Nếu như nói, vết cắn kia của Tiêu Dung Ngư ở sân bay là thương tổn về mặt vật lý, thì cái của Thẩm Ấu Sở chính là một đả kích ma thuật, “phòng thủ về mặt vật lý” của Trần Hán Thăng tương đối cao, cho nên cho dù cánh tay bị chảy máu cũng không coi là chuyện gì đáng kể.
Có điều đối mặt với sự đả kích ma thuật này, trong nháy mắt Trần Hán Thăng đã bị phá vỡ, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm khờ khạo đánh bản thân mười mấy lần, cuối cùng vẫn là Tiểu Hồ ra mặt khuyên can Thẩm Ấu Sở dừng lại.
Thực ra thì Hồ Lâm Ngữ cũng rất hoảng sợ, bởi vì tính cách của Thẩm Ấu Sở quá mức dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên từ trước tới giờ chính cô ấy vẫn luôn đảm nhiệm nhân vật nữ hiệp "bênh vực kẻ yếu, oán hận những kẻ vô lại", hiện giờ là lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở "đánh" Trần Hán Thăng, bí thư Hồ ngược lại lại cảm thấy không nên náo loạn đến mức độ này.
Cho nên mới nói, Tiểu Hồ người này cũng rất thú vị.
Có điều sau khi Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ về phòng ngủ, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Vốn dĩ là Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh chuẩn bị mạnh mẽ giáo huấn Trần Hán Thăng một hồi, sau đó tên khốn kiếp này lại ôm lấy con gái làm bia đỡ đạn, hai người lão Tiêu không biện pháp gì, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Có điều bây giờ nhìn thấy trạng thái thất thần và mê man của Trần Hán Thăng, bọn họ lại cảm thấy có chút đáng thương, cho nên mới nói châm ngôn vẫn luôn nói rất đúng, người đáng thương tất sẽ có chỗ đáng trách.
"Đi về thay quần áo trước đi."
Lữ Ngọc Thanh vỗ vỗ vai chồng mình, vừa nãy bọn họ đi ra quá vội vàng, trên người vẫn đang mặc áo ngủ.
"Được."
Lão Tiêu cũng gật đầu một cái, hiện tại ông cũng không có ý định tiếp tục giáo huấn Trần Hán Thăng nữa.
Đợi đến khi Đông Nhi cũng kéo A Ninh tới phòng ăn ăn cơm, trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con lão Trần.
Trần Triệu Quân đỡ con trai ngồi một chút, quan sát vẻ mặt Trần Hán Thăng chậm rãi khôi phục lại bình thường, lão Trần mới cảm khái nói: "Phụ nữ vốn nhu nhược, nhưng khi làm mẹ thì lại mạnh mẽ, huống hồ Tiểu Thẩm vốn dĩ đã rất cứng cỏi từ trong xương cốt."
"... "
Trần Hán Thăng im lặng không nói lời nào.
Trần Triệu Quân cũng không ngại, tiếp tục hỏi: "Con dự định lúc nào thì đưa Trần Tử Bội trở về đây."
"Lúc nào à?"
Hai tay Trần Hán Thăng không ngừng đan chéo xoa bóp lẫn nhau, chứng tỏ trong lòng hắn cũng đang hết sức xoắn xuýt, một lúc lâu sau vẫn khẽ cắn răng nói: "Vẫn muốn đợi thêm một chút nữa."
"Haizz!"
Trần Triệu Quân không có đánh giá, ông đương nhiên biết hiện giờ thời gian đổi lại càng lâu, tình cảm giữa hai chị em nhỏ và mẹ của hai đứa sẽ càng sâu, hành động Thẩm Ấu Sở ôm lấy Trần Tử Khâm vừa nãy, tự nhiên giống như là con gái của chính mình vậy.
"Nhưng con phải biết rằng."
Lão Trần nhắc nhở: "Thời gian đổi lại càng lâu, Tiểu Thẩm và Tiểu Ngư Nhi có thể sẽ càng tức giận, sau đó con và hai đứa nó phải làm sao bây giờ đây?"
"Làm sao bây giờ ư?"
Trần Hán Thăng tự giễu cười một tiếng, hiện giờ mà hành hạ các cô thì có biết bao nhiêu khổ sở đây, sau này muốn theo đuổi lại thì cũng sẽ có nhiều khó khăn, câu nói "Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng" có thể không phải chỉ là một lời nói suông.
Có điều hiện giờ cũng không còn cách nào khác, Trần Hán Thăng hít mũi một cái, đột nhiên đứng lên nói: "Dù sao ở lại chỗ này cũng không được chào đón, ba, vậy con đi trước đây."
