Sau khi gửi tin nhắn cho em gái Trần Lam, Trần Hán Thăng buồn bã bỏ điện thoại xuống, bố mẹ vợ đã mài đao soàn soạt, bên mình nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài được một, hai ngày mà thôi, duỗi cổ hay rụt cổ thì đều phải chịu một đao cả.
Nhưng Lão Tiêu muốn ra tay thật, có vẻ như tình huống không thích hợp cho lắm.
Trần Hán Thăng tính toán một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho cha mình.
Lão Trần biết chuyện con trai về nước từ chỗ của Lương Thái Hậu, cho rằng hắn đang ngủ vì lệch múi giờ nên chỉ gửi tin nhắn, sau khi xác nhận Trần Hán Thăng đã an toàn hạ cánh thì không để ý đến nữa.
Nhưng mà bây giờ Lão Trần cũng không ở Kiến Nghiệp, tháng trước ông ấy trở về Cảng Thành xử lý giấy tờ ký tên liên quan đến nghỉ hưu sớm, thật ra vốn chẳng cần gấp gáp như vậy, bởi vì ban tổ chức đã cố ý nói, tất cả đều lấy thời gian của cán bộ, đồng chí lão thành là chủ.
Cho dù là hai ngày nghỉ thì ban tổ chức vẫn có thể đến tăng ca.
Loại đơn vị cường thế này có thể khách khí như vậy thì chắc chắn là được lãnh đạo lớn của thành phố dặn dò, mà những lãnh đạo lớn đó đương nhiên là nể mặt Trần Hán Thăng.
Một là hy vọng Điện Tử Quả Xác có thể trở về quê nhà đầu tư, nâng cao GDP và thành tựu.
Hai là hy vọng gia tăng quan hệ tư nhân với “Trần Quả xác”.
Bởi vì có một ít con cháu lãnh đạo không đi con đường làm quan, cũng không có thiên phú làm buôn bán, rất nhiều người đều sang nước ngoài du học rồi về nước làm việc, Quả Xác, Huawei, Alibaba, Tencent... Những xí nghiệp tư nhân lớn có hạn mức tăng trưởng cao, đủ hàm lượng khoa học kỹ thuật, có địa vị xã hội nhất định đều rất được hoan nghênh.
Nhưng dù vậy, Trần Triệu Quân vẫn trở về Cảng Thành, thậm chí sau khi làm xong giấy tờ, ông ấy cũng không lập tức quay lại Kiến Nghiệp.
Bởi vì Lữ Ngọc Thanh, Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm ở chung với nhau khá tốt, cho dù quan hệ có hơi kỳ quái, nhưng xác thực là khá hòa hợp.
Vì không phá hỏng bầu không khí này, lão Trần rất dứt khoát ở luôn tại Cảng Thành, trừ phi nhớ cháu gái lớn thì mới để tài xế của Điện Tử Quả Xác đến đón mình qua nhìn một cái.
“Tút tút tút...”
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì Trần Triệu Quân nhấc máy: “Alo...”
“Alo...”, Tiếng thứ hai vẫn rất nhẹ nhàng, thật ra ở độ tuổi của lão Trần, có rất nhiều người nhận điện thoại đều dùng thanh điệu bốn.
“Cha, cha đang làm gì đấy?”
Trần Hán Thăng hỏi.
Có lẽ đây chính là mở đầu bình thường khi cha mẹ và con cái gọi điện thoại cho nhau, có thể dò hỏi đối phương đang làm cái gì mà không cần kiêng dè gì cả.
“Đang tưới hoa.”
Trần Triệu Quân cũng không cảm thấy dò hỏi như vậy quá đột ngột, ung dung thong thả trả lời lại: “Lúc trước dì Hạ của con dọn vệ sinh, không biết chăm sóc cây nên rất nhiều bồn hoa ở ban công đều khô khốc cả rồi.”
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đến Kiến Nghiệp chăm sóc cháu gái, nên đã để lại một bộ chìa khóa nhà cho hàng xóm ở đối diện, chính là dì béo dông dài lại còn rất thích hóng chuyện, đồng thời cũng làm củ sen kẹp thịt cho Trần Hán Thăng.
