Quá trình thay tã diễn ra rất thuận lợi, chỉ đơn giản là phải dùng nước ấm lau cái mông nhỏ của tiểu Ngốc Nghếch khờ một lát trước, Trần Tử Bội rất hưởng thụ "phục vụ" này, lúc được lau còn vui vẻ đạp bắp chân.
"Ái chà, con còn biết thoải mái cơ à..."
Đại khái do không có những người khác ở trong phòng ngủ nên lúc này Tiêu Dung Ngư quả thực giống như mẹ ruột của Trần Tử Bội. Sau khi thay tã lót xong, Tiêu Dung Ngư còn ngọt ngào cúi người hôn lên mặt cô nhóc một cái.
Mái tóc dài mềm mại của cô theo bả vai rủ xuống, có vài sợi rủ xuống trước mặt Trần Tử Bội.
Trần Tử Bội vươn cánh tay muốn bắt lấy, có lẽ là tóc của "mẹ" quá suôn mượt, hoặc cũng có lẽ là do sức của cô nhóc quá yếu, tóm lại là đã bắt được nhiều lần nhưng không nắm chặt. Cuối cùng chậm rì rì ngẩng đầu nhìn theo Tiêu Dung Ngư, ngây ngô kêu một tiếng "Ô!"
“Thói quen này không tốt, bé ngoan sẽ không túm tóc đâu.”
Tiêu Dung Ngư hoàn toàn nhập vai, còn "nghiêm túc" giáo dục Trần Tử Bội một câu, sau đó cầm lấy điện thoại di động mở ra xem, xem xem trong khoảng thời gian mình nghỉ ngơi, trong nước đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian ở nước Mỹ và Trung Quốc trái ngược nhau, khi Tiêu Dung Ngư ngủ say trong tiếng mưa rơi thì trong nước đã là ban ngày.
Mẹ Lữ Ngọc Thanh gửi tin nhắn tới, chuyện tìm bảo mẫu lại thất bại.
Cô giáo tiểu học có điều kiện không tệ kia sau khi đến Kiến Nghiệp lập tức thay đổi ý định, tỏ vẻ chồng mình đã xoay sở được tiền cho nên mình cũng không có ý định cho những đứa trẻ khác bú sữa nữa.
Mấy ngày hôm trước lúc vừa đến Mỹ, Tiêu Dung Ngư nhìn thấy những tin tức này còn có thể cau mày, nhưng hiện giờ cô cũng đã quen với điều đó rồi.
Thậm chí, trong nội tâm Tiêu Dung Ngư còn có một chút "vui mừng" không muốn thừa nhận, nếu như cô bảo mẫu này phỏng vấn thành công rồi, sau này Trần Tử Khâm sẽ được uống sữa, vậy Trần Tử Bội phải làm sao bây giờ?
"Giao dịch ngang hàng" giống như một tờ giấy dán cửa, điều này làm cho Tiêu Dung Ngư có thể yên tâm thoải mái nuôi dưỡng cô nhóc ngốc kia, ít nhất khi đối mặt với Trần Hán Thăng, cô có thể bày ra tư thái "Em không muốn nợ Thẩm Ấu Sở".
Một khi lớp giấy dán cửa này bị chọc thủng, Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua cô nhóc bên cạnh, cô nhóc ngốc nghếch này cũng mở to đôi mắt hoa đào đen như mực, kinh ngạc nhìn về phía mình, trong ánh mắt không có một chút xa lạ và phòng bị nào, đều tràn ngập sự tín nhiệm.
“Haiz......”
Tiêu Dung Ngư thở dài, giúp Trần Tử Bội lau nước miếng vô ý tiết ra rồi tiếp tục lướt xem tin nhắn.
Phần sau chính là phân tích của Lữ Ngọc Thanh, bởi vì năm lần bảy lượt đều xuất hiện loại tình huống như vậy, bảo mẫu vốn đã đàm phán thỏa đáng nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định trong phút chót, hai vợ chồng lão Tiêu đều đã ý thức được chuyện này là do có người đang giở trò quỷ.
Đáng nghi nhất chính là Trần Hán Thăng, hắn có động cơ đồng thời cũng có năng lực, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn thì vẫn chưa đủ, trong nhà khẳng định còn có "gian tế" mật báo cho hắn.
Lữ Ngọc Thanh nghĩ tới vài người, ví dụ như Trần Triệu Quân, hay ví dụ như Vương Tử Bác hoặc là như Trần Lam, thậm chí còn có thể là do Biên Thi Thi không cẩn thận tiết lộ ra ngoài......
