Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1067 - Chương 1067: Về Nước Thôi

Chương 1067: Về nước thôi Chương 1067: Về nước thôi

“Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Dung Ngư mở miệng hỏi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến Trần Hán Thăng tỉnh táo lại từ trong cảm giác hoảng hốt.

“À...”

Trần Hán Thăng há miệng thở dốc, cuối cùng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao em lại buộc tóc đuôi ngựa?”

“Hả?”

Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, người này cũng thật thú vị, lúc trước người vẫn luôn hy vọng mình buộc mái tóc đuôi ngựa cao là hắn, bây giờ thực sự đã buộc lên rồi, người đưa ra câu hỏi nhiều nhất cũng là hắn.

“Không được sao?”

Tiểu Ngư Nhi chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi lại một câu.

“Được chứ, được chứ, đương nhiên là được rồi!”

Trần Hán Thăng vội vàng nói: “Như vậy thích hợp nhất!”

Thực ra, với vóc dáng và ngoại hình của Tiêu Dung Ngư, cho dù phối hợp với kiểu tóc gì đi chăng nữa cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng đối với cô mà nói, “buộc tóc đuôi ngựa búi cao” dường như đã trở thành một ký hiệu.

Kể từ khi Tu La tràng bi thảm đó, cho dù là “người xạ lạ quen thuộc nhất” Trần Hán Thăng, hay là cha mẹ thân yêu nhất, hoặc là người bạn tốt nhất Biên Thi Thi, mọi người đều rất ít khi nhìn thấy Tiêu Dung Ngư buộc tóc đuôi ngựa cao một lần nữa.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được cô đang cố tình né tránh, đương nhiên, thứ lảng tránh không chỉ là “mái tóc đuôi ngựa buộc cao” mà nhiều hơn hết vẫn là ký ức thuộc về người nào đó.

Hôm nay cô đột nhiên buộc cao mái tóc ra phía sau một lần nữa, điều này có nghĩa là gì đây?

“Cảm ơn…”

Đối mặt với lời khen ngợi của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư bình tĩnh nói cảm ơn, đây cũng là phương thức ở chung của hai người khi ở Mỹ.

Trần Hán Thăng tìm mọi cách để đến gần, nhưng đều bị Tiêu Dung Ngư lãng tránh và từ chối, trước khi bầu không khí lại trở nên ngưng đọng, Trần Hán Thăng giải thích nguyên nhân mình gõ cửa: “Anh muốn thăm con gái một chút, tối hôm qua sau khi con bé khóc, anh đã tự trách mình suốt cả đêm.”

“Ồ.”

Tiêu Dung Ngư hiểu rõ, có lẽ đây chính là lý do Trần Hán Thăng trở nên tiều tuỵ, nhưng cô cũng không ngăn cản, lặng lẽ nhường đường.

Thực ra, cho dù là Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, các cô ấy chưa từng ngăn cấm Trần Hán Thăng thăm con, dù sao hắn cũng là cha ruột của các đứa bé, tóm lại mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được.

Trước khi vào cửa, bước chân Trần Hán Thăng dừng lại một chút, lại chân thành nói một lần nữa: “Thật đấy, kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao này rất thích hợp với em.”

Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư cũng không có bất cứ phản ứng gì.

“Haiza…”

Trần Hán Thăng thở dài, lắc đầu đi đến bên mép giường.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn thử một chút, tại sao lại đột nhiên có sự thay đổi này, không ngờ Tiểu Ngư Nhi che giấu rất tốt, ngược lại là mình suýt chút nữa đã để lộ dấu vết diễn xuất.

Chỉ là, khi hai người đi ngang qua nhau, lúc Tiêu Dung Ngư đưa lưng về phía Trần Hán Thăng, cô đột nhiên ngẩng cần cổ trắng như tuyết lên, khẽ “hừ” một tiếng.

Trong khoảng thời gian này, bản thân cô và Thẩm Ấu Sở chảy nhiều nước mắt như vậy, thường xuyên tỉnh dậy với nửa chiếc gối đã ướt đẫm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông này như thế chứ?

Trong phòng ngủ buông chiếc giường dày nặng, một chút ánh sáng yếu ớt loáng thoáng xuyên qua khe hở tiến vào, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt và mùi sữa.

Mùi hương là ở trên người Tiêu Dung Ngư, hình như trong phòng của mỗi một cô gái đều có mùi hương kiểu này, mức đồng nồng nhạt không giống nhau.

