Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1036 - Chương 1036: Tiểu Ngư Nhi Và Bé Tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội

Chương 1036: Tiểu Ngư Nhi và bé tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội Chương 1036: Tiểu Ngư Nhi và bé tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội

“Biết rồi.”

Bạn học Chu Seven vội vàng đáp, bởi vì cô ấy biết, ‘chứng minh thư’ đóng vai trò quan trọng trong toàn bộ kế hoạch của ông chủ lớn.

Thực ra bình thường thì từ nước ngoài nhập cảnh không hề cần chứng minh thư, chỉ cần dùng hộ chiếu hoặc giấy du lịch là được, nhưng vì sao Tiêu Dung Ngư lại cần gấp chứng minh thư, bởi vì hộ chiếu, visa, sổ hộ khẩu của cô đều bị lấy mất rồi.

Bực nhất là, Tiêu Dung Ngư đi máy bay tư nhân đến, đến cả cuống vé máy bay (lịch sử bay) cũng không có, cho dù cô có muốn làm lại hộ chiếu và giấy du lịch ở đại sứ quán, bắt buộc phải có tài liệu chứng minh quốc tịch và thân phận của mình.

Nếu như toàn bộ những cái này đều không có, vậy phải đến cục di dân nước Mỹ xin, xin một phần photo hộ chiếu và visa của mình, sau đó trở về đại sứ quán làm lại giấy du lịch, về nước làm lại hộ chiếu sau.

Tiêu Dung Ngư đã lên mạng tìm hiểu, cục di dân nước Mỹ nhanh nhất cũng phải hơn hai tháng, đặc biệt là người gốc Á sẽ bị làm khó, vì vậy đối với cô mà nói, cách nhanh nhất chính là làm lại chứng minh thư.

Bởi vì lão Tiêu là lãnh đạo của cục công an, làm lại chứng minh thư không hề gặp phải vấn đề gì, vì vậy sẽ làm theo trình tự này: Làm lại chứng minh thư→gửi đến Mỹ→chứng minh thân phận xong làm lại chứng nhận du lịch→về nước.

Nếu đại sứ quán không cố ý gây khó dễ, từ lúc làm xong chứng minh thư thì hơn một tuần là xong.

Đây còn là cách có quan hệ, năm 2007, chính quyền toàn quốc vẫn chưa liên kết internet, có người ở nước ngoài mất giấy tờ không chứng minh được thân phận rồi không đi đâu được, bỗng trở thành người vô gia cư.

Trần Hán Thăng bây giờ muốn ngăn chứng minh thư của Tiểu Ngư Nhi để cô trở thành ‘ở lậu’ chỉ có thể ở lại nước Mỹ cùng Trần Tử Bội ‘ở lậu’.

Theo thời gian dự đoán, chứng minh thư sẽ đến vào khoảng ngày mười chín tháng tư, bên Trần Hán Thăng ngăn lại xong, phản ứng đầu tiên của lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh không phải là có người cố ý gây rối, bọn họ sẽ cảm thấy chắc là do gửi ra nước ngoài, thời gian đến không quá chuẩn xác.

Lại qua thêm một tuần nữa, Tiêu Dung Ngư vẫn chưa nhận được chứng minh thư, lúc đó mọi người mới ý thức được có thể trong quá trình gửi đi bị thất lạc.

Lúc này có hai con đường, một là làm lại một cái, hai là yêu cầu bên bưu điện nghiêm túc tìm kiếm.

Với tính cách của lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh, bọn họ chắc chắn cảm thấy làm lại một cái sẽ nhanh chóng hơn, đợi đến lần thứ hai bị ngăn lại, có lẽ bọn họ sẽ hoài nghi Trần Hán Thăng, hoặc là không.

Nếu như không nghi ngờ, lại gửi tiếp chứng minh thư, Trần Hán Thăng sẽ tiếp tục ngăn lại.

Nếu như nghi ngờ, cách duy nhất chỉ có thể là vòng qua Trần Hán Thăng, ví dụ như cho người đưa đến.

Nhưng mà bây giờ đã là cuối tháng năm, đợi sau khi chọn được người có lẽ đã là đầu tháng sáu.

