“A?”
Trần Tử Bội chỉ mới 6 tháng 16 ngày, đương nhiên không hiểu ý của Tiêu Dung Ngư, nhưng cô bé vẫn có thể nghe rõ câu nói của Tiêu Dung Ngư, vì thế ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, sau đó bởi vì không thể kiểm soát được cơ thể nhỏ nhắn của mình nên chậm rãi ngả người về phía sau.
Nhưng lại vừa khéo ngã vào vòng tay sớm đã vươn ra của Tiêu Dung Ngư.
“Con gái của tôi hơi khờ, cô chăm sóc con bé vất vả rồi.”
Trong cuộc trò chuyện video, Thẩm Ấu Sở hơi ngại ngùng xin lỗi.
“Những lời này phải là tôi nói mới đúng.”
Tiêu Dung Ngư hít mũi: “Con gái tôi quá hoạt bát, không thích ở trong nhà, cô phải ôm con bé ra ngoài chơi đùa, thực ra càng vất vả hơn nữa.”
“Không vất vả, Tử Khâm rất đáng yêu.”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, dịu dàng nói.
“Trần Tử Bội cũng rất đáng yêu, tính tình mềm mại.”
Tiêu Dung Ngư cũng thật lòng khen ngợi Bé Tiểu Ngốc Nghếch.
…
Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đã “quen biết” với nhau nhiều năm, nhưng lúc trước mỗi lần gặp nhau đều đi cùng với màn lật thuyền của Trần Hán Thăng, một lần tương đối yên bình chính là năm ngoái Tiêu Dung Ngư hẹn với Thẩm Ấu Sở thương lượng xem “làm thế nào để yên tĩnh vượt qua tết Nguyên Đán.”
Thực ra một lần kia cũng không thể coi là yên bình thực thụ, ví dụ như:
Đầu tiên, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều xác định một nguyên tắc, cả đời này Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều không được gặp mặt nhau.
Tiếp theo, các cô ấy đều cho rằng mình cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cuối cùng, lúc đi ra khỏi quán cà phê, xuất phát từ phép lịch sự, Tiêu Dung Ngư cũng hỏi thăm xem có muốn đưa Thẩm Ấu Sở về không, cũng bị Thẩm Ấu Sở lịch sự từ chối.
Nói như thế nào nhỉ, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là không giương cung bạt kiếm, làm sao có thể hài hoà như khi nói chuyện video thế này chứ?
Người không biết tình hình thực tế còn tưởng rằng hai người bạn tốt đồng thời đã làm mẹ, các cô ấy đang ôm con mình nói chuyện phiếm đấy.
Ngay cả Trần Lam đứng trước cửa cũng không nhịn được lẩm bẩm: “Ngày 16 tháng 4 năm 2007, chị dâu Tiểu Ngư Nhi và chị dâu Ấu Sở đã tổ chức một cuộc họp video, hội nghị xác nhận địa vị cốt lõi của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, khắc định nguyên tắc cơ bản của việc cùng nhau nuôi nấng con gái của đối phương, để cung cấp cơ sở lý thuyết cho việc thực hiện “phương pháp song toàn”, có thể nói đây chính là bước ngoặt mang tính sống chết trong Tu La tràng của anh trai mình, lịch sử gọi là “hội nghị video 416 QQ”, từ nay về sau, Tu La tràng chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược…”
“A Lam, nếu chị nhớ không nhầm…”
Hồ Lâm Ngữ đứng bên cạnh nghe thấy, trợn mắt cắt ngang: “Đây có lẽ là ý nghĩa lịch sử của hội nghị Tuân Nghĩa đúng không? Có lẽ em học rất giỏi môn lịch sử hiện đại vào năm cấp ba nhỉ?”
“Cũng thường thôi.”
Trần Lam có thể nghe hiểu được ý tứ châm chọc của Tiểu Hồ, hỏi ngược lại: “Chị Hồ béo… Lâm Ngữ, chẳng lẽ em nói không đúng sao?”
“Đương nhiên là không đúng rồi.”
Hồ Lâm Ngữ nhìn Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, bĩu môi nói: “Đây là kết tủa âm mưu quỷ kế của tên khốn Trần Hán Thăng, cho dù hai bên bởi vì hai đứa nhỏ nên mới tạm thời gác tranh chấp sang một bên, nhưng cũng không thể phủ sạch sai lầm của Trần Hán Thăng được.”
“Nếu chị là Tiêu Dung Ngư hoặc Thẩm Ấu Sở, cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho Trần Hán Thăng.”
Bí thư Hồ còn bổ sung thêm một câu.
“Cũng may chị không phải.”
Trong lòng Trần Lam thầm nghĩ, cũng may chị Hồ béo không có địa vị xã hội gì, nếu cô ấy có quyền lực giống như Võ Tắc Thiên, có lẽ bây giờ đã là xã hội nửa phong kiến nửa nữ quyền.
“… Có lẽ trong nước không còn sớm nữa, cô đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Bé Tiểu Ngư Nhi đã ngáp, cũng nghe thấy mẹ chồng Lương Mỹ Quyên ở bên ngoài đang gọi ra ăn sáng, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện video lần này.
“Được.”
Trên khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Ấu Sở tràn ngập sự không nỡ, nhưng vẫn giơ cánh tay nhỏ nhắn của Trần Tử Khâm lên, vẫy vẫy với camera: “Tử Khâm, tạm biệt mẹ đi.”
