Sau khi đám người Tào Kiến Đức tới thăm hỏi, thì cuộc sống của Trần Hán Thăng cũng chầm chậm trở lại như bình thường.
Thực ra thì, cuộc sống của hắn sau khi bình thường hóa, cũng có nghĩa là cả “phe Tiểu Ngư” và “phe Ấu Sở” đều bình tĩnh lại, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu sở đều đã quen quan tâm đến con của đối phương hơn.
Không chỉ có vậy, hai người các cô còn trong lúc vô thức hình thành một thói quen gửi tin nhắn hoặc gọi video nói chuyện phiếm với nhau.
Lúc đầu chủ đề đều tập trung trên người hai bảo bối, ví dụ như nói: “Hôm nay hai mẹ con cô đi dạo ở đâu vậy, hôm qua khi ngủ con bé đột nhiên nói mớ lúc nửa đêm, nhiệt độ ngoài trời bây giờ không được ổn định, lúc lạnh lúc nóng nên phải chú ý giữ ấm…”
Về sau sự không tự nhiên dần dần được giảm bớt, cũng sẽ vô thức mà trò chuyện đến một chủ đề khác, một lần nào đó lúc Thẩm Ấu Sở viết luận văn, Tiêu Dung Ngư không cẩn thận hỏi một câu: “Luận văn chuyên ngành của các cô có khó không?”, sau đó mọi chuyện cứ từ đó mà nói với nhau.
Lữ Ngọc Thanh cũng không còn thu xếp tìm vú nuôi ở khắp nơi nữa, dù sao bà vẫn nghĩ ở trong lòng, Tiểu Ngư Nhi mấy ngày nữa sẽ trở về nước.
Tất cả chuyện này khiến cho Trần Hán Thăng cảm thán thật sâu, nào có cái gì gọi là tháng năm tĩnh lặng chứ, chẳng qua là hai người con gái đang gánh vác thêm sứ mệnh khác tiến về phía trước thôi.
Điều kỳ lạ duy nhất là, Tiêu Dung Ngư vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận thân phận mới.
Đáng lý ra sau ngày hai mươi phải đến nước Mỹ rồi mới đúng, tuy nhiên chuyển phát nhanh quốc tế trễ hơn một hai ngày cũng là chuyện có thể hiểu được, thế nhưng từ ngày hai mươi mốt, hai mươi hai, đến hai mươi ba,... cho đến tận ngày hai mươi lăm, chứng nhận thân phận mới vẫn chưa được gửi tới, Tiêu Dung Ngư nhận ra có lẽ đã xuất hiện vấn đề.
Sau khi Lữ Ngọc Thanh nghe vậy đã đến bưu điện hỏi, chẳng qua năm 2007 nghề chuyển phát nhanh chưa thể nào cập nhật tình trạng hàng theo thời gian được, cho nên rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở khâu nào, ngay cả bên bưu điện cũng không thể nói rõ được, dù sao khoảng cách vượt qua đại dương cũng cách cả hàng chục ngàn cây số cơ.
Cho nên, bưu điện chỉ hứa hẹn là sẽ cẩn thận kiểm tra, nếu như không tìm thấy, sẽ dựa theo giấy chứng nhận bồi thường với mức giá cao nhất là một ngàn tệ.
Lúc này Lữ Ngọc Thanh lập tức từ chối, nếu muốn đợi tìm đoán chừng không biết phải kéo dài đến bao giờ, vẫn là nên làm thêm một cái thẻ căn cước có vẻ còn dễ dàng hơn.
Đương nhiên cái “thuận tiện” này vừa vặn nhằm đúng vào điều kiện của gia đình Lữ Ngọc Thanh, pháp luật nước nhà mặc dù không có quy định rõ ràng khoảng thời gian cách nhau giữa hai lần làm thẻ căn cước, nhưng nếu người bình thường trong nửa tháng lại làm lại thẻ căn cước hai lần, thì cảnh sát bên hộ tịch căn bản sẽ không tạo điều kiện.
Chẳng qua nếu đổi thành người trong nhà cục trưởng, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói.
Lúc này mọi người còn không có nghi ngờ gì đến Trần Hán Thăng, một là do trường hợp chuyển phát nhanh làm mất đồ vẫn có xảy ra.
