Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1068 - Chương 1068: Cô Ở Đầu Sông Trường Giang, Tôi Ở Cuối Sông Trường Giang, Cùng Uống Chung Nước Một Dòng Sông

Chương 1068: Cô ở đầu sông Trường Giang, tôi ở cuối sông Trường Giang, cùng uống chung nước một dòng sông Chương 1068: Cô ở đầu sông Trường Giang, tôi ở cuối sông Trường Giang, cùng uống chung nước một dòng sông

Vào năm 2007, Ngự Đình Viên Kim Lăng là một khu dân cư vô cùng xa hoa, những căn nhà mới, giao thông thuận tiện, xung quanh còn có nhi nhánh của một số trường đại học, hơn nữa khu biệt thự còn tiếp giáp với công viên hồ Nguyệt Nha.

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, dường như còn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào hai bên bờ hồ.

Tết Nguyên Đán năm ngoái, Trần Hán Thăng đã mua một căn biệt thự ở chỗ này, sau khi trang trí xong vẫn luôn để không ở đó cho đến tận bây giờ, mùi sơn và mùi nội thất mới đã sớm biến mất, sau khi trở về từ Mỹ vào đầu tháng sáu, hắn đã nhắc đến chuyện chuyển nhà với Thẩm Ấu Sở.

Trước khi đi Mỹ, Trần Hán Thăng đã dành thời gian rảnh rỗi để thực hiện vấn đề này.

Thực ra dọn đến căn biệt thự mới này, người vui vẻ nhất chính là Trần Tử Khâm, lúc trước khi còn ở trong khu chung cư, mỗi lần cô bé muốn đi ra ngoài chơi đùa đều vô cùng bất tiện, bởi vì cần phải có người lớn bế cô bé đi thang máy xuống lầu.

Thỉnh thoảng không may trời mua, Trần Tử Khâm chỉ có thể làm ổ trong lồng ngực bà ngoại hoặc “mẹ” Thẩm Ấu Sở, thẫn thờ nhìn làn mưa nhẹ vỗ “lách tách” vào cửa kính thuỷ tinh.

Nhưng biệt thự thì khác, vừa mở cửa ra chính là sân nhà mình, có thể nhìn thấy cây cỏ hoa lá và những con bướm xinh đẹp bất cứ lúc nào.

Ngoại trừ ảnh hưởng tốt đến sự trưởng thành của Trần Tử Khâm ra, còn có một ưu điểm khác chính là sẽ không quá chật chội.

Bởi vì tráo đổi hai đứa bé với nhau nên Trần Tử Khâm không thể rời khỏi Thẩm Ấu Sở, Lữ Ngọc Thanh cũng không yên tâm với cháu ngoại bảo bối nên dứt khoát ở lại chỗ của Thẩm Ấu Sở.

Cộng thêm bà nội, A Ninh và Đông Nhi, nhà ở của Hồ Lâm Ngữ vẫn chưa được trang hoàng xong, nên cô ấy cũng “ở lại” thêm một khoảng thời gian nữa.

Ngoài ra Lão Trần và Lão Tiêu cũng sẽ đến Kiến Nghiệp vào mỗi cuối tuần, mẹ hai Mạc thỉnh thoảng không có việc gì làm cũng sẽ đưa một ít đồ ăn bổ dưỡng đến, càng không cần nhắc đến Biên Thi Thi và Vương Tử Bác, tần suất bọn họ đến đây càng nhiều hơn nữa.

Đó là còn chưa tính thêm Phùng Quý và Thẩm Như Ý, bạn trai Kim Dương Minh của Đông Nhi cũng không phải là người ngoài, cho nên khi tất cả mọi người tụ tập đông đủ, căn hộ chung cư năm phòng ngủ một phòng khách cũng không còn chỗ ngồi.

Nhưng trong một căn biệt thự đơn lập sẽ không xảy ra loại hình huống này, nếu thực sự không được thì những người trẻ tuổi như Kim Dương Minh và Vương Tử Bác có thể ngồi trên tảng đá trong sân để khoác lác.

Vào một buổi chiều cuối tháng bảy nọ, Kiến Nghiệp đã bày ra một cách hoàn hảo thuộc tính “lò sưởi” của mình, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây, ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt lá cây ngô đồng đến mức phát sáng ánh dầu, ngay cả đám chuồn chuồn cũng chỉ dám bay lượn bên dưới tán cây, giống như sợ ánh mặt trời sẽ đốt cháy đôi cánh của chúng.

Trong biệt thự ngự đình viên Kim Lăng, bà nội và Lữ Ngọc Thanh đều đang nghỉ trưa, Thẩm Ninh Ninh đi học lớp dương cầm trong kỳ nghỉ hè, Đông Nhi trở thành trợ lý tổng giám đốc của quán trà sữa, chia sẻ một phần công việc với Hồ Lâm Ngữ.

