"Thi Thi, chú Tiêu của cháu đã tìm được một vú em rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Ngọc Thanh nói: "Lần này cho dù điều kiện của cô ấy còn kém hơn cả Ngụy Hồng Diễm, dì cũng tuyệt đối muốn!"
"Thực ra chỉ cần cục cưng thích là được."
Biên Thi Thi an ủi nói: "Thẻ căn cước đã gửi cho Tiểu Ngư Nhi rồi, chỉ cần vú em này có thể chống đỡ mấy ngày, kiên trì đến khi Tiểu Ngư Nhi về nước, tất cả mọi chuyện sẽ khôi phục bình thường."
Có điều Lữ Ngọc Thanh ăn một quả bế môn canh ở chỗ giáo sư Cao, cho nên cả cảm quan đối với bệnh viện nhân dân cũng không tốt, ngay lập tức thương lượng với Biên Thi Thi đi tới một bệnh viện khác trưng cầu ý kiến một chút trước.
Có điều lúc chuẩn bị rời đi, Biên Thi Thi nhìn cuối hành lang của khoa phụ sản, có chút lo lắng nói: "dì Lữ, người phụ nữ kia thật kỳ lạ, lúc chúng ta vừa tới, cô ấy cũng đứng ở chỗ đó, hiện giờ chúng ta đi, cô ấy vẫn đứng ở chỗ đó, nhiều lần còn thò nửa người qua cửa sổ, nhìn rất nguy hiểm."
"Thật sao?"
Lữ Ngọc Thanh theo ánh mắt nhìn qua, đó là bóng lưng của một người phụ nữ có chút gầy gò, hình như còn tương đối trẻ tuổi, cô ta đúng là thường xuyên kiễng mũi chân nhìn xuống dưới lầu, giống như đang đo độ cao.
Qua một lúc lại rụt người về sau, giống như còn đang do dự, Lữ Ngọc Thanh nhíu mày, người này hình như muốn tự tử.
Khoa Phụ sản của Bệnh viện Nhân dân tỉnh ở tầng 6, nếu thật sự nhảy xuống không chết cũng bị thương nặng, có điều hành lang không những lộn xộn mà còn ầm ĩ nên bác sĩ và y tá đều không chú ý tới cảnh này.
Có một số bệnh nhân ngồi ghế chờ hình như đã phát hiện ra, nhưng không một ai tiến đến để hỏi thăm, hoặc có lẽ bọn họ không nghĩ rằng sẽ có ai đó tự tử trong bệnh viện.
"Đi thôi."
Cuối cùng, Lữ Ngọc Thanh cũng chỉ lắc đầu một cái rồi nói: "Chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không cần phải quan tâm đến người khác. ”
Nói xong, Lữ Ngọc Thanh bèn khoác cánh tay Biên Thi Thi đi xuống lầu.
"À… "
Biên Thi Thi ngược lại nghĩ có nên đi nhắc nhở bảo vệ của bệnh viện một chút hay không, lỡ như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lòng cô ấy cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Cho dù người kia không phải muốn tự tử, nhắc nhở một chút cũng không tốn chút công sức gì.
Chỉ là lúc đến lầu một, còn chưa đợi Biên Thi Thi đi tìm bảo vệ thì Lữ Ngọc Thanh đột nhiên thở dài: "Quên đi, chúng ta vẫn nên đi lên hỏi một chút đi. ”
"Dạ?"
Biên Thi Thi có chút kinh ngạc, cái này có chút không giống tác phong của dì Lữ nha.
"Nếu đổi lại là trước kia, dì chắc chắn sẽ không nhiều chuyện như vậy, tự sát hay không tự sát cũng không có chút liên quan gì đến mình."
Lữ Ngọc Thanh thở dài nói: "Nhưng từ sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi được sinh ra, dì lo lắng nếu như cứ hờ hững rời đi như vậy thì ông trời sẽ trách tội xuống, một người đã có tuổi như dì thì chả sợ gì cả, nhưng mà dì lo lắng sẽ giận chó đánh mèo liên lụy đến cháu gái nhỏ, cho nên cứ đi xem thử đi, ai bảo tự nhiên chúng ta lại đụng phải chứ. ”
"Vâng ạ!"
