Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1032 - Chương 1032: Đúng Vậy, Tôi Có Hai Đứa Con

Chương 1032: Đúng vậy, tôi có hai đứa con Chương 1032: Đúng vậy, tôi có hai đứa con

“Một nhân vật lớn họ Trần.”

Bạch Dụ suy nghĩ một lúc lâu, kể cả những người bạn học và hàng xóm họ “Trần” lúc trước, cô ta đều nhớ lại một phen, nhưng không có ai có thể mời được con dao đệ nhất trong khoa tim mạch của bệnh viện Nhân dân tỉnh đến đây.

“Ha ha…”

Người phụ nữ mặc áo vest chuyên nghiệp kia lấy danh tiếp của mình đưa ra trước: “Chào cô, tôi là Đàm Anh, đến từ văn phòng tổng giám đốc của bộ phận hành chính điện tử Qủa Xác, đồng thời cũng là thư ký riêng của chủ tịch Trần.”

“Điện tử Qủa Xác? Văn phòng tổng giám đốc? Chủ tịch Trần? Cô thư ký riêng?”

Bạch Dụ nhìn vào tấm danh thiếp tinh xảo, trên đó còn in chức danh “phó giám đốc” đấy, cô ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó không thể tin được hỏi: “Phó giám đốc Đàm, chủ tịch Trần mà cô nói với chủ tịch Trần mà tôi đang nghĩ đến kia… Anh, anh ta là cùng một người sao?”

“Nếu không thì sao chứ?”

Đàm Anh nghiêng đầu hỏi ngược lại.

“Đúng là Trần Qủa Xác…”

Mặc dù Bạch Dụ không thể coi là fans Quả Xác, nhưng cũng luôn tin dùng phần mềm ma thuật “Qủa Xác cloud”, trong lúc nghe các bài hát, cô ta còn có thể đọc được những câu chuyện tình cảm và cảm xúc được chia sẻ bởi những người nghe khác, vì thế ca khúc với những nốt nhạc vốn dĩ đã khô cằn càng có hương vị.

Nhưng Bạch Dụ chưa bao giờ nghĩ rằng “Trần Qủa Xác” cao cao tại thượng sẽ tìm đến chính mình, hơn nữa còn giúp đỡ rất nhiều.

Thậm chí Bạch Dụ còn hơi nghi ngờ, liệu cô gái Đàm Anh này có phải là kẻ lừa đảo không?

Lúc này, chị gái y tá lại thúc giục cô ta nhanh chóng đổi sang phòng bệnh mới, Bạch Dụ đang định đi thu dọn đồ đạc thì lại bị Đàm Anh ngăn cản lại.

“Cô chỉ cần ôm con là được.”

Đàm Anh mỉm cười dặn dò, sau đó cô gọi điện thoại, chẳng bao lâu sau đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, lần lượt thu dọn toàn bộ đồ đạc của Bạch Dụ và con gái ngăn nắp gọn gàng dưới sự chỉ huy của Đàm Anh.

“Chuyện này… Chuyện này…”

Bạch Dụ lúng túng không biết phải nói gì mới phải, phương pháp này có lẽ không phải là kẻ lừa đảo đâu đúng không, hơn nữa bản thân mình cũng không có gì giá trị có thể lừa mà.

Chờ đến khi được đổi sang một phòng bệnh riêng và tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thoả, Đàm Anh mới nói với Bạch Dụ: “Cô Bạch, ra ban công nói chuyện một chút nhé.”

“Được!”

Bạch Dụ gật đầu, trong khoảng thời gian này cô ta đã trải qua quá nhiều suy sụp và đau khổ, hiểu rõ trên trời sẽ không có miếng bánh có nhân nào đột nhiên rơi xuống, ông chủ của điện tử Qủa Xác ra tay giúp đỡ mình, có lẽ hắn cũng có yêu cầu nào đó đúng không?

Cảnh sắc từ ban công của phòng bệnh riêng tốt hơn nhiều, phóng tầm mắt ra xa là một khu vườn nhỏ rậm rạp tươi tốt, trăng đêm lên cao, những ánh sao lấp lan hs, yên tĩnh khiến lòng người cũng trở nên vui vẻ.

“Giá cả của phòng bệnh này không hề đắt đỏ chút nào, một ngày cũng chỉ mất 500 tệ mà thôi.”

Đàm Anh giống như đang tự lẩm bẩm: “Nhưng lại khó có thể tìm được giường, phòng bệnh bên trái con gái cô là một cán bộ về hưu từ một bộ phận nào đó của tỉnh, phòng bệnh bên phải là ông chủ sở hữu hàng chục triệu tệ ở Kiến Nghiệp nào đó, chuyện này là do chủ tịch Trần đích thân gọi điện thoại đến để sắp xếp.”

“Cảm ơn chủ tịch Trần.”

Bạch Dụ nhỏ giọng nói, thực ra năm trăm tệ một ngày đối với cô ta mà nói cũng không đủ sức.

“Cô Bạch, tôi sẽ không vòng vo nữa.”