Cho nên bây giờ trong nhà tương đối ít người, phòng khách ở tầng một tương đối yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt điện thổi “vù vù”, còn có tiếng trang sách mơ hồ phát ra tiếng “sột soạt” khi lật giở từng trang.

Thực ra trong phòng khách cũng có điều hoà, hơn nữa bởi vì diện tích quá lớn nên Trần Hán Thăng còn lắp đặt thêm hai tủ biến tần làm mát và sưởi ấm Gree, nhưng sở dĩ lúc này không bật là vì Trần Tử Khâm vẫn đang ngủ ngon lành ở trên ghế sô pha.

Hai chị em vẫn chưa đầy một tuổi, giáo sư Cao của khoa Sản phụ bệnh viện nhân dân tỉnh đã đưa ra lời khuyên, ngày thường có thể bật điều hoà cho đứa nhỏ, nhưng khi ngủ phải cố gắng hết sức tắt đi, hai bà mẹ đều vô cùng kiên quyết thực hiện.

Trần Tử Khâm đương nhiên sẽ không ngủ một mình, trên ghế sô pha bên cạnh còn có Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ.

Thẩm Ấu Sở không sợ nóng, tính cách của cô chính là cách giải thích tốt nhất cho câu nói “lòng yên tĩnh đương nhiên lạnh”, nửa người trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ hai cánh tay trắng nõn mượt mà.

Bên dưới mặc một chiếc quần đơn giản dài đến mắt cá chân, mái tóc dài hơi xoăn được búi thành một búi tròn nhỏ trên đầu, vầng trán sáng bóng như ngà vui dường như đang loé sáng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt đào hoa trong sáng nhìn chằm chằm vào tài liệu.

Khoảng thời gian này cô có rất nhiều việc phải là, vừa phải viết bản tổng kết học kỳ nghiên cứu sinh, vừa phải phê duyệt hoá đơn tài chính của quán trà sữa, đồng thời còn phải chuẩn bị tài liệu cho phiên toà xét xử vụ án xâm phạm bản quyền lần thứ hai.

Nhưng hình ảnh này rất ấm áp, cô con gái yêu kiều đang ngủ say, gió thổi rèm lay, thỉnh thoảng có một vài sợi tóc đen từ hai bên thái dương Thẩm Ấu Sở rũ xuống, lúc che khuất tầm mắt, cô mới nhẹ nhàng vén ra sau tai.

Chỉ có Hồ Lâm Ngữ có chút không thể chịu nổi, một là cô ấy nóng đến mức mất hết kiên nhẫn, hai là trong lòng đang có chuyện.

Nghe nói Tiêu Dung Ngư sắp trở về nước, khoảng thời gian này Lữ Ngọc Thanh cũng đang dọn dẹp căn biệt thự ở Kim Cơ Đường Thanh, có lẽ đang chờ con gái mình trở về rồi chuyển sang bên kia ở.

Hồ Lâm Ngữ rất muốn biết suy nghĩ của Thẩm Ấu Sử, cô gái khờ khạo này từ đầu đến cuối vẫn không bày tỏ thái độ, hình như cô đã quen với việc chôn dấu toàn bộ tâm sự của mình ở dưới đáy lòng, chỉ yên tĩnh chăm sóc con cái và đọc sách.

Ồ, hơn nữa còn là chăm sóc con của Tiêu Dung Ngư!

“Suốt năm năm qua, cậu ấy lúc nào cũng không vội không nóng nảy như vậy, hơn nữa còn không biết tính toán cho bản thân mình.”

Hồ Lâm Ngữ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt của cô bạn thân, trong lòng cũng có chút cảm khái, hoá ra năm năm đã trôi qua lúc nào không hay biết.

Thực ra khi còn là sinh viên năm nhất, bản thân cô ấy vì đồng cảm với cô bạn cùng phòng Thẩm Ấu Sở này nên mới giúp đỡ cô xin tiền trợ cấp của sinh viên nghèo.

Nhưng nhắc đến chuyện này, Tiểu Hồ đột nhiên hơi đỏ mặt, lúc đó suýt chút nữa bởi vì sự lỗ mãng và nóng này của mình và trực tiếp đánh mất tiền trợ cấp.

Cũng may Trần Hán Thăng ra mặt giải quyết, sau ba ngày dọn dẹp bàn của Đoàn Uỷ, cuối cùng hắn cũng đã giải quyết được vấn đề này.

Lúc đó Hồ Lâm Ngữ còn rất khinh bỉ, cảm thấy đây là đường ngang ngõ tắt “nịnh hót”, nhưng sau khi kinh doanh quán trà sữa, lại đối mặt với vụ kiện và chịu thua, dần dần Tiểu Hồ đã nhận ra được chỗ lợi hại trong thủ đoạn của Trần Hán Thăng.

