Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1031: Một Nhân Vật Lớn Họ Trần, Nhĩ Đông Trần!

Chương 1031: Một nhân vật lớn họ Trần, Nhĩ Đông Trần! Chương 1031: Một nhân vật lớn họ Trần, Nhĩ Đông Trần!

Vương Tử Bác cũng không biết mình đã tiết lộ bí mật của tổ chức cho một “kẻ xấu”, sau khi gửi tin nhắn xong, cậu ấy còn phấn khích thảo luận với Lão Trần về những thay đổi cơ cấu trong xã hội quốc tế.

Trạch nam cũng có sở thích và hứng thú, ngày thường khi Vương Tử Bác ngồi trước máy tính, ngoại trừ chăm chú viết code ra thì cậu ấy còn xem nhiều tin tức kiểu ‘uống nước chè, ăn kẹo lạc, bàn chuyện thế giới’.

Quốc gia nào có vũ khí tiên tiến nào, loại vũ khí đó có tính năng như thế nào, Vương Tử Bác đều có thể nói một cách rõ ràng và logic, thậm chí còn đưa ra ý kiến riêng của mình về sự phát triển của ngành công nghiệp vũ khí Trung Quốc.

Trần Hán Thăng không hứng thú lắm với những thứ này, nhưng Lão Trần cũng biết một vài thứ, cho nên khi Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi tắm rửa cho Bé Tiểu Ngư Nhi xong đi ra ngoài thì nghe thấy hai cha con không có quan hệ huyết thống này đang nghiêm túc thảo luận, “Series Đông Phong” liệu có thể từ lãnh thổ Trung Quốc đánh đến Washington được không?

“Vương tư lệnh, ngài đưa máy sấy đến đây trước được không, lát nữa hẳn ra ngoài thiết lập ý tưởng quân sự của ngài.”

Biên Thi Thi cười nói.

“Vâng.”

Nghe thấy lời chỉ huy của Biên Thi Thi, “Vương tư lệnh” ngoan ngoãn cầm máy sấy chạy tới.

Lữ Ngọc Thanh đang sấy tóc cho đứa nhỏ, da đầu trẻ con vẫn còn non nớt nên Lữ Ngọc Thanh để rất xa, Bé Tiểu Ngư Nhi chỉ cảm nhận được một chút gió nóng thổi tới, cô bé vừa hưởng thụ sự phục vụ của bà ngoại, dì Thi Thi, bác Tử Bác vừa nghịch đồ chơi trong tay mình.

“Cốc cốc cốc…”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vú em thứ hai chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đã đến.

Tối nay cục trưởng Tiêu có một cuộc họp quan trọng nên cô ta được tài xế của điện tử Qủa Xác đưa đến đây, đối mặt với ánh mắt của mọi người trong phòng, vú em thoạt nhìn có vẻ hơi câu nệ.

“Chủ nhiệm Trần, tôi đi xuống trước, ngài có việc gì cứ gọi tôi.”

Tài xế vô cùng thức thời, anh ta sẽ không ở đây nghe quá nhiều bí mật, cẩn thận quay lại canh giữ trên xe.

“Cô tên là Bao Tĩnh, đúng không?”

Lữ Ngọc Thanh hỏi, Tiêu Hoành Vĩ sớm đã giới thiệu thân phận của bà vú trước.

Trong nhà Bao Tĩnh làm nghề giết mổ, cuối năm ngoái vừa mới sinh con, tuổi thực của cô ta là 25 tuổi, nhưng bởi vì hơi béo nên thoạt nhìn có vẻ trẻ trung hơn một chút, tóm lại ấn tượng đầu tiên tốt hơn rất nhiều so với Nguỵ Hồng Diễm ngày hôm qua.

Nhưng cô ta trông có vẻ vô cùng căng thẳng, lúc chào hỏi cũng hơi mất tự nhiên: “Cục… Cục trưởng Lữ, chào ngài…”

“Tôi đã nghỉ hưu rồi, cứ gọi tôi dì Lưu là được.”

