Lại là một buổi tối phức tạp trôi qua, có người mất ngủ, có người thức đêm, có người ngủ say… Chẳng qua mặt trời không chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của bất kỳ kẻ nào, thời gian đã tới, sáng sớm hôm sau nó bèn đúng giờ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Khoảng 7 giờ sáng, Thẩm Ấu Sở tỉnh dậy.
“Đã muộn thế này!”
Thẩm Ấu Sở hoảng sợ, hôm nay cô dậy muộn hơn ngày thường khoảng nửa tiếng, lúc này em gái A Ninh khả năng đã phải đi học rồi.
Tuy rằng thời gian hơi gấp gáp, nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn nhẹ nhàng cử động, bởi vì trong phòng ngủ còn hai người khác.
Một là đứa nhỏ chưa tới 7 tháng tuổi, cô bé đang nằm trên giường em bé ở bên cạnh, khuôn mặt hồng hào non mịn đáng yêu, hàng lông mi dài che khuất mí mắt, thường thường khẽ khàng rung rung.
Thẩm Ấu Sở yên lặng nhìn chăm chú một lúc, sau đó đi tới lau nước miếng chảy ra khi đứa nhỏ ngủ, vẻ mặt không có một chút ghét bỏ.
Còn có một cô nhóc lớn tướng chừng 20 tuổi, cô ấy nằm dạng tay chân ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, chăn lông đã bị cô ấy đá tung ra, trong tay còn cầm điện thoại, chứng tỏ tối qua cô ấy chơi điện thoại mệt rồi mới ngủ.
Thẩm Ấu Sở rút điện thoại ra đặt lên bàn, sau đó kéo chăn một lần nữa đắp cho cô ấy, xử lý xong hết thảy, cô mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
“Ấu Sở, cậu dậy rồi à?”
Bạn tốt Hồ Lâm Ngữ đã thức dậy trước, đang ở trong phòng vệ sinh đánh răng.
“Ừ.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp, đi đến phòng khách thấy em gái A Ninh đang ăn mì sợi, cô rốt cuộc yên tâm, hẳn là Hồ Lâm Ngữ hoặc là Đông Nhi đã làm cơm sáng cho em gái ăn.
“Tối hôm qua bị hai đứa vướng víu, lại mất ngủ rồi đúng không.”
Hồ Lâm Ngữ đánh răng xong đi ra, bĩu môi hướng về phía phòng ngủ ra hiệu, nói.
Cũng không thể trách Tiểu Hồ nói như thế, đứa nhỏ kia chính là Trần Tử Khâm, tuy rằng trông rất đáng yêu, nhưng kỳ thật cô bé là con gái của “kẻ địch”.
Cô nhóc lớn tướng thì càng không cần phải nói, em gái của Trần Hán Thăng - “sóng sau xô sóng trước của nhà họ Trần” - Trần Lam, hai anh em nhà này đến chó cũng chê.
Hơn nữa hôm nay Thẩm Ấu Sở còn dậy muộn, nên Hồ Lâm Ngữ tưởng rằng hai đứa làm phiền Thẩm Ấu Sở không ngủ được.
“Không có.”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu. Cô tìm một dây buộc tóc màu đỏ, ngồi cạnh em gái giúp cô bé buộc tóc.
“Còn nói không có, cậu chính là quá lương thiện!”
Hồ Lâm Ngữ cũng đi theo ngồi xuống: “Đêm qua chú Trần đặt Trần Tử Khâm ở chỗ này, tớ cũng không hiểu tại sao cậu lại nhận, chẳng lẽ là cho bú mấy lần, nên tình cảm dần sâu đậm…”
Bí thư Hồ liên tục lải nhải, Thẩm Ấu Sở hết sức chuyên chú buộc tóc giúp em gái, phương thức hai người ở chung giống như hồi còn học đại học, cứ việc Thẩm Ấu Sở không ủng hộ ý kiến của bạn tốt, nhưng cô không giỏi nói chuyện, trong tình huống không thể phản bác lại thì dứt khoát dùng sự im lặng để phản đối.
Chờ sau khi chải vuốt tóc cho em gái xong, Thẩm Ấu Sở lại giúp Thẩm Ninh Ninh kiểm tra cặp sách, nhìn xem đã mang đủ các thứ như hộp bút, bình nước, sách bài tập hay chưa.
“Tớ thật là chịu cậu rồi!”
Hồ Lâm Ngữ thấy bản thân nói nhiều như thế mà Thẩm Ấu Sở chẳng có một chút phản ứng nào, cô ấy cũng có chút tức giận: “Lần nào tớ nói cậu cũng không nghe, tới lúc ấm ức lại yên lặng rơi nước mắt, sao tớ lại quen biết với loại người như cậu cơ chứ…”
Thẩm Ấu Sở vẫn như cũ không lên tiếng, chẳng qua khi Hồ Lâm Ngữ chuẩn bị đưa A Ninh đến trường, Thẩm Ấu Sở từ tủ giày lấy ra một đôi giày mới tinh, chậm rì rì nói với bạn tốt: “Hôm nọ phát hiện giày của cậu hỏng rồi, tớ mua cho cậu một đôi mới.”
