Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1037 - Chương 1037: Tiêu Dung Ngư Và Bé Tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội (2)

Chương 1037: Tiêu Dung Ngư và bé Tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội (2) Chương 1037: Tiêu Dung Ngư và bé Tiểu Ngốc Nghếch Trần Tử Bội (2)

Lương Mỹ Quyên ở bên ngoài dạy dỗ Trần Hán Thăng, trong phòng ngủ không có tiếng gì quá lớn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tiêu Dung Ngư mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường, một tay ôm Trần Tử Bội, một tay cầm sách, dùng giọng phổ thông tiêu chuẩn đọc thành tiếng.

“Nhất chúc nhất phạn, đương tư lai xứ bất dị, bán ty bán lũ, hằng niệm vật lực duy nan. Câu này cho chúng ta biết phải tiết kiệm lương thực, không được tạo thành thói quen lãng phí, bởi vì tạo thành một hạt gạo một sợi vải đều phải bỏ ra rất nhiều công sức…”

“Nghi vị vũ nhi trù mậu, vô lâm khát nhi quật tỉnh. Câu này nhắc nhở chúng ta phải tu sửa lại nhà cửa trước khi trời mưa, đừng đợi khát rồi mới nhớ đến việc đào giếng lấy nước, việc gì đều phải chuẩn bị trước, phòng việc bất ngờ xảy ra…”

“Thiều hoa bất tái, ngô bối tu đương tích âm, nhật dụng kì trừ, chí sĩ chánh nghi đãi đán. Ý nghĩa của câu này là, khoảng thời gian tươi đẹp không thể nào quay trở lại, chúng ta nên trân trọng nó, thời gian trôi đi, người có chí khí nên cố gắng tiến về phía trước…”

······

Thực ra những điều này vốn Tiêu Dung Ngư chuẩn bị đọc cho con gái nhà mình nghe, về vấn đề giáo dục tiền tiểu học của Trần Tử Khâm từng diễn ra một cuộc thảo luận nhỏ trong nhà.

Vì sao chỉ là cuộc ‘thảo luận nhỏ’, bởi vì rất nhanh đã thống nhất.

Năm 2007 chính là năm ‘sính Mỹ, sính Anh, sính Nhật’ tràn lan, trên mạng đều đang khen ngợi ‘cách giáo dục tự do của phương tây’, nhưng ông nội Trần Triệu Quân, ông ngoại Tiêu Hoành Vĩ, với cả lão giáo sư Tôn Bích Dư toàn bộ đều cảm thấy nên dạy vỡ lòng bằng quốc học nước nhà.

Trình độ của lão Trần và lão Tiêu vốn rất cao, lão giáo sư Tôn thì tận mắt tham gia vào sự quật khởi của Trung Quốc mới, những người này có một suy ngẫm nhất định về sự phát triển của xã hội, bọn họ đều dự đoán sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi lớn lên, quốc học sẽ từ từ phát triển.

Trần Tử Khâm lúc đó về mặt kiến thức đã bất giác đi trước người cùng tuổi.

Ngoài ra, Tiêu Dung Ngư chuẩn bị đưa con gái ra nước ngoài, dùng quốc học dạy vỡ lòng vẫn mang kỳ vọng ‘hy vọng Bé Tiểu Ngư Nhi không quên mình là người Trung Quốc’.

Không ngờ vì hành động ‘đổi con’ lại khiến em gái được học vỡ lòng quốc học trước.

Cái người cha ruột Trần Hán Thăng này lại vô cùng phật hệ, đừng nói là quốc học, cho dù dùng truyện tranh dạy vỡ lòng cho con cái, còn sợ mình dạy ra một đứa con gái ngốc nghếch.

Nhưng mà quốc học cũng rất tốt, Trần Hán Thăng có thể tưởng tượng được mười năm sau, lúc Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội mặc hán phục tham gia [Đại hội thơ từ Trung Hoa], với ngoại hình tướng mạo của hai đứa chắc chắn sẽ được cộng đồng mạng khen ngợi.

Quan trọng hơn là Trần Hán Thăng lúc đó dù không phải nhà giàu số một, nhưng giá trị con người chắc chắn phải hơn trăm tỷ, hơn nữa có nền móng thực lực hùng hậu, lúc người dẫn chương trình giới thiệu hai chị em này là con gái của “Trần Quả Xác’, đại cái có thể chắc chắn sẽ lên hot search của ‘Quả Xác Weibo’.

Từ đó trở đi, Trần Hán Thăng sẽ thay thế ‘Mã Hàng Châu’ trở thành cha của tất cả những thanh niên chưa kết hôn, mỗi lần hắn xuất hiện trên tin tức mới, trên màn hình chắc chắn sẽ là một loạt bình luận ‘cha, cha vợ, nhạc phụ’.

Bây giờ Trần Tử Bội vẫn còn nhỏ, cô bé căn bản không hiểu những câu này, thậm chí còn ngáp, nhưng mà dạy vỡ lòng chính là như vậy, bây giờ chỉ là bồi dưỡng ngữ cảm của cô bé với từ ngữ.

“Con muốn ngủ rồi hả?”

Tiêu Dung Ngư gấp sách lại, mình cũng theo Trần Tử Bội nằm xuống, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên người cô bé.

“Y y…nha…”

Đôi mắt hoa đào của Trần Tử Bội trong bầu không khí này vô cùng xinh đẹp, không biết cô bé muốn nói gì, nhưng mở miệng toàn là những tiếng ‘y nha’ mềm mại, giọng nói non nớt truyền vào trong tai Tiêu Dung Ngư, cô không nhịn được ôm chặt Trần Tử Bội hơn.

