Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1049 - Chương 1049: Tiêu Dung Ngư: Em Đã Yêu Một Người Không Nên Yêu

Chương 1049: Tiêu Dung Ngư: Em đã yêu một người không nên yêu Chương 1049: Tiêu Dung Ngư: Em đã yêu một người không nên yêu

Buổi tối hôm đó Tiêu Dung Ngư lại mất ngủ, từ khi cô ngủ cùng Trần Tử Bội cho tới nay, thực ra đã rất ít xuất hiện tình huống như thế này.

Có điều một đêm không ngủ, Tiểu Ngư Nhi cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nói ví dụ như tại sao Trần Hán Thăng không ra mặt giải quyết vấn đề của quán trà sữa.

Trường đại học của Trần Hán Thăng ở Kiến Nghiệp, sự nghiệp phát triển cũng ở Kiến Nghiệp, bản thân lại là người tỉnh Tô Đông, bởi vậy hắn nắm giữ nhân mạch quan hệ vô cùng khổng lồ ở Kiến Nghiệp.

Đối mặt với loại hành vi xâm phạm quyền lợi lộ liễu trắng trợn kia, cho dù Trần Hán Thăng trong tối ngoài sáng thì cũng vẫn có thể khiến cho đối phương không thể làm gì được.

Nhưng mà, hắn lại thờ ơ không chút động lòng hết lần này đến lần khác.

Ngày hôm qua Tiêu Dung Ngư vẫn còn chưa lý giải được, sau khi biết được chuyện biển số nhà bị xoá và sửa lại này, cô cuối cùng cũng phản ứng lại —— Trần Hán Thăng có lẽ là muốn để cho mình đứng ra hỗ trợ kiện lên toà, nếu như vậy, đúng lúc nhân cơ hội này xúc tiến quan hệ giữa mình và Thẩm Ấu Sở.

"Thực sự là không chỗ nào không cần mà … "

Tiêu Dung Ngư thở dài, quay đầu lại nhìn Trần Tử Bội một chút.

Cô bé đúng là ngủ rất say, nghiêng thân thể nhỏ sát bên "mẹ", giữa mỗi lần hít thở, khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm phập phồng một cao một thấp.

Nghĩ đến dáng dấp Trần Tử Bội phấn đấu quên mình mà lao đến chỗ mình tối hôm qua, Tiêu Dung Ngư cảm giác trái tim lại tan chảy một lần nữa.

"Haizz ! "

Tiêu Dung Ngư lấy tay chống đầu, một bên chăm chú nhìn Trần Tử Bội, một bên tự mình nói với mình:

"Cha con đương nhiên rất khó ưa, nhưng mà mẹ cũng rất không có cốt khí … "

"Anh ấy có phải đã đoán chắc được tâm tư của mẹ, biết mẹ sẽ không buông bỏ được con không … "

"Nhưng mà lại rất có lỗi với chị gái, có điều mẹ con Thẩm Ấu Sở chăm sóc cũng rất tốt, cho nên mẹ mới yên tâm … "

"Tiểu Ngư Nhi dậy ăn sáng thôi nào."

Mãi đến tận khi Lương Mỹ Quyên gõ cửa ở bên ngoài gọi to, Tiêu Dung Ngư mới rời giường đi rửa mặt.

Có điều lúc đang chuẩn bị mở cửa, Tiêu Dung Ngư đột nhiên lại đi vòng trở lại, xé nát tờ biên lai kiểm tra sửa chữa trong túi áo kia đi.

"Ào ào ào ! "

Lúc mảnh vỡ xoay tròn bị xoáy vào dòng nước dưới bồn cầu, Tiêu Dung Ngư mới thở ra một hơi thật dài.

Không nhìn thấy tờ biên lai, vậy thì chứng tỏ chưa xảy ra chuyện gì cả, bản thân mình vẫn bị Trần Hán Thăng "giam" ở nước Mỹ.

Có ý nghĩ lừa mình dối người này, cho dù là chơi đùa với Trần Tử Bội, hay là nói chuyện với Lương thái hậu, thậm chí là trao đổi với Chu Thái Văn, Tiêu Dung Ngư đều sẽ không có biểu hiện ra khác thường nào.

Có điều buổi tối lúc gọi video, vẫn không có tránh thoát được một trận "cuồng oanh loạn tạc" của mẹ Lữ Ngọc Thanh .

Cuộc gọi video vừa mới được thông, câu nói đầu tiên của Lữ Ngọc Thanh chính là: "Con gái, nhận được thẻ căn cước rồi à."

"Ừm … Chưa nhận được."

Tiêu Dung Ngư cười tủm tỉm trả lời.

"Vẫn chưa lấy được sao?"