"Con không ăn sáng sao?"
Lão Trần dù sao cũng là cha ruột, ông vẫn luôn rất quan tâm con trai.
"Không ăn, không thấy ngon miệng."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn phòng ngủ của Thẩm Ấu Sở, sau đó cúi thấp đầu đi ra ngoài.
"Hiện giờ con đang hồn vía lên mây, đừng nên lái xe."
Lão Trần đi theo tới cửa thang máy, dặn dò: "Để cho tài xế tới đón một chút đi."
"Biết rồi biết rồi."
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn phất tay một cái: "Cha trở về đi thôi, con đi tản bộ một chút, không được thì sẽ gọi Vương Tử Bác ra đón."
…
Động tĩnh Trần Hán Thăng rời đi, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh trong phòng ngủ cũng nghe thấy được, Lữ Ngọc Thanh một bên thay quần áo, một bên nói với chồng mình rằng: "Tiểu Thẩm bình thường luôn dịu dàng mềm mại, nói chuyện với tôi mặt đều sẽ đỏ lên, không ngờ vừa rồi con bé đó sẽ đánh Trần Hán Thăng."
"Tôi cũng có hơi bất ngờ."
Tiêu Hoành Vĩ nói: "Điều này cũng chứng tỏ một phần hành vi của Trần Hán Thăng tồi tệ như thế nào!"
"Tôi đi khuyên nhủ con bé, nội tâm của đứa nhỏ này đặc biệt chết rồi, khóc nhiều sẽ ăn không ngon, vì Trần Hán Thăng thì không đáng chút nào."
Sau khi thay quần áo xong xuôi, Lữ Ngọc Thanh trực tiếp đi về phía phòng ngủ chính, để lại một mình lão Tiêu đang sững sờ.
"Vậy mà, cũng đã quan tâm Thẩm Ấu Sở sao?"
Tiêu Hoành Vĩ nhíu mày một cái.
Lão Tiêu vì còn có công việc ở Cảng Thành, cho nên chỉ có thể tới đây một chuyến vào những lúc nghỉ hoặc là cuối tuần, có điều nguyên nhân chính là như vậy, ông có thể cảm nhận được rõ ràng địch ý của vợ mình đối với Thẩm Ấu Sở đang dần dần giảm đi.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, đương nhiên là giúp đỡ Thẩm Ấu Sở chăm sóc Trần Tử Khâm.
Bé Tiểu Ngư Nhi chính là tâm can bảo bối của Lữ Ngọc Thanh, ai đối xử tốt với Bé Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh sẽ nhìn người vừa mắt.
Một nguyên nhân khác, tính cách của Thẩm Ấu Sở cũng thắng được sự ưu ái của Lữ Ngọc Thanh.
Lữ Ngọc Thanh là người có yêu cầu rất cao đối với giá trị nhan sắc, theo thông lệ thì chính là "Hiệp hội ngoại hình", tiêu chuẩn này đối với tư lệnh Hồ mà nói có lẽ là cả đời đều sẽ không vượt qua nổi ngưỡng cửa, nhưng Thẩm Ấu Sở lại dễ dàng đạt đến.
Trong quá trình tiếp xúc sau này, Lữ Ngọc Thanh phát hiện thật ra Thẩm Ấu Sở không phải kiểu "tâm cơ rất sâu, giỏi quyến rũ đàn ông" giống như những gì trong tưởng tượng của mình , đứa nhỏ này đi ra ngoài mua thức ăn cũng có thể nói lắp, có lúc ở nhà nói không lại Hồ Lâm Ngữ hoặc là Trần Lam, cô bèn dứt khoát rầu rĩ không lên tiếng, tùy ý để các cô "bắt nạt" .
Bình thường những lúc đi tản bộ, Thẩm Ấu Sở căn bản sẽ không tụ tập nói chuyện phiếm với hàng xóm, chỉ ôm Trần Tử Khâm đi nhận biết các loại hoa cỏ cây cối; lúc Trần Tử Khâm ngủ, Thẩm Ấu Sở nếu không đọc sách, thì chính là lau lá cây cho mấy cây xanh ngoài ban công, đương nhiên càng nhiều lúc vẫn là nhìn bức ảnh của Trần Tử Bội mà rơi nước mắt.
Bên trong thể chế của cán bộ lãnh đạo cấp phòng như Lữ Ngọc Thanh này, thực ra cá nhân tu luyện vô cùng sâu, người trẻ tuổi ở trước mặt bà căn bản không có cách nào ngụy trang được, sau khi nhận ra được “bộ mặt thật” của Thẩm Ấu Sở, Lữ Ngọc Thanh đầu tiên là buông lỏng cảnh giác, sau đó bèn hình thành một tư duy như vậy:
Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở đều không có sai, người sai chính là Trần Hán Thăng, hai cô gái này đều là người vô tội.
