Buổi sáng Trần Hán Thăng rời khỏi thung lũng Silicon, sau khoảng ba giờ bay, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Kennedy vào giữa trưa.
Nhưng thành viên duy nhất đi theo hiện tại chỉ có em gái Trần Lam, cô thư ký nhỏ đau khổ bị ép phải ở lại hội trường thung lũng Silicon, bởi vì cô ấy phải giúp đỡ viện trưởng Phùng ghi lại nội dung của cuộc hội nghị, hơn nữa chờ đến khi Lý Tiểu Giai đến đây, cô ấy còn phải giúp đỡ soạn thảo một số thoả thuận.
Ngoài ra, thân là thư ký hội đồng quản trị của công ty và là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Trần Hán Thăng, cô ấy ở lại cũng có tác dụng giám sát nhất định.
Trần Hán Thăng cũng không có hành lý gì nhiều, sau khi xuống máy bay và đi trên lối ra, từ xa đã nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
Đầu tiên là Tiêu Dung Ngư, vào tháng bảy, vùng vịnh nước Mỹ cũng chỉ hơn 20 độ, Tiểu Ngư Nhi mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, thoạt nhìn vô cùng thanh nhã, nhưng trên vòng eo tinh tế lại thắt một dải ruy băng, buộc thành kiểu nơ con bướm, như vậy lại mang theo chút hương vị nghịch ngợm.
Nếu là trước khi làm mẹ, có lẽ Tiểu Ngư Nhi sẽ còn phối hợp với một đôi giày da nhỏ màu trắng, trong cái nghịch ngợm còn mang theo một chút trẻ trung;
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là trước khi bùng nổ Tu La tràng, gặp được Trần Hán Thăng sau một thời gian dài xa cách, Bé Tiểu Ngư Nhi chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy đến, lập tức nhào vào lồng ngực của bạn trai, ngại ngùng thân mật nói những lời ngọt ngào nhớ nhung.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Tiêu Dung Ngư của bây giờ không đi đôi giày da nhỏ sáng bóng, cô chỉ đi một đôi giày đế bằng màu trắng, như thế có thể ôm đứa bé chắc chắn hơn nữa;
Đương nhiên cô cũng không bổ nhào đến đây, chỉ bình tĩnh đừng trước lối ra, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.
Gió ở sân bay từng đợt lướt qua, mái tóc dài buông xoã của Tiêu Dung Ngư thường xuyên bị hất tung, vài sợi còn sinh vào trên mặt Trần Tử Bội ở trong lồng ngực, cô bé giơ cánh tay nhỏ nhắn bụ bẫm lên nắm lấy mái tóc đen mềm mượt của “mẹ”.
Em gái là một người có tính cách dịu dàng, chị gái thỉnh thoảng còn kéo lấy đuôi tóc của Thẩm Ấu Sở, nhưng em gái chỉ nhẹ nhàng quấn quanh trên đầu ngón tay, nhưng dáng vẻ cô bé bĩu môi chăm chú nhìn, thực sự là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Ấu Sở.
“Chị dâu!”
Trần Lam đã gấp gáp không thể chờ được nữa, gọi.
Đối mặt với Trần Lam, Tiêu Dung Ngư mới nhếch môi mỉm cười, má lúm đồng tiền quen thuộc lại xuất hiện hai bên khoé miệng một lần nữa.
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, Tiểu Ngư Nhi đến đây không phải để đón mình, cô ấy chỉ có hẹn trước với Trần Lam mà thôi.
Lần này đến đón người, ngoại trừ Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội ra, còn có một người nữa là Chu Thái Văn.
Đối với thư ký riêng bên cạnh mình, trong lòng Trần Hán Thăng vẫn rất yên tâm, nhân lúc Trần Lam đang ôm Tiêu Dung Ngư, hắn đi đến hỏi: “Thế nào rồi?”
Câu nói này không có chủ ngữ, vị ngữ, bổ ngữ, thoạt nhìn có vẻ không đầu không đuôi, nhưng bạn học Chu Thái Văn nhạy bén biết ông chủ lớn đang muốn hỏi gì, nhỏ giọng trả lời: “Tất cả đều rất tốt, dì Lương đang nấu cơm ở nhà, sức khoẻ của giáo sư Tôn cũng không tồi, khoảng thời gian này tâm trạng của giám đốc Tiêu cũng không tồi, chỉ là…”
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng nhíu mày.
“Nhưng đứa nhỏ vẫn chưa biết gọi người.”
Seven bất đắc dĩ nói: “Chín tháng rồi nhưng vẫn chưa biết mở miệng nói chuyện, dì Lương thường xuyên ôm Trần Tử Bội ngồi trong sân, dạy đi dạy lại cho cô bé.”
“Không cần phải sốt ruột.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, không sao cả nói: “Cô con gái này của tôi sở hữu nét đẹp nội tâm, đến cả chuyện lật người cô bé cũng muộn hơn so với chị gái một tháng, vui vẻ thì gọi, không vui vẻ thì tuỳ con bé, con bé thích là được.”
Chu Thái Văn lặng lẽ gật đầu, chủ tịch Trần thực sự rất kiên nhẫn với cô con gái ruột của mình.
“Ôi trời, A Lam, em không thể hôn con bé như vậy được.”
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng oán trách của Tiêu Dung Ngư, hoá ra cô nhóc ngu ngốc Trần Lam này vừa mới xông đến đã điên cuồng hôn hít khiến khuôn mặt bóng loáng của Bé Tiểu Ngốc Nghếch đều là nước miếng.
Nhưng đứa nhỏ đã quên mất người cô này, cho nên phản kháng vô cùng rõ ràng, không chỉ cánh tay nhỏ nhắn bất lực đẩy ra ngoài, mà đôi mắt đào hoa nhỏ còn lấp lánh ánh nước, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Bình thường Bé Tiểu Ngốc Nghếch vô cùng ngoan ngoãn, rất ít khi khóc lóc ầm ĩ, Tiêu Dung Ngư đau lòng đuổi Trần Lam đi, bản thân ôm Bé Tiểu Ngốc Nghếch vào trong lòng ngực nhẹ nhàng dỗ dành.
Trần Hán Thăng cũng đi về phía cô con gái nhỏ, lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Lam, tiện tay búng vào trán cô ấy một cái: “Em đừng bắt nạt Trần Tử Bội!”
“Em đâu có.”
Trần Lam ôm đầu, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy có trưởng bối nào ở đây nên quyết định ghi nhớ chuyện này trước, sau khi gặp được bác gái sẽ cáo trạng tiếp.
Nhưng đối mặc với Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư lúc nãy vẫn còn tươi cười ngay lập tức trở nên lạnh lùng, không buồn không vui, giống như người đang đứng trước mặt mình chỉ là một người xa lạ.
Chu Thái Văn hơi xoay người sang chỗ khác, những lúc ông chủ lớn bị xấu hổ như thế này, thân làm cấp dưới, mình vẫn nên giả vờ như không nhìn thấy đúng không?
Nhưng Trần Lam lại không cần phải kiêng dè, đối mặt với cảnh tượng quẫn bách thế này, trong lúc nhất thời, cô ấy lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Tuy nhiên, Trần Hán Thăng chính là Trần Hán Thăng, hắn hoàn toàn có thể tự mình phá vỡ cục diện, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Chuyện là… Tại sao khoảng thời gian này em lại không buộc tóc đuôi ngựa?”
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư quả nhiên đã ngẩng đầu lên, từ vẻ mặt của cô có thể nhìn ra được cô cũng hơi giật mình.
Bởi vì nếu là bình thường, có lẽ Trần Hán Thăng sẽ lựa chọn không nói lời nào, trực tiếp ôm con gái của mình qua đó, như vậy Tiêu Dung Ngư sẽ không ngăn cản, dù sao đây cũng là cha ruột của đứa nhỏ;
Cũng có thể sẽ nói mấy câu không có ý nghĩa như “Đã lâu không gặp” hoặc “Cảm ơn em vì đã chăm sóc con gái này nọ”, Tiêu Dung Ngư tiếp tục không quan tâm đến hắn là được.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng, Trần Hán Thăng không dựa theo sắp xếp thông thường, thế mà lại mở đầu bằng chủ đề “buộc tóc đuôi ngựa” này, cảm giác này giống như hai người vẫn đang yêu nhau vậy.