Biên Thi Thi cười gật đầu, cô biết đây là lời nói thật lòng.
Lữ Ngọc Thanh thật sự rất yêu thương Trần Tử Khâm, ngay cả cái gọi là "nhân quả báo ứng" không có chứng cứ khoa học gì, nhưng chỉ cần có thể liên quan đến Bé Tiểu Ngư Nhi, thì Lữ Ngọc Thanh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng không muốn để cho những chuyện kia phát sinh.
Cho nên sau khi trở lại tầng 6, Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi đều bước nhanh đến cuối hành lang, sợ trong khoảng thời gian vừa rồi người phụ nữ trẻ kia đã nhảy xuống, vậy thì thật sự là oan nghiệt a.
May mắn thay, cô ta dường như vẫn đang chần chờ.
Lữ Ngọc Thanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương: "Xin chào.”
Người phụ nữ trẻ tuổi có lẽ không nghĩ tới sẽ có người chào hỏi mình, cô ta có chút kinh ngạc quay đầu, đánh giá Lữ Ngọc Thanh cùng Biên Thi Thi.
"Vẻ ngoài" của Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi vẫn rất đáng tin cậy, cho nên ánh mắt phòng bị của người phụ nữ trẻ hơi giảm một chút, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì sao?”
"Không có gì."
Lữ Ngọc Thanh không trực tiếp hỏi "Cô muốn tự sát sao?", mà uyển chuyển nhắc nhở: "Cô luôn thò người ra khỏi cửa sổ, như vậy quá nguy hiểm. ”
"À."
Người phụ nữ trẻ tuổi thấp giọng trả lời một câu, ngũ quan vóc dáng cô ta coi như không tệ, hơn nữa trên người có một cỗ khí chất nhàn nhạt của người có tri thức, rất có thể đã học qua đại học.
Chỉ là sắc mặt tương đối tái nhợt, mặt đầy u sầu.
Đối mặt với phản ứng lạnh lùng, Lữ Ngọc Thanh cũng không quá để ý, cười mỉm nói: "Lúc còn trẻ ai cũng sẽ gặp phải một ít khó khăn, lúc mới kết hôn, sau khi tôi cùng chồng mình cãi nhau cũng từng xúc động đến mức nghĩ tới muốn uống thuốc trừ sâu tự tử, hiện tại ngẫm lại thật sự cảm thấy may mắn vì không uống, nếu không tôi làm sao có thể nhìn thấy con gái mình lớn lên từng ngày cơ chứ.”
Người phụ nữ trẻ dường như hiểu được thiện ý trong lời nói của Lữ Ngọc Thanh, cô ta im lặng một lúc rồi nói: "Cám ơn, nhưng mà khó khăn của tôi ngoại trừ quan hệ gia đình, còn thiếu tiền, tôi sắp kiên trì không được nữa rồi, thật sự không bằng nhảy xuống cho thoải mái một chút. ”
Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi liếc nhìn nhau, "tiền" đối với Lữ Ngọc Thanh mà nói, đại khái là chuyện vô nghĩa nhất.
Bản thân Lữ Ngọc Thanh cũng không thiếu tiền, hơn nữa bởi vì bà ấy cùng Lương Mỹ Quyên nghỉ việc để trông cháu nên Trần Hán Thăng còn tặng cho mỗi người một tấm thẻ ngân hàng, hắn cũng không nói bên trong có bao nhiêu tiền nhưng nói chung là có thể "tùy tiện cà thẻ".
Nhưng mà, Lữ Ngọc Thanh sẽ không tùy ý "khoe giàu" mà bất động thanh sắc nói: "Ai cũng sẽ thiếu tiền, nhưng chỉ cần người còn sống thì tiền vẫn có thể kiếm được, có lẽ cô cũng đã có con rồi, nếu như cô thật sự nhảy xuống thì đứa bé phải làm sao bây giờ?”
