Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1063 - Chương 1063: Cuộc Sống Mà, Sẽ Nhanh Tốt Lên Thôi

Chương 1063: Cuộc sống mà, sẽ nhanh tốt lên thôi Chương 1063: Cuộc sống mà, sẽ nhanh tốt lên thôi

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với La Tuyền, Trần Hán Thăng đứng ngẩn người thất thần trên hành lang, các kỹ sư kỹ thuật và các quản lý cấp cao cấp dưới không ngừng đi ngang qua bên cạnh, bọn họ lịch sự chào hỏi, Trần Hán Thăng chỉ đáp lại một cách máy móc.

Tình yêu của tiểu sư muội giống như một con nhím, ngay cả Trần Hán Thăng cũng thường xuyên bị đâm phải, trong lòng cũng cảm thấy buồn chán, nhưng khi La Tuyền chủ động lựa chọn rời đi, lúc này hắn mới bỗng nhiên phát hiện ra rằng những nơi thường xuyên bị đâm kia sớm đã tạo thành một vết chai.

Thực ra nếu không có những cái “gai” này, ngược lại lại cảm thấy hơi vắng vẻ và không quen lắm.

Cứ thế sau khi trấn tĩnh lại suy nghĩ một chút, Trần Hán Thăng mới quay trở lại trung tâm nghiên cứu phát minh.

Trên mặt mỗi người trong trung tâm nghiên cứu phát minh đều nở nụ cười trên môi, dù sao thì tính năng và vẻ ngoài của điện thoại Qủa Xác 3 xuất sắc như vậy, rất có thể Qủa Xác sẽ bắt kịp định mức thị phần nội địa của Nokia và Motorola dựa vào dòng sản phẩm này, nếu không được thì cũng sẽ thu hẹp khoảng cách.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh, giữa hai hàng chân mày còn có chút phiền muộn của Trần Hán Thăng, mọi người bất giác trở nên nghiêm túc.

Trần Hán Thăng là ông chủ lớn, cảm xúc của hắn đương nhiên có thể ảnh hưởng đến bầu không khí của quần thể.

Nhận thấy được sự thay đổi vi diệu này của các đồng nghiệp, Trần Hán Thăng cũng không giải thích, vẫn chỉ khoanh tay trước ngực nghe Lý Tiểu Giai giải thích các tính năng khác nhau của “Qủa Xác 3”.

“Sao lại thế này?”

Khổng ngự tỷ đưa mắt nhìn Nhiếp Tiểu Vũ, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

“Không biết.”

Nhiếp Tiểu Vũ lắc đầu, cô ấy cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết suốt bao nhiêu năm qua đối với Trần bộ trưởng, cô thư ký nhỏ suy đoán rằng có lẽ cuộc điện thoại lúc nãy là do cô gái nào gọi đến.

“Ấu Sở hay là Tiểu Ngư Nhi nhỉ, nhưng Ấu Sở dịu dàng như vậy, có lẽ sẽ không cãi nhau với Trần Hán Thăng, nếu là Tiểu Ngư Nhi, ở Mỹ bây giờ đang là nửa đêm đúng không?”

Cô thư ký nhỏ lại bắt đầu thất thần.

“Tinh…”

Chẳng bao lâu sau, lại có một tin nhắn gửi đến điện thoại di động của Trần Hán Thăng.

Âm thanh không lớn lắm, nhưng cũng đủ chói tai.

Bởi vì ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, điện thoại di động của những người khác đều để chế độ im lặng, cho dù có các cuộc gọi công việc cần xử lý đi nữa, bọn họ cũng che miệng vội vàng ra ngoài giải quyết.

Trần Hán Thăng cúi đầu đọc tin nhắn, Lý Tiểu Giai cũng cố ý thả chậm tốc độ giải thích, anh ta đang chờ ông chủ lớn.

Tin nhắn này là do La Tuyền gửi đến, cô nói: “Trần sư huynh, em đột nhiên nhớ ra, nếu sau này em đến Hồng Kông, giữa hai chúng ta lại yêu xa rồi.”

“Lách tách lách tách…”

Trần Hán Thăng không coi ai ra gì trả lời tin nhắn.

Trần Hán Thăng: Hồng Kông cũng không xa lắm, hơn nữa anh cũng thường xuyên phải đến Hồng Kông vì lý do công việc.

La Tuyền: Ồ.

Tiếng “ồ” này của tiểu sư muội chính tỏ tâm trạng của cô ấy vẫn còn đang rất sa sút.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi tiếp tục trả lời tin nhắn.

Trần Hán Thăng: Yêu xa đương nhiên có khoảng cách địa lý, nhưng anh chưa bao giờ học địa lý trong mối quan hệ tình cảm của mình, không biết khoảng cách, cho nên không cần phải lo lắng.