Chỉ là sau sự việc nhận tiền trợ cấp kia, Trần Hán Thăng lại “thấy sắc nảy lòng tham”, không ngừng dây dưa với Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở ngơ ngác cũng không biết từ chối, mãi đến tận bây giờ, Hồ Lâm Ngữ vẫn luôn thường xuyên tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao mình lại không kiên quyết ngăn cản “nghiệt duyên” này chứ?

Vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai cũng đã xảy ra Tu La tràng một lần, cô gái tên là “Tiêu Dung Ngư” xinh đẹp kia lần đầu tiên xuất hiện.

Nhưng Tu La tràng lần ấy đã nhanh chóng bị Trần Hán Thăng xoa dịu, cùng lúc đó, sự nghiệp của hắn cũng phát triển rất nhanh, còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thể thành lập ra điện tử Qủa Xác, hơn nữa mối quan hệ với Thẩm Ấu Sở cũng vô cùng ổn định, còn chu đáo đón bà nội và A Ninh từ trong núi ra.

Ngay khi Tiểu Hồ đang mong chờ được làm phù dâu của Thẩm Ấu Sở thì một tia sét đánh giữa trời quang rơi xuống, hoá ra từ đầu đến cuối Trần Hán Thăng vẫn luôn bắt cá hai tay, và cô gái con lại kia chính là Tiêu Dung Ngư.

Điều quan trọng nhất chính là cả Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều đã mang thai!

Ngay sau đó là đứa nhỏ chào đời, sự kiện tráo đổi em bé, cả hai bà mẹ đều bất đắc dĩ từ từ chấp nhận… Nghĩ đến khoảng thời gian mấy tháng trước, Hồ Lâm Ngữ vẫn không thể nào tin được rằng cả Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều có thể chống đỡ được.

“Có lẽ là vì đứa nhỏ chăng.”

Tiểu Hồ đưa mắt nhìn Trần Tử Khâm một cái.

Mặc dù chuyện tráo đổi con cái rất vô sỉ, nhưng bản chất của từ “tráo đổi” cũng không phải từ 1 về 0, mà là từ 1 thành 1 khác, điều này giống như để lại một con đường sống trong cảm giác tuyệt vọng, có thể khiến hai bà mẹ trao gửi tình yêu thương vô bờ bến lên trên người một đứa nhỏ khác.

Có lẽ cũng chính vì như vậy mà cảm xúc thù địch của Hồ Lâm Ngữ đối với Tiêu Dung Ngư đã giảm đi rất nhiều theo một cách khó hiểu, vốn dĩ cô ấy cũng là người bị hại mà.

Nhưng dù sao Tiêu Dung Ngư cũng là Tiêu Dung Ngư, lần này sau khi về nước, rốt cuộc tình hình sẽ phát triển theo hướng nào đây?

“Ấu Sở à?”

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên gọi một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng khách.

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa trong veo sáng rực như nước.

“À… Không có gì.”

Rõ ràng Hồ Lâm Ngữ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, vì thế qua loa có lệ vẫy tay.

Đương nhiên Thẩm Ấu Sở cũng không quan tâm, tiếp tục viết luận văn nghiên cứu sinh.

Hồ Lâm Ngữ đau đầu đau não suy nghĩ một lúc, đột nhiên lại đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở ngồi xuống.

“Ấu Sở à.”

Hồ Lâm Ngữ lại lên tiếng một lần nữa.

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở vẫn dịu dàng trả lời, không có một chút mất kiên nhẫn nào.

“Tiêu Dung Ngư sắp về nước rồi.”

Lúc này, Hồ Lâm Ngữ trực tiếp nói thẳng.

“Tớ biết rồi.”

Thẩm Ấu Sở gật đầu, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, dì Lữ thường xuyên đến chỗ Kim Cơ Đường Thành để dọn dẹp và sửa sang lại mà.

“Chuyện là…”

Vốn dĩ Hồ Lâm Ngữ muốn nói “Vậy cậu định đối phó với cô ta như thế nào?”, nhưng tính công kích trong câu nói này quá nặng, hoàn toàn không phù hợp.

Bây giờ Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư gần như ngày nào cũng gọi video trò chuyện với nhau, lần trước Tiêu Dung Ngư còn chủ động tỏ vẻ sau khi trở về nước, cô sẽ chịu trách nhiệm cho phiên toà thứ hai của vụ án quán trà sữa.

Mối quan hệ như vậy thì làm sao có thể sử dụng từ “đối phó” được chứ, nhưng “ở chung” cũng không thích hợp, sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng Hồ Lâm Ngữ thốt ra một câu: “Sau khi cô ấy trở về, chúng ta sẽ phải trả Trần Tử Khâm qua đó.”