“Tớ…”
Khóe miệng Hồ Lâm Ngữ run run, sau đó hừ một tiếng đi giày mới vào, tay chống nạnh nói: “Đừng tưởng rằng mua đồ cho tớ là có thể khiến tớ không phê bình cậu nữa.”
“Tớ không có ý nghĩ như thế.”
Thẩm Ấu Sở chu miệng trả lời một câu, sau đó sửa sang lại khăn quàng đỏ của em gái, đứng ở cửa nhìn theo Hồ Lâm Ngữ, Đông Nhi và A Ninh rời đi.
Đông Nhi đã chính thức làm việc ở tiệm trà sữa, trở thành trợ lý nhỏ của Hồ Lâm Ngữ, cô ấy cũng phải đi theo đi làm.
Trong lúc chờ thang máy đi xuống, Hồ Lâm Ngữ giẫm lên giày mới ngắm một lượt, nhìn có vẻ rất là vừa lòng.
Đông Nhi cười ha hả nói: “Chị Lâm Ngữ, đôi giày này rất hợp với chị.”
“Đó là tất nhiên.”
Hồ Lâm Ngữ không ngạc nhiên tí nào: “Thẩm Ấu Sở nhớ kỹ số đo giày dép quần áo của mọi người trong nhà, không có khả năng mua đồ không hợp cỡ. Chì là cô ấy rất ngốc, rất ít khi mua đồ cho bản thân.”
“A Ninh.”
Hồ Lâm Ngữ xoa đầu Thẩm Ninh Ninh: “Chị gái của em có phải một đứa ngốc hay không?”
“Chị em không ngốc.”
Thẩm Ninh Ninh mở to đôi mắt đơn thuần, rất nghiêm túc phản bác nói: “Chị em lương thiện.”
“Haiz…”
Hồ Lâm Ngữ thở dài, đối với loại người xấu như Trần Hán Thăng, lương thiện tương đương với ngốc đó.
…
Thẩm Ấu Sở không nghe thấy sự lo lắng của bạn tốt, cô trở lại phòng ngủ gọi Trần Lam dậy ăn cơm sáng.
“A Lam, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa.”
Thẩm Ấu Sở túm vai Trần Lam lắc lắc, giọng nói mang theo một chút giọng Xuyên Du đáng yêu.
“Chị dâu…”
Trần Lam mơ màng mở mắt ra, chờ cô ấy ý thức được nơi này chỉ có chị dâu Thẩm Ấu Sở, cô ấy lại dùng chăn che lại đầu, rầu rĩ nói: “Hai ngày trước em học tập quá mệt mỏi, cần phải ngủ bù nghỉ ngơi một chút, em không ăn sáng đâu, chị dâu đến trưa hãy đánh thức em.”
Hôm qua Trần Lam mới biết chuyện anh trai “đổi con”, một là mấy ngày hôm trước cô ấy quả thật có kỳ thi ở trường, sinh viên trường y học tám năm thi lên thẳng tiến sĩ luôn nên tất nhiên trải qua rất nhiều cuộc thi.
Vì không muốn trượt môn, Trần Lam ra sân bay tiễn chị dâu Tiểu Ngư Nhi xong bèn về ký túc xá điên cuồng ôn tập.
Hai là căn bản không có ai chủ động nói cho cô ấy biết chuyện này. Có lẽ ở trong mắt mọi người, Trần Lam chính là một cô nhóc “không quan trọng gì”. Cô ấy có biết hay không cũng không có ích lợi gì, chẳng lẽ cô ấy còn có thể bảo Trần Hán Thăng đổi lại hai đứa nhỏ hay sao.
Ngày hôm qua Trần Lam thi xong, cô ấy thấy hơi nhớ Trần Tử Bội mũm mĩm đáng yêu, buổi tối chạy tới ăn cơm, lúc này mới hiểu ra thì ra hai đứa trẻ bị đánh tráo, bị để lại Kiến Nghiệp chính là Trần Tử Khâm.
Chẳng qua tố chất tâm lý của “sóng sau nhà họ Trần” vẫn rất cao, Trần Lam chỉ sửng sốt nhiều nhất 5 phút, sau đó cô ấy vô cùng sung sướng bắt đầu chơi đùa với Trần Tử Khâm.
Dù sao đối với “trưởng công chúa” mà nói, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều là cháu gái của mình, tối hôm qua trước khi Trần Triệu Quân rời đi, ông còn dặn dò người cô không đáng cậy này phải chăm lo cho Trần Tử Khâm.
Kỳ thật Trần Lam làm gì có năng lực chăm sóc cho đứa nhỏ, đứa trẻ vẫn là phải đi theo Thẩm Ấu Sở ngủ, Trần Lam chỉ là da mặt dày chen vào nằm cùng trên một cái giường mà thôi.
Thẩm Ấu Sở gọi Trần Lam không tỉnh, chủ yếu là tính cách của cô tốt quá, cũng tương đối dung túng cô em chồng này, nếu là Lương thái hậu thì đã xốc chăn Trần Lam từ lâu.