Bởi vì có bài học của Nguỵ Hồng Diễm vào ngày hôm qua, hôm nay Lữ Ngọc Thanh bày ra phong thái rất thấp, bà đánh giá Bao Tĩnh xong, nói một câu đầy ẩn ý: “Cô thế mà lại biết về chức vụ trước khi về hưu của tôi, rất có tâm đấy.”

Bao Tĩnh lập tức ngẩn người, đừng thấy Lữ Ngọc Thanh bắt bẻ, thanh cao và không dễ ở chung, thậm chí còn có hơi dong dài ở trước mặt cháu ngoại, nhưng bà ấy thực sự là một cán bộ cấp phó trong hệ thống chính trị nhà nước.

Hầu hết những người trẻ tuổi ở độ tuổi 20 đều đơn thuần giống như một tờ giấy trắng ở trước mặt bà, Lữ Ngọc Thanh có thể khẳng định rằng Tiêu Hoành Vĩ không hề nói với Bao Tĩnh về tình hình trong nhà, những thứ này là do cô ta tự mình tìm hiểu.

“Cô không cần phải sợ hãi, một phó cục trưởng đã nghỉ hưu cũng không đáng sợ lắm đây, bây giờ công việc chính của tôi mỗi ngày chính là hầu hạ cháu gái thật tốt.”

Lữ Ngọc Thanh chỉ đùa một chút, bà cũng không dây dưa vào chủ đề lúc nãy lâu lắm.

Nếu Bao Tĩnh trở thành vú em, những thứ đó sẽ không còn là bí mật, bao gồm cả thân phận của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư.

Bao Tĩnh hơi mất tự nhiên gật đầu, Lão Trần khoanh hai tay trước ngực, ông cũng đã nhìn ra được cô Bao Tĩnh này hình như có chút kỳ quái.

Nhưng có lẽ vấn đề cũng không lớn lắm, người này được tìm từ quê hương Cảng Thành, có thể nói hiểu tận gốc rễ.

“Cô có kết quả kiểm tra sức khoẻ không?”

Lữ Ngọc Thanh bắt đầu kiểm tra như thường lệ.

“Có.”

Bao Tĩnh đưa kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình qua đó, sau khi đọc xong, Lữ Ngọc Thanh khẽ gật đầu, kết quả kiểm tra sức khoẻ này không có vấn đề gì.

“Cô đã từng đọc sách bao giờ chưa?”

Có lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của chòm sao Xử Nữ, Lữ Ngọc Thanh tương đối chú ý đến vấn đề này.

“Tôi học xong lớp mười một thì bỏ học, sau đó ở nhà giúp việc…”

Tính tình của Bao Tĩnh cũng dễ hoà đồng hơn so với Nguỵ Hồng Diễm vào ngày hôm qua, trong lúc trò chuyện cũng không hề cáu kỉnh, nhưng vẫn rất căng thẳng, không ít lần mở miệng nuốt nước miếng.

Lữ Ngọc Thanh vừa hỏi vừa thầm tính toán ở trong lòng: Học sinh cấp ba, là con đầu lòng, nếu cuối năm ngoái mới có con thì bây giờ chính là thời điểm lượng sữa dồi dào nhất… Cho dù các điều kiện không tốt bằng Bạch Dụ, nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ.

“Bảo bối…”

Nghĩ đến đây, Lữ Ngọc Thanh nói với Bé Tiểu Ngư Nhi ở trong lồng ngực của mình: “Từ hôm nay trở đi, dì này sẽ đút sữa cho con được không?”

“Ồ!”

Bé Tiểu Ngư Nhi làm sao có thể nghe hiểu được, cô bé vừa mới tắm rửa xong, cả người vô cùng thoải mái, cánh tay méo mập chỉ ra ngoài ra rửa, ra hiệu cho mọi người mau đưa mình ra ngoài chơi.

“Qúa muộn rồi, bên ngoài có sói xám, chúng ta đừng đi ra ngoài.”

Lữ Ngọc Thanh yêu thương hôn cháu ngoại một cái, sau đó nói với Bao Tĩnh: “Cô có muốn ôm đứa nhỏ một lần không, để làm quen với nhau một chút.”

