Lữ Ngọc Thanh khuyên bảo vẫn là có tác dụng, hơn nữa em gái Thẩm Ninh Ninh cũng phải đến trường học, cho nên Thẩm Ấu Sở vẫn xoa xoa nước mắt, từ phòng ngủ đi tới phòng ăn.
A Ninh vừa ăn sáng xong, có điều tóc của cô bé đã được Thẩm Ấu Sở chải kỹ, sách vở đồ dùng học tập trong cặp sách cũng đã được Thẩm Ấu Sở kiểm tra qua, ngay cả bình nước nhỏ mang tới trường học cũng đã được Thẩm Ấu Sở rửa sạch rồi.
Thẩm khờ khạo chính là biết săn sóc như vậy đấy, thế cho nên Lữ Ngọc Thanh cũng từ từ thay đổi cái nhìn, toàn thế giới cũng chỉ còn lại mỗi Trần Hán Thăng là vẫn tiếp tục bắt nạt cô.
Bởi vì cục cưng còn nhỏ, bình thường đều là Đông Nhi hoặc là Hồ Lâm Ngữ đưa A Ninh tới trường học, có điều Thẩm Ấu Sở sẽ cùng em gái đi xuống dưới lầu.
Ngày hôm nay là Đông Nhi đưa A Ninh đi học, lúc ba người ở trong thang máy, Thẩm Ấu Sở giúp A Ninh chỉnh trang lại cổ áo đồng phục học sinh và khăn quàng đỏ, Đông Nhi tránh anh Tiểu Trần, ngược lại nói tới hành vi xâm phạm quyền lợi của "quán trà sữa Ngộ Kiến".
"Chị … "
Có điều, Thẩm Ninh Ninh vẫn không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chị không thích anh trai nữa, cho nên mới đánh anh ấy đúng không."
Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút, không ngờ tới A Ninh cái gì cũng đều đã nhìn thấy, hơn nữa bên trong cặp mắt to xinh đẹp kia của em gái còn có một chút bất lực và hoài nghi, rất giống trạng thái của những người bạn nhỏ sau khi nhìn thấy cha mẹ cãi nhau.
"Chị và anh trai chỉ là đang cãi nhau mà thôi."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy vai em gái: "Anh trai là cha của Tử Bội mà, làm sao chị có thể không thích anh ấy chứ."
"Em biết rồi!"
Thẩm Ninh Ninh nhận được đáp án này, gật đầu lia lịa, sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
"Haizz ! "
Đông Nhi đau lòng xoa xoa đầu A Ninh.
Cha của A Ninh mất sớm, lại còn phải rời khỏi cha mẹ ruột từ rất sớm, anh Tiểu Trần và chị Ấu Sở trong lòng cô bé đại khái chính là nhân vật giống như "ba mẹ" vậy, cho nên khi nhìn thấy bọn họ cãi nhau khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bất an.
Có điều về vấn đề này, A Ninh cũng thật sự đúng là một mối lo ngại đây.
Bản thân Đông Nhi cảm thấy, cho dù là chị Ấu Sở hay là Tiêu Dung Ngư kia, các cô ấy chắc hẳn vẫn còn tình cảm rất sâu đậm đối với anh Tiểu Trần, chỉ có điều bây giờ còn có hiểu lầm rất sâu.
Đợi đến khi đổi lại cục cưng rồi, trải qua sự nỗ lực của anh Tiểu Trần, hiểu lầm sớm muộn gì cũng sẽ được từ từ giải trừ.
"Có điều … hiện giờ những người bạn nhỏ đều thật là lợi hại nha."
Đông Nhi cũng có chút cảm khái, A Ninh năm nay mới lớp một, nhưng dưới sự tuyên truyền khắp đất trời của TV và mạng Internet, cô bé cũng biết đến từ " thích" này, bản thân mình hình như sau khi lên cấp hai mới hiểu được.
