Buổi tối sau khi nhận được chiếc đèn bàn nhỏ, đêm khuya tĩnh lặng, bà nội lớn tuổi nhất đã ngủ rồi, Tiểu A Ninh đang tuổi ăn tuổi lớn đã uống sữa xong cũng đi nghỉ, nhưng trong lòng ngủ của Thẩm Ấu Sở lại càng náo nhiệt hơn.
Ngoại trừ cô ra, còn có Hồ Lâm Ngữ, Trần Lam và Bé Tiểu Ngư Nhi .
Căn nhà của bí thư Hồ ở ngự đình viên Kim Lăng vẫn chưa được trang trí xong, cho nên dù đã dọn đến biệt thự, có lẽ cô vẫn sẽ phải sống ở đây thêm một khoảng thời gian nữa.
Trần Lam càng không cần phải nói, kể từ khi lãnh đạo nhà trường biết cô là em gái của “Trần Qủa Xác”, ngay cả khi trốn học đi nữa cũng không trừ cô một điểm.
Dù sao đại học Y cũng ở Giang Lăng, bây giờ giữ lại một ít thể diện mỏng manh, sau này gặp được Trần Hán Thăng cũng có thể chào hỏi một cái.
Nguyên nhân Bé Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa ngủ càng đơn giản hơn nữa, cô bé vừa mới bú sữa xong vẫn chưa buồn ngủ, ba người lớn bao vây xung quanh cô bé, vừa nói chuyện vừa chăm sóc.
Thực ra chủ yếu vẫn là Hồ Lâm Ngữ nói chuyện với Trần Lam, Thẩm Ấu Sở thỉnh thoảng sẽ trả lời một tiếng, sự chú ý của cô tập trung trên người Trần Tử Khâm nhiều hơn.
Đứa nhỏ mới tám tháng tuổi nhưng đã có thể ngồi thẳng người, chẳng qua hoạt động chân tay vẫn rất vụng về, món đồ chơi trong tay thường xuyên rơi “lạch cạch” xuống trên giường.
Những lúc như thế này, Thẩm Ấu Sở sẽ nhặt lên, dịu dàng đưa qua.
“A…”
Trần Tử Khâm có một sự ỷ lại rất sâu đối với Thẩm Ấu Sở, cô bé sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với “mẹ”.
Thẩm Ấu Sở cũng sẽ cong mắt đáp lại, dưới sự phản chiếu của ánh đèn mờ nhạt, khoé mắt nhàn nhạt của cô hiện lên một vệt đỏ ửng mơ hồ và xinh đẹp.
Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng ấm áp, nhưng Trần Lam và Hồ Lâm Ngữ đều không phát hiện ra, các cô đang tập trung thảo luận về một vấn đề khác.
“Nói như vậy, đèn bàn là do chị Tiểu Ngư Nhi đặc biệt gửi đến sao?”
Trần Lam nhìn chằm chằm vào đèn bàn, ngạc nhiên hỏi.
Trần Lam cũng là một con lươn to đùng giống như anh trai của cô, ở trước mặt Thẩm Ấu Sở, cô chưa bao giờ gọi Tiêu Dung Ngư là “chị dâu”, mà chỉ gọi là “chị Tiểu Ngư Nhi”.
Tương tự, khi cô ấy gọi điện thoại với Tiêu Dung Ngư, cũng sẽ không gọi Thẩm Ấu Sở là “chị dâu”, chỉ gọi là chị “Ấu Sở”.
Còn về trường hợp Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở cùng xuất hiện bên cạnh nhau, trưởng công chúa cảm thấy rất khó có thể xảy ra, cho nên tạm thời vẫn chưa suy xét đến.
“Đúng vậy.”
Hồ Lâm Ngữ gật đầu nói: “Theo phân tích của chị, có lẽ Tiêu Dung Ngư đang truyền đạt một sự thiện ý.”
Thực ra cả ba người bọn họ đều không biết ý nghĩa sâu xa thực sự của chiếc đèn bàn, nhưng Tiêu Dung Ngư bằng lòng trả lại những thứ mình đã lấy đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong chuyện này ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa.
Có lẽ giống như Hồ Lâm Ngữ đã nói, hành động này đang thả một tín hiệu hoà giải.
Cũng có lẽ cảm ơn Thẩm Ấu Sở đã quan tâm chăm sóc Trần Tử Khâm suốt hai tháng nay.
Có lẽ là một câu trả lời, bởi vì Trần Tử Khâm gọi “mẹ”, mà Thẩm Ấu Sở đã đồng ý.
“Mặc kệ thế nào đi nữa, đối với anh trai mình cũng là một chuyện tốt đúng không?”
Trần Lam âm thầm đoán.
Chẳng bao lâu sau, Trần Tử Khâm đã đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa đôi mắt nhập nhèm, giơ cánh tay nhỏ về phía Thẩm Ấu Sở, trong miệng lẩm bẩm gọi: “Mẹ.”
Kể từ mấy ngày trước Trần Tử Khâm học được từ ngữ này, cô bé thường xuyên thốt ra thành lời trong cuộc sống hàng ngày, nhưng bởi vì chỉ có một mình Thẩm Ấu Sở đáp lại, nên dần dần, Trần Tử Khâm chỉ biết gọi Thẩm Ấu Sở như vậy.
Đây là quá trình một đứa trẻ “nhận biết mọi người”, dần dần cô bé sẽ hình thành một tiềm thức- hoá ra người này mới là mẹ mình.
Thẩm Ấu Sở biết đứa nhỏ đã buồn ngủ nên ôm cô bé vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, Hồ Lâm Ngữ và Trần Lam cũng giảm âm lượng nói chuyện.
Những đứa nhỏ ở thời kỳ này đều có một cảm giác như vậy, khi bản thân mình muốn ngủ, nếu có người lớn ở bên cạnh khẽ thì thầm nói nhỏ, thực ra cô bé không cảm thấy ồn ào, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác an toàn không thể hiểu được.
Đặc biệt là vòng ôm của “mẹ” vẫn thoải mái như trước, còn chiếc đèn bàn nhỏ trên tủ đầu giường, ánh sáng dịu dàng không chói mắt, giống như ánh mắt lưu luyến của một người mẹ khác.
…
Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Hán Thăng vừa mới xử lý xong công việc của công ty đã lái xe đến đây, trong khoảng thời gian này hắn có rất ít thời gian ở bên cạnh con gái lớn, cho nên chỉ cần rảnh thì sẽ thân thiết với Trần Tử Khâm.
Nhưng Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều đi ra ngoài, bởi vì toà án nhân dân khu vực Giang Lăng đã thụ lý vụ kiện “Xâm phạm bản quyền quán trà sữa”, bây giờ đã bắt tay vào quá trình thẩm tra, bọn họ cần phải nộp một số tài liệu.
Còn về phần tại sao lại toà án nhân dân khu vực Giang Lăng, bởi vì “Quán trà sữa Ngộ Kiến” được bắt nguồn từ khu đại học Giang Lăng, nơi đăng ký kinh doanh cũng ở Giang Lăng.
Trần Hán Thăng từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào, nếu hắn nhúng tay vào một vụ kiện tụng ở khu vực Giang Lăng thì thực sự chẳng có gì thú vị cả, còn phải soạn thảo một kết thúc viên mãn làm thế nào để “Tiêu Dung Ngư giúp Thẩm Ấu Sở thắng kiện.”
Nhưng sau khi Thẩm Ấu Sở rời đi, xuất phát từ sự tò mò và phản hồi từ đám người Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng vẫn có ý định đi dạo quanh “quán trà sữa Ngộ Kiến” một vòng.
“Đi ra ngoài một chút đi?”
Trần Hán Thăng vỗ đầu em gái, chuẩn bị kéo cô ấy đi cùng.
Hôm nay Trần Lam lại không đi học, biếng nhác nằm trên ghế sô pha xem bộ phim truyền hình Mỹ “Cuộc sống bùng nổ” ở trên MP4 Qủa Xác.
Thời gian trôi nhanh, A Lam cũng sắp năm ba rồi, bây giờ cô ấy đã là “sinh viên lão làng” nên hiểu rất rõ ở trường đại học có bộ môn nào có thể trốn, môn nào không thể trốn.
“Đi ra ngoài dạo phố sao?”
Trần Lam lập tức cảm thấy hứng thú.
“Mời em uống một ly trà sữa.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
“Chậc.”
Trần Lam không hề có hứng thú với chuyện này, đang định nằm xuống một lần nữa thì cô ấy đột nhiên nhớ đến một nghi vấn, thế là vội vàng chạy đi xỏ giày đuổi theo.
Nhưng khi hai người đang định mở cửa thì lại có một âm thanh vang lên, Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ trưa “lạch cạch” một chút rồi ngồi dậy, nắm lấy lan can của chiếc nôi em bé, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trộm lớn tiếng hét: “A!”
Thoạt nhìn có vẻ còn rất tức giận, giống như đang trách ba và cô tại sao đi ra ngoài lại không dẫn con đi theo.
Bà ngoại Lữ Ngọc Thanh đi đến, nhíu mày nói: “Biết rõ Trần Tử Khâm rất nhạy cảm đối với âm thanh mở cửa, hai đứa không thể chú ý một chút được sao?”
“Mẹ, con tưởng con bé ngủ rồi.”
Trần Hán Thăng cười xin lỗi: “Hay là để con đưa con bé ra ngoài đi dạo một vòng đi, nếu không con bé ở nhà chắc chắn sẽ làm ầm ĩ cả lên.”
Lữ Ngọc Thanh cho rằng bọn họ chỉ đi tản bộ trong công viên gần đây nên cũng không ngăn cản, đầu tiên là mặc áo khoác vào cho cháu ngoại bảo bối, sau đó đội chiếc mũ nhỏ lên, lúc này mới dặn dò nói: “Các con không thể nuông chiều Trần Tử Khâm quá, không thể vì con bé khóc lóc không muốn về nhà mà cưng chiều không có giới hạn được.”
“He he…”
Trần Hán Thăng không từ chối cũng không đồng ý.
Lữ Ngọc Thanh thở dài một tiếng, bà cảm thấy chờ đến khi Tiểu Ngư Nhi quay về, nhất định phải đề nghị cô làm một người mẹ nghiêm khắc.
Quan niệm giáo dục của Lữ Ngọc Thanh chính là vậy, cho dù cha mẹ đứng về phía nào đi chăng nữa thì cũng phải có người khiến đứa nhỏ sợ hãi, nhìn xem, ngay cả một người kiêu ngạo cố chấp giống như Trần Hán Thăng, nhưng khi nhìn thấy Lương Mỹ Quyên cũng chẳng khác nào như chuột gặp mèo.
Sau khi đi xuống lầu, Trần Lam hỏi thăm về “chuyện cũ” của chiếc đèn bàn nhỏ kia, đây là chuyện cô ấy rất tò mò.
Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm, vừa lái xe vừa kể lại những chuyện đã xảy ra vào lễ giáng sinh năm đó.
Nghe đến đây, Trần Lam sửng sốt há hốc mồm, bĩu môi “khen ngợi”: “Anh, tư duy của anh đúng là khác so với người bình thường, thế mà lại tặng quà của chị dâu Tiểu Ngư Nhi cho chị dâu Ấu Sở, chẳng trách khi lật thuyền, chị dâu Tiểu Ngư Nhi muốn lấy chiếc bàn nhỏ kia đi.”
“Chẳng phải bây giờ đã trả lại rồi sao?”
Trần Hán Thăng thở dài: “Có lẽ, đây chính là rặng mây đen cuối cùng cần phải xua tan để thấy trời quang chăng?”
Kể từ khi “Tu La tràng” bùng nổ đến nay đã hơn một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Trần Hán Thăng đã nhảy vọt gấp ba lần, nhưng một số người quen thuộc cũng đã rời đi.
Ví dụ như những người bạn cùng phòng đã ở bên nhau bốn năm trời, trong đó có ba người về quê hương phát triển, một số người ví dụ như Hoàng Tuệ, cô ta đã vĩnh viễn rời đi, bây giờ nghĩ lại thực sự có một cảm giác thương hải tang điền.
Trong khi hai anh em nói chuyện phiếm, Bé Tiểu Ngư Nhi ngồi ở trên đùi cô, tò mò nhìn những toà nhà cao tầng và dòng xe như nước bên ngoài cửa sổ.
Khi đi ngang qua Tân Nhai Khẩu, màn hình đèn LED khổng lồ của trung tâm mua sắm khác nhau đều tràn ngập quảng cáo theo chủ đề của điện thoại di động đời thứ ba “Tịnh Đế Liên Hoa” của Qủa Xác, cách đó không xa còn có cửa hàng đời sống của Qủa Xác.
Nhưng Trần Tử Khâm hoàn toàn không cảm thấy hứng thú đối với những sản nghiệp đó của nhà mình, ngược lại khi đi ngang qua một công trường đang thi công, nhìn thấy máy xúc đất quen thuộc, cô bé bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nhìn về phía cha mình, phấn khích giống như phát hiện ra một lục địa mới.
“Con là bé ngốc sao?”
Trần Lam cắn vào khuôn mặt cháu gái một cái: “Máy xúc đất thì có gì đẹp chứ, con là công chúa nhỏ của Qủa Xác, bây giờ phải học được cách tập trung sự chú ý vào những con búp bê Barbie phiên bản giới hạn, sau này phải nghiên cứu các hàng xa xỉ, dù sao thì tiền của cha con xài cũng không hết…”
Đối mặt với những lời nói xàm xí của Trần Lam, Bé Tiểu Ngư Nhi hoàn toàn không hiểu được, cũng dứt khoát ôm lấy cô mình gặm một cái, cuối cùng trên mặt hai người đều là nước miếng.
Trần Hán Thăng cũng không quan tâm đến mấy trò càn quấy của em gái và con gái, hắn lái chiếc xe Porsche đến gần miếu Phu Tử rồi tắt máy.
“Không phải đấy chứ!”
Trần Lam khó có thể tin được nói: “Anh, không phải anh muốn dẫn em đi dạo phố thật đấy chứ? Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”
“Dạo cái rắm, đi xem quán trà sữa kia.”
Trần Hán Thăng cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, đồng thời đeo chiếc kính râm quá khổ lên che kín khuôn mặt, nếu không cẩn thận phân biệt thì thực sự không thể nhìn ra được đây là “Trần Qủa Xác”.
“Ồ.”
Trần Lam đã hiểu rõ ý định của anh trai, “Quán trà sữa Gặp Lại Bạn” ké fame của “Quán trà sữa Ngộ Kiến”, sau lưng lại tốn không ít chi phí đầu tư nên dễ dàng chia sẻ thị trường ở Kiến Nghiệp mà Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ và Phùng Quý đã kinh doanh suốt nhiều năm qua, thậm chí còn mở vài ba chi nhánh.
Chi nhánh lớn nhất nằm ở Phu Tử, Trần Hán Thăng đi đến trước cửa quán trà sữa, phát hiện có không ít người đang xếp hàng.
“Có phải nó rất giống quán trà sữa của nhà chúng ta không?”
Trần Lam bĩu môi nói.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại một tiếng: “Không thể nói hoàn toàn giống nhau, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.”
Ông chủ nhà này thực sự quá đáng, đạo tên cửa hàng, logo, phong cách trang trí thì thôi đi, khoa trương nhất là ngay cả thực đơn cũng sao chép từ đầu đến cuối.
Trần Hán Thăng quan sát một lát, sau đó bế con gái đến đến chiếc ghế mây đặt dưới ô che nắng, lượng khách hàng ở miếu Phu Tử khá lớn, một bàn ngồi vài người.
Trần Hán Thăng không bị nhận ra, ngược lại cô con gái Bé Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp đáng yêu lại rất được người ta yêu thích, có chị gái nhỏ cùng bàn vẫn luôn chơi ú oà với cô bé.
Trần Tử Khâm cũng rất nể tình, bởi vì được ra ngoài chơi nên tâm trạng của cô bé rất tốt, người khác trêu đùa thiện ý như vậy, cô bé cũng vui vẻ quơ tay múa chân.
Trần Tử Khâm rất giống mẹ ruột Tiêu Dung Ngư của mình lúc nhếch miệng cười sẽ có hai má lúm đồng tiền nhỏ, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, chị gái nhỏ càng nhìn càng thích, chủ động móc ra một cây kẹo trái cây từ trong túi đưa cho cô bé: “Đứa nhỏ xinh đẹp quá, bây giờ con bé đã ăn kẹo được chưa?”
Bây giờ Trần Hán Thăng đang ở địa vị của một người cha già, có người thích cô con gái nhà mình, không cần phải nói trong lòng hắn vui vẻ đến mức nào, cho nên cũng lịch sự từ chối: “Con bé chưa đầy chín tháng, vẫn chưa thể ăn đồ cứng, Trần Tử Khâm cảm ơn chị gái đi…”
Trần Hán Thăng hướng dẫn con gái trò chuyện, đáng tiếc vốn từ vựng của Bé Tiểu Ngư Nhi hiện giờ rất ít, mở miệng ra chỉ là “mẹ”.
Câu nói này khiến chị gái nhỏ đỏ mặt, các du khách trên bàn cũng nở nụ cười, Trần Hán Thăng cũng rất vui vẻ, cô con gái nhỏ này đúng là không uổng công nuôi dưỡng, còn chưa biết đi nhưng đã biết giúp cha ruột tán gái.
Nhân lúc bầu không khí đã trở nên quen thuộc, Trần Hán Thăng hỏi: “Đồ uống trong quán trà sữa này như thế nào, đáng để mua một ly không?”
“Đừng mua!”
Chị gái nhỏ không chút khách khí phàn nàn: “Tôi nhìn thấy các bình luận trên Cộng đồng Qủa Xác mới biết được hương vị của “quán trà sữa Ngộ Kiến” ở Kiến Nghiệp này không tệ, lần này đến đây du lịch nên nhân tiện mua một ly, kết quả đúng là hoàn toàn thất vọng, suýt chút nữa đã lên đánh giá hàng giả ở trong Cộng động, sau đó mới hiểu rõ hoá ra cửa hàng này là “quán trà sữa Gặp Lại Bạn”, choáng váng, hình thức bên ngoài giống hệt nhau như đúc, nếu không chú ý thì rất dễ bị lừa.”
Thực ra chỉ là hình thức bên ngoài gần giống như mà thôi, ly giấy trà sữa “Ngộ Kiến” rất có khuynh hướng cảm xúc, cảm giác cầm ở trong tay vô cùng thoải mái; Ly trà sữa giấy “Gặp Lại Bạn” lại mỏng như giấy bạc plastic, việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đã vô cùng rõ ràng.
“Bọn họ đang lừa những người bên ngoài như các cô thôi.”
Trên bàn còn có một thanh niên khoảng 27-28 tuổi, có lẽ anh ta đang làm việc hoặc đi học ở Kiến Nghiệp, bày ra vẻ mặt khinh bỉ nói: “Chúng tôi không đến đây để mua trà sữa, vừa dở vừa đắt muốn chết, quán trà sữa Ngộ Kiến thực sự có một quán chính ở Tân Nhai Khẩu, hương vị ở đó mới chính tông.”
“Thôi quên đi.”
Chị gái nhỏ lắc đầu nói: “Tôi lười chạy đi chạy lại lắm, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, danh tiếng của quán trà sữa Ngộ Kiến sớm muộn gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Đã chuẩn bị thưa kiện rồi…”
Anh chàng trẻ tuổi kia có lẽ là một “người hiểu biết”, nghe thấy một số tin tức vỉa hè, đặc biệt trên bàn còn có hai người đẹp, không nhịn được khoe khoang.
Nếu Trần Lam không mở miệng, hoặc với những người không hiểu rõ tính cách của cô ấy mà nói, chắc chắn 100% sẽ được quy nạp vào trong hàng ngũ của “các tiểu mỹ nữ xinh đẹp”.
“Tôi có một người bạn làm việc trong hệ thống tư pháp ở Kiến Nghiệp…”
Anh chàng hiểu biết kia mở đầu bằng “Tôi có một người bạn”, thấy mọi người có vẻ hứng thú nên anh ta tiếp tục nói: “Nghe nói, ông chủ của “quán trà sữa Gặp Lại Bạn” này có chút quan hệ, mà “quán trà sữa Ngộ Kiến” chỉ là sinh viên bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nên kết quả chưa chắc đã khả quan.”
“Bây giờ đi đâu cũng cần có quan hệ…”
Những người trên bàn nghe vậy cũng đồng thời thở dài một hơi, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, đôi khi thế giới này vô cùng thực tế, rõ ràng mình là người có lý, nhưng chưa chắc đã có thể được hài lòng như ý.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều giải tán, nhưng trước khi rời đi, chị gái nhỏ kia còn cố ý liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng thêm một cái.
Chi tiết nhỏ nhặt này lập tức bị Trần Lam bắt gặp, cô ấy lập tức trêu chọc: “Anh trai, vận đào hoa của anh cũng hay đấy chứ, bế theo con gái ra ngoài mà cũng có thể khiến con gái nảy sinh hứng thú với anh.”
“Cách nói này của em thật nông cạn.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc giáo dục: “Sự quyến rũ trong tính cách của anh hoàn toàn không liên quan gì đến việc anh đã có con hay chưa, hơn nữa bây giờ các ông bố bỉm sữa cũng rất nổi tiếng mà.”
“Oẹ.”
Trần Lam bày ra tư thế nôn mửa: “Rõ ràng bình thường như vậy, nhưng lại tự tin đến thế…”
Còn chưa kịp nói hết câu, cô ấy đã bị Trần Hán Thăng đạp một cái: “Cút đi mua hai ly trà sữa, anh muốn nếm thử một chút.”
Sau khi xếp hàng khoảng chừng mười phút, Trần Lam bưng hai ly trà sữa đặc trưng đến đây, Trần Hán Thăng đầu tiên là nghiêm túc nhìn bao bì một chút, sau đó hút một ngụm, một lát sau lại “phụt” nôn ra ngoài.
Vừa nhìn thấy kiểu này, Trần Lam dứt khoát không uống nữa, hỏi cảm nhận của anh trai: “Khó uống như vậy sao?”
“Không hề khoa trương chút nào.”
Trần Hán Thăng nhe răng trợn mắt nói: “Mùi vị thực sự quá tệ, ngay cả chó cũng không muốn uống.”
Nhưng hắn đã phớt lờ con gái nhà mình, Trần Tử Khâm mới hơn tám tháng, hiện tại cô bé đang ở trong thời điểm nhìn cái gì cũng muốn ăn, cho nên cố gắng muốn ghé sát đến gần hút một ngụm.
“Thứ đồ mà ngay cả chó cũng không muốn uống, con uống uống sao?”
Trần Hán Thăng không biết nên khóc hay cười, không nhịn được vỗ vào cái mông nhỏ của cô bé: “Con là con chó nhỏ sao?”
“A!”
Bé Tiểu Ngư Nhi cảm thấy bị đánh một cái, cô bé nhìn Trần Hán Thăng, giống như đang tức giận với hành động này của cha.
“Còn dám tức giận?”
Trần Hán Thăng lại vỗ vào mông con gái.
“A!”
Bé Tiểu Ngư Nhi càng có cảm xúc, nhún nhảy ở trong lồng ngực Trần Hán Thăng một chút, bàn chân nhỏ nhắn đạp lên trên đùi cha mình đã có chút sức lực, có lẽ khoảng hai tháng nữa có thể đi được.
Nhưng, trong lúc hai cha con đang thân mật tương tác với nhau thì một nhân viên phục vụ dọn bàn trong quán trà sữa lại tỏ ra khó chịu.
“Thưa ngài, mong anh chú ý đến lời nói của mình một chút.”
Nhân viên phục vụ nói: “Trà sữa của chúng tôi bán cho người uống chứ không phải cho chó.”
“Hử?”
Trần Hán Thăng đánh giá nhân viên phục vụ mấy lần, có thể nói hắn cực kỳ chán ghét quán trà sữa này, chữ “cút” đã đến trên đầu lưỡi.
Nếu thời gian quay lại nửa năm trước, chắc chắn Trần Hán Thăng sẽ trực tiếp mắng mỏ.
Nhưng bây giờ bởi vì có con gái bảo bối, hắn không muốn nói năng thô tục ở trước mặt Bé Tiểu Ngư Nhi , vì thế nhếch miệng nói: “Thật không dám giấu diếm, tôi vừa mới ngồi tù hai năm ra ngoài, cho rằng cuối cùng cũng không được ngửi mùi hôi của đồ ăn trong tù nữa, nhưng không ngờ quán trà sữa của các cậu lại giúp tôi tìm được cảm giác quen thuộc kia, thực ra tôi phải nên cảm ơn các cậu mới đúng…”
“Ha ha ha…”
Trần Lam không thể kìm nén được nụ cười, anh trai cô vẫn rất giỏi trong việc làm tổn thương người khác.
“Anh…”
Tài ăn nói của người phục vụ sao có thể sánh được với Trần Hán Thăng, lập tức bị làm cho nghẹn họng, hơn nữa con người Trần Hán Thăng thoạt nhìn có vẻ hung hãn, giọng điệu cười như không cười lúc nãy của hắn, cộng thêm hàm răng trắng dưới cặp kính râm, thực sự đúng là hơi doạ người.
Người phục vụ chỉ là một nhân viên làm thêm, lúc nãy có thể đứng ra bảo vệ lợi ích của ông chủ đã là tốt lắm rồi, cậu ta sao dám chọc một tên lưu manh “đã từng ngồi tù” này chứ, thế là lặng lẽ rời đi.
Trần Hán Thăng nhàn nhã ngồi ở đây khoảng nửa tiếng, không cần biết con gái có nghe hiểu hay không, chỉ vào con hẻm Ô Y, sông Tần Hoài, Chiêm Viên… Giới thiệu một lát, cuối cùng mới ôm Trần Tử Khâm rời đi.
Trên đường trở về, Trần Lam hỏi anh trai: “Anh, anh định dùng biện pháp gì để trừng trị quán trà sữa fake kia?”
“Cái gì gọi là anh trừng trị chứ, Đại Thanh đã bị diệt vong bao nhiêu năm rồi, đất nước chúng ta đã không có tư hình lâu lắm rồi.”
Trần Hán Thăng lời lẽ chính đáng nói: “Nếu đối phương vi phạm pháp luật, vậy thì pháp luật sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của chúng ta.”
“Ồ…”
Trần Lam vô cùng thông minh, cô ấy sửng sốt một lúc lâu sau mới bừng tỉnh hiểu ra: “Có phải anh đang mượn lý do muốn thưa kiện, nghĩ cách để chị dâu Tiểu Ngư Nhi tham gia vào chuyện này, bởi vì chị dâu Tiểu Ngư Nhi học luật nên vừa khéo có thể thúc đẩy hai chị dâu chung sức hợp tác với nhau, Ta La tràng cũng nhân cơ hội này kết thúc.”
Trần Hán Thăng nghe xong, không nói một lời lái vào ngã tư, đột nhiên nói: “A Lam, lúc trước anh đã nhắc đến chuyện này với em rồi, em có muốn suy nghĩ đến chuyện kế vị anh trai không, từ trưởng công chúa Qủa Xác biến thành Võ Tắc Thiên của Qủa Xác, em không làm ăn buôn bán thật đáng tiếc.”
“Em không đi đâu.”
Trần Lam lắc đầu như cối xay: “Em vẫn muốn vĩnh viễn làm một người em gái, cha mẹ, bác trai bác gái, người anh trai thối tha, còn có rất nhiều chị dâu như vậy lúc nào cũng yêu thương em, sau đó em lại yêu thương hai cô cháu gái và các con sau này của anh.”
“Sao em biết anh còn có những đứa con khác?”
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn em gái một cái, hỏi.
“Đó là điều chắc chắn rồi.”
Trần Lam hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Những người chị dâu khác thì em không biết, nhưng chị dâu La Tuyền chắc chắn sẽ sinh, nếu không sao chị ấy sẽ cam tâm được.”
“Haiza…”
Nhắc đến La Tuyền, Trần Hán Thăng cũng cảm thấy hơi đau đầu, nhưng ngày mai là ngày mùng 8, vẫn nên cho cô ấy một buổi lễ tốt nghiệp tràn ngập bất ngờ trước đi.
…
Buổi tối hôm đó, La Tuyền gọi điện thoại đến đúng như dự kiến, cô cũng không biết đến chuyện “chiếc đèn bàn nhỏ” giữa Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Trần Hán Thăng đang rất tốt, cho nên tò mò hỏi: “Trần sư huynh, anh gặp được chuyện tốt gì sao?”
“Dự đoán thị trường điện thoại di động đời thứ ba sẽ tạo ra ảnh hưởng rất tốt, có lẽ có thể phá vỡ kỷ lục doanh số do Qủa Xác 2 nắm giữ, cho nên anh rất vui.”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện tìm một lý do nào đó để giải thích, nếu nói Tu La tràng của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư là một đầu thì La Tuyền chính là đầu còn lại.
Cho dù Trần Hán Thăng không thể buông bỏ được La Tuyền, nhưng cũng đang cố gắng hết sức để tránh cho hai đầu chạm mặt nhau, nếu không cuộc sống sắp được yên bình này rất có thể sẽ bị phá vỡ một lần nữa.
“Vậy sao?”
La Tuyền cũng không nghi ngờ, cô nói với Trần Hán Thăng những gì mình đã chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp ngày mai, còn chê bai đồng phục cử nhân xấu xí, cuối cùng thờ ơ nói: “Trần sư huynh, anh không đến, em hoàn toàn không có cảm giác mong chờ gì vào buổi lễ tốt nghiệp này, nhưng cha mẹ con còn kích động hơn cả em, bởi vì muốn tham gia lễ tốt nghiệp, bọn họ thậm chí còn mua áo mới.”
“Năm đó Lão Trần và Lương thái hậu cũng như vậy.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Có lẽ ở trong mắt cha mẹ, sau khi con cái tốt nghiệp đại học, cũng có nghĩa là gia đình sẽ bước sang một giai đoạn phát triển khác.”
“Hừ!”
La Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Em không thèm quan tâm bọn họ phát triển như thế nào, tốt nhất bọn họ đừng quan tâm đến cuộc sống của em.”
Đây chính là tính cách của tiểu sư muội, vừa cố chấp vừa bộp chộp, nhưng Trần Hán Thăng cũng đã quá quen thuộc, hai người lại trò chuyện đơn giản thêm một lúc nữa mới kết thúc cuộc trò chuyện, La Tuyền cũng từ ban công trở lại ký túc xá.
Ký túc xá của trường đại học Kinh tế Tài chính Thượng Hải là một phòng sáu người, sắp đến lễ tốt nghiệp, cả sáu cô gái đều có mặt không vắng, chỉ là bầu không khí không bình thường.
Theo lý mà nói, sau khi rời khỏi trường đại học, cơ hội gặp lại nhau vô cùng ít ỏi, bây giờ phải càng trân trọng nhau mới đúng, năm đó trước khi Trần Hán Thăng tốt nghiệp, mấy người bạn cùng phòng ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn.
Nhưng trong ký túc xá nữ của La Tuyền vẫn tồn tại nhịp điệu cô lập vô cùng rõ ràng.
La Tuyền cũng là một trong những người bị cô lập, cô cũng đã nói chuyện này với Trần Hán Thăng, nhưng Trần Hán Thăng cũng có thể hiểu được, lý do cũng rất dễ phân tích.
Thứ nhất, La Tuyền giữa chừng chuyển trường đến đây, không có những trải nghiệm trưởng thành chung với các bạn cùng phòng, ngày thường cũng không có chủ đề chung, cho nên không có nền tảng tình cảm.
Thứ hai, chuyển trường không phải là chuyện dễ dàng, sau lưng chắc chắn có mối quan hệ mạnh mẽ, mọi người không điều tra được lai lịch của La Tuyền nên ngày thường cũng không muốn đến gần.
Thứ ba, La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà cũng đã mua một căn nhà ở Thượng Hải, ngày thường La Tuyền cũng lái xe đi qua đi lại giữa nhà và ký túc xá, kiểu con gái vừa có tiền, vừa xinh đẹp, sau lưng còn có quan hệ mạnh, tính cách lại không được tốt lắm này đương nhiên sẽ thuộc về đối tượng bị cô lập trong ký túc xá.
Thứ tư, bản thân La Tuyền rất coi thường loại hành vi này, nên hoàn toàn không có ý định dung nhập vào, trong mắt cô chỉ có Trần sư huynh, những người còn lại đều là gà vườn chó xóm không đáng nhắc đến.
Cũng may bạn cùng phòng cũng chỉ cô lập mà thôi, bọn họ vẫn tương đối kiêng kỵ với bối cảnh của La Tuyền nên cùng lắm cũng chỉ là sau lưng chậc lưỡi nói bậy.
Sau khi La Tuyền nói chuyện điện thoại xong và đi tắm rửa, một cô gái nào đó trong nhóm đột nhiên hỏi: “La Tuyền thường xuyên gọi điện thoại cho một chàng trai, gọi anh ta là “Trần sư huynh”, người nọ là bạn trai cậu ta sao?”
“Tớ thấy không giống lắm.”
Một cô gái khác đang sửa sang lại đồng phục tốt nghiệp của mình, trả lời: “Nếu là bạn trai, chẳng phải lên gọi là “lão công” sao?”
“Mẹ nó, cậu nghĩ ai cũng giống cậu à, còn chưa kết hôn đã gọi là chồng.”
Cô gái thứ ba chỉ trêu chọc một chút.
“Nhưng mà, điều kiện của La Tuyền tốt như vậy.”
Cô gái thứ tư cảm thán nói: “Cho dù là có bạn trai đi chăng nữa, có lẽ cũng là kiểu người rất giàu có đúng không?”
Câu nói này khiến ký túc xá rơi vào trong khoảng lặng, vào năm 2007, các sinh viên lái xe đi học vốn dĩ đã không nhiều lắm, La Tuyền còn thường xuyên lái BMW hay Mercedes- Benz, trong lúc mọi người đang vất vả tìm việc hoặc thi lên thạc sĩ thì La Tuyền giống như một người rảnh rỗi, gần như không cần phải lo lắng gì về tương lai.
Trong ký túc xá có sáu người, bốn người tạo thành một nhóm nhỏ, La Tuyền bị cô lập, chỉ còn lại một “Tiểu Lục”.
Trên thực tế, cô “Tiểu Lục” này càng khổ hơn nữa, bởi vì cô ấy cũng là một trong những người bị cô lập, hơn nữa nguyên nhân không giống với La Tuyền.
La Tuyền chuyển trường đến đây, ngoại trừ không quá quen thuộc ra, về cơ bản không có bất cứ xung đột gì với mọi người, thỉnh thoảng còn nói một vài câu vô nghĩa.
Tiểu Lục là người bản địa Thượng Hải, bởi vì khi còn là sinh viên năm nhất, cô ấy không hiểu chuyện nên trần trụi biểu hiện ra sự khinh thường đối với các bạn tỉnh ngoài, cho nên bị những người bạn không có hộ khẩu ở Thượng Hải cô lập ba năm, mãi cho đến khi La Tuyền chuyển đến
Mặc dù La Tuyền cũng là người ngoài, nhưng điều kiện về mọi phương diện rất tốt, trong lòng Tiểu Lục cũng miễn cưỡng bù đắp được “cảm giác về sự ưu việt về địa lý”, hơn nữa đều bị “thế lực tà ác” cô lập, nên bình thường hai người cũng khá hoà thuận với nhau.
