Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1055 - Chương 1055: Trước Ngày Đăng Ký Kết Hôn, Tình Yêu Học Đường Đi Theo Hướng Viên Mãn.

Chương 1055: Trước ngày đăng ký kết hôn, tình yêu học đường đi theo hướng viên mãn. Chương 1055: Trước ngày đăng ký kết hôn, tình yêu học đường đi theo hướng viên mãn.

“Được thôi.”

Giáo sư Tôn không từ chối, hay nói cách khác, bà cũng muốn xem xem Trần Hán Thăng có ý đồ gì, gật gật đầu nói: "Tôi cũng muốn nghe xem điện tử Quả Xác của hiện tại còn có thể gặp phải vấn đề tư pháp khó khăn nào."

“Hì hì”

Trần Hán Thăng cười hì hì, xem ra danh hiệu "Pizza Hut Giang Lăng" đã truyền đến tai giáo sư Tôn, có điều loại xí nghiệp quy mô cỡ lớn này tất nhiên ở trong khu vực sẽ có được đặc quyền nhất định, đây cũng là quy tắc ngầm mà trong lòng tất cả những người hành nghề pháp luật biết rõ ràng.

Cho nên điện tử Quả Xác căn bản không gặp phải vấn đề gì khó khăn, Trần Hán Thăng chỉ muốn tìm một lý do hỏi giáo sư Tôn xem xem kế tiếp bà và Tiểu Ngư Nhi định làm như thế nào và khi nào thì về nước.

Nhưng vì đang ở trong phòng sách, Trần Hán Thăng cũng tiện hỏi thẳng, trước tiên hắn pha cho giáo sư Tôn Bích Dư một tách trà nóng, cười ha hả nói: "Chị Ngô và Đường Đường dạo này có khỏe không? Gần đây tôi bận quá nên không có thời gian quan tâm chú ý."

Con gái của giáo sư Tôn Bích Dư là Ngô Diệc Mẫn, lúc cô ta mới ly hôn về nước, cuộc sống tương đối khó khăn, thậm chí còn phải ở nhờ nhà mẹ đẻ.

Tôn Đường Đường lại càng không cần phải nói, không có bằng cấp, nói cũng không quá lưu loát, có đôi khi thậm chí còn phải đi làm một lúc nhiều việc kiếm chút tiền tiêu vặt.

Ngô Diệc Mẫn từng nhờ mẹ mình tìm giúp cách kiếm tiền nhưng bị từ chối.

Thứ nhất, giáo sư Tôn vốn thanh cao, không muốn dùng quan hệ để tìm kiếm chuyện này.

Thứ hai, Tôn Bích Dư và Tôn Đường Đường căn bản không có kỹ năng chuyên môn gì, giáo sư Tôn cũng không biết bọn họ có thể làm gì.

Thứ ba, bản thân bà cũng có chút tiền tích góp, tuy rằng bà không thích cặp mắt xanh thẳm kia của Tôn Đường Đường, có điều nuôi dưỡng cô cũng không có vấn đề gì.

Giáo sư Tôn thanh liêm, một đời kiên quyết, thế nhưng trong quần chúng vẫn có người xấu chứ. Trong tay của Trần Hán Thăng nhiều tài nguyên như vậy, căn cứ theo tâm nguyện của Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường lần lượt sắp xếp hợp lý cho bọn họ.

Ngô Diệc Mẫn mở một cơ sở đào tạo tiếng Anh, Tôn Đường Đường trở thành bình hoa của một chương trình truyền hình thuộc đài truyền hình Kiến Nghiệp. Bình thường cô ta cũng không cần nói gì, thỉnh thoảng mở miệng cũng bởi vì nhan sắc lai xinh đẹp, và nói tiếng Trung sứt sẹo nhưng ngược lại rất được người xem hoan nghênh.

Giáo sư Tôn biết cũng không có biện pháp ngăn cản. Đầu tiên, Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường căn bản sẽ nghe không lọt, sau khi Ngô Diệc Mẫn có tiền trong tay, cô ta mang theo con gái dọn ra khỏi ký túc xá dành cho giáo sư của đại học Đông Đại.