Lữ Ngọc Thanh muốn xem xem khi Trần Tử Khâm ở trong lồng ngực Bao Tĩnh, cô bé có khóc lóc ầm ĩ không?

Nếu không khóc, cứ để Bao Tĩnh tắm rửa rồi đút sữa cho đứa nhỏ, chờ đến ngày mai sẽ so sánh với Bạch Dụ một chút, cuối cùng chọn ra một vú em thích hợp.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy bất ngờ chính là Bao Tĩnh không tiếp nhận lấy Trần Tử Khâm, cô ta đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, khoé miệng run rẩy mấp máy giống như muốn nói lại thôi.

Lữ Ngọc Thanh phát hiện có điều gì đó không ổn, theo bản năng bảo vệ Bé Tiểu Ngư Nhi ở trong lồng ngực, sau đó liếc mắt nhìn Trần Triệu Quân.

Lão Trần xua tay ra hiệu không cần phải hoảng sợ, ông quan sát một lát rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Bao, thực ra cô đến đây không phải để làm bảo mẫu đúng không?”

Sắc mặt Bao Tĩnh lập tức trở nên trắng bệch, không ngờ người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ ôn hoà trước mắt lại lập tức nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng mình, cho nên cô ta dứt khoát không che giấu nữa, nói ra hết toàn bộ sự việc: “Cục trưởng Lữ, thực ra tôi không có sữa, ngay cả con của tôi cũng uống sữa bột…”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Lữ Ngọc Thanh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, nếu không có sữa mẹ, tại sao cô lại đến đây, đây chẳng phải là trêu chọc người khác sao?

Nhưng Bao Tĩnh đang giải thích lý do, Lữ Ngọc Thanh cũng không cắt ngang, bà rất muốn xem xem trong hồ lô của Bao Tĩnh đang bán thuốc gì.

Hoá ra, ở chợ rau nơi gia đình Bao Tĩnh đang bán thịt heo lúc nào cũng có một đám côn đồ đi thu phí bảo kê với danh xưng tốt đẹp là “Phí quản lý thị trường”, có lẽ sau lưng cũng có chút quan hệ nên công an địa phương đã đến nhiều lần nhưng cũng không làm gì.

Gian hàng của nhà Bao Tĩnh kinh doanh khá tốt, nhưng phí quản lý thị trường cũng bị thu rất nhiều, những người dân bình thường như bọn họ lại không có biện pháp gì, nhưng hôm nay nghe xóm trưởng nói cục trưởng Tiêu của cục công an thành phố đang tìm một vú em cho trẻ con trong nhà.

Mặc dù Lão Tiêu chỉ là một cán bộ cấp trưởng, nhưng những người bình thường thực sự không thể tiếp xúc được.

Ngoài ra, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ và để lại ấn tượng tốt trong lòng Tiêu Hoành Vĩ, xóm trưởng còn nói rằng cục trưởng Tiêu rất hào phóng, hơn nữa vợ của ngài ấy còn là phó cục trưởng cục cung cấp điện thành phố, chỉ cần người nào bằng lòng đi làm vú em, thù lao chắc chắn sẽ vô cùng phong phú.

Bao Tĩnh nghe vậy, trong lòng cũng rung động, mặc dù cô ta không có sữa, nhưng vừa mới sinh con xong, sức khoẻ lại khoẻ mạnh, ngưỡng cửa cũng thoả mãn điều kiện, cho nên Bao Tĩnh muốn nhân cơ hội này “cáo trạng” trước mặt lãnh đạo cục trưởng cục công an.

Không ngờ Lão Tiêu chỉ đến đây gặp mặt một chút, sau khi đọc báo cáo kiểm tra sức khoẻ xong, lập tức cho tài xế trực tiếp đưa cô ta đến Kiến Nghiệp, hai người căn bản không có cơ hội tiếp xúc riêng lẻ, cho nên…

“Tiêu Hoành Vĩ!”