Người phụ nữ trẻ nghe thấy "đứa bé", khuôn mặt hiện ra một tia đau buồn, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ăn một bữa no rồi nghỉ ngơi một chút đi, trên thế gian này không có khó khăn nào không giải quyết được."
Lữ Ngọc Thanh dặn dò xong liền chuẩn bị rời đi, bà ấy cảm thấy như vậy xem như cũng tạm được rồi, hôm nay xem như đã miễn cưỡng khuyên can được một chuyện tự sát, ông trời có lẽ sẽ không trách tội mình cùng Bé Tiểu Ngư Nhi nữa.
"Dì này…"
Nhưng Lữ Ngọc Thanh vừa mới xoay người, người phụ nữ trẻ ở phía sau đột nhiên nói: "Dì, nhà dì hẳn là rất giàu có, con có thể mượn dì một ít tiền không?”
"Cái gì?"
Lữ Ngọc Thanh thầm nghĩ bà ấy chỉ là khuyên bảo một chút, chứ không có ý định cho vay tiền nha.
"Làm sao cô biết tôi giàu có?"
Lữ Ngọc Thanh hỏi ngược lại.
"Cách ăn mặc, đồ trang sức, và…"
Người phụ nữ trẻ chỉ vào túi nhỏ của Lữ Ngọc Thanh: "Tôi biết thương hiệu này được gọi là Prada, hàng nước ngoài xa xỉ, một túi phải có giá hàng chục ngàn.”
Lữ Ngọc Thanh cúi đầu nhìn một chút, đây là do Trần Hán Thăng thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, lúc hắn về nước vì lấy lòng mẹ vợ nên thường xuyên mang theo một chút lễ vật trở về.
Không nghĩ tới sẽ ở chỗ này bại lộ "thân phận", nhưng mà Lữ Ngọc Thanh cùng đối phương không thân không quen cho nên không có ý định cho vay tiền.
"Dì, nếu như không phải dì vừa tới, con thật sự có thể muốn nhảy xuống."
Đôi mắt của người phụ nữ trẻ rơi nước mắt: "Bây giờ tôi đang cần gấp 20 ngàn tệ."
Lữ Ngọc Thanh rất không vui, khó lắm mới nguyện ý mình mới đi quản chuyện của người khác một lần, không nghĩ tới còn bị dựa dẫm vào.
Ngay lúc có chút giằng co, Biên Thi Thi trầm ngâm nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng nói: "Chúng tôi và cô cô không quen biết, chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao có thể cho cô vay tiền, hơn nữa 20 ngàn tệ cũng không phải là con số nhỏ, còn có đứa bé nhà cô đã bao nhiêu tuổi rồi?”
"Hả?"
Người phụ nữ trẻ hơi sửng sốt, sao đột nhiên nói đến đứa bé nhà cô ta, nhưng phản ứng của cô ta cũng coi như nhanh nhẹn lập tức trả lời: "Hơn 4 tháng rồi.”
"Sức khỏe cô có tốt không? Sữa mẹ có nhiều hay không?”
Biên Thi Thi tiếp tục hỏi, vẻ mặt Lữ Ngọc Thanh hơi giãn lại, bà ấy hình như đã hiểu được ý nghĩ của Biên Thi Thi.
"Sức khỏe của tôi luôn rất tốt, khi còn học đại học mỗi năm đều tham gia đại hội thể thao, sữa mẹ cũng có đủ."
Người phụ nữ trẻ muốn tự tử này mặc dù không biết mục đích của những câu hỏi kia là gì, nhưng có thể nhận thức ra rằng hai người dường như có nhu cầu về "sữa mẹ".
"Lên xe rồi nói chuyện tiếp."
Lữ Ngọc Thanh dứt khoát vung tay cắt đứt cuộc nói chuyện, lúc đầu bà ấy vốn không nghĩ tới chuyện này, nhưng sau khi nghe được ý nhắc nhở của Biên Thi Thi bà ấy mới chợt phát hiện người trước mắt này tựa hồ rất thích hợp.