“Anh cảm thấy buộc tóc đuôi ngựa búi cao rất thích hợp với khí chất của em.”
Trần Hán Thăng thật lòng nói.
“Phải chăm sóc con cái, không tiện lắm.”
Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút rồi tạm thời tìm một lý do nào đó để trả lời.
“Ồ…”
Trần Hán Thăng bừng tỉnh hiểu ra, lúc này mới ôm Trần Tử Bội vào trong lồng ngực mình, tự lẩm bẩm nói: “Nhìn xem mẹ vì con mà đã từ bỏ rất nhiều thứ.”
Tiêu Dung Ngư giả vờ như không nghe thấy, cô vốn định không nói với Trần Hán Thăng dù chỉ một câu, nhưng người đàn ông này luôn có cách để đến gần, bản thân cô lúc nào cũng bị ép phải đáp lại.
Trần Hán Thăng nhận được của hời, hắn cũng lập tức thu lại khi mới chuyển biến tốt, ôm con gái đi về phía bãi đậu xe, trong miệng còn thân mật nói: “Bảo bối, nhớ cha không?”
Có lẽ đây chính là mối quan hệ huyết thống chăng, Trần Hán Thăng đã từng xa cách hai chị em gái một khoảng thời gian, nhưng các cô bé đều không quên đây chính là “cha” của mình.
Trần Tử Bội nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng một lúc, cuối cùng cũng nhận ra, ngoan ngoãn gác cái đầu nhỏ nhắn ở trên vai Trần Hán Thăng, còn dùng cái vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ cha mình để làm tăng cảm giác an toàn.
Ngửi thấy mùi sữa trên người con gái, trong lòng Trần Hán Thăng trào dâng một cảm giác thoả mãn, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể hình dung được.
…
Sau khi ngồi trên xe trở về biệt thự, Trần Hán Thăng cũng gặp được mẹ ruột của mình.
Lương Mỹ Quyên đã một tháng rồi không gặp được con trai, nói không nhớ chính là giả, nhưng chưa đầy vài phút sau, bà lại bắt đầu “chê bai”.
“Trần Hán Thăng, con đừng ôm đứa nhỏ như vậy chứ, Trần Tử Bội mới chín tháng, con ôm chặt thế con bé sẽ khó chịu lắm đấy.”
“Tránh xa bộ râu của con ra, làn da đứa nhỏ mềm mại như vậy, cẩn thận chọc vào con bé.”
“Còn nữa, sao con lại không mang theo quần áo đến đây, lần nào đến cũng thiếu cái gì mua cái đó, con nhiều tiền lắm đúng không?”
“Trần Lam, con cũng đừng cười, hành lý của con đâu rồi, con cái tốt không học anh trai con, thói hư tật xấu lại học một đống.”
…
Lương thái hậu theo thói quen lảm nhảm dong dài, Trần Hán Thăng cũng chỉ cười hì hì không phản bác, trên thế giới cũng chỉ có một người như vậy, bà ấy có thể tuỳ tiện dong dài và chỉ trích “Trần Qủa Xác” tiếng tăm lừng lẫy.
“Giáo sư Tôn.”
Trần Hán Thăng lại chào hỏi giáo sư Tôn Bích Dư một tiếng.
“Ừ.”
Giáo sư Tôn với mái tóc hoa râm gật đầu, thoạt nhìn giống như cũng không muốn quan tâm đến Trần Hán Thăng.
Thực ra, sau khi Tu La tràng bùng nổ, giáo sư Tôn cũng ngấm ngầm giúp đỡ Trần Hán Thăng rất nhiều ở sau lưng, nhưng bà cụ này khá kiêu ngạo, bà ấy sẽ không bao giờ để Trần Hán Thăng biết, bà chỉ đang làm những gì mà bà cho là đúng.
Người giúp việc dì Lâm cũng đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, dưới sự bày mưu tính kế chăm sóc, thu nhập của con gái dì Lâm ở điện tử Qủa Xác còn cao hơn rất nhiều so với khi ở Chuyển phát nhanh Thâm Thông, lúc hai mẹ con gọi điện thoại nói chuyện với nhau, con gái lúc nào cũng dặn dò mẹ mình: Chủ tịch Trần có rất nhiều tiền, chủ tịch Trần cũng rất có quan hệ, Qủa Xác càng có thể lực hơn nhiều so với bề ngoài…
Dần dà, ngay cả dì Lâm đã phục vụ ở trong nhà Trần Hán Thăng hơn một năm trời cũng có cảm giác hơi câu nệ.
Trong bữa ăn trưa, lúc đầu, bầu không khí có hơi lạnh lùng, bởi vì ở đây tương đối ít người, Tiêu Dung Ngư và giáo sư Tôn Bích Dư lại không quan tâm đến Trần Hán Thăng, cho nên chỉ có hai mẹ con Lương Mỹ Quyên và Trần Hán Thăng tâm sự việc nhà.
Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách, cuối cùng, vẫn là thư ký riêng nhạy bén ở bên cạnh- Chu Thái Văn mở miệng thêm chủ đề: “Ông chủ, tôi thấy khoảng thời gian này trong nhóm chát làm việc QQ của chúng ta không ngừng thảo luận “Happy Camp”, chúng ta đang có vụ hợp tác gì sao?”
“Đúng là có chuyện như vậy.”
Trần Hán Thăng thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Để phối hợp với việc tuyên truyền “Sứ Thanh Hoa” và Qủa Xác 3, Lão Thôi đã bỏ tiền ra mua một tập “Happy Camp”, đồng thời lựa chọn ra mấy nam thanh nữ tú có bằng cấp cao ở trong nhà máy tham gia vào chương trình.”
“Cái gì?”
Trần Lam đang vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại di động, nghe vậy lập tức ảo não nói: “Anh, sao anh không nói sớm cho em biết, em cũng muốn đến hậu trường “Happy Camp”.”
Năm 2007, các chương trình tạp kỹ trong nước vẫn còn khá đơn điệu, hơn nửa số lượng cũng tương đối ít ỏi.
“Lucky 52” và “Tinh Quang Đại Đạo” lúc nào cũng mời một số diễn viên tướng thanh lên sân khấu, Trần Hán Thăng cũng không biết nguyên nhân, có lẽ bởi vì CCTV chăng? Nhất định phải theo kịp phong cách;
Khi ông nội Triệu Trung Tường và Nghê Bình rút lui, “Tạp kỹ Chính Đại” cũng không còn sức nóng như trước nữa;
Hình thức phỏng vấn các minh tinh nổi tiếng trong “Khoảng cách vô cùng yên tĩnh” đó thực chất cũng không tồi, nhưng nó cũng không phải là một chương trình tạp kỹ đứng đắn.
Cho nên, “Happy Camp” có vẽ đáng quý, bản thân nó đang là chương trình tạp kỹ nổi tiếng nhất hiện nay, hơn nữa không có gì sánh nổi, gần như không có người trẻ tuổi nào không yêu thích, nếu không Thôi Chí Phong cũng sẽ không tiên tiền vào chương trình.
Cho nên mới nói, giới giải trí thực sự là một điều tốt đẹp, những lúc trà dư tửu hậu có thể trò chuyện về nó, trên bàn ăn ngay lập tức trở nên náo nhiệt, Trần Hán Thăng cũng vui vẻ khoe khoang: “Điện tử Qủa Xác tham gia vào “Happy Camp” là cho chương trình đó mặt mũi, nhưng Hà Quỳnh cũng không tồi, nhưng giữa hai người dẫn chương trình không có cảm giác tồn tại gì cả, hình như cô ấy tên là Ngô Hân?”
“Không đúng không đúng.”
Trần Lam phản bác lại anh trai: “Em cảm thấy Đỗ Hải Đào mới là người không có cảm giác tồn tại nhất.”
“Cái gì? Đỗ Hải Đào là ai?”
Trần Hán Thăng ngẩn người hỏi.
…
Bữa trưa vốn dĩ có chút xấu hổ này cứ thế kết thúc trong đủ loại tin đồ về các ngôi sao, Trần Hán Thăng cũng dần dần dung nhập vào bầu không khí.