Đương nhiên Trần Tử Bội cũng chưa tỉnh dậy, trước mắt Thẩm Ấu Sở còn chưa biết quy luật ngủ nghỉ của đứa nhỏ này.
Trừ bỏ một lớn một nhỏ hai đồ lười này, trong nhà còn có bà nội, Thẩm Ấu Sở chỉ có thể để kệ Trần Lam, đi ra ngoài giúp bà ăn sáng.
Buổi sáng bà nội chỉ uống một chén cháo. Khi Thẩm Ấu Sở ăn cơm cũng không thích nói chuyện, trong phòng khách chỉ có tiếng đũa gỗ đụng chạm chén sứ, phát ra một, hai tiếng “leng keng”.
“Bé.”
Bà nội ăn một ngụm dưa muối, đột nhiên hỏi: “Đứa nhỏ kia đã dậy chưa?”
Bà không biết nói tiếng phổ thông, giọng nói trộn lẫn tiếng địa phương Xuyên Du đặc trưng.
“Chưa tỉnh.”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, “đứa nhỏ kia” là chỉ Trần Tử Khâm.
Trước kia bà rất ít nói chuyện trong nhà, chẳng qua từ khi hai đứa nhỏ bị đánh tráo tới nay, mỗi ngày bà đều tìm Thẩm Ấu Sở trò chuyện một lúc, dùng đôi mắt già nua nhưng còn chưa mù mờ quan sát trạng thái của cháu gái nhà mình.
“Ừ.”
Bà gật đầu, hỏi: “Trong lòng cháu nghĩ sao?”
Mỗi ngày Trần Tử Khâm đều được đưa tới đây để bú sữa, tình cảm giữa cô bé và Thẩm Ấu Sở dù sớm hay muộn thì cũng sẽ “biến chất”, hoặc là nói nó đã biến chất, bởi vì tối qua Thẩm Ấu Sở đã dỗ Trần Tử Khâm đi ngủ.
“Cháu cũng không hiểu được.”
Thẩm Ấu Sở buông chiếc đũa, cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt bàn: “Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ chơi đùa, cháu sẽ nghĩ đến Trần Tử Bội, trong lòng không nhịn được khổ sở.”
“Nhưng cô bé rốt cuộc không phải con gái của cháu.”
Bà nhắc nhở nói.
Thẩm Ấu Sở không nói tiếp, bà cũng chậm rãi nhắm mắt lại, không khí trên bàn cơm có chút đọng lại.
“Oe oe!”
Lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên lại truyền tới một tiếng trẻ con khóc nỉ non, đó là Trần Tử Khâm đã thức dậy, Thẩm Ấu Sở lập tức đứng lên định vào phòng.
“Bé.”
Bà ở sau lưng gọi lại cô: “Chờ cha Trần Hán Thăng tới đây, cháu vẫn là đưa đứa nhỏ trả lại cho ông ấy đi.”
“Ừm.”
Thẩm Ấu Sở trả lời một tiếng, vội vàng đi vào trong phòng ngủ. Không bao lâu sau, tiếng trẻ con khóc bèn ngừng lại, trung gian còn kèm theo tiếng Trần Lam giương nanh múa vuốt kêu to: “Cháu đã đánh thức cô, cô mới thức dậy rất khó chịu đó, cô sẽ phạt cắn cái mông cháu…”
...
Chẳng qua, nằm ngoài dự kiến của bà, Trần Triệu Quân căn bản không quay trở lại đây, thậm chí ông còn không gọi một cuộc điện thoại nào, dường như đã quên mất cháu gái của ông ở nơi này.
Cho nên cả buổi sáng Thẩm Ấu Sở đều ở trong nhà nhìn Trần Tử Khâm, đồng thời còn phải phòng ngừa Trần Lam “bắt nạt” đứa nhỏ.
Kẻ làm cha Trần Hán Thăng thường ngày rất thích chơi nhây chọc khóc con gái, sau đó lại quay ra dỗ dành, kẻ làm cô Trần Lam cũng có sở thích này.
Giữa trưa Thẩm Ấu Sở đang ở phòng bếp nấu cơm, đột nhiên nghe thấy trong phòng khách có tiếng khóc truyền đến, Thẩm Ấu Sở vội vàng chạy ra, phát hiện Trần Tử Khâm ngồi ở trên sô pha gào khóc.
Đứa nhỏ khóc rất thương tâm, nước mắt ào ạt chảy ra từ trong đôi mắt to tròn, từ trên khuôn mặt mũm mĩm lăn xuống cằm rơi trên vạt áo. Cô bé thấy Thẩm Ấu Sở đi ra, còn ấm ức vươn cánh tay bụ bẫm, yêu cầu “mẹ” bế mình lên.
Thẩm Ấu Sở có chút đau lòng, đi tới ôm Trần Tử Khâm. Bé Tiểu Ngư Nhi hay khóc nhưng cũng dễ dỗ, Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé vài cái, Trần Tử Khâm bèn ngừng nước mắt, chẳng qua thân mình bé nhỏ vẫn cứ khẽ run run.