Lúc này, Đàm Anh bình tĩnh nói: “Chủ tịch Trần làm những chuyện này, ngài ấy chỉ có một điều kiện…”

Bạch Dụ đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, trong đầu loé lên rất nhiều khả năng, thậm chí bao gồm cơ thể mình.

“… Chủ tịch Trần hy vọng ngày mai cô đừng đi làm vú em cho cháu ngoại của dì Lữ.”

Nhưng sau khi Đàm Anh nói xong, Bạch Dụ lại ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Vừa bỏ tiền vừa bỏ lực, nhưng chỉ hy vọng mình không cần phải cho cháu gái người ta bú sữa, chẳng lẽ đây chính là tư duy của kẻ có tiền sao?

Bạch Dụ âm thầm sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, Đàm Anh cũng không quấy rầy, một lúc lâu sau Bạch Dụ mới mở miệng hỏi: “Dì Lữ là một người bà ngoại và trưởng bối tốt, có thể nhìn ra được dì ấy rất yêu thương cháu ngoại của mình, tôi có thể hỏi một câu được không, có phải chủ tịch Trần có thâm cừu đại hận gì với nhà dì ấy, nên mới không muốn tôi đi làm vú em…”

“Cái gì? Ha ha…”

Đàm Dĩnh không nhịn được bật cười thành tiếng, đối với những người trong cuộc như cô mà nói, suy nghĩ này thực sự quá vớ vẩn.

Nhưng đối với những người qua đường như Bạch Dụ, vừa hay lại là lý do hợp lý nhất.

“Trên đường đi đến bệnh viện, tôi đã xin chỉ thị của chủ tịch Trần rồi, ngài ấy cho phép có thể nói ra sự thật vào thời điểm phù hợp nhất.”

Sau khi cười xong, sắc mặt Đàm Anh dần trở nên nghiêm túc: “Cô Bạch, gia đình của chủ tịch Trần và nhà di Lữ không những không có thâm cừu đại hận gì mà bọn họ còn là người một nhà, cháu gái của dì Lữ chính là con gái ruột của chủ tịch Trần.”

“Cái gì?”

Từ lúc bắt đầu, Bạch Dụ đã vượt qua đủ loại “khiếp sợ”, đầu óc sắp bị choáng váng đến hôn mê bất tỉnh rồi, nhưng tin tức này vẫn khiến cổ họng cô ta khô khốc.

Không ngờ chủ tịch Trần đã có con gái!

Hơn nữa bạn gái lại là con gái của dì Lữ?

Nhưng, nào có người cha nào lại ngăn cản con gái uống sữa chứ?

Ngay khi Bạch Dụ hỏi ra nghi vấn này, Đàm Anh bình tĩnh đáp: “Mẹ của đứa nhỏ đã bị mắc kẹt ở Mỹ vài ngày, cô cảm thấy chủ tịch Trần sẽ khiến con gái của mình không có sữa để bú sao? Ngài ấy đã sớm tìm được hai vú em ở Kiến Nghiệp rồi.”

“Dì Lữ…”

Bạch Dụ muốn hỏi là, tại sao Lữ Ngọc Thanh lại phải tìm kiếm vú em ở khắp nơi chứ?

“Chuyện này liên quan đến bí mật bên trong gia đình của chủ tịch.”

Đàm Anh lắc đầu: “Xin thứ cho tôi không thể nói được.”

“Vậy sao?”

Bạch Dụ cũng không tiếp tục hỏi, hiện giờ cô ta đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Ban ngày, mình đã đồng ý với dì Lữ sẽ bằng lòng cho cháu ngoại của dì ấy bú sữa, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, chính dì Lữ đã “cứu” mình một mạng.

Mặc dù lúc ấy mình chưa chắc đã chảy xuống, nhưng người chủ động hỏi han quan tâm trong tình huống đó cũng chỉ có dì Lữ.

Nhưng chủ tịch Trần đã cho quá nhiều.

Hắn không chỉ thanh toàn toàn bộ chi phí chữa bệnh mà còn giúp đỡ đổi một phòng bệnh mới, đồng thời tìm một bác sĩ tốt, ân tình này cũng rất lớn.

Bạch Dụ cắn môi, đây là mâu thuẫn giữa “lương tâm” và “lợi ích”.

“Cô Bạch, nếu cô bằng lòng giúp chúng tôi việc này.”

Đàm Anh quan sát vẻ mặt của Bạch Dụ, chậm rãi nói: “Chúng tôi bằng lòng trả thêm cho cô mười ngàn tệ, hơn nữa nếu cô còn muốn tiếp tục tìm việc, chúng tôi cũng bằng lòng giới thiệu giúp cô, hoặc cô muốn một vị trí ở Qủa Xác cũng vậy.”

Bạch Dụ vẫn nhíu mày, cho dù là cho thêm mười ngàn tệ hay hỗ trợ tìm việc, những thứ này đều thuộc về phạm trù “lợi ích”, lương tâm của mình vẫn rất rối rắm.

“Ôi trời, xem cái đầu gỗ của cô kìa.”