Ví dụ như trong phòng ngủ của Thẩm Ấu Sở là mùi hương thoang thoảng thanh khiết, Tiêu Dung Ngư là hương thơm sảng khoái thanh mũi, Thương Nghiên Nghiên làm mùi hương nóng bỏng…

Vốn dĩ Trần Hán Thăng cảm thấy vô cùng quyến rũ, nhưng có một lần khi ở bên chỗ của Thẩm Ấu Sở, hắn vô tình đi nhầm vào phòng của cô Hồ, không ngờ cũng ngửi thấy mùi dầu gội đầu, hắn lập tức cảm thấy thứ đồ này cũng không hấp dẫn như vậy nữa.

Còn về phần mùi sữa là ở trên người Bé Tiểu Ngốc Nghếch, cô bé vẫn chưa được cai sữa hoàn toàn, Trần Hán Thăng ngồi xổm người xuống, trìu mến ngóng nhìn con gái nhỏ của mình.

Trần Tử Bội vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng bởi vì đôi mắt đào hoa của cô bé vừa to vừa sáng, ngay cả khi nhắm mắt lại cũng giống như có một khe hở không thể đóng chặt, nhưng khoé miệng đứa bé lại rất nhỏ, thực sự rất giống “môi anh đào” được miêu tả trong sách, những lúc đóng đóng mở mở, Trần Hán Thăng còn có thể nhìn thấy hai chiếc răng sữa nhỏ của con gái.

“Rõ ràng con mới hơn chín tháng, nhưng cha đã bắt đầu lo lắng con và chị gái lớn lên quá nhanh…”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói.

Đây chính là tâm lý mâu thuẫn của một “người cha già”, hắn vừa muốn con gái của mình trưởng thành nhanh một chút, lai hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, bản thân có thể có nhiều thời gian bầu bạn hơn nữa.

Tiêu Dung Ngư đứng ở sau lưng, trên khuôn mặt trái xong tinh xảo cũng không còn sự lạnh lùng lãnh đạm nữa, ngũ quan tràn ngập hạnh phúc và lưu luyến, nhưng khi Trần Hán Thăng thỉnh thoảng quay đầu lại, cô lại lặng lẽ cúi đầu xuống, không muốn để người đàn ông này nhìn thấy suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

“Tiểu Ngư Nhi, chuẩn bị ăn cơm thôi…”

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Lương Mỹ Quyên, Lương thái hậu là một người mẹ chồng chăm chỉ, cũng là một người mẹ chồng yêu thương con dâu.

“Lạch cạch…”

Nhìn thấy cửa phòng khép hờ, Lương Mỹ Quyên tò mò đẩy cửa tiền vào, nhưng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng ở trong phòng, bà đầu tiên là sửng sốt.

Chờ đến khi nhìn thấy Tiêu Dung Ngư buộc tóc đuôi ngựa búi cao, Lương Mỹ Quyên lại càng sửng sốt.

“Mẹ…”

Thấy Lương Mỹ Quyên không nói gì, Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng.

“Ừ…”

Lương thái hậu hoảng hốt đáp lại một tiếng, sau đó vỗ vào cánh tay Tiểu Ngư Nhi nói: “Con đi rửa mặt trước đi, để ra ăn cơm.”

Tiêu Dung Ngư nghe lời đi vào nhà tắm, chờ đến khi tiếng nước “rào rào” vang lên, Lương Mỹ Quyên mới đẩy bả vai Trần Hán Thăng, sự nghi hoặc trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.

“Đừng hỏi con, con cũng không biết.”

Trần Hán Thăng lắc đầu trả lời.

“Con cũng không biết?”

Lương thái hậu tặng cho con trai một ánh mắt xem thường, lẩm bẩm nói: “Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, con có tác dụng gì chứ?”

“Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn là Trần Lam mà.”

Trần Hán Thăng tức giận phản bác lại một câu.

….

“Trưởng công chúa” Trần Lam là hình thể ăn không mập, cho nên lúc còn ở Kiến Nghiệp, cuộc sống của cô chỉ là “ăn uống đi chơi mua sắm”, đó là cuộc sống điển hình của một sinh viên đại học, thậm chí còn có một câu châm ngôn nổi tiếng:

Nhiệm vụ hôm nay: Học tập (0/1), ăn cơm no (7/3).