Đều là hàng xóm sống chung với nhau rất nhiều năm, đương nhiên là làm như vậy cũng không có vấn đề gì, dì Hạ cũng thường xuyên giúp đỡ dọn dẹp một chút, chẳng qua là bỏ sót bồn hoa ở ban công thôi.
“Ngày tháng bây giờ của cha đúng là nhàn hạ.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Nếu không phải trồng hoa trồng cỏ thì là đi chơi cờ ở Hiệp hội Thư pháp, uống trà, những đồng nghiệp cũ kia chắc cũng hâm mộ lắm đấy.”
“Thật ra thì bọn họ không hâm mộ trạng thái bây giờ của cha đâu, mà chỉ hâm mộ cha có một đứa con trai làm ăn lớn thôi.”
Trong giọng nói Trần Triệu Quân kèm theo chút xúc động: “Trước kia khi con còn đi học, người khác đều gọi con là “Con trai của lão Trần chính quyền huyện”, bây giờ cha ra ngoài, người khác đều giới thiệu cha là “cha của Trần Hán Thăng Quả Xác”, cách gọi ngoài xã hội luôn biến hóa không ngừng.”
“Cái đó nói lên con cũng lăn lộn được một chút thành tựu.”
Trần Hán Thăng nói: “Chờ sau này đến tuổi của cha, con cũng hy vọng người khác giới thiệu con rằng “Đây là cha của Trần Tử Khâm hoặc là Trần Tử Bội”.”
Hai cha con tán gẫu việc nhà một lúc, không khí ấm áp lên không ít, một lát sau, Trần Hán Thăng nói rõ nỗi lo của mình, tỏ vẻ mình cũng không muốn bị cha vợ giáo huấn.
Lúc bắt đầu, Trần Triệu Quân cũng không quá để ý đến: “Con bị mẹ con đánh bao nhiêu lần rồi, để lão Tiêu đánh hai cái thì có làm sao đâu, nếu chỉ cần chịu khổ về gia thịt là có thể qua loa cho xong chuyện thì vẫn có thể tiếp thu được.”
Ngay cả khi Trần Triệu Quân là cha của Trần Hán Thăng thì ông cũng cảm thấy chuyện “Đổi con” này cực kì quá đáng, hơn nữa cho dù Tiêu Hoàng Vĩ động tay thật thì có lẽ ông ấy vẫn sẽ có chừng mực, chẳng lẽ còn có thể một đổi một được à?
“Cha à, cái này không giống nhau.”
Trần Hán Thăng cười khổ nói: “Con là con ruột của mẹ, cho dù mẹ có đánh gãy chổi thì con vẫn phải mua lại một cái mới cho mẹ, nhưng chỉ cần cha vợ và con rể động tay với nhau thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ sinh ra ngăn cách, sau này còn ở chung thế nào nữa?”
Trần Hán Thăng vừa làm rõ ra như vậy thì Trần Triệu Quân cũng phản ứng lại, hóa ra không phải Trần Hán Thăng sợ bị đánh, mà vấn đề là sau khi đánh xong rồi thì phải giải quyết vụ việc như thế nào.
Thật ra quan hệ gia đình bình thường, giữa con rể và cha vợ, con rể và anh (em) vợ nảy sinh mâu thuẫn cũng không phải chuyện hiếm, cho dù là tính cách rộng lượng như Trần Triệu Quân, thì ông ấy cũng chỉ có thể cố gắng giữ quan hệ hòa hợp với các cậu của Trần Hán Thăng mà thôi.
Dù sao thì nhà ai mà chẳng có vài vấn đề xui xẻo chó má đúng không.
Nhưng dù mâu thuẫn có lớn đến cỡ nào thì điểm mấu chốt vẫn là không thể động tay, chỉ cần động tay rồi thì quan hệ này sẽ biến chất.
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều là con một, đương nhiên không có khả năng nảy sinh mâu thuẫn với anh (em) vợ, nhưng nếu lão Tiêu muốn tát Trần Hán Thăng mấy cái thật, dù Trần Hán Thăng không để ý đến thì khi cục trưởng Tiêu nguôi giận cũng sẽ cảm thấy không ổn.