Xuống dưới lầu, Thẩm Ấu Sở căn dặn em gái "cố gắng học tập, nghe lời thầy cô, uống nước không cần nóng quá …" giống như thường ngày, sau đó nhìn theo em gái rời khỏi khu dân cư.
Lúc về đến nhà, Thẩm Ấu Sở đã hoàn toàn khôi phục "bình thường", cô chỉ lo sẽ chuyển loại tâm tình này sang người bà ngoại, cho nên liền che giấu thật sâu ở trong lòng.
Sau khi ăn sáng xong, hai người cha đều dự định về Cảng Thành, lão Tiêu là bởi vì còn có công việc, lão Trần sau khi thăm cháu gái xong đã thỏa mãn rồi, vẫn quyết định dành thời gian riêng cho "ba đời tổ tôn" Lữ Ngọc Thanh, Thẩm Ấu Sở, Trần Tử Khâm này.
Cũng may ba đời tổ tôn hiện giờ đã có sắp xếp được một thời gian biểu rồi, ví dụ như lúc hơn 9 giờ sáng, vừa đúng lúc thời gian bên nước Mỹ là chạng vạng khoảng 6 giờ, Tiêu Dung Ngư đã chuẩn bị gọi video.
Đây là thời điểm vui vẻ nhất trong mỗi ngày của Lữ Ngọc Thanh, bà ôm lấy Trần Tử Khâm ngồi trước màn hình máy vi tính từ rất sớm, chờ đến khi tiếng cuộc gọi video "tút tút tút …" vang lên, trên màn hình máy vi tính nhảy ra hai bóng người.
Một lớn một nhỏ, người lớn chính là Tiêu Dung Ngư, người nhỏ chính là Trần Tử Bội.
"Con gái!"
Lữ Ngọc Thanh vui mừng kêu lên.
"Mẹ ! "
Tiêu Dung Ngư cũng ngọt ngào chào hỏi.
"Nhìn xem đây là ai nào, đây có phải mẹ không, cục cưng gọi mẹ đi … "
Lữ Ngọc Thanh trêu đùa Bé Tiểu Ngư Nhi trong lồng ngực, hai người hiện giờ gọi video đã không nói chuyện về đề tài "bú sữa" nữa, bởi vì mọi người cũng đã đạt được một loại ăn ý "ước định mà thành", không cần thêm những câu hỏi này nữa.
Có điều Bé Tiểu Ngư Nhi không có gọi "mẹ", mà là ngồi ở trên đùi bà ngoại, dùng một giọng sữa nhỏ mơ hồ không rõ nhỏ quay về phía màn hình máy vi tính gọi "Cô ơi cô ơi …".
Bé Tiểu Ngư Nhi hiện giờ đã được bảy tháng tuổi rưỡi rồi, vào lúc này đã có thể bắt chước nói theo người lớn, đương nhiên cô bé cũng không hiểu rõ ý nghĩa thực sự là gì, có lẽ phải đến sau một tuổi mới có thể hiểu rõ những từ ngữ ba hoặc là mẹ này là chỉ những ai.
Nhưng mà, "Cô ơi cô ơi" là có ý gì đây?
"Mẹ biết rồi."
Lữ Ngọc Thanh đột nhiên phản ứng lại: "Là Trần Lam! Gần đây con bé đều ôm Bé Tiểu Ngư Nhi cả ngày, ý muốn bảo cục cưng gọi 'cô ơi', có lẽ cũng vì từ cô phát âm khá là đơn giản, cho nên cứ luôn gọi như vậy."
Lữ Ngọc Thanh nói xong còn có chút ảo não: "Con bé ngốc này, không dạy cục cưng gọi ba gọi mẹ, mà gọi cô cái gì chứ."
"Không có chuyện gì đâu, A Lam vốn dĩ cũng là cô mà."
Tiêu Dung Ngư cười nói: "Cục cưng lên tiếng là tốt rồi, Trần Tử Bội hiện giờ còn rất ít khi nói chuyện đấy."