Nhưng sau khi đến Mỹ thì mọi chuyện lại không nhẹ nhàng như vậy, bởi vì Lương thái hậu không giống như Thẩm Ấu Sở, cho dù mà mấy giờ đi nữa cũng sẽ thức dậy nấu mì cho cô ấy ăn, cho nên để không bị đói bụng, Trần Lam chỉ có thể theo mọi người ăn một ngày ba bữa bình thường.

Nhưng khi Trần Lam vẫn còn ngái ngủ đi vào phòng ăn, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của chị dâu Tiểu Ngư Nhi, lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

“Chị dâu…”

Trần Lam vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dung Ngư, đưa tay ra vuốt ve mái tóc đuôi ngựa buộc cao.

Trần Lam không biết nguyên nhân là gì, nhưng trong đầu cô ấy vẫn luôn nhớ rằng, năm đó khi mình vừa mới lên đại học, chính người chị dâu Tiểu Dung Ngư buộc tóc đuôi ngựa này đã dẫn mình đi ăn khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Kiến Nghiệp.

Còn có chị dâu Thẩm Ấu Sở luôn dịu dàng kia, rõ ràng cô không thích ra ngoài, nhưng lo lắng mình sẽ không thích ứng với cuộc sống đại học nên tuần nào cũng sẽ đến trường đại học y thăm mình.

Những chuyện này giống như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, không ngờ chỉ trong chớp mắt, mình đã trở thành sinh viên năm ba rồi.

“A Lam, tối hôm qua em lại thức đến mấy giờ?”

Tiêu Dung Ngư cũng biết thói quen thức đêm của Trần Lam.

“Hơn ba giờ sáng ạ.”

Trần Lam thân mật tựa vào bả vai Tiêu Dung Ngư, rẫu rĩ nói: “Thức đêm thực sự có thể gây nghiện đấy, mỗi lần xem xong một tập của một chương trình tạp kỹ, trong lòng em đều tính toán xem nếu bây giờ mình nhắm mắt lại thì có thể ngủ trong vòng bao lâu, kết quả từ lúc có thể ngủ tám tiếng đồng hồ đến sáu tiếng đồng hồ, sau đó kéo dài đến khi chỉ ngủ được năm tiếng, em đúng là không kỷ luật.”

“Em cũng biết sao?”

Tiêu Dung Ngư mỉm cười, cô cũng đã từng trải qua khoảng thời gian như vậy, vì thế vỗ vào lưng Trần Lam nói: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, chị lột cho em một quả trứng gà.”

“Cảm ơn chị dâu.”

Trần Lam “mua” hôn Tiêu Dung Ngư một cái, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân cô được các chị dâu yêu thích, dù sao cô em chồng thích làm nũng này cũng là người may mắn nhất.

Lúc ăn sáng, không có bất ngờ gì xảy ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng quan sát vẻ mặt của giáo sư Tôn, hoá ra ngay cả bà ấy cũng không hiểu rõ nguyên nhân tại sao học trò của mình lại buộc cao mái tóc đuôi ngựa.

Chẳng bao lâu sau, Trần Tử Bội cũng đã tỉnh, Tiêu Dung Ngư bế cô bé ra ngoài như thường lệ, tất cả mọi người đều mỉm cười trêu chọc cô bé, bà nội Lương Mỹ Quyên cũng đứng dậy bắt đầu chuẩn bị đồ ăn dặm.

“Bảo bối.”

Trần Lam nắm bàn chân nhỏ nhắn của cháu gái, thuận miệng nói: “Gọi cô nào!”

Lúc đầu Trần Hán Thăng cũng không để ý lắm, dù sao mỗi khi Lương thái hậu và Trần Lam rảnh rỗi không có việc gì đều thích dạy Trần Tử Bội gọi người khác, chỉ là Bé Tiểu Ngốc Nghếch mở miệng tương đối chậm, khoảng thời gian này tương đối tiến bộ, nhưng cũng chỉ là cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, cuối cùng lại kìm nén trở lại.

Nhưng lần này, Trần Tử Bội nhìn chằm chằm vào cô mình một lát, đột nhiên nhỏ giọng gọi: “Mẹ…”

Thực ra giọng nói của Trần Tử Bội rất nhỏ, hơn nữa còn là giọng sữa mềm mại đáng yêu, nhưng toàn bộ căn biệt thự ngay lập tức yên tĩnh lại, ngay cả Trần Lam vẫn luôn ồn ào cũng không lên tiếng.

