Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1062 - Chương 1062: Anh Đồng Ý

Chương 1062: Anh đồng ý Chương 1062: Anh đồng ý

Mặc dù bạn cùng phòng Nguỵ Dung phát hiện ra những viên thuốc đó không bình thường, nhưng cô ấy cũng không phá vỡ mặt mũi để hỏi đến cùng, mặc dù mình và La Tuyền nói chuyện khá hợp nhau, nhưng càng giống như một nhóm có “bối cảnh bị cô lập” hơn, tình cảm thực sự cũng không sâu lắm.

Ngoài ra, tính tình của La Tuyền cũng không tốt lắm, nếu bị từ chối thì vẫn là mình mất mặt.

Cứ thế một đêm không nói chuyện, hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, lầu trên lầu dưới ở trong ký túc xá nữ đã có động tĩnh, lễ tốt nghiệp bắt đầu từ lúc tám giờ, cho nên cần phải được chuẩn bị trước.

Ký túc xá của La Tuyền cũng như vậy, sáu cô gái lần lượt thức dậy đánh răng rửa mặt, nhưng bởi vì sự tồn tại của các nhóm nhỏ nên bầu không khí trong ký túc xá vẫn không bình thường.

Bốn cô gái đang bàn về những chủ đề như “Thời tiết, quá trình của buổi lễ tốt nghiệp, cha mẹ của ai sẽ đến…” La Tuyền và Nguỵ Dung rất ít khi mở miệng, lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc của mình.

Mâu thuẫn xảy ra trong ký túc xá của một trường đại học là chuyện quá bình thường, “các nhóm nhỏ” được hình thành cũng không hiếm có, năm đó ngay cả Kim Dương Minh cũng định lôi kéo Dương Thế Siêu cùng nhau cô lập Đới Chấn Hữu, chỉ là bị Trần Hán Thăng ngăn cản.

Bởi vì một khi có bạn cùng phòng bị cô lập, ngoài mặt nhóm nhỏ kia có vẻ như đã giành được “thắng lợi”, nhưng thực chất mối quan hệ của toàn bộ ký túc xá đã bị phá huỷ.

Thử nghĩ mà xem, nếu Tiểu Kim cô lập thành công, cậu ấy và Lão Đới sống trong một không gian nhỏ hẹp giống như ký túc xá, hai người đi ngang qua nhau thậm chí còn không chào hỏi lẫn nhau, không chỉ có đương sự xấu hổ mà ngay cả những người ngoài như Trần Hán Thăng cũng không mấy dễ chịu, chứ đừng nói là chụm đầu vào nhau cùng uống rượu đánh bài.

Trần Hán Thăng thích náo nhiệt như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép tình huống này xuất hiện, trên thực tế, cách làm của hắn cũng vô cùng chính xác, bây giờ tất cả mọi người đều đã tốt nghiệp, nhưng chỉ cần nghĩ đến ký túc xá 602, người nào người nấy đều vô cùng hoài niệm.

Đáng tiếc Trần Hán Thăng chỉ có thể ngăn cản được ký túc xá của mình, nhưng đối với ký túc xá của La Tuyền cũng chỉ có thể thương mà không giúp được gì, đương nhiên La Tuyền cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề này.

Tiểu sư muội chỉ để ý đến Trần Hán Thăng, sau khi ăn sáng xong, cô cùng Nguỵ Dung đi đến giảng đường chính của trường đại học, ngồi trong khu vực lớp của mình.

Dưới hội trường đều là những sinh viên tốt nghiệp mặc đồng phục cử nhân, trên khuôn mặt những người trẻ tuổi ấy tràn ngập sự háo hức khi chuẩn bị tốt nghiệp, còn có mong chờ đối với tương lai.

Lễ tốt nghiệp được tổ chức vào lúc tám giờ, lãnh đạo nhà trường và đại diện sinh viên lần lượt lên phát hiện, nhưng tinh thần của La Tuyền lại hơi mất tập trung, cô thường xuyên kiểm tra điện thoại di động, giống như đang chờ một cuộc gọi hoặc tin nhắn.

Nguỵ Dung phát hiện ra sự khác lạ của cô, chủ động hỏi: “Mấy giờ chú dì đến đây vậy?”

Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, rất nhiều cha mẹ của các sinh viên tốt nghiệp đều đến tham gia, Nguỵ Dung cho rằng La Tuyền đang đợi cha mẹ.

“Cái gì?”

La Tuyền sửng sốt một chút: “Tớ cũng không biết, có lẽ giữa trưa bọn họ sẽ đến.”

“Không phải đang đợi cha mẹ…”

Nguỵ Dung bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ cô đang chờ “Trần sư huynh” ở trong truyền thuyết.

Nguỵ Dung khá tò mò, Trần sư huynh ở trong tưởng tượng có lẽ là một chàng trai khoa văn nói năng dịu dàng, tươi cười rực rỡ, có lẽ còn đeo một cặp kính gọng vàng, như vậy mới có thể bổ sung cho tính cách của La Tuyền.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng La Tuyền cũng nhận được một cuộc điện thoại, Nguỵ Dung vốn dĩ không có ý định nghe lén, chỉ là vị trí của hai người cách nhau quá gần, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy hứng thú, cho nên mơ hồ nghe thấy một số nội dung cuộc đối thoại.

Hình như phía bên kia là giọng nữ, giọng điệu hoạt bát, có lẽ tuổi tác cũng không lớn lắm.

La Tuyền hạ giọng, đứt quãng nói: “A Lam… Anh trai em đi đến đón em sao?... Chị biết rồi, phải giả vờ rất ngạc nhiên vui mừng sao?... Được, đến lúc đó nói chuyện sau...”

La Tuyền không nói quá nhiều, nhưng sau khi cúp máy, tâm trạng của cô rõ ràng tốt lên rất nhiều, Nguỵ Dung hỏi dò: “Có một người bạn muốn đến đây sao?”

“Không phải.”

La Tuyền lắc đầu: “Một cô em gái thôi.”

Sau đó, La Tuyền tương đối tích cực tham gia vào quá trình lễ tốt nghiệp, ví dụ như lên sân khấu nhận bằng, ví dụ như nhổ tua rua trên mũ cử nhân…

Chỉ là khi La Tuyền nhận bằng, viện trưởng học viện kế toán lại tươi cười dịu dàng, lại nói thêm với cô ấy vài câu, mặc dù chỉ là những lời cổ vũ và động viên thường thấy nhất, nhưng các bạn trong lớp và bạn cùng phòng ký túc xá vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

La Tuyền không phải là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, chỉ mới chuyển trường đến đây vào năm bốn, hơn nữa còn tốt nghiệp hỗn hợp, việc nhà trường đồng ý chứng tỏ mối quan hệ nhà cô thực sự không đơn giản.

Hành động hiện giờ của viện trưởng lại một lần nữa chứng thực tin đồn này, nhưng phụ đạo viên lại rất bình tĩnh, chứng tỏ trong lòng cô ấy cũng đã biết rõ.

Lễ tốt nghiệp kết thúc vào khoảng 11 rưỡi, tiếp theo là thời gian các lớp chụp ảnh, đám người La Tuyền đang tụ tập trước cửa thư viện, các phụ huynh đang chờ ở bên cạnh.

Sau khi chụp ảnh tập thể xong, tiếp theo sẽ là thời gian cá nhân tự do, năm đó lúc Trần Hán Thăng tốt nghiệp, hắn có uy tín và năng lực tập hợp tất cả lớp lại với nhau, nên tổ chức mọi người chụp ảnh lưu niệm ở nhiều chỗ danh lam thắng cảnh của Kiến Nghiệp.

Nhưng suy cho cùng, đó vẫn là thiểu số, hầu hết các sinh viên tốt nghiệp đều rời khỏi trường học với một tâm trạng “gấp gáp, ồn ào náo động và mê mang”, nhiều năm sau khi nghĩ lại, gần như không có bất cứ ấn tượng gì vào ngày hôm đó.

Nhưng lúc xếp hàng, có một số người bạn mắt tinh chợt phát hiện, một số lãnh đạo nhà trường lại xuất hiện, giống như đang tiến hành giao lưu với các phụ huynh.

Hiệu trưởng Đàm của đại học Tài chính Thượng Hải là một chuyên gia Kinh tế học vô cùng giỏi giang, là giáo sư tiến sĩ, được hưởng trợ cấp đặc biệt của chính phủ, danh tiếng của ông ấy trong ngành nghiên cứu phát triển kinh tế trong nước gần như ngang ngửa với địa vị giáo sư Tôn Bích Dư trong ngành luật.

Bây giờ ông ấy lại đích thân tiếp đón, thân phận của đối phương chắc chắn không đơn giản.

Hiệu trưởng Đàm đi cùng với mấy người khác, có một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông cường tráng mạnh khoẻ, người phụ nữ sở hữu nước da trắng ngần, hình như là những doanh nhân có chút thành đạt;

Còn có một cô gái nhỏ khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc ngắn xoã ngang vai, ánh mắt tinh quái kỳ dị, thoạt nhìn có vẻ vừa thông minh vừa hoạt bát;

Nhưng ba người này rất ít khi nói chuyện, hiệu trưởng Đàm nói chuyện phiếm nhiều hơn với một người đàn ông trẻ tuổi khác.

Người đàn ông trẻ tuổi này ăn mặc rất tuỳ tiện, “áo ngắn tay + quần đùi + giày bệt”, thoạt nhìn không khác mấy so với một sinh viên đại học bình thường, nhưng ở trước mặt một chuyên gia kinh tế học nổi tiếng cả nước, thần thái của hắn lại thoải mái tự nhiên, hai tay chắp ra sau lưng, khoé miệng bên dưới lớp kính râm thỉnh thoảng nở nụ cười.