Nhìn qua khuôn mặt dáng người, lại thêm qua cuộc trò chuyện biết được cô từng học đại học, còn biết thương hiệu Prada, tuổi chừng 24, 25 nếu có thêm một báo cáo kiểm tra y tế nữa, điều kiện đều xem như đạt mức thỏa mãn.
Cho nên, trong xe buick ở dưới lầu bệnh viện, Lữ Ngọc Thanh rất nghiêm túc hỏi thăm tình hình hiện tại của đối phương.
Người phụ nữ trẻ này tên là Bạch Dụ, tên xem ra vẫn có chút hàm ý, chỉ là mệnh không tốt lắm.
Sau khi Bạch Dụ mang thai sinh con gái, vốn là rất hạnh phúc, chỉ là người nhà chồng vô cùng trọng nam khinh nữ, chẳng những không một lần tới thăm cô ta mà ngay cả chồng cô ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
Lúc trước gã ta ở khắp nơi khoe khoang đứa con trong bụng cô ta là con trai, không nghĩ tới Bạch Dụ một chút cũng không hợp tác, chút phản ứng cũng không có.
"Sao lại có thể có loại người như thế chứ!"
Biên Thi Thi tức giận mắng: "Con gái thì không phải con mình sao, thật sự là ngay cả Trần Hán Thăng cũng không bằng! ”
Trong lòng bạn học Thi Thi, Trần Hán Thăng đại khái đã trở thành ranh giới cuối cùng của đàn ông, cái tên kia còn không bằng hắn, quả thực không thể gọi là "người" nữa.
"Khụ…"
Mẹ vợ Lữ Ngọc Thanh ho khan một tiếng: "Trần Hán Thăng đối với con gái ruột của mình vẫn rất yêu thương, nó cũng giống như lão Tiêu, đều là kiểu thích gì được nấy. Cái đó . . Tiểu Bạch, còn cha mẹ cô thì sao?”
"Cha tôi qua đời sớm, bởi vì tôi lấy chồng xa đến Kiến Loan nên mẹ tôi vẫn luôn không đồng ý hôn sự của tôi và chồng."
Bạch Dụ cúi đầu nói: "Tôi từng đi tìm bà ấy, nhưng bà ấy ngay cả cửa cũng không cho tôi đi vào.”
Nguyên nhân Bạch Dụ vay tiền cũng rất đơn giản, trái tim của con gái cô có chút vấn đề, bác sĩ đề nghị phẫu thuật sớm, sau này con gái mới có thể từ từ khôi phục trong quá trình trưởng thành.
Nếu kéo dài quá lâu rất có thể sẽ trở thành bệnh tim mãn tính, phí phẫu thuật khoảng chừng hơn 30 ngàn tệ, nhưng mà Bạch Dụ sinh con nên từ chức, cho dù gom trái gom phải cũng vẫn còn thiếu 20 ngàn tệ tiền phẫu thuật không tìm đâu bù được.
Vừa rồi bác sĩ đã thông báo cho cô, nếu còn không trả tiền đứa bé sẽ không thể tiếp tục nằm viện.
"Haiz…"
Biên Thi Thi thở dài, "gả xa, trọng nam khinh nữ, mẹ chồng xấu tính, đứa bé sinh bệnh" những cụm từ này thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, vậy mà đều rơi trên người của người phụ nữ trẻ trước mặt, khó trách cô ta muốn nhảy lầu.
"Tiểu Bạch."
Lữ Ngọc Thanh đánh giá Bạch Dụ một lúc lâu sau đó chậm rãi nói: "Cô nói nhiều như vậy rồi, tôi cũng tâm sự chút tình huống nhà chúng tôi gặp phải đi, nếu như thật sự có thể hợp tác, vậy coi như là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh. ”
Tiếp theo, Lữ Ngọc Thanh đem chuyện con gái ở nước ngoài, bởi vì có một số việc tạm thời không thể trở về, nhưng cháu gái ngoại của bà còn chưa tới bảy tháng vẫn chưa thể hoàn toàn cai sữa, cả gia đình đều lựa chọn cho bé dùng sữa mẹ cho nên muốn tìm một vú nuôi.