Không còn cách nào khác, bởi vì những chuyện xấu mà hắn đã làm ra, cho dù là Tiêu Dung Ngư bên này hay Thẩm Ấu Sở bên kia, lúc mới bắt đầu cũng sẽ có cảm giác mâu thuẫn.
Chiều hôm đó, Tiêu Dung Ngư dự định sẽ đưa Trần Lam đi dạo quanh một vòng nội thành, mua chút quần áo cho cô nhóc.
Không thể không nói, cô nhóc Trần Lam này thực sự rất có bản lĩnh, cô bé không chỉ nhận được tình yêu thương của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, mà thậm chí còn nhận được thiện cảm của La Tuyền.
Những điều này tuyệt đối không dễ dàng, tính cách của tiểu sư muội tương đối ngang ngược.
Thương Nghiên Nghiên càng không cần phải nói, cô ấy đối xử với Trần Lam giống như một người bạn; Mặc dù bình thường cô bạn thân Trịnh không tiếp xúc nhiều với Trần Lam, nhưng lúc cô đi công tác, thường không quên mua cho Trần Lam một số món quà đắt tiền.
Trong số những người chị dâu “đạp gió rẽ sóng” này, người thường xuyên nhắc nhở và dặn dò Trần Lam nghiêm túc học tập cũng chỉ có Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Một là vì mỗi người có một tính cách khác nhau, ví dụ như La Tuyền, cô căn bản sẽ không quan tâm đến những chuyện này. Tiếp nữa là vị trí không giống nhau, đối với Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở mà nói, Trần Lam chính là cô em chồng, bản thân mình có trách nhiệm phải quan tâm chăm sóc.
Trần Lam cũng hiểu rất rõ điều này, cho nên lúc nào cũng đi theo phía sau Tiêu Dung Ngư một “chị dâu dài” hai “chị dâu ngắn”, ngay cả khi Tiêu Dung Ngư dỗ dành Trần Tử Bội nghỉ trưa, cô ấy cũng muốn ăn vạ ở trong phòng ngủ.
Bé Tiểu Ngốc Nghếch vừa mới ăn đồ ăn dặm xong, lại được mọi người trêu chọc một lúc, bây giờ đang nằm trong lồng ngực của “mẹ”, hơi thở đều đặn, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt, trên mu bàn tay bởi vì nở sữa nên có bốn ngấn thịt vô cùng rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Trần Lam vui vẻ ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nghịch ngợm trêu chọc khuôn mặt mũm mĩm của cô cháu gái, Tiêu Dung Ngư vỗ vào bàn tay tác oai tác quái của Trần Lam: “Em còn muốn đi mua đồ nữa không hả? Sau khi đánh thức con bé, chị không có thời gian đưa em đi ra ngoài nữa đâu.”
“Vậy em không làm ồn nữa.”
Trần Lam thè lưỡi, thầm nghĩ tình cảm của chị dâu Tiểu Ngư Nhi đối với Trần Tử Bội có lẽ cũng giống như tình cảm của chị dâu Thẩm Ấu Sở đối với Trần Tử Khâm.
Tu La tràng, thực sự đã bị anh trai mình từ từ mài phẳng.
Bên ngoài, ánh mặt trời hơi chói chang, nhưng nhiệt độ trong phòng ngủ đủ thoải mái, Trần Tử Bội phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, “mẹ” và cô đều đang chăm chú nhìn cô bé.
“A Lam.”
Đột nhiên, Tiêu Dung Ngư nhẹ giọng hỏi: “Lúc Trần Tử Khâm ngủ cũng có dáng vẻ như bây giờ đúng không?”
“Hả?”
Trần Lam giật mình: “Chẳng phải ngày nào chị cũng gọi video với Trần Tử Khâm sao?”
Còn chưa nói hết câu, Trần Lam đột nhiên phản ứng lại, lúc gọi video, Trần Tử Khâm đều đang trong trạng thái tỉnh ngủ, trên thực tế, đã lâu lắm rồi chị dâu Tiểu Ngư Nhi không dỗ dành Trần Tử Khâm đi ngủ.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Lam lúc nãy còn khen ngợi anh trai mình cũng cảm thấy không đành lòng, dù sao đó mới là mẹ con ruột thịt.
“Lúc Trần Tử Khâm ngủ, con bé không ngoan ngoãn giống như Trần Tử Bội đâu, con bé thường xuyên lăn qua lăn lại trên giường, chị dâu Ấu Sở…. chị dâu Ấu Sở thường xuyên phải thức dậy lúc nửa đêm để xác nhận vị trí của Trần Tử Khâm…”
Trần Lam cố gắng hết sức miêu tả lại cảnh tượng đó, lấp đầy không gian tưởng tượng của Tiêu Dung Ngư.
Lúc nhắc đến Thẩm Ấu Sở, cô ấy có hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi “chị dâu Ấu Sở”.
“Tử Khâm thực sự rất thích lộn xộn.”
Tiêu Dung Ngư hoàn toàn không để ý đến cách xưng hô này, đôi mắt tràn ngập hồi ức: “Lúc trước khi chị còn ở bên cạnh, con bé cũng không dễ chăm sóc, đúng là vất vả cho Thẩm Ấu Sở rồi.”
“Chị cũng vất vả rồi, chị dâu Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Lam cũng có đầu óc thông minh như anh trai mình, nghe thấy giọng điệu lúc nói chuyện của Tiêu Dung Ngư, sau đó phân tích trạng thái cảm xúc của chị dâu hiện giờ, cô ấy nhân tiện nịnh nọt: “Thực ra cả hai chị đều đã vất vả rồi, hai chị em đều rất đáng yêu, em đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi hai đứa nhỏ lớn lên, em muốn đưa cả hai đi khắp thế giới để ăn và ăn!”
Trần Lam phấn khích nói, Tiêu Dung Ngư cũng cong khoé miệng lên, chờ đến khi Trần Tử Bội hoàn toàn ngủ say, Tiêu Dung Ngư cẩn thận đặt đứa nhỏ ở trên giường, sau đó đứng dậy thay quần áo.
Trong phòng ngủ, một người là trẻ con, một người là cô em chồng, Tiêu Dung Ngư cũng không kiêng dè, hơn nữa cô cũng chỉ thay váy thành một bộ đồ thể thao.
“Chị dâu…”
Trần Lam nhìn vào tấm lưng bóng loáng trần truồng của Tiểu Ngư Nhi khi thay quần áo, vừa hâm mộ vừa tự hào nói: “Dáng người của chị thật đẹp, trong số những người em đã gặp ngoài đời, dáng người của chị cân xứng nhất.”
“Thật sao?”
Tiêu Dung Ngư có chút buồn cười, liếc mắt nhìn Trần Lam một cái: “Khoảng thời gian này em luôn ngủ với Thẩm Ấu Sở, có phải cũng đã khen người khác như thế này rồi không?”
“Khen thì đã khen rồi.”
Trần Lam bị vạch trần nhưng cũng không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói: “Nhưng em chưa từng khen dáng người chị dâu Ấu Sở cân đối nhất, em chỉ khen chị ấy ngực lớn mà thôi.”
“Ha ha…”
Tiểu Ngư Nhi vốn dĩ đã hoạt bát, cũng bị những lời này chọc cười, Trần Lam rèn sắt khi còn nóng, nói: “Chị dâu, đêm nay em cũng muốn ngủ cùng với chị.”
“Được thôi, nhưng em không thể ngủ ngáy, nếu không sẽ làm ồn đến đứa nhỏ.”
Sau khi thay quần áo xong, Tiêu Dung Ngư vỗ vào đầu Trần Lam nói: “Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh, tốt nhất là kịp trở về trước khi Trần Tử Bội tỉnh ngủ.”
“Nếu không con bé sẽ ầm ĩ đòi chị sao?”
Trần Lam hỏi.
“Trần Tử Bội về cơ bản sẽ không khóc không ầm ĩ, chị muốn trở về trước, đó là vì…”
Tiêu Dung Ngư cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tử Bội: “Đó là vì chị sẽ nhớ con bé.”
“Ồ.”