“La Tuyền.”

Nguỵ Dung đánh giá cặp vợ chồng trung niên kia một lúc, không chắc chắn hỏi: “Đó là cha mẹ cậu đúng không, bọn họ đã từng đến ký túc xá.”

La Tuyền không trả lời, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người người đàn ông trẻ tuổi kia.

Các bạn học xung quanh nghe thấy, bọn họ đầu tiên là nhìn thoáng qua La Tuyền, nhưng không ai lên tiếng nên lại tiếp tục nhìn mấy người kia.

Chẳng mấy chốc, cô gái nhỏ đi đầu kia đã phát hiện ra La Tuyền, giơ tay lên nhảy nhót múa may, sau đó lôi kéo người đàn ông trẻ tuổi kia đi đến.

Hình như người trẻ tuổi kia không hề có ý định che giấu thân phận, trong tay hắn cầm một bó hoa hướng dương dành cho các sinh viên tốt nghiệp, vừa đi vừa gỡ kính râm xuống, trong khoảnh khắc khuôn mặt hiện ra rõ như núi Lư Sơn, các sinh viên ở trước cửa thư viện đột nhiên đồng thời ồ lên một tiếng hét ngạc nhiên “mẹ nó!”.

Bởi vì người nọ là Trần Hán Thăng của điện tử Qủa Xác đấy, “Trần Qủa Xác” có rất nhiều fans ở trường đại học.

Một số người trong bọn họ là “fans nhân vật”, Trần Hán Thăng gây dựng sự nghiệp hai lần, lần đầu rơi đài rồi lại Đông Sơn tái khởi một lần nữa, hắn đã thay đổi mô hình của hai ngành công nghiệp lớn ở trong nước, những trải nghiệm đó rất có tính cảm hứng.

Một số lại là “fans Qủa Xác” thuần tuý, năm đó điện thoại di động Nokia và Motorola vẫn còn là hàng xa xỉ lên tới sáu ngàn tệ trở lên, chính điện tử Qủa Xác đã hạ giá điện thoại di động xuống, cộng thêm những phần mềm như Qvodplayer, Cộng đồng Qủa Xác, Qủa Xác cloud gì đó có thể nắm bắt được nhu cầu về tinh thần của những người trẻ tuổi, gần như người nào cũng có một tài khoản của Qủa Xác.

Có một số lại là “fans yêu nước”, những gì Trần Hán Thăng đã làm ở Hàn Quốc đã khiến nhiều người qua đường chuyển thành fan.

Cuối cùng, còn có một bộ phận là “fans giá trị nhan sắc”, đây là các fans không thể nói lý lẽ nhất, tóm lại, sau khi Trần Hán Thăng biết còn có một quần thể như vậy, bản thân cũng sửng sốt một lúc lâu, thậm chí còn lập một tài khoản QQ phụ để trà trộn vào trong group chat, những lúc rảnh rỗi lại nghe bọn họ khoác lác về dung nhan của mình.

Cho nên sau khi Trần Hán Thăng xuất hiện, các bạn học đã quên mất việc chụp ảnh tốt nghiệp, tất cả đều theo bản năng chạy tới, hoặc là kích động gọi điện thoại cho những người quen khác, nhanh chóng đến đây để gặp mặt thần tượng.

Trần Hán Thăng không bày ra cái giá chút nào, mỉm cười trầm ngâm chào hỏi với mọi người, bao gồm cả việc trả lời đủ mọi câu hỏi linh tinh.

“Chủ tịch Trần, ngài đến trường học của chúng em làm gì?”

Có người hét lên.

“Tôi có một người bạn tốt nghiệp.”

Trần Hán Thăng trả lời: “Nên dẫn theo em gái đến đây chúc mừng một chút.”

“Ồ.”

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra cô gái tóc ngắn kia là em gái của chủ tịch Trần.

“Vậy bạn của ngài là ai, học lớp nào?”

Lại có người cảm thấy hứng thú với vấn đề này.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng bĩu môi về phía La Tuyền, ở trước mặt bao người, mỉm cười đưa bó hoa đến: “Tiểu sư muội, tốt nghiệp vui vẻ nhé.”

“… Cảm ơn Trần sư huynh.”

Mặc dù trước đó La Tuyền đã biết Trần Hán Thăng sẽ xuất hiện, nhưng cô vẫn rất cảm động, khoé miệng mấp máy giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngưng tụ thành một câu “cảm ơn”.

Các sinh viên đều rất tò mò, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hỏi thăm mối quan hệ giữa Trần Hán Thăng và La Tuyền.

“Chủ tịch Trần.”

Lập tức có một người bạn học hỏi: “Em là một fan Qủa Xác trung thành, trong lễ ra mắt điện thoại di động đời đầu tiên, ngài đã thừa nhận mình có bạn gái, chính là người bạn này sao?”

Trần Hán Thăng sớm đã đoán trước được câu hỏi này nên cười ha ha nói: “La Tuyền là đồng hương với tôi ở Cảng Thành, nắm cấp ba cũng học cùng một trường, cha mẹ hai bên cũng quen biết lẫn nhau, hôm nay tôi rảnh rỗi nên cùng em gái đến đây tham dự lễ tốt nghiệp của em ấy.”

Trần Hán Thăng không trực tiếp trả lời câu hỏi này, nhưng lọt vào lỗ tai của người nghe, đây là một sự phủ nhận biến tướng.

La Tuyền đương nhiên cũng nghe ra được, khuôn mặt xinh đẹp vốn dĩ vẫn đang mỉm cười trầm ngâm lập tức trở nên lạnh lùng, vừa cố chấp vừa ấm ức nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.

“Chị dâu La Tuyền.”

Lúc này, tác dụng của Trần Lam lập tức được thể hiện ra ngoài, cô ấy cũng nắm lấy cánh tay La Tuyền, thân thiết nhỏ giọng kêu.

“Chẳng phải bình thường giọng em rất lớn sao?”

La Tuyền lạnh lùng nói: “Tại sao lúc này lại không nỡ mở miệng.”

“Hì hì…”

Trần Lam cũng không phản bác, chỉ là dùng khuôn mặt cọ vào bả vai La Tuyền, nếu tiếng “chị dâu La Tuyền này” bị người khác nghe thấy, anh trai sẽ phải lâm vào trong xoáy nước tai tiếng.

“Em cũng mặt dày giống như anh trai mình.”

La Tuyền đẩy vài cái nhưng không thể đẩy nổi, cũng chỉ có thể tuỳ tiện để Trần Lam làm nũng tỏ vẻ dễ thương, phía bên kia, Trần Hán Thăng vẫn đang trả lời câu hỏi của các bạn học, phong cách mang đậm dấu ấn cá nhân của hắn.

“Chủ tịch Trần, điện thoại di động đời thứ ba lúc nào được ra mắt vậy?”

“Có lẽ vào khoảng giữa đến cuối tháng 8.”

“Chủ tịch Trần, chủ đề Tịnh Đế Liên Hoa rốt cuộc đại diện cho cái gì vậy?”

“Xin được giữ bí mật trước, sau khi nói ra, các cậu không mua nữa thì phải làm sao bây giờ?”

“Chủ tịch Trần, ngài có ý định phát triển ở các địa phương nhỏ không ạ? Quê quán của em ở Hoàng Cương, ngài đã từng đi đến đó chưa?”

“Xin lỗi, tôi chưa đi đến đó, nhưng vào năm cấp ba, tôi đã từng lướt qua vấn đề của các cậu, về quê phát triển cũng là một sự lựa chọn rất tốt.”

….

“Chủ tịch Trần, anh đã có nhiều tiền như vậy, có phải ngày nào cũng vui vẻ không?”

“Anh bạn, tư tưởng này của cậu không đúng rồi, tiền không thể mua được sự hạnh phúc, nhưng nếu có rất nhiều tiền, người khác sẽ nghĩ cách khiến cậu vui vẻ.”

Không thể không nói tính cách này của Trần Hán Thăng rất dễ khiến các sư đệ sư muội kia trở nên thân thiết, cho nên cuối cùng phụ đạo viên phải thúc giục nhanh chóng chụp ảnh tốt nghiệp, các sinh viên tốt nghiệp mới trở lại vị trí ban đầu.

Trần Hán Thăng cũng tiếp tục nói chuyện với hiệu trưởng trường đại học Tài chính, nhưng các bạn học của La Tuyền lại nhìn cô bằng ánh mắt khác, mặc dù sớm đã đoán được trong nhà La Tuyền có tiền, cũng có quan hệ, nhưng không ngờ cô lại quen biết với “Trần Qủa Xác”.

Trong ký túc xá càng không cần phải nói, các cô ấy hiểu rõ Trần Hán Thăng chính là vị “Trần sư huynh” kia, La Tuyền thường xuyên gọi điện thoại cho hắn.

Nhưng đây lại là thế giới hiện thực, bốn cô gái trong nhóm nhỏ kia sẽ không có những suy nghĩ hèn mọn kiểu như “Sớm biết như vậy mình phải nên quỳ liếm La Tuyền” giống như trên tiểu thuyết mạng, làm như thế quá ngây thơ, không phải là tư duy logic của một sinh viên trưởng thành nên có.

Đương nhiên, cảm giác chua chát rất khó tránh khỏi, mặc dù ở trường đại học, có vẻ như bọn họ đã “thắng” La Tuyền và Nguỵ Dung, nhưng sau khi bước ra ngoài xã hội, những thứ này không phải là thành tích đáng khoe khoang gì.