“Thịch thịch thịch.”

Bà nội Lương Mỹ Quyên từ trong phòng bếp chạy trở lại phòng ăn, vui vẻ nói: “Trần Tử Bội nói chuyện rồi sao?”

Lương Mỹ Quyên đã bỏ lỡ hai tháng bên cạnh cô cháu gái lớn Trần Tử Khâm, lúc cô bé ê a học nói, đương nhiên không muốn lại bỏ lỡ cô cháu gái nhỏ.

Nhưng Trần Tử Bội nhìn thấy sự chú ý của các trưởng bối đều tập trung ở trên người mình, cô bé lại hơi sợ hãi, quay đầu lại nhào vào lồng ngực của “mẹ”, chỉ chừa một cái mông nhỏ ra bên ngoài.

“Đứa nhỏ đã biết gọi mẹ rồi.”

Cuối cùng, vẫn là chính miệng Tiêu Dung Ngư xác nhận chuyện này.

“Từ lúc nào vậy?”

Lương thái hậu hỏi.

Lúc này Trần Hán Thăng có cảm giác như Tiểu Ngư Nhi đang liếc mắt nhìn mình một cái, cô tiếp tục nói: “Tối hôm qua trước khi đi ngủ, con bé đột nhiên gọi con, lúc đó con cũng không thể ngờ được, nhưng tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc rồi…”

“Ồ… Thì ra là thế.”

Nghe thấy lời giải thích này, mọi người mới bừng tỉnh hiểu rõ, có lẽ đây cũng chính là lý do Bé Tiểu Ngư Nhi buộc mái tóc đuôi ngựa cao chăng?

“Anh trai…”

Nhân lúc Tiêu Dung Ngư và Lương Mỹ Quyên đang nói chuyện, Trần Lam nghiêng người đến gần, lặng lẽ nói: “Chị dâu Tiểu Ngư Nhi lại buộc cao mái tóc đuôi ngựa, chứng tỏ chị ấy đã quay trở lại rồi sao?”

“Ừ… Không phải đã trở lại.”

Giọng điệu của Trần Hán Thăng có chút phức tạp: “Mà là cô ấy đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.”

“Hoàn toàn tiếp nhận rồi…”

Trần Lam suy ngẫm một chút, cuối cùng gật đầu tán thành.

“Tu La tràng” bùng nổ vào lễ giáng sinh năm 2005, tính đến nay đã được mười chín tháng, trong khoảng thời gian này, tâm lý của mỗi người đều đã trải qua sự thay đổi lớn.

Lúc mới bắt đầu, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở hoàn toàn không liên lạc với nhau, giữa “phe Tiểu Ngư” và “phe Thẩm” cũng có thể coi là đấu đá lẫn nhau, chưa kể đến kẻ gây hoạ Trần Hán Thăng, thực sự hắn đi đến đâu cũng bị ghét bỏ đến đó.

Sau đó, cùng với sự chào đời của hai chị em gái, giữa hai bà mẹ đã có sự tương tác với nhau, nhưng cũng chỉ là vì muốn cha mẹ chồng không bị khó xử trong dịp tết Nguyên Đán.

Lúc đó, Tiêu Dung Ngư đang có ý định đưa Trần Tử Khâm ra nước ngoài vào năm sau, Thẩm Ấu Sở chỉ hy vọng Trần Tử Bội có thể vui vẻ trưởng thành.

Nhưng, bước ngoặt của toàn bộ sự việc lại xảy ra trong quá trình ra nước ngoài đó, cuối cùng cũng bị Trần Hán Thăng- Người đã lên kế hoạch từ lâu” nắm lấy cơ hội, thực hiện vụ tráo đổi em bé “nghe rợn cả người” kia.

Mặc dù đáng xấu hổ, nhưng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều đã làm mẹ, các cô ấy không thể nào từ chối trước tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cho nên nuôi nấng và chăm sóc chúng hết lần này đến lần khác, Thẩm Ấu Sở đã chấp nhận Trần Tử Khâm, Tiêu Dung Ngư cũng đã chấp nhận Trần Tử Bội.

Sau đó, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở cũng từ từ buông bỏ khúc mắc.