"Dì ơi, con có thể, con có đủ sữa!"
Bạch Dụ vô cùng kích động, nếu như là thứ khác cô ta có thể không lấy ra được, nhưng nếu chỉ là việc cho đứa bé bú sữa thì cô có thể làm được.
"Hiện tại không vội."
Lữ Ngọc Thanh nhàn nhạt nói: "Thật ra hôm qua đã tìm được một vú nuôi, nhưng bị tôi không mấy vừa ý, nhìn chung điều kiện cơ bản của cô không tệ chỉ là chưa biết tình trạng sức khỏe như thế nào, hiện tại dứt khoát đi rút máu kiểm tra đi, nếu như không có bệnh truyền nhiễm gì cô có thể đến thử việc.”
"Tôi sẽ không có bệnh truyền nhiễm nào đâu!"
Bạch Dụ đối với thân thể của mình rất có tự tin, sau đó lại hy vọng nhìn Lữ Ngọc Thanh: "Dì, vậy…"
"Thù lao, cô không cần lo."
Lữ Ngọc Thanh dừng một chút nói: "Nếu xác định được không mắc bệnh, chúng ta cũng không cần nói chuyện vòng vo nữa, tóm lại chi phí của con gái cô trong quá trình phẫu thuật, toàn bộ đều do nhà chúng tôi chi trả.”
Thù lao này vượt xa dự đoán của Bạch Dụ, đại khái đây chính là người có tiền hảo tâm đi.
Bạch Dụ cảm động đến mức muốn quỳ xuống, nhưng Lữ Ngọc Thanh đã đỡ lấy cánh tay cô ta nói: "Tôi làm chút chuyện tốt, nếu thật sự có được công đức chỉ hy vọng để lại cho cháu gái ngoại bé nhỏ của mình, không nói chuyện này nữa, chúng ta trước lưu lại số điện thoại của nhau, cô nhân lúc trước khi bệnh viện tan tầm nhanh chóng đi lấy máu đi, ngày mai có kết quả chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
"Cảm ơn dì!"
Bạch Dụ đem số điện thoại của mình nói cho Lữ Ngọc Thanh, đối với hai bên mà nói đây đều là kết cục đôi bên cùng có lợi.
Bạch Dụ cần tiền chữa bệnh, Lữ Ngọc Thanh cần một vú nuôi có điều kiện không tồi, hơn nữa thuận tiện còn cứu một đứa nhỏ, thật sự là mọi mặt đều vừa vặn phù hợp.
Trên đường Lữ Ngọc Thanh về nhà còn gọi điện thoại nói về "chiến tích" của mình với chồng, lão Tiêu cũng cảm thấy như vậy không tồi, chỉ là hiện tại bỗng thoáng cái có hai vú nuôi.
"Không sao cả."
Lữ Ngọc Thanh tâm tình tốt, có chút đắc ý nói: "Nhiều sự lựa chọn càng tốt, chúng ta để cho cháu gái tự mình chọn. ”
"Như vậy đi."
Lão Tiêu suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu như vú nuôi ở Cảng Thành thích hợp hơn, chi phí phẫu thuật của đứa bé nhà Bạch Dụ chúng ta cũng chi trả, chỉ là sẽ không lén lút làm mà lấy danh nghĩa điện tử Quả Xác quyên góp, coi như là vì công ty của Trần Hán Thăng quảng bá thêm.”
Lữ Ngọc Thanh "chậc chậc" nói: "Ông vẫn còn hướng về Trần Hán Thăng ha.”
"Còn có thể làm sao bây giờ, bà không phải cũng giống vậy sao."
Lão Tiêu thở dài: "Dù sao nó cũng là cha của Tử Khâm, nhưng mà chúng ta vẫn không thể cho nó sắc mặt tốt, tôi cũng sẽ lựa một thời điểm để răng đe nó.”