Ngược lại, Nguỵ Dung là người bạn địa, có nhà có hộ khẩu ở Thượng Hải, La Tuyền càng không cần phải nói, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ không cần phải lo lắng về tiền tài, lại nghĩ đến những thắng lợi bụng dạ hẹp hỏi khi còn ở trong ký túc xá, thực sự có chút buồn cười.

Thực ra, ngoài nhóm nhỏ ra, trong lòng Nguỵ Dung cũng có tính toán, cô ấy đã nộp sơ yếu lý lịch xin việc vào nhà máy chi nhánh của điện tử Qủa Xác ở Thượng Hải, chỉ là kinh nghiệm vẫn còn có thiếu sót, dựa theo quy trình bình thường, gần như không thể nào trúng tuyển được.

Nhưng điều trùng hợp chính là, “Trần sư huynh” của La Tuyền chính là ông chủ lớn của điện tử Qủa Xác, bản thân mình và La Tuyền cũng có thể coi là đồng đội “bị cô lập”, không biết cô ấy có thể giúp đỡ mình nói tốt vài câu, gia tăng cơ hội mình được vào làm việc trong điện tử Qủa Xác.

“La Tuyền.”

Nguỵ Dung hiểu rất rõ tính cách của La Tuyền nên cũng không quanh co lòng vòng: “Cậu có thể giúp tớ hỏi chủ tịch Trần xem, tớ có hy vọng làm việc trong điện tử Qủa Xác không?”

La Tuyền rất ít khi hỏi Trần Hán Thăng về các vấn đề kinh doanh, bởi vì chủ đề về điện thoại di động đời thứ ba quá nhạy cảm nên cô ấy mới muốn né tránh một chút.

Nhưng, giọng điệu và vẻ mặt của Nguỵ Dung đều vô cùng chân thành tha thiết, La Tuyền nhớ đến trong khoảng thời gian này, ngay khi các bạn cùng phòng khác đều vô cùng lạnh nhạt thì chính cô gái người bản địa Thường Hải này lúc ăn cơm cũng sẽ gọi mình một tiếng.

“Tớ sẽ hỏi một câu.”

La Tuyền vẫn đồng ý: “Nhưng chưa chắc đã có thể thành công.”

“Không sao?”

Nguỵ Dung nhún vai: “Nếu không thể vào được điện tử Qủa Xác, thì sau này tớ sẽ nghĩ cách gả cho một kỹ sư Qủa Xác, ai bảo tớ thích logo Qủa Xác như vậy chứ?”

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp của lớp xong, La Tuyền đi đến bên cạnh cha mẹ mình và Trần Hán Thăng, Nguỵ Dung ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, lặng lẽ thở dài.

Ngoại trừ một số rất ít người ra, mối quan hệ giữa các bạn cùng phòng thời đại học vẫn tương đối bằng phẳng, hai năm đầu sau khi tốt nghiệp, ngày lễ ngày tết có thể sẽ còn liên lạc với nhau, nhưng sau đó lại dần dần mất tin tức.

“Cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa La Tuyền và chủ tịch Trần là gì.”

Sự chấp niệm của La Tuyền đối với Trần sư huynh, Nguỵ Dung đã nhìn rõ ở trong mắt.

Giữa trưa, hiệu trưởng Đàm mời Trần Hán Thăng đến căng tin của giáo viên để “nhận xét” về hương vị một chút, Trần Hán Thăng cũng rất nể tình không từ chối.

Đương nhiên cả gia đình La Tuyền cũng đi cùng, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng cũng có một số fans Qủa Xác nghe tin chạy tới, bọn họ cầm một cuốn sổ trong tay, thế mà lại muốn Trần Hán Thăng ký tên.

Đáng tiếc, Trần Hán Thăng ngoại trừ chữ “duyệt” viết đẹp nhất ra, thì những chữ khác căn bản không thể ra tay được, nhưng hắn cũng có một cách, hào phóng thay “ký tên” bằng “chụp ảnh”, điều này khiến các fans Qủa Xác càng vui vẻ hơn nữa.

Lúc ăn cơm, hiệu trưởng Đàm và các lãnh đạo nhà trường khác đang trò chuyện về tình hình kinh tế năm nay, trình độ lý thuyết của các giáo sư đại học rất cao, nhưng ý thức hoạt động thực tiễn của Trần Hán Thăng lại rất mạnh, hai bên thảo luận vô cùng sôi nổi.

La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà không biết xen vào như thế nào, cho dù bọn họ cũng sở hữu khối tài sản hàng chục triệu tệ, nhưng khi đề cập đến những từ như “công ty đưa ra thị trường, sự chấn động trong ngành sản xuất, cơn gió lốc tài chính”, Lão La cũng ngơ ngác.

Mặc dù La Tuyền cũng cái hiểu cái không, nhưng cô lại thích dáng vẻ và phong cách của Trần sư huynh khi khoe khoang, đôi khi thậm chí còn không ăn cơm, cứ thế ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.

“Sau khi tốt nghiệp, La Tuyền không thể ở lại trong nước, con bé vẫn không thể chết tâm với Trần Hán Thăng.”

Hoàng Tiểu Hà chú ý đến cảnh tượng này, lo lắng sốt ruột nói với ông chồng: “Nếu không sớm muộn gì cũng cho không Trần Hán Thăng, tôi muốn đưa con bé ra nước ngoài học nghiên cứu sinh ngành kế toán, ông cảm thấy như thế nào?”

“Tôi cảm thấy không khả thi lắm.”

La Hải Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoan hẵng nói đến chuyện La Tuyền có đồng ý không, nếu sau khi học nghiên cứu sinh xong, con bé vẫn quấn lấy Trần Hán Thăng như vậy, bà định tiếp tục cho con bé học tiến sĩ sao?”

“… Dù sao thì em cũng không quan tâm.”

Hoàng Tiểu Hà nói như chém đinh chặt sắt: “Trần Hán Thăng đã có hai đứa con rồi, em không thể nhìn con bé sa vào vũng lầy được, chuyện sau này sẽ nói sau, trước tiên chống đỡ qua ba năm này đã, nếu con bé không đồng ý, tôi sẽ chết cho con bé xem!”

“Tại sao bà lúc nào cũng như vậy chứ?”

La Hải Bình bất lực nói: “Tính xấu của La Tuyền đều học được từ bà cả, động một chút là hành động bế tắc.”

“Ông còn không biết xấu hổ nói tôi?”

Hoàng Tiểu Hà cũng bới móc lại chuyện xưa: “Nếu không phải lúc trước ông thường xuyên cãi nhau với tôi, không đem lại cho La Tuyền một bầu không khí gia đình ấm áp, con bé sẽ coi Trần Hán Thăng là chỗ dựa cuộc sống của mình sao?”

Hai vợ chồng cũ còn chưa phục hôn này lại cãi nhau, chỉ là động tĩnh hơi lớn, nên những người khác đều chú ý đến.

Trần Hán Thăng không nói gì, nhưng La Tuyền lại nhíu chặt chân mày.

Hiệu trưởng Đàm thân là chủ nhà, mặc dù không biết nguyên nhân khiến hai vợ chồng mâu thuẫn, nhưng cũng lịch sự tìm một chủ đề nào đó tách ra.

“Chủ tịch Trần à, nếu ngài đã ăn xong bữa ăn này, tôi cũng muốn đưa ra cho ngài một số ý kiến.”

Hiệu trưởng Đàm nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Tại sao Qủa Xác lại không đến trường học của chúng tôi để tuyển dụng chứ, các ngài không thể chỉ nhìn chằm chằm vào những trường 985 giống như đại học Phục Đán được, ngài có thể không thích những sinh viên chính quy của đại học Tài chính, nhưng chúng tôi còn có nghiên cứu sinh và tiến sĩ mà.”

“Còn có chuyện này sao?”

Trần Hán Thăng nói: “Bình thường tôi không hỏi nhiều về kế hoạch tuyển dụng từ nhà trường, sau khi trở về tôi sẽ tìm hiểu tình hình một chút, tranh thủ sang năm đến đại học Tài chính Thượng Hải tuyển dụng một số nhân tài.”

Câu nói này của hắn là sự thật, bình thường Trần Hán Thăng làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến những việc vặt đó, thực ra trong các thành viên quản lý cấp cao, cũng chỉ có chủ tịch internet Qủa Xác Hoàng Lập Khiêm tương đối tích cực về phương diện này.

Lão Hoàng tốt nghiệp tiến sĩ ở trường Phục Đán, có lẽ là vì “nguyên nhân xuất thân”, anh ta vô cùng coi trọng bằng cấp của những kỹ sư nộp hồ sơn xin việc kia.

Trong bộ phận internet lan truyền rất nhiều câu chuyện cười, ví dụ như viện Khoa học Trung Quốc có một tiến sĩ vô cùng xuất sắc, anh ta vừa đăng tải N bài viết SCI vừa làm luận văn, sau khi Hoàng Lập Khiêm biết chuyện, anh ta đã đích thân mang theo hợp đồng đến chặn cửa mời.

Kết quả người ta vẫn không hài lòng, tỏ vẻ trước mắt điện tử Qủa Xác không có các hạng mục nghiên cứu nào phù hợp với anh ta, hơn nữa phía bên Alo cũng đưa ra lời mời với mức lương cao.

Hoàng Lập Khiêm lập tức hứa hẹn, bạn học, cậu thích kiểu hạng mục như thế nào, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành hạng mục kiểu đó, sau khi vui vẻ mời được bảo bối này về bên mình, Lão Hoàng còn tranh công với ban hội đồng quản trị.