Bây giờ bởi vì một tiếng “mẹ” của Bé Tiểu Ngốc Nghếch, Tiêu Dung Ngư lại búi tóc đuôi ngựa cao lên một lần nữa, Trần Lam cho rằng đây là dây hiệu chị dâu “đã trở lại”, nhưng ý nghĩa sâu xa hơn, thực chất trong lòng Tiểu Ngư Nhi đã chấp nhận cục diện ở chung với Thẩm Ấu Sở rồi.

Có lẽ các cô ấy không có nhiều cơ hội tiếp xúc công khai thường xuyên, nhưng xét về phương diện “bàn giao chủ quyền” và việc chăm sóc trong tương lai của hai chị em gái, bọn họ vẫn sẽ không thể tránh được những tương tác ngấm ngầm với nhau.

“Vậy… Chúng ta sắp về nước sao?”

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Trần Lam không nhịn được buột miệng hỏi, nhưng âm thanh hơi lớn nên những người lớn đang trêu đùa Trần Tử Bội đều có thể nghe thấy được.

Lương Mỹ Quyên nhìn về phía con trai, lúc trước thực sự Trần Hán Thăng đã nói rằng, khi Trần Tử Bội biết kêu “mẹ” thì ngày trở về nước sẽ không còn xa nữa.

Chu Thái Văn không bày tỏ thái độ, cô ấy là thư ký nhỏ trung thành, tất cả đều nghe theo chỉ thị của ông chủ.

Giúp việc dì Lâm lại bày ra vẻ mặt vui mừng, bà ấy cũng rất nhớ người thân của mình ở Trung Quốc.

Chỉ có Tiêu Dung Ngư và giáo sư Tôn liếc mắt nhìn nhau không nói gì.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, cân nhắc một chút rồi mới trả lời: “A Lam, xem em nói gì kìa, em có thể trở về nước bất cứ lúc nào mà, làm như trước đó anh sẽ ngăn cản em vậy, ha ha ha, ha ha ha…”

Trần Hán Thăng đang tự tẩy trắng mình, nhưng không ai quan tâm đến hắn, giáo sư Tôn cười lạnh một tiếng nói với Tiểu Ngư Nhi: “Muốn nói sự thật với cậu ta không?”

“Không.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu, vung vẫy mái tóc đuôi ngựa cao hoạt bát: “Trò đâu phải vì anh ấy mới ở lại, con gái gần con.”

“Ồ…”

Giáo sư Tôn hơi gật đầu, tiếng “con gái” này tự nhiên biết bao nhiêu.

Tin tức Tiêu Dung Ngư sắp về nước nhanh chóng lan truyền trở lại Trung Quốc, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đương nhiên là những người vui vẻ nhất, Trần Triệu Quân cũng vô cùng vui mừng, điều này chứng tỏ trong phán đoán của Trần Hán Thăng, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả.

Biên Thi Thi vui vẻ ôm lấy Vương Tử Bác, trong khoảng thời gian này, bạn học Thi Thi cũng đã quá mệt mỏi.

Giai đoạn trước, cô vừa phải giúp đỡ chăm sóc Trần Tử Khâm vừa phải xoa dịu cảm xúc của Lữ Ngọc Thanh, giai đoạn giữa còn phải lùi thời gian đăng ký kết hôn của mình và Vương Tử Bác, giai đoạn sau lại phải chịu trách nhiệm vụ án của quán trà sữa.

Nếu không phải vì nhiều chuyện như vậy, cô đã muốn bay sang Mỹ từ lâu rồi.

“Lúc đón người, em muốn mua một ít bánh ngọt đi sân bay.”

Biên Thi Thi vui vẻ lên kế hoạch: “Tiểu Ngư Nhi ở Mỹ, chắc chắn sẽ nhớ những món ngon ở đây.”

“Đó đều là những vấn đề nhỏ.”

Vương Tử Bác vò đầu chậm rãi nói: “Điều anh đang nghĩ là, ngày hôm đó Thẩm Ấu Sở cũng sẽ đến sân bay sao?”

“Phải ha!”

Biên Thi Thi đột nhiên phản ứng lại, nếu Tiểu Ngư Nhi đã trở lại, vậy có nghĩa là Trần Tử Bội cũng đã quay trở về.

Nhưng nếu Thẩm Ấu Sở qua đó, vậy các cô ấy sẽ chạm mặt với nhau ở sân bay sao?

Bình Luận (0)
Comment