Trần Hán Thăng cũng không phải người thường, bây giờ chính là người có giá trị con người lên tới vài tỷ, chờ sau khi Internet Quả Xác được niêm yết, giá trị con người của hắn sẽ tăng vọt thêm một lần nữa, nhưng mà Tiêu Hoàng Vĩ đã lớn tuổi, dù sớm hay muộn cũng phải về hưu.
Khi địa vị của hai người càng ngày càng xa thì chuyện này ngược lại sẽ càng ngày càng rõ ràng trong đầu lão Tiêu.
Trần Hán Thăng dự định tương lai sẽ để một nhà của Tiêu Dung Ngư ở tại Kim Cơ Đường Thành, một nhà của Thẩm Ấu Sở thì ở tại Ngự đình viên Kim Lăng, có lẽ hai bên sẽ không có tụ hội mang tính chất gia đình gì, nhưng Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở không có mâu thuẫn, hai cục cưng còn có thể cùng đi học, cùng chơi đùa với nhau, hơn nữa có thể tùy tiện ở lại nhà nào cũng được.
Nếu chưa gì đã có ngăn cách với lão Tiêu, thì cuối cùng ông ấy rất có thể sẽ lấy lý do dưỡng lão ở Cảng Thành mà không muốn đến Kiến Nghiệp, kết quả như vậy có chút không hoàn hảo.
Cho nên nỗi lo của Trần Hán Thăng ở chỗ, làm sao để tránh loại tình huống này một cách hợp lý.
Trần Triệu Quân cũng là người thạo việc đối nhân xử thế, sau khi ông hiểu ra thì quyết đoán nói: “Con lái xe đến đây đón cha đi, bây giờ cha đến Kiến Nghiệp khuyên lão Tiêu một tiếng.”
“Vâng!”
Trần Hán Thăng chỉ chờ những lời này của ông, thấy cha chủ động gánh vác trách nhiệm, hắn rất cảm kích nói: “Cha, cảm ơn người, từ nhỏ đến lớn lần nào cũng để cha phải chùi đít cho con.”
“Giữa cha con với nhau còn cần khách sáo như vậy làm gì.”
Lão Trần cười, tỏ vẻ không sao cả, sau khi tiếng cười dừng lại thì hỏi: “Hán thăng, con có biết cha và mẹ con lo lắng điều gì nhất không?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ: “Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư không thể chấp nhận đối phương?”
Lão Trần lắc đầu: “Không đúng.”
Trần Hán Thăng nói thêm: “Trần Tử Khâm và trần Tử Bội không thể lớn lên cùng nhau?”
Lão Trần tiếp tục lắc đầu: “Vẫn không đúng.”
“Vậy thì là cái gì?”
Chính Trần Hán Thăng cũng hồ đồ luôn, ngoại trừ hai vấn đề này thì còn cái gì khiến cha mẹ phải lo lắng nữa?
“Sợ con sống phóng túng quen rồi, không thể ổn định lại được.”
Lão Trần thở dài nói: “Chúng ta là người hiểu tính cách của con nhất, mẹ con có thể quản con việc nhỏ, nhưng lại không thể quản được con trong việc lớn, cho nên chúng ta lo lắng con cứ chơi đùa bên ngoài mãi, nhưng lại không có ý định sinh con, nếu cha và mẹ con hơn 60 tuổi mà vẫn không nhìn thấy cháu trai cháu gái, thật ra trong lòng cũng cảm thấy tẻ nhạt buồn chán, con có hiểu được không?”
“Con...”
Sau khi Trần Hán Thăng nghe xong thì im lặng một lúc lâu, một lần nữa cất giọng nói: “Cảm ơn hai người!”
Tuy rằng lần cảm ơn này chỉ có bốn chữ, nhưng rõ ràng chan chứa tình cảm hơn nhiều so với vừa rồi.
“Làm cha mẹ thì phải có trách nhiệm này.”
Trong lời nói của Trần Triệu Quân mang theo một chút cổ vũ: “Sau khi Tử Khâm và Tử Bội sinh ra, chúng ta đều nhìn ra được một số thay đổi của con, về chuyện lén đổi em bé, nếu cha và mẹ con biết từ trước thì chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ đã đi đến bước này thì cũng chỉ đành chờ mong cái tương lai theo như lời con nói một chút vậy.”