Đàm Anh thở dài: “Cô Bạch à, xét đến cùng thì đây là chuyện nhà của chủ tịch Trần, một người ngoài như cô xen vào, cần gì phải thế chứ?”

“Tinh!”

Những lời này giống như xối nước lên đầu, lập tức phát huy tác dụng.

“Đúng vậy.”

Trong lòng Bạch Dụ thầm nghĩ, thực ra suy đi tính lại, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của chủ tịch Trần, một người ngoài như mình tại sao lại đứng trên phạm trù đạo đức cao siêu để phán xét chứ? Thậm chí còn vì thế mà cảm thấy “Lương tâm bất an.”

“Phó giám đốc Đàm, tôi không cần tiền, ngay cả chi phí phẫu thuật của con gái tôi, thì cũng là tôi mượn của chủ tịch Trần.”

Sau phi Bạch Dụ nhận ra, cô ta lập tức nói: “Chỉ hy vọng điện tử Qủa Xác có thể dành cho tôi một công việc chính thức, cho dù là công nhân sản xuất hay là quản lý kho, tôi cũng có thể làm được.”

Bây giờ internet phát triển như vậy, thanh danh điện tử Qủa Xác “tiền lương cao, phúc lợi tốt” đã sớm lan truyền rộng khắp, Bạch Dụ không biết với tấm bằng đại học chính quy của mình liệu có thể trở thành một nhân viên hành chính không, cho nên mới hạ thấp tiêu chuẩn.

“Dù sao cô Bạch đây cũng là người có học, quả nhiên biết đạo lý “thay vì dạy người lấy cá, chi bằng dạy người câu cá”.

Mục đích của Đàm Anh đã đạt được, cô hài lòng nói: “Tôi đảm bảo có thể sắp xếp cho cô một công việc chính thức ở trong hệ thống Qủa Xác, nhưng…”

Nghe thấy chữ “nhưng” nghịch chuyển này, trái tim Bạch Dụ vốn dĩ đã rơi xuống đất lại không nhịn được đập loạn xạ thịch thịch thịch, cô ta cho rằng vẫn còn điều kiện nào khác.

Có lẽ con người chính là như vậy, khi đứng trước lựa chọn thì tiến thoái lưỡng nan, nhưng một khi hạ quyết tâm thì lại sợ lựa chọn này xuất hiện vấn đề gì.

“Chi phí phẫu thuật của con gái cô.”

Đàm Anh mỉm cười nói: “Cô không cần phải mượn chủ tịch Trần, sau này cô đã là nhân viên của điện tử Qủa Xác rồi, cứ coi đây là phúc lợi mình được nhận trước đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…”

Bạch Dụ sửng sốt một chút, đột nhiên cúi người chín mươi độ, hôm nay cô ta đã nói quá nhiều lần “cảm ơn” rồi.

“Không cần phải khách khí.”

Đàm Anh cầm túi xách lên tạm biệt: “Ngày mai con gái của cô còn phải phẫu thuật, tôi sẽ không ở đây quấy rầy nữa, nếu có bất cứ chuyện gì cũng có thể liên lạc với tôi.”

“Được…”

Sau khi Đàm Anh rời đi, Bạch Dụ vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Đột nhiên cô con gái ở trên giường trở mình, giường bệnh phòng đơn tương đối mềm mại, đứa nhỏ thoải mái lẩm bẩm vài câu nói mớ.

Bạch Dụ nhìn đứa nhỏ, từ từ mờ một nụ cười hiền từ và kiên định.

“A lô, chủ tịch Trần.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đàm Anh gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng: “Xin báo cáo với ngài một chút, Bạch Dụ đã đồng ý rồi.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, bản thân mình đã ra điều kiện tốt như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều biết nên lựa chọn như thế nào.

“Nhưng tôi có chút lo lắng.”

Đàm Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Bạch Dụ không cẩn thận tiết lộ chuyện ngài có đứa nhỏ ra thì phải làm sao bây giờ.”

“Chuyện này không thành vấn đề.”

Trần Hán Thăng thờ ơ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không có ý định giấu diếm chuyện này mà, chờ đến khi vấn đề được giải quyết, tôi sẽ công khai tuyên bố, tôi không định để hai cô con gái lớn lên trong bí mật, ông đây không phải là minh tinh giới giải trí, cùng lắm chỉ là giấu diếm thân phận của mẹ đứa nhỏ thôi.”

“…Cũng đúng.”

Đàm Anh ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý, chủ tịch Trần là một doanh nhân thực sự, không thể vì bản thân hắn có nhiều fans mà đối xử như một minh tinh được.

“Vậy có cần tôi phải chuẩn bị trước không?”

Đàm Anh tận tâm tận tuỵ hỏi.

“Không cần.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười nói: “Tôi chỉ cần đăng tải một bài thanh minh đơn giản trên Cộng đồng Qủa Xác là được, ví dụ như nói “đúng vậy, tôi có hai đứa nhỏ” là được.”

Bình Luận (0)
Comment