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn lắm chuyện."
Lữ Ngọc Thanh nói gắt một câu, khi xe tới dưới căn hộ ven sông vừa lúc nhìn thấy Trần Triệu Quân đang ôm Bé Tiểu Ngư Nhi tản bộ.
"Sắc trời sắp tối rồi."
Lữ Ngọc Thanh hỏi: "Sao ông vẫn còn ở bên ngoài, cẩn thận cháu gái bị cảm lạnh đấy.”
"Chuyện đấy phải hỏi tiểu ma vương này."
Trần Triệu Quân trưng ra vẻ mặt không thể làm gì được: "Lúc chiều ra ngoài phơi nắng, con bé không chịu trở về, chỉ cần bước vào thang máy là khóc.”
Lão Trần vừa nói vừa làm bộ đi về phía thang máy, Trần Tử Khâm vốn đang cười rất vui vẻ với bà ngoại đột nhiên nhìn thấy cách thang máy càng ngày càng gần, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lập tức run rẩy, có thể oà khóc bất kỳ lúc nào.
Khi thang máy "đinh" một tiếng mở cửa, nước mắt Bé Tiểu Ngư Nhi đã đọng trong hốc mắt, mang theo một loại khí thế "Ông dám bước vào thang máy, cháu sẽ khóc cho mọi người xem".
"Sao cháu lại giống cha mình như thế, thích diễn như vậy."
Lữ Ngọc Thanh giả vờ trách mắng, nhưng thật ra lại vui vẻ vỗ vỗ mông cháu gái.
"Các người lên trước đi."
Trần Triệu Quân kéo chặt cổ áo cháu gái lại: "Tôi với bé con bé đi dạo thêm chút nữa, trời sập tối có lẽ con bé sẽ muốn lên lầu.”
"Vậy ông cũng chú ý sức khỏe đừng quá cố nhé."
Lữ Ngọc Thanh lắc đầu, trong thang máy thì thầm nói: "Lão Trần đoán chừng đã ôm mấy tiếng đồng hồ rồi, ngày mai cánh tay chắc chắn sẽ rất khó nâng lên.”
"Nuông chiều đứa nhỏ như vậy, về sau không biết ai có thể quản được nó."
Lữ Ngọc Thanh tuy rằng giọng điệu buồn rầu, nhưng luôn có một loại cảm giác "kiêu hãnh".
So với cha mẹ chồng Bạch Du thì Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên thương cháu gái nhiều biết bao nhiêu, đây mới là ông bà nội chân chính.
"Không hoàn mỹ nhất chính là, còn có một đứa cháu gái cũng có loại đãi ngộ như vậy."
Lữ Ngọc Thanh sâu trong thâm tâm suy nghĩ.
Buổi tối lúc ăn cơm Vương Tử Bác cũng tới, bọn họ vừa nghe Lữ Ngọc Thanh kể lại "kỳ ngộ" ở bệnh viện, vừa chờ vú nuôi thứ hai ở Cảng Thành đến.
Những chuyện Bạch Dụ trải qua khiến mọi người thổn thức một trận, đợi đến khi Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi giúp cháu gái nhỏ tắm rửa, Trần Triệu Quân đang xem tin tức mới đột nhiên nói với Vương Tử Bác: "Tử Bác à, cháu đem chuyện của Bạch Dụ nhắn tin nói với Trần Hán Thăng đi, nó cũng nên biết một chút, tôi đánh chữ chậm, cháu đánh chữ nhanh hơn nên cậu gửi đi ”
"Vâng ạ!"
Vương Tử Bác không nghĩ nhiều, lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Hán Thăng.
Ở nước Mỹ bên kia hẳn là chỉ mới sáng sớm, nhưng mà Trần Hán Thăng lại trả lời rất nhanh, chỉ có sáu chữ:
[Đã biết, đã được chuyển tiếp.]
"Chuyển tiếp?"
Vương Tử Bác nhìn màn hình điện thoại nghi hoặc, Tiểu Trần muốn chuyển tiếp cho ai?