Buổi tối này cứ như vậy vội vàng trôi qua, chẳng qua tâm trạng của mỗi người là không giống nhau.
Bạch Dụ là kích động ngủ không yên. Ban ngày cô ta từng nghĩ quẩn định tự tử, không nghĩ tới, không những tất cả các vấn đề hiện tại đều được giải quyết, mà còn nhận được lời hứa hẹn cho công việc sau này.
Kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều phải nhờ ơn dì Lữ kia, nếu không phải dì Lữ trùng hợp tỏ lòng quan tâm thì chủ tịch Trần làm sao có thể “giúp đỡ người nghèo một cách tinh chuẩn” như thế.
Nghĩ tới Lữ Ngọc Thanh, trong lòng Bạch Dụ vẫn gợi lên một tia áy náy, nhưng mà nhìn con gái đang ngủ say bên người, cô ta rất mau lại dùng lý do “đây là chuyện của nhà người khác, ta vốn không nên nhúng tay” để trấn an bản thân.
Trần Hán Thăng tất nhiên là vô cùng đắc ý, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng
“tìm vú em” là một chuyện rất tốn công mất sức, sau năm lần bảy lượt liên tục thất bại, đồng thời Bé Tiểu Ngư Nhi ở bên Thẩm Ấu Sở có thể an ổn bú sữa mẹ, cha mẹ vợ chắc chắn sẽ cảm thấy tinh thần mỏi mệt.
Việc hiện tại Trần Hán Thăng đang làm chính là từng chút một tiêu hao sự nhẫn nại của bọn họ, gia tăng sự mệt mỏi, khiến cho bọn họ phải dần dần tiếp thu sự thật là Trần Tử Khâm rất thân cận Thẩm Ấu Sở.
Đến nỗi tâm trạng của Lữ Ngọc Thanh, đó chính là vô cùng áy náy.
Đây đã là lần thứ ba phải nhờ Thẩm Ấu Sở cho bú Trần Tử Khâm, Lữ Ngọc Thanh cảm thấy đã phụ lòng tin của con gái, đồng thời cũng có loại cảm giác bực bội không nói thành lời.
Kỳ thật, ba lần ấy không thể toàn trách bà, lần đầu tiên là bởi vì Bé Tiểu Ngư Nhi nửa đêm đói khóc, lúc ấy căn bản không tìm thấy nguồn sữa mẹ khác, lại thêm Trần Triệu Quân ở bên cạnh quạt gió thêm củi, cho nên bà mới nhờ đến Thẩm Ấu Sở.
Lần thứ hai là bởi vì Ngụy Hồng nói sai lời, mà điều kiện của cô ta cũng không tốt lắm, đương nhiên, cũng có liên quan tới yêu cầu quá cao của Lữ Ngọc Thanh.
Lần thứ ba hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nghĩ đến Bao Tĩnh không ra sữa chứ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Thẩm Ấu Sở vẫn là cho Trần Tử Khâm bú, Tiêu Dung Ngư bên kia dù sao cũng phải cho bú “trả lại” một lần chứ.
Lữ Ngọc Thanh cũng không biết nên giải thích như thế nào, buổi tối dứt khoát không gọi video nữa mà nhắn tin kể lại toàn bộ chuyện này cho Tiểu Ngư Nhi.
Thật ra Tiêu Dung Ngư cũng không có ý trách cứ cha mẹ, cô biết cha mẹ cô đã rất nghiêm túc tìm kiếm vú em, chỉ là việc này có chút trắc trở.
Chẳng qua, nếu còn tiếp tục “trắc trở” nữa, có một số tình cảm sẽ thật sự không khống chế được.
Tiêu Dung Ngư không nói cho mẹ, cô đã không đành lòng nhìn Trần Hán Thăng “bắt nạt” Tiểu Tiểu Ham Bao, cho nên mới lặng lẽ gỡ ra cái khăn giấy dán trên đầu đứa nhỏ.
…
Sáng hôm sau, Lữ Ngọc Thanh dậy thay tã giấy và đút món ăn dặm cho cháu ngoại gái xong, bản thân qua loa ăn bữa sáng, sau đó lập tức liên hệ Bạch Dụ, muốn biết kết quả kiểm tra sức khỏe.