“Tạm biệt, lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Tiêu Dung Ngư cố gắng nặn ra một nụ cười, trước khi trước mắt tràn ra ngoài đã nhấn vào nút “kết thúc cuộc gọi”, trong khoảnh khắc màn hình notebook trở thành một mảnh đen nhánh, trong phòng ngủ cũng đột nhiên trở nên im lặng.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch ngồi trên đùi Tiêu Dung Ngư, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người “mẹ” khuôn mặt trái xoan này.
Tiêu Dung Ngư một tay ôm eo Trần Tử Bội, một tay nhẹ nhàng lau khoé mắt, mãi đến khi cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lúc này mới hít một hơi thật sâu cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Tiêu Dung Ngư: Mẹ, tối nay mẹ để Bé Tiểu Ngư Nhi ở chỗ Thẩm Ấu Sở đi, để tránh chạy đi chạy lại, lát nữa con cũng sẽ cho Trần Tử Bội bú sữa.
Một lát sau, Lữ Ngọc Thanh đã trả lời tin nhắn.
Lữ Ngọc Thanh: Vậy để lại đây đêm nay đi, ngày mai bà vú đã đến rồi, lần này là một giáo viên tiểu học cha con tìm, mẹ nghĩ sẽ không thành vấn đề.
Tiêu Dung Ngư: Không sao, nếu lần này không thành công thì sau này cũng không cần phải tìm bà vú nữa, sau khi chứng minh thư đến, con sẽ đi đến đại sứ quán xin cấp lại hộ chiếu và thị thực, có thể về nước nhanh thôi.
Lữ Ngọc Thanh: Đúng vậy, có thể về nước nhanh thôi, đến lúc đó tất cả mọi chuyện vẫn giống như trước đây, đúng không?
Tiêu Dung Ngư: Con đi ăn cơm đây, mẹ, mẹ cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiêu Dung Ngư không trả lời câu nói này, bởi vì cô không muốn nói dối, cho dù cô có thể về nước ngay bây giờ đi chăng nữa, cảm nhận đối với mẹ con Thẩm Ấu Sở cũng đã có sự khác biệt.
Huống chi, bây giờ căn bản không thể trở về.
…
Sau khi Tiêu Dung Ngư ôm Trần Tử Bội ra ngoài, mọi người đang dọn bàn ăn ăn sáng, Trần Thán Thăng nhìn một chút, đột nhiên ghé sát đến gần nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy khi cho bú sữa, Trần Tử Bội đã cắn em khóc?”
Trần Hán Thăng không biết Tiêu Dung Ngư đã gọi điện video với Thẩm Ấu Sở, hắn còn tưởng rằng Tiêu Dung Ngư ôm Trần Tử Bội đi cho bú sữa, bây giờ nhìn thấy cô đi ra ngoài với hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ rõ ràng đã khóc, rất dễ liên tưởng đến chuyện Bé Tiểu Ngốc Nghếch cắn.
Tiêu Dung Ngư không muốn quan tâm đến Trần Hán Thăng, khuôn mặt trái xoan lạnh lùng không nói gì.
“Con gái à, con cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Trần Hán Thăng nhéo vào khuôn mặt mũm mĩm của con gái nhỏ, nhân tiện quan sát xem răng của cô bé đã mọc ra hay chưa?
Trần Tử Bội bị cha véo mặt, nước miếng vô thức chảy xuống, Tiêu Dung Ngư nhíu mày, lập tức đẩy Trần Hán Thăng ra, sau đó giúp Bé Tiểu Ngốc Nghếch lau nước miếng.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mặc dù bị ghét bỏ, nhưng hành động quan tâm đến Trần Tử Bội này của Tiêu Dung Ngư khiến hắn cảm thấy “tương lai rất có hy vọng”.
“Lách tách lách tách…”
Trần Hán Thăng cảm thấy mình nên làm chút gì đó, vì thế mở Baidu ra tìm kiếm một chút, sau đó đỡ lấy cánh tay Tiêu Dung Ngư, nói: “Em có muốn bôi chút Erythromycin gì đó không, anh đã tìm được thuốc rồi.”
Tiêu Dung Ngư nhìn theo ánh mắt của hắn qua đó thì thấy Trần Hán Thăng đang cầm điện thoại di động tìm kiếm: “Lúc cho con bú bị đứa nhỏ cắn rách da thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh có rảnh rỗi không vậy?”
Tiêu Dung Ngư lạnh lùng ném xuống một câu rồi ôm Trần Tử Bội sang bên kia ngồi.
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ cũng không phải là anh cắn, giận cá chém thớt ở trên người anh làm gì chứ?
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Dung Ngư cũng không ra ngoài đi đến thư viện, mà ôm Bé Tiểu Ngốc Nghếch ra ngoài dạo bộ phơi nắng.
“Chủ tịch Trần.”
Chu Thái Văn nhìn thấy, lặng lẽ nói: “Anh có phát hiện không, bắt đầu từ ngày hôm qua, giám đốc Tiêu đã chủ động cho đứa nhỏ uống sữa rồi.”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng nhìn hai mẹ con bên ngoài đình viện, không chút để ý gật đầu.
“Vậy có thể coi là đạt được mục đích chưa?”
Chu Thái Văn hỏi.
“Bây giờ mới là lúc nào chứ?”
Trần Hán Thăng cười nói: “Bây giờ mới có thể coi là đi theo quỹ đạo thôi, phải chờ đến khi hai người bọn họ ở chung với nhau không thể chia xa được, lúc đó mới có thể coi là đạt được mục đích.”
“Còn nữa!”
Giọng điệu của Trần Hán Thăng đột nhiên trở nên thâm trầm: “Sắp tới có thể chứng minh thư của Tiêu Dung Ngư sẽ được gửi đến đây, cần phải ngăn chặn!”