Trần Lam ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trước khi đi ra ngoài, cô cầm lấy dây chun trên giá sách, nói: “Chị dâu, chị không cột tóc sao?”
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại, đánh giá cô em chồng thông minh này: “Muốn chị buộc lên sao?”
“Em đề nghị nên buộc lên.”
Trần Lam vô cùng chắc chắn nói: “Chị dâu, em cũng cảm thấy chị thích hợp với kiểu tóc đuôi ngựa cao nhất.”
“Ừ… Để sau này có cơ hội đi.”
Tiêu Dung Ngư mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
“Vâng ạ.”
Trần Lam bĩu môi, tiếc nuối đặt dây thun xuống.
…
Sau khi Tiêu Dung Ngư đi ra ngoài, đầu tiên cô đi vào trong phòng Lương Mỹ Quyên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến thư viện gần đây để tìm kiếm thông tin, lúc đó không tiện mang theo đứa nhỏ nên phải nói cho Lương thái hậu một tiếng, tóm lại nhất định phải đảm bảo bên cạnh đứa nhỏ luôn có người lớn.
Đúng lúc Trần Hán Thăng cũng đang ở đây, hai mẹ con đang nói chuyện phiếm, dù sao lúc trước Lương thái hậu cũng rất ít khi ra ngoài tỉnh, chứ đừng nói là xuất ngoại, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà rời khỏi Lão Trần lâu như vậy.
Sau khi Tiêu Dung Ngư giải thích lý do, Trần Hán Thăng ngạc nhiên nói: “Em muốn đi ra ngoài sao? Anh đang định tìm em bàn chút chuyện.”
Tiêu Dung Ngư không nói gì, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Trần Hán Thăng giống như đang dò hỏi.
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, mẹ ruột Lương Mỹ Quyên hiểu ý đứng dậy: “Mẹ đi xem đứa nhỏ.”
Sau khi Lương thái hậu rời đi, Trần Hán Thăng mới nói: “Chuyện là… Quán trà sữa bị thua kiện trong phiên toà sơ thẩm, em biết rồi đúng không?”
“Ừ.”
Sắc mặt của Tiêu Dung Ngư không có gì thay đổi, dường như cô đã biết, nhưng cũng giống như không biết.
“Có lẽ phiên toà thứ hai cũng là phiên toà cuối cùng.”
Trần Hán Thăng cân nhắc nói: “Biên Thi Thi đã đồng ý công ty luật Dung Thăng sẽ làm đại diện pháp lý trong phiên toà tiếp theo.”
Thực ra sở dĩ Biên Thi Thi đồng ý cũng là vì Trần Hán Thăng lừa gạt cô ấy nhận lấy, nhưng lúc này ở trong miệng hắn, lại biến thành đó là hành vi bạn học Biên Thi Thi chủ động.
“Nếu Thi Thi đã đồng ý, vậy thì cô ấy sẽ sắp xếp.”
Câu trả lời của Tiêu Dung Ngư liền mạch không hề ấp úng, sau khi nói xong, cô định ra ngoài.
“Ý của anh là…”
Nếu đã nhắc đến chuyện này, mặc dù có hơi nóng vội, nhưng cũng không thể bỏ dỡ giữa chừng, Trần Hán Thăng dứt khoát nói: “Trong phiên toà thứ hai của vụ kiện quán trà sữa, hay là em đích thân phụ trách đi.”
“Tại sao chứ?”
Tiểu Ngư Nhi bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Tại vì…”
Câu hỏi này thực sự đã làm khó Trần Hán Thăng, đúng vậy, tại sao Bé Tiểu Ngư Nhi lại phải đích thân chịu trách nhiệm vụ án của Thẩm Ấu Sở?
Bởi vì Thẩm Ấu Sở đang nuôi dưỡng và chăm sóc con gái của cô?
Hoặc là vì bây giờ hai người đã buông bỏ toàn bộ ân oán?
Cũng không thể nói sự thật với Bé Tiểu Ngư Nhi rằng nếu em giúp quán trà sữa giành chiến thắng trong vụ kiện này thì có nghĩa mâu thuẫn giữa em và Thẩm Ấu Sở đã hoàn toàn được hoá giải, Trần Hán Thăng anh sau này có thể kê cao gối mà ngủ.
Ngay khi Trần Hán Thăng đang ngẩn người thì Tiêu Dung Ngư đã lặng lẽ rời đi, cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng ngủ phát ra một tiếng thở dài nhẹ.
…
Tiêu Dung Ngư và Trần Lam ra ngoài vào lúc hai giờ chiều, quả nhiên giống như những gì đã nói trước đó, bọn họ di chuyển rất nhanh, lái xe, đi dạo phố cộng thêm quá trình di chuyển qua lại, chưa đến bốn giờ đã về đến nhà.
Đây là lần đầu tiên Trần Lam đi dạo mua sắm trong trung tâm thương mại ở nước ngoài, mua nhiều quần áo như vậy, cô cảm thấy thoả mãn nên kéo lấy chị dâu Tiểu Ngư Nhi làm nũng.
Đáng tiếc toàn bộ sự chú ý của Tiêu Dung Ngư đều đặt ở trên người Trần Tử Bội, nhưng sau khi trở về, trên giường trong phòng ngủ lại trống rỗng.
Mặc dù trong nhà nhiều người như vậy, đứa nhỏ không thể nào xảy ra chuyện, nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, giáo sư Tôn Bích Dư đeo kính viễn thị bước ra từ trong phòng đọc sách, nói: “Sau khi Trần Tử Bội tỉnh dậy, vốn dĩ đang yên tĩnh phun bong bóng, kết quả Trần Hán Thăng cứ khăng khăng muốn tắm rửa giúp con bé, Lương Mỹ Quyên cũng không thể khuyên nhủ được.”
“Vậy sao?”
Tiếng nước “ào ào” trong phòng tắm cũng truyền tới, lúc này Tiêu Dung Ngư mới thả lỏng tinh thần.
“Anh trai em ở Kiến Nghiệp cũng làm như vậy!”
Trần Lam oán trách: “Chỉ cần anh ấy có thời gian thì nhất định phải tắm rửa cho Trần Tử Khâm, có lẽ là nhéo vào cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé rất thú vị chăng?”
“Hừ!”
Tiêu Dung Ngư vẫn hiểu rất rõ hai anh em nhà này, hừ một tiếng hỏi: “Em hiểu rõ như vậy, có phải ngày thường cũng học theo nhéo con bé không?”
“He he…”
Trần Lam làm mặt quỷ: “Ai bảo đứa nhỏ đáng yêu như vậy chứ, cánh tay nhỏ nhắn từng ngấn từng ngấn giống như lốp xe Michelin vậy.”
“Biết ngay mà.”
Tiêu Dung Ngư cũng học theo Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng búng vào trán Trần Lam một cái, đây có thể coi là “hình phạt” vì cô bé đã xoa bóp Bé Tiểu Ngư Nhi.
…
Thực ra Trần Hán Thăng giúp đỡ con cái tắm rửa chắc chắn không cần phải lo lắng, bởi vì hắn là cha ruột, hơn nữa còn là một người cưng chiều con gái vô tội vạ.
Nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn muốn đích thân xem một chút, cũng may nơi này còn có một “người công cụ” Trần Lam, cho nên ra hiệu cho cô ấy đi đến nhà vệ sinh, còn mình đi theo phía sau.
Trần Lam lập tức đồng ý, đối mặt với trái phải rõ ràng, có lẽ cô ấy sẽ lựa chọn anh trai, nhưng đối với những “chuyện nhỏ nhặt”, cô ấy có thể bị thu mua bất cứ lúc nào.
“Lạch cạch…”
Trần Lam tuỳ tiện đẩy cánh cửa nhà vệ sinh ra, một làn hơi nóng lập tức điên cuồng phả vào mặt cô ấy, đó là do đã bật điều hoà phòng tắm.
Mặc dù đang là tháng bảy, nhưng Trần Hán Thăng thà để mình bị xông hơi đến mồ hôi đầm đìa, cũng không dám để con gái bị cảm lạnh, Bé Tiểu Ngốc Nghếch nằm trên bồn tắm cả người mũm mĩm, Trần Hán Thăng một tay đỡ lấy sau gáy cô bé, một tay múc nước dội lên đỉnh đầu cô bé.