Tiếp theo, sự sắp xếp như vậy thật sự rất tốt, hoàn toàn có thể bộc lộ được ưu thế còn sót lại trên người Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường, thật không hổ danh là thương nhân lớn làm nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng của đại học Tài Chính Kiến Nghiệp.

Bây giờ Trần Hán Thăng đột nhiên nhắc tới, hắn đâu phải là "không có thời gian quan tâm chú ý", mà là nhắc nhở giáo sư Tôn, con gái và cháu gái của bà bây giờ có thể sống yên ổn là do Trần mỗ tôi đây đã bỏ ra công sức.

"Sao nào?"

Giáo sư Tôn đương nhiên hiểu được ẩn ý này, cười lạnh một tiếng hỏi: "Cậu dùng bọn họ để uy hiếp tôi sao?"

“Tôi nào có ý như vậy, chỉ đang tán gẫu việc nhà thôi mà.”

Trần Hán Thăng vội vàng phủ nhận: "Nói thật là địa vị của bà trong lòng Tiểu Ngư Nhi rất quan trọng, tôi cũng rất tôn trọng nhân cách và học thức của bà, sau này còn muốn hai cô con gái cùng nhau theo bà học hỏi.”

Hai chữ "cùng nhau" này, Trần Hán Thăng cố ý nhấn mạnh.

Giáo sư Tôn Bích Dư ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng nói: "Chỉ sợ tôi không sống nổi đến lúc đó.”

“Sao có thể chứ, chỉ cần chú ý bảo dưỡng, người như bà nhất định có thể sống đến 150 tuổi.”

Trần Hán Thăng kéo chiếc ghế mềm đặt ở sau bàn đọc sách ra, nói như dâng hiến vật quý: "Bà Tôn, bà thử xem cái ghế này đi, căn cứ cơ thể người tỉ mỉ thiết kế đấy, nếu như bà ngồi thấy thoải mái vậy tôi mua cho bà một cái..."

"Không cần."

Giáo sư Tôn bình tĩnh ngắt lời: "Tôi là người tính tình cứng rắn, cũng quen với ghế gỗ cứng rắn, ghế mềm tôi ngồi không thoải mái.”

Giáo sư Tôn một câu hai nghĩa, Trần Hán Thăng làm như nghe không hiểu, lại mệt bở hơi tai đem ghế đặt lại chỗ cũ, nịnh nọt nói: "Vậy tôi cũng học theo giáo sư Tôn, từ nay về sau không ngồi ghế mềm, đổi thành ngồi ghế gỗ!"

Dáng vẻ hiện tại của Trần Hán Thăng vô cùng "hèn mọn", hắn sống tới từng này tuổi rồi, ngoại trừ ở trước mặt cha mẹ ruột không có chút tự tôn nào ra, bình thường lúc ở bên ngoài cho tới tận bây giờ đều mang phong cách hoành hành bá đạo.

Hơn nữa bây giờ hắn đã là một doanh nhân thành công, giáo sư Tôn ngay cả khi biết Trần Hán Thăng hành động có chút cố ý khoa trương, nhưng hắn lại nguyện ý cúi đầu vì hai đứa nhỏ nên trong lòng vẫn có chút cảm khái.

“Trần Hán Thăng, cậu đừng tiếp tục thăm dò nữa.”.

Giáo sư Tôn chậm rãi nói: "Lần này tôi tới là để mang theo Tiểu Ngư Nhi về nước.”

"Ra là vậy..."

Khuôn mặt của Trần Hán Thăng mới vừa rồi còn vui vẻ bừng bừng, đột nhiên lại như cha chết mẹ chết, thật lâu sau cổ họng mới gian nan phát ra một câu: "Đã biết."

“Tôi lại không tin lắm.”

Giáo sư Tôn bĩu môi hỏi: "Chẳng lẽ cậu lại không đoán được tôi sẽ đến đây sao? Không có kế hoạch xử trí trước nào sao?"

“Không có.”

Trần Hán Thăng thấp giọng nói: "Thân phận của bà quá tôn quý, tôi không dám có hành động bất kính với bà.”

