Khi hắn từ quán cà phê hoa trở về ký túc xá của công ty đã gần 8 giờ tối, trên điện thoại cũng nhận được vài tin nhắn từ "gián điệp" Trần Lam gửi tới.
Trần Lam: Anh, buổi chiều bác cả đến đây, bác ấy đúng là rất giỏi ăn nói, chú Tiêu lúc đầu rất tức giận, nhưng bác cả đã lấy "bạo lực không thể giải quyết mâu thuẫn gia đình" làm chủ đề thảo luận, đưa ra ví dụ, trình bày sự thật, nói chuyện rất lưu loát.
"Kết quả thì sao?"
Trần Hán Thăng "lạch cạch" trả lời, trò chuyện qua lại với em gái.
Trần Lam: Kết quả là chú Tiêu vốn muốn đập chết anh, bây giờ chỉ định đập anh chết một nửa thôi.
Trần Hán Thăng: Con mẹ nó, sao vẫn còn muốn ra tay chứ, ngày mai liệu bọn họ có nguôi giận không?
Trần Lam: Khó nói lắm, nhưng mà em cũng sẽ giúp anh khuyên nhủ, đêm nay mọi người đều nghỉ ngơi ở đây.
Trần Hán Thăng: Được rồi, ngày mai anh qua đó nhận chết, anh nợ em một ân tình, sau này cần gì cứ nói với anh.
Trần Lam: Ừm... ngoại trừ nước hoa, em còn muốn mua một thỏi son.
Trần Hán Thăng: Vậy coi như anh nợ em hai ân tình, sau này cần gì cứ nói với anh.
Trần Lam: (▼へ▼メ)
Trần Hán Thăng: (? ? ? ? ω`? ? )
...
Sau khi bỏ em gái mình qua một cách không thương tiếc, Trần Hán Thăng gọi lại cho cha mình.
Trần Triệu Quân cảm thấy sau sự thuyết phục ngày hôm nay, hẳn là cục trưởng Tiêu sẽ bình tĩnh hơn. Ông ấy bảo Trần Hán Thăng giờ cơm tối ngày mai đến đây, thành khẩn cúi đầu nhận lỗi, còn mình hòa giải theo, chắc là có thể giải quyết được vấn đề.
"Buổi tối con lại không thể làm gì, giống như chỉ đến để ăn mắng, cảm giác hơi xấu hổ."
Trần Hán Thăng nghĩ nghĩ rồi nói: "Không thì buổi sáng đến, con mua chút bánh bao sữa đậu nành hay gì đó, vừa hay lấy lý do mang bữa sáng đến."
"Ha ha, vậy cũng được."
Lão Trần cười cười, đầu óc của đứa con vẫn rất linh hoạt.
Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Trần Hán Thăng sờ lên mặt thấy toàn mồ hôi, giật rèm cửa ra một cái "ào", bên ngoài đã tràn ngập ánh sáng mặt trời trắng lóa, không khỏi cảm thấy khô nóng khắp người.
Rất nhanh thôi sẽ đến mùa mà chỗ ngồi xe đạp nóng phỏng mông.
Sau khi rời giường, Trần Hán Thăng lái xe đến khu dân cư của Thẩm Ấu Sở trước, nhân tiện mua một ít bánh bao hấp ở tiệm bán đồ ăn sáng ngay cổng, sau khi lấy chìa khóa mở cửa mới khoảng 7 giờ.
Nhưng mà trong phòng khách vô cùng yên lặng, hẳn là mọi người còn chưa tỉnh dậy, lại có một bóng người đang bận rộn ở phòng bếp.
Trần Hán Thăng đoán không phải Thẩm Ấu Sở thì là Đông Nhi, bởi vì Thẩm Ninh Ninh 7 giờ rưỡi phải đi đến trường rồi, nhất định là đã chuẩn bị xong bữa sáng của mình.
"Anh Tiểu Trần..."
Người ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng động, quả nhiên là Đông Nhi đi tới.
Đông Nhi hoàn toàn không ngờ Trần Hán Thăng sẽ đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên che miệng không nói nên lời.
"A... cái đó... Good morning, Đông Nhi."
Trần Hán Thăng hơi áy náy, dù sao lần trước mình cũng đã đánh tráo hai đứa nhỏ trước mặt cô ấy.
Nhưng mà da mặt hắn vẫn rất dày, nhanh chóng quên việc mình đã lừa Đông Nhi, để bữa sáng xuống, hỏi: "Thẩm Ấu Sở còn chưa dậy à?"
"Chị Ấu Sở dậy rồi, chắc là đang buộc tóc cho A Ninh."
Đông Nhi ngơ ngác trả lời.
"Được, cô đi làm việc của mình đi."
