“Giáo sư Tôn sang Mỹ?”
Trần Hán Thăng nhìn thấy tin tức thì đột nhiên ngây người, lập tức ra ngoài gọi điện cho Trần Lam: “Chuyện khi nào, sao anh lại không hề hay biết thế.”
“Buổi sáng hôm nay.”
Trần Lam thở hồng hộc nói: “Sau khi xác nhận giáo sư Tôn đã lên máy bay thì dì Lữ mới chịu nói ra, bà ấy lo em sẽ làm lộ bí mật nên lúc trước vẫn luôn lén gạt. Thật ra em không phải loại người như vậy, em kín miệng lắm, cũng giữ vững lập trường nữa, sao có thể bị mua chuộc dễ dàng được...”
Trần Hán Thăng không có lòng dạ nào nghe em gái quảng cáo rùm beng bản thân, bây giờ hắn chỉ có loại cảm giác “Tiên đế gây dựng sự nghiệp nhưng chưa được nửa đường thì chết”.
Giáo sư Tôn sang Mỹ, đây cũng nằm trong kế hoạch của Trần Hán Thăng, hơn nữa còn có cả phương pháp ứng đối.
Nhưng mà giáo sư Tôn trộm sang Mỹ, đây lại là việc ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, tình huống quá đột ngột nên không kịp chuẩn bị.
Bây giờ ràng buộc tình cảm giữa Tiêu Dung Ngư và Bé Tiểu Ngốc Nghếch càng ngày càng sâu đậm, chỉ cần chờ thêm một chút, sau khi Trần Tử Bội biết gọi “Mẹ” thì Trần Hán Thăng dự định sẽ để các cô ấy trở về.
Bà cụ không có việc gì làm thì sao không ở nhà mà hưởng phúc, còn dẫm một chân vào làm gì!
“Anh, làm sao đấy.”
Trần Lam lo lắng hỏi, chẳng lẽ còn chưa được mấy ngày mà chị dâu Tiểu Ngư Nhi đã muốn bỏ Trần Tử Bội để trở về rồi à?
“Cũng không biết nữa, anh muốn sang Mỹ xem tình hình như thế nào...”
Trần Hán Thăng chẳng còn hứng thú ăn cơm trưa nữa, sau khi trở về ghế lô thì tùy tiện nghĩ một lý do để qua loa cho có lệ một chút, rồi lại dặn dò Hoàng Lập Khiêm hai câu về chuyện công việc, sau đó bay thẳng từ sân bay Quốc tế Bạch Vân Việt Thành sang Mỹ.
Bởi vì là quyết định đột xuất nên máy bay tư nhân không kịp sắp xếp tuyến đường, lúc chờ máy bay ở sảnh lớn thì Trần Hán Thăng đã liên hệ trước cho Chu Thái Văn hiện đang ở Mỹ.
“Seven, tình huống chỗ cô thế nào rồi?”
Trần Hán Thăng chưa nói thẳng vào vấn đề mà chỉ quan tâm hỏi han như bình thường.
“Tất cả đều khá tốt.”
Giọng điệu của Chu Thái Văn rất thả lỏng: “Ban ngày chúng tôi đưa con bé đến vườn bách thú, bây giờ Giám đốc Tiêu đã cho con bé đi nghỉ ngơi rồi.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tiểu Ngư Nhi có hành động nào khác thường không?”
“Hành động khác thường à…”
Chu Tái Văn suy nghĩ: “Hình như là không có, chỉ có điều sáng mai Giám đốc Tiêu muốn ra ngoài, còn mượn xe của tôi nữa.”
“Đã biết, có lẽ chiều mai tôi sẽ đến.”
Trần Hán Thăng yên lặng bỏ điện thoại xuống, có lẽ Tiểu Ngư Nhi ra ngoài để đi đón giáo sư Tôn, đợi đến khi lấy được chứng minh thư, làm lại thị thực và các thủ tục khác, thì xem ra thao tác “Đổi con” này phải dừng lại tại đây rồi.