“A Lam, làm sao vậy?”
Thẩm Ấu Sở hỏi.
“Đây là cái đứa hay khóc nhè!”
Không nghĩ tới Trần Lam cũng đỏ hốc mắt, giống như đã bị đổ oan vậy. Cô ấy chỉ vào vành tai của mình nói: “Vừa rồi Trần Tử Khâm ghé vào trên người em chơi, tự dưng cắn tai em, em cũng không dám né ra, chờ đến khi con bé buông miệng, em mới nhẹ nhàng cắn má của bé một chút, cái đứa hay khóc nhè này lập tức gào toáng lên, em không thèm chơi với nó nữa!”
“Cái này…”
Thẩm Ấu Sở không biết nên khóc hay nên cười. Trần Lam có đôi khi nghịch ngợm tinh quái, có đôi khi còn ấu trĩ hơn cả A Ninh. Cô cúi lưng quan sát vành tai của Trần Lam, phát hiện ngoại trừ dính chút nước miếng, cũng không có dấu răng gì, cô biết hẳn là không có vấn đề gì.
“Em ngồi xem tivi một lúc, tẹo nữa là tới giờ ăn cơm trưa rồi.”
Thẩm Ấu Sở an ủi Trần Lam một tiếng, sau đó đưa Trần Tử Khâm về phòng ngủ đặt lên giường em bé, để hai đứa tách nhau ra một lúc, mà bản thân cô lại một lần nữa trở lại phòng bếp.
Chỉ là Trần Lam không phục lắm, cô ấy ngồi ở trên sô pha một lát, cũng “cộp cộp” chạy vào trong phòng ngủ.
Trần Tử Khâm đang lăn lộn trên giường em bé, cô bé phát hiện cô Trần Lam tới, trong thời gian ngắn còn chưa phản ứng lại, ngây thơ chớp chớp đôi mắt.
“Hai ta mới quen hơn 6 tháng, kỳ thật cũng không quen thuộc lắm, lại nói cô cũng là lần đầu tiên làm cô, dựa vào cái gì phải nhường cháu chứ, hừ.”
Trần Lam “hung dữ” nhìn chằm chằm cháu gái của mình, sau đó một tay kéo xuống cái tất của Trần Tử Khâm, xỏ vào chân của mình.
Bàn chân nhỏ bụ bẫm của Trần Tử Khâm đột nhiên bị lột tất ra, trắng trẻo non mềm như bánh bao sữa.
Cô bé nhìn thấy cô lấy mất tất của mình, vì thế muốn “cướp” lại tất, chẳng qua Trần Tử Khâm còn chưa biết đi, có đôi khi còn ngồi không vững, động tác duỗi tay đều tương đối cố sức, một không cẩn thận ngã vào trên giường, một hồi lâu cũng chưa bò dậy được.
Hơn nữa tất của Trần Tử Khâm nhỏ như vậy, Trần Lam nhiều nhất chỉ nhét vừa hai ngón chân. Nhìn cháu gái ngã vào trên giường, người cô “nhẫn tâm” này còn cười to “ha ha”.
Chờ tới khi Thẩm Ấu Sở nấu cơm xong, đi vào phòng ngủ gọi Trần Lam ra ăn cơm mới phát hiện không biết con bé đã ngủ mất từ khi nào. Trần Tử Khâm cũng ghé vào trên bụng người cô, tư thế này tương đối khó chịu, thế mà hai đứa cvẫn ngủ say sưa.
Ánh mắt Thẩm Ấu Sở dịu dàng như nước, bởi vì Trần Hán Thăng cũng thích bế con gái trong lòng để trêu đùa như thế, hai cha con hoà thuận vui vẻ…
Giữa trưa ăn cơm, Trần Triệu Quân vẫn chưa tới, Thẩm Ấu Sở cũng không gọi điện hỏi thăm, hoặc là nói cô đã tìm được cảm giác chăm sóc con gái mình ở trên người Trần Tử Khâm.
Buổi chiều khoảng 3 giờ, trong sự sốt ruột thúc giục của Trần Tử Khâm, Thẩm Ấu Sở và Trần Lam dẫn cô bé xuống lầu phơi nắng.
Chẳng qua hiện tại Trần Tử Khâm đã mặc một bộ quần áo cả ngày, đặc biệt buổi sáng cô bé còn từng khóc nhè một lần. Thẩm Ấu Sở ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng mở ra tủ quần áo, quần áo của Trần Tử Bội được bày chỉnh tề ở bên trong.
“Wow!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Lam nhìn thấy nhiều “quần áo bé con” đến thế. Thường ngày quần áo mặc trên người đứa nhỏ, dường như không cảm giác được nó nhỏ như vậy, hiện tại đơn độc lấy ra, thật giống như quần áo của búp bê vậy.
Thẩm Ấu Sở từ bên trong chọn một cái áo dài tay lót bông và một cái quần dài, lại lo lắng nhiệt độ ngoài trời chưa đủ ấm, còn mang thêm một cái áo ba lỗ dệt tay cho Trần Tử Khâm, trước khi ra cửa lại cầm một cái mũ ngư dân của trẻ con.
