Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1050 - Chương 1050: Chúng Ta Cùng Nhau Về Nước Gặp Chị Gái

Chương 1050: Chúng ta cùng nhau về nước gặp chị gái Chương 1050: Chúng ta cùng nhau về nước gặp chị gái

"Cô bé là con gái của Thẩm Ấu Sở, Trần Tử Bội, hiện giờ đã được bảy tháng lẻ mười ngày tuổi, ban đầu em rất kháng cự việc tiếp xúc với con bé, sau này ở chung với nhau, không ngờ tới lại càng ngày càng thích con bé … "

Tiêu Dung Ngư nói ra thân phận của "người không nên thích kia".

Thực ra cũng không cần suy nghĩ nhiều chắc chắn là Bé Tiểu Nghốc Nghếch, quan hệ của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở vẫn còn chưa đạt tới mức độ này, những người khác lại càng không có khả năng, cho nên chỉ có thể là Trần Tử Bội sớm chiều ở chung.

Giáo sư Tôn Bích Dư yên tĩnh lắng nghe, tuy rằng vừa nãy lúc Tiểu Ngư Nhi hoảng hốt ngắt giữa các câu có chút vấn đề, có điều bà cụ một chút cũng không có hiểu nhầm.

Người học sinh này cũng kiêu ngạo giống như chính bà vậy, thích một người thì chính là chuyện cả một đời, cho dù đã chia tay với Trần Hán Thăng, cô cũng chỉ có thể một mình mang theo bé con chậm rãi chịu đựng cuộc sống.

Những người phụ nữ như vậy có thể không nhiều, nhưng Tiểu Ngư Nhi nhất định chính là một trong số đó.

"Haizz ! "

Giáo sư Tôn không một tiếng động thở dài, bà vốn dĩ cật lực phản đối chuyện Tiêu Dung Ngư đi nước Mỹ, cuộc sống như thế quá mệt mỏi, nhưng mà Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng không có cách nào ngăn cản, bản thân bà lại càng là không thể khuyên nổi.

Đương nhiên giáo sư Tôn cũng biết chuyện tráo đổi bé con, đồng thời cũng hiểu rõ mục đích của Trần Hán Thăng khi làm như vậy, có điều điều duy nhất bà không nghĩ tới chính là, gửi thẻ căn cước lại lâu như vậy, dẫn đến bây giờ lại xuất hiện một kết quả như vậy.

Không chỉ có như vậy, ngày hôm nay Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại chính là để thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện, đồng thời hi vọng được giáo sư Tôn hiểu cho.

Cho nên tiếp đó, cô lại nói ra toàn bộ những suy nghĩ "biển số nhà bị bóp méo, Lữ Ngọc Thanh hi vọng mời giáo sư Tôn đứng ra hỗ trợ, nhưng mình lại không nỡ bỏ lại Trần Tử Bội …" này.

"Ý của trò là … "

Giáo sư Tôn dần dần hiểu rõ, trầm ngâm nói: "Hy vọng tôi không đi nước Mỹ?"

"Cô tới đây, em sẽ phải bỏ lại Trần Tử Bội."

Tiêu Dung Ngư thấp giọng nói: "Trước đây Tiểu Trần đã nói, em rời đi anh ấy sẽ cắt sữa, chị gái hiện giờ vẫn còn đang uống sữa mẹ, em gái cai sữa thì quá sớm rồi."

"Thì ra là như vậy."

Giáo sư Tôn không có nói ra ý kiến của bản thân, ngược lại hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, trò hãy thành thật nói cho tôi biết một câu, bây giờ cảm giác của trò đối với Thẩm Ấu Sở là cái gì?"

"Không hận!"

Không chút suy nghĩ, Tiêu Dung Ngư nói ra cảm giác đầu tiên.

Giáo sư Tôn Bích Dư nghe xong, tóc hoa râm dưới ánh mắt khẽ nhúc nhích.