Sau đó vì muốn biết được càng nhiều tin tức hơn, Trần Hán Thăng lại gọi cho Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi là người bạn tốt nhất của Tiêu Dung Ngư, lại là vợ sắp cưới của Vương Tử Bác, bằng vào tầng quan hệ này, trong tình huống không tiện hỏi thăm người khác thì cô ấy chính là người được chọn tốt nhất.
Điện thoại “Tút tút tút” mấy tiếng rồi nhấc máy, Biên Thi Thi dường như không hề bất ngờ với cuộc điện thoại này của Trần Hán Thăng, bình tĩnh chào hỏi một câu: “Chào buổi trưa...”
“Thi Thi.”
Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi: “Giáo sư Tôn sang Mỹ đưa chứng minh thư, cậu có biết không?”
“Biết chứ.”
Biên Thi Thi thản nhiên trả lời.
“Thế sao cậu lại không nói cho tớ!”
Trần Hán Thăng có chút chán nản, hắn thiếu chút nữa thì quên mất, Biên Thi Thi không phải “Đảng Trần” mà cô ấy chính là “Phe Tiểu Ngư”.
“Vì sao tớ lại phải nói cho cậu chứ.”
Biên Thi Thi không nhịn được mà bật cười: “Mọi người lo lắng cậu ở giữa làm khó dễ, giáo sư Tôn và dì Lữ bảo tớ đừng nói, vả lại, lát nữa cậu cũng đừng đi trách móc Vương Tử Bác nhà chúng tớ, có một số việc nếu không phải tớ muốn biểu hiện ra thì Tử Bác vốn chẳng phát hiện ra được đâu.”
“Hừ!”
Trần Hán Thăng chửi thầm trong lòng một câu, lại còn Vương Tử Bác nhà chúng tớ, thật là chua muốn rụng răng mà.
Nhưng mà sau khi “Tu La tràng” xảy ra, bạn học Thi Thi đúng là có âm thầm truyền lại tin tức thông qua “Người trung gian” Vương Tử Bác, mục đích là hy vọng một nhà ba người Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư, Trần Tử Khâm có thể đoàn tụ.
Ở điểm này, trong lòng Trần Hán Thăng vẫn rất cảm kích, đương nhiên hắn cũng biết rõ tính cách ăn mềm không ăn cứng của em gái Tương Nam, nhỏ giọng nói: “Thi Thi, cậu hiểu lầm rồi, tớ cũng không ép cậu phải nói cho tớ biết, Trần Hán Thăng tớ không phải loại người như vậy, từ trước đến nay đều thấu tình đạt lý, không hề có một chút độc tài nào.”
“Ha ha...”
Biên Thi Thi cười một tiếng, người này thật thú vị, vậy mà lại có thể tự lừa gạt chính mình.
“Chỉ là có một chút tiếc nuối thôi.”
Trần Hán Thăng thở dài: “Một lát nữa tớ cũng sẽ sang Mỹ, có điều hôm nay đã là ngày 16 rồi, cậu với tử bác định đến “520” sẽ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, vốn dĩ tớ còn muốn chuẩn bị một bất ngờ cho các cậu, xem ra bây giờ không thể thực hiện được rồi.”
Tết âm lịch Biên Thi Thi và Vương Tử bác đã ra mắt cha mẹ xong, tình cảm rất sâu đậm, sự nghiệp cũng ổn định, cho nên quyết định ngày 20 tháng 5 không làm hôn lễ mà chỉ đi đăng ký kết hôn thôi.
“Cậu đừng có gióng trống khua chiêng tuyên dương như thế.”
Biên Thi Thi từ chối nói: “Vốn là muốn lừa Tiểu Ngư Nhi, cậu làm ầm ĩ như vậy sẽ khiến cậu ấy biết đấy, thế thì còn ý nghĩa gì nữa.”
“Dù sao thì Tử Bác cũng là anh em tốt nhất của tớ...”
Trần Hán Thăng vẫn rất kiên trì.
“Được rồi được rồi, Chủ tịch Trần, cậu đừng lừa tình nữa, tớ thừa nhận mình có chút cảm động.”
Biên Thi Thi dừng một chút, châm chước nói: “Tớ không nói cho cậu, bởi vì ngoại trừ việc đám dì Lữ dặn dò thì tớ cũng cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa lắm.”
