Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1040 - Chương 1040: Câu Chuyện Ngọt Ngào Của Tử Bác Và Thi Thi

Chương 1040: Câu chuyện ngọt ngào của Tử Bác và Thi Thi Chương 1040: Câu chuyện ngọt ngào của Tử Bác và Thi Thi

Sau khi cuộc trò chuyện không mấy thoải mái với Tiêu Dung Ngư kết thúc, chiều ngày 2 tháng 5 hôm sau, Trần Hán Thăng hôn tạm biệt con gái nhỏ Trần Tử Bội, rồi dặn dò vài câu với mẹ Lương Mỹ Quyên, chuẩn bị lên máy bay riêng về nước.

Tiêu Dung Ngư cũng không ra ngoài tiễn, cô lẳng lặng đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn xe của Trần Hán Thăng càng lúc càng xa, suy nghĩ hai ngày sau khi nhận được chứng minh thư thì nên xử lý như thế nào...

Nếu trực tiếp rời đi, Trần Tử Bội phải làm sao?

Trần Hán Thăng giống như đã để lại một cục diện "vô trách nhiệm" cho Tiểu Ngư Nhi, còn hắn thoải mái khoát tay áo, không có một chút cảm giác tội lỗi nào.

Ngồi trên máy bay mười mấy giờ đồng hồ, và vì Trung Quốc sớm hơn Mỹ mười mấy giờ, nên lúc hắn đến Kiến Nghiệp ở đã là đêm ngày 3 tháng 5 theo thời gian trong nước rồi.

Chỉ có Vương Tử Bác đến đón, Trần Hàn Thắng lần này trở về Trung Quốc cũng không dám nói cho quá nhiều người biết, bởi vì hắn bây giờ là cái loại bị người người trong "phe Ấu Sở" và "phe Tiểu Ngư" mắng là "chuột chạy qua đường".

Cũng chỉ có người bạn thân đã ở bên nhau gần hai mươi năm này, vẫn không rời không bỏ.

Nhưng mà Trần Hán Thăng cũng không tự ý thức là "chuột qua đường" mấy, vẫn kiêu ngạo đeo chiếc kính râm quá khổ, ngậm một cây tăm trong miệng, chắc là đang ăn hoa quả trước khi xuống máy bay, nên cứ ngắm cây tăm cả đoạn đường ra khỏi sân bay như vậy.

"Kê bột ca!"

Trần Hán Thăng trong nháy mắt đã nhìn thấy Vương Tử Bác, đồng bọn vốn đã tương đối mạnh mẽ, khuôn mặt ngăm đen giản dị trông có vẻ trưởng thành hơn, tính tình cũng ngày càng ổn định.

"Mày đừng gọi bậy."

Vương Tử Bác vặn vẹo mông, bởi vì tiếng "Kê bột ca" này nên mấy người xung quanh nhìn đều nhìn về phía mình.

"Ôi trời, tào lao!"

Trần Hán Thăng thấy Vương Tử Bác vẫn ghét bỏ thích mình, không hài lòng kéo cổ cậu ấy, tra hỏi: "Nói thật đi, mày có nhớ anh tuấn ca không?"

"Nhớ mày cái đầu quỷ ấy!"

Vương Tử Bác vừa bĩu môi giãy dụa, vừa mắng Trần Hán Thăng: "Thằng chó này buông ra, không tao đánh mày đấy..."

"Mày đánh tao thử xem, tao nói ngay cho Biên Thi Thi mày không còn là trai tân nữa."

Trần Hán Thăng không sợ chút nào, ngược lại còn đe dọa bạn thời thơ ấu hiền lành.

Hai người vẫn ầm ĩ cho đến bãi đậu xe, Vương Tử Bác vẫn lái chiếc Buick cũ đó, nhưng nó được bảo trì tốt, trông còn có vẻ mới hơn trước một chút.

"Tiểu Trần."

Sau khi lên xe, Vương Tử Bác hỏi Trần Hán Thăng: "Chúng ta đến chỗ của Thẩm Ấu Sở trước gặp Bé Tiểu Ngư Nhi?"