Tối hôm qua Lữ Ngọc Thanh không còn mặt mũi nào gọi video cho con gái, bà định chờ giải quyết chuyện ngày hôm nay xong sẽ trực tiếp dẫn Bạch Dụ đi gặp Tiểu Ngư Nhi.
Chẳng qua lại xảy ra chuyện khiến Lữ Ngọc Thanh cảm thấy ngoài ý muốn, khoảng chừng 9 giờ sáng bà gọi điện cho Bạch Dụ, bên kia không có người nghe máy.
Ban đầu Lữ Ngọc Thanh cho rằng Bạch Dụ chưa thức dậy, nửa tiếng sau bà lại gọi điện một lần nữa, vẫn như cũ không có ai nhận cuộc gọi.
“Tiểu Bạch thoạt nhìn không giống một người phụ nữ lười biếng mà?”
Lữ Ngọc Thanh nói thầm một câu. Bà không hiểu được có chút lo lắng, cho nên 10 giờ bà lại gọi điện tiếp, thuận tiện gửi một tin nhắn.
Lữ Ngọc Thanh: “Tiểu Bạch, đã dậy chưa, cháu không có việc gì chứ?”
“Ting!”
Một lát sau, Bạch Dụ trả lời tin nhắn.
Bạch Dụ: “Chào dì Lữ, cháu hết thảy bình thường, chỉ là cháu ngượng ngùng nói với dì mà thôi. Bởi vì cháu không định làm vú em cho cháu ngoại gái của dì, lý do rất phức tạp, không phải một hai câu có thể giải thích rõ ràng. Tóm lại, cháu rất xin lỗi dì, cũng vô cùng biết ơn dì! Cháu chân thành chúc phúc dì Lữ thân thể khỏe mạnh, cháu ngoại gái của dì vui sướng trưởng thành. Tạm biệt.”
“Có ý gì thế?”
Lữ Ngọc Thanh đọc tin nhắn xong vội vàng gọi điện lại, lần này không phải là không có ai nghe máy, mà trực tiếp tắt máy không gọi được.
“Tại sao lại không có tinh thần trách nhiệm như thế chứ!”
Nếu không phải Lữ Ngọc Thanh có chuẩn mực đạo đức cao, bà thật sự muốn chửi bậy, rõ ràng hôm qua đã thương lượng xong, làm sao ngủ một giấc xong lại đổi ý chứ?
Chẳng lẽ Bạch Dụ đã xin quyên góp được đủ tiền phẫu thuật?
Hoặc là nhà mẹ đẻ của Bạch Dụ đã biết chuyện này, cho nên không cho phép?
Bà còn định giới thiệu công tác cho cô ta mà!
…
Các loại ý tưởng xoay quanh trong đầu Lữ Ngọc Thanh, lúc này bà còn chưa nhận ra là Trần Hán Thăng đã nhúng tay vào chuyện này, bà chỉ cảm thấy gần đây mình kém may mắn, vất vả lắm mới tìm được một người vú em có các loại điều kiện đều phù hợp, giây phút cuối cùng lại đổi ý.
“Lão Tiêu...”
Lữ Ngọc Thanh lại gọi điện cho chồng, một là kể lể nỗi ấm ức, hai là để bàn xem tiếp theo nên làm gì bây giờ.
“Cô ta không có lý do gì từ chối chứ.”
Tiêu Hoành Vĩ nghe xong, thở dài nói: “Tôi cho rằng Bạch Dụ không thành vấn đề, hơn nữa hôm nay có một hội nghị quan trọng của thành phố, cho nên tôi không tiếp tục nhờ người tìm vú em nữa.”
“Không tiếp tục tìm nữa?”
Lữ Ngọc Thanh cau mày: “Lão Tiêu, có phải ông thấy Thẩm Ấu Sở hỗ trợ cho bú, cho nên trong lòng không coi trọng chuyện này.”
“Sao có thể...”