Thẩm Ấu Sở cũng đội một chiếc mũ ngư dân, chẳng qua là đó là thói quen không phô trương của cô, ngoài ra, nếu là không che đậy một chút, người qua đường theo bản năng đều sẽ nhìn chăm chú vào cô.
Chuyện này khiến cho Trần Lam vô cùng hâm mộ, cô ấy nghĩ nếu được xinh đẹp như chị dâu Ấu Sở, cô ấy tuyệt đối sẽ không che giấu cái đẹp, chắc chắn sẽ trở thành “yêu tinh nữ” khuynh đảo người đời, khiến cho sinh viên nam theo đuổi cô ấy phủ kín hai khu đại học Kiến Nghiệp.
“Đáng tiếc.”
Trong thang máy, Trần Lam dùng vách thang máy kim loại làm gương soi, ra vẻ buồn bã nói: “Sao mình lại có khuôn mặt của thế giới giả tưởng chứ.”
Bây giờ đang ở giữa tháng tư, dưới lầu tràn ngập xuân sắc vui vẻ, khắp nơi nơi trong hoa viên đều là hoa đào, hoa lê và hoa hải đường nở rộ, từng chùm từng chùm treo trên đầu cành, màu đỏ như lửa, hồng nhạt như mây, khắp nơi đều là mùi hương thoang thoảng.
Hàng ngày Bé Tiểu Ngư Nhi thường xuyên tản bộ ở chung cư bên bờ sông kia, nhưng căn chung cư này của Thẩm Ấu Sở lại ở cạnh núi Tử Kim nên cảnh sắc có chút khác biệt, cho nên cô bé vẫn luôn mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn xung quanh.
Thỉnh thoảng khi nhìn thấy thứ đồ gì đó thú vị, cô bé sẽ vươn ngón tay ngắn ngủn ra, phấn khích gọi “a” với Thẩm Ấu Sở.
Thỉnh thoảng khi nhìn thấy thứ đồ gì đó mà mình không thể hiểu được, trên mặt Trần Tử Khâm cũng sẽ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, trong miệng nhỏ giọng kêu “A!”
Mặc dù đều là từ “a”, nhưng một cái là âm thứ tư “wò”, một cái khác là âm thứ nhất “wō”, Trần Lam tổng kết ra quy luật như thế này, chỉ cần nghe âm điệu của Trần Tử Khâm là có thể hiểu được ý của cô bé.
Thỉnh thoảng đi dạo đến mệt, Thẩm Ấu Sở tìm một cái ghế dựa nghỉ ngơi một lát, Bé Tiểu Ngư Nhi ngồi ở trên đùi cô, trong tay nghịch ngợm những cánh hoa mà mình nhặt được ở trên mặt đất, một khi cô bé định nhét chúng vào trong miệng, lại bị Thẩm Ấu Sở hoặc cô Trần Lam ngăn cản.
Hai người lớn và một đứa bé đang thoả thích tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã trong những ngày xuân, nhưng phía bên Lữ Ngọc Thanh lại đang rơi vào trong tình cảnh khốn khó một lần nữa, bởi vì “Người mẹ nghiên cứu sinh” mà bà tìm được ngày hôm qua cũng vô duyên vô cớ từ chối làm vú em của Trần Tử Khâm.
Có lẽ bởi vì trước đó hai bên không có giao tình gì với nhau, người ta từ chối còn dứt khoát hơn cả Bạch Dụ, nói thẳng ra là không muốn cho đứa nhỏ khác bú sữa.
Lữ Ngọc Thanh cũng không biết nguyên nhân gì, hơn nữa hôm nay bà cũng không thể tìm được vú em nào thích hợp ở trong bệnh viện.
Nhưng so với những chuyện này, điều càng khiến Lữ Ngọc Thanh hoảng hốt hơn cả chính là, bản thân mình phải nên vô cùng chán nản và uể oải mới đúng, nhưng trên thực tế hoàn toàn không có những cảm xúc này, dường như tận sâu trong lòng biết còn có “một đường lui hoàn mỹ” là Thẩm Ấu Sở nên cho dù thất bại cũng không sao cả.
Lữ Ngọc Thanh gọi điện thoại cho ông chồng tìm kiếm sự an ủi, cũng may phía bên Lão Tiêu lại có sự tiến triển, lần này ông cũng tìm được một bà vú có đủ tư cách, nghe nói còn là một giáo viên tiểu học, ông chồng làm ăn buôn bán thất bại cần tiền mặt gấp để quay vòng, nếu không cũng sẽ không đồng ý.
“Nhưng… Ngày mai cô ấy mới có thể đi đến Kiến Nghiệp.”
Lão Tiêu do dự một chút rồi nói.
“Ồ.”
Lữ Ngọc Thanh hiểu rõ ý này, đêm nay lại phải đến cầu xin Thẩm Ấu Sở một lần nữa, thực ra bây giờ tâm lý của bà đã vô cùng “bình thản”, Lữ Ngọc Thanh thử kích thích lại cảm giác khuất nhục này một lần nữa, nhưng lại bi ai phát hiện ra nó thực sự đã trở thành “thói quen tự nhiên”.