Ngoài ra còn có một thạc sĩ Phúc Đán chuyên ngành truyền thông, nghe nói thành tích kiểm tra sơ bộ của kỳ thi nghiên cứu sinh của anh ta trâu bò đến mức đạt được 442 điểm, Hoàng Lập Khiêm cố ý chạm mặt với đàn em này một lần, đêm đó đã ngay lập tức soạn thảo ra một bản hợp đồng làm việc bồi dưỡng cho điện tử Qủa Xác sau khi tốt nghiệp.

Còn đối với những tài năng đang du học ở nước ngoài, Hoàng Lập Khiêm càng ra sức khai quật hơn nữa, dần dần, Qủa Xác đã trở thành một cây ngô đồng thu hút phượng hoàng.

Ở trên mạng còn có một cách gọi đùa cợt là “xưởng đào”, có lẽ được phát sinh từ “?” trong logo của Qủa Xác, đồng thời còn có những biệt danh tương tự như “xưởng Ngỗng” của Tencent, “xưởng Hoa cúc” của Huawei…

Sau khi Trần Hán Thăng kể hai câu chuyện cười về thạc sĩ Phục Đán và tiến sĩ của viện Khoa học Trung Quốc này cho mọi người nghe xong, tất cả mọi người trên bàn đều cười ha ha, La Tuyền cũng nói ra yêu cầu của Nguỵ Dung, Trần Hán Thăng trực tiếp nói: “Không thành vấn đề, bảo cô ấy đến chi nhánh nhà máy Thượng Hải gặp bộ phận nhân sự đi.”

Ngay cả các kỹ sư lương cao mà Qủa Xác cũng có thể nuôi được, bồi dưỡng thêm một nhân viên tài chính và kế toán chẳng phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao?

Bởi vì suy nghĩ “không thể buông bỏ nhưng cũng không thể chấp nhận”, Trần Hán Thăng vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy với tiểu sư muội này, cho nên chỉ cần không phải là những yêu cầu như “sinh con”, hắn đều sẽ thoả mãn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, tất cả các lãnh đạo nhà trường đều tạm biệt rời đi, lúc này La Tuyền mới hỏi: “La Hải Bình, tại sao lúc nãy hai người lại cãi nhau, nếu không thể hoà thuận được thì đừng tái hôn nữa.”

“Đứa nhỏ này sao có thể nói chuyện như vậy được chứ?”

Lão La còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Tiểu Hà đã mở miệng nói trước: “Mẹ và cha con đã quyết định rồi, dự định sẽ đưa con ra nước ngoài học thạc sĩ, đào tạo sâu một chút về kiến thức kế toán…”

Khi nghe thấy mấy chữ “ra nước ngoài học thạc sĩ”, vẻ mặt Trần Hán Thăng giật giật không thể phát hiện ra.

Tâm tư của dì Hoàng rất dễ đoán, chẳng qua chỉ là muốn dùng khoảng cách địa lý để giữ khoảng cách giữa mình với La Tuyền, nhưng sắp xếp này cũng rất có lợi cho Trần Hán Thăng, La Tuyền đi ra nước ngoài đi học vài ba năm, lúc trở về thì Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều đã trưởng thành, hắn cũng có thể có đủ thời gian và tinh lực để xử lý mối quan hệ với tiểu sư muội.

“Con không đi!”

Nhưng mà, La Tuyền không chút do dự từ chối.

“Con nhất định phải đi.”

Hoàng Tiểu Hà cũng vô cùng kiên quyết.

Giữa hai mẹ con nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm, Trần Hán Thăng biết lúc này mình không thể mở miệng, bây giờ cho dù hắn ủng hộ ai đi chăng nữa cũng không thích hợp, cho nên dứt khoát giả vờ làm người câm.

“Dù sao vẫn còn có Lão La.”

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ.

Nhưng La Hải Bình cũng vô cùng giảo hoạt, mặc dù ông thoạt nhìn mắt rậm mày to, nhưng trên thực tế cũng là người đã từng gặp qua mưa to gió lớn, làm sao có thể thực sự đơn thuần thật thà được, ông vừa mới trở tay đã có thể kéo Trần Hán Thăng xuống nước.

“Hán Thăng à.”

La Hải Bình bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Hai vợ chồng chú đang phiền não vì chuyện này đấy, con cảm thấy La Tuyền có nên ra nước ngoài không?”

“Mẹ nó!”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ Lão La à, lương tâm của chú hỏng bét hết cả rồi, với thân phận của cháu thích hợp để tỏ thái độ sao?

Nếu ủng hộ La Tuyền ra nước ngoài, tiểu sư muội chắc chắn sẽ cho rằng mình ghét cô ấy, nhất định sẽ đau lòng khổ sở;

Nếu không ủng hộ La Tuyền đi ra nước ngoài thì sẽ làm trái với ý gì Hoàng, hơn nữa cũng không phù hợp với “sắp xếp lợi ích” của mình.

“Đúng vậy.”

Hoàng Tiểu Hà cũng phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Hán Thăng, cậu cũng đưa ra một ý kiến đi.”

“Con à…”

Trần Hán Thăng nghẹn họng một chút, hắn đưa mắt nhìn La Tuyền.

Tiểu sư muội chắc chắn không muốn rời đi, cô vẫn còn đang chờ tốt nghiệp rồi sẽ đi tìm Trần Hán Thăng đây.

Nhưng bây giờ cô cũng muốn nghe câu trả lời của Trần sư huynh, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ.

“Chậc chậc…”

Em gái Trần Lam cũng cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời, cô xấu hổ đến mức cũng muốn quay trở lại trường học để làm thí nghiệm.

“Ừm…”

Nhưng Trần Hán Thăng lại rất bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Con ủng hộ việc học nghiên cứu sinh, dù sao thì việc học thêm kiến thức cũng không có hại gì…”

Lời này còn chưa nói xong, hắn lập tức chú ý đến hơi thở của La Tuyền ở bên cạnh mình đột nhiên trở nên nặng nề, còn sắc mặt căng thẳng của Hoàng Tiểu Hà lại hơi thả lỏng, nếu Trần Hán Thăng ủng hộ, chuyện này tám chín phần là có thể thành công.

“Nhưng mà…”

Trần Hán Thăng đột nhiên rẽ ngoặt: “Con cảm thấy không cần thiết phải ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, thực ra ở Kiến Nghiệp cũng có rất nhiều trường đào tạo chuyên ngành kế toán rất tốt, con có một cô thư ký tốt nghiệp học viện Kiểm toán, nếu thực sự không được thì có thể quay trở lại trường học cũ là đại học Tài chính Kiến Nghiệp…”

“Ha ha…”

Trần Lam suýt chút nữa đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

Câu trả lời này không có bất cứ tổn hại gì, bởi vì Hoàng Tiểu Hà yêu cầu La Tuyền học nghiên cứu sinh là giả, né tránh Trần Hán Thăng mới là thật, kết quả Trần Hán Thăng lại giả vờ như không biết, thậm chí còn đề nghị trở về Kiến Nghiệp học thạc sĩ.

Như vậy vừa “ủng hộ” Hoàng Tiểu Hà, cũng không đắc tội với La Tuyền, La Tuyền lập tức nói: “Con đồng ý đến Kiến Nghiệp học nghiên cứu sinh.”

“Mẹ không đồng ý.”

Hoàng Tiểu Hà sao có thể đồng ý được, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lão La lên tiếng giúp đỡ.

La Hải Bình lắc đầu, loại tình huống như hiện giờ không thích hợp để tiếp tục lấy đá chọi đá, như vậy sẽ chỉ khơi dậy tâm lý phản nghịch của La Tuyền, nhất định phải tìm một thời cơ thích hợp mới có thể nói chuyện.

Mặc dù vấn đề “học nghiên cứu sinh” vẫn chưa được giải quyết ổn thoả, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc La Tuyền và Trần Lam chụp ảnh ở nhiều địa điểm nổi tiếng trong trường học. Đại học Tài chính Thượng Hải là một ngôi trường có tuổi đời hàng thế kỷ, mặc dù diện tính không lớn nhưng lại có không ít địa điểm đáng để làm lưu giữ.

Sau khi chụp ảnh xong gần hồ Xuyên Huy, La Tuyền ngồi trên tảng đá lớn nghỉ ngơi một chút, Trần Lam tràn đầy năng lượng, tự mình cầm máy ảnh SLR “lách tách lách tách” chụp ảnh khắp nơi.

Trần Hán Thăng cũng tương đối bận rộn, thường xuyên có cấp dưới gọi điện thoại đến thương lượng một số tình huống công việc.

Hoàng Tiểu Hà vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào với có thể khuyên nhủ được cô con gái cố chấp này, Lão La ngồi bên cạnh đánh giá xung quanh một chút, ông cảm thấy cơ hội này không tồi nên chậm rãi đi đến bên cạnh La Tuyền ngồi xuống.

“Khụ!”

La Hải Bình nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

La Tuyền quay đầu lại: “Có chuyện muốn nói với con sao?”

“Đúng vậy.”

Lão La hơi gật đầu.

“Chậc.”

La Tuyền cũng không để ý, cười nhạo một tiếng nói: “Có phải cha cũng muốn khuyên con nên ra nước ngoài học nghiên cứu sinh không, còn muốn nói Trần sư huynh không phải là một người đàn ông tốt, nhưng La Hải Bình, cha cũng đừng quên rằng bản thân cha cũng đã từng nuôi dưỡng tiểu tam ở bên ngoài, hơn nữa tính chất càng xấu xa hơn nữa, ít nhất Trần sư huynh cũng không kết hôn, không thể coi là ngoại tình.”