Trần Hán Thăng đang đợi xem ai đến, bởi vì vai diễn khác nhau, ‘chiêu’ đối phó của hắn cũng khác.

Trần Hán Thăng đứng dậy đi đến của nhìn cảnh tượng hòa hợp giữa Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội, thuận tiện liếc nhìn biển số ở cửa biệt thự độc lập.

Nếu như không quan sát cẩn thận, căn bản không thể nhìn ra từng bị sửa đổi.

Hay, chẳng trách bạn học Seven tự tin có thể ngăn được chứng minh thư, bởi vì đến địa chỉ cũng sai, ai mà tìm địa chỉ Tiểu Ngư Nhi đưa cho chắc chắn không tìm được, bắt buộc phải cần Trần Hán Thăng đón về.

Trần Hán Thăng đã ra mặt cũng có nghĩa kế hoạch của lão Tiêu thất bại.

Lùi lại mà nói cho dù vất vả đưa giấy tờ đến tay Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng sẽ quan sát tình cảm giữa Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội.

Nếu như Tiêu Dung Ngư đã coi Bé Tiểu Ngốc Nghếch là con gái, tu la tràng gần như đã được giải quyết, Trần Hán Thăng vì sao còn phải ngăn cản chứ?

Nếu như tình cảm của Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội chưa đến bước đó, Trần Hán Thăng ‘ông chủ lớn của hệ thống Quả Xác, xí nghiệp dân tộc, thương nhân yêu nước, giá trị con người hàng chục tỉ’ nổi tiếng sẽ đích thân đến thăm đại sứ quán nơi đây thương lượng việc ‘kéo dài thời gian’.

Thực ra như vậy hơi mặt dày quá, nhưng Trần Hán Thăng đã làm ra được cả việc ‘đổi con’, việc này chẳng hề có gánh nặng tâm lý với hắn.

Với tình hình hiện giờ, Trần Hán Thăng đoán lúc Bé Tiểu Ngốc Nghếch gọi một tiếng ‘mẹ’ cũng là lúc Tiêu Dung Ngư hoàn toàn ‘thất thủ’.

Tiêu Dung Ngư không hề biết vô số thủ đoạn phía sau của Trần Hán Thăng, suy nghĩ bây giờ của cô tương đối đơn giản.

Lúc ở nước mỹ, cho dù là từ từ chấp nhận Trần Tử Bội, hay là vì cảm ơn Thẩm Ấu Sở chăm sóc Trần Tử Khâm, cô đều sẽ dùng trái tim đối xử với con gái của Thẩm Ấu Sở.

Cũng không quá giống với ‘cô cho bú một lần, tôi trả một lần’ trước đây, bất giác đã có cả tình cảm bên trong.

Còn về việc sau khi về nước đối mặt với hai mẹ con Thẩm Ấu Sở như nào, Tiêu Dung Ngư bây giờ chưa từng suy nghĩ, hoặc là nói cô cố ý bỏ qua chuyện này.

Dù sao thì cả ngày hôm nay Tiêu Dung Ngư đều ở cùng Trần Tử Bội, cô dần dần hiểu được vì sao mẹ chồng mình bà Lương Mỹ Quyên lại gọi Trần Tử Bội là ‘Bé Tiểu Ngốc Nghếch nhà chúng ta’.

Không giống với sự hoạt bát ngọt ngào của chị gái, em gái thực sự không thích khóc nháo, lúc cô bé được ôm trong lòng, cằm đặt trên vai Tiêu Dung Ngư, Tiểu Ngư Nhi dạy cô bé đây là cây, đây là hoa, đây là lá…Trần Tử Khâm cũng chẳng có phản ứng gì.

Đến mức Tiêu Dung Ngư tưởng rằng cô bé đã ngủ, vừa cúi đầu đã nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào đen nhánh.

“Con chưa ngủ sao không cất lời.”

Tiêu Dung Ngư khẽ mỉm cười.

Bé Tiểu Ngốc Nghếch nghe không hiểu, cô bé chỉ biết vùi đầu vào trong lòng Tiêu Dung Ngư, còn dùng khuôn mặt vừa tròn vừa mềm cọ trên cổ người mẹ này.

Có lúc Tiêu Dung Ngư cảm giác trái tim mình sắp bị hòa tan.

Trần Hán Thăng vẫn đang làm việc, ban ngày ở nước Mỹ thực ra là buổi tối trong nước, cấp dưới đang làm quen với tiết tấu cuộc sống của ông chủ lớn, nhưng bọn họ không hề chú ý, có vài thành viên của hội đồng quản trị gần đây định qua gặp mặt nói.

Cứ như vậy đến buổi tối lúc ăn cơm, Lương Mỹ Quyên định tắm cho cháu gái nhỏ, Tiêu Dung Ngư do dự một lúc: “Mẹ, con có thể qua giúp không?”

“Được.”

Lương Mỹ Quyên cười ha ha nói, lúc vừa đến nước Mỹ, bà vừa lo âu vừa nhớ mong cháu gái lớn.

Bây giờ nghe Trần Hán Thăng nói, Thẩm Ấu Sở ở Kiến Nghiệp giúp cho Trần Tử Khâm bú, tình cảm của Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội càng ngày càng tốt hơn, trong đầu Lương thái hậu lại mơ mộng cảnh hai đứa cháu gái dắt tay nhau cùng đi học.

Bé Tiểu Ngốc Nghếch tắm tương đối yên lặng, cô bé không thích vỗ nước như chị gái, chỉ cần tay có một quả bóng hoặc một con vịt, Trần Tử Bội sẽ mặc cho người lớn tắm cho mình.

Có lúc nước nóng đổ từ trên đỉnh đầu xuống không cẩn thận chảy vào miệng cô bé, Bé Tiểu Ngốc Nghếch cũng là nhổ một nửa uống một nửa, khiến Lương thái hậu vội vàng bóp miệng cháu gái yêu cầu cô bé nhổ ra hết.

Đứa trẻ đáng yêu như vậy ai không thích chứ, đặc biệt là sau khi tắm, Trần Tử Bội mặc quần áo của Trần Tử Khâm, ánh mắt của Tiêu Dung Ngư thực sự như nhìn con gái ruột của mình.

“Mẹ.”

Tiêu Dung Ngư mở lời: “Tối nay để con cho Tử Bội ngủ đi.”

“A?”

Lương thái hậu ngây ra, đây là lần đầu tiên Tiêu Dung Ngư đưa ra yêu cầu, nhưng Lương thái hậu không quá yên tâm, dù sao không phải là mẹ con thực sự.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Trần Hán Thăng ở bên cạnh bắn qua, Lương thái hậu vẫn gật đầu: “Vậy tối nay vất vả cho con rồi, nhưng em gái rất dễ ngủ, con không cần quan tâm con bé quá nhiều đâu.”

“Vâng.”

Tiêu Dung Ngư đón lấy Trần Tử Bội đi về phòng ngủ, Trần Hán Thăng ở bên ngoài dặn dò mẹ: “Thẩm Ấu Sở đã cho Trần Tử Khâm ngủ, sau này để Tiểu Ngư Nhi cho Trần Tử Bội ngủ đi, đây là một cách gia tăng tình cảm.”

“Vậy mẹ thì sao?”

Ban đầu Lương thái hậu không đồng ý, chủ yếu là bà không nỡ: “Mẹ còn muốn kể chuyện cho Bé Tiểu Ngốc Nghếch trước khi đi ngủ.”

“Cũng phải…”

Trần Hán Thăng một lòng muốn giải quyết cục diện tu la tràng nên quên mất sự yêu thương của bà nội dành cho đứa trẻ hơn sáu tháng tuổi.

“Mẹ, không thì như vậy đi.”

Trần Hán Thăng trầm ngâm một lúc: “Nếu mẹ không chê thì dứt khoát kể chuyện trước khi đi ngủ cho đứa hơn trai hơn hai trăm tháng đi, con có thể giả vờ lần đầu tiên nghe…mẹ, mẹ cởi giày làm gì, bà Lương con cảnh cáo mẹ, đánh con ở nước Mỹ là phạm pháp đấy…”

······

Bình Luận (0)
Comment