Hai là Tiêu Dung Ngư đã ghi biển số nhà trên địa chỉ giao hàng, Trần Hán Thăng cũng không thể giở trò mánh khóe đi.
Ba là tất cả mọi người còn giữ lại một tia tin tưởng, Trần Hán Thăng thực sự xấu đến mức đó sao?
Tuy nhiên làm xong lại chờ gửi tới phải mất thêm hơn một tuần nữa, cứ như thế không để ý đã đến tháng năm.
“Ai mà biết được đường bưu điện sẽ xảy ra vấn đề đâu.”
Lữ Ngọc Thanh phàn nàn với Tiêu Dung Ngư: “Sớm biết như vậy thì đã chọn SF Express.”
“Không sao.”
Tiêu Dung Ngư an ủi: “Dù sao ngày Bé Tiểu Ngư Nhi tròn bảy tháng, Thẩm Ấu Sở đã chúc mừng con bé rồi.”
Trần Tử Khâm chào đời vào ngày mười chín tháng chín, Tiêu Dung Ngư là một người me rất quan tâm đến nghi thức, mỗi tháng cô đều sẽ kỷ niệm ngày con gái chào đời.
Thật ra cũng vô cùng đơn giản, chỉ là đeo mũ chóp sinh nhật cho con gái, sau đó lại mua một chiếc bánh gato nhỏ, lại chụp thêm mấy tấm ảnh lưu niệm là được rồi, bình thường bánh gato đều do mẹ cùng dì Thi Thi ăn hết giúp.
Tiêu Dung Ngư vốn cho rằng kỷ niệm sinh nhật tháng thứ bảy của Trần Tử Khâm sẽ không tổ chức, không nghĩ là dưới sự giật dây của cô Trần Lam, một người “mẹ” khác là Thẩm Ấu Sở lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho Trần Tử Khâm như vậy.
Cho nên, ngoài việc rất nhớ con gái nhỏ của mình ra, thì Tiêu Dung Ngư cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
Chẳng qua nhắc đến chuyện này, Lữ Ngọc Thanh lại càng cảm thấy phiền muộn: “Con bé còn không hôn mẹ, trước đây nhìn thấy mẹ sẽ đều vươn cánh tay nhỏ ra, bây giờ cả ngày lại đều dính ở trong ngực Tiểu Thẩm…”
Tiêu Dung Ngư ở bên này cũng im lặng một lúc, giọng điệu cũng có chút phức tạp: “Trần Tử Bội cũng như vậy, bây giờ con bé cũng không muốn đi ngủ cùng bà nội Lương…”
“Ai~”
Lữ Ngọc Thanh thở dài, hai Bảo Bảo đều cần mẹ cho bú, nhưng nhìn từ một góc độ khác, thật ra hai người mẹ cũng cần đứa con của mình để an ủi tinh thần, như vậy mới ngày càng hòa hợp.
…
Sau đó mấy ngày đến ngày mồng một tháng năm, là sinh nhật tháng bảy của Trần Tử Bội, Tiêu Dung Ngư cũng tổ chức cho con bé một bữa tiệc nhỏ.
Cũng là mua một cái bánh gato nhỏ như vậy, chẳng qua mũ sinh nhật là do tự tay Tiêu Dung Ngư cắt dán lấy, sau đó mọi người vây quanh Bảo Bảo hát mừng.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch ngồi trong ngực bà nội Lương, ngơ ngác nhìn bánh gato ở trên bàn, bên trên bánh gato còn có một ngọn nến nho nhỏ.
Dưới ánh nến, ánh sáng phản chiếu bên trong đôi mắt nhỏ hoa đào xinh đẹp của cô bé, trên mặt cô bé nhỏ là sự hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài, Tiêu Dung Ngư thừa dịp một màn này chụp được mấy tấm ảnh, lập tức gửi cho Thẩm Ấu Sở.
Hình thức nói chuyện này đã thành thói quen thường ngày mà hai bà mẹ đều sẽ làm, khả năng dùng từ “nói chuyện” này để tưởng tượng đã không còn chính xác, nên dùng từ “chia sẻ” thì thích hợp hơn, chẳng qua là Thẩm Ấu Sơ chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của Bé Tiểu Ngư Nhi, Tiêu Dung Ngư chia sẻ sinh hoạt của Bé Tiểu Ngốc Nghếch.
Sau khi tổ chức xong sinh nhật cho Trần Tử Bội, Trần Hán Thăng tiếp tục ngồi ở trong thư phòng xem mail công việc, đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
“Ừm, vào đi!”
Trần Hán Thăng cứ tưởng là mẹ ruột của mình, nghĩ thầm trải qua từng ấy năm, cuối cùng Lương Thái hậu cũng học được cách gõ cửa khi đến thư phòng của con trai.
Có khi tất cả người mẹ trên đất nước này đều giống nhau, trước kia lúc Trần Hán Thăng còn đi học, Lương Mỹ Quyên đi vào phòng hắn trước giờ đều không gõ cửa, bà ấy còn thừa lúc mà Trần Hán Thăng vẫn còn ngủ, đi vào phòng ngủ kéo rèm cửa, lau nhà rồi dọn dẹp quần áo, tóm lại chính là phải “ầm ầm” một trận vang.
Vì chuyện này mà có lần Trần Hán Thăng làm ầm ĩ rời nhà trốn đi, ở nhà Vương Tử Bác ăn ngủ hai ngày, sau đó lại giống như không có việc gì mà quay về.
Tuy nhiên lần này, sau khi của phòng “kẹt kẹt” một tiếng mở ra, vậy mà lại là Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng vô cùng kinh ngạc, từ lúc đi đến nước Mỹ, Tiểu Ngư Nhi nói chuyện cùng mình không bao giờ vượt qua mười câu, với lại bất cứ lúc nào nhìn thấy mình cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như băng.
Thậm chí có lúc, rõ ràng Tiêu Dung ngư đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ với người khác, nhưng khi nhìn Trần Hán Thăng đi tới, nét mặt của cô giống như chiếc điều hòa không khí vậy, ‘gió nóng’ trong nháy mắt lập tức biến thành ‘gió lạnh’, như muốn đóng Trần Hán Thăng thành một tảng băng, nhưng lại không làm thế nào được.
“Ồ, hóa ra là khách quý ít gặp nha.”
Trần Hán Thăng đứng người dậy, cười đùa tí tửng nói: “Giám đốc Tiêu đến thư phòng, là có gì dặn dò hay sao?”
“Hừ!”
Tiêu Dung Ngư không muốn nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông này chút nào, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Khi nào thì anh mới cho em về nước?”
“Nói thế nào nhỉ?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Chân mọc ở trên người của em, em muốn về lúc nào thì về lúc ấy, nói như vậy cứ như là anh kiểm soát em vậy.”
Người bình thường có khi sẽ không chịu nổi câu trả lời không biết xấu hổ như vậy, chẳng qua Tiêu Dung Ngư đã vì Trần Hán Thăng mà sinh cho hắn một bé gái cưng, thì phản ứng này của hắn vẫn còn nằm trong dự đoán của cô.
“Được rồi!”
Tiêu Dung Ngư duỗi cánh tay mảnh khảnh ra: “Vậy anh trả lại hộ chiếu và thẻ căn cước của em cho em đi, vậy thì em sẽ lập tức có thể trở về.”
“Nói gì vậy?”
Trần Hán Thăng lại cười một tiếng: “Những thứ kia cũng không phải là anh lấy đi, em phải hỏi Đàm Anh chứ, hay là em không có phương thức liên lạc của cô ấy?”
“Như vậy đi,”
Trần Hán Thăng làm bộ lấy điện thoại di động mở danh bạ ra: “Anh sẽ cho em số điện thoại của cô ấy, em nhớ kỹ một chút, 1386666…”
“Không biết xấu hổ!”
Tiêu Dung Ngư gắt lên một tiếng, nhớ kỹ số điện thoại của Đàm Anh làm gì chứ, không có mệnh lệnh của tên khốn kiếp này, làm gì có khả năng Đàm Anh tự đưa giấy tờ tới đây được chứ.
Thật ra hôm nay Tiêu Dung Ngư tìm Trần Hán Thăng là có chuyện khác, đây chỉ là lời mở đầu thôi, đánh vỡ sự xấu hổ do một thời gian dài không nói chuyện với nhau.
“Có phải anh chuẩn bị về nước hay không?”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên hỏi.
Vốn Trần Hán Thăng đã có kế hoạch sẽ về nước vào cuối tháng trước hoặc đầu tháng này, Chu Tái Văn đã giúp hắn thu dọn hành lý xong, cho nên cũng thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, ngày mai về nước, anh đã đã nói qua với mẹ rồi.”
“Hai ngày nữa em cũng muốn về nước.”
Tiêu Dung Ngư dự tính là thẻ căn cước thứ hai của mình cũng sắp đến rồi, điều cô lo lắng chính là, sau khi mình về nước, Trần Tử Bội phải làm thế nào bây giờ?
Tháng trước Tiêu Dung Ngư đã muốn nói với Trần Hán Thăng về vấn đề này, chẳng qua khi đó vẫn vô cùng tức giận, lại thêm việc giấy chứng nhận bị thất lạc, cho nên mới trì hoãn đến hôm nay.
“Vấn đề này khó giải quyết này.”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói ra: “Em không về nước không được sao, ở bên này tiếp tục chăm sóc Trần Tử Bội, con bé còn nhỏ ngây thơ khờ khạo như vậy, em nỡ lòng nào mặc kệ bỏ nó lại sao?”
“Em…”
Tiêu Dung Ngư không bao giờ nghĩ tới đây chính là phương án giải quyết của Trần Hán Thăng, định dùng tình cảm bao nhiêu ngày qua ở chung với Bé Tiểu Ngốc Nghếch, mà trói buộc đạo đức với cô hay sao?
“Nếu em không quan tâm thì sao?”
Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng nói.
“Vậy lập tức cai sữa!”
Trần Hán Thăng trả lời không chút do dự, hắn sẽ không nói cho Tiêu Dung Ngư biết, là mình đã sớm tìm được hai người vú nuôi ở nước Mỹ rồi.
“Trần Tử Bội mới được bảy tháng, bây giờ dứt sữa thì quá sớm.”
Tiêu Dung Ngư tin là thật, cô nghiêm túc khuyên Trần Hán Thăng: “Đợi lúc em về nước, anh cũng lấy hộ khẩu của con bé ra đi, em muốn dẫn nó cùng về nước, Thẩm Ấu Sở cũng vô cùng nhớ con gái của mình.”
Vẻ mặt Tiêu Dung Ngư vô cùng thành khẩn, tuy nhiên Trần Hán Thăng vẫn lắc đầu: “Hộ khẩu của Trần Tử Bội vốn dĩ cũng ở chỗ của Đàm Anh, anh đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho em nhé?”
Lại nghe được mấy loại lời nói này, Tiêu Dung Ngư đã biết Trần Hán Thăng sẽ không đồng ý, ánh mắt của cô lại lạnh lùng xuống, lập tức quay người rời đi.
Trần Hán Thăng thờ ơ, Tiêu Dung Ngư đã có thể vì Trần Tử Bội mà cân nhắc chuyện tương lai, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ.
Cái Trần Hán Thăng muốn chính là, Tiêu Dung Ngư có thể xuất hiện trong tương lai của Trần Tử Bội, mà không chỉ là lo lắng cho tương lai của con bé.
Nhưng đi tới cửa, Tiêu Dung Ngư cũng không quay đầu lại, mà chỉ mở miệng nói: “Cửa hàng trà sữa của Thẩm Ấu Sở xảy ra chuyện, anh có biết không?”
“Biết.”
Trần Hán Thăng nhẹ gật đầu.
“Rầm!”
Tiêu Dung Ngư không tiếp tục nhiều lời nữa, dùng sức đóng rầm cửa phòng lại, tạo ra một luồng gió thổi làm giấy tờ trên bàn bay lung tung tứ phía.
Sắc mặt Trần Hán Thăng không thay đổi nhìn về phía cửa, một lát sau hắn mới thở một hơi thật dài, xoay người nhặt giấy tờ dưới đất.
Trong trận đánh giằng co này, thật ra áp lực của Trần Hán Thăng là lớn nhất, chẳng qua cục diện bây giờ càng ngày càng có lợi, nếu đột nhiên xuất hiện một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn cũng có thể trở thành ‘đá mài dao’.
Mà chuyện nhỏ ngoài ý muốn chính là “Tiệm trà sữa Ngộ Kiến” gần đây gặp một hãng nhái lại, tên gọi là “Tiệm trà sữa Gặp Lại Bạn”.
