Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054: Đàn Ông Cặn Bã Cũng Có Thể Là Một Người Cha Tốt

Chương 1054: Đàn ông cặn bã cũng có thể là một người cha tốt Chương 1054: Đàn ông cặn bã cũng có thể là một người cha tốt

Trải qua mấy giờ bay, Trần Hán Thăng lại lần nữa đặt chân đến nước Mỹ, thật ra hắn không hề thích quốc gia này một chút nào, nếu như thỉnh thoảng đi công tác để bàn chuyện làm ăn thì còn được, nhưng nếu là thường trú thì thật sự rất bất tiện.

Sau khi xuống máy bay, điện thoại lập tức “Tinh tinh tinh” nhận được rất nhiều tin nhắn, có người nhà, bạn bè, cũng có đồng nghiệp, cấp dưới, nhưng chủ yếu vẫn là báo cáo của thư ký bên cạnh mình - Chu Thái Văn.

Giáo sư Tôn đột nhiên đến đây, lúc trước Trần Hán Thăng cũng không nói cho bạn học Seven, Chu Thái Văn nghi hoặc đồng thời cũng có chút áp lực.

Khi Trần Hán Thăng bắt taxi từ sân bay đến đây thì ở biệt thự có một đám người đang nói chuyện phiếm trong phòng khách, bao gồm Lương Mỹ Quyên, Tiêu Dung Ngư, thư ký Chu Thái Văn, dì Lâm, cùng với Giáo sư Tôn Bích Dư đến sớm hơn Trần Hán Thăng.

Mọi người vừa nói vừa cười, bầu không khí rất tốt, Bé Tiểu Ngốc Nghếch được Tiêu Dung Ngư ôm trên đùi, con bé lần đầu tiên nhìn thấy Giáo sư Tôn cho nên đôi mắt hoa đào nhỏ đen láy kia cứ nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Cho dù là Giáo sư Tôn nói chuyện hay là Giáo sư Tôn uống nước, tóm lại Trần Tử Bội vẫn cứ nhìn vào bà cụ tóc hoa râm này.

Cổ của trẻ con rất ngắn, mà Bé Tiểu Ngốc Nghếch bụ bẫm lại càng không nhìn thấy cổ đâu, hơn nữa con bé vốn đã có chút ngốc nghếch, thật đúng là đáng yêu đến nỗi khiến người ta kìm không được.

“Trần Tử Bội, con cứ nhìn ta làm gì thế?”

Bà cụ ra vẻ nghiêm túc hỏi.

Đối mặt với lời “chất vấn” của Giáo sư Tôn, bé con đã bảy tháng dường như có chút sợ hãi, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn “Mẹ” mình.

“Cục cưng, đây là bà.”

Tiêu Dung Ngư kiên nhẫn dạy Trần Tử Bội: “Là một giảng viên cực kỳ giỏi đấy, sau này khi chúng ta trưởng thành rồi, cũng muốn bà dạy kiến thức cho chúng ta, có được không...”

Tiêu Dung Ngư vừa nói chuyện vừa lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng của Trần Tử Bội, động tác cực kỳ tự nhiên và tùy ý.

“Haiz...”

Giáo sư Tôn Bích Dư thở dài một hơi trong lòng, thời gian còn chưa đến hai tháng mà có vẻ như Tiểu Ngư Nhi đã coi Trần Tử Bội trở thành con gái ruột của mình rồi, khó trách rõ ràng con bé có thể về một mình trước, nhưng vẫn kiên trì muốn đưa Trần Tử Bội đi cùng.

Dùng một câu để giải thích thôi, không dứt ra được nữa rồi.

“Kẽo kẹt...”

Có điều cảnh tượng hài hòa này lại bị tiếng mở cửa đánh gãy, khi Trần Hán Thăng đột nhiên xuất hiện, phần lớn mọi người ở đây đều hơi giật mình.

Tiêu Dung Ngư có thể đoán được Trần Hán Thăng sẽ đến, nhưng không nghĩ tới hắn lại hành động nhanh như vậy.

Ánh mắt của Trần Hán Thăng nhìn quét mọi người một lần, nhưng khi thấy Giáo sư Tôn thì hắn giống như có hơi sửng sốt.

“Ôi chao, bà cũng ở đây à.”

Trần Hán Thăng giả vờ rất giống, còn dùng loại giọng điệu “Trách móc” nói: “Bà đến Mỹ lúc nào vậy, sao lại không nói với tôi một tiếng, để tôi dùng máy bay tư nhân đưa bà sang đây là được rồi, ngồi máy bay dân dụng mệt lắm đấy!”

Đây là sự khác nhau giữa “EQ Thấp” và “EQ cao”.

EQ Thấp: Giáo sư Tôn, ngài lặng lẽ đến đây là muốn mang thêm phiền phức đến cho tôi đấy à?

EQ cao: Giáo sư Tôn, đến Mỹ thì cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ, tôi để máy bay tư nhân đưa bà đi!

Có điều Giáo sư Tôn Bích Dư chính là người phụ nữ vĩ đại đã trải qua thời kỳ Dân quốc, chiến tranh và Trung Quốc mới, có lời ngầm nào mà bà không nghe hiểu cơ chứ, cho nên chỉ thản nhiên trả lời: “Tôi lại đây thăm Tiểu Ngư Nhi, nhưng mà động tác này của cậu cũng đâu có chậm, đã vội vàng chạy đến đây rồi.”

“... Hơ hơ hơ.”

Tuy Trần Hán Thăng bị vạch trần suy nghĩ nhưng hắn cũng không thèm để ý đến, chỉ cười ngây ngô hai tiếng giống như một chàng trai tỏa nắng.