Sau khi nghe xong, lồng ngực Lữ Ngọc Thanh tức giận như muốn nổ tung, lập tức quay trở lại phòng ngủ gọi điện thoại cho ông chồng: “Ông có thể làm việc nghiêm túc một chút được không, bảo ông đi tìm vú em cho đứa nhỏ, lần đầu tiên thì thôi đi, lần thứ hai vẫn qua loa có lệ như vậy, ông không thể nghiêm túc hỏi thăm một chút được sao? Cục trưởng Tiêu!”

“Có chuyện gì vậy?”

Lão Tiêu vừa mới bắt máy đã bị xổ một tràng mắng mỏ, ông cũng vô cùng khó hiểu, hơn nữa lần đầu tiên Nguỵ Hồng Diễm, rõ ràng là chính Lữ Ngọc Thanh chê bai mà, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên trên người mình?

Chờ đến khi Lữ Ngọc Thanh nguôi giận một chút, bà mới nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, Lão Tiêu vừa có một cảm giác bực mình khi bị người khác lừa gạt, vừa có chút ấm ức.

Bao Tĩnh có sữa hay không ông làm sao có thể biết được? Chẳng lẽ còn muốn ghé sát người đến hút một ngụm để nghiệm chứng sao?

Nhưng Lão Tiêu cũng là một cán bộ đảng viên rất có trách nhiệm, ông hiểu rõ chỉ cần dân chúng có những biện pháp khác để thể hiện sự cầu cứu của mình thì cũng sẽ không nghĩ ra những chủ ý tồi tệ này, vì thế trầm giọng nói: “Bà để tài xế Tiểu Dương đưa Bao Tĩnh đến đây đi, tôi ở trong cục chờ cô ta.”

“Vậy cháu ngoại của ông thì sao? Con bé uống sữa bằng cách nào đây?”

Nhìn thấy đến lúc này rồi mà ông chồng vẫn còn quan tâm đến người ngoài, Lữ Ngọc Thanh lại nổi giận.

“Nếu là chuyện uống… Uống sữa…”

Tiêu Hoành Vĩ ấp úng nói: “Hai ngày trước… Bú sữa như thế nào thì hôm nay bú sữa như thế đi.”

Hai ngày trước bọn họ đưa Bé Tiểu Ngư Nhi đưa đến chỗ của Thẩm Ấu Sở, Lão Tiêu không dám nói thẳng nên dùng một phương thức uyển chuyển khác để biểu đạt.

“Ông ở Cảng Thành nên nói chuyện không eo đau đúng không?”

Lữ Ngọc Thanh oán giận nói: “Bởi vì người đi cầu xin không phải là ông, đúng không?”

“Bà đừng nói như vậy chứ, nếu không được thì nhờ Trần Triệu Quân qua đó cũng được mà.”

Tiêu Hoành Vĩ thở dài: “Hôm nay chuyện mướn bà vú thất bại, tôi tin rằng ông già kia có thể nhảy một cái cao ba mét, ông ta ngay cả nằm mơ cũng muốn ôm hai cháu gái đấy!”

“Cách làm này của ông là bịt tai trộm chuông, hay là…”

Lữ Ngọc Thanh do dự một chút: “Chúng ta thử cai sữa xem như thế nào, tôi muốn khiêu chiến sự yếu đuối của mình một chút.”

“Đừng mạnh miệng.”

Tiêu Hoành Vĩ trực tiếp phủ định: “Bây giờ bà chỉ mạnh miệng thế thôi, chỉ cần đứa nhỏ vừa mới khóc là bà sẽ mềm lòng ngay lập tức, để Lão Trần đưa qua đó sớm một chút đi, chờ ngày mai có kết quả kiểm tra sức khoẻ của Bạch Dụ, chúng ta sẽ không cần phiền phức như vậy.”

“Ôi trời, được rồi…”

Lữ Ngọc Thanh biết đây là lời nói thật, đầu tiên là đi ra phòng khách để tài xế của điện tử Qủa Xác đưa Bao Tĩnh trở về Cảng Thành trước.

Bao Tĩnh vẫn đang không ngừng xin lỗi, dựa theo tính tình trước đây của Lữ Ngọc Thanh, bà sẽ không quan tâm.