Điện tử Quả Xác đã đạt được một số thành tựu, bây giờ nếu như nhà sản xuất điện thoại hay xí nghiệp di động nào dám lấy tên gọi là ‘điện tử Quả Bì, điện tử Quả Hạch, thậm chí là điện tử Mâm Quả…’ thì chưa đến ngày thứ hai Trần Hán Thăng có thể kiện cáo làm cho những xí nghiệp này phá sản.
Thế nhưng tiệm trà sữa thì không như vậy được a, dù sao cũng là một cửa hàng đồ uống từ trà, hơn nữa chuyện làm ăn lại tốt như vậy, tất nhiên là khiến cho người ta ghen tị đỏ mắt rồi.
Cái tiệm tên ‘Gặp Lại Bạn’ này không chỉ có tên gọi gần giống nhau, mà cách trang trí logo cũng tương tự như vậy, rất dễ gây ra nhầm lẫn, thường xuyên xảy ra trường hợp mọi người muốn mua trà sữa ở ‘Ngộ Kiến’, kết quả lại mua nhầm của ‘Gặp Lại Bạn’.
Tất nhiên Hồ Lâm Ngữ sẽ không bỏ qua chuyện này, cô ấy cùng Phùng Quý cố ý tìm đến cửa hàng của đối phương để tranh luận, tuy nhiên chủ tiệm trà sữa này cũng có chút quan hệ, nếu không thì lúc đăng ký kinh doanh tại cục Công Thương sẽ không được duyệt qua, cho nên người ta căn bản không dễ dàng đánh đổ được.
Mẹ Hai Mạc cũng biết chuyện này, nhưng đối phương lại một bên bán trà sữa, một bên vênh váo nói vậy thì đến tòa án kiện bọn tao đi, tóm lại nhất định không chịu đóng cửa.
Đây là hành động điển hình của bọn vô lại, Mạc Kha hỏi thăm một chút mới biết được bối cảnh ở đằng sau đối phương, cũng có chút khó giải quyết.
Trước mắt chỉ có thể đi khởi tố hành vi xâm phạm bản quyền này lên tòa, trước đây Thẩm Ấu Sở cũng đã biết qua loại chuyện như thế này, chỉ có điều lúc đó không dễ dàng hỏi Tiêu Dung Ngư, sau này chậm rãi quen thuộc cô mới hiểu rõ, bây giờ đang chuyển lời đến Trần Hán Thăng.
Thật ra Trần Hán Thăng đã biết sớm hơn rồi, Đại học Kiến Nghiệp cũng có thể coi là căn cứ lớn của hắn, Nhiếp Tiểu Vũ và Đàm Anh cũng đều đã xin phép qua, liệu có cần Điện tử Quả Xác phải ra mặt chào hỏi một cái hay không.
Hiện tại Đông Nhi là trợ lý của Hồ Lâm Ngữ, ‘Người đỡ đầu ngành giải trí Giang Lăng’ Kim Dương Minh cũng dự định lôi kéo một đám du côn đến chặn cửa.
Chẳng qua những hành vi này đều bị Trần Hán Thăng kêu dừng lại, thật ra để đối phó với bọn vô lại có 1086 loại chiêu, nhưng lần này hắn lại khăng khăng lựa chọn loại phương án đầy ánh sáng chân lý chói lọi kia– ủng hộ Thẩm Ấu Sở tiến hành tố tụng kiện cáo đưa ra pháp luật.
Không chỉ ủng hộ Thẩm Ấu Sở kiện tụng theo luật pháp, Trần Hán Thăng còn muốn để cho công ty luật Dung Thăng chỗ giám đốc Tiêu ra mặt ở trận kiện cáo này.
Sau khi kiện cáo kết thúc, Tu La tràng cũng nên hạ màn một cách tốt đẹp rồi.
Vì thế, Trần Hán Thăng cố ý cảnh cáo mấy người Trượng Vệ Vũ, các anh con mẹ nhà nó không được đi hù dọa người ta, càng không được nói tên của tôi ra, để tránh việc hù người ta chạy mất.
Thật khó khăn mới nhảy ra một tên nhân vật phản diện, nhất định phải bảo vệ nâng niu như bảo vệ gấu trúc lớn vậy!
…