Ngay lúc này, tác dụng của việc trong nhà có trẻ con lập tức được thể hiện ra, Trần Hán Thăng cũng không cần phải nghĩ đề tài để dung nhập vào nữa.

Nếu cuối cùng vẫn không dung nhập vào được, vậy thì chỉ còn lại một đống xấu hổ thôi.

Bây giờ, hắn chỉ cần đi qua bế con gái nhỏ của mình lên, hôn khuôn mặt vừa nhỏ vừa béo của con bé, nói: “Con gái, có nhớ cha hay không?”

Trần Tử Bội vẫn nhớ rõ Trần Hán Thăng, có điều vì biết đây là cha mình nên cũng không quá tò mò, mà ngược lại bởi vì khi Trần Hán Thăng ở trên máy bay chưa cạo sạch râu, nó đâm vào con bé có chút khó chịu, nên vẫn luôn né tránh miệng của cha mình.

“Không được ghét bỏ cha ruột con...”

Trần Hán Thăng cực kỳ thích trêu đùa con gái, cười hì hì cố ý cọ chòm râu lên người con bé.

Đúng là Bé Tiểu Ngốc Nghếch rất ít khi khóc quấy, nhưng mà khi con bé cảm thấy không thoải mái thì vẫn sẽ có phản ứng sinh lý bình thường của trẻ con, cái miệng nhỏ bĩu ra, hốc mắt ngay lập tức bị bao phủ bởi một tầng nước mắt.

Tiêu Dung Ngư đau lòng, đang định ngăn cản thì nắm tay của Lương Thái Hậu đã tới trước, bà “Bịch bịch bịch” đấm đánh bả vai của Trần Hán Thăng: “Con có vấn đề đấy à, lần nào cũng chọc cho con bé khóc, trả con bé lại cho mẹ!”

Bà nội Lương Mỹ Quyên cẩn thận “Đoạt” lại cháu gái, dỗ dành hai cái là nước mắt của Trần Tử Bội cũng dừng.

“Phù...”

Trong lòng Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn may có mẹ chồng ở đây, trên thế giới này vẫn còn người có thể dạy dỗ được Trần Hán Thăng vô pháp vô thiên này.

“Con chỉ đùa một chút thôi mà, làm quá lên như vậy làm gì chứ.”

Trần Hán Thăng lầu bầu xoa bả vai, lại vỗ tay với Bé Tiểu Ngốc Nghếch: “Nào, cho cha ôm một cái nữa có được không?”

“Ai cần con đùa như vậy.”

Lương Thái Hậu sẽ không khách sáo với con trai: “Sớm biết như vậy thì lúc con được vài tháng, mẹ đã lấy bàn chải đánh răng để đánh mặt con rồi.”

“Con còn cho rằng người từng làm việc này rồi cơ.”

Trần Hán Thăng cười hì hì: “Nếu không thì sao da mặt của con lại dày thế chứ.”

“Phụt...”

Thấy ông chủ lớn tự giễu như vậy, bạn học Chu Seven không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Con đúng là không biết ngại mà...”

Lương Thái Hậu phỉ nhổ, đứa con trai này có thể chọc tức mình đến nỗi giảm thọ hai mươi năm, nhưng may mắn có hai đứa cháu gái, hai con bé đã bù lại hai mươi năm này rồi.

Nhưng điều làm mọi người cạn lời chính là, Trần Tử Bội vừa mới bị chòm râu đâm, nhưng thấy Trần Hán Thăng vỗ tay thì con bé vẫn vươn cánh tay nhỏ của mình ra, đáp lại yêu cầu của cha.

Rõ ràng dưới mi mắt vẫn còn treo hai giọt nước mắt đấy, nhưng mà chỉ giây lát đã quên mất rồi, có lẽ đây chính là quan hệ cha con ruột thịt.

“Cho con, cho con đấy...”

Lương Thái Hậu lắc đầu, trả lại Bé Tiểu Ngốc Nghếch cho Trần Hán Thăng, trong miệng vẫn nhắc mãi: “Rõ ràng là mẹ và Tiểu Ngư Nhi nuôi, kết quả cha nó vẫy tay có một cái là nó đã tung tăng chạy lại rồi, cuối cùng thì vẫn là họ Trần thôi.”

Thật ra ai cũng có thể nghe ra được trong giọng nói của Lương Thái Hậu mang theo chút đắc ý, dù sao thì quan hệ của con trai và cháu gái rất thân thiết, cũng giống như một câu hay nói nhất của cha mẹ của học bá vậy: “Ngày thường chúng tôi cũng không quan tâm con cái học tập thế nào, chúng nó đều tự học hết...”

Trần Tử Bội một lần nữa trở lại trong lòng của Trần Hán Thăng, nghiêng khuôn mặt trắng mềm vừa nhỏ vừa béo, gối lên bả vai dày rộng của cha, một màn này vừa đẹp vừa ngọt ngào.

“Có lẽ tình cảm mà Trần Hán Thăng dành cho con gái chính là thật sự.”

Giáo sư Tôn yên lặng nghĩ, Trần Hán Thăng chắc chắn không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một người cha không có trách nhiệm, dù là những “Vai ác lớn” trên phim truyền hình thì uy hiếp duy nhất của bọn họ cũng là con cái.

“Giáo sư Tôn.”

Trần Hán Thăng ôm con gái nhỏ một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Quả Xác có một nan đề về phương diện pháp luật, tôi muốn nhờ bà chỉ bảo riêng một chút.”

Tiêu Dung Ngư rũ mắt, cô còn cho rằng Trần Hán Thăng sẽ nói chuyện một lúc rồi mới tìm một cơ hội biểu diễn, không nghĩ tới ngay cả màn làm nóng người cũng không có, nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái diễn rồi.

Bình Luận (0)
Comment