Sau khi nói xong, Tiểu Hồ lại vỗ đầu cái bốp, điều này chẳng phải vô nghĩa lắm sao, Tiêu Dung Ngư là mẹ ruột của Trần Tử Khâm, chắc chắn phải đưa lại cho người ta rồi.

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng đáp lời, những tâm tư chôn sâu nơi đáy lòng cô giống như bị khơi dậy, lặng lẽ khép tập tài liệu trước mắt, xoay người nhìn chằm chằm vào Trần Tử Khâm đang ngủ say.

Mặc dù Thẩm Ấu Sở không nói gì, nhưng Hồ Lâm Ngữ có thể cảm nhận được cảm xúc không nỡ tràn ngập trong không khí.

“Có phải cậu không nỡ không?”

Giữa Tiểu Hồ và Thẩm Ấu Sở cũng không cần phải kiêng dè gì cả, Hồ Lâm Ngữ trực tiếp hỏi.

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở là một người không biết nói dối, cô thành thật thừa nhận.

Hồ Lâm Ngữ thở dài, đây gần như là một kết quả tất yêu, Thẩm Ấu Sở chỉ mới ở bên cạnh con gái Trần Tử Bội sáu tháng, nhưng thời gian nuôi nấng Trần Tử Khâm đã gần bốn tháng trời rồi, làm sao có thể không nảy sinh tình cảm chứ?

Nhưng Hồ Lâm Ngữ cũng không biết nên an ủi như thế nào, cũng không thể độc chiếm Trần Tử Khâm không trả được, đừng quên Trần Tử Bội cũng đang ở trong tay người ta.

“Dù sao sau này cũng có thể gặp lại nhau mà.”

Hồ Lâm Ngữ vỗ vào bả vai Thẩm Ấu Sở an ủi: “Cậu luyến tiếc Trần Tử Khâm, nhưng Tiêu Dung Ngư làm sao có thể buông bỏ được Trần Tử Bội? Sau này nếu cô ấy muốn gặp Trần Tử Bội, vậy hãy mang Trần Tử Khâm đến đây!”

Thực sự không hổ danh là tư lệnh Hồ, lúc nào cũng có thể kiên cường như vậy!

Thẩm Ấu Sở không trả lời câu nói đầy hùng hồn dõng dạc của Tiểu Hồ, cô đưa tay ra chạm vào trán Trần Tử Khâm, lại dịch chuyển cái chăn nhỏ trên bụng Trần Tử Khâm, sau đó nhẹ giọng nói: “Lâm Ngữ, tớ muốn đến bên kia một chuyến.”

“Bên kia? Bên Kim Cơ Đường Thành?”

Tiểu Hồ sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Cậu muốn đi qua đó giúp đỡ dọn dẹp sao? Tớ cảm thấy không cần thiết lắm, cha mẹ Tiêu Dung Ngư có rất nhiều tiền, nếu thực sự không thể lo liệu hết được thì bọn họ sẽ mời giúp việc.”

“Không phải như thế…”

Thẩm Ấu Sở thực sự không giỏi tranh luận, bởi vì người khác có thể nâng cao âm lượng hoặc tăng thêm giọng điệu để gia tăng khí thế của mình trong lúc tranh cãi, nhưng Thẩm Ấu Sở không thể làm được, lúc trước khi cô và Trần Hán Thăng hoặc Hồ Lâm Ngữ bất đồng quan điểm, về cơ bản đều là bên bị bắt nạt.

“Vậy thì làm sao?”

Tiểu Hồ dựa vào giọng lớn, “thừa thắng xông lên” hỏi.

“Đứa nhỏ đã quen ngủ với tớ rồi, sau khi đến một môi trường mới, tớ lo con bé sẽ quấy khóc.”

Thẩm Ấu Sở dịu dàng giải thích: “Tớ muốn giúp Trần Tử Khâm nhanh chóng tiếp nhận hoàn cảnh mới.”

“Ồ…”

Hồ Lâm Ngữ bừng tỉnh hiểu ra.

Sau khi Tiêu Dung Ngư trở về, Trần Tử Khâm chắc chắn phải trở về bên cạnh mẹ ruột của mình, nhưng đứa nhỏ đã mười tháng rồi, cô bé đã có ý thức của riêng mình, hơn nữa đã có thể nhận người, trong lòng cô bé, Thẩm Ấu Sở chính là “mẹ”, ngự đình viên Kim Lăng chính là nhà của mình.

Những thay đổi đột ngột này chắc chắn sẽ khiến Trần Tử Khâm khó chấp nhận được, có lẽ Trần Tử Bội cũng sẽ như vậy, nhưng tính cách của cô em gái yên tĩnh hơn nhiều, phía bên cô chị chắc chắn sẽ khóc lóc một thời gian.

Tiểu Hồ hiểu rõ, Thẩm Ấu Sở đang đau lòng thay cho “con gái”.

“Dù sao cuối cùng Trần Tử Khâm cũng có thể thích ứng, tớ cảm thấy cậu đang làm chuyện thừa thãi, rảnh rỗi thì kiếm chuyện làm, cành mẹ đẻ cành con, lòng tốt chưa chắc đã được đền đáp…”

Hồ Lâm Ngữ quở trách một lúc lâu, cuối cùng lại chuyển chủ đề, vỗ vào cái mông nhỏ của Trần Tử Khâm: “Nhưng mà, đến lúc đó tớ sẽ đến cùng với cậu, dù sao tớ cũng đã cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ này hơn 100 ngày rồi.”

“À.”

Thẩm khờ khạo gật đầu, sau đó nhân lúc Tiểu Hồ không chú ý, cẩn thận xoa bóp chỗ vừa bị đánh lúc nãy của đứa nhỏ.

Vào buổi chiều, Lữ Ngọc Thanh thức dậy sau giờ nghỉ trưa, khoảng thời gian này tâm trạng của bà thực sự không tồi.

Một là Trần Tử Khâm đang lớn lên khoẻ mạnh trưởng thành, cô cháu ngoại bảo bối này thực sự giống hệt với Tiêu Dung Ngư hai mươi năm trước.

Ngọt ngào hoạt bát, hơn nữa còn vô cùng thông minh, cô bé chỉ mới hơn mười tháng nhưng đã có thể gọi những cách xưng hô như “mẹ, bà ngoài, ông ngoại, ông nội, dì, cô…”

Thứ hai là một lòng nhớ thương đứa con gái sắp về nước, cả gia đình bọn họ lại có thể đoàn tụ một lần nữa.

Vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ, từ xa Lữ Ngọc Thanh đã nghe thấy tiếng Trần Tử Khâm đang ê ê a a nói chuyện, một số nghe hiểu được, một số nghe không hiểu, nhưng giọng sữa đó lọt vào lỗ tai Lữ Ngọc Thanh còn êm tai hơn so với bất cứ tiếng trời nào.

Khoảng thời gian này cháu ngoại lại mở khoá một kỹ năng mới, cô bé đã có thể nắm lấy mép cũi trẻ con, chậm rãi dịch chuyển bước chân, Thẩm Ấu Sở nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau, đề phòng đứa nhỏ ngã về phía sau.

“Hơn hai tháng nữa, có lẽ Bé Tiểu Ngư Nhi có thể đi được rồi.”

Lữ Ngọc Thanh nghĩ đến những lúc mình đi dạo bộ sau này, Trần Tử Khâm sẽ loạng choạng chạy lon ton, bà lại có một cảm giác thoả mãn khi tận hưởng hạnh phúc gia đình.

“Dì Lữ.”

Nhìn thấy Lữ Ngọc Thanh đi xuống, Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Tiểu Thẩm.”

Lữ Ngọc Thanh cười ha ha đáp lại, bà sớm đã không còn thành kiến với Thẩm Ấu Sở, hơn nữa càng hiểu rõ hơn về cô, ấn tượng của bà cũng càng ngày càng tốt.

Đây là một cô gái Xuyên Du khiêm tốn, hiền lành, lễ phép và từ tốn, điều quan trọng nhất là cô ấy còn rất xinh đẹp, Lữ Ngọc Thanh là kiểu người tương đối “thích ngoại hình”, cho nên tận sâu trong lòng bà thực sự rất thích Thẩm Ấu Sở, không chỉ là vì Thẩm Ấu Sở đang giúp đỡ nuôi nấng Trần Tử Khâm.

“Bảo bối, con có nghịch ngợm không vậy? Có ngoan ngoãn uống nước không, có ầm ĩ đòi đi ra ngoài không?”

Lữ Ngọc Thanh ngồi xổm người xuống, trêu chọc Trần Tử Khâm.

Trần Tử Khâm đang dịch chuyển bước chân nghe thấy tiếng nói chuyện của bà ngoại, cô bé vui vẻ xoay người lại, nhưng trọng tâm của cô bé vẫn chưa đủ ổn định, cho nên cẳng chân mềm nhũn, lập tức ngồi phịch xuống.

Nhưng khi cái mông nhỏ sắp tiếp xúc với miếng lót bọt biển, hai tay cô bé đã được giữ chặt lấy,

một bên là “mẹ” Thẩm Ấu Sở, một bên khác chỉ là bà ngoại Lữ Ngọc Thanh.

“Ha ha ha…”

Trần Tử Khâm không sợ hãi chút nào, cô bé còn vui vẻ mỉm cười, hơn nữa còn giang cánh tay nhỏ nhắn về phía Lữ Ngọc Thanh muốn bà ngoại ôm mình.

“Sao con có thể nghịch ngợm như vậy chứ?”

Lữ Ngọc Thanh bế cháu ngoại lên, giả vờ oán trách nói: “Cẩn thận quăng ngã cái mông con thành bốn cánh.”

“Ồ!”

Trần Tử Khâm dường như đã nghe thấy bà ngoại đang giáo dục mình, bắt đầu không phục “tranh cãi”, Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh dịu dàng nhìn, sau đó cúi đầu thu dọn những món đồ chơi trên mặt đất.

Cứ thế cùng chơi đùa với Trần Tử Khâm đến hơn năm giờ, Hồ Lâm Ngữ đi đón A Ninh tan học trở về, Lữ Ngọc Thanh chủ động đi đến phòng bếp nấu cơm.

Sau khi Đông Nhi đi làm, trong nhà còn chưa kịp tìm một người giúp việc khác, nhưng Lữ Ngọc Thanh lại cam tâm tình nguyện phục cho mọi người, mấy người Thẩm Ấu Sở sẽ phụ giúp một chút nên cũng không quá bận rộn.

Lúc ăn cơm, Lữ Ngọc Thanh nghe nói Thẩm Ấu Sở muốn giúp đỡ Trần Tử Khâm quen với môi trường mới ở Kim Cơ Đường Thành, bà cũng cảm ơn đồng ý.

Chưa đầy hai ngày sau, thời gian cụ thể Tiêu Dung Ngư về nước cũng đã được xác định, máy bay tư nhân sẽ hạ cánh xuống sân bay Lộc Khẩu vào sáng ngày mùng 5 tháng 8.

Mãi đến lúc này, Lữ Ngọc Thanh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước khi chưa có tin tức chắc chắn, bà sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Tiêu Hoành Vỹ và Trần Triệu Quân cũng đã từng Cảng Thành đến đây, vào ngày mùng 5, bọn họ đều phải đến sân bay đón người, nhưng hai người không đến ngự đình viên Kim Lăng, mà lập tức đến ở bên Kim Cơ Đường Thành.

Cả hai người cha già đều có suy nghĩ như thế này, mình vào trước ở xem sao, nếu phát hiện còn thiếu thứ đồ gì thì có thể bổ sung kịp thời.

Ngày mùng 3, Lữ Ngọc Thanh mang theo Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đến biệt thự Kim Cơ Đường Thành, Lữ Ngọc Thanh ôm cháu ngoại, trong tay Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở mỗi người đều xách theo một chiếc túi lớn.

Chỉ là sắc mặt của Hồ Lâm Ngữ không được tốt lắm, hình như có chút tức giận, Thẩm Ấu Sở hỏi nguyên nhân, Hồ Lâm Ngữ chỉ lẩm bẩm một chút, nhưng lại không nói ra câu nào.

Nguyên nhân Hồ Lâm Ngữ tức giận có hơi huyễn hoặc, bởi vì trên đường đi đến đây, cô ấy đột nhiên phát hiện ra nếu lấy Tân Nhai Khẩu làm trục trung tâm thì hai khu dân cư này, Kim Cơ Đường Thành và ngự đình viên Kim Lăng vừa khéo là một phải một trái, bên bản đồ giống như hai đầu mút chân bằng.

Hai căn nhà này đều là do Trần Hán Thăng mua, hắn có ý tứ gì đây?

Một thành phố Kiến Nghiệp, bao vây hai người?

Nhưng những lời này thoạt nghe có vẻ quá bi thương, cho nên Hồ Lâm Ngữ cũng kiên nhẫn không nói ra.

Những người tinh anh như Trần Triệu Quân cũng đã nhận ra điều này, nhưng bọn họ cũng không coi trọng, đám người trẻ tuổi khó có thể tránh khỏi sự nóng nảy bộp chộp, lúc trước khi Trần Hán Thăng làm ăn buôn bán gặp phải chuyện phiền lòng, hắn có thể đứng ở trên ban công hùng hổ phát tiết hơn một tiếng đồng hồ.

“Sao lại đưa cả đứa nhỏ đến thế này?”

Thay vào đó, điều khiến Trần Triệu Quân thắc mắc chính là tại sao Lữ Ngọc Thanh lại đưa Trần Tử Khâm đến đây, bởi vì dựa theo lẽ thường, phải nên sau khi Tiểu Ngư Nhi về nước mới đón Trần Tử Khâm đến.

“Tiểu Thẩm lo lắng Trần Tử Khâm khó quen được với hoàn cảnh bên này nên muốn mang đứa nhỏ đến đây cảm nhận trước một chút.”

Lữ Ngọc Thanh mỉm cười giải thích: “Trong túi chính là quần áo, nhân tiện đưa một ít quần áo ở phía bên kia đến đây trước.”

“Thì ra là vậy.”

Trần Triệu Quân gật đầu, tính cách của hai cô con dâu có chút khác biệt, bình thường Thẩm Ấu Sở không hay nói chuyện, nhưng làm việc vẫn luôn chu đáo cẩn thận.