Nhưng, có lẽ Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy người dì đang khóc lóc vô cùng đau lòng này, lúc nằm trong lồng ngực bà ngoại, cô bé nhỏ giọng ê ê a a một tiếng.

Đúng như những gì Tiêu Hoành Vĩ vừa nói, Lữ Ngọc Thanh trực tiếp mềm lòng.

“Lão Tiêu đang ở trong văn phòng chờ cô, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhóm người kia sẽ nhanh không còn được thu phí bảo kê nữa.”

Lữ Ngọc Thanh dặn dò nói: “Nhưng mà cô cũng phải chú ý giữ bí mật, nếu không sau khi ra ngoài, bọn họ sẽ đến nhà các cô trả thù.”

Cục trưởng Tiêu muốn xử lý đám lưu manh nhỏ ở tầng dưới cùng này thực sự là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, chỉ cần tuỳ tiện triển khai một hoạt động “đả kích thể lực xã hội đen” gì đó là được.

Nhưng Bao Tĩnh tuyệt đối không thể thổi phồng công lao của mình, làm thế rất dễ bị trả thù.

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Bao Tĩnh vẫn còn đang cúi người cảm ơn trước khi rời đi, Lữ Ngọc Thanh vỗ vào mông nhỏ của Bé Tiểu Ngư Nhi, bất đắc dĩ nói: “Cả đời này của bà không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng vì con, ngày hôm qua và ngày hôm nay bà lúc nào cũng lo chuyện bao đồng.”

“A!”

Trần Tử Khâm không hiểu những thứ này, cô bé liên tục đung đưa đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, tỏ vẻ muốn cùng nhau xuống lầu đi dạo cùng với Bao Tĩnh.

“Đứa nhỏ không có lương tâm này!”

Lữ Ngọc Thanh giả vờ tức giận cắn cháu ngoại một cái, sau đó nói với Trần Triệu Quân: “Lão Trần, tối nay…”

Câu nói này giống như đã vô cùng quen thuộc, Trần Triệu Quân ngầm hiểu đứng dậy: “Bà còn muốn cùng nhau đến đó không?”

“Tôi… Chúng ta đi thôi.”

Lữ Ngọc Thanh thực sự không muốn đi, nhưng sự uy hiếp này thực sự quá “mềm”:

“Vậy thì đi thôi.”

Trần Triệu Quân mặc áo khoác vào, lúc ở trong thang máy, Lữ Ngọc Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông thông gia, bà đột nhiên hỏi: “Lão Trần, có phải bây giờ ông có thể nhảy cao một cái lên ba mét đúng không?”

“Tôi?”

Trần Triệu Quân vung vẫy tay chân: “Chắc là có thể, có chuyện gì vậy?”

“Ồ, không có gì.”

Lữ Ngọc Thanh mặt không cảm xúc ôm cháu ngoại.

Lão Trần cũng bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ lúc nãy mình đã nói sai gì sao?

“Kính coong…”

Sau khi ấn vang chuông cửa của nhà Thẩm Ấu Sở, Lữ Ngọc Thanh vô cùng lo lắng, ngoại trừ xấu hổ khi phải đối mặt với Thẩm Ấu Sở ra, trong lòng bà còn hơi sợ khi phải đối mặt với cô gái “Hồ Lâm Ngữ” béo lùn kia.

Cô gái béo này nhanh mồm dẻo miệng, những câu nói kẹp dao giấu kiếm của cô ấy vẫn gây tổn thương.

“Kẽo kẹt…”

Nhưng sợ cái gì thì đến cái đó, người mở cửa chính là Hồ Lâm Ngữ.

Lữ Ngọc Thanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị châm chọc, nhưng biểu hiện của Tiểu Hồ đêm nay rất kỳ quái, cô ấy chỉ “ờ ha” một tiếng rồi vỗ vào bả vai Đông Nhi, không nói bất cứ câu nói xàm xí nào.