Lữ Ngọc Thanh nhìn quyển lịch một chút: "Tấm thẻ căn cước thứ hai là mẹ gửi đi vào ngày 26 tháng trước, bình thường mà nói hẳn là đến ngày 3 sẽ nhận được, cho dù chậm một chút cũng sẽ không vượt qua ngày 5, hiện tại đã là ngày 7 rồi mà con vẫn còn chưa nhận được, chẳng lẽ lại đánh mất rồi?"

"Điều này cũng không có gì kỳ lạ, gửi đồ sang nước ngoài bị mất là rất bình thường mà."

Tiêu Dung Ngư theo cái này logic, lại đề nghị lần nữa: "Dứt khoát gửi bù lại một tấm thẻ nữa qua đây đi?"

"Con xem cục cảnh sát là do cha con mở à, chưa tới 30 ngày đã làm bù tới ba tấm thẻ căn cước!"

Lữ Ngọc Thanh không phải là người dễ bị lừa gạt, lúc này liền ngắt lời nói: "Ngày mai mẹ sẽ tới bưu cục hỏi một chút, nếu như ngày 10 mà con vẫn còn chưa nhận được, thì chắc chắn lại là Trần Hán Thăng đang giở trò quỷ."

Trước đây rất nhiều lần tìm vú em không thuận lợi, Lữ Ngọc Thanh đã từng hoài nghi Trần Hán Thăng, lần này thẻ căn cước lại xảy ra vấn đề, Lữ Ngọc Thanh cũng không cần tìm chứng cớ gì, chỉ dựa vào cảm giác liền biết là do Trần Hán Thăng làm ra.

Lúc trước Trần Hán Thăng còn từng ảo tưởng, bố vợ mẹ vợ sẽ không nghi ngờ đến bản thân mình, đây đơn thuần là đánh giá quá cao danh tiếng và uy tín cá nhân.

"Có lẽ không phải đâu… "

Có điều, Tiêu Dung Ngư hết lần này tới lần khác rất thông minh, lúc này lại giống như đã trở nên hồ đồ: "Thẻ căn cước là trực tiếp gửi đến, năng lực của Trần Hán Thăng có lớn hơn nữa, anh ấy cũng không có cách nào chặn được đâu."

"Hắn có tiền như vậy, lại hư hỏng như vậy , tùy tùy tiện tiện cũng có thể."

Lữ Ngọc Thanh ngờ vực nhìn con gái trong video: "Sao con cứ nói gần nói xa vậy, giống như đang bảo vệ Trần Hán Thăng vậy?"

"Không có không có, con là vì muốn tìm ra chân tướng rõ ràng."

Tiêu Dung Ngư thề thốt phủ nhận, vội vàng chuyển đề tài sang trên người Bé Tiểu Ngư Nhi: "Cục cưng ban ngày có ngoan không?"

"Không ngoan lắm."

Lữ Ngọc Thanh bĩu môi, hơi hơi đè thấp giọng nói: "Mẹ và Tiểu Thẩm đưa con bé tới bệnh viện tiêm vắc xin, lúc Trần Tử Khâm khóc rống, không cẩn thận cào cánh tay của Tiểu Thẩm đến chảy cả máu."

"Bây giờ thì sao rồi?"

Tiêu Dung Ngư quan tâm hỏi.

"Vấn đề cũng không phải lớn."

Lữ Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ: "Chính là lúc bác sĩ cầm cồn sát trùng khử trùng cho Thẩm Ấu Sở, Trần Tử Khâm vẫn còn ôm cô ấy không buông tay, bác sĩ đều nói cục cưng xinh đẹp đúng là xinh đẹp, chỉ là quá dính mẹ … "

"A ! "

Tiêu Dung Ngư rũ mắt xuống, nhất thời im lặng một hồi rồi nói: "Bởi vì đối xử tốt với cục cưng, cục cưng mới có thể dính."

Đây cũng giống như, Trần Tử Bội và mình bây giờ.

"Tính cách của Tiểu Thẩm rất tốt, chẳng qua chỉ là … "

Khoé miệng Lữ Ngọc Thanh giật giật, tiếp đó bà cũng không có nói ra.

Thực ra trong lòng Tiêu Dung Ngư biết rõ, mẹ là đang lo lắng tình cảm của Trần Tử Khâm và Thẩm Ấu Sở càng ngày càng sâu, cuối cùng quên đi người mẹ ruột là bản thân mình đây.

"Trước tiên không nói đến những chuyện này nữa."

Tiêu Dung Ngư nói: "Mẹ, mẹ gọi Thẩm Ấu Sở tới đây nhìn Trần Tử Bội đi."

"Được."

Lữ Ngọc Thanh đi ra khỏi thư phòng, quy trình sau đó cũng giống như trước đây, vẫn là "người hai nhà" vui vẻ hoà thuận nói chuyện phiếm.