“Đương nhiên là cậu cảm thấy không có ý nghĩa lắm rồi.”
Trần Hán Thăng cười khổ nói: “Bà cụ rất nhanh sẽ đưa Tiểu Ngư Nhi về, chẳng lẽ tớ dám ngăn cản giáo sư Tôn à?”
Thật ra Trần Hán Thăng chỉ nói miệng như vậy thôi, trong kế hoạch ban đầu của hắn, nếu giáo sư Tôn sang Mỹ thật thì Trần Hán Thăng định trực tiếp đi đến Đại sứ Quán, lợi dụng mạng lưới quan hệ để trì hoãn việc xử lý thủ tục thị thực, đây là biện pháp ứng đối.
Đương nhiên là hắn có thể làm được loại chuyện vô sỉ này, sau khi Thẩm Ấu Sở làm lại chứng minh thư, vốn dĩ cô ấy có thể bay thẳng đến Mỹ, nhưng kết quả vẫn ở lại Kiến Nghiệp.
Thứ nhất là Bé Tiểu Ngư Nhi cần được chăm sóc và cho uống sữa, thứ hai là do Trần Hán Thăng đứng ở giữa gây chuyện, dẫn tới Thẩm Ấu Sở bị từ chối cấp thị thực.
Xác suất bị từ chối cấp thị thực khi sang nước ngoài ở thời điểm bây giờ rất cao, hơn nữa còn không cần lý do, cho dù là Mạc Kha nhờ người dò hỏi thì cũng không có tiến triển gì.
Đối mặt với nụ cười khổ “Yếu thế” của Trần Hán Thăng, nếu là trước đây, Biên Thi Thi đã đồng ý để lộ một chút tin tức nội bộ rồi, nhưng hôm nay cô ấy lại không nói quá nhiều, chỉ để lại mấy câu nói cho Trần Hán Thăng suy ngẫm:
“Tớ cảm thấy không có ý nghĩa gì lắm, bởi vì chưa chắc kết quả sẽ xấu như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
“Trần Hán Thăng, cậu đừng luôn cho rằng mình khống chế được tất cả mọi thứ, dù là chuyện gì thì cũng đều biến đổi liên tục, chẳng qua Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở quá tốt bụng cho nên mới cam tâm tình nguyện bị cậu lợi dụng mà thôi, các cô ấy thật sự đã vì đứa bé mà hy sinh rất nhiều.”
“Có một số việc bây giờ cậu không hiểu, đợi đến sau này sẽ hiểu thôi.”
...
“Không phải, cậu nói rõ ràng ra một chút đi chứ!”
Trần Hán Thăng nghe mà không hiểu ra sao, có điều bên Biên Thi Thi đã tắt máy.
“Đệt!”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm cái gì mà “Bây giờ không hiểu, nhưng sau này sẽ hiểu thôi”, nghe thì cao thâm nhưng lại có chút quen tai, khá giống với loại phát ngôn ngu ngốc “Nên hiểu thì đều hiểu, không hiểu thì có nói cũng không hiểu được, liên lụy đến lợi ích rất lớn, chỉ có thể nói là nước rất sâu, tư liệu trên mạng cũng bị xóa hết rồi...”.
Không lâu sau đã lên máy bay, ngồi trên ghế dựa của khoang hạng nhất, Trần Hán Thăng cũng từ từ nghĩ ra một chút ý vị.
Kết quả xấu nhất chính là giáo sư Tôn và Tiểu Ngư Nhi về nước, nhưng mà nghe ý của Biên Thi Thi, chẳng lẽ sẽ có cơ hội lội ngược dòng?
Tiếp theo, trong chuyện “Đổi con” này, rất có thể có một số chỗ đã thoát khỏi sự khống chế của mình.
Loại người làm chuyện trái lương tâm như Trần Hán Thăng theo thói quen muốn khống chế toàn cục, nếu không trong lòng sẽ luôn cảm thấy thấp thỏm bất an.
“Cuối cùng thì bị bại lộ ở chỗ nào đây?”
Trần Hán Thăng nhíu chặt mày.