của chức vụ cũng tương đối nhiều nhiệm vụ, mặt khác cũng phải tiếp tục sử dụng quan hệ ở quê nhà bên kia tìm kiếm những bà mẹ trẻ bằng lòng cung cấp sữa mẹ.

Lữ Ngọc Thanh nhanh nhẹn lôi kéo Biên Thi Thi, cùng tới từng khoa phụ sản của mỗi cái bệnh viện lớn ở Kiến Nghiệp trưng cầu ý kiến.

Về phần Trần Triệu Quân, vị cựu chủ nhiệm văn phòng hành chính "năng lực giảm sút" này, bèn dứt khoát để ông ấy ở nhà chăm cháu đi!

Hai người Tiêu Hoành Vĩ vốn dĩ cũng hoài nghi lão Trần "không nỗ lực làm việc", ông ấy chính là muốn thấy ràng buộc giữa Trần Tử Khâm và Thẩm Ấu Sở càng thêm sâu sắc, cho nên lúc tìm vú em mới cố ý không để tâm.

Có điều, sau khi Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi tự mình đến hiện trường, đối mặt với một đám phụ nữ trên hành lang tối om của khoa phụ sản, Lữ Ngọc Thanh mới bĩu môi nói: "Không ngờ đã thực sự hiểu lầm lão Trần, quả thực là không dễ dàng gì."

Thử nghĩ xem một bức tranh thế này: Một ông lão đã 50 tuổi, lần lượt hỏi từng người ở đây "Xin lỗi, cho hỏi cô có còn thừa sữa không?", ông ấy không bị bảo vệ của bệnh viện bắt lại, cũng coi như là lão Trần khá thông minh rồi.

Cho nên việc này cần phải để cho phụ nữ ứng phó, sau khi Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi ra tay, rất nhanh sẽ làm quen được với những phụ nữ có thai, những người phụ nữ chuẩn bị có thai, những người mẹ trẻ tuổi này, đương nhiên đây cũng là nhờ khí chất xuất chúng, hơn nữa vừa nhìn là đã biết trong nhà khá có tiền của Lữ Ngọc Thanh.

Tướng mạo Biên Thi Thi ngọt ngào, miệng "bla bla" cũng khá biết nói chuyện, những người phụ nữ này cũng khá nhiều chuyện, ban đầu còn cho rằng đây là mẹ cùng con gái tới đây để kiểm tra thai sản.

Nhưng đợi sau khi Lữ Ngọc Thanh nói ra mục đích thật sự, ánh mắt mọi người bèn trở nên cảnh giác lên một chút, phần lớn các phụ nữ đều xua xua tay bày tỏ không muốn làm vú em cho những em bé khác, còn có một số ít người dứt khoát trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, các cô trực tiếp coi Lữ Ngọc Thanh là một tên lừa đảo.

Tuy rằng xét thấy "nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện", hiện giờ vẫn chưa có người nào báo cảnh sát, nhưng loại cảm giác bài xích này đã rất rõ ràng.

"Dì Lữ, như vậy không được."

Biên Thi Thi đề nghị: "Chúng ta vẫn là nên tìm đến những người quen trong bệnh viện, nhờ các cô ấy bắc cầu giới thiệu mới có khả năng."

"Người quen ở Kiến Nghiệp tương đối ít, hiện giờ cũng chỉ có một người."

Lữ Ngọc Thanh có chút chần chờ: "Chính là không biết bà ấy có thể giúp đỡ hay không."

"Người quen" ở trong miệng Lữ Ngọc Thanh chính là giáo sư Cao ở khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân, lúc trước sau khi Tiêu Dung Ngư mang thai, Trần Hán Thăng đã cố ý mời bà ấy đến đúng giờ tới nhà kiểm tra sức khoẻ.

Đương nhiên số tiền khám này cũng rất cao, mỗi lần lúc giáo sư Cao rời đi, Trần Hán Thăng đều luôn nhét một phong bì dày theo cùng.

Thực ra thu nhập hàng năm của các bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện hạng ba cũng là rất cao, có thể điều giáo sư Cao coi trọng cũng không phải chút tiền này, mà là mối quan hệ với một doanh nhân thành công như Trần Hán Thăng.

Hiện tại Lữ Ngọc Thanh muốn tìm vú em, vậy thì chính là đang đối nghịch với Trần Hán Thăng, giáo sư Cao còn đồng ý giúp đỡ sao?

"Dù sao cũng phải thử xem."

Biên Thi Thi dẩu miệng nói: "Dù sao cũng hơn hai chúng ta mò mẫm giày vò ở đây."

"Được! Vậy thì thử xem!"

Tiếp theo, Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi lại tới bệnh viện nhân dân số một, giáo sư Cao đương nhiên nhớ mẹ Tiêu, vô cùng nhiệt tình tiếp đón hai người.

Có điều, sau khi giáo sư Cao nghe được yêu cầu của Lữ Ngọc Thanh, bà biểu thị bản thân là một bác sĩ, không có cách nào tiến hành bí mật giới thiệu sữa mẹ, đây là hành động trái với đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ khoa phụ sản, hơn nữa một khi xuất hiện lợi ích kinh tế, loại hành vi này còn xúc phạm các điều lệ quy định liên quan.

Sau khi giáo sư Cao giải thích xong, bà ấy vội vàng chạy đi thực hiện một ca phẫu thuật tiếp theo, để lại Lữ Ngọc Thanh không cam tâm.

"Cái gì gọi là trái với đạo đức nghề nghiệp, cái gì gọi là xúc phạm đến điều lệ quy định chứ."

Lữ Ngọc Thanh lạnh giọng nói: "Năm ngoái lúc bà nhận phong bì, sao không thấy giác ngộ cái tư tưởng này chứ, đây nhất định là Trần Hán Thăng đã đánh tiếng qua, bà ấy chẳng qua là không dám đắc tội tư bản mà thôi."

Có điều Lữ Ngọc Thanh không cam lòng thì vẫn là không cam lòng, nhưng bà ấy căn bản không có cách nào gây khó dễ cho người ta, Lữ Ngọc Thanh ở Cảng Thành là cục phó cục điện lực thành phố, chồng còn là lãnh đạo của cục công an, là gia đình vừa có tiền lại vừa có quyền, làm việc vô cùng nhanh chóng và dễ dàng.

Nhưng ở một thành phố của tỉnh như Kiến Nghiệp này, Lữ Ngọc Thanh hầu như không có sức ảnh hưởng gì, bà cũng không khác gì một người dân bình thường cả.

"Hừ ! "

Trong lòng Lữ Ngọc Thanh có chút tủi thân, gọi điện cho lão Tiêu kể nỗi uất ức này ra, cũng may hiệu suất của cục trưởng Tiêu bên kia cũng không tệ lắm, ông ấy biểu thị đã thông qua quan hệ tìm tới một người phụ nữ trẻ tuổi đang có thai, sau khi tan làm sẽ qua đó xem một chút.

"Cô ấy làm cái gì vậy? Có đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi … "

Lữ Ngọc Thanh vừa muốn quăng ra liên tiếp vài câu hỏi, đột nhiên nhớ tới lời giáo huấn của Ngụy Hồng Diễm ngày hôm qua, còn có quá trình gian khổ đã trải qua ngày hôm nay, lập tức sửa lời nói: "Có sữa là tốt rồi, có sữa là tốt rồi, ông mau nhanh chóng đưa tới đây đi."

Bình Luận (0)
Comment