Đây đại khái là đang biểu diễn "phương pháp hạ mình", rõ ràng đều có dự định móc nối quan hệ để kéo dài thời gian Tiêu Dung Ngư về nước, nhưng Trần Hán Thăng còn cố ý tỏa ra loại cảm xúc bi thương lực bất tòng tâm này, đến độ khiến cho giáo sư Tôn hoài nghi bản thân đã làm sai chỗ nào.

"Hai đứa đều là con gái ruột của Trần Hán Thăng, đặt mình vào hoàn cảnh của cậu ta, cậu ta chỉ hi vọng hai chị em nhỏ có thể cùng nhau trưởng thành."

Giáo sư Tôn kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng, trong lòng âm thầm nghĩ.

"Bà Tôn, thời điểm mọi người trở về."

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, giống như làm như vậy nước mắt cũng sẽ không chảy ra: "Tôi kêu máy bay tư nhân tiễn mọi người rời đi."

Giáo sư Tôn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu tính toán thời điểm nào để Tiểu Ngư Nhi và Trần Tử Bội rời đi?"

"Bây giờ nói vấn đề này có ích lợi gì?"

Trần Hán Thăng đau xót nói: "Nói cho bà cũng không sao, ngày Trần Tử Bội biết gọi mẹ.”

"Ồ…"

Giáo sư Tôn đã ngộ ra, bà có chút hiểu được suy nghĩ của Trần Hán Thăng, hiện tại tình cảm giữa Tiểu Ngư Nhi và Trần Tử Bội đã không thể cắt dời rồi, đợi đến khi Trần Tử Bội gọi ra tiếng "Mẹ" thì đôi "Mẹ con" này thật sự đã bị ràng buộc chặt chẽ.

Trần Tử Bội hiện tại đã bảy tháng rưỡi, đứa bé bình thường tám tháng là có thể gọi "Mẹ", chỉ có điều đứa bé này có chút ngốc, không biết bao lâu con bé mới chịu mở miệng.

"Được rồi."

Giáo sư Tôn Bích Dư thở dài một hơi, đứng lên nói: "Đoán chừng cậu cũng không có vấn đề pháp lý gì cần tư vấn, thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi, lần này tới đây chính là để đưa Tiểu Ngư Nhi về nước, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Giáo sư Tôn nói xong thì rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại một mình Trần Hán Thăng buồn bực, vừa rồi màn diễn xuất của mình xem như đã ăn sâu vào lòng người, sao bà già đó một chút cũng không cảm động vậy!

Chẳng lẽ là diễn lố quá dẫn đến lộ ra chút sơ hở?

Trần Hán Thăng thắc mắc trăm điều nhưng vẫn không có lời giải, hắn đương nhiên không biết giáo sư Tôn mặc dù tỏ vẻ muốn đưa Tiểu Ngư Nhi về nước, nhưng cũng không đưa ra một kế hoạch cụ thể.

Có thể là ngày mai, có thể là ngày mốt, cũng có thể là sau khi nhóc khờ biết gọi "mẹ".

······

Tuy nhiên Trần Hán Thăng không dám khinh thường, trước đây khi bị tạm giữ tại Hàn Quốc, hắn đã từng có giao tình với lãnh đạo đại sứ quán Hàn Quốc, hơn nữa với địa vị hiện tại của hắn, chưa đầy hai ngày đã liên lạc được với lãnh đạo đại sứ quán Mỹ.

Đợi đến khi hắn sắp xếp xong xuôi rồi, Trần Hán Thăng mới phát hiện Tiểu Ngư Nhi và giáo sư Tôn có chút kỳ quái, bởi vì bọn họ cũng không có cầm chứng minh thư mới đi làm hộ chiếu, nhịp sống còn có chút giống trước kia.

Ban ngày đưa theo Trần Tử Bội đi ra ngoài tản bộ, hoặc là ở nhà thảo luận một ít vấn đề về học tập, buổi tối thì gọi video về Kiến Nghiệp bên kia, sau đó bình yên dỗ bé Ngốc Nghếch ngủ.