Tính cách của hai chị em nhỏ thực sự là khác biệt, chị gái Trần Tử Khâm đang gọi "Cô ơi cô ơi" loạn lên, thì em gái Trần Tử Bội vẫn đang mở to đôi mắt hoa đào trong suốt, ngơ ngác nhìn vào camera.
"Làm gì có chuyện gọi cô trước chứ."
Có điều, Lữ Ngọc Thanh đối với phương diện này khá là kiên trì: "Mấy ngày nay mẹ sẽ dạy dỗ cục cưng nhiều, thẻ căn cước cũng sắp tới tay con rồi, đợi con về nước, chuẩn bị nghe Bé Tiểu Ngư Nhi gọi mẹ đi!"
"A … "
Tiêu Dung Ngư nghe thấy "về nước", sắc mặt hơi hơi thay đổi một chút, có điều rất nhanh đã che giấu đi, hỏi: "Thẩm Ấu Sở đâu, để cho cô ấy tới gặp con gái một chút."
"Cô ấy đang ở trong phòng khách."
Lữ Ngọc Thanh nói: "Tính cách Tiểu Thẩm thật tốt, nơi này rõ ràng là nhà của mình, nhưng lúc chúng ta gọi video không gọi cô ấy, cơ bản cô ấy sẽ không lại đây."
Câu nói này chính là cái gọi là "dẫn dắt xúc tiến mối quan hệ giữa Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở càng ngày càng trở nên hòa hợp", bởi vì án tượng của Lữ Ngọc Thanh đối với Thẩm Ấu Sở càng cao càng tốt, cho nên thể hiện ở trong hành động cử chỉ hàng ngày.
"Mặt khác, mẹ nói với con một chuyện này."
Lữ Ngọc Thanh thở dài nói: "Buổi sáng ngày hôm nay Trần Hán Thăng có tới đây, cha con và mẹ vốn dĩ muốn đánh cho hắn một trận, kết quả tên khốn kiếp này núp ở phía sau cục cưng không dám đi ra, ngay lúc chúng ta đang bó tay toàn tập, Tiểu Thẩm đi tới vừa khóc vừa đánh Trần Hán Thăng, mẹ nhìn còn có chút khó chịu … "
Lữ Ngọc Thanh kể lại chuyện hồi sáng một lần, Tiêu Dung Ngư nghe xong thì gật đầu một cái, biểu thị trong lòng mình đã hiểu rồi.
Sau đó, Lữ Ngọc Thanh lại nói chuyện với con gái một chút, toàn bộ đều là mặc sức tưởng tượng về cuộc sống của Tiêu Dung Ngư sau khi về nước.
Tiểu Ngư Nhi vẫn đang mỉm cười gật đầu, giống như đang đáp lại sự an bài của mẹ vậy.
"Tiểu Thẩm."
Một lát sau, Lữ Ngọc Thanh đi ra ngoài gọi Thẩm Ấu Sở, cười tủm tỉm nói: "Con gái cô ngày hôm nay đặc biệt chơi rất vui, mau tới nhìn một chút đi."
Sau khi Thẩm Ấu Sở bước vào thư phòng, phát hiện bé Tiểu Ngốc Nghếch đang mặc một bộ áo khoác gấu nhỏ vàng nhạt, áo khoác phía sau lưng là một chú gấu Pooh đáng yêu, sau đó trên đầu Trần Tử Bội, còn cài một cái nơ bướm hình chuột Mickey mềm mại.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch vốn dĩ rất bụ bẫm đáng yêu, ăn mặc như vậy càng làm ngoại hình trông đáng yêu hơn.
Không cần phải nói chắc chắn là Tiêu Dung Ngư ra tay rồi, đối với một người mẹ có tâm tình thiếu nữ như cô ấy mà nói, con gái quả thực chính là một "bản thân" khác.