"Còn có cảm kích, bởi vì cô ấy đã giúp em nuôi nấng con gái, hơn nữa … "

Tiêu Dung Ngư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: "Hơn nữa hiểu được, khoảng thời gian ở nước Mỹ này em liên tục nhiều lần nhớ lại tất cả mọi chuyện, thực ra Thẩm Ấu Sở cũng là người vô tội, chỉ là Tiểu Trần bình thường che giấu quá tốt, cả em và cô ấy đều không có cảm giác được."

"A … "

Giáo sư Tôn gật đầu một cái, thực ra lúc Tiểu Ngư Nhi nói "Không hận", bà lập tức cảm nhận được "cục cưng ngoại giao" của Trần Hán Thăng đã thành công.

Với thân phận của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, hơn nữa hai bên "phe Tiểu Ngư" và "phe Ấu Sở" giương cung bạt kiếm đối đầu, bình thường sau khi Tiểu Ngư Nhi xuất ngoại, cả hai bên lại không liên quan gì đến nhau.

Kết quả bởi vì chuyện tráo đổi bé con, không chỉ có một lần nữa thiết lập liên hệ, hơn nữa còn sản sinh ra tâm tình "cảm kích" và "thấu hiểu" này, sau đó cho dù không thể trở thành bạn bè, nhưng chắc chắn sẽ không có thêm mâu thuẫn nữa.

Đây là một cạm bẫy nhằm vào "những người lương thiện", cũng chỉ có người lương thiện như Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, đồng thời có tình yêu đối với cuộc sống, mới rơi vào bên trong cạm bẫy này.

"Chỉ là, ba người hằn là đều rất khổ cực."

Trong lòng giáo sư Tôn thầm nghĩ.

Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở thì không cần nhiều lời, ban đầu các cô chắc chắn là bị động tiếp nhận, sau này bởi vì thương cảm cho con của đối phương, chậm rãi biến thành chủ động, đồng thời lại nhớ tới cục cưng của chính mình, sau lưng nước mắt không biết đã chảy bao nhiêu.

Về phần Trần Hán Thăng, kết cục này mặc dù là điều hắn chờ đợi, Tiêu Dung Ngư về nước, hai chị em nhỏ Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội có thể cùng nhau lớn lên, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cuối cùng cũng buông xuống tâm tư kia.

Nhưng đối với cá nhân hắn mà nói, cuộc sống khổ sở khi cùng lúc bị cả hai bên ghét bỏ có thể vừa mới bắt đầu.

"Giáo sư Tôn ······ "

Tiêu Dung Ngư thấy giáo sư bên kia đột nhiên yên lặng, cô có chút thấp thỏm gọi một tiếng.

"Tôi đây."

Giáo sư Tôn hắng giọng một cái, nhưng lại há miệng không biết phải trả lời như thế nào, cứ nhiều lần do dự như vậy, cuối cùng mới nói: "Lúc tôi đến thăn Trần Tử Khâm, có gặp Thẩm Ấu Sở mấy lần, tính cách con bé cũng khá tốt, cục cưng cũng khá là ỷ lại vào con bé."

"Vâng."

Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng đáp.

Tuy rằng giáo sư Tôn không giống như Lữ Ngọc Thanh thái độ thay đổi rõ ràng, có điều tính cách ngay thẳng của bà cụ cũng là không biết nói dối, bà ấy khen Thẩm Ấu Sở, vậy chứng tỏ Thẩm Ấu Sở thật sự rất tốt.

"Nhưng mà."

Giáo sư Tôn đột nhiên xoay chuyển một cái: "Tôi vẫn phải đi nước Mỹ."

"Cô ơi … "

Tiểu Ngư Nhi cho rằng giáo sư không đồng ý, cho nên còn muốn tiếp tục trình bày lý do.

"Tiểu Ngư Nhi, trước hết trò nghe tôi nói đã."

Giáo sư Tôn Bích Dư ôn hòa ngắt lời nói: "Nếu như tôi không đi nước Mỹ, cha mẹ trò nói không chừng còn muốn đi tìm những người khác hỗ trợ, khi đó tình huống chỉ có thể càng thêm phức tạp. Tôi đến nước Mỹ rồi, chúng ta chưa chắc sẽ lập tức trở về nước, hơn nữa tôi có thể cùng mẹ của Trần Hán Thăng chăm sóc trò, còn có cục cưng kia."