“Con gái của mẹ đã trị khỏi chứng mất ngủ của mẹ con rồi.”

Tiêu Dung Ngư vỗ mông Trần Tử Bội: “Con có thể giúp mẹ trị khỏi chứng mất ngủ không?”

“Oa.”

Trần Tử Bội đang nhìn chằm chằm người mẹ cho mình bú sữa, thổi ra một cái bong bóng buồn chán.

Tiêu Dung Ngư mím môi cười cười, điều khiến cô không ngờ rằng Bé Tiểu Ngốc Nghếch cũng học theo cười một cái.

Trần Tử Bội vốn đã múp míp đáng yêu, lúc cười miệng hơi mở ra, Tiêu Dung Ngư còn nhìn thấy một cái lưỡi nho nhỏ, trong lòng càng đầy tình thương.

“Lúc Thẩm Ấu Sở chăm sóc chị gái con.”

Tiêu Dung Ngư giống như đang nói chuyện với Trần Tử Bội: “Cô ấy có lẽ cũng vậy đi, từ bị động ban đầu dần dần chuyển thành chủ động, bởi vì hai đứa đều vô tội…”

Tiêu Dung Ngư dường như đã quên mất ‘mục đích thực sự’ khi cho Trần Tử Bội ngủ, khoản thời gian này cô đè nén rất nhiều lời, có vài lời không thích hợp nói cho cha mẹ nghe, một đứa trẻ hơn sáu tháng tuổi trở thành người nghe thích hợp nhất.

Chưa qua bao lâu, trời bắt đầu đổ mưa.

Bởi vì kéo rèm, Tiêu Dung Ngư không nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, nhưng có lẽ chắc không lớn lắm, nhưng ‘hai mẹ con’ nằm trên giường không những không cảm thấy ồn ào.

Nhiệt độ cơ thể làm cho chăn lông ấm đến một nhiệt độ nhất định, khẽ cọ qua làn da, cùng với tiếng mưa rơi ‘tí tách tí tách’, ánh đèn mờ tối xuyên qua rèm cửa chiếu vào, cảm giác an toàn đột nhiên bao vây hết đáy lòng Tiêu Dung Ngư, đồng thời cũng xuất hiện cảm giác buồn ngủ.

Nhưng mà, mỗi lần Tiêu Dung Ngư sắp đi vào giấc ngủ, cô lại nhớ đến bên cạnh mình còn có một đứa trẻ, vì vậy vẫn cố gắng mở hai mắt ra quan sát xem Trần Tử Bội đã ngủ chưa.

Lần đầu tiên nhìn qua, Trần Tử Bội đang ngây ngốc.

Lần thứ hai nhìn qua, Trần Tử Bội vẫn đang ngây ngốc.

Lần thứ ba nhìn qua, Trần Tử Bội vẫn đang ngây ngốc, nhưng Tiêu Dung Ngư sắp ngủ rồi, cô bất giác nỉ non: “Sao con vẫn chưa ngủ, mẹ buồn ngủ quá, sao con vẫn chưa ngủ, mẹ thực sự rất buồn ngủ…”

Đợi lần thứ tư nhìn qua, cảm tạ trời đất Tiểu Ngốc Nghếch rốt cuộc đã nhắm mắt lại, nghe tiếng hô hấp đều đều của Trần Tử Bội, khuôn miệng nửa đóng nửa mở giống như bông hoa sắp nở, Tiêu Dung Ngư rốt cuộc đã yên tâm.

Sợi dây căng thẳng thả lỏng, Tiêu Dung Ngư đã mất ngủ mấy buổi tối chìm vào giấc ngủ.

Lúc cô tỉnh lại có ý thức, trong phòng khách truyền đến tiếng cười thoải mái lại khoa trương của Trần Hán Thăng, chắc hắn đang gọi điện thoại.

“Bây giờ mấy giờ rồi? Trần Hán Thăng đã thức dậy, vậy chắc hơn chín giờ rồi, mình ngủ lâu vậy rồi sao?”

Tiêu Dung Ngư lẳng lặng nghĩ vậy, cô không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, nhưng giấc ngủ này rất thoải mái, không mơ không sợ hãi, quét sạch mệt mỏi do mất ngủ mấy ngày trước.

“Không hay rồi.”

Lúc Tiêu Dung Ngư đang định nằm thêm một lúc, cô đột nhiên giật mình một cái, cảm giác đó giống như xuống xe buýt không sờ thấy điện thoại, Tiêu Dung Ngư hoảng hốt quay đầu nhìn.

“Phù…”

Nhìn thấy Trần Tử Bội vẫn ở bên cạnh mình, trái tim đập ‘thình thịch thình thịch’ của Tiêu Dung Ngư mới từ từ chậm lại.

Nhưng Trần Tử Bội đã tỉnh rồi, cô bé dường như bị động tác của Tiêu Dung Ngư dọa giật mình, ngây ngốc nhìn người mẹ này, Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Sao con tỉnh rồi không kêu?”

Tiêu Dung Ngư vừa nói vừa vươn tay sờ bỉm của Trần Tử Bội, quả nhiên ướt rồi.

“Tiểu ra bỉm cũng không khóc, chẳng trách gọi con là Bé Tiểu Ngốc Nghếch.”

Tiêu Dung Ngư ngồi dậy, bất đắc dĩ cười cười: “Đợi một lúc, mẹ giúp con… mẹ giúp con đổi bỉm.”

Bình Luận (0)
Comment