Nếu Tiểu Ngư Nhi thu dọn đồ đạc hành lý này kia về nước, Trần Hán Thăng có thể dễ dàng tiếp nhận hơn một chút, dù sao hắn đã có chuẩn bị, nhưng đột nhiên cô ấy không làm một cái gì, Trần Hán Thăng ngược lại lo lắng đề phòng.

"Chẳng lẽ thủ đoạn mình tìm đại sứ quán, bị bọn họ đoán được rồi?"

Mấy ngày liền, Trần Hán Thăng đều nghi thần nghi quỷ suy đoán, đợi đến ngày 19 theo giờ trong nước, hôm nay là lễ kỉ niệm tròn 8 tháng tuổi của bé Tiểu Ngư Nhi.

Căn cứ vào thói quen trước kia, Thẩm Ấu Sở lại mua cho Trần Tử Khâm một cái bánh sinh nhật nhỏ để chúc mừng, Lữ Ngọc Thanh còn ôm Trần Tử Khâm được đội mũ sinh nhật đến trước máy tính, để Tiêu Dung Ngư qua gọi video cảm thụ không khí này một chút.

"Cục cưng, chúc mừng sinh nhật con."

Tiêu Dung Ngư nhìn con gái tám tháng tuổi, trong lòng cô vô cùng chua xót, hóa ra không để ý mình đã rời đi gần hai tháng.

Em gái Ngốc Nghếch bây giờ vẫn đi theo con đường ngốc nghếch đáng yêu, cảm giác lớn lên tương đối chậm, có điều chị gái Tiểu Ngư Nhi nhỏ đã từ "Đáng yêu" chuyển sang "Xinh đẹp".

Đôi mắt to trong veo như nước kia khi yên lặng thì trong suốt, lúc chớp mắt lại giống như sao, mỗi khi chớp, lông mi thật dài tựa như cây quạt nhỏ đưa lên hạ xuống, hai bên má còn có má bánh bao nhỏ ngọt ngào.

Trần Tử Khâm cũng rất thích cười, hơn nữa khi cười rộ lên thật sự ngọt ngào giống mẹ, bà ngoại Lữ Ngọc Thanh yêu quý đến tận xương tủy, nhưng bà cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Tiểu Ngư Nhi còn không về nước?

Thừa dịp lần này gọi video, Lữ Ngọc Thanh lập tức hỏi: "Giáo sư Tôn ngày 16 đã tới rồi, hôm nay đã là ngày 19 rồi, thủ tục bên đó con vẫn chưa làm xong sao?"

"Dạ…đang trong quá trình xử lý ạ."

Tiêu Dung Ngư không dám nói thật, bởi vì mẹ mình nhất định rất khó hiểu cô ấy thế mà lại có tình cảm với con gái của Thẩm Ấu Sở, còn định đưa theo con bé cùng về nước.

“Sao hiệu suất lại chậm như vậy.”

Lữ Ngọc Thanh cau mày nói: "Mẹ quan sát thái độ của Thẩm Ấu Sở, cô ấy quả thực giống như xem Tiểu Ngư Nhi nhỏ như con gái ruột, hơn nữa hôm nay bé con đột nhiên gọi mẹ, chỉ có điều là vô thức gọi thôi, Thẩm Ấu Sở cũng không nghe thấy..."

Nghe ý của Lữ Ngọc Thanh, chắc bà cũng rất lo lắng Thẩm Ấu Sở nghe được tiếng gọi "Mẹ" đầu tiên của Trần Tử Khâm.

"Thật ra..."

Khóe miệng Tiêu Dung Ngư giật giật, cô ấy rất muốn nói cho mẹ mình rằng nếu Thẩm Ấu Sở có thể coi Trần Tử Khâm như con gái ruột, vậy thì đổi vị trí tự hỏi, mình cũng sẽ coi Trần Tử Bội như con gái ruột.

"Có chuyện gì vậy?"

Lữ Ngọc Thanh hỏi.

"············ Không có gì ạ."