Lữ Ngọc Thanh cũng không biết lý do, chờ đến khi Thẩm Ấu Sở thành thục ôm Trần Tử Khâm trở về phòng ngủ, Lữ Ngọc Thanh mới hỏi Mạc Kha nguyên nhân.

“Chuyện này à…”

Mạc Kha cười nói: “Sau khi ăn cơm xong, lúc nãy hai cô nhóc Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi mới đánh cược với nhau, Lâm Ngữ nói tối nay các chị vẫn còn đến nữa, Đông Nhi nói chuyện gì cũng không thể quá tam ba bận, tuyệt đối không thể nào, sau khi mở cửa…”

Mẹ Hai Mạc vẫn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng, sắc mặt Lữ Ngọc Thanh càng đen xì, không ngờ vẫn bị cô nhóc béo Hồ kia trào phúng.

“Sớm biết thế này mình nên cai sữa!”

Lữ Ngọc Thanh cũng không biết mình đã “thề” như vậy bao nhiêu lần rồi.

Thực ra Mạc Kha cũng rất khó hiểu, nếu nói lần đầu tiên bú sữa là vì quá đột ngột, lần thứ hai bú sữa là vì điều kiện của đối phương không phù hợp, lần thứ ba lại là vì nguyên nhân gì?

Với tính cách của Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, theo lý mà nói không nên lúc nào cũng để loại tình huống này xảy ra mới phải.

Lữ Ngọc Thanh cũng không muốn giải thích, bởi vì nếu giải thích tiếp nữa hình như cũng chẳng có ích lợi gì, bà chỉ gọi điện thoại cho Bạch Dụ, một là để hỏi thăm tình hình hiện tại của Bạch Dụ, hai là lo lắng cô ta thay đổi ý định.

“Dì Lữ yên tâm đi, con của cháu phẫu thuật còn cần tiền gấp mà.”

Bạch Dụ nhìn con gái trên giường bệnh nói.

Sau khi nói xong vài câu rồi cúp điện thoại, Bạch Dụ ngồi xuống bên mép giường lẳng lặng nhìn đứa con gái vẫn đang ngủ say, trong lòng cô ta âm thầm tự trách, hôm nay mình lại có ý định buông bỏ bản thân mình.

Thực ra, chỉ cần con gái thực hiện phẫu thuật xong, mình lại tìm được một công việc hơi ổn định nào đó thì cuộc sống vẫn rất đáng để mong chờ mà.

“Người nhà của đứa trẻ giường số 4…”

Một người hộ sĩ đẩy cửa tiến vào.

“Có tôi.”

Con gái của Bạch Dụ nằm trên giường số 4, cô ta không có năng lực cũng không có điều kiện kinh tế để sắp xếp con gái ở trong phòng bệnh riêng.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cô y tá kia vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng giống như bài Poker, nhưng những lời nói của cô ta lại khiến Bạch Dụ vô cùng khiếp sợ: “Chi phí phẫu thuật của con chị đã được thanh toán đầy đủ rồi, ngày mai sẽ sắp xếp phẫu thuật, còn nữa, tối nay thu dọn một chút, con gái của chị sẽ được chuyển đến phòng bệnh riêng.

“Cái gì?”

Bạch Dụ thực sự không thể tin được vào tai mình, ngơ ngác hỏi: “Tại sao chứ?”

“Tại sao ư?”

Y tá cũng cảm thấy hứng thú: “Chẳng phải cô đã tìm được một nhân vật lớn nào đó sắp xếp giúp rồi sao? Ngày mai người mổ chính là chủ nhiệm Lưu, là con dao đệ nhất trong khoa tim mạch của chúng tôi đấy…”

Cô ý tá vẫn đang lải nhải, Bạch Dụ đột nhiên cắt ngang: “Nhân vật lớn kia… Cô ấy họ Lữ sao?”

“Không!”

Một người phụ nữ khác mặc một bộ vest chuyên nghiệp bước vào cửa, cô sửa đúng lại lời nói của Bạch Dụ: “Nhân vật lớn kia, anh ta họ Trần, Nhĩ Đông Trần!”

Bình Luận (0)
Comment