Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1041 - Chương 1041: Sau Khi Về Nước, Đối Mặt Với Cục Trưởng Tiêu Và Lữ Ngọc Thanh Như Thế Nào?

Chương 1041: Sau khi về nước, đối mặt với Cục trưởng Tiêu và Lữ Ngọc Thanh như thế nào? Chương 1041: Sau khi về nước, đối mặt với Cục trưởng Tiêu và Lữ Ngọc Thanh như thế nào?

Sau khi Trần Hán Thăng tắm rửa xong, hắn lại ngồi trong phòng khách vừa uống trà vừa xem phim cùng Vương Tử Bác, thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu về nội dung được phát trên tivi.

Hoặc cho dù không ai nói câu gì, cũng không cảm thấy khó chịu.

Cứ như vậy cho tới hơn hai giờ sáng, Biên Thi Thi thấy trong phòng khách còn sáng đèn, không nhịn được mà đi ra thúc giục hai người họ mau chóng đi ngủ, Trần Hán Thăng lấy tay xoa lên đầu của Vương Tử Bác: “Tới mày mà cũng có được sự quan tâm của bạn nữ xinh đẹp, thanh xuân của ông đây kết thúc rồi.”

“Cút cút cút…”

Vương Tử Bác đẩy Trần Hán Thăng ra với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.

Thật ra trong lòng Vương Tử Bác cảm thấy khung cảnh này rất ấm áp, thậm chí cậu ấy còn cảm thấy những khung cảnh tương tự như thế này sẽ thường xuyên xuất hiện trong tương lai, ví dụ như trong mùa World Cup hoặc Thế vận hội Olympic, khi hai nhà cách nhau gần như vậy như vậy, chắc chắn Tiểu Trần sẽ chạy qua đây để xem chung.

Đến khi đó làm thêm chút bia với tôm hùm đất, hai người họ kiềm nén tiếng la hét khi ăn mừng bóng vào, còn Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư thì ở trong phòng ngủ ru con...”

“Mình cũng không có mục tiêu lớn lao nào cả, có thể được như bây giờ cũng đã là một cuộc sống mãn nguyện lắm rồi.”

Vương Tử Bác nghĩ thầm trong lòng.

Sáng ngày hôm sau, khi Trần Hán Thăng đang say giấc nồng, thì đột nhiên hắn cảm thấy chỗ ngực của mình trở nên nặng, như thể có cái gì đó đè lên.

Hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thì thấy đứa em gái Trần Lam của mình đang ngồi trên người mình chơi điện thoại.

“Em bị điên à? Nhiều chỗ như vậy thì không ngồi.”

Trần Hán Thăng thẳng chân đá một phát vào mông em gái, sau đó kéo chăn lên trùm kín đầu.

“Không đấy, em cứ thích ngồi trên người anh đấy.”

Trần Lam giống như một chú cún con quấn người vậy, tiếp tục ngồi lại lên trên người anh trai.

Chuyện anh em đánh nhau, cãi nhau đã là chuyện bình thường như cơm bữa rồi, nhưng lần nào Trần Lam cũng là người gây sự trước, đến cuối cùng người khóc cũng là Trần Lam, cô ấy thuộc kiểu người hay tự ái điển hình.

“Rốt cuộc là em muốn như nào?”

Trần Hán Thăng bị quấy rầy nên không thể ngủ tiếp được, bất lực hỏi em gái.

“Quà của em đâu?”

Trần Lam tức giận hỏi: “Nãy em vào đây có tìm qua một lượt, nhưng không thấy quà đâu.”

“Trời má…”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, đợt đi Mỹ này đâu phải là đi công tác hay đi du lịch gì đâu, làm gì có thời gian mà mua quà cho em chứ.

Nhưng Trần Hán Thăng không nói ra sự thật, mà hiện giờ cũng tỉnh ngủ luôn rồi, hắn kiềm nén cơn tức giận mà dạy cho em gái một bài học, cho nên mỉm cười nói: “Sao mà anh quên mua quà được chứ, anh có mua cho em một sợi dây chuyền đấy, tối qua anh sợ Vương Tử Bác lấy trộm trong lúc ngủ nên đã cất nó ở bên cạnh gối rồi.”

“Thật hả!”

Trần Lam vui vẻ nói: “Mau lấy ra đây cho em xem xem.”

“Chiếc vòng cổ này là loại vòng cổ phát sáng, vào ban đêm trông sẽ đẹp hơn nhiều.”

Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay: “Em qua đây, ở trong chăn mới có thể thưởng thức được vẻ đẹp của nó.”

“Vâng ạ.”

Trần Lam ngoan ngoãn chui đầu vào trong chăn, nhưng bên trong không hề có đồ vật gì phát sáng cả, khi cô ấy đang định hỏi hắn, thì đột nhiên cảm thấy đầu của mình bị anh trai giữ lại.

Còn chưa đợi cô ấy phản ứng, thì nghe thấy bên trong chăn truyền đến một tràng âm thanh nặng mùi.

Thế giới này, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lúc lâu sau, Trần Lam vừa gào khóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Biên Thi Thi đang nấu cháo ở trong bếp, thấy khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Trần Lam, nên cô ấy hỏi: “Sao vậy? Lại bị anh trai trêu nữa à, chị đã nói rồi đừng chọc giận anh trai em…”

“Trần Hán Thăng không phải anh trai em!”

Trần Lam tức giận giậm chân nói: “Anh ấy nói là mua cho em một sợi dây chuyền phát sáng xong lừa em chui vào chăn, rồi đánh rắm cho em ngửi, còn giữ đầu em lại không cho em chui ra… huhuhu, làm gì có người anh trai nào như vậy chứ…”

“Hu hu hu.”

Thật ra Biên Thi Thi rất đồng cảm với Trần Lam, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng, Vương Tử Bác đi mua bánh bao và ít bánh quẩy trở về, nghe thấy vậy cũng cười khúc khích.

Trò đùa đê tiện như vậy, đích thị là Tiểu Trần rồi, không thể sai được.

“Em nói xem em có đáng được ăn rắm không.”

Trần Hán Thăng cũng từ trong phòng ngủ đi ra ngoài: “Mới sáng sớm đã đánh thức anh dậy để đòi quà, sau này nếu như có người lạ nào đó tặng quà cho em, nhưng kêu em quay về đánh anh trai mình một cái, liệu em có đánh không?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Trần Lam nói trong nước mắt.

“Đứa nhóc này hiểu chuyện rồi đấy.”

Trần Hán Thăng nghe vậy lập tức mềm lòng, dù sao cũng là em gái ruột, vừa nãy cho cô ấy ăn quả rắm, quả thật có hơi quá đáng.

“Bởi vì…”

Thế hệ trẻ của nhà họ Trần sụt sịt mũi: “Ai mua quà cho em, thì đều là anh trai của em, sao em có thể đánh anh trai em được?”

“Khụ…”

Trần Hán Thăng ngây người, quay đầu lại nói với Vương Tử Bác và Biên Thi Thi: “Lát nữa tớ nhấn đầu Trần Lam vào bồn cầu ăn cứt, hai người đừng có cản nha.”

Đương nhiên rồi, cuối cùng thì Trần Lam cũng sẽ không ăn được cứt, bởi vì Vương Tử Bác khó khăn lắm mới khuyên người anh em của mình được.

Nhưng từ trước tới giờ giữa Trần Hán Thăng và Trần Lam thì cãi nhau rất nhanh mà làm hòa cũng rất nhanh, khi Trần Lam nín khóc, thì con bé cũng quên mất mình vừa khóc vì cái gì rồi, quấn quýt bên Trần Hán Thăng đòi đi máy bay riêng.

“Lần sau anh đi nước Mỹ, sẽ cho em đi cùng.”

Trần Hán Thăng không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý, nhưng hắn cũng có điều kiện, kêu Trần Lam qua bên Thẩm Ấu Sở ra hiệu cho cô biết là mình đã về nước rồi.

Đồng thời còn phải quan sát phản ứng của mọi người, và đưa ra tin tình báo kịp lúc.

“Vậy thì em muốn thêm một lọ nước hoa nữa.”

Trần Lam nhân cơ hội đưa ra điều kiện.

“Duyệt!”

Trần Hán Thăng giơ tay tạo chữ “OK”.

Ăn sáng xong mọi người ai làm việc nấy, Trần Hán Thăng quay trở lại văn phòng ở khu vực Giang Lăng, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi thì đi làm, Trần Lam trốn học để qua chơi với em bé, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo Đảng Trần giao cho.

Trần Hán Thăng gọi tài xế của nhà máy đến đón mình, hiện giờ ở Điện tử Quả Xác có hai đội xe gồm hai mươi người, mới đầu nhìn thì thấy số người này khá nhiều, nhưng so với tổng nhân viên trong công ty, thì bình thường vẫn không đủ dùng.