Tiêu Dung Ngư nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không thẳng thắn nói ra, chỉ nói: "Mẹ kêu Thẩm Ấu Sở qua đây đi, về chuyện thương hiệu của tiệm trà sữa, con có vài lời muốn dặn dò cô ấy.”

Bởi vì Trần Hán Thăng không nhúng tay vào, ông chủ của "Tiệm trà sữa Gặp lại bạn" cũng không xem Hồ Lâm Ngữ và Phùng Quý ra gì, mặc dù Tiểu Hồ đã khiếu nại với tòa án, đối phương vẫn an tâm cọ xát nhiệt độ và thị trường của "Tiệm trà sữa Ngộ Kiến.”

Điều mà ông chủ tiệm này không biết chính là với mức độ tàn nhẫn của Trần Hán Thăng, hiện giờ vui vẻ thêm một ngày thì lúc tính sổ sẽ phải ăn thêm một ngày cơm tù.

Sau khi Thẩm Ấu Sở cầm bút và giấy tới, dưới sự chỉ điểm của Tiêu Dung Ngư, cô ấy ghi nhớ tài liệu cần chuẩn bị tố tụng. Có điều cho tới nay, Tiêu Dung Ngư vẫn không tỏ thái độ muốn hỗ trợ giúp kiện lên tòa, mặc dù Trần Hán Thăng đã ám chỉ rất nhiều lần.

"Cốc cốc cốc..."

Tiêu Dung Ngư vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng đã gõ cửa đi vào, nhưng hắn cũng không nói gì, dựa vào khung cửa không lên tiếng.

Trần Hán Thăng thật sự không kiềm chế được, Tiểu Ngư Nhi không tới đại sứ quán làm lại hộ chiếu, cô ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cho dù là chuẩn bị nhập cư trái phép về nước cũng phải cho hắn chút manh mối chứ.

Có điều Trần Hán Thăng không lên tiếng, Tiêu Dung Ngư lại càng thêm kiên nhẫn, cô ấy chỉ quay đầu liếc mắt nhìn người xa lạ mà mình quen thuộc nhất này một cái, sau đó không coi ai ra gì chuẩn bị áo ngủ cho bé Ngốc Nghếch, chút nữa còn phải tắm cho bé con nữa..

"Khi nào em về nước?"

Sau một khoảng trầm lặng ngắn ngủi, Trần Hán Thăng mở miệng hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Dung Ngư lạnh lùng, bình tĩnh hỏi.

"Thu xếp thời gian xong, anh có thể chuẩn bị máy bay riêng cho em."

Trần Hán Thăng nói dối, hắn căn bản không có ý định thả Tiểu Ngư Nhi về.

"Không cần."

Không ngờ Tiêu Dung Ngư căn bản không rơi vào bẫy.

Trần Hán Thăng gặp phải ca khó, có điều đây cũng không phải là lần đầu tiên, trong khoảng thời gian này hắn không biết đã ăn bao nhiêu lần từ chối gặp, cho nên chỉ có thể đổi biện pháp trao đổi khác.

"Anh nói cho em biết một bí mật."

Trần Hán Thăng nói: "Nếu như em cảm thấy giá trị đủ cao, vậy thì nói cho anh nghe dự tính của bọn em, chúng ta trao đổi công bằng."

Tiêu Dung Ngư một mực im lặng không lên tiếng, ai cũng biết biện pháp của Trần Hán Thăng nhiều, cùng hắn trao đổi, bình thường chịu thiệt đều là bản thân mình.

Có điều lần này Trần Hán Thăng vì cho thấy mình không có ý đùa cợt, chủ động nói: "Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, ngày mai sẽ đăng ký kết hôn.”.

"Rầm!"

Nghe được tin tức này, Tiêu Dung Ngư quả nhiên đột ngột quay đầu, sững sờ nhìn Trần Hán Thăng.

"Nếu như em không tin..."

Trần Hán Thăng nhún nhún vai: "Có thể gọi cho Biên Thi Thi xác nhận lại, ngày mai là ngày 20 tháng 5, bọn họ dự định ngày này đăng ký kết hôn."

Tiêu Dung Ngư không nói hai lời, lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi cho Biên Thi Thi.

Tiếp sau đó hẳn là thời gian nói chuyện phiếm giữa hai cô bạn thân, Trần Hán Thăng đóng cửa lại đi ra ngoài. Thật ra hắn đã suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy nên nói cho Tiểu Ngư Nhi.

Dù sao thì Biên Thi Thi cũng là người bạn tốt nhất của cô ấy, "Tu La tràng" sớm muộn gì một ngày nào đó sẽ giải quyết, đợi sau khi Tiêu Dung Ngư về nước, phát hiện Biên Thi Thi và Vương Tử Bác không biết đã đăng ký kết hôn từ thuở nào, như vậy đối với cô ấy cũng là một loại thương tổn.

Có điều Trần Hán Thăng giống như kẻ trộm gà, hắn đem cái tin tức chắc chắn phải nói này trở thành một cuộc trao đổi để lừa dối Tiểu Ngư Nhi.

“Tút…tút…tút…”

Cuộc gọi đầu tiên gọi đi Biên Thi Thi không nghe máy, bởi vì cô ấy đang ở nhà là âu phục cho Vương Tử Bác, chụp ảnh cưới vẫn phải mặc chính trang.

Ngày mai sẽ phải đăng ký kết hôn, thỉnh thoảng Vương Tử Bác có cảm giác mình đang nằm mơ, người như mình mà lại có thể cưới được Biên Thi Thi, bên nhau từ sớm mai cho đến bạc đầu.

“Anh đừng đứng đơ ra đó nữa.”

Biên Thi Thi ngẩng đầu, nói với Vương Tử Bác đứng trước mặt: "Lấy kéo qua đây, cổ tay áo có một sợi chỉ.”

"Được!"

Vương Tử Bác chạy chậm tới lấy kéo ra, sau đó tiếp tục ở bên cạnh Biên Thi Thi, một khắc cũng không muốn rời đi.

Thật ra trong lòng bạn học Thi Thi cũng rất vui vẻ, yêu đương hai năm rưỡi rồi chuẩn bị kết hôn, từ tháp ngà trong sân trường đại học cho tới xã hội thế tục hỗn loạn, những hồi ức tốt đẹp đó đều có chứa người đàn ông này, chưa từng thay đổi thành người khác.

Tiếc nuối duy nhất chính là Tiểu Ngư Nhi không có ở bên cạnh.

"Chúng ta đăng kí kết hôn..."

Biên Thi Thi hỏi Vương Tử Bác: "Nhưng Trần Hán Thăng không có mặt, anh có cảm thấy mất mát không?”

"Vẫn sẽ có."

Vương Tử Bác thở dài nói: "Dù sao cũng là bạn từ nhỏ suốt 20 năm mà, trong lòng tóm lại sẽ có một chút trống rỗng, có điều Tiểu Trần thực sự không sao hết, cậu ta còn nói đùa..."

Vương Tử Bác đang nói đến một nửa, đột nhiên ngậm miệng lại.

“Trần Hán Thăng nói đùa gì vậy?”

Biên Thi Thi tò mò hỏi, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Vương Tử Bác, Biên Thi Thi lại "hung dữ" bổ sung một câu: "Không được gạt em!”

"Ừm..."

Vương Tử Bác xoay xoay mông: "Tiểu Trần nói đùa, đợi…đợi lần sau anh kết hôn, cậu ta sẽ tới tham gia..."

"Cái tên miệng chó không phun nổi ngà voi này!"

Biên Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lời này nếu đổi lại là người khác nói, bạn học Thi Thi đại khái sẽ trở mặt, có điều đây lại là Trần Hán Thăng, hắn vốn là cái đức hạnh này.

Huống hồ, Trần Hán Thăng có lẽ là một trong những người hy vọng Vương Tử Bác hạnh phúc nhất trên thế giới.

"Được rồi."

Lại một lát sau, Biên Thi Thi đem bộ âu phục đã được ủi thẳng tắp lên, cầm lên nói với Vương Tử Bác: "Mặc vào xem có vừa người không?"

"Ừ!"