Trần Hán Thăng sửa vạt áo, nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà Trần Hán Thăng không chào hỏi với Thẩm Ấu Sở, bởi vì hắn nghe thấy tiếng động sột soạt trong phòng ngủ, đoán là những người khác cũng sắp dậy rồi.
Trước đó, Trần Hán Thăng định sẽ lấy "kim bài miễn tử" ra trước.
Cho nên hắn trực tiếp bước vào phòng ngủ chính, phòng ngủ chính là phòng của Thẩm Ấu Sở, Trần Tử Khâm ngủ với Thẩm Ấu Sở, nhất định con bé cũng ở bên trong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong phòng có một cục cưng nằm trong nôi, khoảng chừng hơn bảy tháng tuổi, hai bên khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, dù đang ngủ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là con gái lớn của Trần Hán Thăng, Trần Tử Khâm.
Thời tiết dần dần nóng hơn, hôm nay Trần Hán Thăng mặc luôn áo ngắn tay, nhưng mà Trần Tử Khâm vẫn mặc một bộ đồ bông dài tay, trên bụng còn đắp một cái chăn mỏng.
Cục cưng ngủ rất ngon, tiếng nói mớ của người cô bên cạnh cũng không đánh thức nổi con bé.
Trần Lam cũng ngủ chung với Thẩm Ấu Sở, chắc là lại thức đêm lướt web, tới gần trưa mới dậy ăn cơm.
"Cô của con quá lười, rõ ràng vẻ ngoài cũng không tệ lắm nhưng bởi vì lười nên lên đại học năm hai cũng chưa có bạn học nam nào theo đuổi, đúng là số khổ..."
Trần Hán Thăng vừa oán thầm với con gái, vừa cẩn thận ôm cô bé ra ngoài, vừa lúc gặp Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ trên hành lang.
Các cô cũng không ngờ Trần Hán Thăng sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hắn còn ôm Trần Tử Khâm đang ngủ say trên tay.
Bộ dạng lén lút, giống như bọn buôn người bắt cóc trẻ em, hơn nữa Trần Hán Thăng còn có tiền án, cho nên Tiểu Hồ nhanh mồm nhanh miệng lập tức quát: "Làm gì đấy? Cậu lại muốn trộm cục cưng đi à?"
Âm thanh này cũng thật lớn, ông nội và ông bà ngoại của Trần Tử Khâm bị dọa cho tỉnh lại ngay tại chỗ, ba người nhanh chóng khoác áo quần mở cửa ra.
"Mẹ nó!"
Trần Hán Thăng mắng Hồ Lâm Ngữ trong lòng: "Đây là con gái của tôi, tôi còn trộm cái rắm, đợi giải quyết xong Tu La tràng, mặc kệ căn hộ của Tiểu Hồ đã sửa xong hay chưa, ông đây nhất định cũng phải đuổi cô ta đi!"
Nhưng mà, ba vị đại nhân sau khi phát hiện ra Trần Hán Thăng, biểu cảm của bọn họ lại không giống nhau.
Bởi vì trong lòng Lão Trần đều biết cho nên ông tương đối bình tĩnh.
Cha mẹ vợ lại thật sự chuẩn bị ra tay, chỉ thấy Tiêu Hoành Vĩ cởi dép lê ngay tại chỗ, nổi giận đùng đùng đi đến chỗ Trần Hán Thăng.
Lão Tiêu thật sự rất tức giận, năm đó Trần Hán Thăng bắt cá hai tay bị vạch trần, lúc Tiểu Ngư Nhi tỏ ý không muốn kết hôn với Trần Hán Thăng, ông không có đánh Trần Hán Thăng.
Mấy tháng sau, lúc Tiểu Ngư Nhi biết mình mang thai, hơn nữa còn kiên trì muốn sinh, Lão Tiêu cũng không đánh Trần Hán Thăng.
Còn bây giờ Tiểu Ngư Nhi vì không muốn dính dáng vào mối quan hệ phức tạp này, lúc cô chuẩn bị đưa con gái rời đi, Trần Hán Thăng lại đánh tráo đứa nhỏ!
Đây là ý gì?
Chúng tôi không thể chọc vào nên đã muốn trốn đi rồi, Trần Hán Thăng cậu còn không định buông tha, đúng là khinh người quá đáng!
Cho nên, Lão Tiêu thật sự chuẩn bị lấy giày tất cho Trần Hán Thăng mấy phát, đây vẫn là hiệu quả sau khi Lão Trần khuyên nhủ một ngày, nếu không cục trưởng Tiêu còn định sẽ nện cho hắn mấy cú.
Thấy cha vợ sắp đến gần, Trần Hán Thăng không trốn tránh, chỉ lắc lắc Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ say, sau đó "dũng cảm" nói: "Cha, con sai rồi, cha đánh chết con đi!"