Cô ấy có thể mua những bộ quần áo đáng yêu kia, dựa theo sự yêu thích của bản thân mà ăn mặc cho cục cưng, nếu như Trần Hán Thăng không có một chân đạp hai thuyền, trong suy nghĩ của Tiểu Ngư Nhi, chắc chắn sẽ có kế hoạch một nhà ba người mặc áo đôi đi dạo phố.
"Thật là đáng yêu ! "
Thẩm Ấu Sở cũng không nhịn được mà khen.
"Đáng yêu đúng không."
Tiêu Dung Ngư bây giờ trao đổi với Thẩm Ấu Sở đã không còn khúc mắc gì nữa, cô cười nói: "Ngày hôm nay ở phố người Hoa tôi có mua mấy bộ, cũng không biết tại sao, chỉ cần thấy được những bộ áo quần nhỏ kia, tôi liền tưởng tượng đến dáng vẻ con gái mặc ở trên người."
Lúc Tiêu Dung Ngư nói đến "con gái", cũng không có nói rõ chính xác là ai, bình thường mà nói hẳn là Trần Tử Khâm, nhưng bây giờ Bé Tiểu Ngư Nhi đang trong nước, cho nên cô rất có thể là đang nói Trần Tử Bội.
Có điều không ai phát hiện ra cái logic sai lầm này, tiếp đó Tiêu Dung Ngư bèn nói với Thẩm Ấu Sở về những chuyện chơi đùa thú vị ở phố người Hoa ngày hôm nay, rất nhiều du khách đều tranh giành nhau muốn chụp ảnh chung với Trần Tử Bội.
"Tôi lo lắng quá không an toàn, cho nên đều từ chối."
Tiêu Dung Ngư nhấc lên một túi đồ ăn vặt, có chút kiêu ngạo nói: "Có điều bọn họ vẫn rất yêu thích Trần Tử Bội, cứng rắn nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào đây."
Cái thần thái này, quả thực là đang khoe khoang con gái của bản thân mà.
Không lâu sau Lương thái hậu cũng tới đây, bà cũng rất nhớ cháu gái lớn mà, chuyển cái ghế sang cũng tham gia vào.
Bầu không khí giữa sáu người cứ hòa hợp như vậy, mãi đến tận khi bé Tiểu Nghốc Nghếch đã chơi một ngày mệt mỏi bắt đầu ngáp, Bé Tiểu Ngư Nhi cũng giẫy giụa muốn xuống lầu tắm nắng, mọi người mới lưu luyến không rời chuẩn bị kết thúc.
Nhìn độ dài thời gian dài ngắn, đã bất tri bất giác hàn huyên tận "00: 57: 33", thực sự là một chút cũng không có cảm giác được.
Có điều trước khi cúp máy, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Vấn đề xâm phạm quyền lợi kia của quán trà sữa, cô dự định giải quyết thế nào?"
"Chúng tôi đã tìm đến rất nhiều lần, nhưng bọn họ đều không nghe, cho nên … "
Thẩm Ấu Sở chu khuôn mặt nhỏ nhắn, dừng một chút rồi nói: "Chúng tôi chuẩn bị thu thập bằng chứng tiến hành thưa kiện."
"Sau khi Trần Hán Thăng về nước, anh ấy cũng không có giúp đỡ gì sao?"
Tiêu Dung Ngư hỏi.
"Tôi không nói cho anh ấy biết."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái.
Tiêu Dung Ngư hơi cau mày, trước tiên không nói tới chuyện căn cơ thế lực của Trần Hán Thăng ở Kiến Nghiệp, bản thân cô cũng đã nói với hắn, hơn nữa còn có đám người Vương Tử Bác kia nữa, cho nên Trần Hán Thăng nhất định là đã biết rồi.
"Nhưng mà tại sao anh ấy thờ ơ không động lòng chứ, không giống với tính khí của Tiểu Trần chút nào … "
Tiêu Dung Ngư có chút buồn bực, có điều cô không có lưu lại ở đề tài này quá lâu, sau khi nói thêm hai câu nữa thì kết thúc cuộc gọi video.