Tiêu Dung Ngư xem xong tin nhắn, một tay ôm lấy bé Ngốc Nghếch, một bên đánh chữ lách cách trả lời tin nhắn của mẹ mình.
Tiêu Dung Ngư: Mẹ, mẹ đã ngủ chưa? Đêm qua con ngủ có chút sâu nên vừa mới tỉnh.
Lữ Ngọc Thanh trả lời rất nhanh, xem ra bà còn chưa đi ngủ.
Lữ Ngọc Thanh: Mẹ vẫn chưa ngủ, có điều bé Tiểu Ngư Nhi vừa uống sữa xong đã ngủ rồi, hôm nay không gọi video được rồi.
Tiêu Dung Ngư: Không sao, chờ con bé thức dậy rồi tính sau, vẫn là Thẩm Ấu Sở ngủ cùng với con bé sao?
Lữ Ngọc Thanh: Đúng vậy, hôm nay cô ấy còn giúp con bé tắm rửa, hai người họ ở cùng nhau rất hòa hợp, mẹ có chút lo lắng Trần Tử Khâm sẽ càng ngày càng ỷ lại Thẩm Ấu Sở.
Sau khi Lữ Ngọc Thanh gửi tin nhắn này đi, một lát sau Tiêu Dung Ngư mới trả lời.
Tiêu Dung Ngư: Suy nghĩ của con bé rất đơn thuần, ai thật lòng tốt với con bé, con bé cảm giác được thì tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại. Còn nữa, nếu lần này bảo mẫu còn không đồng ý làm thì mẹ và cha không cần tìm bảo mẫu nữa đâu, bởi vì con sẽ về nước nhanh thôi.
Lữ Ngọc Thanh: Trước kia con đã nói về chuyện này rồi, cha mẹ biết rồi, thực sự hy vọng con nhanh chóng trở về, kết thúc đoạn thời gian hỗn loạn không thể chịu nổi này.
Tiêu Dung Ngư: Mẹ đi ngủ sớm một chút đi, không cần lo lắng quá nhiều, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với mẹ mình, Tiêu Dung Ngư yên lặng ngồi một hồi, tuy rằng cô tương đối chắc chắn rằng Thẩm Ấu Sở sẽ chăm sóc tốt cho bé Tiểu Ngư Nhi, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ cô nhóc.
“À đúng rồi......”
Tiêu Dung Ngư dường như vừa nhớ ra gì đó, cô đột nhiên đặt bọc chăn nhỏ ngốc ở trên giường, mở camera lên quay thẳng về phía bé Tiểu Ngốc Nghếch kia chụp một tấm “tách tách”, sau đó gửi tin nhắn cho Thẩm Ấu Sở.
Đây chỉ là phút hứng khỏi nhất thời của Tiểu Ngư Nhi, cô nghĩ, sau khi Thẩm Ấu Sở tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên chính là ảnh chụp con gái của mình hẳn là rất vui vẻ.
Bạch nguyệt quang vẫn là bạch nguyệt quang ngày nào, cho dù Trần Hán Thăng khiến cho cô chảy rất nhiều nước mắt, nhưng thật ra trong lòng của cô vĩnh viễn ngọt ngào và đáng yêu.
Chỉ là điều khiến cho Tiêu Dung Ngư giật mình đó là không bao lâu sau điện thoại di động của mình cũng "Đinh" một tiếng, hóa ra Thẩm Ấu Sở cũng chưa đi ngủ.
Sau khi Tiêu Dung Ngư mở điện thoại ra, bất ngờ hiện lên một tấm ảnh màu chụp cảnh bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ say.
Bé Tiểu Ngư Nhi ngủ ngon quá, khuôn mặt mập mạp đè lên gối đầu, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng hơi hơi mở ra, hai bàn tay nhỏ bé còn nắm thành hai nắm đấm nhỏ đặt thoải mái ở hai bên đầu.
Tiêu Dung Ngư còn tưởng rằng phải đợi đến khi con gái mình tỉnh dậy mới có thể nhìn thấy, sự ngạc nhiên ngoài ý muốn này khiến cho cô trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.
Có điều cùng lúc đó, Trần Tử Bội trong lòng Tiêu Dung Ngư cũng thấy được, cô nhóc cũng chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
“Đây là...... ừm......”
Tiêu Dung Ngư bình ổn tâm trạng một lát, cô đang nghĩ làm thế nào để giới thiệu bé Tiểu Ngư Nhi.