Qủa Xác hiện giờ có hơn bốn ngàn nhân viên, không tính nhân viên ở các chi nhánh tại thành phố Thượng Hải, bên Giang Lăng này cũng có hơn ba ngàn năm trăm nhân viên, đây còn chưa tính mấy kỹ sư ở Viện nghiên cứu Qủa Mễ.

Các tài xế của đội xe không những phải đáp ứng yêu cầu dùng xe như ngày thường của công ty, mà đôi khi có lãnh đạo các cấp đi khảo sát, các công ty có quen biết tới học hỏi, các khách hàng ở nước ngoài tới thăm thì cũng phải tiếp đón họ, Trần Hán Thăng còn đang định kêu phòng Hành Chính tuyển thêm người cho đội xe.

Khi đi ngang qua quán cà phê 1206, Trần Hán Thăng cố ý nhìn qua một lúc, thì thấy quán cà phê này vẫn đang đóng cửa.

“Cuộc sống vẫn rất an nhàn và tự do.”

Trần Hán Thăng cười thầm, chắc Thương Nghiên Nghiên vẫn chưa dậy, người ta mở tiệm là vì muốn kiếm tiền, mà Thương Nghiên Nghiên thì chỉ để vun đắp tình cảm.

Thương Nghiên Nghiên biết chuyện tráo đổi đứa bé, nhưng cô là người trong cuộc duy nhất không “dạy dỗ” thẳng mặt Trần Hán Thăng, chỉ nói dặn dò Trần Hán Thăng là nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa trẻ Trần Tử Bội ngây thơ đó.

Nhìn cái EQ này xem...

Vừa quyến rũ vừa dẻo miệng, mãi mãi không phải lo sẽ gây ra phiền phức nào, điều quan trọng nhất là còn biết gọi “Daddy”, có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chứ?

Đi từ quán cà phê đến nhà máy điện tử cũng không quá xa, nhưng dọc đường đi giống như có thêm vài cột đèn giao thông vậy, khi sắp đến trước cổng khu nhà máy, tài xế lại dừng xe lại một cách cẩn thận .

Trần Hán Thăng đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại, ngẩng đầu lên: “Bên này lại xây thêm cái đèn xanh đèn đỏ nữa à?”

“Đúng vậy, chủ tịch Trần.”

Người tài xế này lần đầu tiên được phục vụ sếp lớn, nên giọng điệu có chút lo lắng, nói từng từ từng chữ một: “Do số lượng xe riêng của nhà máy chúng ta và nhà máy Xiaomi quá nhiều, không có đèn giao thông sẽ rất dễ bị tắc đường, cũng rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.”

“Ồ.”

Trần Hán Thăng gật đầu, trước khi hắn đi nước Mỹ, ở đây vẫn chưa có đèn giao thông.

Xe cứ tiếp tục chạy về phía trước một lúc, Trần Hán Thăng lại cau mày, chỉ vào bảng hiệu đồn cảnh sát mới toanh rồi nói: “Tại sao lại có cảnh sát ở đây vậy?”

“Cái này thì tôi cũng không rõ lắm.”

Tài xế gãi đầu: “Không lẽ là đặc biệt vì để phục vụ nhà máy chúng ta đó chứ, bởi vì con đường này vào ban đêm có rất nhiều quán ăn nhỏ, đôi khi đông người quá sẽ xảy ra một số mâu thuẫn, cảnh sát có thể giải quyết kịp lúc.”

“Vậy sao?”

Trần Hán Thăng thản nhiên hỏi thăm: “Gần đây trong nhà máy có tình trạng đánh nhau không?”

“Không phải trong nhà máy chúng ta.”

Người tài xế giải thích: “Lần trước, công nhân của Điện tử Xiaomi có xảy ra tranh chấp với người của công ty khác, nhưng nhà máy chúng ta và nhiều nhân viên trong nhà máy Xiaomi đều là bạn bè thân thích, thế nên đã ra mặt giúp đỡ đánh nhau một trận.”

“Kết quả sau cùng ra sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Giám đốc Liêu đã đứng ra để giải quyết rồi, chỉ là tốn chút tiền mà thôi, không bị bắt tạm giam.”

Tài xế cười nói, nghe giọng điệu của anh ấy, chắc là “Liên quân Quả Mễ Xiaomi” đã giành chiến thắng.