Bây giờ Trần Tử Bội đã không còn uống nước tắm nữa, bốn tháng trước, mỗi lần giúp cô bé tắm rửa, cô bé cũng phải uống một bụng nước, ngay cả Trần Hán Thăng cũng lo lắng cho cô bé này muốn chết.
Nhìn thấy động tác Trần Hán Thăng mềm nhẹ dịu dàng, ánh mắt cưng chiều như vậy, Trần Lam cũng la oai oái yêu cầu: “Anh, lát nữa anh cũng gội đầu giúp em với, được không?”
“Không được.”
Trần Hán Thăng không chút khách khí từ chối: “Ngoại trừ người anh sinh ra và người sinh ra anh…”
Nói tới đây, Trần Hán Thăng lại đưa mắt liếc nhìn Tiêu Dung Ngư một cái, bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên còn có người anh yêu nữa, còn những người khác anh sẽ không hầu hạ ai cả.”
Tiểu Ngư Nhi vờ như không nghe thấy, chỉ là cúi người tắm rửa giúp Trần Tử Bội, Bé Tiểu Ngốc Nghếch nhìn thấy “mẹ”, cũng vui vẻ hươ cánh tay nhỏ nhắn.
“Anh, vậy anh không yêu em sao?”
Trần Lam vẫn còn dây dưa ở bên cạnh: “Lúc nãy em đã nói với chị dâu Tiểu Ngư Nhi, thỉnh thoảng em cảm thấy ngoại trừ người trong nhà ra, chẳng ai yêu em cả.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng: “A Lam, sao em sẽ cảm thấy bọn anh đều yêu em chứ?”
“Trần Hán Thăng, anh khinh người quá đáng!”
Trần Lam duỗi tay ra bóp cổ Trần Hán Thăng, thực ra hai anh em thường xuyên trêu đùa như vậy, nhưng Bé Tiểu Ngốc Nghếch cái gì cũng không biết, cô bé ngơ ngác nhìn cha và cô, sau đó lại quay sang nhìn “mẹ”.
Tiêu Dung Ngư đột nhiên phát hiện ra, cô con gái lúc nào cũng bị cho rằng có chút ngây ngô này, trong ánh mắt ngoại trừ sự tò mò thường thấy ra, thế mà còn có thêm một tia “lo lắng”, giống như lo lắng “cha sẽ bị cô bóp chết” vậy.
“Thực sự đã trưởng thành rồi.”
Tiêu Dung Ngư có chút cảm khái, Trần Tử Bội đã chín tháng tuổi, bình thường mà nói, cô bé phải nên có tất cả những cảm xúc mình nên có, giống như tức giận, sợ hãi, vui vẻ…
Nói như vậy, thực ra Bé Tiểu Ngốc Nghếch cũng không khờ, chỉ là cô bé quá lười biếng không thích diễn đạt mà thôi.
Ngoài ra, cũng nên gọi “mẹ” rồi đúng không?
Một tháng trước, chị gái Trần Tử Khâm đã biết gọi “mẹ” rồi, bây giờ mỗi khi gọi điện video, cô còn có thể nghe con bé ngọt ngào gọi Thẩm Ấu Sở.
Tiêu Dung Ngư vừa vui vẻ vừa chua xót, không chờ chỉ trong chớp mắt, Trần Tử Bội cũng sắp mở miệng.
“Làm thế nào mới gọi đây.”
Tiêu Dung Ngư vừa mong chờ vừa có chút căng thẳng.
Lúc Trần Tử Khâm xuống lầu chơi đùa, trong lúc vô tình đã gọi “mẹ”, không biết trong tình huống nào, Trần Tử Bội mới có thể gọi một tiếng kia đây.
…
Sau khi tắm rửa cho con gái xong, Trần Hán Thăng lại tìm một chiếc khăn tắm bọc người cô bé lại, sau đó kiên nhẫn lau khô người, mặc quần áo, bôi tinh dầu dành cho trẻ con, Trần Tử Bội cũng ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, để mặc cha xoa bóp cho mình.
Nhưng Trần Hán Thăng cũng rảnh rỗi, chải mái tóc con gái ruột thịt thành kiểu vuốt ngược ra phía sau, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nếu muốn sống tốt thì phải chải ngược tóc về phía sau, Hứa Văn Cường trong “Bến Thượng Hải” cũng có kiểu tóc như thế này.”
“Không đúng không đúng.”
Trần Lam càng rảnh rỗi hơn lập tức nói: “Đó là kiểu tóc của thế kỷ trước rồi, bây giờ đang thịnh hành kiểu cắt ngắn hai bên, ở giữa để dài.”
Trần Lam nói xong, còn ầm ĩ muốn cắt tóc cho cháu gái, Tiêu Dung Ngư làm sao có thể để mặc cho bọn họ tuỳ tiện quậy phá, lập tức xoay người đi mời Lương thái hậu- Khắc tinh của tội ác đến đây.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng bịch bịch của gối đầu đánh vào người, còn có tiếng xin tha của Trần Lam và Trần Hán Thăng, đồng thời còn có tiếng trẻ con ê ê a a của Bé Tiểu Ngốc Nghếch.
Tiêu Dung Ngư đứng bên ngoài phòng ngủ, ở một nơi mà Trần Hán Thăng không thể nhìn thấy, trên khuôn mặt trái xoan nở một nụ cười.
Người đàn ông vừa mới đến đây nửa ngày, căn biệt thự này càng ngày càng có cảm giác gia đình.
Những cơn gió thổi qua trên hành lang, hất tung mái tóc dài của Tiêu Dung Ngư.
…
Thói quen sinh hoạt vào buổi tối vô cùng đơn giản, ăn cơm, quét tước vệ sinh, rửa mặt, chỉ là ngoài mặt, Tiêu Dung Ngư vẫn không quan tâm đến Trần Hán Thăng.
Khoảng chín giờ tối, Tiêu Dung Ngư mở máy tính ra chuẩn bị gọi video với Thẩm Ấu Sở, nhưng Trần Tử Bội cũng không cùng nằm trên một chiếc giường giống như ngày thường.
Cũng không ở trong tay bà nội, trong lòng Tiêu Dung Ngư nhảy dựng lên, có lẽ những người làm mẹ đều như vậy, nơi khoé mắt chắc chắn sẽ phải nhìn thấy con cái bất cứ lúc nào.
Chờ đến khi Tiêu Dung Ngư tìm được Trần Tử Bội thì phát hiện cô bé đang được Trần Hán Thăng ôm ngồi trong sân, hai cha con vừa hóng mát vừa “trò chuyện”.
Bé Tiểu Ngư Nhi chưa biết nói, chủ yếu là Trần Hán Thăng đang tự lẩm bẩm một mình, Tiêu Dung Ngư không nói gì, trong sân cũng không có những người khác, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.
Ánh trăng giống như những hạt cát mịn lặng lẽ trải dài trên những bụi cây tươi tốt, phản chiếu thành những lốm đốm loang lổ, lá cây lay động theo gió, những vì sao lấp lánh rực rỡ, hoà quyện thành một giai điệu hài hoà của ánh sáng và âm thanh giữa những tiếng ếch nhái kêu.
“Bảo bối.”
Trần Hán Thăng chỉ vào chiếc đĩa bạc trên bầu trời: “Đó là mặt trăng, tiếng anh gọi là gì nhỉ? Moon, đúng rồi! Moon, con đọc theo cha một lần nào.”
“A!”
Trần Tử Bội ngẩng đầu lên, cái miệng nửa đóng nửa mở khẽ mấp máy, giống như muốn đọc “moon” theo cha, chỉ là không thể phát ra thành tiếng.
“Ánh trăng rất đẹp, giống như mẹ Tiểu Ngư Nhi của con vậy.”
Trần Hán Thăng cảm khái nói.
Tiêu Dung Ngư không nói gì, Tiểu Trần quá giảo hoạt, một số câu có thể là hắn đang cố ý nói cho mình nghe.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Hán Thăng đã khiến Tiêu Dung Ngư đánh mất suy nghĩ này.
“Con gái à.”
Trần Hán Thăng đong đưa con gái nhỏ trong lồng ngực, dịu dàng nói: “Thực ra, con còn có một chị gái nữa, con bé là con gái ruột của mẹ Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Tử Bội không trả lời, bởi vì cô bé hoàn toàn không thể nghe hiểu.
Tiêu Dung Ngư cũng không đáp lại, bởi vì cô muốn nghe xem Trần Hán Thăng giới thiệu với đứa nhỏ như thế nào.
“Các con đều là đầu quả tim của cha.”
Trong giọng nói của Trần Hán Thăng mang theo một tia hy vọng, còn có một cảm giác hạnh phúc: “Cha hy vọng con và chị gái mình có thể ở chung hoà thuận với nhau, làm em gái cũng rất hạnh phúc, bởi vì nhiều hơn một chị gái so với chị gái mình, làm chị gái cũng rất hạnh phúc, vì có thêm cô em gái so với em gái mình…”
Tiêu Dung Ngư nghe thấy câu trả lời giống như “Búp bê Matryoshka” này, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, một cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt quanh quẩn ở trong lòng, cô cũng không quan tâm đến tình cảm hoà thuận giữa hai cha con này nữa, quay trở lại phòng ngủ bật video QQ lên.
Sau khi được kết nối, trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm, Tiêu Dung Ngư điều chỉnh lại cảm xúc một chút, giải thích: “Tối nay Trần Tử Bội sẽ không gọi video, nhưng cũng không sao cả, Thẩm Ấu Sở, tối nay chúng ta sẽ không ngắm em bé, tôi muốn nói chuyện với cô một cách tỉ mỉ chi tiết về vụ kiện liên quan đến bản quyền của quán trà sữa…”
…
Cuộc trò chuyện video tối nay kéo dài hơn bình thường một chút, khoảng mười giờ, Trần Hán Thăng muốn đưa con gái đã ngủ gà ngủ gật trở về, không ngờ phòng ngủ đã bị khoá.
“Con có muốn ngủ cùng với cha không?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi lại từ bỏ, khoảng thời gian này hai chị em đều đang cai sữa khoa học, lúc này đi theo mẹ mới là an toàn nhất.
Một lát sau, Tiêu Dung Ngư mở cửa đón lấy Trần Tử Bội, xuyên qua khe cửa khép hờ, Trần Hán Thăng thấy em gái Trần Lam đang biếng nhác nằm ở trên giường, ngủ trên gối đầu của Tiêu Dung Ngư, dùng chăn đệm của Tiêu Dung Ngư, vẻ mặt đắc ý.
“Tiểu nhân đắc chí!”
Trần Hán Thăng hâm mộ không thôi, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Vào đêm đầu tiên Trần Hán Thăng đến nước Mỹ cứ thế sóng êm biển lặng trôi qua, ngày hôm sau, mọi người đã tiếp nhận sự tồn tại của Trần Hán Thăng, mỗi người đều làm việc của riêng mình.
Trần Hán Thăng đang phê duyệt email của mình, hắn cũng không kiêng dè việc chênh lệch múi giờ, thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với cấp dưới;
Tiêu Dung Ngư và giáo sư Tôn Bích Dư ngồi dưới bóng râm mát mẻ của sân, giống như đang bàn về vụ án của công ty luật, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua hất tung mái tóc đen nhánh của Tiểu Ngư Nhi lên xuống.
Hình ảnh này rất đẹp, nhưng giáo sư Tôn Bích Dư lại cảm thấy hơi chua xót.
Đây chính là học trò mà mình yêu thương nhất, nhưng kể từ khi đến nước Mỹ, hình như cô chưa từng buộc tóc đuôi ngựa cao lần nào.
“Buộc tóc đuôi ngựa cao” dường như đã trở thành một đặc trưng của Tiêu Dung Ngư, không chỉ tượng trưng cho sự kiêu ngạo mà còn có ý nghĩa hoạt bát, chỉ là sau khi Tu La tràng bùng nổ, Tiêu Dung Ngư rất ít khi cột tóc lại, cô buông xoã mái tóc trên vai nhiều hơn nữa.
Mặc dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, hơn nữa làm thế này cũng mang đến cho Tiêu Dung Ngư một vẻ đẹp khác.
Nhưng từ Trần Hán Thăng đến hai vợ chồng Lão Tiêu, từ Biên Thi Thi đến Trần làm, còn có giáo sư Tôn và những thành viên “phe Tiểu Ngư”, “phe trung lập”, mọi người đều rất muốn để cô buộc tóc đuôi ngựa cao một lần nữa.
Giống như Tiêu Dung Ngư với “mái tóc đuôi ngựa cao” mới thực sự là Bạch nguyệt quang thực sự.
Đáng tiếc, Bé Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn không chấp nhận.
…
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều có công việc riêng, Lương Mỹ Quyên đã về hưu cũng chỉ có thể đặt toàn bộ tinh lực của mình lên trên người cháu gái nhỏ, cho dù đứa nhỏ đang nghỉ ngơi, cũng muốn một tiếng xem ba lần, hơn nữa càng nhìn càng thích.
Điều này rất giống với tình cảm Lữ Ngọc Thanh dành cho Trần Tử Khâm, lúc trước cục trưởng Lữ đã quen với việc sống trong nhung lụa, bây giờ thường xuyên phải ôm cháu gái, cơ eo cũng bắt đầu vì vất vả mà sinh bệnh.
Nhưng cho dù là vậy, Lữ Ngọc Thanh cũng kiên trì muốn ôm Bé Tiểu Ngư Nhi , tình yêu thương của bà đối với huyết mạch kéo dài, trước mắt Trần Hán Thăng chỉ có thể hiểu chứ chưa thể đích thân trải nghiệm.
Khoảng ba giờ chiều, Trần Tử Bội ngủ trưa tỉnh lại, được bà nội ôm ra ngoài sân phơi nắng, mọi
người đều buông bỏ toàn bộ công việc trong tay bao vây xung quanh cô bé.
Một sinh vật như trẻ con này, không cần phải đi làm cũng không cần phải kiếm tiền, nhưng đương nhiên sẽ nhận được sự yêu thích của người khác, ngay cả mập mạp cũng có người khen cô bé đáng yêu.
Trần Hán Thăng ôm con gái lên, đứa nhỏ chín tháng tuổi vẫn rất nhỏ, cơ thể nhỏ nhắn này, Trần Hán Thăng chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm mông nhỏ của cô bé lên.
“Trần Tử Bội, you see see you, one day day, just only sleep sleep sleep.”
Trần Hán Thăng vừa dùng bài hát tiếng Anh do người Trung Quốc sáng tác để dạy con gái vừa cam tâm tình nguyện mát xa cho cô bé, cảm nhận được bả vai ấm áp rắn chắc của cha, Bé Tiểu Ngốc Nghếch cũng nhếch miệng mỉm cười.
Nụ cười của trẻ con rất có sức chữa lành, mọi người đều muốn lấy điện thoại di động muốn chụp lại cảnh tượng này, sau khi chụp ảnh xong, Trần Lam vô tình liếc nhìn album trên điện thoại di động của Tiêu Dung Ngư, ngạc nhiên nói: “Chị dâu, điện thoại di động của chị có nhiều ảnh chụp và video của đứa nhỏ như vậy sao?”
Tiêu Dung Ngư vốn là một người mẹ mang theo tâm tình của người thiếu nữ, Bé Tiểu Ngốc Nghếch đáng yêu như vậy, cô chắc chắn sẽ chụp rất nhiều ảnh.
“Đúng vậy.”
Tiêu Dung Ngư cũng không phủ nhận, thanh thuý nói: “Trần Tử Bội sở hữu đôi mắt đào hoa nhỏ, chụp ảnh rất ăn ảnh, hơn nữa, cameras điện thoại di động rõ ràng hơn máy tính, khi con bé nhìn thấy một bản thân khác xuất hiện trên màn hình điện thoại, vẻ mặt sẽ vô cùng ngây thơ và đáng yêu.”
“Vậy em sẽ thở một chút.”
Trần Lam- Người có lòng tò mò rất mạnh ngay lập tức ôm cháu gái lên trên đùi mình, xoay ngược cameras điện thoại lại để chụp ảnh tự sướng.
Quả nhiên, Trần Tử Bội- Người từ trước đến nay vẫn luôn vô dục vô cầu, em bé lười chính hiệu lập tức mở to đôi mắt tròn xoe của mình, tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, còn muốn vươn cánh tay nhỏ nhắn ra để cướp lấy điện thoại.
“Ôi trời.”
Trần Lam “cắn” một ngụm lên khuôn mặt cháu gái, cười nói: “Hoá ra lúc trước con lười, chỉ là không tìm được thứ mà mình cảm thấy hứng thú mà thôi.”
“A!”
Trần Tử Bội giống như cảm thấy ngại ngùng, lại quay đầu chui vào trong lồng ngực cha.
Bà nội Lương Mỹ Quyên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cô cháu gái nhỏ này có tính tình mềm mại, lại xinh đẹp như vậy, nếu lớn lên trong một gia đình bình thường…
“Chẳng phải sẽ là Thẩm khờ khạo sao?”
Lương Mỹ Quyên lắc đầu, bà cũng rất nhớ một cô con dâu khác.
Thực ra không chỉ Thẩm Ấu Sở, mà Lương thái hậu còn nhớ tất cả mọi thứ ở trong nước, nhưng bà chưa bao giờ thúc giục con trai mình.
Chuyện này mắt thấy sắp thành công rồi, Lão Trần đã sớm dặn dò rằng, bây giờ nhất định phải hoàn toàn giao cho Trần Hán Thăng kiểm soát, không thể quấy rầy hắn vào thời khắc cuối cùng được.
Những ngày tháng tiếp theo, Trần Hán Thăng vẫn luôn ở bên Mỹ xử lý công việc, sau đó chơi cùng với Trần Tử Bội.
Tình cảm giữa hai cha con càng ngày càng thân thiết, ngay cả Tiêu Dung Ngư cũng không thể nào hiểu được, rõ ràng Trần Hán Thăng chỉ chơi với đứa nhỏ mấy ngày, nhưng hai đứa nhỏ đều tương đối dính hắn.
Đảo mắt đã là cuối tháng bảy, Kiến Nghiệp đã hoàn toàn là mùa hè, nghe nói khắp sân trường đại học Đông Đại cũng tràn ngập hoa sơn chi rơi rụng, khắp nơi đều là mùi hoa thấm mũi.
Sứ Thanh Hoa đã trở thành ca khúc hot nhất hiện tại, “Qủa Xác 3” cũng là sản phẩm điện tử được mong đợi nhất trong mùa hè nóng rực này, các sinh viên tiêu chuẩn cần phải “có ba thứ để đưa đến trường”, một trong số đó chính là điện thoại di động đời thứ ba của điện tử Qủa Xác.
Công ty trách nhiệm hữu hạn Kỹ thuật internet Qủa Xác đã sắp được niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, chỉ còn cần một khoảng thời gian chính xác nữa thôi, đây là một bữa thịnh yến tư bản, đồng thời cũng là cơ hội khiến giá trị con người của Trần Hán Thăng tăng vọt.
Cho nên Trần Hán Thăng tương đối bận rộn, hắn thường xuyên tay trái ôm con, tay phải đánh chữ trước máy tính hoặc là nói chuyện điện thoại.
Hôm nay vào khoảng tám giờ tối, cũng là thời gian buổi sáng ở trong nước, Trần Hán Thăng và Phùng Nam Khởi đang thảo luận về bản thoả thuận sơ lược cho việc tiếp tục hợp tác với Samsung.
Thái độ của Trần Hán Thăng rất cứng rắn, nhất định phải buộc bổng tử nhổ ra một số kỹ thuật mấu chốt, nhưng phía bên Samsung cũng có điểm mấu chốt của mình, cho nên tạm thời vẫn đang trong trạng thái giằng co.
Đây là chuyện bình thường trong đàm phán, nhưng Trần Hán Thăng đang ôm Trần Tử Bội ở trong lồng ngực, khoảng thời gian này dưới sự “hướng dẫn” của Trần Lam, Bé Tiểu Ngốc Nghếch rất có hứng thú với điện thoại di động, bất cứ ai gọi điện thoại cô bé cũng muốn sờ một chút.
“Lão Phùng, chúng ta không thể khách khí với bên Hàn Quốc được, đây là nguyên tắc mấu chốt… Bảo bối đừng nhúc nhích, cha đang nói chuyện chính với bác Phùng đấy.”
Phùng Nam Khởi đang nghe chỉ thị của ông chủ lớn thì lại đột nhiên nghe thấy câu nói này phát ra từ trong ống nghe, lập tức không nói gì nữa.
Về những tin tức liên quan đến tình cảm của ông chủ lớn, bên trong hội đồng quản trị cũng có một số tin đồng, mặc dù viện trưởng Phùng không mấy hứng thú đến những chuyện này, nhưng khi nghe thấy bằng chứng từ chính miệng Trần Hán Thăng, anh ta vẫn rất giật mình.
“Chủ tịch Trần, ngài có muốn tôi gọi lại sau không?”
Phùng Nam Khởi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Không cần đâu.”
Trần Hán Thăng không quan tâm nói: “Chuyện này cũng không phải bí mật gì, sớm muộn gì tôi cũng sẽ công khai, chúng ta tiếp tục nói chuyện công việc đi, tôi đoán có lẽ phía bên Hàn Quốc sẽ đưa ra những điều kiện khác, nếu… Sao con lại không nghe lời vậy chứ, nếu còn nhúc nhích nữa thì cha sẽ tét mông đấy.”
Phùng Nam Khởi yên tĩnh lắng nghe, những bên tai vẫn nghe thấy âm thanh “sột soạt sột soạt”, giống như có một ngoại lực nào đó đang khảy điện thoại di động.
“Chậc!”
Trần Hán Thăng chậc miệng một chút, sau đó Phùng Nam Khởi không còn nghe thấy bất cứ tạp âm nào nữa.
Bởi vì Trần Hán Thăng đã “động thủ” với Bé Tiểu Ngốc Nghếch.
Thực ra nói là động thủ, Trần Hán Thăng sao có thể nỡ lòng, hắn chỉ vỗ nhẹ vào mông nhỏ con gái một chút, quả nhiên Trần Tử Bội vô cùng ngoan ngoãn không cướp đoạt điện thoại di động nữa, nghe lời nằm trên vai cha.
Đây là lần đầu tiên Trần Hán Thăng “ra tay” với con gái nhỏ, ngược lại hắn thường xuyên vỗ vào mông cô con gái lớn, mỗi khi Trần Tử Khâm ồn ào muốn xem máy xúc đất, Trần Hán Thăng sẽ vỗ mông vài cái để cô bé yên tĩnh hơn một chút.
Nhưng tính tình Bé Tiểu Ngư Nhi hoạt bát, cô bé bị “đánh mông” cũng sẽ dùng hai chiếc răng nhanh nhỏ của mình gặm thành một bãi nước miếng trên mặt Trần Hán Thăng.
“Lão Phùng, lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ, nếu bên Hàn Quốc đưa ra những điều kiện khác, chúng ta không thể nhượng bộ ở thị trường trong nước, nhưng với thị trường nước ngoài thì có thể thương lượng một phen, bởi vì sau khi hệ thống Android ra mắt, Qủa Xác sẽ phải mượn cơn gió đông này để sắp xếp lại…”
Trần Hán Thăng thấy cô con gái nhỏ đã không còn náo loạn nữa, tiếp tục gọi điện thoại, chỉ là không lâu sau, khi Tiêu Dung Ngư đi ra khỏi phòng đọc sách, cô đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Trần Hán Thăng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không chờ hắn mở miệng, Tiêu Dung Ngư trực tiếp cướp đoạt lấy con gái, nhíu mày hỏi: “Sao con lại khóc?”
“Khóc?”
Trần Hán Thăng nghi hoặc nhìn về phía Trần Tử Bội.
Ôi trời, con gái nhỏ thực sự đã khóc, hơn nữa dáng vẻ nhỏ nhắn còn vô cùng âm ức.
Nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, từng giọt từng giọt dừng lại trên vạt áo, có lẽ là do vừa mới bị đánh đòn nên cô bé ngoan ngoãn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nức nở, thỉnh thoảng sẽ còn phun ra vài cái bong bóng.
Dáng vẻ lặng lẽ lau nước mắt không nói một lời này thực sự rất giống với Thẩm Ấu Sở.
Hai cô cháu gái nhỏ chính ta tâm can của Lương thái hậu, bà ở trong phòng ngủ nghe thấy “đứa nhỏ khóc?” cũng lập tức chạy ra ngoài, chất vấn Trần Hán Thăng nguyên nhân.
“Con, con…”
Trần Hán Thăng vừa hối hận vừa đau lòng, nhưng hắn sẽ không nói dối, cả đời này hắn sẽ không nói dối với con gái, áy náy nói: “Lúc nãy con đang nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp, Trần Tử Bội ở bên cạnh muốn cướp điện thoại nên con đánh vào mông con bé một cái…”
Tiêu Dung Ngư nghe vậy lập tức xoay người đi, có thể nhìn ra được cô đang tức giận.
“Trần Hán Thăng, con muốn chết sao? Con không biết tính cách của đứa nhỏ rất mềm yếu sao? Sao có thể ra tay đánh con bé chứ? Con muốn xử lý công việc thì đừng ôm đứa nhỏ làm gì, muốn ôm đứa nhỏ thì đừng xử lý công việc…”
Lương Mỹ Quyên vừa đánh vừa đánh “bộp bộp bộp” vào người con trai.
Trần Hán Thăng cũng không ngăn cản bà, cũng không giải thích lý do kiểu như “con không dùng sức lực”, trong đầu hắn không ngừng loé lên hình ảnh Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Bội đang khóc, đau lòng đến mức lồng ngực cũng siết chặt.
“Bình thường đã không chăm sóc con cái, vừa gặp mặt đã đánh con bé, đêm nay con đừng ngủ, phải tự kiểm điểm lại bản thân thật tốt!”
Sau khi dạy dỗ xong, Lương Mỹ Quyên lại đi đến phòng ngủ thăm cháu gái nhỏ, sau khi mở cửa ra, bà hỏi Tiêu Dung Ngư: “Bảo bối thế nào rồi?”
“Không khóc nữa rồi.”
Tiêu Dung Ngư để mẹ chồng vào phòng, nhân tiện nhìn thoáng qua phòng khách, Trần Hán Thăng đang vò đầu, thoạt nhìn có vẻ rất tự trách.
“Nó không phải giả vờ, thực sự đang tự kiểm điểm.”
Mặc dù Lương Mỹ Quyên mắng mỏ rất tàn nhẫn, nhưng lúc này cũng nói giúp Trần Hán Thăng.
“Con biết.”
Tiêu Dung Ngư gật đầu, hai người đi đến bên mép giường, quả nhiên Trần Tử Bội đã ngừng khóc, chỉ là hốc mắt hơi sưng đỏ.
“Bảo bối của bà.”
Lương thái hậu vội vàng bế cháu gái nhỏ lên, vuốt ve sống lưng cô bé dỗ dành một lần nào nữa, mãi đến khi Trần Tử Bội bắt đầu ngáp, lúc này bà mới kéo Trần Lam rời khỏi phòng, không cho phép cô ấy quấy rầy đến đứa bé tối nay.
Khi trong phòng ngủ chỉ còn lại “mẹ con” hai người, Tiêu Dung Ngư thay áo ngủ rồi nằm nghiêng bên cạnh Trần Tử Bội.
Tối nay Bé Tiểu Ngốc Nghếch bị “đánh khóc”, Tiêu Dung Ngư cũng đau lòng giống như Trần Hán Thăng, nhưng cô vẫn nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối, con không nên trách cha con, chắc chắn cha con không cố ý, thực ra cha rất yêu con.”
Trần Hán Thăng tuyệt đối không thể ngờ được rằng, ở một nơi mà mình không thể nhìn thấy, Tiểu Ngư Nhi lương thiện sẽ giải thích thay cho mình.
“A!”
Trần Tử Bội nhìn người mẹ ngọt ngào xinh đẹp của mình, đạp cẳng chân lẩm bẩm một tiếng, giống như đang trả lời.
“Con nói con đã tha thứ cho cha rồi sao?”
Tiêu Dung Ngư thường xuyên giao tiếp với Trần Tử Bội như vậy, không biết nói cũng không sao cả, chỉ cần phiên dịch chữ ê ê a a của cô bé thành những lời trong lòng mình là được.
“Nhưng, con cũng quá thành thật.”
Tiêu Dung Ngư thương tiếc ôm Trần Tử Bội đến gần hơn một chút: “Con phải học theo chị gái mình đấy, nếu cha vỗ mông con, con phải cắn cha, chị gái con cũng làm như vậy.”
“A!”
Trần Tử Bội lại mở to đôi mắt đạp cẳng chân vài cái, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, Tiêu Dung Ngư cho rằng cô bé đang tiểu tiện hoặc đại tiện, kết quả sờ vào tã giấy, cũng phát hiện không có.
“Con muốn học đi sao? Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Tiêu Dung Ngư mỉm cười, “mua” một cái hôn lên khuôn mặt đỏ bừng giống như quả táo của Trần Tử Bội, sau đó nghiêng đầu nói: “Bây giờ phải đi ngủ sớm một chút, mẹ yêu con.”
“A!”
Lần này thời gian Trần Tử Bội lẩm bẩm tương đối dài, ngay khi Tiêu Dung Ngư bắt đầu lo lắng thì đột nhiên, trong miệng Trần Tử Bội thốt ra hai âm tiết:
“Mama!”
Có lẽ là do lần đầu tiên phát ra tiếng, lúc đầu nghe còn có chút mơ hồ, nhưng Tiêu Dung Ngư lập tức ngây ngẩn cả người, cô căng thẳng đến mức yết hầu cũng có chút khô khốc, cúi đầu xuống nhìn Trần Tử Bội: “Con nói cái gì?”
“Mẹ… Mẹ…”
“Mẹ… Mẹ…”
“Mẹ mẹ…”
Sau tiếng đầu tiên, cô bé càng gọi càng thuần thục, cũng càng ngày càng rõ ràng, Tiêu Dung Ngư lập tức hiểu rõ, lúc nãy Trần Tử Bội ra sức đạp chân như vậy chính là muốn thốt ra chữ “mẹ” này.
“Mẹ đây, mẹ đây, mẹ đây…”
Tiêu Dung Ngư không nỡ mà trả lời, sợ bỏ lỡ bất cứ câu “mẹ” nào, nước mắt cũng không hiểu tại sao lại rơi xuống.
Có lẽ đây chính là cách gọi đẹp nhất trên đời, trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ phiền não và khổ sở dường như đã biến mất không còn chút nào, hoặc nói là đã chuyển hoá toàn bộ thành trách nhiệm và cảm động.
Chỉ bởi vì tiếng “mẹ” này, sau này mình sẽ phải che chở con bé trưởng thành.
“Phù…”
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Dung Ngư lau khô nước mắt, bế Trần Tử Bội từ trên giường lên, kiên định nói: “Mẹ yêu con, giống như yêu chị gái của con vậy!”
…
Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng đến đây gõ cửa “thịch thịch thịch”, tối hôm qua hắn mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy dáng vẻ ấm ức lặng lẽ nức nở của Bé Tiểu Ngốc Nghếch nên bây giờ đến đây muốn nói lời xin lỗi với con gái.
“Lạch cạch…”
Nhưng, sau khi cánh cửa được mở ra, hai người đều sửng sốt cả người.
Điều khiến Tiêu Dung Ngư kỳ quái chính là, tại sao sắc mặt của Trần Hán Thăng lại tiều tuỵ như vậy.
Điều khiến Trần Hán Thăng khiếp sự chính là, Tiêu Dung Ngư lại buộc tóc đuôi ngựa cao.
Mái tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư trước mắt, còn có khuôn mặt trái xoan và má lúm đồng tiền quen thuộc, điều này khiến cho Trần Hán Thăng một đêm không ngủ vô cùng hoảng hốt.
Giống như khoảng thời gian đó chưa bao giờ biến mất.