Nhưng ánh mắt Lão Tiêu giật giật, giống như đang hơi sầu não.

Sau đó mỗi người tự làm việc của riêng mình, việc vào ở trước cũng có lợi, Trần Triệu Quân phát hiện cây xanh trong biệt thự quá ít nên đã đặt mua một số chậu cây, bây giờ ông phải đến trước cửa khu dân cư hướng dẫn cho xe tải vận chuyển cây xanh đi vào.

Vốn dĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ, kết quả Tiêu Hoành Vĩ lại đột nhiên đề nghị: “Tiểu Hồ, cháu cũng đi đến giúp đỡ ông ấy đi, Lão Trần phải trả hoá đơn và giao tiếp, những người trẻ tuổi như các cháu nói chuyện sẽ nhanh nhẹn hơn một chút.”

Hồ Lâm Ngữ cũng không nghĩ nhiều, đúng lúc cô ấy cũng không muốn tiếp tục ở lại trong biệt thự này bởi vì “Một thành phố Kiến Nghiệp, bao vây hai người”, cho nên lập tức đi theo Trần Triệu Quân ra ngoài.

Khi căn biệt thự chỉ còn lại ba người, Tiêu Hoành Vĩ kéo Lữ Ngọc Thanh một cái, ra hiệu cho vợ đi theo mình đến ban công.

“Có chuyện gì vậy?”

Lữ Ngọc Thanh có chút khó hiểu: “Có chuyện gì mà thần bí như vậy?”

“Tôi cảm thấy có một vấn đề cần phải thương lượng với bà một chút…”

Tiêu Hoành Vĩ chậm rãi nói.

Vốn dĩ hai vợ chồng nói chuyện với nhau cũng không cần quanh co lòng vòng, nhưng Lão Tiêu rất hiểu người vợ kiêu ngạo của mình, bây giờ mối quan hệ giữa bà và Thẩm Ấu Sở vô cùng hoà hợp, cho nên có một số chuyện nhất định phải giải thích cặn kẽ, hơn nữa cần phải có sự hiểu rõ của vợ.

Sắc mặt Lữ Ngọc Thanh cũng trở nên nghiêm túc, ông chồng nghiêm túc như vậy, nói không chừng còn là một vấn đề lớn.

“Thực ra, có lẽ bà cũng đã nhìn ra được.”

Trên ban công, Lão Tiêu đưa mắt nhìn về phương xa, lo lắng sốt ruột nói: “Có lẽ Tiểu Thẩm đã sớm coi Trần Tử Khâm trở thành con gái ruột của mình, phía bên Tiểu Ngư Nhi cũng không khác mấy, nếu không giáo sư Tôn cũng đã cầm theo chứng minh thư qua đó rồi mà con bé vẫn còn trì hoãn lâu như vậy mới trở về nước, điều này không phù hợp với lẽ thường.”

Lữ Ngọc Thanh cũng không ngạc nhiên, xem ra hành động của Tiểu Ngư Nhi đều đã bị cha mẹ nhìn thấu, chỉ là hai vợ chồng Lão Tiêu rất yêu con gái, nên mỗi khi gọi video cũng không vạch trần.

“Tiểu Thẩm là một cô gái ngoan, trong khoảng thời gian này con bé đã giúp chúng ta rất nhiều chuyện, không hề khoa trương khi nói rằng sự trưởng thành của Trần Tử Khâm không thể tách rời sự chăm sóc của con bé, chúng ta cũng chỉ ở bên cạnh giúp đỡ mà thôi.”

Giọng điệu Lão Tiêu chân thành, cũng tràn ngập cảm kích với Thẩm Ấu Sở.

Lữ Ngọc Thanh không nói gì, bà biết phía sau chắc chắn còn có một cái “Nhưng mà…”

“Nhưng mà…”

Quả nhiên, Tiêu Hoành Vĩ chậm rãi nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cuộc sống vẫn lên lý trí một chút, dù sao Tiểu Ngư Nhi mới là mẹ ruột của Trần Tử Khâm, Tiểu Thẩm cũng có Trần Tử Bội, hai đứa nó phải từ từ chuyển dời sự chú ý lên trên người con gái của mình, chúng ta làm cha mẹ và trưởng bối, nhất định phải nhắc nhở một chút.”

Thực ra lúc trước Lữ Ngọc Thanh cũng đã từng lo lắng đến vấn đề này, hình như tình cảm giữa cháu ngoại và Thẩm Ấu Sở quá sâu, nhưng lúc đó Trần Tử Khâm vẫn còn uống sữa nên chỉ có thể buông bỏ xuống.

Bây giờ cùng với thời gian Tiểu Ngư Nhi về nước đến gần, vấn đề này lại nổi lên một lần nữa.

“Ý của ông như thế nào?”