La Tuyền: Em không lo lắng tình cảm của mình, em lo anh sẽ bị lạc đường.

Trần Hán Thăng: Anh có hệ thống định vị.

Hừ: Hừ, mẹ em gọi em rồi, anh tiếp tục bận rộn đi, Trần sư huynh, nói không chừng một lúc nào đó em sẽ quay trở lại, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, như vậy anh có sợ không?

Trần Hán Thăng: …

Nhưng sau khi gửi xong tin nhắn này, không hiểu tại sao tâm trạng của Trần Hán Thăng tốt hơn rất nhiều, chỉ cần La Tuyền vẫn còn tiếp tục nói những lời tàn nhẫn thì cô vẫn là tiểu sư muội kia của hắn.

Sau khi Trần Hán Thăng khôi phục lại bình thường, phản hồi rõ ràng nhất chính là cấp dưới của hắn, trong trung tâm nghiên cứu phát minh nhanh chóng trở nên rộn rã, quét sạch sự u ám lúc nãy.

“Người gửi tin nhắn có lẽ cũng là một cô gái nào đó, nhưng lần này lại là ai đây?”

Cô thư ký nhỏ suy đoán lung tung.

Người phụ trách bộ phận kinh doanh Thôi Chí Phong lúc nãy vẫn luôn im lặng không nói gì, bây giờ ông chủ lớn lại vui vẻ trò chuyện một lần nữa, anh ta cũng trêu chọc: “Chủ tịch Trần, về chiếc điện thoại màu Thanh Hoa này, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện.”

Điện thoại di động đời thứ ba của Qủa Xác tổng cộng có năm màu sắc, ngoại trừ hai màu đen trắng kinh điển ra thì còn có màu hồng phấn, màu tím nhạt và xanh thanh hoá, trước mắt, mẫu Thanh Hoa này độc đáo nhất.

Có lẽ màu Thanh Hoa rất phù hợp với gu thẩm mỹ của người Trung Quốc chăng, tông màu tổng thể của nó trong sáng phóng khoáng, thể hiện một sự điềm tĩnh nho nhã giản dị, hơn nữa đoá Tịnh Đế Liên Hoa ở mặt sau điện thoại di động đã phác thảo phong cách của người Trung Quốc chỉ với một vài nét vẽ.

Nó giống như một bức tranh thuỷ mặc, in cảnh sơn thuỷ Giang Nam, sương khói lượn lờ, mưa mênh mông, vừa tao nhã vừa phong lưu.

“Tuần trước tôi đã thảo luận với công ty của Châu Kiệt Luân về kế hoạch quay quảng cáo.”

Thôi Chí Phong tiếp tục nói: “Nghe nói album năm nay của anh ta sẽ được phát hành vào tháng 11, lúc đó tôi đã rất tò mò, đưa ra yêu cầu có thể để lỗ tai mình thưởng thức trước được không?”

Người phát ngôn hình ảnh của điện tử Qủa Xác đều là những siêu sao âm nhạc nổi tiếng, ví như Châu Kiệt Luân, ví dụ như Nguyệt Ngũ Thiên, ví dụ như Lâm Tuấn Kiệt, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến sở thích của Trần Hán Thăng, dù sao tất cả mọi người đều biết chủ tịch Trần chính là fans của Châu Kiệt Luân.

Cho nên về phương điện chi phí đại diện phát ngôn, Qủa Xác cũng tương đối hào phóng, đồng thời sẽ không áp đặt bất cứ quy tắc linh tinh nào đối với người phát ngôn hình ảnh, cho nên mối quan hệ hai bên vô cùng hoà hợp.

“Bọn họ đồng ý không?”

Trần Hán Thăng đoán có lẽ sẽ không từ chối.

“Đồng ý.”

Thôi Chí Phong cười nói: “Tôi nhớ rõ trong album này có một bài hát tên là “Sứ Thanh Hoa”, từ giai điệu cho đến lời ca vô cùng phù hợp với quan niệm nghệ thuật của chiếc điện thoại di động này, giống như nó được đặc biệt sáng rác riêng cho chúng ta vậy…”

Lão Thôi nhớ lại chuyện này như một ký ức thú vị, nhưng trong lòng Trần Hán Thăng lại vô cùng ngạc nhiên.

“Mẹ nó, “Sứ Thanh Hoa” được ra mắt vào năm 2007 sao?”

“Sao trong ấn tượng của mình nó giống như một ca khúc vào năm 2017 nhỉ?”

“Có phải mỗi một ca khúc kinh điển đều có những chức năng đặc biệt như vậy không, rõ ràng đã được cất lên trong nhiều năm, nhưng cho dù được nghe ở thời điểm nào đi chăng nữa, chúng vẫn luôn mang đến một cảm giác mới mẻ không lỗi thời.”

“Lão Thôi.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Anh đi nói chuyện với phía bên Châu Kiệt Luân một chút, bài hát “Sứ Thanh Hoa” liệu có thể cho ra mắt trước được không? Tôi muốn phối hợp với nó để quảng bá điện thoại di động đời thứ ba, đương nhiên làm như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của người khác, cho nên việc bồi thường tiền bạc là điều không thể thiếu, chuyện này cũng do anh toàn quyền đàm phán.”

“Còn về phần bồi thường vi phạm…”

Trần Hán Thăng trầm ngâm một lúc lâu sau rồi dựng một ngón tay lên.

Đây có nghĩa là mười triệu tệ, các quản lý cấp cao có mặt trong trung tâm nghiên cứu phát minh thốt lên một tràng cảm thán.

Mười triệu đối với Qủa Xác hiện giờ mà nói cũng không nhiều lắm, năm ngoái Trần Hán Thăng có thể tiêu tốn hai trăm triệu tệ để mua một chiếc máy bay tư nhân, năm nay Internet Qủa Xác sắp được đưa ra thị trường, mười triệu tệ hoàn toàn là một chút lòng thành.

Nhưng chi phí phát ngôn hình ảnh của Châu Kiệt Luân trong ba năm cũng chỉ có mười hai triệu, mức giá này là minh bạch, hơn nữa bọn họ còn có thể tuỳ ý sử dụng tất cả những ca khúc trước đó của anh ta.

Bây giờ chỉ vì một bài hát mới chưa được phát hành, mà tiêu tốn mười vạn tệ ra ngoài, đáng không?

“Ồ…”

Bản thân Thôi Chí Phong cũng có chút sửng sốt, anh ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút, tại sao ông chủ lớn lại xúc động như vậy chứ?

“Tiểu Vũ.”

Khổng ngự tỷ cũng hỏi Nhiếp Tiểu Vũ: “Em cũng là fans của Châu Kiệt Luân, em hiểu gì về “Sứ Thanh Hoa” không?”

“Không.”

Nhiếp Tiểu Vũ lắc đầu: “Nhưng xét từ cái tên của nó, có lẽ cũng mang phong cách Trung Quốc giống như “Đông Phong Phá” và “Đài Hoa cúc” chăng.”

Kể từ khi “Đông Phong Phá” được ra mắt, mấy năm nay, các ca khúc mang phong cách Trung Quốc đột nhiên tăng lên rất nhiều, hơn nữa chúng được lưu hành rộng rãi trong nhóm thanh thiếu niên và sinh viên đại học, nhóm người này tình cờ cũng là người tiêu dùng chủ lực của các sản phẩm điện tử mới sản xuất.

Xét từ quan điểm này, quyết định của Trần Hán Thăng thực ra cũng không sai, dùng bài hát mới “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân để tuyên truyền cho chiếc điện thoại di động màu Thanh Hoa mới của điện tử Qủa Xác, hiệu ứng của nó chắc chắn sẽ rất bùng nổ.

“Chủ tịch Trần, hay là ngài nghe bài hát kia trước rồi hẵng đưa ra quyết định.”

Nhưng Thôi Chí Phong lại có chút lo lắng thấp thỏm, chuyện này là do anh ta nói ra, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mặc dù người đưa ra quyết định là ông chủ lớn, nhưng người đội nồi chắc chắn là mình.

“Không cần đâu.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Tôi tin tưởng vào ánh mắt của giám đốc Thôi.”

Vào cuộc họp nội bộ của các quản lý cấp cao vào ngày 16 tháng 6, có hai chuyện đã được quyết định:

Thứ nhất, mọi người vô cùng hài lòng với máy mẫu của “Qủa Xác 3”, có thể bước vào quá trình sản xuất hàng loạt;

Thứ hai, nghĩ cách thúc đẩy việc phát hành bài hát “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân trước, hơn nữa còn phải áp dụng nó vào vlog quảng cáo của “Qủa Xác 3”.

Có thể đoán trước được rằng, từ hôm nay cho đến ngày điện thoại di động được ra mắt, nhà máy điện tử Qủa Xác lại là những đêm không ngủ.

Thôi Chí Phong hành động nhanh chóng, ba ngày sau anh ta đã cầm trong tay kết quả, vội vàng đi đến văn phòng của Trần Hán Thăng để báo cáo.

“Phía bên công ty Châu Kiệt Luân đã có phản hồi, bọn họ đồng ý phát hành album “Sứ Thanh Hoa” trước, đồng thời trao quyền cho chúng ta sử dụng, hơn nữa…”

Lão Thôi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa bọn họ không muốn bồi thường tiền.”

“Tại sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Bọn họ đã đưa ra hai nguyên nhân.”

Thôi Chí Phong giải thích: “Đầu tiên “Sứ Thanh Hoa” không phải là ca khúc chủ đề, không ngờ chúng ta lại yêu thích nó. Tiếp theo, điều này cũng tương đương với việc mượn điện thoại di động đời thứ ba để tuyên truyền album một chút, nếu tính toán nghiêm túc thì suýt chút nữa hai bên đã tiêu diệt lẫn nhau.”

Nghe xong điều này, trong lòng Trần Hán Thăng vô cùng thoải mái, đây chính là thái độ hợp tác lâu dài.

Nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ keo kiệt trong công việc, trực tiếp nói: “Đây là những lời khách sáo của người ta, bọn họ không cần, nhưng chúng ta không thể không đưa. Vẫn là mười triệu tệ, ngoại trừ quyền sử dụng “Sứ Thanh Hoa” ra, nhân tiện mua luôn bản độc quyền ra mắt album độc nhất vô nhị “Tôi rất bận” của Qủa Xác cloud.”

“Làm như vậy khá hợp lý.”

Thôi Chí Phong gật đầu nói, nhưng anh ta vẫn khó hiểu: “Chủ tịch Trần, sau ngài biết Album mới của Châu Kiệt Luân tên là “Tôi rất bận”?”

“Chuyện này sao?”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Tôi có kênh thông tin riêng của mình, năm đó nếu không thành lập điện tử Qủa Xác, với tài năng và giá trị nhan sắc của tôi, có lẽ đã bước vào giới giải trí rồi.”

“Ha ha…”

Lão Thôi gượng cười hai tiếng rồi chào tạm biệt rời đi.

Trần Hán Thăng im lặng ngồi một lát, sau đó vui vẻ ngâm nga ca khúc “Trời xanh sắc chờ cơn mưa phùn như ta đang chờ đợi nàng, khói bếp ai vấn vương bây lên cách trở ngàn vạn dặm…” rời khỏi văn phòng.

Hôm nay là ngày 19 tháng 6, ngày sinh nhật chín tháng của Bé Tiểu Ngư Nhi , Trần Hán Thăng đương nhiên phải buông bỏ tất cả mọi việc trong tay đi qua đó.

Số lượng người ở chỗ Thẩm Ấu Sở thực sự không ít, ông nội và ông ngoại của Trần Tử Khâm cũng từ Cảng Thành đến đây, cộng thêm bác Tử Bác và dì Thi Thi, còn có cô Trần Lam trốn học, trong phòng khách có vẻ đông đúc.

Nhưng đây có lẽ là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng của Trần Tử Khâm ở chung cư, hai ngày nữa bọn họ sẽ dọn đến biệt thự.

Đám người Lão Trần ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, nhưng khoé mắt lại luôn đặt trên người đứa nhỏ.

Trần Lam ngồi trong cũi trẻ con cùng với Bé Tiểu Ngư Nhi , Trần Tử Khâm chín tháng tuổi hiện giờ đã có thể ngồi thẳng người, cô bé đang tập trung chơi với các khối lego, trong miệng thường xuyên lẩm bẩm “ê ê a a”.

Phát âm ngọng nghịu không rõ, người lớn cũng không biết đứa nhỏ muốn diễn đạt ý tứ gì.

Nhưng Trần Lam lại vô cùng nghịch ngợm, thỉnh thoảng sẽ cướp đoạt đồ chơi ra khỏi tay Trần Tử Khâm, lúc này Bé Tiểu Ngư Nhi mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra muốn giành lại món đồ chơi của mình.

Những lúc như thế này, bà ngoại Lữ Ngọc Thanh sẽ đau lòng nói: “A Lam, con trả đồ chơi lại cho con bé đi, nếu không lát nữa sẽ lại làm ầm lên.”

“Con càng không làm.”

Trần Lam cười hì hì nói: “Lúc trước anh trai con cũng trêu chọc con như thế này, cứ khăng khăng muốn chọc con khóc mới vui vẻ, bây giờ con muốn trả thù con gái anh ấy.”

“Con nhóc này…”

Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ cũng không để ý đến chuyện này, chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã đến, đầu tiên hắn chào hỏi cha vợ mẹ vợ và Lão Trần một tiếng: “Cha mẹ.”

Trần Triệu Quân “ừ” một tiếng, giữa hai cha con không cần phải quá khách khí;

Nhưng Lão Tiêu cũng chỉ gật đầu, cũng không biết ông đang đáp lại tiếng chào hỏi của Trần Hán Thăng hay là vô thức gật đầu.

Quả nhiên, sự kiêu ngạo trên người Tiểu Ngư Nhi, thực sự là do di truyền.

Chỉ có mẹ vỡ Lữ Ngọc Thanh nghiêm túc nói: “Hán Thăng đến rồi sao.”

“Vâng.”

Trần Hán Thăng lại đi đến phòng ngủ chào bà nội một tiếng, sau đó bế con gái lên vừa ôm vừa ôm, dỗ dành nói: “Gọi cha nào, gọi một tiếng cha cho cha nghe xem nào…”

Nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi rất không thích, sau khi được Trần Hán Thăng bế lên, cô bé không những không gọi cha mà cái đầu nhỏ nhắn lúc nào cũng quay trái quay phải, sốt ruột muốn tuột xuống chơi xếp gỗ.

Thực ra bây giờ Bé Tiểu Ngư Nhi đã gọi “mẹ và cô” rất thuần thục, thỉnh thoảng những lúc vui vẻ cũng sẽ gọi một tiếng “cha”, còn về phần những cách xưng hô phức tạp như “ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại”, trước mắt cô bé vẫn chưa biết.

“Hán Thăng à.”

Lữ Ngọc Thanh cưng nhiều nhìn cháu ngoại, mở miệng nói: “Lúc nãy mẹ vừa mới nghe Tiểu Hồ và Thi Thi đang bàn bạc với nhau, vụ án xâm phạm bản quyền của quán trà sữa đã thua kiện, con biết chuyện này chưa?”

“Còn có chuyện này nữa sao?”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên nói: “Về cơ bản con đều mặc kệ tình hình hoạt động của quán trà sữa, hơn nữa khoảng thời gian này điện thoại di động đời thứ ba Qủa Xác tương đối nhiều việc nên con cũng không có thời gian, nhưng đối phương bắt chước rõ ràng như vậy mà cũng có thể thắng kiện được sao?”

Thực ra những lời này nửa thật nửa giả, Trần Hán Thăng thực sự không nhúng tay vào hoạt động hàng ngày của quán trà sữa, nhưng hắn biết rõ chuyện thua kiện này.”

Bởi vì “quán trà sữa Ngộ Kiến” bắt nguồn từ khu đại học Giang Lăng, cho nên phiên toà đầu tiên được tổ chức ở toà án khu vực Giang Lăng.

Trước khi phán quyết được đưa ra, phía bên toà án còn cố ý gọi điện thoại đến đây dò hỏi, tỏ vẻ người đại diện pháp lý của quán trà sữa “Ngộ Kiến” là Thẩm Ấu Sở và tổng giám đốc công ty Hồ Lâm Ngữ đều là các sinh viên tốt nghiệp của đại học Tài chính Kiến Nghiệp, không biết chủ tịch Trần có quen biết không?

Trần Hán Thăng đã trực tiếp đùng câu nói “quen biết nhưng không thân thiết” để qua loa có lệ, bởi vì hắn cần một kết quả thua kiện, như vậy mới có thể khiến Tiêu Dung Ngư tham gia vào phiên toà lần thứ hai.

Cuối cùng cũng là “cầu được thất bại”, ông chủ của quán trà sữa “Gặp Lại Bạn” kia cũng có chút bối cảnh, cho nên cuối cùng tuyên bố bọn họ không cấu thành hành vi xâm phạm bản quyền.

Phải nên nói thế nào về làn sóng này nhỉ, đối phương có vẻ như đã thắng, nhưng thực ra không thắng, bởi vì còn có Trần Hán Thăng đang đứng trên tầng khí quyển nhìn xuống.

“Hán Thăng à, con không thể chỉ quan tâm đến địa bàn của mình được.”

Lữ Ngọc Thanh không biết gì về tình hình này nên vẫn còn giáo dục: “Chúng ta không hề cổ vũ việc sử dụng các mối quan hệ để giải quyết vấn đề, nhưng một khi bị đối xử không công bằng, chúng ta không thể tiếp tục chịu đựng nữa.”

“Mẹ, mẹ nói rất đúng, vậy con đi hỏi Thẩm Ấu Sở một chút.”

Trần Hán Thăng cung kính nghe theo, sau đó ôm Bé Tiểu Ngư Nhi đi về phía phòng bếp.

Sau khi hắn rời đi, Lão Tiêu mới nhíu mày nói với Lữ Ngọc Thanh: “Bà nói với nó những chuyện này để làm gì?”

“Tôi bảo Hán Thăng quan tâm đến tình hình của những người bên cạnh một chút thì có gì sai chứ?”

Lữ Ngọc Thanh nhất thời không thể phản ứng lại.

“Ý của tôi là…”

Cục trưởng Tiêu nhàn nhạt nói: “Hán Thăng còn cần bà dạy nó làm những chuyện đó sao? Nếu thành thật gây dựng sự nghiệp thì làm sao có thể tạo nên một công việc kinh doanh lớn thế này, bà thực sự cho rằng con rể của bà là người tốt sao?”

“Ồ…”

Lữ Ngọc Thanh suy nghĩ một chút, thế mà lại đồng ý: “Cũng đúng, tôi đã lo lắng quá nhiều rồi.”

“Khụ khụ…”

Trần Triệu Quân có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, ông ấy biết Tiêu Hoành Vĩ đau lòng thay cho Tiểu Ngư Nhi, còn có oán hận rất lớn đối với Trần Hán Thăng nên có một số câu châm chọc mỉa mai vẫn phải chịu đựng.

Căn phòng bếp của chung cư càng chật chội hơn nữa, bởi vì ở đây còn có nhiều người hơn.

Thẩm Ấu Sở, Biên Thi Thi, Hồ Lâm Ngữ, Đông Nhi vừa nhặt rau vừa thảo luận chuyện thua kiện, Vương Tử Bác đứng bên cạnh Biên Thi Thi làm trợ thủ.

Thực ra lúc trước Biên Thi Thi là đại tướng tiên phong của “phe Tiểu Ngư”, năm đó còn từng ra mặt thay cho Tiêu Dung Ngư, thậm chí đã từng xảy ra tranh chấp với Hồ Lâm Ngữ.

Bây giờ bởi vì sự tồn tại của Trần Tử Khâm, con bé lại giống như một sợi dây liên lạc, không những có thể loại bỏ mâu thuẫn giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, mà còn có thể khiến Lữ Ngọc Thanh không còn oán trách Thẩm Ấu Sở nữa, đồng thời cho phép Biên Thi Thi và “đảng Thẩm” thành lập mối quan hệ giao tiếp tốt đẹp.

Cho nên đối với hành động “tráo đổi con” này, những tổn thương tạo thành trong giai đoạn trước thực sự rất lớn, nhưng quả thực có thể giải quyết vấn đề.

Sau khi Trần Hán Thăng tiến vào, trong số các phái nữ, chỉ có Đông Nhi yếu ớt gọi một tiếng “anh Tiểu Trần”, Hồ Lâm Ngữ và Biên Thi Thi đều không quan tâm đến hắn, các cô ấy chỉ trêu chọc Trần Tử Khâm: “Bảo bối, sao con lại đến đây, muốn nấu cơm giúp các dì sao?”

Bây giờ Bé Tiểu Ngư Nhi đã có thể nhận ra mọi người, cô bé biết chỗ này đều là những khuôn mặt quen thuộc, đặc biệt còn có “mẹ” ở đây.

“A!”

Trần Tử Khâm rất dính lấy Thẩm Ấu Sở, lập tức vươn cánh tay nhỏ nhắn ra, tựa như một con chim non muốn sà vào vòng tay ấm áp của mẹ.

Thẩm Ấu Sở cũng không nói chuyện với Trần Hán Thăng, nhưng lại rửa tay, sau khi lau khô rồi ôm lấy Trần Tử Khâm.

“A!”

Đứa nhỏ nằm trong lồng ngực Thẩm Ấu Sở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc yên bình.

Trần Tử Khâm thuộc kiểu tính tình hoạt bát, lúc mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ vô cùng ngọt ngào, Biên Thi Thi vội vàng móc điện thoại di động ra, chụp lại cảnh tượng này rồi gửi cho Tiêu Dung Ngư.

Với sự giúp đỡ của cô con gái đáng yêu, Trần Hán Thăng thành công dung nhập vào không khí trong phòng bếp, lúc này hắn mới hỏi: “Nghe nói bị thua kiện, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

“Còn có thể là nguyên nhân gì được nữa!”

Nhắc đến chuyện này, một người ghét cái ác như kẻ thù Hồ Lâm Ngữ lại vô cùng khó chịu: “Đối phương có quan hệ, thế mà lại tuyên án bọn họ không xâm phạm bản quyền và sao chép, đúng là buồn cười.”

“Đúng là ghê tởm!”

Trần Hán Thăng cũng nổi giận đùng đùng tỏ vẻ không hiểu, hắn quay đầu lại nhìn về phía Biên Thi Thi: “Biên đại luật sư, đây là lần đầu tiên công ty luật của các cậu thua kiện đúng không?”

“Hả… Chúng tôi vẫn chưa nhận uỷ quyền đại diện mà.”

Biên Thi Thi sửng sốt một chút: “Bởi vì vụ án này quá đơn giản, cho nên tớ và Tiểu Ngư Nhi chỉ giải thích những điểm mấu chốt một chút, công ty luật cũng không tiếp nhận, không ngờ cuối cùng lại thua kiện.”

“Vậy các cậu mau làm đại diện đi.”

Trần Hán Thăng dùng lời nói để bắt bẻ Biên Thi Thi: “Phiên toà sơ thẩm thua kiện, sau này chắc chắn sẽ tiến hành phiên toà thứ hai, phiên toà thứ hai sẽ là phán quyết cuối cùng đúng không, cho nên tuyệt đối không thể thất bại.”

“Hả? Ờ à…”

Biên Thi Thi luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cụ thể không thích hợp chỗ nào, cô ấy lại không thể nói ra.

Nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hai bên đang hoà thuận như vậy, cuối cùng Biên Thi Thi vẫn đồng ý, vỗ vào bả vai Hồ Lâm Ngữ nói: “Lát nữa cậu nhớ mang hồ sơ vụ án đến cho tớ.”

“Được.”

Tiểu Hồ gật đầu nói: “Tiêu chuẩn thu phí bình thường của các cậu là gì, chúng tớ sẽ trả theo như thế đó.”

“Nói đến những chuyện này để làm gì?”

Biên Thi Thi bĩu môi, bây giờ giữa Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều đang rối rắm cả lên, làm sao còn có thể tính toán rõ ràng được chứ.

Lúc ăn cơm trưa, Bé Tiểu Ngư Nhi cũng được ôm ngồi trong ghế trẻ em, bây giờ cô bé đã có thể ăn một chút cháo, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi ăn cơm tại bàn, chỉ là cần Lữ Ngọc Thành hoặc Thẩm Ấu Sở kiên nhẫn đút từng muỗng từng muỗng.

Hôm nay là sinh nhật của cô bé, Thẩm Ấu Sở lại mua một chiếc bánh kem nhỏ như thường lệ, cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại ba lần, trong vô thức, hai đứa nhỏ đã ở cùng với một người “mẹ” khác lâu như vậy.

“Cạch cạch cạch…”

Bé Tiểu Ngư Nhi giật lấy con dao nhựa mềm dẻo dùng để cắt bánh kem và gõ lung tung trên bàn, Lữ Ngọc Thành căng thẳng canh giữ ở bên cạnh, sợ cháu ngoại không cẩn thận chọc vào mình.

“Cha mẹ.”

Trần Hán Thăng đề nghị nói: “Hôm nay nhiều người náo nhiệt như vậy, hơn nữa còn là sinh nhật của đứa bé, chúng ta uống chút rượu đi, lát nữa Tử Bác cũng đừng lái xe, gọi taxi đến công ty đi.”

Nếu bây giờ bảo Lão Tiêu và Trần Hán Thăng đơn độc uống rượu với nhau, ông ấy chắc chắn sẽ từ chối, nhưng nể mặt mũi của cháu ngoại bảo bối, cục trưởng Tiêu vẫn đồng ý.

Bữa ăn diễn ra được một nửa, Trần Hán Thăng nhét bình sữa vào trong tay con gái, sau đó bảo cô bé kính rượu cho các trưởng bối như cụ ngoại, ông nội, ông ngoại bà ngoại.

Bé Tiểu Ngư Nhi chưa biết nói, Trần Hán Thăng lại thay cô bé nói: “Chúng con chúc bà cố ngoại, ông nội, bà nội, ông ngoại mạnh khoẻ, vạn sự như ý!”

Thực ra bà nội không phải là bà cố ngoại của Trần Tử Khâm, bà là bà cố ngoại của Trần Tử Bội, nhưng bây giờ ngay cả mẹ cũng tráo đổi rồi, đổi sang bà cố ngoại thì có sao chứ?

Lão Tiêu rất không khách khí với Trần Hán Thăng, cũng biết đây là Trần Hán Thăng mượn thân phận của Trần Tử Khâm, cố ý vuốt mông ngựa và tạo niềm vui.

Nhưng không thể không nói, chiêu thức này rất có hiệu quả.

Nhìn thấy cháu gái bảo bối kính rượu cho mình, trong lòng cục trưởng Tiêu không cần phải nói đã vui vẻ đến nhường nào, sảng khoái uống sạch một hơi, tựa như trong ly không phải rượu trắng, mà là ngọc dịch quỳnh tương từ trên trời rơi xuống.

“Em cũng muốn, em cũng muốn.”

Trần Lam cũng gào thét tự rót cho mình một ly, cụng vào bình sữa của cháu gái một cái khiến nó phát ra tiếng “keng”.

“Đều có hết, đều có hết.”

Trần Hán Thăng lại nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của con gái, chuyển hướng sang Thẩm Ấu Sở: “Chúng ta cũng kính mẹ một ly nào, khoảng thời gian này mẹ đã rất vất vả rồi.”

Âm thanh trên bàn cơm hơi dừng lại một chút, cho dù bây giờ tình cảm giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm đã giống như mẹ con, nhưng khi quang minh chính đại nói ra vẫn có chút mất tự nhiên, đặc biệt là ở trước mặt Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.

“Sở dĩ Tiểu Trần có thể thành công được như ngày hôm nay, chính là vì cậu ta có thể làm được những chuyện mà người khác không làm được.”

Mặc dù cảnh tượng này khá xấu hổ, nhưng Trần Hán Thăng lại vô cùng tự nhiên, Vương Tử Bác không thể không âm thầm cảm thán.

Thẩm Ấu Sở không quen bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cho dù những người đó đề là người thân bạn bè, cô bưng ly nước thuỷ tinh trước mắt lên, nhẹ nhàng chạm vào của “con gái” một chút, dịu dàng nói: “Bảo bối, chúc mừng sinh nhật.”

“Mẹ…”

Bé Tiểu Ngư Nhi vui vẻ một câu, sau đó lại cười hi hi.

Cho nên mới nói đứa nhỏ chính là người hoà giải tốt nhất trong gia đình, con bé vừa mới cười như vậy, một chút xấu hổ kia lập tức biến mất, ngay cả Biên Thi Thi cũng muốn chạm cốc.

“Anh rót cho em một chút rượu đi.”

Biên Thi Thi nói với Vương Tử Bác, bảo cậu ấy rót cho mình một chút rượu đưa đến đây.

“Rượu trắng cay lắm.”

Vương Tử Bác đề nghị nói: “Em uống cùng loại đồ uống với A Lam đi.”

“Không cần.”

Biên Thi Thi ngẩng cằm lên nói: “Em không sợ cay.”

Vương Tử Bác không thể nói lại Biên Thi Thi, lắc đầu đi qua đó.

Những người khác đều không cảm thấy bất ngờ, nhưng Trần Hán Thăng lại phát hiện ra manh mối, bởi vì sau khi giữa nam nữ đột phát tầng quan hệ đó, hành động sẽ vô thức trở nên thân mật.

Ví dụ như khi ăn cơm ở bên ngoài, đằng gái không ăn được, sẽ có đằng trai giúp đỡ ăn luôn;

Hoặc là khi đi dạo phố, người con gái mua đồ lót cũng không còn kiêng dè người đàn ông;

Những thứ đó đều là các tips nhỏ khi ở chung với người khác phái, ngoài miệng có thể tuyên bố hai người vẫn còn trong sáng, nhưng các chi tiết sẽ không nói dối.

Từ hành vi Biên Thi Thi nhờ Vương Tử Bác rót rượu, Trần Hán Thăng về cơ bản đã có thể xác định, cậu bạn nối khố và bạn học Thi Thi có lẽ đã làm xong hết mọi thủ tục rồi.

“Tuyệt lắm.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ tên chó Vương Tử Bác này đúng là người chiến thắng cuộc sống.

Nhưng hắn cũng thật lòng vui mừng thay cho cậu ấy.

“Anh cổ gà.”

Trần Hán Thăng nâng cốc nói: “Đến đây, hai chúng ta cùng kính rượu đi.”

“Được chứ.”

Vương Tử Bác không chút suy nghĩ lập tức nâng ly lên.

“Nhưng chiều nay tao còn có việc phải làm…”

Trần Hán Thăng lại giống như khi còn nhỏ vào hai mươi năm trước, cố ý bắt nạt cậu bạn tốt: “Cho nên tao chỉ uống một ngụm, nhưng mày phải uống hết một chén, có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì, tuỳ mày quyết định.”

Vương Tử Bác mỉm cười đôn hậu, giống như trong suốt hai mươi năm qua, cậu ấy luôn tỏ ra bao dung đối với cậu bạn nối khố kiêu ngạo khó thuần này.

Đương nhiên, Trần Hán Thăng cũng chỉ nói như vậy mà thôi, hắn cũng uống một hơi cạn lên, sau đó nhìn ra ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lẩm bẩm một tiếng: “Cuộc sống phải mau tốt đẹp lên.”

Mọi người trên bàn đều giật mình, tất cả đều có một dự cảm mãnh liệt, Tiểu Ngư Nhi và Tiểu Tiểu Ngốc Nghếch, có lẽ sắp trở về rồi.

Bình Luận (0)
Comment