Vương Tử Bác vui vẻ mặc vào, Biên Thi Thi đứng đằng sau hỗ trợ chỉnh lại vạt áo, sau đó lại vòng qua phía trước sửa sang lại bả vai, thỉnh thoảng khi ngẩng đầu trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai nhìn nhau thâm tình.

“Cảm, cảm ơn bà xã.”

Vương Tử Bác dũng cảm nói ra cái xưng hô này.

“Hừ! Ngày mai mới đăng ký kết hôn, bây giờ em còn chưa phải vợ anh.”

Biên Thi Thi tuy rằng nói như vậy nhưng biểu cảm vừa mừng vừa thẹn lộ rõ trên khuôn mặt đã nói rõ nội tâm sung sướng của cô ấy.

Đợi đến khi trang phục chính thức chuẩn bị xong, Biên Thi Thi chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi, có điều trước khi đi vào phòng tắm, Biên Thi Thi đột nhiên nhớ tới một việc: "Tử Bác, anh ôm gối đầu với chăn đệm của anh vào phòng ngủ chính đi.”

"Cái gì?"

Vương Tử Bác cho rằng mình nghe lầm.

"Không nghe được thì thôi, lời hay không nói lần thứ hai!"

Biên Thi Thi bỏ lại một câu, vội vàng đóng cửa kính nhà vệ sinh lại.

Vương Tử Bác đương nhiên nghe thấy, chỉ là có chút không thể tin được mà thôi, hai người trước mắt vẫn phân phòng ngủ, Biên Thi Thi ngủ phòng ngủ chính, bản thân cậu ấy ngủ phòng cho khách.

Vương Tử Bác rất tôn trọng Biên Thi Thi, mặc dù có đôi khi xem phim AV trên Quả Xác QvodPlayer, trong lòng cũng sẽ bùng bùng lửa nóng nhưng cậu ấy vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết.

Không nghĩ tới tại đêm trước khi đăng kí kết hôn, Biên Thi Thi đột nhiên buông thả cái cấm chế này.

Vương Tử Bác vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lập tức đem gối của mình đến phòng ngủ chính thơm ngào ngạt, thuận tiện còn xếp chăn gọn gàng, hơi ảo tưởng một chút chuyện lãng mạn vào đêm nay, trái tim bèn "bịch bịch bịch" đập không ngừng.

Biên Thi Thi tắm rửa xong cũng cúi đầu đi ra ngoài. Khi mối quan hệ của hai người sắp đột phá, thực chất con gái càng khẩn trương hơn.

Có điều lúc cầm điện thoại lên, cô ấy phát hiện Tiểu Ngư Nhi gọi cho mình mấy cuộc điện thoại nhỡ.

"Alo, Tiểu Ngư.”

Thi Thi lắc đầu: "Vừa rồi tớ vẫn đang tắm."

Vương Tử Bác vốn cũng không mấy để ý, bạn thân mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho nhau, có điều lần này có chút không giống, cũng không lâu sau Biên Thi Thi đột nhiên khóc lên, có vẻ như bên kia Tiểu Ngư Nhi cũng đang khóc.

"Có chuyện gì vậy?"

Vương Tử Bác có chút lo lắng, vì thế đến gần một chút, Biên Thi Thi thấy Vương Tử Bác tới, cô ấy cũng không giấu diếm, lau nước mắt tiếp tục trò chuyện:

“Không ngờ rằng Trần Hán Thăng thế mà lại nói cho cậu biết, vốn dĩ tỡ còn muốn gạt cậu.”

······

"Năm nay tớ không về kịp, hay là để sang năm?"

······

"Không sao đâu, tớ với Tử Bác bàn bạc là được, tóm lại chỉ là đi đăng kí kết hôn, kể mà có cậu thì nhất định sẽ vui hơn."

······

Hàn huyên hơn hai mươi phút mới cúp điện thoại, Biên Thi Thi đã khóc ướt nhiều khăn giấy, Vương Tử Bác thật sự là một người chồng tốt, cậu ấy không chỉ thu dọn sàn nhà xong xuôi, còn rót một ly nước nóng đưa tới.

“Tử Bác.”

Biên Thi Thi uống hai ngụm nước nóng, hít hít mũi nói: "Tiểu Ngư Nhi biết chuyện chúng ta đăng ký kết hôn, là Trần Hán Thăng nói.”

“Ừ.”

Vương Tử Bác gật đầu: "Anh có nghe thấy, có thể là do Tiểu Trần có suy nghĩ của riêng mình.”

“Anh thực sự rất tín nhiệm Trần Hán Thăng.”

Biên Thi Thi bĩu môi: "Lúc mới nói chuyện phiếm với Tiểu Ngư Nhi, cô ấy tỏ ý muốn trở về chứng kiến chúng ta đăng ký kết hôn, thật ra em cũng muốn cô ấy ở bên cạnh, dù sao thì cả đời chỉ có duy nhất một lần này, em cũng muốn có ý nghĩa kỷ niệm hơn."

"Nhưng mà..."

Vương Tử Bác gãi đầu: "Cho dù bây giờ Tiểu Ngư Nhi mua vé, cô ấy cũng không tới kịp, hơn nữa Tiểu Trần cũng chưa chắc đã cho cô ấy về.”

"Vì vậy, em muốn tới ngày 20 tháng 5 năm sau mới đăng kí kết hôn.”

Biên Thi Thi thương lượng nói: "Sang năm Tiểu Ngư Nhi chắc chắn sẽ trở về, anh cảm thấy như vậy có được không?"

"Được."

Vương Tử Bác đôn hậu nói: "Anh nghe em hết.”

"Anh thực sự không tức giận?"

Biên Thi Thi mở to khóe mắt hồng hồng hỏi.

"Sẽ không đâu."

Trên khuôn mặt ngăm đen của Vương Tử Bác đều là chân thành, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Như vậy cũng tốt, bởi vì Tiểu Trần cũng có thể tham gia.”

“Tử Bác…”

Biên Thi Thi đột nhiên nhào vào trong lòng Vương Tử Bác, trong ánh mắt Vương Tử Bác đều là yêu thương. Thực ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì, vốn định lặng lẽ đăng ký kết hôn, lùi lại một năm cũng không có gì khác nhau.

"Ngày 20 tháng 5 năm sau nhất định là một ngày đại đoàn viên."

Vương Tử Bác mang theo một chút chờ mong nói: "Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi xem chúng ta đăng ký kết hôn, nói không chừng còn có hai chị em kia, thật sự là một chút cũng không có tiếc nuối.”

Nghĩ tới những lời Vương Tử Bác vừa nói, Biên Thi Thi cũng mang vẻ mặt mong đợi, năm nay có chút gian nan, nhưng sang năm nhất định đáng để mơ mộng nha!

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, anh lại ôm gối đầu với chăn đệm về đi."

Biên Thi Thi chỉ chỉ đệm giường chỉnh tề, rầu rĩ nói.

"Ah... được rồi..."

Vương Tử Bác nháy đôi mắt khô khan mấy cái, cuối cùng vẫn thành thật đáp ứng. Cậu ấy thật sự rất thích Biên Thi Thi, tính cách của bản thân lại thành thật cho nên căn bản sẽ không vi phạm ý nguyện của Biên Thi Thi.

Có điều lúc cậu ấy đang khom lưng lấy gối đầu, ánh đèn trong phòng ngủ chính đột nhiên "tạch" một tiếng tắt ngúm.

Ánh mắt Vương Tử Bác trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được, lúc đứng thẳng dậy tìm kiếm bóng dáng Biên Thi Thi, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tử Bác, dù cho đau ốm hay khỏe mạnh, dù cho nghèo khó hay giàu sang, dù cho có bất kỳ lý do nào khác, anh đều sẽ yêu em, chăm sóc em, tôn trọng em, đúng không?"

"Tất nhiên rồi, anh..."

Vương Tử Bác vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy môi bị một cài gì đó ấm áp ngăn chặn, giống như một viên kẹo ngọt ngào lại giống như là mùa xuân tới.

Bình Luận (0)
Comment