La Hải Bình thở dài một hơi, cũng chỉ có con gái ruột mới dám nói như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ ông đã đấm một cái rồi.

“Cha không muốn khuyên con ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, nói thật, cha cũng không đồng ý với cách làm này lắm.”

Lão La vỗ đùi, bình tĩnh nói: “Ngoài ra, cũng chính vì cha không phải là người đàn ông tốt nên hiểu rất rõ Trần Hán Thăng.”

“Cha có ý gì?”

Nhắc đến Trần sư huynh, quả nhiên La Tuyền rất có hứng thú.

“Đầu tiên phải nói rõ ràng một chút, Hán Thăng chắc chắn có tình cảm với con, nếu không cậu ta bận rộn như vậy, sao có thể dành thời gian một ngày cố ý đến đây chúc mừng con tốt nghiệp được.”

La Hải Bình cũng là một người từng trải, đồng thời hiểu rất rõ con gái của mình nên gia nhập vào chủ đề vô cùng trôi chảy.

“Chắc chắn Trần sư huynh có tình cảm với con, nếu không có Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, con và Trần sư huynh chắc chắn đã kết hôn rồi.”

La Tuyền ngẩng đầu lên, cũng tự tin nói.

“Vậy con biết nguyên nhân không?”

La Hải Bình hỏi: “Tại sao lại bị các cô ấy cướp mất Trần Hán Thăng?”

“Bởi vì các cô ấy xinh đẹp hơn so với con một chút.”

La Tuyền không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Cha cảm thấy không phải vì nguyên nhân này, dung mạo là sở thích riêng của mỗi người.”

La Hải Bình đương nhiên sẽ không thừa nhận con gái kém hơn so với những người khác, ông chậm rãi nói: “Nguyên nhân thực sự là do con không đủ hiểu biết Trần Hán Thăng, mặc dù con đã quen biết cậu ta bảy năm, nhưng con có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu ta không?”

“Con…”

La Tuyền dừng lại một chút, mạnh miệng nói: “Con đương nhiên có thể đoán được.”

“Vậy con biết không, thực ra Trần Hán Thăng cũng hy vọng con rời đi.”

Ánh mắt La Hải Bình sắc bén, nói: “Ít nhất trong vòng hai năm nữa, cậu ta hy vọng điều đó.”

“Nói bậy!”

La Tuyền căn bản không tin, lúc nãy Trần sư huynh còn muốn giữ mình ở lại Kiến Nghiệp.

“Hừ!”

Lão La cười lạnh một tiếng: “Cậu ta trả lời như vậy chỉ là vì không muốn con đau lòng thôi, thực ra trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy, cho nên cha mới nói con không đủ hiểu rõ về Trần Hán Thăng.”

“Cha muốn châm ngòi ly gián sao?”

La Tuyền không vui lắm.

“Không hẳn như thế.”

Lão La nhàn nhã nói: “Cha chỉ đang dạy con làm thế nào mới có thể hiểu rõ Trần Hán Thăng hơn mà thôi, con đã từng nói Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đã bất hoà cãi nhau, cho nên cuộc sống tình cảm của Trần Hán Thăng tương đối tồi tệ, đồng thời hai đứa con của cậu ta vẫn còn nhỏ…”

La Hải Bình vừa nói vừa quan sát sắc mặt của La Tuyền, hơn nữa còn điều chỉnh giọng nói sao cho phù hợp: “Trong khoảng thời gian hỗn loạn này, làm sao cậu ta lại hy vọng con có thể đến Kiến Nghiệp gây rắc rối chứ? Cha đoán có lẽ cậu ta thậm chí còn không dám thân thiết với con, bởi vì nếu lưu lại nhược điểm, cậu ta lo lắng con sẽ đi quấy rối…”

Lão La nói rất nhiều, vẻ mặt của La Tuyền cũng từ khinh thường lúc đầu, dần dần trở nên im lặng.

“… Đàn ông càng hiểu rõ đàn ông hơn nữa, về phương diện này, cha có thể đảm bảo với con.”

La Hải Bình cảm thấy đã đủ rồi, vỗ vào vai con gái: “Nếu con không tin, có thể đích thân hỏi Trần Hán Thăng một chút.”

Sau khi nói xong, Lão La đứng dậy trở lại bên cạnh Hoàng Tiểu Hà, Hoàng Tiểu Hà nghi hoặc hỏi: “Ông nói chuyện gì với con gái vậy? Hai người đã nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”

“Dựa theo chỉ thị của bà, khuyên nhủ con bé ra ngoài học nghiên cứu sinh.”

Lão La thở dài nói: “Chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn.”

“Cách thức không quan trọng.”

Hoàng Tiểu Hà vội vàng hỏi: “La Tuyền có đồng ý không?”

“Chưa biết được.”

La Hải Bình lắc đầu, ông ấy hiểu rõ đây là điều trị ngọn chứ không phải nhổ tận gốc, để ngăn cản mối nghiệt duyên này, đầu tiên Hoàng Tiểu Hà đã đưa La Tuyền sang Hàn Quốc, rồi lại đến Thượng Hải, bây giờ lại muốn đi đến một nơi khác.

Nhưng, chỉ cần một ngày La Tuyền không thay đổi quyết định, tất cả những thứ đó đều uổng công vô ích, nhưng với tính cách cố chấp của cô, làm sao có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ chứ?

“Chị dâu Tuyền, chị đang suy nghĩ gì vậy?”

Trần Lam đi dạo một vòng quanh trường, sau khi trở về lại phát hiện anh trai vẫn đang gọi điện thoại, chị dâu đang ngẩn người, gọi hai tiếng rồi mới phản ứng lại.

“Không có gì.”

La Tuyền thở ra một hơi, nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Chụp ảnh cũng chụp gần xong rồi, chị đưa em đi dạo một vòng thành phố nhé.”

“Vâng ạ.”

Trần Lam vui vẻ đồng ý, có lẽ chị dâu Tuyền muốn mua quà để khen thưởng cho sự mật báo của mình.

Trần Lam vội vàng thúc giục Trần Hán Thăng kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Hán Thăng không có ý kiến gì, vốn dĩ hôm nay hắn định đi cùng La Tuyền, đi đâu cũng được.

“Con về ký túc xá thay quần áo trước đã.”

La Tuyền nói với cha mẹ: “Cha mẹ trở về đi, tối nay con sẽ ăn tối ở bên ngoài với Trần sư huynh.”

Có sự tồn tại của Trần Lam, Hoàng Tiểu Hà cũng không lo lắng Trần Hán Thăng và La Tuyền sẽ đơn độc làm ra chuyện gì, chỉ là khi Trần Lam cũng muốn đi theo trở về ký túc xá thì lại bị La Tuyền từ chối.

“Em không phải là con trai, tại sao không cho em qua đó.”

Trần Lam rầu rĩ oán giận nói.

La Tuyền đương nhiên không cho Trần Lam đi theo, bởi vì cô có một việc bí mật cần phải hoàn thành. Sau khi trở về ký túc xá, nhân lúc các bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở về, La Tuyền đổ những viên thuốc màu xanh lam kia ra khỏi hộp, “răng rắc răng rắc” nghiền nát rồi đặt lại vào trong túi.

“Vốn dĩ mình có chút do dự…”

La Tuyền nhìn chằm chằm vào bột phấn màu xanh kia, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Lát nữa mình sẽ hỏi Trần sư huynh, nếu anh ấy muốn mình ở lại Kiến Nghiệp, vậy thì sẽ không bỏ thuốc ngủ; Nếu thực sự giống như những gì La Hải Bình nói, Trần sư huynh cũng hy vọng mình tạm thời rời đi trước, vậy thì hạ thuốc ngủ…”

“Tóm lại đêm nay nhất định phải ngủ!”

La Tuyền mở tủ quần áo ra chọn một bộ đồ lót ren màu đen, đây cũng là thứ cô cố ý mua sắm.

Các trung tâm mua sắm ở Thượng Hải về cơ bản đều tập trung ở những nơi như đường Hoài Hải, Từ Gia Hối, đường Kiến Nghiệp này nọ, Trần Hán Thăng cũng không lái xe, chỉ đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, nhàn nhã đi theo phía sau La Tuyền và Trần Hán Thăng.

Mỗi khi các cô ấy đi thử quần áo, Trần Hán Thăng sẽ tìm một góc xó xỉnh nào đó lấy điện thoại di động ra lướt tin tức, hoặc tiếp tục thảo luận chuyện công việc cùng với cấp dưới.

Trong phòng thay đồ nữ trong toà nhà của một trung tâm thương mại nào đó, La Tuyền cẩn thận chọn lựa quần áo cho Trần Lam, thực ra tính cách của La Tuyền cũng không trầm ổn lắm nhưng ở trước mặt Trần Lam, cô chắc chắn sẽ cố gắng thể hiện dáng vẻ của một người chị dâu.

“A Lam.”

La Tuyền cầm một bộ váy đưa đến, nhưng ngoài miệng lại nói sang một chuyện khác: “Tối nay các em đừng trở về nhé.”

“Được ạ.”

Trần Lam cũng không để bụng: “Em chưa từng được ở trong nhà của chị ở Thượng Hải đâu.”

“Chúng ta cũng không về nhà ở.”

La Tuyền nhàn nhạt nói: “Ở trong khách sạn.”

“Tại sao chứ?”