Tiêu Dung Ngư lại hỏi đến tình hình của quán trà sữa, có điều lần này cô là đặc biệt lưu ý một chút, đồng thời vạch ra những tư liệu nào còn cần phải chuẩn bị.

Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, Tiêu Dung Ngư vẫn chưa nhận được thẻ căn cước như trong dự liệu.

Ngày 10 hôm đó lúc lại gọi điện video với mẹ, Lữ Ngọc Thanh trực tiếp nói: "Ngày hôm nay mẹ đã gọi điện thoại hỏi Trần Hán Thăng, hắn biểu thị đồng ý dùng lương tâm đảm bảo, tuyệt đối không có giở trò với thẻ căn cước, con có tin không?"

"Con … "

Tiêu Dung Ngư cắn răng: "Nếu như anh ấy đã lấy lương tâm ra đảm bảo, nói không chắc vẫn có mấy phần có thể tin … "

"Con gái, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả?"

Lữ Ngọc Thanh cũng có chút mơ hồ, sẽ không lại bị Trần Hán Thăng bỏ bùa mê thuốc lú gì chứ?

Có lương tâm mới có thể đảm bảo, tên khốn kiếp Trần Hán Thăng này, xem chừng cũng không có lương tâm.

Lữ Ngọc Thanh cho dù thế nào không ngờ tới chính là, người bỏ bùa mê thuốc lú cho Tiêu Dung Ngư cũng không phải Trần Hán Thăng, mà là một cục cưng ngây ngô còn chưa biết nói, mỗi ngày chỉ có thể thổi bong bóng.

"Chuyện này con cũng không cần quan tâm."

Lữ Ngọc Thanh tiếp tục sắp xếp nói: "Mẹ và cha con sẽ thương lượng một chút, nếu như phương pháp xử lí chọn dùng cách gửi qua đường bưu điện đã có thể bị chặn, nhưng mà cha con cũng không có cách nào ra nước ngoài được, thủ tục kiểm tra hành chính của mẹ vẫn còn đang làm, hơn nữa trong nhà còn có cục cưng, cho nên chúng ta muốn mời giáo sư Tôn giúp một chuyện."

"Giáo sư Tôn?"

Tiêu Dung Ngư không có đồng ý: "Tuy rằng thân thể bà cụ cũng không tệ, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, đừng khiến bà phải đi đi về về vất vả, huống hồ trong tay bà ấy còn có đề tài quan trọng của quốc gia cần nghiên cứu."

"Đây là ý tứ của chính bản thân giáo sư Tôn mà."

Lữ Ngọc Thanh giải thích: "Bà cụ cũng đã hỏi qua nhiều lần, tại sao mà thẻ căn cước vẫn chưa được gửi đến, còn nói chậm chạp như vậy không bằng để bà ấy trực tiếp đưa tới đó. Haizz, mẹ cũng rất hối hận, sớm biết như vậy, mẹ tình nguyện mời người đưa tới."

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Lữ Ngọc Thanh được, lúc đó bất luận là người nào cũng đều sẽ chọn phương thức chuyển phát nhanh thuận tiện nhanh chóng, ai có thể ngờ tới Trần Hán Thăng sẽ thực hiện việc chặn lại chứ.

"Giáo sư Tôn rất thích hợp."

Lữ Ngọc Thanh nói: "Đầu tiên bà ấy rất quan tâm đến con, thứ hai là người đức cao vọng trọng, Trần Hán Thăng cũng không dám lỗ mãng."

"Vậy … được rồi."

Tiêu Dung Ngư lo lắng sẽ dẫn tới sự nghi ngờ, cho nên cũng không có kiên trì từ chối.

Có điều sau khi cuộc gọi video kết thúc, cô đã liên hệ vị giáo sư già Tôn Bích Dư lão.

"Tiểu Ngư Nhi, có chuyện gì sao?"

Giọng nói ôn hoà mang theo sự uy nghiêm của giáo sư Tôn truyền đến, Tiêu Dung Ngư là học sinh mà bà ấy thích nhất, cũng là học sinh hiếu thuận nhất.

Mỗi khi có ngày lễ gì, Tiêu Dung Ngư đều sẽ đón giáo sư Tôn đến nhà, giáo sư Tôn ngoài miệng không nói thậm chí còn cảm thấy tiếng náo động quá ầm ĩ, nhưng trên thực tế lại rất vui vẻ.

"Cô ơi ! "

Có điều, giọng điệu của Tiêu Dung Ngư có chút xuống thấp: "Em muốn trò chuyện với cô."

"Không cần phải gấp."

Giáo sư Tôn Bích Dư ý thức được có vấn đề xuất hiện, bà tháo chiếc kính lão xuống "cạch" một tiếng, chậm rãi nói: "Tôi nghe đây."

"Em dường như đã thích một người, không nên thích … "

Tiêu Dung Ngư nhẹ giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment