“Cha, lời này của người khiến người ta đau lòng lắm đấy.”
Trần Hán Thăng bị cha ruột ghét bỏ, ngượng ngùng cười hai tiếng.
Lão Trần chưa bao giờ quát mắng Trần Hán Thăng, nhưng ông nói chuyện lại rất có nghệ thuật, nhiều lúc giống như một con dao găm vậy, còn có lực sát thương hơn cả Lương Thái Hậu cãi cọ ầm ĩ.
Trần Triệu Quân cũng không hề để ý đến nỗi oán giận của con trai, bình tĩnh nhảy qua đề tài này, tiếp tục nói: “Vả lại, nếu con rảnh thì về quê nhìn một cái đi.”
“Hả?”
Trần Hán Thăng hơi sửng sốt.
“Rất nhiều họ hàng đều muốn gặp con đấy.”
Lão Trần giải thích nói “Chỉ là có vài người đã lớn tuổi, họ không tiện đi lại, còn nhỏ tuổi thì vẫn đang đi học, bọn họ nghe nói sự nghiệp ở bên ngoài của con rất thành công, rất tò mò về con nhưng mà đã lâu lắm rồi chưa gặp.”
Trần Triệu Quân không phải loại tính cách thích khoe khoang, đây chắc chắn là sau khi đám họ hàng nghe được thanh danh của Trần Hán Thăng thì dồn dập gọi điện thoại cho Lão Trần và Lương Mỹ Quyên, muốn gặp mặt “Con trai nhà lão Trần” cực kỳ nhiều tiền trong truyền thuyết này một lần.
“Được ạ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, đằng nào thì cũng lâu rồi mình chưa về Cảng Thành, thỉnh thoảng trở về chỉ bởi vì muốn thăm ông bà ngoại mà thôi.
Trần Hán Thăng nhớ mang máng, trước kia khi còn nhỏ, nhà hàng xóm xung quanh hình như cũng có loại anh chị như thế này, trên người bọn họ đều có mấy đặc tính chung, ví dụ như: Thi đỗ đại học ở nơi khác, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại nơi khác để làm việc, nhóm hàng xóm cũng không biết công việc cụ thể của bọn họ là gì...
Đây là ảnh thu nhỏ của một bộ phận sinh viên đã tốt nghiệp, chưa chắc đã tìm được cơ hội thích hợp ở thành phố lớn, nhưng vẫn không muốn về quê, trong lòng luôn có một loại cảm giác bài xích không rõ nguyên do.
Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì lại không biết loại cảm giác bài xích này xuất phát từ chỗ nào, có lẽ là khi ở trong căn phòng cho thuê chỉ mười mấy mét vuông ở thành phố lớn kia có thể thỏa mãn cảm giác tự do không thể hưởng thụ được khi ở quê nhà.
“Thế thì Tết âm Lịch năm nay trở về Cảng Thành vậy.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Nếu con mà không trở về lộ mặt thì nói không chừng sẽ có người bịa đặt con phạm tội sau đó bị bắt rồi cũng nên.”
“Được rồi, con tự sắp xếp thời gian đi.”
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đều có tình cảm sâu đậm với quê cha đất tổ, nếu không phải vì hai đứa cháu gái thì ông vẫn thích tiết tấu thong thả của thành phố nhỏ dưới quê hơn.
“Con cũng phải chú ý hơn ngày thường vào.”
Vẫn là Lữ Ngọc Thanh quan tâm con rể, nhắc nhở nói: “Nếu có một vài họ hàng muốn vay tiền thì Hán Thăng phải xử lý cho ổn thỏa, nên nhớ rằng chỉ có cứu gấp chứ không có cứu nghèo.”
“Cái này thì không sợ, nhà chúng con đã lập một quy tắc từ lâu rồi.”
Trần Hán Thăng bĩu môi về phía lão Trần: “Cho dù là họ hàng nào nhờ giúp đỡ thì con đều bảo bọn họ nói với cha mẹ con, lão Trần đồng ý thì con sẽ giúp, không đồng ý thì con sẽ từ chối.”
“Cái này được đấy.”
Lữ Ngọc Thanh nói với chồng mình: “Chúng ta có thể học tập một chút.”
Trước mắt thì Tiêu Dung Ngư chắc chắn về nước và ở lại, hơn nữa theo thời gian trôi qua cùng với việc Bé Tiểu Ngư Nhi ngày một lớn lên, rất có thể quan hệ giữa cô và Trần Hán Thăng sẽ không giấu được nữa.
Lúc ấy cũng không biết Trần Hán Thăng sẽ đạt tới địa vị xã hội gì, nhưng cho dù chỉ duy trì tài sản hiện tại không thay đổi, thì hắn chỉ cần tiện tay nâng đỡ một chút là có thể biến người thường trở thành phú ông gia tài bạc triệu.
Nói không chừng sau này cũng sẽ có họ hàng bên nhà họ Tiêu tìm đến Trần Hán Thăng, xin hắn nể tình Tiểu Ngư Nhi và Trần Tử Khâm mà vươn tay giúp đỡ.
“Ừ...”
Lão Tiêu hơi gật đầu: “Đừng để những việc này ảnh hưởng đến cuộc sống của Tiểu Ngư Nhi.”
Ánh mắt của Trần Hán Thăng chuyển động, từ những chi tiết về lời nói và việc làm của mỗi người mà nghiền ngẫm trạng thái trong lòng bọn họ.
Qua mấy câu đối thoại ngắn gọn của cha mẹ vợ vừa nãy, Trần Hán Thăng có thể suy đoán ra hai điểm:
Thứ nhất, có lẽ bọn họ còn chưa tha thứ cho mình, đây cũng là hợp tình hợp lý thôi, sau khi Tiểu Ngư Nhi về nước chắc là sẽ cải thiện hơn một chút.
Thứ hai, bọn họ đã chấp nhận kết quả sinh ra từ “Đổi con”, thậm chí còn bắt đầu suy xét tình huống phát sinh sau này, tuy rằng bất đắc dĩ chiếm phần nhiều hơn, nhưng tóm lại là cũng chấp nhận rồi.
Không lâu sau thì ăn cơm trưa, nhìn Lữ Ngọc Thanh và Thẩm Ấu Sở ngồi cùng một bàn, thật ra trong đầu của Trần Hán Thăng có chút hoảng hốt.
Nghe nói hai tháng trước, Lữ Ngọc Thanh còn không muốn ngồi nhiều thêm một phút ở chỗ này, thậm chí còn không muốn nợ một gói thực phẩm bổ sung.
Từ “Căm thù” đến “Ở chung trong hoà bình”, chuyện xảy ra trong mấy ngày này quá ly kỳ phức tạp, ngay cả Lữ Ngọc Thanh có đôi khi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, một người bắt bẻ như mình mà lại có thể buông bỏ thành kiến với Thẩm Ấu Sở.
Chua ngọt đắng cay trong này, có lẽ chỉ có trong lòng người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Có được kết quả như vậy cũng là do đổ hết tất cả sai lầm lên đầu Trần Hán Thăng, hắn là người khởi xướng, mọi người cũng cần một con đường để phát tiết lửa giận.
May mắn là Trần Hán Thăng cũng tự nguyện gánh vác.
Cho nên ở trên bàn cơm có rất ít người chủ động bắt chuyện với Trần Hán Thăng, nhưng hôm nay vốn dĩ đã khá náo nhiệt rồi, cho dù hắn không lên tiếng thì cũng sẽ không quạnh quẽ.
Giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Hán Thăng cách vài vị trí, từ lần trước về nước Thẩm Khờ Khạo lần đầu tiên “ra tay” đánh Trần Háng Thăng, thì sau đó hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa.
Bởi vì hành động của Trần Hán Thăng mà cô gái Xuyên Du truyền thống, ngây thơ, dịu dàng đã thật sự tức giận.
Nhưng Thẩm Khờ Khạo chỉ tức giận với Trần Hán Thăng, còn với những người khác trong gia đình thì vẫn không có gì thay đổi.
Lấy cơm cho người lớn, gắp đồ ăn cho em gái, múc canh cho bà... Nếu trên bàn có món nào có hương vị không tồi, mọi người đều rất thích, thì cô sẽ không ăn một miếng nào mà chỉ yên lặng gắp một ít thức ăn mà mọi người không hay động đũa đến.
Trong lòng Trần Hán Thăng cảm khái hai tiếng, Thẩm Khờ Khạo chính là như vậy, cô ấy thật sự rất tốt bụng.
Ăn xong cơm trưa thì bà ngoại đi nghỉ trưa, mẹ Hai Mạc cũng bởi vì có việc nên phải rời đi, những người khác đều chuẩn bị xuống lầu đi dạo để tiêu cơm.
Đây là phân đoạn mà Trần Tử Khâm thích nhất, thói quen hoạt động và nghỉ ngơi của trẻ con không quá giống người lớn, không tuân theo một ngày ba bữa, con bé đói bụng là ăn, mệt rồi thì ngủ, cho nên vừa nãy khi mọi người ăn cơm thì Trần Tử Khâm ngồi chơi một mình ở trong giường quây.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng động ở cửa phòng trộm là Trần Tử Khâm sẽ lập tức ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cửa, đợi đến khi cô Trần Lam đi tới bế mình lên, Bé Tiểu Ngư Nhi cũng ý thức được sắp xuống lầu chơi, hưng phấn đến nỗi đôi chân ngắn nhỏ quơ qua quơ lại trên không trung.
Trong hai tháng này thì thời gian Thẩm Ấu Sở ở chung với con bé là nhiều nhất, Trần Lam thì đưa con bé xuống lầu nhiều lần nhất, dù sao cô của con bé chính là loại tính cách không ngồi yên một chỗ được, thường xuyên vèo một cái đã mang Tiểu A Ninh và Bé Tiểu Ngư Nhi đi ra ngoài chơi.
“Hôm nay để anh ôm cho.”
Trần Hán Thăng đỡ lấy con bé, Trần Tử Khâm tám tháng rưỡi cũng không quên đây là “cha” mình, một cánh tay nhỏ ôm cổ Trần Hán Thăng, một cánh tay khác thì chỉ vào ngoài cửa, lớn giọng kêu lên: “A!”
Mọi người đều nở nụ cười, Bé Tiểu Ngư Nhi đang muốn bảo nhanh đưa mình xuống lầu đây mà, Trần Hán Thăng hôn khuôn mặt của con gái, dỗ dành nói: “Gọi cha đi, gọi cha rồi đưa con ra ngoài.”
“A...”
Trần Tử Khâm quay đầu nhìn Trần Hán Thăng, trong đôi mắt giống quả nho đen kia có chút nghi hoặc, con bé giống như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu, không biết nói ra phát âm chính xác của “Cha” như thế nào.
“Con bé còn chưa biết gọi cha đâu.”
Trần Lam tự đắc nói: “Cục cưng, gọi một tiếng cô đi nào!”
“Cô cô cô cô...”
Có lẽ là âm tiết “cô” này khá đơn giản, Trần Tử Khâm học được nhanh nhất, cũng gọi thuần thục nhất.
“A Lam!”
Trần Hán Thăng tức giận nói: “Em không thể chỉ dạy con bé gọi cô được, nghe giống như bồ câu vậy, cha mẹ mới là nội dung học tập chủ yếu.”
“Em đều dạy mà.”
Trần Lam cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhưng mà cục cưng thích cô hơn, đây cũng không phải là em sai.”
Thật ra không chỉ có mình Trần Lam dạy, trước kia Lữ Ngọc Thanh cho rằng Tiêu Dung Ngư có thể về nước kịp lúc, cho nên bà cũng dạy xưng hô “Mẹ” này, muốn đợi đến khi Tiểu Ngư Nhi xuống máy bay là có thể nghe được.
Nhưng kết quả là Tiểu Ngư Nhi lại vì vấn đề công việc mà phải ở lại Mỹ, cho nên sau đó Lữ Ngọc Thanh không dạy nữa.
Mẹ ruột không ở bên cạnh, dạy xong rồi thì biết gọi ai đây?
Chẳng lẽ phải gọi Thẩm Ấu Sở thật à?
Tuy rằng Lữ Ngọc Thanh đã buông xuống thành kiến với Thẩm Ấu Sở, nhưng để cháu gái ngoại gọi người khác là “Mẹ” thì trong lòng bà vẫn thấy có chút khó chịu.
Nhưng khi Trần Lam dạy thì Lữ Ngọc Thanh cũng không hề ngăn cản.
Ngày thường Trần Lam làm việc rất không đáng tin cậy, hai anh em còn thường xuyên cãi nhau, có điều trong lòng cô ấy chắc chắn vẫn nghiêng về phía anh mình, cũng hy vọng Tu La tràng của hai chị dâu có thể giải quyết nhanh chóng.
“A!”
Thấy cha và cô mình đang tranh luận mấy vấn đề vô ích, Bé Tiểu Ngư Nhi lại vội vàng thúc giục một tiếng, lúc này Trần Hán Thăng mới chuẩn bị ôm con gái xuống lầu.
Hôm nay có khá nhiều người, cho nên mọi người định chia ra đi thang máy hai lần, người trẻ tuổi đi chuyến đầu, lão Trần và vợ chồng lão Tiêu thì chờ đi chuyến thứ hai.
Trần Hán Thăng đi vào thang máy trước, sau đó là Biên Thi Thi và Vương Tử Bác, Phùng Quý và Thẩm Như Ý, Tiểu Kim và Đông Nhi, Hồ Lâm Ngữ và Tiểu A Ninh, cùng với Trần Lam kéo cánh tay của Thẩm Ấu Sở... lục tục tiến vào.
“Khụ!”
Trần Hán Thăng đột nhiên ho khan một tiếng: “Tử Bác, mày với Thi Thi có muốn đi uống cốc nước trước không?”
“Gì thế? Tao có khát đâu.”
Vương Tử Bác ngốc nghếch, trong chốc lát chưa kịp hiểu được.
“Ngốc chết mất!”
Trần Hán Thăng mắng bạn thân một câu trong lòng, sau đó nói với Kim Dương Minh: “Tiểu Kim, mày có đột nhiên muốn gọi điện thoại hay là gì đó không?”
Tư duy của phượng sồ miễn cưỡng có thể theo kịp với ngọa long, Kim Dương Minh nhìn lướt qua Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, thật sự lấy điện thoại ra nói: “Hình như tao có một cuộc điện thoại quan trọng phải trả lời...”
Tiểu Kim vừa nói vừa nắm tay Đông Nhi đi ra ngoài.
Phùng Quý thì còn nhạy bén hơn, có lẽ anh rể muốn ở riêng với chị gái một lát, ngày thường ở trong nhà cũng không có cơ hội nào, cho nên anh ta cũng kéo Thẩm Như Ý rời khỏi thang máy.
“Chúng ta cũng đi chuyến sau thôi.” Biên Thi Thi cũng nhìn ra được, bĩu môi nói với Vương Tử Bác.
Bây giờ thang máy chỉ còn lại bí thư Hồ và Tiểu A Ninh, còn có một đứa em gái Trần Lam.
“Chị Lâm Ngữ, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.”
A Ninh rất hiểu chuyện, nháy đôi mắt to nói.
Hồ Lâm Ngữ có chút do dự, nhưng thấy ngay cả Tiểu A Ninh cũng muốn “Giúp người khác thành công” thì chỉ đành thở dài rời khỏi thang máy.
Người duy nhất không hiểu phong tình chính là Trần Lam, bởi vì anh trai không muốn thiết kế điện thoại chủ đề “Em gái” nên cô ấy cố ý quấy rối nói: “Anh, em không muốn uống nước, cũng không có cuộc điện thoại nào phải trả lời, hôm nay cứ muốn đi chuyến thang máy này đấy, có điều nếu như anh đồng ý nói một vài lời nói dịu dàng...”
“Xin lỗi, anh không muốn.”
Trần Hán Thăng không hề khách sáo với em gái mình, bóp cổ Trần Lam đẩy ra ngoài, trong miệng còn quát: “Nượn!”
Trần Lam cứ như vậy mà bị đuổi đi ra ngoài một cách vô tình, vốn dĩ Thẩm Ấu Sở cũng muốn ra ngoài theo, nhưng Trần Hán Thăng lại cố ý lấy cơ thể chặn lại, tiện tay ấn xuống nút đóng cửa.
Khi cửa kim loại từ từ đóng lại, trong thang máy chỉ còn lại “Một nhà ba người”.
Thẩm Ấu Sở mang theo một chiếc mũ ngư dân giản dị màu xám, vành nón nhìn có vẻ rất mềm mại, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể che khuất cả khuôn mặt, rất thích hợp với tính cách của Thẩm Ấu Sở.
Trong tay cô còn cầm thêm một chiếc mũ ngư dân phiên bản bỏ túi, chất vải bông màu vàng nhạt, bên trên còn in một ít hình vẽ hoạt hình, cái này chắc là chuẩn bị cho Trần Tử Khâm.
Trẻ con ra ngoài về cơ bản đều sẽ mang mũ theo, che nắng vào mùa hè, tránh rét vào mùa đông, hai mùa xuân thu thì lại vì phòng ngừa gió.
“Vừa nãy quá chật, như thế này sẽ rộng rãi hơn một chút.”
Trần Hán Thăng liếc nhìn Thẩm Ấu Sở một cái, cười ha hả giải thích hành động vừa rồi.
Thẩm Ấu Sở không nói gì, đúng là cô có hơi ngốc thật, nhưng hành động của Trần Hán Thăng rõ ràng như thế thì sao cô lại có thể không nhìn ra mục đích được.
Đặc biệt là cái giống cặn bã như Trần Hán Thăng, miệng hắn thì tìm lý do thanh minh, nhưng ngón tay đã “soàn soạt” trượt một cái, ấn toàn bộ nút thang máy từ tầng mười tám đến tầng một.
Mà như vậy thì thang máy sẽ phải dừng lại ở mỗi tầng một chút, vì muốn kéo thời gian hai người ở riêng với nhau mà Trần Hán Thăng đã không từ một thủ đoạn nào nữa rồi.
May mắn chung cư này khá xa hoa, xác suất vào ở cũng không cao, hàng xóm xuống lầu vào giữa trưa lại càng ít, cho nên sẽ không gây ra quá nhiều bất tiện.
Nhìn thấy những tầng sáng đèn kia, Thẩm Ấu Sở cuối cùng cũng ngẩng đầu, mới đầu cô còn chưa hiểu ý nghĩa của hành động này, đôi mắt hoa đào trong suốt hiện lên một tia mê mang đáng yêu, nhưng sau khi phản ứng lại thì lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ không để ý đến Trần Hán Thăng.
“Hì hì...”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, vừa rồi chỉ trong một cái chớp mắt kia, hắn không nhịn được mà nhớ lại lúc hai người mới quen nhau.
Năm nhất đại học mới vừa khai giảng không lâu, thật ra Thẩm Khờ Khạo rất sợ Trần Hán Thăng, cô chỉ muốn yên lặng hoàn thành việc học, căn bản không muốn có bất kì liên quan gì đến Trần Hán Thăng.
Lúc trước đối mặt với sự “Đùa giỡn” của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở thường xuyên lộ ra thần sắc mê mang và bất an, lúc ấy cô tuyệt đối không đoán trước được rằng mấy năm sau mình sẽ sinh một đứa con gái cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng nghĩ như vậy, trong ngực cũng dâng lên cảm giác xúc động, miệng vừa định nói gì đó thì đột nhiên thang máy “Tinh” một tiếng, dừng lại ở tầng mười bảy.
Giây phút khi cửa thang máy mở ra, Trần Tử Khâm cho rằng đã xuống đến tầng một, vui vẻ đến nỗi cả người đều nghiêng về phía trước, hai chiếc má lúm đồng tiền xinh đẹp ở hai bên má vừa nông vừa sâu đều hiện ra hết.
Nhưng khiến con bé thất vọng chính là bên ngoài không phải vườn hoa xán lạn ánh mặt trời, mà chỉ là hành lang bật đèn sáng rọi.
“A...”
Bé Tiểu Ngư Nhi có chút thất vọng, lại quay trở lại trong lòng Trần Hán Thăng, dựa khuôn mặt lên vai cha mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
“Cái đó...”
Trần Hán Thăng đánh vỡ sự bình tĩnh trong không gian kín này: “Chị gái vẫn thích náo nhiệt như vậy, em gái thì lại rất thật thà, cho dù cả một ngày không ra khỏi cửa thì con bé cũng không làm ầm ĩ.”
Thật ra Thẩm Ấu Sở vốn không muốn trả lời lại, nhưng cô không mở miệng thì Trần Hán Thăng vẫn luôn dùng loại ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào mình, ở trong không gian kín như vậy rất không được tự nhiên.
“Ừ...”
Đến cuối cùng, Thẩm Ấu Sở chỉ đành trả lời lại.
“Hì hì...”
Trần Hán Thăng cười, tóm lại là hắn vẫn có cách khiến Thẩm Ấu Sở nói chuyện.
“Còn nữa... chuyện quán trà sữa xâm phạm bản quyền.”
Trần Hán Thăng lại tiếp tục hỏi: “Em xử lý như thế nào vậy?”
“Tháng sau mở phiên toà.”
Thẩm Ấu Sở cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Ồ...”
Trần Hán Thăng không nói thêm gì nữa, lại đổi sang chủ đề khác: “Dạo này em tìm thời gian dọn đến phòng mới đi, sau khi sửa xong thì đã được thông gió hơn một năm rồi, còn không vào ở nữa là những đồ dùng kia sẽ bị mài mòn tự nhiên đấy.”
Biệt thự Ngự Đình Viên Kim Lăng đã sửa xong vào khoảng tháng bảy năm ngoái, ban đầu dự định là cuối năm sẽ vào ở, nhưng sau khi có cục cưng, bởi vì sức khỏe của bọn chúng nên lại lùi thêm nửa năm nữa.
Trưa hôm nay có nhiều người như vậy, cho dù là chung cư năm phòng ngủ ba phòng khách thì cũng cảm thấy hơi chật chội, nếu là biệt thự thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Khờ Khạo không lên tiếng, cô cũng không có ý định lên tiếng, vậy chính là không phản đối.
Thang máy vẫn còn đi xuống đứt quãng, bởi vì Trần Hán Thăng ấn sáng quá nhiều tầng nên bây giờ mới chỉ đến tầng 12 mà thôi.
Nhưng điều hòa thang máy vẫn luôn thổi “Vù vù”, Thẩm Ấu Sở lo lắng con bé không thoải mái nên đã đội chiếc mũ màu vàng lên đầu Trần Tử Khâm.
Động tác chu đáo như vậy, ngay cả Bé Tiểu Ngư Nhi cũng vui vẻ nở nụ cười với “Mẹ”.
Con gái cười, Trần Hán Thăng cũng nở nụ cười theo, đặc biệt là ở góc độ của hắn còn có thể vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở dưới vành nón: chiếc mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ có đường cong rõ ràng, chiếc cằm trắng nõn vẽ ra một đường cong xinh đẹp, đôi mắt hoa đào dường như phủ lên một tầng màng nước mỏng, vừa dịu dàng lại trong suốt.
Trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên lóe lên ý nghĩ, từ khi Thẩm Ấu Sở mang thai tới nay hai người đã không còn thân thiết với nhau nữa, cho nên thừa dịp Thẩm Ấu Sở sửa sang lại vành nón cho cục cưng, hắn đột nhiên ôm eo nhỏ của Thẩm Khờ Khạo.
Thẩm Ấu Sở bị hoảng sợ, cuống quýt lui về phía sau hai bước.
Vốn dĩ đây chỉ là một hành động bất chợt của Trần Hán Thăng, nhưng phản ứng này của Thẩm Khờ Khạo lại khiến hắn trở nên cứng rắn hơn, dùng sức ôm Thẩm Ấu Sở về phía mình: “Ngay cả con chúng ta cũng sinh rồi, mà em còn khách sáo như vậy với anh à...”
“Không cần...”
Thẩm Ấu Sở bĩu môi tránh thoát.
Người đàn ông này ngoại tình thì thôi đi, cô đã buông bỏ tình yêu, đặt tất cả tâm tư lên người con gái, không nghĩ tới Trần Hán Thăng lại ôm bé út đi, Thẩm Ấu Sở không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, bây giờ chắc chắn rất bài xích chuyện thân mật.
Nhưng sức lực của Trần Hán Thăng rất lớn, cho dù chỉ dùng có một bàn tay thì Thẩm Ấu Sở cũng không tránh thoát được, ngay khi hai người đang giằng co thì Bé Tiểu Ngư Nhi đang ở trong lòng hắn có vẻ như cảm nhận được cảm xúc của “Mẹ”.
Đặc biệt là nước mắt của Thẩm Ấu Sở đều vì uất ức mà chảy xuống, Trần Tử Khâm không hề do dự, dùng răng sữa nhỏ mới mọc ra không lâu của mình “hung ác” cắn một ngụm lên mặt Trần Hán Thăng.
“Hít...”
Trần Hán Thăng hít hà một hơi, đúng là hắn có một chút cảm giác đau đớn, cũng không biết đứa bé mới hơn tám tháng mà sao khi cắn người lại có sức lực lớn như vậy.
Nhưng đây chính là con gái ruột của mình, cho dù bị cắn đến nỗi nhe răng trợn mắt thì Trần Hán Thăng cũng không dám nhúc nhích, chỉ sợ mình vung đầu một cái là hai chiếc răng sữa nhỏ của con gái sẽ bị mẻ mất.
Thẩm Ấu Sở thấy cảnh này thì cũng không rảnh cãi nhau với Trần Hán Thăng nữa, vội vàng vỗ sau lưng con bé, dỗ cho Bé Tiểu Ngư Nhi nhả ra.
“A...”
Sau khi Trần Tử Khâm nhả ra thì để lại trên mặt Trần Hán Thăng một bãi nước miếng dính nhơm nhớp, cùng với hai dấu răng nhỏ rất rõ ràng, mấu chốt là con bé hình như cũng không biết mình vừa mới làm cái gì, vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm vào cha mình.
Trần Hán Thăng cũng không vội vàng nhìn kỹ “vết thương” của mình, mà hắn đẩy cái cằm nhỏ của con gái ra trước, sau khi xác định kia hai chiếc răng sữa nhỏ vẫn còn nguyên vẹn không bị không tổn hao gì, lúc này mới yên tâm.
Đây chính là ruột thịt, chẳng sợ trên mặt bị cắn chảy máu, nhưng phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng cũng là kiểm tra răng sữa của con gái.
“Em được lắm.”
Trần Hán Thăng tiện tay lau đi nước miếng trên mặt, nói với Thẩm Ấu Sở: “Còn xúi giục được cả con gái của anh nữa.”
Thẩm Ấu Sở bĩu môi không nói gì, nhưng bởi vì Trần Tử Khâm tham dự vào nên nước mắt của Thẩm Ấu Sở cũng dừng lại, cô xòe bàn tay vỗ mấy cái, Bé Tiểu Ngư Nhi đang ở trong lòng Trần Hán Thăng lập tức nghiêng người muốn đi qua.
Trần Hán Thăng cũng không ngăn cản, đặt con gái vào trong lòng Thẩm Ấu Sở, “Hai mẹ con” đều đội mũ ngư dân, thoạt nhìn cực kỳ hài hòa đáng yêu.
Rất nhanh, tiếng “Tinh” cuối cùng của thang máy vang lên, đã xuống đến tầng một.
Khi cửa kim loại từ từ mở ra, Thẩm Ấu Sở đứng ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Nếu vừa nãy người ở trong thang máy chính là Tiêu Dung Ngư, thì anh cũng sẽ bắt nạt cô ấy như thế à?”
“Anh...”
Trần Hán Thăng không nghĩ tới Thẩm Ấu Sở sẽ hỏi như vậy, ngay lập tức nghẹn lại.
Nhưng Thẩm Ấu Sở cũng không cần đáp án, sau khi cô hỏi xong thì giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ôm Bé Tiểu Ngư Nhi đi ra ngoài.
Chỉ là trong lòng Trần Hán Thăng lại không hề dễ chịu, bởi vì trong quá trình giải quyết Tu La tràng, hắn càng lo lắng cảm xúc của bên Tiểu Ngư Nhi hơn, đối với chỗ Thẩm Ấu Sở, có lẽ vì cô ấy từ trước đến giờ đều dịu dàng và ngây thơ, nên gần như đã sớm chắc chắn rằng cô ấy sẽ không làm ầm ĩ.
Nhưng trên thực tế chỉ cần Thẩm Ấu Sở tàn nhẫn thêm một chút, kiên trì không cho Trần Tử Khâm bú sữa, thì sao “Tu La tràng” có thể sắp đi đến hồi kết như bây giờ được.
...
Kiến Nghiệp vào đầu tháng sáu, ánh mặt trời vẫn còn chưa gay gắt, phong cảnh vẫn rất đẹp.
Cây cối sum suê, hoa tươi nở rộ, những cây cổ thụ xanh biếc quấn quanh giá gỗ, rêu xanh bám lên cục đá, trên mặt hồ thỉnh thoảng lóe lên tia sáng khiến người ta chói mắt, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ phất qua đầu ngón tay, đều có thể cảm nhận được một cách sâu sắc vẻ thiết tha rụt rè của đầu hạ.
Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đều che giấu rất tốt, không ai biết đã xảy ra chuyện gì ở trong thang máy, cho nên mọi người thoạt nhìn đều có tâm trạng rất tốt, Bé Tiểu Ngư Nhi còn hưng phấn hơn, vươn cái tay béo nhỏ muốn bắt chuồn chuồn và bươm bướm ở phía trước, dọa cho Lữ Ngọc Thanh phải ở bên cạnh bảo vệ cẩn thận, sợ con bé ngã xuống từ trong lòng Thẩm Ấu Sở.
Khi đi dạo, đám người dần dần chia thành hai nhóm, phái nữ đều vây quanh Lữ Ngọc Thanh và Thẩm Ấu Sở, trêu đùa Trần Tử Khâm xinh đẹp.
Còn phái nam thì đi theo phía sau, lấy lão Tiêu và lão Trần làm trung tâm, nói về chuyện lớn của quốc gia và xã hội hằng ngày, khi đến một cái đình hóng gió, hai nhóm người tự giác tụ họp lại.
“Anh, anh nhìn kìa.”
Trần Lam đã quên mình vừa cãi nhau với anh trai, nhón mũi chân chỉ vào hoa sen trong nước: “Đây là chủ đề Quả 3.”
Gần như mọi người đều biết chủ đề Quả 3 là ám chỉ cái gì, nhao nhao đứng lên quan sát một lúc.
“Chị Đông Nhi.”
Tiểu A Ninh đột nhiên hỏi: “Bây giờ đến mùa hè rồi à?”
“Đến rồi.”
Đông Nhi suy nghĩ rồi nói: “Em xem anh Tiểu Trần và anh Tử Bác đều mặc áo ngắn tay kìa.”
“Nhưng mà hai bác đều mặc áo sơ mi dài tay.”
A Ninh nhìn về phía Trần Triệu Quân và Tiêu Hoàng Vĩ, nghiêm túc hỏi ngược lại.
“Ặc...”
Đông Nhi không biết phải trả lời thế nào, bởi vì lão Trần và lão Tiêu là cán bộ biên chế, từ trước đến nay đều ăn mặc rất chững chạc, hơn nữa bọn họ vẫn là trưởng bối, đương nhiên sẽ không tùy tiện như Trần Hán Thăng.
“Không cần nhìn người khác mặc cái gì.”
Trần Hán Thăng xoa đầu Tiểu A Ninh nói: “Chỉ cần nhìn bây giờ em đang mặc cái gì thôi.”
Thẩm Ninh Ninh cúi đầu nhìn, cô bé đang mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, cùng với một đôi giày da nhỏ sạch sẽ, đây đều là Thẩm Ấu Sở mặc cho.
“Anh ơi, em mặc váy.”
Thẩm Ninh Ninh mở to mắt to nói.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng huýt sáo một cái: “Vậy nói lên mùa hè đã tới rồi, bởi vì A Ninh chính là mùa hè!”
“Ồ...”
A Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cái hiểu cái không.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác thấp giọng hỏi nói: “Dựa vào điều kiện hiện tại của hai chúng ta thì có thể đón mẹ của A Ninh đến Kiến Nghiệp được không...”
Vương Tử Bác là có lòng tốt kiến nghị, tuy rằng mỗi người ở đây đều rất thương A Ninh, nhưng con bé vẫn sẽ nhớ mẹ, ngày thường bên trong tập tranh cũng vẽ đầy ký ức đối với mẹ.
Cho nên Vương Tử Bác mới nghĩ đến việc đón mẹ của Thẩm Ninh Ninh đến đây, chẳng qua chỉ là nuôi thêm một người mà thôi.
“... Thôi bỏ đi.”
Trần Hán Thăng tính toán một lúc, cuối cùng vẫn không đồng ý: “Mẹ của A Ninh có gia đình mới rồi, người ta chưa chắc sẽ đến đây đâu, vả lại, nhỡ như cô ta dìu già dắt trẻ lại đây thật thì chưa chắc đã là chuyện tốt đối với A Ninh.”
“Cứ cứng rắn như vậy à?”
Vương Tử Bác hỏi.
“Cứng rắn cũng khá tốt.”
Trần Hán Thăng hơi gật đầu: “Thỉnh thoảng tao cũng bảo Phùng Quý đi hỏi thăm tin tức, nghe nói mẹ của A Ninh đang sống khá tốt, sau này mày cũng đừng nhắc tới loại chuyện ngu ngốc này nữa, để tránh việc bị con bé nghe được, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của con bé.”
“Được!”
Trong những chuyện như thế này, Vương Tử Bác cực kỳ tin tưởng vào ánh mắt của bạn thân, nếu Trần Hán Thăng đánh giá rằng có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại A Ninh, vậy thì thật sự sẽ ảnh hưởng.
Mọi người lại chuyển đề tài tới ấn tượng đối với đầu hạ, thật ra tháng sáu là một mùa rất thú vị, từ mùng bảy đến mùng chín là thời gian cả nước thi đại học, kỳ nghỉ sau khi thi đại học lại là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất của thời học sinh.
Hai tháng này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, có một số là được thổ lộ chuyện yêu thầm, cũng có rất nhiều tình yêu thanh xuân ngây thơ bởi vì đại học nơi đất khách mà chết non...
Rất nhiều câu chuyện xuất sắc như ẩn như hiện trong giọt sương trong suốt của tháng sáu, rất nhiều tình tiết cảm động lòng người dần hoàn thiện trong tiếng ếch, tiếng ve kêu.
“Ầm ầm ầm...”
Đột nhiên, tiếng động ồn ào bên ngoài công viên hấp dẫn lực chú ý của mọi người, hóa ra là một cái máy xúc đất đang làm việc.
Đám người trưởng thành đều tập mãi thành thói quen, thậm chí còn cảm thấy nơi này sẽ có tro bụi nên chuẩn bị đến nơi khác đi dạo.
Nhưng cũng không biết vì cái gì mà cô bạn nhỏ lại cực kỳ hứng thú với việc này, đây là lần đầu tiên Trần Tử Khâm tám tháng rưỡi nhìn thấy máy xúc đất, cực kì tập trung chú ý, nhìn chăm chú vào cái gầu múc đang di chuyển lên xuống kia.
Thẩm Ấu Sở vừa mới bước chân đi một chút mà Trần Tử Khâm đã vặn vẹo cơ thể rất kịch liệt, khóc lóc ầm ĩ không muốn đi.
“Có cái gì đẹp đâu cơ chứ.”
Mọi người đều không nhịn được mà bật cười, Thẩm Ấu Sở vì muốn thỏa mãn ý muốn của con bé nên cố ý đợi thêm một lúc, nhưng mà đến khi muốn rời đi thì Trần Tử Khâm vẫn không chịu nghe theo.
Lần này, ngay cả Lữ Ngọc Thanh yêu thương cháu gái ngoại cũng giả vờ tức giận, bà vỗ mông Bé Tiểu Ngư Nhi, nghiêm túc nói: “Đủ rồi đấy, Trần Tử Khâm, em bé không nghe lời sẽ bị đánh mông.”
“Oa...”
Bé Tiểu Ngư Nhi lập tức khóc lên, nước mắt trong suốt ngay lập tức lấp đầy hốc mắt, Trần Hán Thăng thương con gái, tiến lên giảng hòa: “Vậy thì xem thêm vài phút nữa cũng được, dù sao chủ nhật cũng không có việc gì làm mà.”
Trần Hán Thăng vừa khuyên vừa nói với Thẩm Ấu Sở: “Để anh ôm cho, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Bây giờ cục cưng cộng thêm cả quần áo đã khá năng, nên Trần Hán Thăng rất xót Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng nhưng cô lại không từ chối, yên lặng đưa con bé qua.
Ở trong lồng ngực săn chắc của cha, bởi vì Bé Tiểu Ngư Nhi được ôm lên cao nên lại càng xem chăm chú hơn, nhưng mà con bé vẫn không muốn rời đi như cũ.
“Nếu không thì... mọi người cứ đi dạo đi, con ở đây với cục cưng?”
Trần Hán Thăng xin chỉ thị của ông nội Trần Tử Khâm, ông ngoại và bà ngoại.
Ba cụ già cũng không đồng ý, Lữ Ngọc Thanh còn dạy dỗ nói: “Cậu đừng chiều Trần Tử Khâm như thế, để tránh hình thành thói quen không tốt.”
“Thói quen không tốt nào? Bệnh công chúa à?”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Con gái của con mới không có tính xấu này đâu, sau khi con bé lớn lên vừa xinh đẹp vừa có tiền, đấy mới chính là công chúa thật sự.”
Lữ Ngọc Thanh:...
Không chỉ có như thế, Trần Hán Thăng còn đưa Trần Tử Khâm đến trước máy xúc đất, gọi công nhân điều khiển: “Chú ơi, chú có thể đi mua chai nước được không, tôi muốn đưa con gái lên ngồi một lát, con bé tò mò với cái này lắm.”
“Từ trước đến giờ Tiểu Trần vẫn luôn to gan như vậy.”
Vương Tử Bác cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cũng rất bội phục dũng khí của bạn tốt, nếu đổi lại là mình, cho dù có thương con gái thì cậu cũng sẽ không đi đến hỏi như vậy.
Hai công nhân điều khiển cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vóc dáng của Trần Hán Thăng cao to, áo ngắn tay và quần đùi đều là nhãn hiệu tiếng Anh mà bọn họ nhìn không hiểu, kính râm trên mặt cũng rất thời thượng, nhìn có vẻ rất giàu có.
Nên mặc dù ông chú không đồng ý nhưng vẫn rất khách sáo: “Chúng tôi có mang ấm nước theo rồi, bây giờ tiến độ khá gấp, sau này có thời gian rồi qua đây chơi.”
“Như vậy à, vừa nãy tôi chưa nói rõ ràng.”
Trần Hán Thăng lấy ra hai tờ tiền từ trong túi: “Các chú có thể cầm 200 tệ này đi mua bình nước uống được không, lực chú ý của trẻ con thay đổi nhanh lắm, không mất quá nhiều thời gian đâu.” Ông chú điều khiển không nói hai lời, lập tức nhường vị trí: “Giờ tôi mới nhớ ra mình vừa uống hết nước mà chúng tôi mang đến rồi.”
Lữ Ngọc Thanh lắc đầu, đúng là Trần Hán Thăng rất xấu xa, nhưng cũng là tên cuồng con gái siêu cấp.
Trước kia khi lão Tiêu vừa mới có con gái thì cũng là dáng vẻ như thế này.
Trong buồng lái của máy xúc đất, Trần Hán Thăng mặc kệ người khác thấy thế nào, hắn cực kỳ kiên nhẫn dạy Trần Tử Khâm: “Con gái à, cái này là nút khởi động, cái này là cần điều khiển, cái này là đồng hồ đo...”
Lần khám phá nội bộ này cuối cùng cũng thỏa mãn được lòng hiếu kỳ Bé Tiểu Ngư Nhi, khi rời đi lần thứ ba, con bé không làm ầm ĩ đòi ở lại nữa.
“Đã thấy chưa...”
Trần Hán Thăng đắc chí nói: “Phải giáo dục con cái như vậy, tuyệt đối không thể đả kích lòng hiếu học của con bé, như vậy mới có thể kích thích tư duy sáng tạo của con được.”
Nhưng lại không có bất kì ai hưởng ứng, khác biệt giữa “Kích thích lòng hiếu học” và “Yêu chiều quá giới hạn” vẫn rất lớn.
“Bọn họ đều không hiểu.”
Trần Hán Thăng nhận không được lời khen, quay đầu lại đùa với con gái: “Cục cưng, gọi cha đi, gọi cha một tiếng nào...”
Trần Hán Thăng vốn cũng chẳng cần con gái có thể học được, nhưng em bé tám tháng đã có thể nói, chẳng qua chính bản thân con bé cũng nghe không hiểu thôi, cho nên Trần Tử Khâm nghe một lát, đột nhiên nói ra một câu: “Mẹ...”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe con gái gọi “Mẹ”.
“Mẹ, mẹ... mẹ..., mẹ mẹ mẹ...”
Lúc bắt đầu, Trần Tử Khâm còn chưa quá thuận miệng, nhưng sau đó thì càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng trong trẻo, càng ngày càng thuận lợi.
“Lão Tiêu, Bé Tiểu Ngư Nhi nói chuyện rõ ràng kìa.”
Lữ Ngọc Thanh vui mừng nói với chồng.
Đối với việc cháu gái ngoại gọi mẹ, Lữ Ngọc Thanh cũng không quá giật mình, bởi vì trước kia Trần Tử Khâm đã từng gọi rồi, chẳng qua lúc ấy còn khá mơ hồ, không hề mồm miệng rõ ràng như lần này.
Những người khác thấy Trần Tử Khâm đột nhiên gọi “Mẹ” thì cả đám người đều vây quanh lại, tranh nhau muốn con bé gọi bác, dì, chú... nhưng tiếc rằng con bé thấy ai cũng chỉ gọi “Mẹ”.
Vốn dĩ Trần Hán Thăng cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn, nhưng sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ôm Trần Tử Khâm đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở, lắc lắc con gái cưng trong lòng, nói: “Nào, gọi cô ấy đi!”
“Mẹ!”
Bé Tiểu Ngư Nhi đang gọi rất thuận miệng nên cũng gọi tiếp mà không có chút do dự nào.
Thẩm Ấu Sở lập tức ngơ ngẩn, thật ra không chỉ có mình cô mà là tất cả mọi người đều ngây người ra.
Vừa nãy cho dù là Bé Tiểu Ngư Nhi gọi Biên Thi Thi, gọi Hồ Lâm Ngữ, thậm chí gọi Vương Tử Bác là “Mẹ”, thì mọi người vẫn cảm thấy rất thú vị bởi vì chỉ là đùa giỡn thôi.
Nhưng Thẩm Ấu Sở thì khác, quan hệ giữa cô và Tiêu Dung Ngư rất phức tạp, hơn nữa Trần Hán Thăng trăm phương ngàn kế đổi con cũng chỉ vì thời khắc này mà thôi.
“Cục cưng đang gọi em đấy, em không đồng ý à?”
Trần Hán Thăng nói bằng giọng điệu đùa vui, nhưng trên thực tế lại là tạo áp lực lên Thẩm Ấu Sở.
Hiện trường từ từ yên tĩnh lại, trong nháy mắt này, biểu tình trên mặt mọi người đều không giống nhau.
Trần Triệu Quân rất bình tĩnh, chỉ là đôi tay khoác sau người đang âm thầm chà xát, nói lên trong lòng ông cũng có chút khẩn trương.
Khóe miệng của Tiêu Hoàng Vĩ và Lữ Ngọc Thanh động đậy rất nhiều lần, bọn họ đang tổ chức ngôn ngữ chuẩn bị nói sang chuyện khác.
Ánh mắt của Vương Tử Bác rất chờ mong, Biên Thi Thi thì lại hơi phức tạp, Hồ Lâm Ngữ thì cực kì khinh thường loại hành vi ép buộc này của Trần Hán Thăng, còn Tiểu Kim thì trong mắt toàn là vẻ bội phục...
“Cái gan chó này của anh mình cũng to thật đấy, trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là còn ở trước mặt của dì Lữ nữa chứ, chậc chậc chậc...”
Trần Lam âm thầm chép miệng.
Chỉ có Bé Tiểu Ngư Nhi không biết suy nghĩ của đám người trưởng thành này, ra sức gọi “Mẹ”, đồng thời còn vươn cánh tay yêu cầu Thẩm Ấu Sở ôm mình một cái.
Thật ra Thẩm Ấu Sở rất rõ ràng ý đồ của Trần Hán Thăng, nhưng có đôi khi tình cảm không phải thứ mà lý trí có thể khống chế, giống như buổi tối của hai tháng trước vậy, Lữ Ngọc Thanh ôm Trần Tử Khâm khóc vì đói đến cửa.
Từ đó về sau, tuy rằng con gái ruột ở cách xa vạn dặm, nhưng bên người lại xuất hiện một thiên sứ nhỏ khác, con bé mặc quần áo của Trần Tử Bội, dùng bình sữa của Trần Tử Bội, buổi tối cũng ngủ ở trong chiếc giường em bé kia...
Dường như, con bé cũng biến thành con gái mình.
“Mẹ, mẹ, mẹ...”
Tiếng kêu to của Trần Tử Khâm càng ngày càng gấp gáp, giọng sữa đã mang theo tiếng khóc nức nở, bởi vì ngày thường chỉ cần mình duỗi tay ra là “Mẹ” sẽ bế mình lên, sao bây giờ mẹ lại không có động tĩnh gì thế.
Lữ Ngọc Thanh hắng giọng một cái, chuẩn bị cắt ngang.
“Ơi!”
Nhưng cũng ngay lúc đó, hốc mắt của Thẩm Ấu Sở đỏ lên, lên tiếng, duỗi tay ôm Bé Tiểu Ngư Nhi.
Con bé rất vui vẻ, ở trong lòng của Thẩm Ấu Sở tiếp tục gọi “Mẹ”.
Thẩm Ấu Sở ôm Trần Tử Khâm, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, cô đã từng ảo tưởng vô số lần sau khi Trần Tử Bội lớn lên sẽ gọi mình một tiếng “Mẹ”, không nghĩ tới lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này trong đời lại là từ miệng con gái của Tiêu Dung Ngư.
Đời người thật sự quá kỳ diệu.
Trần Hán Thăng thở phào một hơi, con gái lớn gọi mẹ rồi, giờ chỉ còn chờ xem khi nào thì con gái nhỏ Khờ Khạo mới mở miệng.
Có điều, bầu không khí lúc này vẫn có chút xấu hổ không thể hiểu được, dường như mọi người đều cần tiêu hóa một chút.
Lúc này, lão Trần lại đứng dậy, ông nhìn thời gian rồi nói: “Đã sắp ba giờ rồi, về nhà cho con bé ăn cơm thôi.”
Cứ như vậy, chuyện Trần Tử Khâm gọi Thẩm Ấu Sở là “Mẹ”, dường như theo đó mà khép lại.
Nhưng trên thực tế có khép lại thật hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ.
...
Buổi tối, khi Tiêu Dung Ngư và mẹ mình video call theo thói quen thì Lữ Ngọc Thanh có nói về tình hình lúc chiều.
“Con gái à, Bé Tiểu Ngư Nhi gọi Thẩm Ấu Sở là mẹ rồi.”
Lữ Ngọc Thanh thở ngắn than dài nói: “Lại còn gọi trước mặt rất nhiều người nữa.”
Lữ Ngọc Thanh biết, cho dù mình không nói thì Trần Hán Thăng cũng sẽ dùng những cách khác để cho Tiểu Ngư Nhi biết.
“Gọi rồi à?”
Tiêu Dung Ngư im lặng một lát: “Cũng coi như nằm trong dự đoán, con bé đã biết gọi mẹ từ sớm rồi, chỉ là bây giờ mới bị Thẩm Ấu Sở nghe thấy mà thôi, vậy phản ứng của cô ấy như thế nào?”
“Đầu tiên là sững sờ, sau đó dưới sự thúc giục của Trần Hán Thăng, Tiểu Thẩm đã chấp nhận.”
Lữ Ngọc Thanh có chút hối hận: “Sớm biết như thế thì mẹ đã lên tiếng ngăn cản rồi, mới do dự trong lòng một lát thôi mà đã chậm.”
“Cũng không sao đâu.”
Tiêu Dung Ngư chỉ đùa một chút: “Vậy để Trần Tử Bội gọi con một tiếng mẹ là được, thế này cũng coi như là hòa nhau rồi.”
Lữ Ngọc Thanh không trả lời, ánh mắt dần tối lại, con của mình thì chỉ có mình hiểu, Tiêu Dung Ngư ở lại Mỹ, lấy lý do trên danh nghĩa là “Việc công của công ty Luật”, nhưng trên thực tế chính là chăm sóc Trần Tử Bội.
Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở, thật ra các cô ấy đều đã “Đắm chìm” rồi, ở trước tình thương của mẹ mãnh liệt và em bé đáng yêu, không khống chế được mà rơi vào.
Cảm thấy mẹ dường như đã nhìn ra suy nghĩ của mình, Tiêu Dung Ngư từ từ cúi đầu xuống.
“Con gái à, trở về sớm một chút.”
Sau một lúc lâu, Lữ Ngọc Thanh thở dài: “Thật ra người như Tiểu Thẩm rất tốt, nếu vứt bỏ những chuyện kia thì mẹ thật sự rất thích con bé, sau này các con ở chung với nhau như thế nào, mẹ và cha con cũng sẽ không lắm miệng.”
“Cơ hội ở chung trực tiếp giữa con và cô ấy chắc cũng không nhiều lắm đâu.”
Dường như Tiêu Dung Ngư đã từng nghĩ đến vấn đề này: “Nhưng hai chị em có thể lớn lên cùng nhau, đây cũng là kết quả cuối cùng mà Tiểu Trần mưu tính được.”
“Vậy sau này con và Trần Hán Thăng phải làm sao bây giờ?”
Lữ Ngọc Thanh lại quan tâm đến vấn đề này.
“Còn chưa nghĩ tới.”
Tiểu Ngư Nhi cũng không nói dối ở trước mặt mẹ mình: “Bây giờ con sẽ không tha thứ cho anh ấy, nhưng mà thế sự khó lường, trước kia con còn cho rằng đời này sẽ không còn giao thoa gì với Thẩm Ấu Sở nữa... Tiểu Trần quá thông minh, nếu con ở trong nước thì cũng không biết năm năm, tám năm sau, liệu con có mềm lòng hay không...”
Bây giờ Tiêu Dung Ngư vẫn còn rất trẻ, cho dù là tám năm sau thì cũng mới hơn ba mươi, Lữ Ngọc Thanh muốn nói một câu nhưng quanh quẩn bên miệng mãi, cuối cùng lại nuốt trở lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Tiêu Dung Ngư đi đến mép giường, dịu dàng nhìn chăm chú vào Bé Tiểu Ngốc Nghếch còn chưa tỉnh ngủ, sau đó lấy ra một thứ từ trên giá sách.
“Seven.”
Tiêu Dung Ngư tìm đến Chu Thái Văn: “Tôi muốn nhờ cô một chuyện, có thể gửi cái này cho Thẩm Ấu Sở được không?”
“Gửi cho Thẩm Ấu Sở?”
Tuy rằng trong lòng Chu Thái Văn vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn sẵn sàng đồng ý yêu cầu, đương nhiên cũng không quên báo cáo việc này cho ông chủ.
Sau khi Trần Hán Thăng nghe xong thì lập tức dặn dò nói: “Thứ này rất quan trọng, cô không cần chuyển phát nhanh đâu, phòng làm việc bên nước ngoài có công nhân nào muốn về nước không, bảo người đấy cầm về cho tôi là được.”
Bởi vì Trần Hán Thăng đặc biệt dặn dò nên gói hàng chỉ mất thời gian ba ngày, ngày mùng sáu tháng sáu là đã đến tay hắn.
Đến buổi tối, Trần Hán Thăng đi vào chung cư chỗ Thẩm Ấu Sở.
Thời gian đi làm thì trong nhà không có nhiều người, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều ở trong phòng khách, hình như là Bé Tiểu Ngư Nhi vừa mới tỉnh ngủ, đang ngây thơ mờ mịt ngồi ở trong lòng “Mẹ”.
“Từ bên Mỹ gửi qua đây.”
Trần Hán Thăng bỏ xuống gói hàng chưa bóc này rồi bế con gái ra ban công đi bộ.
“Nước Mỹ?”
Tiểu Hồ nghi ngờ hỏi: “Cậu có bạn ở bên Mỹ à?”
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng, mà chỉ là nhẹ nhàng mở kiện hàng ra, Hồ Lâm Ngữ chớp mắt, cuối cùng cũng ngẫm ra, nói: “Sẽ không phải... là cô ấy chứ?”
“Roẹt...”
Khi lớp xốp chống sốc cuối cùng bị xé ra, Hồ Lâm Ngữ cuối cùng cũng nhìn rõ, trong túi vậy mà lại là chiếc đèn bàn nhỏ màu hồng phấn.
Chiếc đèn bàn nhỏ mà Thẩm Ấu Sở dùng gần bốn năm khi còn học đại học.
Khi Tu La tràng bùng nổ, đèn bàn nhỏ bị Tiêu Dung Ngư cầm đi.
Bây giờ, chiếc đèn bàn nhỏ lại quay trở về.
“Đây là có ý gì?”
Hồ Lâm Ngữ ngơ ngẩn hỏi: “Tiêu Dung Ngư truyền lại tín hiệu hoàn toàn giải hòa đấy à?”
Trần Hán Thăng ở ban công, ôm con gái lớn trong lòng, híp mắt đánh giá núi Tử Kim nguy nga bị bao phủ trong màn đêm, trên mặt hiện ra một loại mỉm cười bình tĩnh “Khống chế đại cục”.
...
Đôi lời của tác giả:
Đèn bàn: Tuyệt đối không nghĩ đến phải không, tôi mới là vai chính xuyên suốt cả quyển truyện này!