Vương Tử Bác biết Trần Hán Thăng rất nhớ con gái lớn nên đã đề xuất như thế này.

"Trước hết đêm nay không đi."

Nhưng Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Trần Lam báo là mẹ vợ cũng ở đó. Tao lo là bà ấy sẽ cho tao một cái tát, vẫn nên dành thời gian hai ngày để hòa hoãn đi."

"Cũng không thể trách dì Lữ tức giận."

Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng nói chuyện đương nhiên không cần giấu diếm, hơn nữa việc "đổi con" này thật sự rất quá đáng, cho nên cậu ấy cũng cằn nhằn: "Lúc đó hai đứa nhóc mới hơn 6 tháng tuổi, sao mày lại bắt chúng rời xa mẹ chứ? Tao biết mày muốn giải quyết vấn đề của Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, nhưng làm như vậy quá tàn nhẫn..."

"Được rồi được rồi."

Trần Hán Thăng nghe rất sốt ruột: “Không thì mày chỉ tao cách làm sao để bọn họ từng bước chấp nhận nhau?”

"Tao nghĩ không ra."

Vương Tử Bác trả lời rất rõ ràng: “Nhưng tao cảm thấy không ổn”.

"Cắt!"

Trần Hán Thăng hừ lạnh: "Không ngờ Phật sống lại ở bên cạnh tao. Mẹ nó mày tránh xa ông đây ra một chút, tao sợ mày có mùi xá lợi."

"Xá lợi chỉ hòa thượng mới có thôi."

Vương Tử Bác không tức giận khi bị chế giễu, nhưng cậu ấy sợ Trần Hán Thăng sẽ tức giận, vì vậy bèn nhỏ giọng phản bác: "Tao cũng không ăn chay, sao lại có xá lợi được, hơn nữa cho dù ăn chay, cũng không nhất định sẽ có xá lợi..."

"Con mẹ nó."

Trần Hán Thăng lúc đầu là bất lực, sau đó cũng không nhịn được bật cười.

Nói chung, bạn bè rất tốt có thể được chia thành hai loại:

Một là kiểu tương tự, chẳng hạn như Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, cả hai đều có tính cách ngọt ngào và hoạt bát, cũng thích ăn đồ ngọt.

Còn có một loại là bổ sung cho nhau, chẳng hạn như Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, Thẩm Ấu Sở tinh tế và dịu dàng, bí thư Hồ hung dữ, còn hơi thô lỗ.

Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cũng thuộc kiểu bổ sung cho nhau, hơn nữa hai người còn là đồng bọn cùng nhau lớn lên, Trần Hán Thăng tính tình kiêu ngạo ngang ngược, sau bao nhiêu năm Vương Tử Bác thích nghi, bây giờ cũng chỉ thấy "tàm tạm".

"Tìm chỗ ăn xiên nướng trước đi, khoe khoang một chút."

Sau khi xuống đường cao tốc sân bay, Trần Hán Thăng nhìn trung tâm thành phố Kiến Nghiệp sầm uất náo nhiệt nói.

Ở Mỹ tìm chỗ ăn khuya rất khó, ngoại trừ các quán bar trong nội thành, trung tâm mua sắm và khách sạn đóng cửa sớm.

Còn những nơi kiểu quán bar, khi Trần Hán Thăng không dẫn theo vệ sĩ, lại không thể sử dụng thành thạo AK47, có đi cũng chỉ để làm ấm cho người ta.

Ở trong nước vẫn tốt hơn, ít nhất là đối với những người như Trần Hán Thăng, trong nước thoải mái hơn nhiều.

Vương Tử Bác đến một nhà hàng đồ nướng ở khu đại học Tiên Ninh, thời tiết dễ chịu nhất là vào đầu tháng 5, trước cửa đầy những sinh viên đại học trẻ tuổi, tất cả đều nở nụ cười trẻ trung, ăn đồ nướng béo ngậy, nói về chuyện trong ký túc xá, mắng lãnh đạo trường là đồ ngốc, mơ ước về tương lai của chính mình...

Ánh sao sáng rực, gió đêm dìu dịu, tất cả đều quen thuộc dễ chịu như vậy.

Vì vậy, khi Vương Tử Bác đang gọi món, Trần Hán Thăng đã gọi cho Kim Dương Minh: "Tiểu Kim bây giờ có rảnh không? Tao đang ở Trung Quốc, vừa xuống máy bay, ra ngoài hít thở một lát."

Kim Dương Minh sau khi nghe cuộc gọi đã nhanh chóng đến, đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy và Vương Tử Bác gặp nhau, sau khi chào hỏi thì ôm Trần Hán Thăng nhiệt liệt: “Tứ ca, mày thật không hỗ là gương mặt đại diện của ký túc xá chúng ta. Năm người còn lại chúng tao còn chưa kết hôn, mày đã có hai đứa con rồi, hơn nữa mẹ chúng còn là hai hoa khôi khác nhau của trường..."

"Được rồi được rồi..."

Trần Hán Thăng vội ngắt lời: “Tiểu Kim, mày sùng bái kín đáo một chút đi, chuyện này không thích hợp để công khai đâu.”

Thật ra ở Kiến Nghiệp còn có một người bạn cùng phòng khác là Lý Quyến Nam, nhưng Lý Quyến Nam tính tình hơi cứng nhắc, có lẽ khó hiểu được những việc này nên lần ôn chuyện này Trần Hán Thăng không gọi cho cậu ấy.

Về việc tại sao Kim Dương Minh lại biết Trần Hán Thăng, đó là vì cậu ta là bạn trai của Đông Nhi, hơn nữa vào đêm giao thừa ngày 1 tháng 1 năm nay, Tiểu Kim cũng đã sang đón giao thừa cùng với "phe Ấu Sở".

Nếu nới lỏng tiêu chuẩn một chút, Tiểu Kim hẳn là thành viên dự bị của "phe Ấu Sở", khi nào cậu ấy kết hôn với Đông Nhi là có thể trở thành thành viên chính thức.

Đợi khi Kim Dương Minh ngồi xuống, Trần Hán Thăng vẫy tay gọi ông chủ: "Cho hai chai Tuyết Hoa."

Ở Mỹ Trần Hán Thăng bị kìm nén quá lâu nên tối nay đã làm một ít rượu trắng với Vương Tử Bác, nhưng hắn biết tửu lượng của Kim Dương Minh, không thể uống được rượu trắng.

"Ý gì vậy?"

Không ngờ, Tiểu Kim giống như bị sỉ nhục, vẻ mặt không vui: “Tứ ca, Trương Vệ Vũ đã nói với tao rồi, ở quê mày có câu nói "không được thì uống ít rượu đi", thật ra là đang có ý coi thường người ta.”

"Mày nghe anh ta nói lung tung làm gì."

Trần Hán Thăng cười nói: "Tử Bác, chỗ chúng ta có cách nói như vậy sao?"

"Làm gì có chứ."

Vương Tử Bác cũng chưa từng nghe nói đến: “Nhưng Trương Vệ Vũ lúc trước là dân anh chị, có lẽ cái đó phổ biến trong giới của bọn họ, chúng ta tùy ý uống là được, không ép rượu.”

Nhưng mà càng nói vậy, Kim Dương Minh lại càng kiên trì, Trần Hán Thăng đoán rằng Tiểu Kim hiện đang quản lý hai quán bar, chắc là tửu lượng sẽ tăng lên một chút, cho nên muốn thể hiện.

"Nếu Kim tổng đã nói vậy thì uống một chút đi."

Trần Hán Thăng tự tay rót cho Tiểu Kim một ly rượu trắng trong suốt, sau đó ba người trò chuyện thoải mái.

Kim Dương Minh khoe khoang lúc chuẩn bị mở quán bar thứ hai, bản thân đã giải quyết được bao nhiêu quan hệ, bước tiếp theo là chuẩn bị tiến quân vào Phố quán Bar 1912. Ngày cậu ấy trở thành hoàng đế ngầm của Kiến Nghiệp đã gần tới rồi.

Vương Tử Bác lại nói về thực tế là thị trường phần mềm máy tính trong nước đang trở nên bão hòa, nhìn vào mặt riêng của hướng nghiên cứu, sau này có thể sẽ bước vào "thời kỳ vạn vật thông minh".

Trần Hán Thăng không quan tâm đến việc thảo luận về sự nghiệp, việc phát triển Điện tử Quả Xác đã có kế hoạch trước, hắn chỉ nói về món ốc nhồi cay tê, tình cờ hỏi "Tiệm trà sữa Ngộ Kiến" ở chỗ nào.

Một giờ sau, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác không có cảm giác gì, nhưng Kim Dương Minh đã say, mặc dù tửu lượng của cậu ấy đã tăng lên một chút, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ như Trần Hán Thăng.

Vào khoảng 10 giờ, Trần Hán Thăng gọi một tài xế đến đây, nhờ anh ta lái giúp.

Khi lên xe, men rượu của Tiểu Kim phát tác, gào lên mấy lời say xỉn, chỉ là "Tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình, có sự nghiệp, cũng có bạn gái, còn có mấy người anh em tuyệt vời... ·”

"Cậu ấy không sao chứ?"

Vương Tử Bác ngồi trên ghế phụ quay đầu quan tâm hỏi.

Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, hắn quan sát trạng thái của Tiểu Kim rồi nói: "Không có vấn đề gì lớn, không uống được mẹ nó còn thể hiện, giống y như hồi đi học."

"Ai... ai nói tao thể hiện!"

Kim Dương Minh lớn tiếng nói: "Tao chưa bao giờ thể hiện, ngoại trừ có lúc không khống chế được nửa thân dưới của mình thôi..."

"Ồ! Đây là uống vào rồi thì nói lời thật lòng à?"

Vương Tử Bác khá phấn khích, có thể nghe được một ít bí mật nhỏ của người khác, nghe cũng khá thú vị.

"Không phải là uống vào rồi nói lời thật lòng."

Trần Hán Thăng chậm rãi nói: “Ý của Tiểu Kim là vừa rồi cậu ta không kiềm chế được thằng nhỏ, tè lên xe của mày.”

"ĐM!"

Vương Tử Bác không quan tâm xe đang chạy, định mở cửa bước xuống xe, nhưng bị Trần Hán Thăng ngăn lại: "Tè cũng đã tè rồi, ngày mai bảo người ta rửa, rồi đổi nội thất."

"Cái ngày chó má gì thế này!"

Vương Tử Bác bực bội phàn nàn.

Sau khi đưa Tiểu Kim về nhà trước, Trần Hán Thăng bảo tài xế ngày mai đi thay nội thất, hắn lấy một bộ quần áo rồi cùng Vương Tử Bác bắt taxi trở về.

Bây giờ Vương Tử Bác cũng có nhà ở Kiến Nghiệp, cho nên họ trực tiếp đến khu dân cư Kim Cơ Đường Thành.

Biên Thi Thi nghe thấy tiếng gõ cửa chạy ra mở, thấy hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu, còn mùi nước tiểu nhàn nhạt.

"Em còn tưởng rằng đêm nay anh sẽ đến chỗ Trần Hán Thăng đấy."

Biên Thi Thi biết rằng hôm nay Trần Hán Thăng sẽ trở lại, nhưng phản ứng đầu tiên cũng là hắn phải đi tìm con gái mình.

Sau đó, trong bữa ăn, Vương Tử Bác đã gửi tin nhắn báo cáo, bạn học Thi Thi mới hiểu Trần Hán Thăng sợ bị ăn tát, định đợi hai ngày rồi mới đi qua.

Nghe có vẻ đáng thương, nhưng nghĩ lại những gì Trần Hán Thăng đã làm, chỉ có thể miêu tả là "đáng đời".

Vì vậy Biên Thi Thi không hề đồng tình, một tay chống nạnh, chỉ vào Trần Hán Thăng nói: “Tiểu Ngư Nhi không muốn để ý tới cậu nữa, chỉ muốn rời đi thật xa, kết quả cậu còn đem con của cậu ấy đi, thật sự không sợ Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở mắc chứng trầm cảm sau sinh à?"

Biên Thi Thi là con gái Hồ Nam, vừa có một mặt niềm nở ngọt ngào, vừa một mặt mạnh mẽ không sợ cường quyền.

"Tớ cũng sợ họ bị trầm cảm sau sinh mà."

Trần Hán Thăng “đấu tranh tâm lý” phản bác: “Cho nên đã tìm một đứa con khác cho họ, gửi gắm tình cảm như vậy, cũng sẽ không bị trầm cảm sau sinh”.

"Cái..."

Biên Thi Thi cảm thấy tức ngực, làm sao có thể có cách biện luận bóp méo sự thật như vậy.

"Thi Thi à, dù sao cũng đã như vậy rồi."

Trần Hán Thăng lúc này mới thuyết phục Biện Thi Thi: "Tớ đề nghị cậu nghĩ thoáng một chút, muốn ăn gì thì ăn muốn uống gì thì uống..."

"Đừng nói nhiều nữa, mau đi tắm đi."

Vương Tử Bác đẩy Trần Hán Thăng vào phòng tắm, không cho hắn quậy phá ở đây.

"Tao có chuyện muốn hỏi."

Nhưng mà Trần Hán Thăng không di chuyển, vẻ mặt hắn còn hơi nghiêm túc: "Tớ nghe Tử Bác nói rằng các cậu định âm thầm đi đăng ký kết hôn ngày 20 tháng này, không chuẩn bị tổ chức đám cưới à?"

Ngày 20 tháng này vừa vặn là ngày “520”, chọn ngày này để đăng ký kết hôn chắc là ý tưởng của Biên Thi Thi, nhưng không tổ chức đám cưới nhất định là phải được sự đồng ý của người lớn hai nhà .

Trần Hán Thăng biết rõ nguyên nhân, vì không muốn để hạnh phúc của mình làm tổn thương người bạn thân nên bạn học Thi Thi thà rằng không tổ chức đám cưới này.

"Không làm nữa! Tiệc rượu phiền phức như vậy, lễ nghi cũng rườm rà như vậy, nghĩ cũng đau đầu."

Biên Thi Thi bĩu môi, ra vẻ “Tôi không muốn tổ chức hôn lễ vì sợ phiền phức”.

Thật ra, sự hy sinh này rất lớn, nhưng Trần Hán Thăng biết rằng Biên Thi Thi đã hạ quyết tâm, vì vậy hắn không thuyết phục nhiều, cũng không nói "cảm ơn", trực tiếp bỏ qua chuyện này, cười hì hì trêu chọc: "Vậy hai người đăng ký kết hôn xong phải nắm chắc đó. "

"Nắm chắc cái gì?"

Nhất thời Biên Thi Thi phản ứng không kịp.

"Sinh em bé đó."

Trần Hán Thăng nhướng mày: “Tớ và Vương Tử Bác lớn lên cùng nhau, nếu trẻ con hai nhà chúng ta có thể lớn lên cùng nhau thì thú vị biết bao, cho nên tốt nhất đừng chênh lệch tuổi tác quá lớn, nếu không sẽ không thể chơi với nhau..."

"Cậu đi tắm đi!"

Biên Thi Thi rất xấu hổ, bây giờ cô ấy và Vương Tử Bác vẫn ở riêng hai phòng đấy.

Khi Trần Hán Thăng đang tắm, Biên Thi Thi dọn giường trong phòng ngủ dành cho khách, sau khi Vương Tử Bác pha một bình trà trong phòng khách, cậu ấy chậm rãi bước đến cửa phòng ngủ dành cho khách, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn duyên dáng của Biên Thi Thi.

"Anh đang làm gì vậy?"

Biên Thi Thi chú ý tới, quay đầu lại hỏi.

"À... ừ..."

Đêm nay, Vương Tử Bác uống rượu quá khích, xấu hổ một lúc cuối cùng cắn răng lợi nói: "Thật ra, anh thích con gái nhất!"

Vương Tử Bác sợ bị mắng nên vội vã chạy vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm, để lại Biên Thi Thi một mình một lúc lâu, sau đó đỏ mặt phì cười: "Không biết xấu hổ, nhưng mà..."

"Em cũng thích con gái, nếu có thể đáng yêu như Tiểu Ngư Nhi thì tốt biết mấy."

Biên Thi Thi cong đôi mắt như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment