Mặc dù Trần Hán Thăng bằng lòng gia nhập vào tổ chức “Open Mobile Alliance” này, cũng đồng ý đến Thung lũng Silicon tham gia hội nghị kia, nhưng hắn có một đặc điểm, chính là không hiểu gì về khoa học kỹ thuật.
Tuy nhiên, Lý Tiểu Giai là người tổng phụ trách nghiên cứu phát minh và sản xuất “Qủa Xác 3”, nếu không phải thực sự cần thiết, anh ta không thể rời đi, cũng may Qủa Xác vẫn còn có một nhân vật lão làng trong kỹ thuật, anh ta chính là Phùng Nam Khởi- Viện trưởng kiêm nhà khoa học chủ chốt của viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ.
Thực ra viện trưởng Phùng cũng là một trong những thành viên của hội đồng quản trị, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, ngoại hình thoạt nhìn vô cùng bình thường, nói năng cũng chậm rãi nhỏ nhẹ, hơn nữa anh ta không thích nhúng tay vào bất cứ công việc hành chính nào, nói đơn giản một chút chính là không thích nắm quyền.
Tuy nhiên, lý lịch của Lão Phùng lại vô cùng trâu bò, anh ta cũng tốt nghiệp tiến sĩ trường Stanford giống như Lý Tiểu Giai, đã từng làm kỹ sư trưởng tại Qualcomm và TSMC của Hoa Kỳ, hơn nữa anh ta cũng thuộc nhóm người đầu tiên ở Trung Quốc nghiên cứu “thuật toán dữ liệu lớn” kia.
Để có thể mời được Phùng Nam Khởi đến đây, ngoại trừ các điều kiện hậu hĩnh ra thì lúc đó Trần Hán Thăng còn nhờ không ít người trung gian cùng khuyên nhủ anh ta.
Cho nên khi tham gia vào những hội nghị mang tầm cỡ thế giới này, phía bên Qủa Xác có Phùng Nam Khởi toạ trấn, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, ngược lại, Trần Hán Thăng chỉ cần đi dạo một vòng, chụp vài bức ảnh chứng minh “mình đã đến đây”, sau đó đi thăm Bé Tiểu Ngốc Nghếch như kế hoạch ban đầu.
Thung lũng Silicon cũng thuộc vùng vịnh San Francisco, khoảng cách giữa hai nơi tương đối gần.
Ngày mùng 2 tháng 7, khi mức độ nổi tiếng của “điện thoại di động đời thứ ba Qủa Xác” và “Sứ Thanh Hoa” vẫn đang không ngừng tăng lên ở Trung Quốc, Trần Hán Thăng và Phùng Nam Khởi đã bước lên máy bay tư nhân đến Mỹ tham dự cuộc hội nghị.
Những nhân viên đi theo ngoại trừ mấy kỹ sư kỹ thuật ra, thì Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ cũng nằm trong số đó.
Trần Lam là vì đang trong kỳ nghỉ hè, một nghiên cứu sinh tiến sĩ được tuyển thẳng lên như cô không có bất cứ áp lực gì trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học và tiến sĩ, cho nên mặt dày mày dạn đi theo.
Nhiếp Tiểu Vũ vẫn là thư ký riêng bên cạnh, bây giờ Trần Hán Thăng có ba người thư ký, “cô thư ký lớn” vĩnh viễn là Nhiếp Tiểu Vũ, “thư ký thứ hai” là Đàm Anh.
Nhưng để tích luỹ một số kinh nghiệm và làm nền tảng cho sự thăng tiến trong tương lai, tạm thời Đàm Anh đang được điều chuyển đến nhóm dự án “Qủa Xác 3”, Trần Hán Thăng cũng không quấy rầy cô ta.
Thư ký thứ ba chính là Chu Thái Văn đang ở nước Mỹ, nhưng sau khi Tu La truyền được giải quyết, cô bạn Chu Thái Văn đương nhiên cũng sẽ được cất nhắc.
Không còn cách nào khác, bè phái thư ký vốn dĩ là vị trí “gần quan thì được ban lộc”.
Trên máy bay, bởi vì có sự tồn tại của Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam nên hành trình kéo dài mười mấy tiếng vẫn vô cùng vui vẻ, bọn họ còn mang theo một đống đồ ăn vặt và truyện tranh, không ngừng ríu rít về các tình tiết của thế giới giả tưởng.
Thỉnh thoảng Trần Hán Thăng cũng sẽ xen vào, nhưng đang ghét là hắn lúc nào cũng dùng đủ loại trêu chọc để chế nhạo.
Ví dụ như khi Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ nhắc đến “One Piece”, hai cô gái này đều liên tục khen ngợi lòng dũng cảm của Monkey D. Luffy, Trần Hán Thăng sẽ cười hì hì xem mồm vào nói: “Monkey D. Luffy thoạt nhìn có vẻ liều lĩnh, nhưng trên thực tế lại có bụng dạ xấu xa, hắn gặp được năm kẻ cặn bã thì tự xưng là “Vua hải tặc Luffy”, gặp được đại tướng quân thì biến thành “Monkey D?? Luffy”, sợ người khác không biết bối cảnh gia đình của mình nên đánh chết bản thân mình chỉ bằng một nắm đấm.”
Khi nhắc đến “Naruto”, Trần Hán Thăng lại nhận xét rằng Haruno Sakura những lúc có chuyện thì thô lỗ đùn đẩy, những lúc không có chuyện thì Sasaki, đúng là một kỹ nữ trà xanh điển hình.
Cuối cùng cả em gái và cô thư ký nhỏ đều không quan tâm đến hắn, cả hai người chạy đến phòng nghỉ đóng cửa thảo luận, nhưng khi nhìn thấy ông chủ lớn bình dị gần gũi như vậy, một số kỹ sư lần đầu tiên đi theo làm việc đều thả lỏng không ít.
Còn về phần viện trưởng Phùng, người ta vừa thưởng thức trà nóng do tiếp viên hàng không pha, vừa đọc những tin tức liên quan về “Hệ điều hành thông minh Android”, khí chất của một nhân vật tri thức lão làng nhìn không sót cái gì.
Sau khi đến thung lũng Silicon, ở trong khách sạn do Google sắp xếp, Trần Hán Thăng cũng đã gặp được các đại diện của China Mobile, China Unicom, China Telecom và Huawei.
Trong năm doanh nghiệp này, mâu thuẫn bên trong ba công ty có vốn đầu tư nhà nước tương đối nhiều, ngược lại Qủa Xác và Huawei hiện không có quá nhiều cạnh tranh về lợi ích nên hai bên đều khách khí nói chuyện với nhau.
Một người thì nói “chủ tịch Trần trẻ tuổi tràn đầy triển vọng, nếu biết chủ tịch Trần đích thân tham gia, chủ tịch Nhậm chắc chắn sẽ đến”, một người thì trả lời “chủ tịch Trần trăm công ngàn việc, nếu có cơ hội, tôi phải đích thân đến Tô Đông thăm hỏi mới đúng.”
Cá nhân Trần Hán Thăng vẫn khá tôn trọng Huawei, đương nhiên, tôn trọng thì tôn trọng, nhưng nếu sau này Huawei cũng lấn sân sang sản xuất điện thoại di động thì Qủa Xác cũng sẽ chén ép không chút nương tay, có lẽ đây cũng chính là bản chất thực sự của kinh doanh hiện đại:
Giao tình thì giao tình, cạnh tranh là cạnh tranh, phải tìm kiếm cơ hội hợp tác trong quá trình cạnh tranh.
…
Một đêm bình yên vô sự, nhưng trong cuộc họp ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đã gặp được rất nhiều công ty hùng mạnh mang tính toàn cầu tại hội trường như intel, Texas Instruments, Softbank, Sony... và thậm chí cả “người quen cũ”- điện tử Samsung.
Kim Jaegwon- Phó quản lý thường vụ của điện tử Samsung chính là đại diện tham gia, trong sự phân chia chức vụ của điện tử Samsung, phó quản lý thường vụ tương đương với chức phó giám đốc, Kim Jaegwon cũng là một người tinh thông tiếng Trung Quốc, năm ngoái khi Trần Hán Thăng đến Hàn Quốc nói chuyện làm ăn, cũng chính ông ta đã ra mặt tiếp đón.
Lúc đó cuộc đàm phán giữa hai bên cũng không tệ lắm, nếu không phải Trịnh Bảo Húc chặn ngang, nói không chừng Qủa Xác đã giảng hoà với Samsung rồi.
Nhưng cũng nhờ có lão chết tiệt này, Trần Hán Thăng mới tạo được một chút danh dự, đương nhiên cuối cùng, chính Kim Jaegwon đã ép buộc Trịnh Bảo Húc tự sát.
Kim Jaegwon cũng đang chú ý đến Trần Hán Thăng, hoặc nói là ông ta vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Trần Hán Thăng, sau đó vẫy tay nhiệt tình chào hỏi một cái, giống như đã quên mất mâu thuẫn tranh cãi giữa hai nhà.
“Con mẹ nó…”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ một tiếng, không phải hắn đang mắng Kim Jaegwon.
Trong cuộc cạnh tranh ở Trung Quốc giữa Qủa Xác và Samsung, từ đầu đến cuối vẫn luôn là Qủa Xác chiếm ưu thế, nhưng bởi vì tập đoàn Samsung có sức mạnh tổng hợp mạnh mẽ hơn trên trường quốc tế nên các đại biểu tham dự khác chỉ muốn giao lưu với Kim Jaegwon.
Ngược lại điện tử Qủa Xác- Người đã quen chiếm vị trí C ở trong nước đột nhiên có cảm giác như bị gạt ra ngoài lề.
Phùng Nam Khởi nghe thấy những lời thơm ngon của Trần Hán Thăng, đẩy mắt kính lên an ủi nói: “Bây giờ ngành sản xuất điện tử của chúng ta vẫn đang ở cuối chuỗi cung ứng quốc tế nên khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác xem thường, nhưng tôi tin rằng tình hình này sẽ từ từ thay đổi, có lẽ khoảng hai mươi năm sau, ngài sẽ được ngồi ở hàng ghế đầu và hưởng thụ những lời khen ngợi của người khác.”
“Lão Phùng, anh cũng rất có chí khí.”
Trần Hán Thăng cũng là người vui buồn thất thường, lúc nãy hắn còn bày ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, bây giờ lại vỗ vào bả vai Phùng Nam Khởi, cười ha hả nói: “Nếu có một ngày kia, công trạng đầu tiên chắc chắn sẽ là những nhà nghiên cứu khoa học như các anh, một ông chủ không hiểu khoa học kỹ thuật như tôi chỉ có thể cố gắng tạo ra càng nhiều cơ hội và nền tảng để mọi người chung sức đồng lòng nổ tung hoa cúc của những tên quỷ đó.”
Phùng Nam Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, một nhân viên kỹ thuật có vẻ nho nhã như anh ta hình như không phù hợp lắm với từ trường của Trần Hán Thăng, nhưng thực tế thì ngược lại, Lão Phùng thích nhất là “phong cách của ông chủ Trần Hán Thăng”.
Đầu tiên là hào phóng, ở điện tử Qủa Xác, xét về phương diện xin quỹ nghiên cứu khoa học, Trần Hán Thăng rất ít khi từ chối.
Tiếp theo là sự rộng lượng, chỉ cần đưa ra được kết quả trong thời gian quy định, cho dù bộ phận nghiên cứu phát minh làm gì ở trong quá trình đó, cho dù nhóm bọn họ đến sao Hoả du lịch đi chăng nữa, Trần Hán Thăng cũng sẽ vờ như không nhìn thấy.
Thứ ba là khí khái, Trần Hán Thăng biết đến việc bổ nhiệm quản lý cấp trung do đám người Phùng Nam Khởi trình lên, nhưng cũng không can thiệp.
Cuối cùng là không bao giờ vẽ ra những miếng bánh nướng lớn, Trần Hán Thăng thích khoác lác, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đổ súp gà độc lên cấp dưới của mình, hắn thích dùng “tiền thưởng” để giao tiếp với cấp dưới, cấp dưới cũng thích cách thức này của hắn.
Chỉ có những công ty đang sa sút mới suốt ngày phải treo chuyện tình cảm ở bên miệng, một công ty đang phát triển mạnh giống như điện tử Qủa Xác căn bản không cần phải chơi trò này.
…
Sau khi cuộc hội nghị bắt đầu, giám đốc công nghệ của Google đã có bài phát biểu đầu tiên, mặc dù tiếng Anh của Trần Hán Thăng thậm chí còn chưa qua cấp bốn, nhưng trong hội trường đã có phiên dịch đồng thời, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.
Nghe ý của bên Google, việc nghiên cứu phát triển hệ thống Android có hai mục đích chính, thứ nhất, hệ điều hành Symbian hiện tại đã quá lạc hậu, cần phải nghiên cứu phát minh ra một hệ điều hành thông minh mới, hơn nữa hệ điều hành này hoàn toàn là mã nguồn mở của bất cứ nhà sản xuất thiết bị đầu cuối điện thoại di động tham gia vào trong liên minh Android.
Trần Hán Thăng nhìn các đại biểu tham dự của Huawei ở hàng trước mặt, “Hệ thống Hồng Mông” mà bọn họ phát triển sau này được thoát khuôn khỏi Android, nhưng vì tính năng khai nguyên của nó nên hoàn toàn không cấu thành hành vi vi phạm bản quyền, ngược lại nó sẽ thúc đẩy sự phát triển của ccs ứng dụng nền tảng Android.
Lý do thứ hai để phát triển hệ điều hành Android chính là điện thoại di động đời đầu tiên của Apple đã được phát hành, nếu không chuẩn bị đầy đủ thì khi đối mặt với hệ thống IOS tiên tiến hơn, miếng bánh kem mọi người có được trước mắt sẽ bị bóp nghẹt.
Xem ra không chỉ có một mình Trần Hán Thăng nhận ra được sự uy hiếp đến từ iphone.
Cuộc hội nghị này kéo dài liên tục một tuần, nhưng Trần Hán Thăng chỉ có ý định ở lại đây một buổi tối, phần còn lại của công việc đều giao cho viện trưởng Phùng.
Không cần biết các công ty liên minh khác nghĩ như thế nào, Trần Hán Thăng đều có kế hoạch của riêng mình.
Đầu tiên là lợi dụng hệ thống Android để vượt qua thị phần của Nokia và Motorola ở trong thị trường nội địa, sau đó đợi đến khi Apple hoàn toàn tiến vào thị trường nội địa vào năm 2011, hắn sẽ liên kết với Xiaomi để thiết lập các chướng ngại vật.
Nếu muốn dễ dàng kiếm tiền trong một thị trường có dân số 1,4 tỷ người này, thì phải hỏi xem những ác bá địa phương và rắn đầu đàn có đồng ý hay không đã.
Sau khi kết thúc hội nghị kéo dài một ngày, Trần Hán Thăng đang chơi đùa cùng với Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam ở trong phòng, thực ra hắn chủ yếu là phàn nàn về những công ty đa quốc gia chó má kia, thế mà lại không có mấy nhà tìm đến điện tử Quả Xác để bắt chuyện.
Nguyên nhân khác chính là muốn “xem ké”, bởi vì Trần Lam và Tiêu Dung Ngư đang nói chuyện qua video với nhau, hắn có thể nhìn thấy Trần Tử Bội nhiều hơn nữa.
Hiện giờ Trần Tử Bội cũng đã chín tháng, nhưng vẫn cứ khờ khạo như vậy, cô bé ngồi trong lồng ngực Tiêu Dung Ngư, nhìn chằm chằm vào camera không chớp mắt.
Có lẽ cô bé tò mò với một phiên bản khác của mình đang xuất hiện trong màn hình máy tính, hiện giờ Bé Tiểu Ngốc Nghếch đã có cảm xúc tò mò, nghiêng đầu nho nhỏ tròn trịa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đen láy nhìn vào ánh sáng ngược trên camera.
Thỉnh thoảng nhân lúc mọi người không chú ý, cô bé lại phun bóng bóng cái phụt, nhưng trước khi khoé miệng bị thấm ướt, Tiêu Dung Ngư đã vươn ngón tay mảnh khảnh ra, dịu dàng lau sạch.
“A…”
Trần Lam có chút phát điên, lớn tiếng nói với cô cháu gái: “Trần Tử Bội, tại sao con lại đáng yêu như vậy chứ, con có biết không, ngày mai khi cô gặp con, cô sẽ cắn vào cái mặt mũm mĩm đáng yêu của con.”
Kể từ khi hai đứa nhỏ bị tráo đổi cho đến nay, Trần Lam cũng chỉ có thể nhìn thấy Trần Tử Bội ở trong video, trong lòng cô ấy thực sự rất nhớ nhung cô cháu gái nhỏ.
Nhiếp Tiểu Vũ cũng đang trêu chọc ở trong máy tính, nhưng Bé Tiểu Ngốc Nghếch cũng không phản ứng quá nhiều, cứ thế ngơ ngác nhìn hai người cô giương nanh múa vuốt.
“Đứa bé ngốc này.”
Cuối cùng Trần Lam nhụt chí lắc đầu, hai chị em nhà này thực sự rất giống với mẹ của mình.
Trần Tử Khâm vừa nhìn đã biết là một người có tính tình ngọt ngào hoạt bát, cho dù bị chọc đến phát khóc, chỉ cần người lớn hơi dỗ dành một chút, cô bé cũng sẽ cười “ha ha ha”.
Trần Tử Bội lại rất yên tĩnh, lúc trước bà nội Lương Mỹ Quyên còn lo lắng rằng sau khi đứa cháu gái nhỏ nhắn mềm mại này lớn lên, liệu có bị người khác bắt nạt hay không?
Đây hoàn toàn là một lo lắng vô căn cứ, có một người cha lưu manh như Trần Hán Thăng, ai có thể bắt nạt được con hắn chứ?
“Ai ngốc chớ? Chúng ta không ngốc đâu.”
Không ngờ Tiêu Dung Ngư lại không đồng ý, cô giống như đang cố gắng hết sức chứng minh con gái mình vô cùng thông minh, nên cúi đầu nói với Trần Tử Bội: “Bảo bối, hôm nay chúng ta học được gì nào, biểu diễn cho cô xem nào.”
“A!”
Trần Tử Bội ngẩng đầu lên nhìn “mẹ”, cô bé giống như nghe hiểu, lại giống như không nghe hiểu.
“Khi bà nội ra ngoài đi mua đồ ăn, chúng ta sẽ làm như thế nào chỉ?”
Tiêu Dung Ngư nhắc nhở: “Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt…”
Bé Tiểu Ngốc Nghếch sửng sốt một lúc, sau đó đột nghiên giơ cánh tay nhỏ nhắn ngắn ngủn của mình lên, đong đưa vào cái trước màn hình, có lẽ đang muốn nói “tạm biệt”.
Động tác vụng về này khiến mọi người bật cười “ha ha”, Trần Hán Thăng cũng hận không thể ngay lập tức hôn Trần Tử Bội một cái, trong khoảnh khắc ấm áp này, Kim Jaegwon- Phó giám đốc của điện tử Samsung mà mình gặp vào ban ngày, ông ta lại nhờ đại biểu tham dự của China Mobile và China Unicom chuyển đạt mong muốn được gặp mặt Trần Hán Thăng.
“Gặp mặt?”
Trần Hán Thăng giơ điện thoại di động lên, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời không đứng đắn mở miệng trả lời: “Kim Jeagwon đâu phải là người làng chơi, đêm hôm khuya khoắt tôi gặp ông ta làm gì?”
Trên thực tế, cả China Mobile và China Unicom đều biết quá khứ giữa Qủa Xác và Samsung, nhưng bọn họ cũng có lý do bất đắc dĩ để kiên nhẫn khuyên nhủ ở trong điện thoại: “Chủ tịch Trần, coi như ra ngoài uống một ly trà đi, giữa chúng tôi và Samsung vẫn đang có một số dự án được tiến hành…”
Thực ra khi điện thoại di động Samsung chưa nổ tung ở trong nước, nó có mối quan hệ tương đối sâu sắc đối với ba nhà khai thác lớn, thậm chí có một số hạng mục vẫn tiếp tục kéo dài đến tận bây giờ, một lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước không có mặt mũi là người trung gian, thực ra cũng là điều có thể hiểu được.
Nhưng Trần Hán Thăng vẫn không thể đoán được ý định thực sự của Samsung, nên tạm thời sử dụng một mẹo nhỏ để kéo dài thời gian, vén quần đùi lên vỗ “bạch bạch bạch” vào đùi, cười hì hì nói: “Lãnh đạo, thực ra tôi đang tắm rửa, nếu có việc gấp gì cứ đợi tôi tắm xong rồi hẵng nói, không thể để tôi trần trụi mông má nói chuyện điện thoại với các ngài chứ?”
“Được được được.”
Đối phương chỉ có thể cúp máy, tác phong mặt dày mày dạn này của Trần Hán Thăng, người bình thường thực sự rất khó đối phó.
“Anh, anh lại lừa gạt người khác rồi.”
Trần Lam bĩu môi, sau đó nói với cháu gái ở trong video: “Bảo bối, sau này lớn lên, tuyệt đối không thể học theo cha con nhé.”
“Cũng không thể làm quen với một người đàn ông như vậy.”
Tiêu Dung Ngư, người vẫn luôn vờ như không nhìn thấy Trần Hán Thăng đột nhiên chêm vào một câu.
Ngay lập tức, Trần Hán Thăng da mặt vẫn luôn dày cũng cảm thấy vô cùng quẫn bách, hắn lén lút đưa mắt nhìn video trên màn hình máy tính một cái.
Có lẽ Tiểu Ngư Nhi vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài hơi ướt buông xoã trên vai, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, chất liệu vải cotton dán chặt trên cơ thể phác hoạ ra vòng eo và bộ ngực quyến rũ, khuôn mặt hình trái xoan tinh xảo thanh tú, hàng lông mi cong vút chuyển động theo ánh mắt, nhấp nháy nhấp nháy.
Quả nhiên, trái tim thiếu nữ là thứ cả đời, cho dù cô đã làm mẹ.
Nhưng bởi vì câu nói kia của Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở trong phòng nữa, đúng lúc hắn phải đi tìm Phùng Nam Khởi thương lượng xem rốt cuộc Kim Jeagwon đang mưu tính chuyện gì.
Sau khi nghe nói đến chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lão Phùng chính là điện thoại di động Samsung có ý định tiến vào thị trường trong nước một lần nữa.
“Chuyện này không thể nào.”
Trần Hán Thăng trầm ngâm trả lời: “Điện thoại di động Samsung ở trong nước đã trở nên nguội lạnh, cho dù chúng ta nhường một phần nhỏ thị trường, người tiêu dùng cũng sẽ không chấp nhận, tôi đoán là muốn nói chuyện hợp tác một lần nữa…”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói, Phùng Nam Khởi cũng rơi vào trầm tư.
Kể từ khi điện tử Qủa Xác tranh chấp với Samsung, thực ra không đợi Samsung chủ động áp dụng các biện pháp đối phó, phía bên Qủa Xác đã trực tiếp ngưng hẳn kế hoạch thu mua sản phẩm của Samsung.
Chiếc điện thoại “Qủa Xác 3” này, có thể nói là từ đầu đến cuối không có chút liên quan gì đến Samsung cả.
Cũng không thể xem thường sức ảnh hưởng của điện tử Qủa Xác ở Trung Quốc, phía bên Qủa Xác đã ngừng mua sắm chuỗi cung ứng của Samsung, Xiaomi cũng đơn phương chấm dứt, thể hiện lập trường của những người bạn kinh doanh cùng chung chí hướng.
Hai nhà sản xuất điện thoại lớn nhất Trung Quốc đều nói “No” với Samsung, điều này rất dễ tạo ra hiệu ứng nối tiếp, các nhà sản xuất tiếp theo cũng cho rằng nếu tiếp tục làm ăn với Samsung thì sẽ chịu thiệt hại, nên dứt khoát học theo Qủa Xác và Xiaomi lựa chọn nhà cung cấp khác.
Cho nên những gì Samsung bị mất ở thị trường Trung Quốc không chỉ về mảng điện thoại di động, mà còn có chuỗi cung ứng phía sau.
Đương nhiên Xiaomi và Qủa Xác có thể có cốt khí như vậy là vì trong thời đại này, Samsung chưa thể nào đạt được vị trí độc quyền công nghệ thực sự, ngay cả màn hình đáng tự hào của bọn họ, Sharp của Nhật Bản cũng có thể thay thế một cách hoàn mỹ.
Vì thế Trần Hán Thăng đã đoán được ý tứ của Kim Jeagwon, ông ta muốn khởi động lại sự hợp tác giữa Samsung và Qủa Xác một lần nữa.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là hướng dẫn những nhà sản xuất thiết bị điện tử chủ chốt Trung Quốc làm theo kia, đừng vô duyên vô cứ ghét Samsung.
“Chuyện này…”
Sau khi nghe xong, Phùng Nam Khởi nhíu mày hỏi “Chúng ta sẽ đồng ý chứ?”
“Ý kiến của viện trưởng Phùng thì sao?”
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
“Trước mắt hoàn toàn chưa cần hợp tác, nhưng về lâu dài…”
Phùng Nam Khởi không thiên vị, chỉ tiến hành phân tích từ phương diện kỹ thuật: “Đầu tiên, hiện tại Samsung đang nghiên cứu phát minh màn hình OLED dẻo, tôi và giám đốc Lý đã phân tích và cho rằng đó là một xu hướng phát triển, điện thoại di động đời thứ ba của chúng ta có thể dùng của Sharp, đời thứ tư cũng không thành vấn đề, nhưng đời thứ năm, đời thứ sáu, đời thứ bảy sau này thì sao?”
Trần Hán Thăng khẽ gật đầu, về chuyện này, Lý Tiểu Giai cũng đã nhắc đến.”
“Tiếp theo là con chíp.”
Phùng Nam Khởi tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta đang sử dụng chip của Qualcomm Mỹ, chỉ sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ đột ngột cắt nguồn cung cấp, mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng ngộ nhỡ nó thực sự xảy ra, Samsung vẫn có thể được sử dụng như một giải pháp thay thế.”
“Ồ…”
Trần Hán Thăng xoa giữa hai hàng chân mày, vấn đề con chíp này vẫn luôn tồn tại cho đến mười năm sau, nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì sự phát triển của nước chúng ta trong phương điện này quá chậm.
Thực ra cách thức đơn giản nhất đó chính là sau này khi điện tử Qủa Xác đã trở nên hùng mạnh, để thu hoạch được các công nghệ chip tiên tiến nhất, hắn có thể trực tiếp thu mua các công ty chip nước ngoài.
Cách này có vẻ tốn rất nhiều tiền, nhưng so với nhân lực, vật lực và thời gian trong quá trình nghiên cứu phát minh, ngược lại nó có hiệu quả về chi phí nhất.
“Một điểm cuối cùng.”
Lão Phùng thở dài nói: “Hai ngày hôm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu về Apple, thành thật mà nói, hệ thống IOS thực sự giống như windows, có thuộc về một trong những phát minh vĩ đại nhất của lịch sử loài người, cho nên áp lực lớn nhất của chúng ta sau này có lẽ không phải là điện thoại di động Samsung, mà là Apple.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng nhếch miệng, viện trưởng Phùng thực sự có tầm nhìn xa.
“Vậy chúng ta sẽ thử nói chuyện với Samsung một chút?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Nói thì có thể nói.”
Phùng Nam Khởi dùng lại một chút: “Nhưng thái độ…”
“Thái độ nhất định phải cứng rắn một chút.”
Trần Hán Thăng ngầm hiểu: “Nếu không với tính tình của đám người kia, bọn họ sẽ được voi đòi tiên, đúng không?”
“Chủ tịch Trần là người nắm bắt tình hình chính xác nhất trong số những người tôi đã gặp.”
Phùng Nam Khởi thật lòng khen ngợi: “Có lẽ đây cũng là một trong những năng lực là người gây dựng sự nghiệp không thể thiếu được đúng không?”
“Ôi trời.”
Trần Hán Thăng lại chơi trò bịp bợm: “Viện trưởng Phùng, cho dù ngài khen tôi, tôi cũng sẽ không hay phúc đâu, ngốc quá.”
“Cái gì?”
Lão Phùng chưa bao giờ đọc “One Piece” nên cũng không biết câu danh ngôn này của Chopper.
“Không có gì.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Ý của tôi là, giả vờ và diễn kịch chính là ngành nghề của tôi.”
…
Sau khi thương lượng xong, Trần Hán Thăng còn cố ý làm ướt mái tóc, giả vờ như mình thực sự mới tắm rửa xong.
Đối với những hành động kỳ quái này của ông chủ lớn nhà mình, Phùng Nam Khởi thấy nhiều nên cũng không còn ngạc nhiên, sau khi đi vào một quán cà phê dưới lầu, Kim Jeagwon đang trò chuyện vui vẻ với nhóm lãnh đạo của China Mobile.
Khi nhìn thấy Trần Hán Thăng đi đến, biểu cảm trên mặt bọn họ hơi thu liễm một chút.
Đối với biểu hiện khách khí rõ ràng này, Trần Hán Thăng hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Qủa Xác, Trần Hán Thăng quan tâm con mẹ gì đến việc ai làm
quen với ai chứ?
“Chủ tịch Trần, đã lâu không gặp.”
Kim Jeagwon chủ động đưa tay ra, tiếng Trung của ông ta tốt hơn không ít so với trước kia.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng tuỳ ý bắt tay, nhướn mày nói: “Goodnight.”
Sau khi nói xong, hắn “kẽo kẹt” kéo một chiếc ghế dựa ra, tuỳ ý ngồi xuống, nhìn về phía Phùng Nam Khởi mở miệng giới thiệu: “Đây là viện trưởng Phùng của viện nghiên cứu Qủa Mễ của chúng tôi.”
Trong mắt người bình thường, Phùng Nam Khởi thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn không có thanh danh gì, nhưng danh tiếng ở trong ngành lại vô cùng vang dội, mọi người đều nghe nói đến.
Sau một cuộc trò chuyện không có ý nghĩa, Kim Jeagwon chậm rãi chuyển sang chủ đề chính: “Chủ tịch Trần, tình hình mua trước của điện thoại đời thứ ba của các ngài rất nóng nhỉ, tôi thấy một khí nó được chính thức đưa ra thị trường, doanh số tháng đầu của nó chắc chắn sẽ vượt qua được Motorola.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng bắt chéo hai chân, nửa nói đùa nửa nghiêm túc nói: “Chuyện này cũng nhờ phúc của quý công ty.”
Sau khi điện thoại di động Samsung rút lui khỏi thị trường đại học, hầu hết thị trường còn lại đã bị Qủa Xác chiếm đóng, căn cứ vào suy luận “ai là người chiến thắng cuối cùng, ai chính là hung thủ” Samsung về cơ bản đã có thể xác định rằng chính Qủa Xác đã đứng sau lưng giở trò quỷ trong các trường hợp điện thoại di động nổ tung đó.
Bây giờ Trần Hán Thăng nói như vậy, thực sự rất có hương vị giết người giết ở tim.
Đối mặt với thái độ không phối hợp này của “Trần Qủa Xác”, các lãnh đạo của hai doanh nghiệp nhà nước vờ như không nghe thấy, bọn họ có thể làm người trung gian trong chuyện này đã là giới hạn rồi.
Nếu nói giúp Samsung, Qủa Xác cũng không phải là quả hồng mềm, nói không chừng sẽ trực tiếp tố cáo lên bộ Công nghệ Thông tin.
“Mẹ nó! Trần Hán Thăng thực sự là một tên khốn khiếp khó nói chuyện!”
Thực ra trong lòng Kim Jeagwon cũng đang cảm thán, nhưng trước mắt Samsung thực sự đang rất cần vai trò của điện tử Qủa Xác, cho nên ông ta vẫn đường hoàng trả lời: “Sứ mệnh của Samsung chính là cống hiến cho xã hội loài người này, có thể giúp ích cho Qủa Xác cũng nằm trong nhiệm vụ của chúng tôi.
“Ha ha, suýt chút nữa thì tim vào chuyên ma quỷ này.”
Trần Hán Thăng ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu.
Nhưng Trần Hán Thăng không tỏ ra tích cực, Phùng Nam Khởi cũng không mở miệng nói dù chỉ một câu, cảnh tượng đột nhiên đóng băng.
Các nhà lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước của China Mobile và China Unicom cũng có chút đứng ngồi không yên, những người đứng giữa sợ nhất chính là cục diện này, ngay khi bầu không khí đang sắp hoàn toàn nguội lạnh, Kim Jeagwon cũng không quên nhiệm vụ của mình, hai tay ông ta giao nhau đặt ở trên mặt bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, làm ra vẻ nghiêm trang trầm ổn.
Quả nhiên, Kim Jeagwon lại mở miệng một lần nữa, tốc độ nói chuyện của ông ta chậm lại, còn mang theo một chút nghiêm túc và chân thanh “đào tim móc phổi”: “Chủ tịch Trần, bởi vì những lý do lịch sử không thể tránh khỏi, giữa hai công ty chúng ta có một số thành kiến, đương nhiên tôi thừa nhận, thành kiến này chủ yếu xuất phát từ phía Hàn Quốc chúng tôi…”
Các lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, hiếm khi thấy giám đốc cấp cao của doanh nghiệp Hàn Quốc nào nói ra những lời như vậy, ngày thường đám bổng tử này ngay cả mí mắt cũng phải ngước lên đến tận trời đúng không?
“Stop!”
Không ngờ Trần Hán Thăng hoàn toàn không nể mặt mũi, vô cùng mất kiên nhẫn ngắt lời: “Giám đốc Kim, tôi phải nói rõ một chút nhé, thực ra đối với thành kiến của người Hàn Quốc các ngài, chúng tôi thực sự chưa bao giờ quan tâm đến nhiều, các ngài luôn cảm thấy Trung Quốc đã theo đuổi các ngài, trên thực tế, chúng tôi chưa bao giờ coi Hàn Quốc trở thành đối thủ.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Lão Phùng cũng có ý này, ngài cũng có thể hỏi những lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đang có mặt ở đây, hỏi xem trong lòng bọn họ có coi Hàn Quốc là một đối thủ không?”
“Khụ khụ khụ…”
Các lãnh đạo không hẹn mà cùng ho khan một tiếng, thực ra những lời này của Trần Hán Thăng đã khiến bọn họ đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.
Tại sao những lúc đàm phán với phía bên Hàn Quốc, cho dù thái độ của đối phương luôn kiêu ngạo đến đâu, dương như phía bên mình cũng không để ý lắm, lý do đằng sau việc “Không đáng so đo này” hoá ra chính là mình chưa bao giờ coi đối phương trở thành một đối thủ cùng cấp bậc cả.
Ngay cả việc tối nay gọi Trần Hán Thăng xuống dưới uống cà phê, hình như cũng là vì không thể lay chuyển được Kim Jeagwon nên không còn lựa chọn nào khác đành phải thoả mãn yêu cầu của ông ta.
“Những người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhìn nhận vấn đề chính là gãi đúng chỗ ngứa như vậy.”
Ngoài mặt các lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đều rất bội phục, biểu hiện của “Trần Qủa Xác” đêm nay đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Cho dù là trường hợp công khai hay giao tiếp riêng tư, những người làm nâng cao uy tín đất nước chúng ta từ đầu đến cuối vẫn là “Trần Qủa Xác”!
Nhưng những lời này của Trần Hán Thăng lại hung hăng tát cho Kim Jeagwon một cái tát, ánh mắt hắn lập tức trở nên không tốt.
Đáng tiếc Trần Hán Thăng là một tên lưu manh chính hiệu, làm sao có thể sợ hãi trước loại uy hiếp này, hắn còn nằm ngửa trên ghế sô pha, cũng hung ác nhìn chằm chằm vào Kim Jeagwon, đồng thời bưng cà phê lên nhấp một ngụm lớn.
Sau khi uống cà phê xong, hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, điều đó cũng có nghĩa là cuộc nói chuyện đêm nay đã kết thúc mà không giải quyết được gì.
Bây giờ giữa hai bên rất giống cảnh tượng khi mua bán quần áo.
Khách hàng nói: “Ông chủ, quần áo này có thể bán với 80 tệ được không?”
Ông chủ trả lời: “Giá mua vào đã là 90 tệ rồi, nếu cậu thực sự thích, tôi sẽ bán cho cậu 100 tệ, tôi chỉ kiếm mười tệ tiền đi lại thôi.”
Khách hàng nói: “80 tệ! Không bán thì tôi đi đây.”
Ông chủ nói: “Vậy cậu cứ đi đi thôi, giá cả này thực sự không thể bán được.”
Khách hàng lập tức xoay người rời đi, lúc đầu ông chủ cũng không giữ lại.
Rõ ràng cả hai bên đều có nhu cầu, nhưng còn phải xem ai không thể chống đỡ được trước, rốt cuộc là ông chủ mở miệng trước “Chờ một chút, tôi bán lỗ cho cậu vậy”, hay khách hàng nhận thua “Được rồi, được rồi, 100 thì 100, tôi thực sự rất thích cái này, nếu không sẽ không mua đâu” trước.
Trần Hán Thăng và Kim Jeagwon cũng đang trong giai đoạn cầm cự, thời gian từng phút từng giây trôi qua, ly cà phê trong tay Trần Hán Thăng cũng đang cạn dần.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Kim Jeagwon đột nhiên thở dài: “Chủ tịch Trần, đêm nay tôi muốn hẹn ngài ra đây không phải để thảo luận nhưng chuyện tư tưởng đó, tôi chỉ cảm thấy không gian hợp tác giữa hai nhà vẫn rất lớn, đặc biệt là khi đối mặt với một đối thủ đáng gờm như Apple!”
“Mẹ nó!”
Trong lòng Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng nhu cầu của điện tử Samsung gấp gáp hơn, nhưng hắn đã nắm được quyền chủ động nói chuyện, sẽ không tiếp tục khiêu khích và ép buộc nữa, vì thế thoải mái bung tay một cái, giả vờ giả vịt gọi: “Phục vụ, làm ơn cho thêm một ly cà phê!”
Kim Jeagwon thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trần Hán Thăng đã bằng lòng tiếp tục ở lại.
Con chó này, đúng là một người Trung Quốc cực kỳ khó đối phó.
“Sao vậy, sao vậy, chúng ta uống chút gì đó đi, đừng nói đến mấy chủ đề chính trị kia nữa…”
Năng lực nhìn mặt đoán ý của các lãnh đạo doanh nghiệp quốc tế vô cùng nhạy bén, lập tức tận dụng tất cả mọi thứ để giảng hoà, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Phùng Nam Khởi vẫn im lặng không hé răng một tiếng, chỉ là mượn cớ đẩy mắt kính lên, khoé miệng của Lão Phùng vẫn cong lên thành một nụ cười.
Màn trình diễn tối nay của ông chủ lớn, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ!
…
Đêm hôm đó, Trần Hán Thăng và Kim Jeagwon đã nói với nhau những chuyện gì, người ngoài không thể nào biết được, nhưng Lý Tiểu Giai- Người vốn dĩ phải nên ở Kiến Nghiệp chịu trách nhiệm “Qủa Xác 3” lại đột nhiên bắt máy bay đến Thung lũng Silicon ngay trong đêm.
Đây chính là người nếu không phải thực sự cần thiết thì sẽ không rời khỏi Kiến Nghiệp, vậy chứng tỏ tình hình đang rất cần anh ta.
Cùng lúc đó, Tào Kiến Đức- Người đảm nhiệm chức vụ có thể coi là “Chủ tịch Qủa Xác”, anh ta trực tiếp bay đến trụ sở chính của điện tử Samsung Hàn Quốc, nghe nói lần này đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Chỉ có Trần Hán Thăng dựa theo kế hoạch ban đầu, lặng lẽ rời khỏi Thung lũng Silicon, đi tìm Bạch nguyệt quang và cô con gái nhỏ của mình.