Nếu tính ngày sinh mà nói, Trần Tử Khâm sẽ là chị, thế nhưng trước khi Tiêu Dung Ngư nói lên lời, cô thực sự do dự rất lâu.
“Đây là...... Đây là chị gái đó, Tử Bội gọi chị đi......”
Có điều cuối cùng, Tiêu Dung Ngư vẫn nói ra từ “chị gái”.
Trần Tử Bội không hề hiểu được hai từ “chị gái” này, không chỉ bởi vì cô nhóc sinh sau Trần Tử Khâm 11 ngày, mà thực ra còn bao hàm rất nhiều, rất nhiều ý nghĩa phức tạp.
Sau khi tầng gông kìm xiềng xích tâm lý này vô tình bị khơi ra, Tiêu Dung Ngư cũng rất tự nhiên gửi tin nhắn cho Thẩm Ấu Sở.
Tiêu Dung Ngư: Cô còn chưa ngủ sao?
Thẩm Ấu Sở: Ừ..., tôi vừa xem hoá đơn của tiệm trà sữa, xảy ra một chút chuyện.
Tiêu Dung Ngư biết trên danh nghĩa của Thẩm Ấu Sở có một tiệm trà sữa, có điều vì mối quan hệ hiện tại của hai người tạm thời không tiện hỏi đến chuyện khác, cho nên đề tài vẫn cố định ở trên người hai chị em nhóc con này.
Tiêu Dung Ngư: Hôm nay cô mang Trần Tử Khâm đi đâu chơi vậy?
Thẩm Ấu Sở: Vẫn chỉ xuống dưới lầu phơi nắng, Trần Tử Khâm rất ngoan.
Tiêu Dung Ngư: Tôi cảm thấy con bé quá hoạt bát, con gái của cô mới ngoan. Đêm qua tôi dỗ Trần Tử Bội đi ngủ, con bé cả đêm không khóc, sau khi tôi đến Mỹ đây là lần đầu tiên không bị mất ngủ.
Thẩm Ấu Sở: Tôi ngủ cùng với Trần Tử Khâm, nghe tiếng hít thở của con bé, tâm trạng cũng sẽ ổn định hơn.
Tiêu Dung Ngư: Xem ra chúng ta đều giống nhau, hy vọng đêm nay cô vẫn sẽ ngủ ngon. Ngày hôm qua có mưa nhỏ, đã tạnh rồi, không khí rất trong lành, tôi định dẫn Trần Tử Bội đến công viên gần đó đi dạo một chút, ngủ ngon.
Thẩm Ấu Sở: Cảm ơn cô, ngủ ngon.
Đây là một cuộc đối thoại rất bình thường, lúc Tiêu Dung Ngư nói chuyện phiếm cũng không phát hiện ra, cho đến khi đã kết thúc, cô mới bỗng nhiên nhớ tới đối phương là Thẩm Ấu Sở.
“Mình và Thẩm Ấu Sở...”
Tiêu Dung khó có thể tin nổi nói với chính mình: "Đã đến mức chúc nhau ngủ ngon rồi sao?"
“Cốc cốc cốc......”
Suy nghĩ của Tiêu Dung Ngư bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, thì ra là Lương Mỹ Quyên nhắc nhở con dâu ra ngoài ăn sáng.
“Thôi vậy, tạm thời không nên nghĩ tới những chuyện này.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu không hề suy nghĩ sâu thêm, ra khỏi phòng chào hỏi mẹ chồng là Lương Mỹ Quyên, bảo mẫu là dì Lâm và còn Chu Tái Văn, duy chỉ Trần Hán Thăng đến liếc cũng không liếc qua một cái.
Tiêu Dung Ngư có thể tiếp nhận Trần Tử Bội, bởi vì cái bọc chăn nhỏ ngốc kia chỉ có hơn sáu tháng, còn là một đứa bé vô tội, cái gì cũng không biết.
Tiêu Dung Ngư có thể nói chuyện với Thẩm Ấu Sở, bởi vì cô ấy giúp đỡ chăm sóc con gái của mình, hoặc là nói Thẩm Ấu Sở thật ra là một người bị hại.
Thế nhưng, cô không nghĩ đến việc tha thứ cho Trần Hán Thăng, ít nhất là trước mắt chưa từng nghĩ tới.