Trần Lam không thể phản ứng lại, La Tuyền lại bổ sung thêm một câu: “Chị định ngủ chung một phòng với anh trai em, em ngủ một mình trong phòng khác.”

“Cái gì?”

Trần Lam còn tưởng rằng mình nghe nhầm, không ngừng chớp chớp mắt.

“Sao vậy?”

La Tuyền nhéo vào khuôn mặt Trần Lam: “Em đã lớn thế này rồi, còn sợ phải ngủ một mình sao?”

“Không phải…”

Trần Lam sửng sốt một chút, lắp bắp nói: “Hai người, hai người muốn cái kia sao?”

Bây giờ thông tin trên internet đã quá phát triển, cho dù Trần Lam chưa từng yêu đương nhưng cũng có thể biết được rất nhiều chuyện thông qua những cuốn tiểu thuyết nữ tần.

“Đúng vậy.”

La Tuyền bình thản thừa nhận: “Cho nên em phải thức thời một chút, đừng gây cản trở chị ngủ với anh trai em.”

“Em chắc chắn sẽ rất thức thời, dù sao chị cũng là chị dâu đạp gió rẽ sóng, ở trong lòng em, chị cũng giống như chị dâu Ấu Sở và chị dâu Tiểu Ngư Nhi.”

Trần Lam vỗ mông ngựa xong rồi, lại có chút nghi hoặc: “Nhưng chị dâu Tuyền, anh trai em đã biết chuyện này chưa?”

“Anh ấy không biết.”

La Tuyền nhìn Trần Lam, rồi lại nhìn chiếc váy xinh đẹp trong tay, ý vị thâm trường nói: “Cho nên có lẽ em sẽ phải phối hợp một chút.”

“Hả?”

Trần Lam bày ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng đó là anh trai thân thiết như tay chân với em…”

“Cộng thêm một chiếc túi LV nhỏ.”

La Tuyền lên tiếng cắt ngang.

“Được ạ!”

Trần Lam không chút do dự lập tức đồng ý: “Chị dâu Tuyền, chị muốn ngủ với anh trai em như thế nào, em đảm bảo sẽ toàn lực phối hợp!”

Có lẽ Trần Hán Thăng cũng không thể ngờ được rằng, hoá ra ở trong lòng em gái của mình, trinh tiết của hắn = Một chiếc váy + một chiếc túi xách, uổng công hắn còn đặt một nhà hàng cao cấp gần bến Thượng Hải.

Trong lúc ăn cơm, La Tuyền lại một lần nữa đề nghị tối nay đừng trở về, Trần Hán Thăng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần Lam đã hét lên đồng ý, còn tỏ vẻ mình muốn ở lại khách sạn, không muốn ở trong nhà chị dâu Tuyền.

Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, ngày mai trở về Kiến Nghiệp cũng được, hơn nữa hắn cũng có chút e ngại với dì Hoàng, ở lại khách sạn đúng là một sự lựa chọn không tồi.

Nhờ có sự phối hợp của Trầm Lam, trước mắt Trần Hán Thăng vẫn chưa nhận thấy được điều gì bất thường.

Sau khi cơm nước xong xuôi cũng đã gần tám rưỡi, ba người lại đi dạo dọc theo bến Thượng Hải, cuối cùng ngồi xuống một quán bar lộ thiên bên bờ sông.

Con sông Hoàng Phố hiện ra ngay trước mắt, mặt sông tối mịt ào ào tiếng nước, tháp Minh Châu Phương Đông nằm ở đối diện bờ sông, những toà nhà nhỏ kiểu phương Tây hai bên đường đi dễ dàng đưa người ta trở về thời đại đô thị có nhiều người nước ngoài ở thời xưa.

“Thượng Hải đúng là một nơi tuyệt vời.”

Trần Hán Thăng tán thưởng nói: “Sau khi Internet Quả Xác được đưa ra thị trường, anh cũng sẽ thành lập một trung tâm chăm sóc khách hàng ở Lục Gia Chuỷ, như vậy công ty mới càng hùng mạnh.”

“Cảnh sắc cũng rất đẹp.”

La Tuyền đưa mắt nhìn Trần Lam một chút: “A Lam, tại sao em không chụp mấy bức ảnh chứ?”

“Ồ…”

Trần Lam ngẩn ra một chút, lập tức nói: “Suýt chút nữa em đã quên mất, bây giờ em đi ngay.”

Trần Lam lập tức cầm máy ảnh DSLR chạy ra xa một chút, hành động này đã rất rõ ràng, Trần Hán Thăng hỏi La Tuyền: “Em đuổi Trần Lam đi, có phải là có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“Nếu không có, chúng ta không thể đơn độc ngồi ở đây một lát sao?”

La Tuyền hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là được rồi.”

Trần Hán Thăng mỉm cười, không còn hỏi thêm gì nữa.

La Tuyền cũng không nói gì, dòng người bên bờ sông đông đúc như nêm, hoàn cảnh có chút náo nhiệt, nhưng lại càng làm tăng thêm sự yên tĩnh giữa hai người.

Đặc biệt dưới ánh đèn lúc sáng lúc mờ này, làn da trắng nõn của La Tuyền càng thêm nổi bật, cơn gió đêm phất phơ thỉnh thoảng vén những sợi tóc hai bên thái dương của cô lên, có vài sợi dính ở trên mặt, La Tuyền cũng chỉ nhẹ nhàng vuốt xuống.

Ánh mắt rất có tính công kích kia, bây giờ cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Thực ra, tiểu sư muội không cố chấp cũng rất mê người.

“Trần sư huynh.”

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng La Tuyền cũng mở miệng: “Anh cảm thấy… Em hiểu rõ về anh không?”

“Hiểu rõ về anh?”

Đối với một người như Trần Hán Thăng, mỗi khi gặp vấn đề, hắn sẽ theo bản năng cân nhắc ở trong đầu một chút, suy nghĩ về ý đồ của đối phương khi đặt câu hỏi này.

La Tuyền cũng biết hắn có thói quen này, cho nên thúc giục: “Anh không cần phải nghĩ nhiều, em muốn nghe câu trả lời chân thật nhất trong lòng anh.”

“Chuyện này…”

Trần Hán Thăng vẫn dừng lại một chút, thực ra nếu muốn nói về việc hiểu rõ mình, tiểu sư muội vẫn kém xa.

Bởi vì triết lý đối nhân xử thế của Trần Hán Thăng vô cùng phức tạp, năng lực tuỳ cơ ứng biến cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn am hiểu lòng người sâu sắc, rất nhiều chuyện hắn xử lý thậm chí còn có “ý thức nghệ thuật” cực cao.

La Tuyền càng giống “cưỡng ép tạo ra kỳ tích”, cô ấy chỉ lo cố gắng hành động, còn về phần có thành công hay không, phải phó mặc cho kỳ tích.

Nhưng nếu nói thành thật quá, La Tuyền chắc chắn sẽ không vui, thế là Trần Hán Thăng đã đầu cơ trục lợi nói: “Không cần biết em có hiểu rõ anh không, nhưng anh hiểu rất rõ về con người em, căn cứ vào định luật trâu bò “vật tác dụng lực lẫn nhau”, chúng ta có thể chứng minh ngược lại, em cũng hiểu rõ về anh…”

“Em biết rồi.”

La Tuyền gật đầu, mặc dù Trần Hán Thăng đang nói giảm nói tránh, nhưng cô vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó.

Ý của Trần sư huynh là, thực chất mình cũng không biết rõ về anh ấy lắm.

“Giống hệt như phán đoán của La Hải Bình.”

La Tuyền cảm thấy hơi đau lòng, hoá ra suốt nhiều năm qua, mình chưa bao giờ hiểu được những suy nghĩ trong lòng Trần sư huynh, cho nên mới thất bại dưới tay Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở sao?

“Chuyện này cũng chẳng có gì cả.”

Trần Hán Thăng nhìn ra được sự thất vọng của La Tuyền, an ủi nói: “Nếu em có năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người khác giống như bác sĩ tâm lý, anh mới sợ hãi đấy.”

“Em không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”

La Tuyền nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”

Cơn gió bên bờ sông thổi vù vù ầm ĩ, Trần Hán Thăng nghe không rõ.

“Không có gì.”

La Tuyền lắc đầu: “Em nói, nếu Trần sư huynh thực sự hiểu rõ về em, vậy chắc có lẽ đã đoán được rằng chiều nay em đã đồng ý với La Hải Bình, dự định học tiếp nghiên cứu sinh rồi chứ?”

La Tuyền đang thăm dò, cô sợ rằng nếu trực tiếp đặt câu hỏi, có lẽ Trần Hán Thăng sẽ không trả lời đúng sự thật.

Sau khi hỏi xong, La Tuyền lập tức nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, chú ý từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt hắn.

“Em đã đồng ý ra ngoài học nghiên cứu sinh?”

Lần này Trần Hán Thăng thực sự bị làm cho hoảng hốt rồi, thực ra trong lòng hắn vẫn luôn có một mối bận tâm, sau khi “Tu La tràng” được giải quyết, phải làm thế nào với có thể ngăn cản La Tuyền phá vỡ cục diện khó khăn lắm mới có thể giải quyết được này.

Bây giờ lại đột nhiên nghe thấy La Tuyền muốn đi ra ngoài học nghiên cứu sinh, Trần Hán Thăng theo bản năng thả lỏng chân mày.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bắt đầu khuyên nhủ: “Ôi trời, tại sao em lại đồng ý chứ, học nghiên cứu sinh ngành kế toán rất mệt đấy, ngày ngày xử lý các con số.”

“… Có lẽ là vậy.”