“Ngày mai bảo tài xế Tiểu Dương của Qủa Xác đón đến đây đi.”
Lữ Ngọc Thanh uể oải nói vài câu, sau đó lại gọi điện thoại cho Trần Triệu Quân để hỏi tình hình của đứa nhỏ.
Bà vẫn luôn cho rằng hôm nay Trần Triệu Quân sẽ ở bên cạnh đứa nhỏ cả ngày, không ngờ sau khi bắt máy, Lão Trần lại nói: “Tôi cũng không biết, hôm nay tôi trở về Cảng Thành, đơn vị có một số thủ tục nghỉ hưu cần phải ký tên xác nhận nên tôi đã quay về.”
“Cái gì?”
Lữ Ngọc Thanh- Người vốn dĩ đã “tâm như tro tàn” lại bị những lời này làm cho sợ hãi đến mức đột nhiên xốc dậy tinh thần: “Ông trở về Cảng Thanh, ném đứa nhỏ ở chỗ của Thẩm Ấu Sở sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Triệu Quân không hề căng thẳng chút nào, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tiểu Thẩm có thể trông chừng con bé một buổi tối, trông chừng thêm một ngày thì có vấn đề gì chứ?”
“Sao ông có thể vô trách nhiệm như thế được?”
Lữ Ngọc Thanh tức giận ném xuống một câu, lập tức đi đến chỗ của Thẩm Ấu Sở trước.
Nhưng trong lúc ở trên xe, Lữ Ngọc Thanh dần dần bình tĩnh lại, bà cảm thấy Trần Triệu Quân nói không sai, ngay cả việc ôm Trần Tử Khâm ngủ cùng Thẩm Ấu Sở cũng có thể làm được, trông thêm một ngày thì có gì mà phải làm ầm lên chứ?
Bản thân mình tức giận thực ra chỉ là “lừa mình dối người”, hoặc có thể nói là “bất lực phẫn nộ”.
“Tất cả đều là do mình và Lão Tiêu không có năng lực, ngay cả vú em cũng không thể tìm được…”
Lồng ngực Lữ Ngọc Thanh vô cùng khó chịu, nhưng sau khi đến dưới lầu nhà Thẩm Ấu Sở, bà càng nhìn thấy một cảnh tượng khó chịu hơn nữa.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, đám mây nơi phía chân trời được nhuốm một màu đỏ bừng, giống như một con cá sắp chìm xuống biển rộng vẫn đang cố gắng vùng vẫy với lớp vảy vàng óng.
Thẩm Ấu Sở ôm Trần Tử Khâm đứng trên lối đi của công viên, cả hai người đều đội một chiếc mũ ngư dân, nhưng dáng người Thẩm Ấu Sở cao gầy, đuôi tóc dưới vành mũ trông giống như những sợi vàng ròng dưới sự phản chiếu của ráng chiều, Bé Tiểu Ngư Nhi đang chỉ vào núi Tử Kim xa xôi, không biết trong miệng đang nói gì đó.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở không thể nghe hiểu, nhưng cô cũng không cảm thấy phiền chán chút nào, vẫn cứ dịu dàng gật đầu.
Bên cạnh hai người bọn họ là Trần Lam thông minh nhanh nhẹn, con bé đang cầm điện thoại ra quay chụp phong cảnh tuyệt đẹp của hoàng hôn, thỉnh thoảng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bé Tiểu Ngư Nhi trêu chọc một phen.
Không hiểu tại sao Lữ Ngọc Thanh lại cảm thấy hơi “ghen tị”, trong lúc hoảng hốt, bà lại cảm thấy Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm mới là hai mẹ con thực sự, sau khi cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ này, Lữ Ngọc Thanh đi đến chào hỏi: “Tiểu Thẩm, Trần Lam, hai đứa đang dạo sao?”
Thẩm Ấu Sở có chút hoảng hốt quay đầu lại, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra mình không biết nên gọi Lữ Ngọc Thanh như thế nào.
Mặc dù đã gặp nhau không ít lần, nhưng lúc đó bên cạnh còn có rất nhiều người, hai người chưa bao giờ đối mặt trực tiếp nói chuyện với nhau như thế này.
“Gọi tôi dì Lữ là được rồi.”
Lữ Ngọc Thanh nhìn ra được tâm tư của Thẩm Ấu Sở, đồng thời cũng ngạc nhiên trước đôi mắt hoa đào mông lung kia của cô, không thể không thừa nhận rằng vô cùng xinh đẹp.
“A!”
Trần Tử Khâm nhìn thấy bà ngoại, lập tức chủ động vươn cánh tay nhỏ nhắn muốn bà ngoại bế, điều này khiến cho trái tim Lữ Ngọc Thanh được an ủi không ít.
Ít nhất đứa bé vẫn là của nhà mình.
“Trần Tử Khâm vô cùng nghịch ngợm, hôm nay cô trông chừng một ngày, vất vả rồi…”
Lữ Ngọc Thanh ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, nói một vài lời khách sáo xã giao, nếu không bà lo lắng bầu không khí sẽ trở nên ảm đạm.