…
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Tiêu Dung Ngư và Lương thái hậu đi ăn cơm tối, ăn xong lại cùng nhau giúp Trần Tử Bội tắm rửa, giống như Thẩm Ấu Sở chăm sóc Trần Tử Khâm như vậy, Tiêu Dung Ngư chăm sóc Trần Tử Bội cũng đã thành thói quen rồi.
Ngay cả sau khi tắm xong, cũng là Tiêu Dung Ngư ôm bé Tiểu Nghốc Nghếch thơm ngát đi vào phòng ngủ.
Một là Tiêu Dung Ngư cần cho bú sữa, hai là Lương Mỹ Quyên nghe theo lời dặn dò của Trần Hán Thăng, trận này tuyệt đối không nên cướp cục cưng, thứ ba, hiện giờ bé Tiểu Nghốc Nghếch càng ỷ lại vào Tiêu Dung Ngư, suy cho cùng cũng chỉ mới bảy tháng tuổi, tính ỷ lại của em bé đối với "mẹ" sẽ càng to lớn hơn.
Một buổi tối không nói chuyện, sáng hôm sau Chu Thái Văn có việc phải đi ra ngoài, cô ấy ngoại trừ đảm nhiệm vị trí thư ký thân cận của Trần Hán Thăng ở nước Mỹ ra, thì còn nhiệm vụ công việc nữa.
Hiện tại Trần Hán Thăng đã về nước, cô ấy cũng có thời gian tiến hành khảo sát.
Tiêu Dung Ngư dẫn theo Trần Tử Bội đi tản bộ ở công viên bên cạnh, đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nhỏ, thì ra là các nhân viên cộng đồng đang kiểm tra sửa chữa đường ống dẫn khí và thiết bị báo khói theo thông lệ, nhưng Lương thái hậu và bảo mẫu đều sẽ không trao đổi.
Sau khi Tiêu Dung Ngư trở về, dùng tiếng Anh thông thạo xử lý chuyện này, công nhân để lại một tấm biên lai rồi rời đi.
"Nước Mỹ bên này thực là kỳ lạ, trong nhà còn có cả thiết bị báo khói nữa."
Lương Mỹ Quyên cũng xem không hiểu tờ biên lai, cho nên ném lại cho Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư cười lấy tới nhìn qua, vẻ mặt “soạt” thay đổi một chút, cô không chút biến sắc nhét tờ biên lai vào túi áo của mình, sau đó đi tới cửa, yên lặng nhìn chằm chằm vào biển số nhà.
Nếu như không cẩn thận quan sát, căn bản sẽ không phát hiện ra dọc theo biển số nhà từng có dấu vết bị cạy động, giống như đã từng bị thay đổi qua vậy.
"Thì ra là như vậy … "
Tiêu Dung Ngư hình như có ngộ ra điều gì đó, chẳng trách bản thân mình lại không thu được thẻ căn cước.
Có điều cô vẫn không trực tiếp kết luận, lúc xế chiều, Tiêu Dung Ngư lại quan sát địa chỉ nhà của những hàng xóm xung quanh một chút như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng còn tìm một lý do liên hệ với công nhân kiểm tra sửa chữa ngày hôm qua, cuối cùng cũng xác định được vụ "Nhầm lẫn biển số nhà" này.
Lúc này Tiêu Dung Ngư mới lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nói chuyện này với mẹ, nhưng trước lúc ấn xuống nút gọi, cô lại chậm rãi buông xuống.
Nếu mình về nước, Trần Tử Bội phải làm sao bây giờ?
"Ít nhất phải an bài xong cho con bé, thì mình mới có thể yên tâm quay về … "
Tiêu Dung Ngư dự định trước tiên không nói cho mẹ biết, nếu không trong nước chắc chắn lại "nổ tung", bởi vì đây nhất định là phương pháp xử lí mà Trần Hán Thăng làm ra.