La Tuyền bình tĩnh nhìn Trần Hán Thăng.

Động tác thả lỏng chân mày kia vẫn bị La Tuyền bắt gặp, lúc này cô mới hiểu rõ tất cả mọi thứ đều giống như những gì cha đã nói.

Hoá ra mình thực sự không hiểu rõ Trần sư huynh.

Hoá ra, Trần sư huynh thực sự hy vọng mình sẽ đi ra ngoài học nghiên cứu sinh hai năm.

“Hay là… Ngày mai anh sẽ nói chuyện với chú La và dì Hoàng giúp em nhé?”

Đây là những lời nói thật lòng của Trần Hán Thăng, mặc dù việc La Tuyền đi ra ngoài học nghiên cứu sinh đối với hắn mà nói sẽ tương đối tốt, nhưng nếu tiểu sư muội rõ ràng không muốn, vậy cần gì phải làm như thế chứ?

Còn về chuyện tương lai, cùng lắm thì bản thân tự nghĩ cách giải quyết thôi.

“Trần sư huynh, anh thực sự muốn em ở lại sao?”

Ánh mắt La Tuyền sáng ngời.

“Anh…”

Trần Hán Thăng cười khổ một tiếng, gật đầu.

“Vâng.”

La Tuyền nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng một lúc lâu, bưng ly trà sữa của mình lên uống một ngụm, sau đó nói: “Trần sư huynh, em uống hết ly này rồi, anh có thể vào quán mua giúp em một ly khác được không?”

“Được chứ.”

Trần Hán Thăng thoả mãn yêu cầu của tiểu sư muội, nghênh ngang đi vào trong quán.

Sau khi xác nhận Trần Hán Thăng đang xếp hàng, La Tuyền móc từ trong túi ra gói thuốc bột kia.

Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng lại cầm một ly trà sữa khác trở về chỗ ngồi, La Tuyền lại nói đến những kỷ niệm thời cấp ba, Trần Hán Thăng cũng bừng bừng hứng thú nói, lúc khát nước lại uống ly trà chanh của mình.

“Sao lại thế này?”

Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hình như hương vị đắng hơn một chút so với lúc nãy.

“Có chuyện gì vậy?”

La Tuyền hỏi.

“Có hơi đắng.”

Trần Hán Thăng lại uống hai hớp.

“Có thể là do chanh đã ngâm quá lâu chăng?”

La Tuyền vô cùng bình tĩnh: “Anh có muốn mua thêm một ly khác không?”

“Anh lười đi lắm.”

Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Thời gian xếp hàng quá lâu, chuyện làm ăn ở đây sắp đuổi kịp chi nhanh quán trà sữa ở Tân Nhai Khẩu rồi.”

Trần Hán Thăng cũng không nghĩ nhiều, hắn hoàn toàn không thể nào ngờ được rằng La Tuyền sẽ bỏ thuốc vào trong cốc nước chanh, khoảng chừng mười giờ, Trần Lam cũng đã quay trở lại, hôm nay cô ấy phải đi bộ rất nhiều, ầm ĩ muốn Trần Hán Thăng xoa bóp chân giúp mình.

“Xoa bóp cái rắm.”

Trần Hán Thăng đứng dậy nói: “Tìm một khách sạn nào đó tắm rửa là được.”

Bên Thượng Hải này có rất nhiều khách sạn năm sao, sau khi Trần Hán Thăng đặt hai phòng, trong lúc vào thang máy đi lên, hắn còn chép miệng hỏi: “Có phải đồ ăn tối nay mặn quá không? Anh đã uống hết một ly trà rồi, sao vẫn còn hơi khát nước vậy?”

“Em cũng cảm thấy hơi khát.”

La Tuyền cũng trả lời một câu.

Khi đi đến trước cửa một căn phòng, Trần Lam cầm thẻ phòng đi vào, sau đó nghiêng đầu nói: “Anh trai, chị dâu Tuyền chúc ngủ ngon.”

“Chờ một chút chứ.”

Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn La Tuyền: “Em không đi vào sao?”

“Tối nay Trần Lam ngủ một mình, em ngủ với anh.”

La Tuyền bình tĩnh nói.

“Chuyện này…”

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, thực ra đối với hắn mà nói, giữa hắn và La Tuyền chắc chắn sẽ có một bước đó, nhưng bây giờ thực sự không thích hợp, Tu La tràng vẫn chưa được hoàn toàn kết thúc, hai cô con gái vẫn còn rất nhỏ, nếu La Tuyền lại nhúng tay vào chuyện này, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ có rắc rối xảy ra.

Vì thế, Trần Hán Thăng còn tự lập ra một quy tắc- Trước khi hai cô con gái lớn lên, mình không thể để La Tuyền có được mình.

“Hôm nay anh có hơi mệt.”

Vì thế, Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, nói: “Em vẫn nên cùng nghỉ ngơi với A Lam thì hơn.”

“Không được!”

La Tuyền dứt khoát từ chối, kéo Trần Hán Thăng đi đến một căn phòng khác, còn đóng cửa cái “sầm”.

Bây giờ chỉ có hai người bọn họ trong không gian kín này, phương hướng của khách sạn khá tốt, cánh cửa sổ sát đất trong suốt đối diện với tháp Minh Châu Phương Đông, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy toàn bộ nội thành phồn hoa nhất của Thượng Hải.

Nhưng cũng không biết tại sao khi đối mặt với khung cảnh này, Trần Hán Thăng lại tưởng tượng ra cảnh La Tuyền cởi sạch quần áo, nằm nhoài trên cửa sổ sát đất này.

“Con mẹ nó, xem AV quá nhiều rồi đúng không?”

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm mắng một câu, cầm lấy chai nước khoáng chuẩn bị uống.

Thứ nhất là miệng hắn thực sự khô khốc, hai là muốn nhân cơ hội này để suy nghĩ xem nên đối phó như thế nào?

“Trần sư huynh.”

La Tuyền đưa tay ra ngăn cản: “Nếu miệng khát, anh đừng uống cái này.”

“Vậy anh phải uống cái gì?”

Trần Hán Thăng buồn bực hỏi.

“Ăn em!”

La Tuyền nói xong, đột nhiên kiêng mũi chân lên ghé sát đến gần, đôi môi đỏ mọng chặn miệng Trần Hán Thăng lại.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi với nhau, lúc trước khi còn ở đại học Tài chính, Trần Hán Thăng thỉnh thoảng dẫn theo La Tuyền chui vào rừng cây nhỏ.

Nhưng lần này rất kỳ quái, Trần Hán Thăng lại cảm thấy nước miếng trong miệng La Tuyền ăn rất ngon, đặc biệt là khi cô vừa mới uống trà sữa đá xong, nước miếng ngọt ngào, đầu lưỡi lành lạnh, cho nên hắn vô thức tham lam mút vào, giống như làm như vậy có thể hoá giải được cảm giác khô khốc trong miệng.

Cứ thế, nụ hôn càng ngày càng sâu, bầu không khí trong phòng cũng nhanh chóng tràn ngập một cảm giác xao động, không biết đã qua bao lâu, Trần Hán Thăng đột nhiên “phù” thở dài một tiếng rồi ngồi bật dậy.

Lúc này, quần áo và áo khoác của La Tuyền đã bị cởi bỏ một nửa, hai dây ren màu đen trên vai được làn da trắng muốt như tuyết làm tôn lên trông vô cùng quyến rũ.

Cô cũng đang khẽ thở hổn hển, đồng thời cảm thấy khó hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại dừng lại.

Trần Hán Thăng quá hiểu rõ La Tuyền, trừ phi tiểu sư muội có thể thay đổi được tính cách bá đạo cố chấp kia, nếu không nếu tối nay thực sự xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng La Tuyền sẽ đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn nữa.

“Chuyện là… Đã thoả mãn rồi.”

Trần Hán Thăng dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Tốt hơn hết là anh nên đi đặt một phòng khác.”

“Trần sư huynh, sao anh có thể chịu đựng được.”

La Tuyền ngồi quỳ lên, lặng lẽ nhìn Trần Hán Thăng: “Em đã bỏ thuốc vào trong trà chanh của anh rồi, cố ý mua Vạn Ngải Khả ở trong một hiệu thuốc chính hãng, tên mạng thường gọi là Viagra, đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh cảm thấy khát nước.”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một lúc lâu, không thể nói nên lời: “La Tuyền, em muốn làm gì? Anh biết cơ thể của mình rất quyến rũ, nhưng em cũng không thể dùng cách này được, hơn nữa đây không phải hợp hoan tán, loại độc mà chỉ có nam nữ làm tình với nhau mới có thể giải độc được, nếu ông đây nhẫn nhịn thì cũng sẽ qua thôi.”

“Tại sao anh phải nhẫn nhịn chứ?”

Tính khí của La Tuyền lại bộc phát, cô lập tức kéo áo khoác của mình xuống, cả người chỉ mặc một bộ đồ lót màu đen, quật cường nói: “Em không đẹp sao?”

“Không phải vì nguyên nhân này.”

Trần Hán Thăng quay đầu sang chỗ khác, hắn cảm thấy mình đã không thể kìm nén được nữa rồi.

“Vậy thì là nguyên nhân gì?”

La Tuyền nhớ đến những gì cha nói vào buổi chiều, nhẹ giọng hỏi: “Lo lắng sau khi để lại nhược điểm, em sẽ quấy rối ở trước mặt Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở sao?”

“Không phải.”

Trần Hán Thăng trả lời trái với lương tâm.

“Vậy thì ngủ với em.”