"Giáo sư Tôn, cám ơn cô đã hiểu cho … "

Tiêu Dung Ngư đột nhiên hiểu ra, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Giáo sư Tôn nói không có sai, nếu như cô không đồng ý, Lữ Ngọc Thanh nhất định sẽ tìm người khác hỗ trợ, ngược lại có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trông nắm chắc được.

"Không cần cám ơn, cũng đừng khóc, thực ra thấu hiểu chỉ là một mặt."

Giáo sư Tôn sâu xa nói: "Chủ yếu vẫn là đau lòng cho trò, không muốn để trò phải đau khổ lần nữa. Nhưng mà, bây giờ tình cảm của trò và Trần Tử Bội sâu đậm như vậy, Trần Hán Thăng nhận ra được, chẳng mấy chốc sẽ để cho các trò cùng nhau trở về nước thôi."

"Nhưng mà ở trước mặt anh ấy, cũng không biết phải làm sao, có lúc em còn có thể cố ý giả vờ không phản ứng Trần Tử Bội."

Tiểu Ngư Nhi khịt khịt mũi, khá là không phục nói.

"Trò đó, chính là quá kiêu ngạo."

Giáo sư Tôn bất đắc dĩ nói: "Không cần kiêu ngạo như vậy đâu, coi như là vì Trần Tử Khâm, cũng là vì Trần Tử Bội, vẫn nên sớm trở về chút. Cùng lắm chúng ta trước tiên đừng nói cho Trần Hán Thăng biết, xem hắn có phản ứng gì."

Sau khi hai cô trò quyết định thực hiện kế hoạch "Lừa dối", thế cục xảy ra một chút biến hóa.

Ban đầu Tiêu Dung Ngư ở tầng thứ nhất, Trần Hán Thăng ở tầng thứ ba.

Hiện tại Tiêu Dung Ngư đang ở tầng thứ năm, Trần Hán Thăng vẫn cứ ở tầng thứ ba, Tiểu Ngư Nhi có thể lẳng lặng nhìn xuống xem màn trình diễn của hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dung Ngư nghĩ những gì đã trao đổi với giáo sư Tôn vừa nãy, yên lặng rơi vào im lặng, có điều rất nhanh đã bị Trần Tử Bội ầm ĩ đến.

Bé Tiểu Nghốc Nghếch là một cục cưng rất biết điều, vừa nãy lúc "mẹ" gọi điện thoại, cô bé vẫn luôn ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn, mãi đến tận khi mẹ để điện thoại di động xuống, Trần Tử Bội mới duỗi cánh tay mập mạp ngăn ngắn ra, đòi mẹ ôm một cái.

Tiêu Dung Ngư không động đậy bước chân, chỉ nghiêng đầu, trên mặt có một chút ý cười.

Bé Tiểu Nghốc Nghếch nhìn thấy "Mẹ" không tới đây giống như ngày thường, cho nên đã muốn tự mình qua đó, nhưng hiện giờ cô bé không quá linh hoạt, trọng tâm hơi động đậy, toàn bộ thân thể nhỏ liền chậm rãi ngã ở trên giường, hơn nữa còn là mặt nhỏ “tiếp đất" .

Có điều, cô bé chưa kịp mất công sức xoay người, liền cảm giác mình được ôm lên, trong mũi đều là mùi hương quen thuộc, vừa ngẩng đầu thì chính là "Mẹ".

"Á ! "

Trần Tử Bội nhẹ nhàng kêu một tiếng, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ phồng lên, quả thực giống Thẩm Ấu Sở y như đúc.

"Yên tâm đi!"

Tiêu Dung Ngư hôn một cái lên mặt Trần Tử Bội: "Sẽ không bỏ lại con rồi rời đi đâu, chúng ta cùng nhau quay về gặp chị gái!"

Bình Luận (0)
Comment