Trần Hán Thăng không biết “Giám đốc Liêu” là ai, chắc là lãnh đạo của bộ phận hậu cần hoặc phòng hành chính nào đó nhỉ, hiện giờ ngoại trừ lãnh đạo của một số phòng ban mà hắn quen biết, còn có một vài nhân viên làm việc tích cực vô cùng tiên tiến trong nhà máy.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, mà là đèn giao thông và đồn cảnh sát mới xây, khiến cho Trần Hán Thăng xúc động nói: “Tôi mới đi có hơn hai mươi ngày, mà sao giống như rời đi tận hai thế kỷ vậy.”

“Mọi người đều nói, nơi này đúng là thay đổi từ ngày này sang ngày khác.”

Người tài xế cảm thấy chủ tịch Trần là người rất dễ gần, nên suy nghĩ rồi trả lời lại một câu.

“Tốc độ của Trung Quốc mà.”

Trần Hán Thăng cũng khẽ tán thành: “Đúng thật là thay đổi từng ngày một.”

Năm 2004, khi hắn mới thành lập nên điện tử Qủa Xác, nơi đây là một nơi hoang vu vắng vẻ, cỏ mọc cao hơn người, bởi vì không có công trình kiến trúc nào che chắn vào ban đêm, nên nghe tiếng gió bắc thổi như tiếng sói kêu vậy.

Hiện giờ đã là ba năm trôi qua rồi, khu công nghiệp được xây dựng bao quanh Điện tử Quả Xác và Điện tử Xiaomi đã được hoàn thành, hai nhà máy cộng lại là có hơn sáu ngàn người, cùng với những công ty khác không ngừng được thành lập tại nơi này, dần dần hình thành nên một khu kinh doanh đại diện cho ngành sản xuất điện thoại di động trong nước có trình độ cao cấp nhất.

Kế hoạch của nhà nước chưa bao giờ ngừng lại, ngoại trừ những khu công nghiệp đang không ngừng được hoàn thiện ra, thì đồn cảnh sát mới xây chính là để phụ trách quản lý khu công nghiệp này, đồng thời còn xây thêm vài tuyến đường dành cho xe buýt công cộng, thậm chí còn có cả tuyến đường đi từ cửa chính của Điện tử Qủa Xác đi ra thẳng đến Tân Nhai Khẩu.

Ngoài ra còn bán miếng đất gần đó cho bên bất động sản, để họ xây dựng khu chung cư, đồng thời còn xây dựng các trường học tốt nhất ở Khu vực Giang Lăng.

Ban đầu giá một ngôi nhà ở nơi này cực kỳ thấp, hiện nay giá của một số căn nhà cao cấp đã vượt qua giá nhà ở khu trung tâm của khu vực Giang Lăng, đây chính là hiệu ứng nhà kính của các loại hình doanh nghiệp lớn đối với khu vực kinh tế.

Cuối cùng, liên đoàn Phụ nữ ở Khu vực Giang Lăng cũng thường xuyên tổ chức một buổi mai mối theo định kỳ, để giới thiệu những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa kết hôn trong đơn vị cho các anh kỹ sư trẻ của Điện tử Qủa Xác.

Vì ai cũng biết, lương của kỹ sư ở Qủa Xác rất cao, đãi ngộ cũng rất tốt, đã từng có một kỹ sư P7 ở Qủa Xác gửi phiếu lương của mình cho một người bạn, kết quả lại bị tung lên mạng, khiến cho dư luận được một phen náo động.

Dựa vào cái gì mà mức lương cơ bản của chúng ta chỉ có hơn ba ngàn tệ, mà anh một tháng lại có thể nhận được tám mươi ngàn tệ chứ, với lại đây còn là một P7 rất bình thường, không phải giống như người phụ trách dự án Vương Hưng.

Cho nên mới nói các cô gái à, một người chồng giàu có nhiều tiền còn hiền lành như vậy, các chị em còn không mau ra tay?

Bây giờ điều chính quyền ở khu vực Giang Lăng đang lo lắng nhất, chính là chủ tịch Trần Hán Thăng trẻ tuổi bồng bột, người quyết định của Điện tử Qủa Xác, bị lãnh đạo ở các khu vực khác dụ dỗ, trong lúc đầu óc không được minh mẫn mà quyết định chuyển nhà, đó là chuyện không thể chấp nhận được.

Để ngăn chặn kết quả này xảy ra, Điện tử Qủa Xác ở Giang Lăng bên này rất thuận lợi, muốn so sánh với Tencent ở Nam Sơn, Trần Hán Thăng đã giành được danh hiệu “Pizza Hut” trước.

Nhưng sau khi bước vào nhà máy, mọi thứ vẫn như cũ.

Trần Hán Thăng rời Kiến Nghiệp được hơn hai mươi ngày, nhưng những nhân viên bình thường hoàn toàn không biết, chuyện này giống như hiệu trưởng của một trường học ra ngoài học hỏi, ngoại trừ phó hiệu trưởng, các lãnh đạo, thầy cô chủ nhiệm ra, thì các bạn học sinh đều không biết cũng không quan tâm đến nó.

Nhân viên vẫn đi làm chấm công như bình thường, ăn cơm trong nhà ăn, sau khi tan làm thì đi dạo ở bên ngoài nhà máy, tiện thể ghi nhớ lại giá nhà ở khu chung cư gần đó, tính toán xem khi nào mới góp đủ tiền để đặt cọc nhà.

Tóm lại, chỉ cần công ty có thể phát lương và tiền thưởng đúng thời gian, chủ tịch Trần chính là ông chủ tốt nhất trên thế giới, đồng thời không chấp nhận ý kiến phản bác!

Hạnh phúc của những người đi làm, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Phản ứng của các lãnh đạo đối với chuyện ông chủ đã quay trở lại cũng rất bình thường. Thứ nhất, mỗi ngày Trần Hán Thăng đều sẽ xem báo cáo công việc được gửi trong mail, hắn có thể sẽ không có ý kiến gì, nhưng nhất định là đã có tính toán sẵn trong đầu.

Thứ hai, Điện tử Quả Xác hiện tại đã đi vào nề nếp, đa số các công việc đều do những nhân viên chuyên nghiệp phụ trách, vận hành cách chuyên nghiệp, “Mã Hàng Châu” cũng thuộc loại hình thức quản lý này.

Mã Hàng Châu vốn chỉ là một giáo viên tiếng Anh không biết gì về công nghệ, nhưng ông ấy có thể đưa Alibaba phát triển lên quy mô đó, chính là nhờ những nhân tài tập hợp lại đó.

Nhưng vẫn phải mở cuộc họp hội đồng quản trị, cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên sau khi trở về nước, Trần Hán Thăng đã lắng nghe bản tóm tắt các giai đoạn của mọi người, đồng thời quan sát biểu hiện của cấp dưới.

Bởi vì ở nước Mỹ đã gặp qua Tào Kiến Đức, Hoàng Lập Khiêm và Hứa Nguyệt Mai, nên bọn họ hầu như cũng không thay đổi gì, Lý Tiểu Giai và Thôi Chí Phong bọn họ cũng rất bình thường, người duy nhất có chút khác biệt đó là Khổng ngự tỷ.

Nhìn qua thì thấy sắc mặt của Khổng Tĩnh rất ổn, mặc một bộ vest màu trắng, bên trong mặc thêm một chiếc áo len cổ tròn, trông rất tao nhã và sang trọng, khi nói chuyện rất rõ ràng rành mạch, giọng nói nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn nói thêm vài câu chuyện gây cười, duy trì bầu không khí thoải mái trong phòng họp.

Trần Hán Thăng cũng đang mỉm cười như những người khác, nhưng trong thâm tâm hắn biết rõ Khổng Tĩnh đã trở thành một vị giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Kinh tế và Quản lý Hà Hải, chỉ là cô vẫn chưa công khai chuyện đó, Trần Hán Thăng đã lấy được tin tức đó từ người khác.

Thật ra dựa vào thân phận hiện tại ở Điện tử Qủa Xác, là một thành viên của hội đồng quản trị kiêm luôn giáo sư đại học hoàn toàn dư dả về tiền bạc, bọn họ đều là những người quản lý doanh nghiệp lớn thực thụ, tùy ý lấy ra một vài trường hợp để chia sẻ, cũng đủ để các bạn học sinh mở mang tầm mắt rồi.

Ngược lại, có rất nhiều giáo viên ở trường đại học, ngoại trừ việc học trên sách vở ra thì chỉ biết làm PPT, học sinh khi vô lớp không ngủ thì nghịch điện thoại, bởi vì nghe hay không nghe cũng không mấy quan trọng, trước khi thi học thuộc mấy ý chính là đủ rồi.

Nhưng chị Khổng ngự tỷ đặc biệt ở chỗ, trước kia cô đã từng nói rằng bản thân rất thích cuộc sống ở trường đại học, cho dù có làm cô đầu bếp múc cơm cũng được.

Trần Hán Thăng có linh cảm rằng, mối quan hệ đồng nghiệp giữa hắn và Khổng ngự tỷ đã bắt đầu bước vào thời kỳ đếm ngược rồi, sau này chắc bọn họ chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi.

“Đương nhiên là làm bạn thì càng tốt.”

Trần Hán Thăng thản nhiên nói.

Sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, Trần Hán Thăng mới vừa về đến phòng làm việc được một lúc, thì thư ký nhỏ đã gõ cửa “cốc cốc cốc” gọi: “Bộ trưởng Trần…”

Mối quan hệ giữa Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Hán Thăng không chỉ là nhân viên và ông chủ bình thường, mà còn giống mối quan hệ tình cảm giữa anh trai và em gái, Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn thư ký nhỏ, thở dài nói: “Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, tôi với Tiêu Dung Ngư khi ở nước Mỹ nói chuyện với nhau chưa tới ba mươi câu, trong đó có hai mươi câu là nói trong lúc cãi nhau trước khi về nước, gần như là không nói chuyện với nhau.”

“Vậy sao…”

Quả thật Nhiếp Tiểu Vũ đang muốn hỏi, sau khi tráo đổi đứa bé, chuyện gì đã xảy ra với Bộ trưởng Trần và Tiểu Ngư Nhi khi họ ở nước Mỹ.

“Lần này cô cũng rất vất vả rồi.”

Trần Hán Thăng khen ngợi: “Thường xuyên đi qua nói chuyện bầu bạn với Thẩm Ấu Sở, đợi lần tới qua nước Mỹ tiếp, nhất định sẽ lựa cho cô con mô hình đắt nhất.”

“Không sao, đều do tôi tự chuốc lấy thôi.”

Thư ký nhỏ lẩm bẩm nói.

“Cô nói năng kiểu gì thế.”

Trần Hán Thăng không vui: “Ông chủ nói với cô là “vất vả rồi”, thì cô nên trả lời là “đây là chuyện tôi nên làm”, sao lại trả lời là “tự chuốc lấy” chứ.”

“Đúng thật là tự chuốc lấy mà.”

Thư ký nhỏ bĩu môi nói: “Nhiều lúc Ấu Sở thấy nhớ đứa bé sẽ khóc trông cực kỳ thảm thương, tôi cũng chỉ đành khóc theo cô ấy, đây chính là tự chuốc lấy mà, nếu như mà không quen biết với Bộ trưởng Trần thì tốt biết mấy…”

“Còn than thân trách phận lần nữa là tôi bán luôn cái căn nhà đầy mô hình với toàn bộ truyện tranh của cô đi đấy!”

Trần Hán Thăng đánh vào đầu thư ký nhỏ một cái, đuổi cô ấy ra khỏi phòng làm việc, sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Lam.

Trần Hán Thăng: Trong nhà thế nào rồi?

Trần Lam: Anh à, anh đừng quay về nữa thì hơn, hôm nay chú Tiêu đang ở đây, đến cả bác cả mà ông ấy còn không để tâm, ông ấy nói sẽ đánh anh đến khi nào anh quỳ xuống xin tha thứ.

Trần Hán Thăng: Mẹ kiếp! Tàn nhẫn như vậy sao?

Trần Lam: Cũng đâu tính là tàn nhẫn đâu, sao anh không thử nhìn lại những gì mình làm xem.

Trần Lam vừa nói chuyện với người lớn, vừa lén lút báo tin cho Trần Hán Thăng, cô ấy đoán chắc là anh trai mình sẽ không dám đến đây đâu. Nếu chú Tiêu thực sự ra tay, một trăm phần trăm là anh trai sẽ không đánh trả lại, nhưng anh trai cũng đâu phải dạng người để yên chịu thiệt, cho nên để hai ngày sau quay lại thì tốt hơn.

Không ngờ một lúc sau, điện thoại “ting” lên một tiếng, Trần Hán Thăng lại nhắn tin đến.

Trần Hán Thăng: A Lam, em có thể giúp anh hỏi xem, nếu như anh chủ động quỳ xuống xin tha thứ trước, thì quá trình bị đánh đó có thể được miễn không?

Bình Luận (0)
Comment