Tiêu Hoành Vĩ theo bản năng định phản bác, nhưng nghiêm túc tự hỏi một lúc, ông lại im lặng.
Điều kiện của Thẩm Ấu Sở tốt hơn những người khác quá nhiều, gần như có thể coi là “đường lui hoàn mỹ”, nếu không phải đã có Thẩm Ấu Sở, có lẽ vú em đầu tiên Ngụy Hồng đã được nhận làm rồi.
Có lẽ đúng là bởi vì có sự tồn tại của Thẩm Ấu Sở, cho nên Lữ Ngọc Thanh mới yêu cầu quá cao khi chọn vú em, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là hiện trạng chân thật nhất.
Hai vợ chồng đều an tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe hô hấp của đối phương ở đầu bên kia điện thoại, cho đến khi Bé Tiểu Ngư Nhi “ê ê a a” làm ầm ĩ trên giường em bé, Lữ Ngọc Thanh mới xoa huyệt Thái Dương, nói: “Ông tiếp tục tìm vú em ở Cảng Thành đi, chẳng qua có một số người không phù hợp thì thôi, miễn cho hai bên chúng ta đều cảm thấy phiền phức.”
“Ừ.”
Lão Tiêu trầm giọng đáp, ông cũng cảm nhận được sự uể oải của vợ. Bạch Dụ có điểm giống “cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”, vốn dĩ đã kỳ vọng rất nhiều vào cô ta, kết quả cô ta sau một buổi tối đã từ chối tắt máy chặn số điện thoại, chuyện này khiến Lữ Ngọc Thanh cảm thấy bị đả kích nặng nề.
“Lát nữa tôi lại tới bệnh viện một chuyến, lần này trực tiếp vào khu điều trị nội trú.”
Lữ Ngọc Thanh cố gắng phấn chấn tinh thần.
Dù sao Lữ Ngọc Thanh cũng từng làm lãnh đạo, bà rất giỏi tổng kết quy luật, so với chậm chạp dò hỏi ở khu khám bệnh, không bằng tránh đi những trình tự này, trực tiếp vào khu điều trị nội trú của khoa phụ sản để hỏi.
Người bệnh trong khu điều trị nội trú khoa sản đều là sản phụ thật sự, hơn nữa nhận được sự dẫn dắt từ chuyện của Bạch Dụ, Lữ Ngọc Thanh cũng tìm được bí quyết, đó chính là không cần đi quấy rầy sản phụ trẻ tuổi có người nhà chăm sóc bên cạnh, miễn cho bị coi là kẻ lừa đảo.
Ngược lại, những sản phụ lẻ loi một mình nằm trên giường sẽ trở thành “mục tiêu” của Lữ Ngọc Thanh.
Sinh con xong mà vẫn không có người chăm lo ở bên, về căn bản đều là gia đình có vấn đề, như vậy họ sẽ tương đối dễ đồng ý.
Vạch ra kế hoạch xong xuôi, Lữ Ngọc Thanh bảo Trần Triệu Quân tới chăm sóc Trần Tử Khâm, còn bà chuẩn bị đi bệnh viện.
Lão Trần nghe nói Bạch Dụ từ chối làm vú em, ông cũng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, đồng thời đề nghị để Vương Tử Bác hoặc là Biên Thi Thi cùng đi bệnh viện với Lữ Ngọc Thanh, nhỡ đâu có tình huống đặc thù, cũng có người để bà thương lượng cùng.
Lữ Ngọc Thanh cảm thấy rất có lý, vì thế kéo theo Biên Thi Thi, hai người dò hỏi khắp bệnh viện cả ngày, cuối cùng tìm được một người sản phụ tương đối trẻ tuổi.
Đó vẫn là một người sinh viên đang học để thi làm nghiên cứu sinh, chỉ là sau khi mang thai, bạn trai khác trường học trực tiếp chạy trốn, bác sĩ nói nếu phá thai thì sau này không thể sinh nữa, cho nên cô ta chỉ có thể chấp nhận để lại đứa trẻ. Tình huống như vậy, cô ta không dám nói cho gia đình biết.
Lữ Ngọc Thanh tỏ vẻ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh hơn nữa đồng ý hỗ trợ cho bú, bà nguyện ý trả thù lao hậu hĩnh.
Trước nay cô ta không nghĩ tới việc đi làm vú em cho người khác, cô ta nói cần phải suy xét một chút, ngày mai sẽ trả lời.
Dù sao, đây cũng là một tín hiệu tích cực.
Chẳng qua, buổi tối Tiêu Hoành Vĩ trở về lại báo một “tin tức xấu”, hôm nay ông không tìm được vú em phù hợp.
Lữ Ngọc Thanh nghe thấy vậy, lúc ấy suýt thì cãi nhau với chồng, chẳng qua bị Trần Triệu Quân cản lại.
“Lão Tiêu đã cố gắng hết sức rồi, liên tục tìm hai người vú em, chị cũng thông cảm cho anh ấy một chút.”
Lão Trần ôn hòa nói: “Trừ phi sinh hoạt bức bách, nữ tính bình thường đều không muốn cho đứa trẻ xa lạ nào bú sữa mình, ngoại trừ việc người ta sẽ cảm thấy ngại ngùng, còn liên quan tới chồng của người ta có đồng ý hay không.”
Giải trừ một cuộc cãi nhau giữa hai người vợ chồng trung niên, Lão Trần lại tỏ vẻ không chút để ý mà hỏi thăm tình huống của cô gái nghiên cứu sinh kia.
Biên Thi Thi không nghĩ nhiều, một năm một mười nói hết tình trạng thực tế của “vú em dự định” kia, Trần Triệu Quân liên tục gật gù, còn nghiêm túc phê bình loại đàn ông từ chối người yêu từ chối đứa trẻ chạy trốn kia.
Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh trợn trắng mắt, điểm duy nhất “đáng giá khen” của Trần Hán Thăng chính là không vứt bỏ vợ con.
Hắn không những không từ chối trách nhiệm, còn dự tính gánh vác tất cả trách nhiệm, cung cấp một gia đình cho tất cả người phụ nữ hắn yêu, như thế còn không bằng vứt bỏ vợ con!
“Ăn cơm thôi.”
Lúc này, Vương Tử Bác vẫn luôn ở trong phòng bếp bận việc, bưng mâm cơm ra.
Hiện giờ chung cư ven sông không có bảo mẫu, hôm nay Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi đã đi tìm vú em ở bệnh viện tương đối vất vả, Lão Trần lại ôm cháu gái đi dạo mấy tiếng đồng hồ dưới lầu, Vương Tử Bác tan tầm xong lập tức chạy về nấu cơm.
Cơm nước xong, Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi lại giúp đỡ Bé Tiểu Ngư Nhi tắm rửa. Trần Triệu Quân đang xem thời sự, lại dùng một loại ngữ khí bình thường sai bảo Vương Tử Bác: “Tử Bác, cậu đánh máy nhanh, cậu nhắn tin nói chuyện cô gái nghiên cứu sinh kia cho Hán Thăng, nếu người ta thật sự đồng ý làm vú em cho Trần Tử Khâm, bảo Hán Thăng phải cảm ơn người ta nhiều.”
“Vâng, chú Trần.”
Vương Tử Bác móc di động ra “lạch cạch” nhắn tin gửi đi, không lâu sau Trần Hán Thăng đã trả lời lại.
Trần Hán Thăng: “Đã biết, nhớ ơn mày 2 lần.”
“Cái thằng này.”
Vương Tử Bác giơ điện thoại ra trước mặt Trần Triệu Quân, cười nói: “Cháu chỉ gửi tin nhắn thôi, Tiểu Trần thế mà nói nhớ ơn cháu, khách sáo chẳng giống cậu ấy tí nào.”
“Ha ha.”
Lão Trần cũng cười theo, chẳng qua nhìn có vẻ thông minh hơn Vương Tử Bác nhiều.
Chờ sau khi Trần Tử Khâm tắm rửa xong, cô bé nằm trên giường em bé vui vẻ quơ chân múa tay, hôm nay ra ngoài chơi với ông nội nhìn thấy hoa lá cây cỏ, còn có tàu hàng to lớn bóp còi “u u” bên sông.
Chẳng qua điều khiến Trần Tử Khâm cảm thấy vui vẻ hơn chính là ông nội thế mà còn mặc áo khoác, đội mũ nhỏ và đi tất nhỏ cho cô bé, đây là động tác trước khi chuẩn bị xuống lầu.
“Ờm, Lão Lữ à… Tôi đi trước, hôm nay chị bận rộn mệt mỏi nhiều thì nghỉ ngơi đi.”
Trần Triệu Quân bế cháu gái lên, quay đầu nói với Lữ Ngọc Thanh.
“Ơ… Ờm… Được rồi.”
Lữ Ngọc Thanh ngẩng đầu, bà nhận ra được Trần Triệu Quân và Trần Tử Khâm định đi đâu, nhưng bà không có lý do gì ngăn trở, cuối cùng chỉ có thể ngập ngừng lúng túng tỏ vẻ bản thân đã biết.
“Tử Bác, làm phiền cậu làm tài xế.”
Trần Triệu Quân vỗ vai Vương Tử Bác nói.
“Chú Trần, đi đâu thế?”
Cho tới trước mắt, cũng chỉ có Vương Tử Bác chưa phản ứng lại.
“Ngốc ơi là ngốc, bảo cậu lái xe thì cứ lái xe đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lát nữa nhớ quay lại đón tớ.”
Biên Thi Thi liếc nhìn Lữ Ngọc Thanh một cái, vội vã đẩy Vương Tử Bác ra cửa, bản thân cô ấy thì ở lại với Lữ Ngọc Thanh.
Ánh mắt của Lữ Ngọc Thanh vẫn luôn dừng trên người cháu ngoại nữ cho tới khi thang máy chậm rãi đi xuống.
Không có Bé Tiểu Ngư Nhi, trong nhà chợt trở nên vắng lặng.
Lữ Ngọc Thanh ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm chiếc giường em bé trống rỗng, thẫn thờ không nói.
“Dì Lữ...”
Biên Thi Thi có thể thấu hiểu tâm tình của Lữ Ngọc Thanh, ai có thể nghĩ đến Bạch Dụ lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Tính cả tối nay, đã là lần thứ tư phải nhờ Thẩm Ấu Sở cho Trần Tử Khâm bú.
Tiếp tục cho bú nữa, sẽ trở thành thói quen mất.
Chẳng qua sự tình còn không chỉ đơn giản như vậy.
Hai tiếng sau, Trần Tử Khâm thế mà vẫn chưa về, Lữ Ngọc Thanh càng thêm lo lắng, bà trực tiếp liên hệ Trần Triệu Quân: “Bé Tiểu Ngư Nhi đâu?”
“Trần Tử Khâm chiều nay ở dưới lầu chơi đùa quá mệt mỏi, cho nên trực tiếp ngủ lại bên Thẩm Ấu Sở rồi.”
Lão Trần giải thích nói: “Tôi bèn không đánh thức cháu.”
“Vậy à....”
Lữ Ngọc Thanh có chút hối hận, sớm biết như vậy thì vừa rồi bà sẽ đi cùng.
Hiện tại bà chỉ có thể dặn dò nói: “Vậy anh chăm sóc Bé Tiểu Ngư Nhi cho tốt, thuận tiện giúp tôi nói lời cảm ơn với Thẩm Ấu Sở.”
“Không phải tôi chăm sóc đứa nhỏ.”
Trần Triệu Quân nói: “Tôi đã trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn rồi.”
“Cái gì?”
Lữ Ngọc Thanh “uỵch” một cái đứng lên: “Sao anh có thể để một mình đứa nhỏ ở lại đó, xảy ra chuyện gì thì làm sao...”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Lão Trần không chút hoang mang hỏi lại: “Tôi cảm thấy Trần Tử Khâm ở bên Tiểu Thẩm, ngược lại có thể được chăm sóc càng tốt, ít nhất không cần mỗi ngày qua lại lăn lộn như vậy.”
“Tôi...”
Lữ Ngọc Thanh nghẹn một chút, bà chưa tìm được vú em thích hợp, cho nên mỗi ngày Bé Tiểu Ngư Nhi phải đi tới đi lui bằng xe ô tô hơn hai tiếng đồng hồ.
“Cô Trần Lam cũng ở đó, nếu chị thật sự không yên lòng, hiện tại qua đón cháu về cũng được.”
Trần Triệu Quân nói.
“Không cần, ngày mai chờ tôi thuê được vú em, sẽ đi đón Bé Tiểu Ngư Nhi về.”
Lữ Ngọc Thanh đông cứng cúp điện thoại, sau đó khoanh tay ôm ngực, cứ như vậy lẳng lặng ngồi.
Kỳ thật trong lòng Lữ Ngọc Thanh rất rõ ràng, Trần Tử Khâm ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở chắc chắn không có vấn đề gì, Tiêu Dung Ngư bị kẹt ở Mỹ, nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi cũng không khóc nháo đòi mẹ quá, ngoại trừ bởi vì đứa nhỏ quá nhỏ còn chưa hiểu gì, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cô bé ăn được uống được, có người chăm lo chơi đùa cùng, cho nên không quá nhớ mẹ.
Mà nhân vật mấu chốt giúp Trần Tử Khâm “ăn uống no đủ” chính là Thẩm Ấu Sở. Cho nên hiện tại Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy Thẩm Ấu Sở thì đều sẽ chủ động ôm cổ, vì thế, bà có gì phải lo lắng chứ.
“Phù…”
Lữ Ngọc Thanh thở ra một hơi thật dài, lại rút di động ra nhắn tin cho Tiêu Dung Ngư.
Lữ Ngọc Thanh: “Con gái, mẹ rất xin lỗi con.”
Tiêu Dung Ngư: “Lại nhờ Thẩm Ấu Sở cho bú sữa?”
Lữ Ngọc Thanh: “Đúng vậy.”
Tiêu Dung Ngư: “Không sao. Vừa rồi con cũng chủ động cho Trần Tử Bội bú sữa, có thể là sáng cô bé bị đói tỉnh, o oe ầm ĩ lắm.”
“Chủ động?”
Lữ Ngọc Thanh nhìn chằm chằm màn hình di động có chút thất thần.
Mấy ngày hôm trước Tiêu Dung Ngư vẫn giữ nguyên tắc “một lần trả một lần”, Thẩm Ấu Sở không cho đứa bé bú sữa thì cô không “trả”, hiện tại đã “phát triển” tới chủ động cho bú sao?
....
“Chú Trần cũng thật là, sao lại ném đứa nhỏ lại ở chỗ Thẩm Ấu Sở như thế.”
Trên đường Vương Tử Bác quay lại đón Biên Thi Thi về nhà, Biên Thi Thi oán giận nói: “Biện pháp này thật quá nham hiểm, nhưng mà trong nhà không có đứa nhỏ, dì Lữ có chút thẫn thờ buồn bã.”
“Đấy không phải là ý tưởng của chú Trần.”
Vương Tử Bác vừa lái xe vừa nói: “Tiểu Trần gọi điện thoại tới, cậu ấy bảo chú Trần làm như vậy, chẳng qua Tiểu Trần đưa ra lý do là dì Lữ chăm sóc đứa nhỏ quá mệt mỏi, không bằng nhờ Thẩm Ấu Sở hỗ trợ nuôi nấng một khoảng thời gian.”
“Một khoảng thời gian?”
Biên Thi Thi ngẩn người: “Một khoảng thời gian là bao lâu, nhiều nhất mấy ngày nữa là Tiểu Ngư Nhi nhận được chứng minh nhân dân, khi đó cậu ấy sẽ trở lại.”
“Tớ cũng không biết.”
Vương Tử Bác gãi đầu: “Chẳng qua tớ cho rằng một khoảng thời gian này chí ít cũng phải một, hai tháng.”
“Một, hai tháng...”
Biên Thi Thi vỗ đầu: “Giằng dai lâu như vậy, Bé Tiểu Ngư Nhi thật sự sẽ coi Thẩm Ấu Sở như mẹ ruột!”