Trong lòng Trần Hán Thăng cũng biết rõ ràng, cho nên sau khi Tiêu Dung Ngư ra khỏi phòng, hắn chỉ hôn chân nhỏ của con gái rồi sau đó bê máy tính, yên lặng trở về thư phòng.
Kẻ nào đầu têu thì kẻ đó phải chấp nhận những ánh mắt xem thường.
······
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Dung Ngư thực sự dẫn Trần Tử Bội ra công viên tản bộ, có điều người đồng hành còn có Thái hậu Lương, Chu Thái Văn và dì Lâm.
Lúc Trần Hán Thăng ra ngoài rót trà mới phát hiện mình trở thành "người lẻ loi đơn độc", có điều hắn cũng không nói gì, chỉ cảm khái sâu xa nói: "Chuyện vui vẻ đều là của mọi người, mình cái gì cũng không có.”
Có điều cái này còn chưa tính, Lương Mỹ Quyên cùng Tiêu Dung Ngư buổi trưa vậy mà lại không có ý định về nhà ăn cơm, hơn nữa nếu không phải do cấp dưới là Chu Thái Văn vụng trộm thông báo, Trần Hán Thăng vẫn còn đang ngốc nghếch chờ phản đối.
Bạn học Tiểu Chu vẫn rất quan tâm ông chủ của mình, cô ấy len lén thăm dò xem có cần đem chút bánh mì về hay không.
“Không cần.”
Trần Hán Thăng trả lời: "Cô phải học cách dung nhập vào nhóm nhỏ của họ, học cách cô lập tôi, tôi không sao cả. Hơn nữa ông chủ của cô tới đây, tôi đang nói chuyện với họ.”
“Giám đốc Tào tới rồi sao.”
Chu Thái Văn sau khi nghe vậy vẫn rất vui vẻ, cô ấy vốn dĩ là cấp dưới trực tiếp của đoàn đội Tào Kiến Đức, cho nên ông chủ vẫn luôn là Tào Kiến Đức.
Chẳng qua bởi vì bạn học Seven có năng lực nổi bật, trình độ tiếng Anh rất cao, hơn nữa lại tốt nghiệp đại học Kiến Nghiệp, còn cái tên tương tự "Trần handsome", cho nên đã bị điều tới làm thư ký riêng của ông chủ lớn.
Phong cách lãnh đạo của Tào Kiến Đức và Trần Hán Thăng có chút tương đồng, hai người đều tương đối hài hước, có điều Trần Hán Thăng là ông chủ lớn, hắn rất ít khi để ý tới những vấn đề nhỏ, tạm ổn rồi là sẽ OK luôn.
Lão Tào nhiều khi rất chú ý tới phương diện kiểu chi tiết nhỏ, thể hiện ra tố chất của một người quản lý nhân viên chuyên nghiệp nên có.
······
Hơn ba giờ chiều, bốn người lớn và một bé con đi chơi trở về, mọi người phát hiện trên sô pha ngoại trừ Trần Hán Thăng, còn có hai nam một nữ đang ngồi.
Bọn họ đều khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, mặc âu phục, đi giày da trông khá nghiêm chỉnh, khí chất bình ổn, thân thiện, dáng người cũng tương đối khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là quản lý cấp cao của xí nghiệp.
“Mẹ, đây là đồng nghiệp của con, Tào Kiến Đức, Hoàng Lập Khiêm và Hứa Nguyệt Mai.”
Trần Hán Thăng giới thiệu qua loa về tên, toàn bộ chức vụ đều dùng "đồng nghiệp" để thay thế, ba người đều khách khí và cung kính nói vài câu với Lương thái hậu.
Trần Hán Thăng không giới thiệu Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội, bọn người lão Tào cũng không dám tùy tiện chào hỏi, có điều trong ánh mắt vẫn mang theo thiện ý và lễ phép, ai nấy đều rất tinh thông lễ nghi xã giao.
“Vừa nãy nói tới đâu rồi?”
Đợi đến khi Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư việc của ai người nấy làm, Trần Hán Thăng lại tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Bàn xong về vấn đề công ty Internet đưa lên sàn chứng khoán.”
Hoàng Lập Khiêm vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng gật gật đầu: "Chuyện này thì ba người các anh phải giúp đỡ lẫn nhau, lão Hoàng là chủ tịch của chi nhánh công ty Internet, lão Tào là thành viên hội đồng quản trị của trụ sở chính, chị Hứa là tổng quản lý tài chính, không được xảy ra một chút sơ suất, nhân dân cả nước đều đang giám sát đấy."
Ba người đều nghiêm túc đồng ý, thời gian trước bọn họ vẫn ở Hồng Kông lên kế hoạch mua xác công ty, trước khi về nước lại bay qua Mỹ thăm ông chủ lớn, tiện đường báo cáo công tác luôn.
Về phần tại sao Trần Hán Thăng lại nói "Nhân dân cả nước đều đang giám sát" là bởi vì lúc trước công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Quả Xác lựa chọn đưa cổ phiếu ra sàn chứng khoán Hồng Kông, có thể nói là ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Hiện tại đang trong thời kỳ nóng lên của nền kinh tế Internet, việc rung chuông trên sàn giao dịch chứng khoán NASDAQ của Hoa Kỳ không chỉ trở thành niềm vinh quang lớn nhất của những người sáng lập Internet, mà giá trị thị trường của công ty và tài sản của người sáng lập cũng sẽ tăng lên gấp nhiều lần, dù sao thì đơn vị tính vào thời điểm đó là "đô la Mỹ".
Đặc biệt là trong công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Quả Xác bao gồm các sản phẩm Internet hot nhất hiện nay như cộng đồng Quả Xác, Quả Xác QvodPlayer, Quả Xác Drive, trung tâm mua sắm Quả Xác v.v..., tổng số người đăng ký sử dụng là gần 200 triệu, tổng số người đăng kí sử dụng là gần hai triệu, bất kể đưa ra thị trường ở đâu đều sẽ trở thành con cưng truy vốn của tư bản.
Có điều, Trần Hán Thăng có quyền lên tiếng nói một là một, hai là hai ở trong hệ thống Quả Xác, hắn quyết định đưa cổ phiếu lên sàn chứng khoán Hồng Kông, thì phải đưa cổ phiếu lên sàn chứng khoán Hồng Kông, ai không phục người đó lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
Cũng có phóng viên tài chính và kinh tế khi phỏng vấn đã hỏi nguyên nhân, Trần Hán Thăng trả lời mình rất có niềm tin vào sự phát triển của kinh tế quốc nội, theo đuổi sự phát triển bền vững và lâu dài mới là mục đích cuối cùng của Internet Quả Xác khi đưa lên sàn chứng khoán.
Loại công khai khách sáo này đương nhiên không ai tin cả, Trần Hán Thăng thật ra đã nói thật ở cuộc họp hội đồng quản trị cấp cao rằng có ba nguyên nhân:
Thứ nhất, đưa lên sàn chứng khoán NASDAQ đòi hỏi phải chấp nhận sự thâm nhập trá hình của tư bản nước ngoài, trong thời gian ngắn thì không sao cả, nhưng một thời gian sau sẽ dần dần bị khống chế, từ đó ảnh hưởng đến hoạt động của toàn bộ doanh nghiệp.
Nói cách khác, kiếm tiền thì vẫn kiếm được tiền, nhưng có một số thứ người lập nghiệp cũng không có cách nào khác, điển hình nhất chính là Sina.
Nhìn Sina Weibo 15 năm sau mà xem đã nát thành cái dạng khỉ gì rồi, Trần Hán Thăng bảo Vương Hưng lên kế hoạch cho "Weibo Quả Xác", hắn chính xác là không muốn nhìn thấy một màn ghê tởm kia.
Thứ hai, Trần Hán Thăng thực sự rất tin tưởng vào nền kinh tế trong nước, nhưng lại không tin tưởng nhiều vào các nhà đầu tư nước ngoài, hơn nữa giữa Trung Quốc và Mỹ tất nhiên sẽ có tranh chấp thương mại, đến lúc đó tình hình của những doanh nghiệp tư nhân của Trung Quốc trên sàn chứng khoán NASDAQ sẽ vô cùng khó khăn.
Cho nên 10 năm sau, khi cạnh tranh thương mại mở rộng rồi, các doanh nghiệp Internet lớn trước đây đã đưa lên sàn chứng khoán Mỹ đều sẽ lựa chọn rút khỏi thị trường nước này và sau đó lại đưa lên sàn chứng khoán ở Hồng Kông.
Ba là, Trần Hán Thăng lo lắng các giao dịch của Quả Xác càng ngày càng lớn, khi cuộc sống của 1,4 tỷ người không thể tách rời khỏi nhãn hiệu "Quả Xác" thì việc đưa cổ phiếu lên sàn chứng khoán Hồng Kông có thể khiến mọi người an tâm.
Bởi vì như vậy có nghĩa là "gốc rễ" vẫn ở trong nước, năm 2007 "di dân" vẫn là một từ ngữ cao cấp, giống như quốc gia bạn đi dân tới sẽ không có cách đối phó với bạn.
Có điều theo xu hướng nhất thể hóa của kinh tế toàn cầu, di dân trông đã rất buồn cười rồi, dựa lưng vào đại thụ mới dễ hóng mát, Trần Hán Thăng đã thực hiện tự do tài chính, nhưng hắn còn phải vì hai tâm can bảo bối là bé Tiểu Ngư Nhi và bé tiểu Ngốc Nghếch này mà suy nghĩ lâu dài mấy chục năm.
Sau khi có con, cho dù là lưu manh không kiêng kỵ điều gì cũng sẽ có những vướng bận không thể làm lơ.
Cho nên Quả Xác mới lựa chọn đưa lên sàn chứng khoán Hồng Kông, ban đầu bán ra đại khái khoảng 500 triệu cổ phiếu, giá khởi điểm mỗi cổ phiếu chắc là tầm 20 đến 30 tệ, giá ổn định chắc tầm 30 đến 40 tệ.
Cổ phiếu của Quả Xác đương nhiên là bị cướp điên cuồng, giống như giá khởi điểm cổ phiếu Hồng Kông của Tencent là 37 tệ một cổ phiếu, tới năm 2021 đã là hơn 700 tệ một cổ phiếu rồi.
Tuy nhiên, bản thân Trần Hán Thăng sẽ sở hữu hơn 250 triệu cổ phiếu, cho dù đưa lên sàn nước nào thì hắn vẫn sẽ nắm chắc quyền khống chế doanh nghiệp.
Bàn xong vấn đề doanh nghiệp đưa lên sàn chứng khoán, bọn Trần Hán Thăng lại nói đến những chuyện khác.
Ví dụ như Hoàng Lập Khiêm lo lắng việc Quả Xác Weibo tách ra từ cộng đồng Quả Xác, Trần Hán Thăng cho biết rằng không có vấn đề gì, hệ thống Quả Xác là một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, dù tách ra thì cũng vẫn ở trong cùng một hệ sinh thái.
Lại ví dụ như Hứa Nguyệt Mai châm chọc ngành bất động sản hiện tại thật sự điên rồ, năm ngoái còn có chuyên gia phê bình tốc độ phát triển của điện tử Quả Xác quá nhanh, căn cơ có thể sẽ không ổn định lắm.
Những nhà phê bình này là không thấy được ngành bất động sản năm nay, ngày hôm qua mới chỉ là một chủ thầu bình thường, hôm nay trong nháy mắt đã trở thành triệu phú, Hứa Nguyệt Mai thực sự cảm khái xã hội này rất không ổn định, dân chúng vất vả cả đời cũng không kiếm nổi một trăm vạn, thương gia bất động sản mua bán đất đai có thể kiếm được mấy nghìn vạn.
Ánh mắt Tào Kiến Đức lại thực tế hơn một chút, anh ta tương đối quan tâm chuyện ông chủ lớn khi nào sẽ quay về Kiến Nghiệp. Dù họp qua video có thuận tiện hơn nữa cũng không thể so được với trực tiếp báo cáo.
“Tôi ấy à......”
Trần Hán Thăng dừng lại một giây, hắn liếc mắt qua phòng bếp, Tiêu Dung Ngư đang ôm Trần Tử Bội ở trong phòng bếp nấu cơm.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch thường xuyên bị Lương Mỹ Quyên chọc cho cười rộ lên, âm thanh "Y y a a" ấm áp vọng lại.
Trong con mắt của Trần Hán Thăng hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó trả lời: "Đại khái tầm cuối tháng tôi sẽ về Kiến Nghiệp.”
Trần Hán Thăng nhất định phải rời khỏi nước Mỹ một đoạn thời gian, bởi vì tình huống bên này đã dần ổn định, quan trọng hơn là, hắn muốn tạo ra một không gian để cho Tiêu Dung Ngư cùng Trần Tử Bội hai "mẹ con" họ ở riêng với nhau.
Trong không gian này, Tiêu Dung Ngư sẽ dần dần coi Trần Tử Bội là con gái ruột, Trần Hán Thăng ở đây ít nhiều vẫn sẽ có chút chướng mắt, bởi vì Tiểu Ngư Nhi mỗi khi nhìn thấy hắn, đều sẽ bị kéo vào một loại cảm giác bị bỏ rơi bởi hiện thực tàn khốc.
“Nếu là cuối tháng thì cũng chỉ còn chừng 10 ngày nữa.”
Tào Kiến Đức có chút hưng phấn, cho dù ông chủ lớn ở trong phòng làm việc xem AV cũng khiến lão Tào làm việc đỡ vất vả hơn chút.
······
Sau khi làm bữa tối xong, Trần Hán Thăng kêu mọi người ở lại cùng nhau ăn cơm, một đám người vẫn nói chuyện thương nghiệp ngày trước, chỉ có điều thoải mái hơn một chút.
Hoàng Lập Khiêm cho biết, ngày càng nhiều ngôi sao bắt đầu post bài trên cộng đồng Quả Xác để tăng thêm độ nổi tiếng, hơn nữa còn chủ động gửi tài liệu đến yêu cầu chứng nhận thân phận.
Đương nhiên, Mayday Rain của Châu Kiệt Luân, Tống Tuệ Kiều, những người đại diện thương hiệu của Xiaomi Quả Xác đã quan tâm từ sớm rồi.
Đây là đôi bên cùng có lợi, minh tinh đưa người dùng đến cho cộng đồng Quả Xác, cộng đồng Quả Xác cung cấp một nền tảng tuyên truyền, nhưng điều lão Hoàng muốn nói là đã có một số minh tinh mới đăng ký rõ ràng đã mua thủy quân.
Một bài post hơn 4.000 người quan tâm.
Hoàng Lập Khiêm nói: "Trước màn hình TV thì rất chính trực, sao lại bí mật mua thủy quân chứ.”
“Đây cũng không phải là chuyện gì mới nữa.”
Hứa Nguyệt Mai đùa một chút: "Lão Hoàng, cậu cần phải chú ý đấy, cậu là chủ tịch Internet Quả Xác, nắm giữ một nền tảng tài nguyên lớn như vậy, sau khi công ty lên sàn chứng khoán, tài sản cũng đã mấy trăm triệu, không biết bao nhiêu minh tinh muốn yêu thương nhung nhớ đây.”
“Tôi không hứng thú với mấy thứ này.”
Hoàng Lập Khiêm khoát khoát tay: "Lúc tôi rảnh rỗi sẽ đi viết code, hoặc là tìm lỗi bug trong sản phẩm, thỉnh thoảng cũng sẽ nghiên cứu C++, MFC, PHP, java, actionscript, YUI, DHTML các loại lập trình nhỏ một chút thôi, Nhiếp Tiểu Vũ lúc nào cũng nói tôi giống như một tên trạch nam Nhật Bản, hơ hơ hơ hơ hơ...”
Hứa Nguyệt Mai nhịn không được trợn trắng mắt, trước mắt trong hội đồng quản trị thì Lý Tiểu Giai, Phùng Nam Khởi và Hoàng Lập Khiêm có trình độ học vấn cao nhất, nếu bọn họ muốn khoe khoang thuật ngữ chuyên nghiệp thì những người khác tựa như đang nghe thiên thư.
Hoàng Lập Khiêm tự chê mình "giống trạch nam Nhật Bản", thực ra là đang khoe khoang trước mắt ông chủ lớn.
“Được rồi được rồi, lão Hoàng, anh cũng thật là.”
Trần Hán Thăng cũng nhìn không nổi nữa: "Khoác lác cũng không biết phân biệt hoàn cảnh, anh nói mấy thứ này, trên bàn ngoại trừ tôi ra, còn có ai có thể nghe hiểu được đây?"
“Khụ khụ khụ......”
Chu Thái Văn thiếu chút nữa sặc nước trái cây ra ngoài, khá lắm, ông chủ lớn còn không biết xấu hổ nói người khác khoác lác không biết phân biệt hoàn cảnh, hắn là một sinh viên ngành khoa học xã hội của Đại học Tài chính Kiến Nghiệp, làm sao có thể hiểu những thứ này cơ chứ.
Có điều "nhóm người Quả Xác" ở bên này nói chuyện, những người khác đều không có phản ứng gì.
Lực chú ý của Lương thái hậu căn bản không ở chỗ này, bà đang cùng dì Lâm thảo luận giá cả đồ ăn bên Mỹ.
Tiêu Dung Ngư lạnh lùng ăn cơm, cho dù vừa rồi một màn kia tương đối khôi hài, mí mắt của cô ấy chỉ giật nhẹ một cái rất khó phát hiện.
Xem ra cô ấy thật sự vô cùng tức giận, không cho Trần Hán Thăng một chút sắc mặt tốt nào.
Bọn Tào Kiến Đức và Hứa Nguyệt Mai cũng không đáp lời, những người này đều là người tinh ý, dưới tình huống không có phán đoán chuẩn xác, sẽ không tùy tiện mở miệng.
Nói nhiều sai nhiều, không nói sẽ không sai.
Sau khi cơm nước xong, Trần Hán Thăng lại cùng đồng nghiệp nói chuyện một lúc, khoảng 8 giờ tối, mọi người đều đứng dậy xin phép ra về.
“Tôi tiễn mọi người.”
Trần Hán Thăng ôm Trần Tử Bội từ trên giường lên, cùng nhau tiễn người tới cửa, hắn nắm cánh tay con gái nhỏ vẫy vẫy: "Tạm biệt bác Tào, tạm biệt bác Hoàng, tạm biệt dì Hứa, chúng ta sau này sẽ gặp lại.”
Lúc này, ba người giống như vừa mới nhìn thấy cục cưng này, đi lên trêu chọc một chút mới tạm biệt.
Chỉ là đợi đến khi rời khỏi biệt thự, ba vị quản lý cấp cao của Quả Xác lại đồng loạt lâm vào yên lặng.
Boss lớn là nhân vật như thế nào? Lần đầu tiên sáng lập nên chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, thay đổi cục diện chuyển phát nhanh trong nước.
Lần thứ hai thành lập nên điện tử Quả Xác, dám công khai đánh giáp lá cà với Samsung, một số quyết sách của Bộ Công Thương còn đều phải trao đổi với những người như Trần Hán Thăng, cho nên rất nhiều hành động của hắn đều ẩn chứa thâm ý.
Vừa rồi Trần đổng ôm con gái tiễn chúng ta, có phải muốn biểu lộ điều gì đó hay không?
Phản ứng đầu tiên của ba vị quản lý cấp cao của Quả Xác là con gái của ông chủ lớn, bọn họ đều có con, ánh mắt Trần đổng nhìn đứa bé, rất rõ ràng họ chính là cha con.
Nhưng Trần Hán Thăng lại không nói thẳng, cho nên đại khái là hắn muốn biểu lộ ý tứ như này: Tôi có con gái, trong lòng mọi người biết là tốt rồi, nhưng hiện giờ tôi sẽ không thừa nhận, nên cũng nhờ mọi người phải chú ý giữ bí mật.
Nhìn qua có chút giống vì chuyện vu vơ mà đấu trí đấu dũng, bởi vì hành động của Trần Hán Thăng rất có thể chỉ tùy tiện làm vậy thôi. Nhưng những người này cũng không dám khinh thường, cố gắng hiểu thấu ý đồ của ông chủ lớn.
“Lão Hoàng.”
Sau một lúc lâu, Hứa Nguyệt Mai lơ đãng hỏi Hoàng Lập Khiêm: "Vừa rồi cục cưng kia rất đáng yêu, đôi mắt rất đẹp.”
“Ha ha.”
Hoàng Lập Khiêm cười ha ha: "Chuyện này rất bình thường, trẻ con mấy tháng tuổi đều rất đáng yêu.”
“Psss.”
Hứa Nguyệt Mai bĩu môi, lại nói với Tào Kiến Đức: "Lão Tào vừa rồi rất ân cần, cậu vẫn luôn nói là mình cũng có một cô con gái, cậu thấy thế nào?"
“Đương nhiên là tôi là dùng mắt nhìn rồi.
Tào Kiến Đức đôn hậu cười cười.
Một đám hồ ly già.
Hứa Nguyệt Mai không thăm dò ra được cái gì, có điều cô ấy rất chắc chắn đó chính là con gái của Trần đổng, nói như vậy thì Tiêu Dung Ngư chính là mẹ của con bé?
Công ty luật Dung Thăng chính là cơ quan tư vấn pháp luật của điện tử Quả Xác, hơn nữa bởi vì vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia kia mà Tiêu Dung Ngư rất nổi tiếng. Không chỉ có Hứa Nguyệt Mai, thực ra Tào Kiến Đức và Hoàng Lập Khiêm đều nhận ra, chẳng qua đều cố ý giả ngu mà thôi.
“Nhưng mà......”
Hứa Nguyệt Mai vẫn thấy rất kỳ quái, em bé đáng yêu kia, vì sao vừa không giống cha lại vừa không giống mẹ?
······