Ngay khi nhóm nhỏ đang bàn luận về La Tuyền, “Tiểu Lục” chỉ im lặng xem máy tính, chờ đến khi La Tuyền tắm rửa xong đi ra ngoài, cô ấy mới đi đến nói: “Cậu ra ngoài rồi, lúc nãy thực sự ồn ào muốn chết.”
“Tại sao?”
La Tuyền hỏi.
“Bởi vì có một số người vẫn luôn lảm nhảm.”
Tiểu Lục hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ồ.”
La Tuyền hiểu rõ, cầm máy sấy tóc lên sấy tóc, chỉ là động tác hơi lớn, hình như không được vui lắm.
Với tính cách của La Tuyền, ngoại trừ bằng lòng nhường nhịn Trần Hán Thăng ra, những người khác đừng hòng chiếm được một chút lợi ích từ cô.
Bốn cô gái trong nhóm nhỏ kia thè lưỡi, La Tuyền không phải là người dễ trêu chọc.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Lục sảng khoái không thôi, sau đó chọc vào cánh tay La Tuyền, hâm mộ nói: “Cậu trắng thật đấy, cảm giác giống như có thể phát sáng vậy.”
Đặc điểm của La Tuyền chính là “Da trắng, xinh đẹp, mắt một mí và tính tình cố chấp, lúc còn đi học ở Hàn Quốc, cô rất được chào đón, thậm chí còn có các công ty đào tạo ngôi sao muốn khai quật cô.
“Cũng bình thường.”
La Tuyền thầm nghĩ như thế thì sao chứ, chỗ trắng nhất của mình Trần sư huynh còn chưa bao giờ nhìn thấy đâu, cô không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa về vấn đề này, nói sang chuyện khác: “Nguỵ Dung, cậu đã nhận được offer nào chưa?”
“Nhận được hai công ty, một là doanh nghiệp nhà nước, một nhà doanh nghiệp tư nhân.”
“Tiểu Lục” tên là Nguỵ Dung, cô ấy nhún vai nói: “Đáng tiếc tớ đều không hài lòng lắm.”
Đại học Tài chính Kinh tế Thượng Hải được mệnh danh là “trường đại học Tài chính Kinh Tế số một ở trong nước”, tìm việc không khó lắm, chỉ là muốn tìm được một công việc có vị trí, thu nhập và tiềm năng phát triển tốt lại có chút khó khăn.
“Thu nhập của các doanh nghiệp nhà nước không cao, nhưng doanh nghiệp tư nhân thì phải đến Tô Châu làm việc.”
Nguỵ Dung nhún vai: “Nhưng tớ lại không muốn rời khỏi Thượng Hải, lúc nãy tớ đã lấy hết can đảm nộp hồ sơ vào Qủa Xác, vừa khéo công ty đó có một phân xưởng ở Thượng Hải…”
“Chậc!”
Lúc này, không biết từ chiếc giường nào trong ký túc xá phát ra một tiếng khinh bỉ không thể che giấu được.
Điện tử Qủa Xác là một doanh nghiệp như thế nào chứ?
Lương cao, phúc lợi tốt, con đường thăng tiến rõ ràng, nhân viên cũng đạt tới địa vị xã hội nhất định, những thứ đó đều là sự thật tiếng lành đồn xa, các sinh viên tốt nghiệp đại học ở Giang Chiết, Thương Hải, An Huy, có người nào không muốn vào đó chứ?
Nhưng tiêu chuẩn của nhà người ta cũng rất cao đấy, ngoại trừ tuyển dụng sinh viên mới ra trường cho các vị trí kỹ thuật ra, hầu hết các vị trí tài chính đều tuyển những nhân viên có kinh nghiệm.
Bởi vì vị trí kỹ thuật có thể từ từ bồi dưỡng ra các cán bộ dự phòng, trong khi bộ phận tài chính càng có nhiều kinh nghiệm thì càng có thể bắt đầu công việc nhanh hơn.
“Chuyện này có không ít khó khăn đấy.”
La Tuyền lặng lẽ nói.
“Chuyện này không thể chắc chắn được, ngộ nhỡ phía bên HR nhìn thuận mắt rồi tuyển dụng tớ thì sao?”
Nguỵ Dung dựa vào mép bàn La Tuyền, tiện tay cầm lấy một số trang sức và mỹ phẩm chơi đùa.
“Ôi, đây là cái gì vậy?”
Nguỵ Dung nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ, cô ấy tưởng là khuyên tai mới mua, nhưng sau khi đưa tay mở ra mới phát hiện bên trong lại là một túi thuốc viên màu xanh lam.
“Bộp.”
Nhưng phản ứng của La Tuyền càng nhanh hơn nữa, cô nhanh chóng đóng hộp lại, vờ như không có việc gì nói: “Thời tiết chuyển mùa, nhiệt độ không ổn định, tớ chuẩn bị một ít thuốc cảm mà thôi.”
“Ồ ồ ồ.”
Nguỵ Dung liên tục gật đầu cô đương nhiên không tin, nếu thực sự là thuốc trị cảm, tại sao La Tuyền lại căng thẳng như vậy chứ?
Hơn nữa, thuốc trị cảm có màu xanh lam sao?