Thực ra cũng khá thú vị, trước kia trong lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, Lữ Ngọc Thanh hất cằm rất cao, tư thái bày ra thực sự quá đủ.
Kết quả cháu ngoại chỉ mới uống sữa của người ta mấy lần, loại khí thế này của Lữ Ngọc Thanh lập tức biến mất, có lẽ đây chính là “của cho là của nợ, uống người miệng ngắn” chăng?
Trên đường cùng nhau trở về chung cư, trong lòng Lữ Ngọc Thanh thầm tính toán bây giờ có nên mang theo đứa nhỏ rời đi trước không, nếu không không còn gì để nói thực sự có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đêm nay cũng không có vú em nào khác, vú em ở Cảng Thành kia ngày mai mới đến, cho nên vẫn phải dựa vào Thẩm Ấu Sở.
Trong khoảnh khắc đó, Lữ Ngọc Thanh thậm chí còn cảm thấy hơi hối hận vì đã đến đây.
Dù sao Thẩm Ấu Sở chắc chắn cũng sẽ chăm sóc cháu mình rất tốt, nếu mình đến đây, chẳng phải còn phải mở miệng cầu xin Thẩm Ấu Sở một lần nữa sao?
Nhưng nếu không đến, mình lại nhớ đứa nhỏ, chẳng lẽ thực sự phải ném Bé Tiểu Ngư Nhi đến chỗ của Thẩm Ấu Sở sao?
…
Lữ Ngọc Thanh đặt Trần Tử Khâm lên trên ghế sô pha, bà đang định đi ra ban công gọi điện thoại, không ngờ “cô nhóc phản đồ” không có cốt khí này lại xoay người vươn cánh tay nhỏ nhắn với Thẩm Ấu Sở.
Lữ Ngọc Thanh bất đắc dĩ đi đến ban công, ấn nút nghe nghe máy.
“A lô…”
Giọng nói quen thuộc của Tiểu Ngư Nhi vang lên trong điện thoại di động: “Mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa?”
“Ừm… à…”
Lữ Ngọc Thanh ầm ừ hai tiếng, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Mẹ ăn ở chỗ Thẩm Ấu Sở.”
Sau khi nghe xong, Tiêu Dung Ngư yên tĩnh một chút, sau đó an ủi mẹ: “Không sao cả, chẳng là chứng minh thư sẽ nhanh được gửi đến thôi, con có thể trở về nước sớm thôi.”
Lữ Ngọc Thanh càng thêm áy náy, bây giờ Tiểu Ngư Nhi đã không nhắc đến chuyện “tìm vú em” nữa, nói cách khác, cô đã không còn mong đợi gì nhiều về chuyện này.
“Hôm nay bé con như thế nào?”
Tiêu Dung Ngư lại hỏi.
Bỏ qua chủ đề “vú em” này, trái tim Lữ Ngọc Thanh còn có thể dễ dịu hơn một chút, bà không cố ý phóng đại, cũng không cố ý coi thường, kể rõ về sự phát triển tình cảm giữa Thẩm Ấu Sở và Bé Tiểu Ngư Nhi.
Không ngờ Tiêu Dung Ngư cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, lẩm bẩm cảm khái: “Khó có thể tránh khỏi, bất cứ ai cũng khó có thể tránh khỏi, dù sao cô ấy cũng là mẹ…”
Lữ Ngọc Thanh lại nghe hiểu ra ý tứ khác, nếu Trần Tử Khâm và Thẩm Ấu Sở tương đối thân thiết, Trần Tử Bội và Tiêu Dung Ngư cũng sẽ không khác nhau là mấy, dù sao Tiểu Ngư Nhi cũng là mẹ.
Trong lúc nhất thời, hai mẹ con đều im lặng, để mặc cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào màng nhĩ.
“Mẹ, con muốn gọi video với đứa nhỏ.”
Một lát sau, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nói.
“Được.”
Lữ Ngọc Thanh không nói một lời, có ý định mượn máy tính của Thẩm Ấu Sở một chút, nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn chưa hỏi hết câu: “Lần này cũng để Thẩm Ấu Sở đến đây đi, lần nào cô ấy cũng tìm cơ hội nói chuyện video với Trần Tử Bội.”
Bây giờ cách để Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư có thể gặp được con gái ruột của mình, chỉ có thông qua video QQ, phương thức lần lượt là, Lương Mỹ Quyên ôm Bé Tiểu Ngốc Nghếch nói chuyện với Thẩm Ấu Sở, Lữ Ngọc Thanh ôm Bé Tiểu Ngư Nhi nói chuyện với Tiêu Dung Ngư.
Đêm nay, ý của Tiêu Dung Ngư là, cô ôm Bé Tiểu Ngốc Nghếch -> Thẩm Ấu Sở ôm Bé Tiểu Ngư Nhi.
Trực tiếp bỏ qua “người trung gian” là Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh, hai người sẽ trực tiếp nói chuyện.