Buổi tối lúc gọi video, Tiêu Dung Ngư quả nhiên không có nói chuyện này với Lữ Ngọc Thanh, thậm chí cô cũng không có nói cho Lương Mỹ Quyên biết, tất cả đều không có gì khác biệt so với bình thường.
Chỉ là trước khi đi ngủ, lúc trong phòng ngủ chỉ có hai người cô và Bé Tiểu Nghốc Nghếch, Tiêu Dung Ngư một bên kiên trì xoa bóp thân thể cho cục cưng, một bên lầu bà lầu bầu nói: "Ba con nghĩ trăm phương ngàn kế để trói chúng ta cùng ở đây với nhau, con nói xem phải làm sao bây giờ đây?"
"A … Y … A … "
Trần Tử Bội không hiểu ý nghĩa của những câu nói này, nhưng cô bé được xoa bóp rất thoải mái, hài lòng nở nụ cười về phía Tiêu Dung Ngư, lộ ra một chiếc răng sữa nhỏ vừa lộ đầu.
"Con hiện giờ thật thoải mái nha."
Tiêu Dung Ngư cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô cùng giống với Thẩm Ấu Sở kia, hỏi ngược lại: "Nhưng mà mẹ đã phát hiện bí mật này, nếu như muốn về nước ba của con chắc chắn sẽ không ngăn được, khi đó ai sẽ chăm sóc con đây?"
"A a a … "
Trần Tử Bội kêu a a a a, cục cưng bảy tháng tuổi đã có thể tương tác cùng với "mẹ".
"Ừ, bà nội sẽ chăm sóc con mà."
Tiêu Dung Ngư giống như nghe hiểu, tự mình nói với mình: "Vậy con muốn bú sữa mẹ thì phải làm sao bây giờ, chị gái còn chưa cai sữa đâu, làm sao con có thể cai sữa trước được đây … "
"Hô ! "
Ngực Tiêu Dung Ngư có chút khó chịu, cô đã thật sự có cảm tình với Trần Tử Bội, nếu không phải vậy nào có sẽ gây khó dễ như vậy chứ.
"Con đi ngủ trước đi, ngủ đi, ngủ đi … Tóm lại sẽ không để cho con chịu đói đâu."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng đặt Bé Tiểu Nghốc Nghếch bên người, trong miệng dụ dỗ cục cưng đi ngủ, trong đầu suy nghĩ xem bản thân nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc ngay cả Tiêu Dung Ngư cũng có chút mơ hồ, đột nhiên cảm giác được có món đồ gì đó leo lên trên người mình, vừa mở mắt ra hóa ra là Trần Tử Bội.
Cô bé cũng không biết là đã tỉnh lại từ lúc nào, vẫn luôn không có ngủ, nói chung cứ cọ trên thân thể "mẹ" như thế, dùng chính cánh tay mập của mình làm chống đỡ, lảo đảo leo lên trên.
Đây chỉ là hành động em bé muốn thân cận với mẹ bình thường, nhưng rơi vào trong mắt Tiêu Dung Ngư, cô lại có chút xúc động.
Hoá ra vào đúng lúc này, bản thân mình chính là sao trời biển rộng của cục cưng, cho nên cho dù đi lại tập tễnh, nhưng quá trình bước đến từ đầu đến cuối vẫn kiên định như vậy.
Bé Tiểu Nghốc Nghếch thật vất vả bò đến lên vị trí cổ của Tiêu Dung Ngư, cô bé có lẽ cảm thấy nơi này rất thích hợp, cho nên buông lỏng tay cả người nhào vào trên mặt "mẹ".
Cảm nhận được hô hấp của "mẹ", lúc này cục cưng mới an tâm nhắm mắt lại.
Tiêu Dung Ngư đưa tay ôm Trần Tử Bội vào trong ngực, khẽ vuốt phía sau lưng cô bé, một lúc lâu sau, trong phòng truyền đến một tiếng thở dài thật dài.
…