"Ơ..."
Cục trưởng Tiêu từ trước đến nay vốn chưa từng có, đột nhiên khí thế bị đình trệ: "Cậu buông cục cưng ra trước đã!"
"Không buông!"
Trần Hán Thăng kiên định nói: "Con muốn ôm con gái nhiều hơn trước khi chết."
"Cậu buông ra!"
Lão Tiêu không dám cướp lại, thậm chí còn không dám quát lớn tiếng, bởi vì sợ đánh thức cháu gái bảo bối.
"Không buông!"
Sao Trần Hán Thăng có thể đồng ý, thật ra con gái chính là kim bài miễn tử, khi đã buông xuống nhất định là sẽ bị đánh.
"Buông!"
"Không buông!"
"Buông!"
"Không buông!"
...
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Lão Tiêu thở hổn hển, ông quay đầu nhìn Trần Triệu Quân: "Trần Triệu Quân, đây là con trai của ông sao? Lại còn dùng con gái ruột của mình làm lá chắn!"
"Ôi..."
Lão Trần thở dài một hơi, tuy ý tứ sâu xa của Trần Hán Thăng là muốn duy trì quan hệ "cha vợ và con rể", nhưng mà hành động này cũng rất không biết xấu hổ.
Tuy rằng hành động rất mất mặt, nhưng đúng là rất có hiệu quả.
Bởi vì giằng co một lúc như vậy, cuối cùng Lão Tiêu ném dép lê xuống, đối diện với gương mặt đỏ bừng của cháu ngoại, trái tim của cục trưởng Tiêu không có cách nào cứng rắn được.
"Mẹ!"
Trần Hán Thăng được lợi còn khoe mẽ, hắn lại chuyển hướng về phía Lữ Ngọc Thanh: "Hay là mẹ cũng đánh con mấy cái đi, dù sao con đảm bảo sẽ không chạy."
"Cậu ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, tôi đánh thế nào được!"
Lữ Ngọc Thanh trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng, tức giận nói: "Nếu tôi sớm biết có ngày hôm nay thì hồi trung học đã đưa Tiểu Ngư Nhi chuyển trường học, cho nó cả đời cũng không gặp cậu."
"Phì!"
Hồ Lâm Ngữ còn nhổ nước bọt ngay trước mặt, bày tỏ sự xấu hổ vì hành vi đó.
"Hồ béo thì biết cái gì? Có chút trình độ là có thể làm võ sư à?"
Thật ra Trần Hán Thăng khá đắc ý, chỉ cần thoát được lần này, sau này cha mẹ vợ sẽ không làm gì nữa.
"Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng thuận lợi..."
Khi Trần Hán Thăng đang cảm thấy phấn chấn trong lòng, trong khóe mắt đột nhiên thấy có một bóng người đang đi tới.
"Chẳng lẽ Lão Tiêu còn tức giận sao?"
Sau khi quay đầu lại, Trần Hán Thăng mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Thẩm khờ khạo.
Trần Hán Thăng ban đầu cũng không đặt Thẩm Ấu Sở trong lòng, đây là một người phụ nữ hiền thục dịu dàng như nước, cô truyền thống như vậy, lại yêu mình như vậy...
Nhưng mà!
Chính là Thẩm khờ khạo dịu dàng như nước này, cô đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Trần Tử Khâm từ trong lòng Trần Hán Thăng.
"Hở?"
Trần Hán Thăng chớp mắt, vẻ mặt có vẻ hơi khó hiểu, Thẩm Ấu Sở muốn làm gì?
Ngay sau đó, Trần Hán Thăng phát hiện trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thẩm Ấu Sở đã ngấn nước mắt, sau đó giơ nắm đấm nhỏ lên đập vào vai hắn.
Trần Hán Thăng sững sờ.
Đây là Thẩm Ấu Sở, cô tình nguyện chịu tủi thân còn hơn là làm cho mình khó xử, hai người quen nhau nhiều năm như vậy, cô chưa từng nặng lời một câu nào.
Nhưng mà hôm nay, sao cô ấy lại đánh mình rồi?
"Sao em lại đánh anh?"
Trần Hán Thăng ngơ ngác hỏi như một kẻ ngốc.
"Anh ôm bé út của em đi rồi..."
Thẩm Ấu Sở vừa đánh Trần Hán Thăng vừa nghẹn ngào lẩm bẩm: "Còn trở về, còn trở về, còn trở về..."
Động tác của Thẩm Ấu Sở thật ra rất nhẹ, nhưng trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, ngay cả trái tim không biết xấu hổ, không bị trói buộc kia cũng giống như bị thứ gì đó chọc thật mạnh.
Đau nhói.