“Như vậy liệu có ổn không?”
Lữ Ngọc Thanh luôn cảm thấy không thích hợp lắm, hình như có chút trực tiếp.
“Mẹ hỏi Thẩm Ấu Sở một chút.”
Tiêu Dung Ngư nói: “Nếu cô ấy đồng ý thì sẽ thích hợp thôi.”
Lữ Ngọc Thanh trở lại phòng khách, sau khi truyền đạt lại ý tứ của Tiêu Dung Ngư, ngay khi Mạc Kha và Hồ Lâm Ngữ vẫn còn đang đưa mắt nhìn nhau thì Thẩm Ấu Sở đã đứng dậy, gật đầu nhẹ giọng nói: “Được.”
Trong ngày đầu tiên vừa mới đến Mỹ, “Cá lặn dưới đáy biển thổi bong bóng” đã từng được kết nối với “Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở”, nhưng không phải Tiêu Dung Ngư gọi video với Thẩm Ấu Sở, mà là Lữ Ngọc Thanh mượn nick QQ của Thẩm Ấu Sở.
Nhưng lúc này đây, mới là cuộc gọi video thực sự giữa “Cá lặn ở đáy biển thổi bong bóng” và “Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở”.
Khi âm thanh cuộc trò chuyện video “tút tút tút” vang lên, Mạc Kha mơ hồ có một cảm giác, dường như toàn bộ mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng sắp đặt của Trần Hán Thăng.
Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, trong màn hình máy tính của Thẩm Ấu Sở xuất hiện hình ảnh Tiêu Dung Ngư, trong màn hình notebook của Tiêu Dung Ngư cũng xuất hiện hình ảnh Thẩm Ấu Sở.
Thực ra lúc này, phản ứng đầu tiên của các cô không phải là đối phương, mà là lần lượt đi tìm con gái ruột của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, Tiêu Dung Ngơ và Thẩm Ấu Sở đều sửng sốt, bởi vì các cô phát hiện trên người con gái mình đều đang mặc quần áo của “người khác”.
Trần Tử Khâm mặc quần áo của Trần Tử Bội, Trần Tử Bội mặc quần áo của Trần Tử Khâm, cách miêu tả như thế này hình như có hơi khó đọc, hình dung một cách đơn giản chính là: “Chị mặc quần áo của em, em mặc quần áo của chị.
Chỉ là chị gái và em gái, thực ra là cùng cha khác mẹ.
Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đột nhiên không biết nên nói gì mới phải, ngược lại là Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội tò mò vươn ngón tay ra, muốn đụng vào mẹ và chị gái (em gái) ở trong màn hình.
“Con gái của cô thực sự rất giống cô, cô bé sở hữu đôi mắt hoa đào nhỏ.”
Một lúc lâu sau, trong mắt Tiêu Dung Ngư ngân ngấn nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười nói.
“Con gái của cô cũng rất giống cô mà, cô bé có hai má lúm đồng tiền nhỏ.”
Thẩm Ấu Sở đã không thể kiềm chế được nước mắt, rào rào rơi xuống, cô không ngừng lau sạch hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lữ Ngọc Thanh ở trước cửa là người đầu tiên đỏ hốc mắt, Mạc Kha vỗ vào bả vai bà không ngừng an ủi.
Đây là cái hố mà Trần Hán Thăng đào cho tất cả mọi người, hắn đã nhìn bản chất của mỗi người một cách thấu đáo đến mức cho dù đó là Thẩm Ấu Sở ngây thơ hay là Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo, cuối cùng các cô đều phải “khuất phục” trước tình mẫu tử bên trong của mình.
Có lẽ với tính cách của Tiểu Ngư Nhi, có lẽ cô sẽ không tha thứ cho Trần Hán Thăng trong một khoảng thời gian dài, nhưng so với kết quả cuối cùng là “hai cô con gái có thể cùng nhau chơi đùa trưởng thành”, Trần Hán Thăng vẫn cảm thấy điều đó có lợi.
“Chúng ta không thể khóc thêm nữa.”
Một lát sau, Tiêu Dung Ngư rút khăn giấy ra, quay đầu lại lau khô nước mắt: “Nếu còn khóc nữa, đứa nhỏ cũng sẽ khóc, hơn nữa cảm xúc dao động quá lớn, lát nữa cô không thể nghỉ ngơi, mà tôi cũng sẽ mất ngủ thật lâu.”
Thẩm Ấu Sở ngẩn ra một chút, đột nhiên nói: “Sau khi đứa nhỏ đến nước Mỹ, tôi vẫn luôn lo lắng đến mất ngủ, nhưng đêm qua ngủ cùng với Trần Tử Khâm lại ngủ rất sâu, sáng mai còn tỉnh dậy muốn hơn nửa tiếng đồng hồ so với bình thường.”
“Vậy sao? Vậy đêm nay tôi cũng ngủ cùng với con bé.”
Tiêu Dung Ngư cúi đầu xuống nhìn Bé Tiểu Ngốc Nghếch, lắc lư đùi nói: “Trần Tử Bội, đêm nay con ngủ cùng ta được không?”