La Tuyền “uy hiếp” nói: “Dù sao thì chúng ta cũng đã như thế này rồi, cho dù anh không ngủ, em cũng có thể đi đến trước mặt Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở nói năng bậy bạ.”

“Con mẹ nó…”

Khoé mắt Trần Hán Thăng giật giật, từ trước đến nay đều là hắn uy hiếp người khác, nào có chuyện người khác uy hiếp mình, đặc biệt còn là về phương diện “ngủ” này nữa.

Nhưng hắn vẫn còn băn khoăn, hai người nhất thời yên tĩnh lại, tuy nhiên, có lẽ quên bật điều hoà nên cảm giác khô nóng trong phòng vẫn không bị tiêu tan, đặc biệt là trên người Trần Hán Thăng.

“Trần sư huynh, anh có biết không?”

Một lúc lâu sau, La Tuyền sâu kín nói: “Trưa hôm nay, khi anh tặng hoa cho em ở trước mặt nhiều người như vậy, ngoài miệng em nói “cảm ơn”, nhưng thực chất trong lòng lại đang nói “em bằng lòng”.”

“Em bằng lòng?”

Trần Hán Thăng ngay lập tức hiểu rõ ý tứ này, hoa hướng dương là hoa tươi, những người có mặt ở đó là nhân chứng, La Tuyền đã coi đó như một lời cầu hôn.

“Cần gì phải như vậy chứ?”

Cơ thể Trần Hán Thăng không mềm, nhưng trái tim đã trở nên mềm nhũn, hắn lại nhìn về phía La Tuyền một lần nữa, hốc mắt tiểu sư muội đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng hoang tưởng kia vẫn ẩn chứa một cảm giác cố chấp, là sự quật cường “nếu không đạt được mục đích, tuyệt đối không bỏ qua”.

“Vậy đến đây đi.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi thật sâu, trực tiếp ngã xuống ở trên giường: “Nếu có hậu quả gì đi nữa anh cũng chấp nhận, cùng lắm thì lại trải qua Tu La tràng một lần nữa.”

Nhìn thấy Trần Hán Thăng “chấp nhận số mệnh” như vậy, La Tuyền nở một nụ cười rạng rỡ đạt được ước nguyện, còn kèm theo một chút chua xót thầm kín.

“Trần sư huynh, em có thể tắt đèn được không?”

Nhưng dù sao La Tuyền cũng là thiếu nữ, trong lòng cô vẫn rất xấu hổ.

“Ừ…”

Trần Hán Thăng có kinh nghiệm phong phú: “Để anh tắt đèn lớn, chừa lại một chiếc đèn bàn.”

Sau khi anh “tạch” một tiếng tắt đèn lớn đi, trong phòng chợt tối sầm lại, bên tai đồng thời nghe thấy một tiếng “lạch cạch” của dây trói buộc đàn hồi bị cởi bỏ.

Trần Hán Thăng là một kẻ háo sắc, hắn biết điều đó có nghĩa là gì, trong cổ họng không nhịn được lại lăn lộn một chút.

Hai tiếng sau, trong căn phòng tối đen như mực, La Tuyền đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, đứt quãng nói: “Trần, Trần sư huynh, em muốn sinh cho anh một đứa con trai.”

Trần Hán Thăng im lặng một lúc rồi nói: “Hay là anh đi đặt thêm một căn phòng khác, bây giờ anh thực sự đã thoả mãn rồi.”

“Không được!”

La Tuyền hung hăng cắn lên cổ Trần Hán Thăng một cái.

Lễ tốt nghiệp của La Tuyền diễn ra vào ngày mùng 8, giữa trưa mùng 9, Trần Hán Thăng trở về Kiến Nghiệp, nhưng một tuần sau khi trở về, trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm không yên, sợ tiểu sư muội lại làm ra chuyện xấu gì đó.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là hình như La Tuyền cũng không có quá nhiều hành động, chỉ là Trần Hán Thăng càng lo lắng hơn nữa, điều này thực sự rất giống với sự bình yên trước cơn bão.

Ngày 16 tháng 6, Trần Hán Thăng và các thành viên hội đồng quản trị của điện tử Qủa Xác, đang ở trung tâm phát minh nghiên cứu, nhìn Lý Tiểu Giai thuyết trình thành phẩm của Qủa Xác 3.

Đây là phiên bản cuối cùng sau nhiều lần được chỉnh sửa và làm lại, nó không chỉ được trang bị linh kiện đỉnh trong nước mà kiểu dáng cũng rất xinh đẹp. Lý Tiểu Giai đang nói về kiểu dáng màu Thanh Hoa, nắp lưng cũng được thiết kế theo như yêu cầu của Trần Hán Thăng, một hoa văn Tinh Đế Liên Hoa mang phong cách Trung Quốc.

Tịnh Đế Liên Hoa được tạo thành từ những chiếc bóng đèn rất rất nhỏ, bởi vì chúng thực sự quá nhỏ nên khi nối liền lại với nhau trông giống như một sợi chỉ vàng, mỗi khi khởi động máy, đoá Tịnh Đế Liên Hoa này sẽ từ từ sáng lên, tựa như nước hồ lan tràn theo những gợn sóng, mang lại hiệu ứng thị giác tuyệt vời.

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động của Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên, là La Tuyền gọi đến.

Trong lòng Trần Hán Thăng hoảng hốt, sợ La Tuyền vừa mở miệng đã nói cô đang đứng dưới lầu chung cư của Thẩm Ấu Sở, nhất định phải đồng ý với điều kiện cô đưa ra.

“A lô.”

Trần Hán Thăng ngưng thở, cố gắng bắt máy theo cách bình thường nhất có thể.

“Trần sư huynh, em và cha mẹ đang ở Hồng Kông.”

La Tuyền mở miệng, trong trẻo nói.

“Hồng Kông sao?”

Lúc này Trần Hán Thăng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức khó hiểu hỏi: “Em đi đến Hồng Kông làm gì?”

“Em đến để chọn một trường học.”

La Tuyền cười nói: “Em sẽ học nghiên cứu sinh ở Hồng Không, vừa thoả mãn mong muốn của mẹ em, cũng sẽ không cách anh quá xa, đây là kết quả sau khi thương lượng một thời gian dài đấy.”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng không nhịn được thốt ra thành tiếng, hắn đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất “Tu La tràng cực kỳ bi thảm lần thứ hai”, không ngờ La Tuyền lại lựa chọn đi học nghiên cứu sinh.

Mặc dù là Hồng Kông, nhưng cũng tốt hơn so với ở Kiến Nghiệp.

Các quản lý cấp cao ở trung tâm nghiên cứu phát minh cũng bị hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía ông chủ lớn, Trần Hán Thăng xua tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, còn mình sải bước đi đến hành lang tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Có phải anh rất ngạc nhiên không?”

La Tuyền nói: “Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, em không có ý định học kế toán, mà dự định sẽ học nghiên cứu sinh ngành tâm lý học.”

“Để nhìn trộm nội tâm của anh sao?”

Trần Hán Thăng nhớ mang máng, trong cuộc nói chuyện vào ngày mùng tám hôm đó, mình đã nhắc đến “bác sĩ tâm lý”.

“Đúng vậy.”

La Tuyền không hề phủ nhận: “Em cảm thấy mình thực sự không hiểu rõ về anh, cũng không thể kiểm soát được tính tình của mình, cho nên mới không thể tranh giành được với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, dự định sẽ học được chút bản lĩnh rồi trở về Kiến Nghiệp đánh bại các cô ấy.”

Trần Hán Thăng biết đây không phải là lý do thực sự, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Hay là em đừng đi, ở lại Kiến Nghiệp đi, có cái nồi gì cứ để anh đội là được…”

Phía bên La Tuyền đột nhiên không có âm thanh nào nữa, hình như cô ấy đang khóc, cũng giống như đang cười, chờ đến khi ổn định lại cảm xúc, tiểu sư muội rầu rĩ nói: “Em biết bây giờ anh không muốn em ở lại, nhưng nghe thấy anh giữ em ở lại như vậy, em vẫn rất vui.”

“Đồ ngốc.”

Trần Hán Thăng lau khoé mắt: “Chuyện này thì có gì vui chứ?”

“Em đã thoả mãn lắm rồi.”

Trong giọng nói của La Tuyền quả nhiên có một cảm giác thoả mãn: “Trần sư huynh, đến tận bây giờ em vẫn luôn sợ rằng anh chỉ là một mộng tưởng hão huyền của em, sau khi bình minh, anh sẽ rời đi, bây giờ lại cảm thấy em vẫn chưa hiểu rõ về anh, thực ra từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ đến chuyện rời bỏ em, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng kiên định đáp lại.

“Bốp bốp bốp…”

Trong trung tâm nghiên cứu phát minh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, có lẽ bởi vì những thuộc tính quá hoàn mỹ của Qủa Xác 3 nên các đồng nghiệp đều đang ăn mừng trước.

Nhưng Trần Hán Thăng lại không quan tâm chút nào, hắn chỉ muốn nói chuyện điện thoại với tiểu sư muội.

“Trần sư huynh.”

Có lẽ La Tuyền cũng nghe thấy tiếng vỗ tay, cô đoán được có lẽ Trần Hán Thăng đang bận việc, im lặng một lúc rồi nói: “Lúc em đến Hồng Không, anh có thể đưa em qua đó không?”

“Anh…”

Lúc đầu Trần Hán Thăng muốn nói “đương nhiên là được rồi”, sau đó lại thay đổi chủ ý.

“Tiểu sư muội, anh bằng lòng!”

Bình Luận (0)
Comment