Cái tư duy này vô cùng quan trọng, bởi vì nó không chỉ làm thay đổi thái độ của Lữ Ngọc Thanh đối với Thẩm Ấu Sở, hơn nữa những lúc hai mẹ con Lữ Ngọc Thanh và Tiểu Ngư Nhi cùng tán gẫu với nhau, nó cũng sẽ dẫn dắt xúc tiến mối quan hệ của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở càng ngày càng trở nên hòa hợp.
…
Lữ Ngọc Thanh cũng không biết suy nghĩ trong lòng của chồng mình, sau khi bà gõ của "cốc cốc cốc", Hồ Lâm Ngữ đứng dậy mở cửa ra, nhìn thấy là Lữ Ngọc Thanh thì hơi ngẩn ra.
Bình thường Lữ Ngọc Thanh rất ít khi đến phòng ngủ, không biết bà ấy "tùy tiện quấy rối" là có ý gì.
Thẩm Ấu Sở đang ngồi ở trên mép giường, trên khuôn mặt mang theo hai hàng nước mắt óng ánh, vai vẫn còn đang run run.
Trần Tử Khâm được đặt thoải mái ở trên giường em bé, vẫn đang nhắm mắt lại ngủ say như chết.
"Sao vẫn còn đang khóc vậy, Trần Hán Thăng đã đi rồi."
Lữ Ngọc Thanh đi đến trước mặt cháu gái ngoại, khom lưng nhìn Bé Tiểu Ngư Nhi bụ bẫm một chút, trong ánh mắt đều là sự thỏa mãn và thương yêu, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Lúc Tiểu Ngư Nhi vừa tới nước Mỹ bên kia, con bé cũng thường xuyên khóc, tôi nói với con bé như vậy, con vì Trần Hán Thăng mà lòng đau như cắt thì rất không đáng, nếu như khóc hỏng cả thân thể rồi, thì sau này Trần Tử Khâm phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ con không muốn cùng con bé lớn lên sao … "
"Lữ Ngọc Thanh … Mẹ của Tiêu Dung Ngư … lại đang an ủi Ấu Sở … "
Hồ Lâm Ngữ vô cùng kinh ngạc, có điều nghiêm túc nghĩ lại một chút, thì gần đây mẹ của Tiêu Dung Ngư và Ấu Sở ở chung với nhau dường như thực sự không tồi.
"Lẽ nào giữa hai phe thật sự muốn biến chiến tranh thành tơ lụa ư?"
Tiểu Hồ nói thầm trong lòng: "Đây không phải đúng lúc rơi vào trong kế hoạch của Trần Hán Thăng sao?"
"... Cho nên mới nói, cô và Tiểu Ngư Nhi đều muốn tích cực đối mặt với cuộc sống, không muốn bởi vì Trần Hán Thăng mà làm rối loạn tiết tấu của bản thân."
Lữ Ngọc Thanh không có nói quá nhiều, có điều phương thức nói chuyện rất thân cận, cuối cùng còn giục một câu: "Nhanh chóng đi ra ăn cơm một chút đi, một lát nữa cô còn phải gọi video với Trần Tử Bội đấy. Hôm nay Tiểu Ngư Nhi mang theo Trần Tử Bội tới phố người Hoa chơi đùa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghe con bé nói về phố người Hoa trong truyền thuyết một chút."
Sau khi nói xong, Lữ Ngọc Thanh mới mỉm cười chuẩn bị đi ra ngoài.
Bởi vì Lữ Ngọc Thanh cố ý tới an ủi Thẩm Ấu Sở, ấn tượng của Hồ Lâm Ngữ đối với bà có chút chuyển biến, cố ý lui ra phía sau hai bước, muốn biểu đạt một sự tôn trọng của vãn bối đối với trưởng bối.
Có điều không ngờ tới là, Lữ Ngọc Thanh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hồ mập một chút, lễ phép "Ừ" một tiếng, sau đó mắt nhìn thẳng rời đi.
"Mẹ nó! Ngay cả 'Cám ơn' cũng không nói một tiếng sao?"
Tư lệnh Hồ này bị chọc tức hỏng rồi, hoá ra Lữ Ngọc Thanh chỉ thay đổi thái độ đối với Thẩm Ấu Sở xinh đẹp thôi, đối với những người không xinh đẹp kia, bà vẫn kiêu ngạo như vậy.
…