Lữ Ngọc Thanh hỏi, bà biết nếu chồng mình đã nói ra, có lẽ ông ấy đã có suy nghĩ riêng của mình.

“Tôi đang nghĩ như thế này.”

Lão Tiêu trâm ngâm nói: “Bây giờ đứa nhỏ về cơ bản cũng đã cai sữa rồi, chi bằng tranh thủ thời gian này, chúng ta dứt khoát giữ Trần Tử Khâm lại Kim Cơ Đường Thanh đi, đừng để con bé đi theo Tiểu Thẩm trở về nữa. Về phần Tiểu Ngư Nhi, tối nay khi bà gọi video với con bé, cũng truyền đạt lại ý tứ này một chút…”

Thành thật mà nói, đây là một ý kiến vô cùng hợp lý của Lão Tiêu, đứa bé thân thiết với một người khác hơn mẹ mình, điều này thực sự quá phi lý, cho nên Lữ Ngọc Thanh cũng khoanh tay trước ngực, rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, Lữ Ngọc Thanh đã đưa ra kết quả, bà đồng ý với ý kiến của chồng, chỉ là có chút không đành lòng.

“Nói với Tiểu Ngư Nhi thì đơn giản thôi.”

Lữ Ngọc Thanh nhíu chặt chân mày: “Nhưng nói ra chuyện này với Tiểu Thẩm, tôi có cảm giác mình giống như một kẻ xấu muốn cướp đoạt đứa nhỏ từ tay con bé một lần nữa.”

Sự lo lắng của Lữ Ngọc Thanh không phải không có ý, với tình cảm hiện tại giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm, thực sự đúng là như vậy.

“Sao có thể là người ác được chứ.”

Tiêu Hoành Vĩ nắm lấy tay vợ, khuyên bảo nói: “Sau này hai đứa nó sẽ hiểu, nếu…”

Lão Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nếu thực sự không đành lòng, vậy thì quên đi, tất cả mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.”

“Để tôi đi nói chuyện với Tiểu Thẩm trước.”

Lữ Ngọc Thanh thở dài, dọc theo cầu thang đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai.

Phòng ngủ chính này là căn phòng có ánh sáng tốt nhất trong toàn bộ biệt thự, cũng từng được coi như phòng tân hôn của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, sau khi Lữ Ngọc Thanh đi vào, nhìn thấy cháu ngoại đang chơi đùa ở trên giường.

Thẩm Ấu Sở đang ngồi trên mép giường, cô vừa sửa sang lại quần áo vừa trêu chọc Trần Tử Khâm bằng những món đồ chơi nhỏ nhắn, điều này khiến Trần Tử Khâm phấn khích bò khắp giường, trong thời tiết nóng nực này chơi đến đổ mồ hôi, nhưng cô bé cũng đang chậm rãi làm quen.

“Tiểu Thẩm.”

Lữ Ngọc Thanh điều chỉnh cảm xúc một chút, vẻ mặt tươi cười chào hỏi một tiếng, Thẩm Ấu Sở theo thói quen đứng dậy, nhường lại chỗ gần Trần Tử Khâm nhất ra.

Đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, nhưng lại khiến trong lòng Lữ Ngọc Thanh cảm thấy áp lực hơn một chút, nghĩa đến suốt bốn tháng nay, Thẩm Ấu Sở từ đầu đến cuối vẫn luôn tôn trọng mình, thỉnh thoảng khi ba người đưa đứa nhỏ ra ngoài chơi đùa, mọi người đều hiểu nhầm là ba thế hệ gia đình đấy.

Nhưng cũng đúng như những gì Lão Tiêu đã nói, cuộc sống này vẫn nên lý trí một chút.

“Lão Trần và Tiểu Hồ đã đi mua chậu cây rồi, lúc trước dì cũng không phát hiện trong sân thiếu cây xanh…”

Lúc trước Lữ Ngọc Thanh đã từng là cán bộ lãnh đạo cấp phó, bản thân bà cũng có cách nói chuyện riêng, không trực tiếp nói toạc ra toàn bộ câu chuyện, mà bà trò chuyện về một chút việc nhà trước, sau đó mới dần dần chuyển đến chủ đề chính.

Thẩm khờ khạo vừa đơn thuần vừa lương thiện, để tránh trường hợp Lữ Ngọc Thanh vẫn luôn nói chuyện một mình, cô vẫn luôn nghĩ cách phụ hoạ, chẳng mấy chốc đã bị dẫn đến chủ đề “mối quan hệ ruột thịt”.

Thời cơ bây giờ đã vô cùng thích hợp, nhưng Lữ Ngọc Thanh lại không mở miệng, bà chỉ giúp đỡ Thẩm Ấu Sở thu dọn quần áo, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tử Khâm, thở dài một hơi rồi xuống lầu.

Sau khi gặp Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình vẫn chưa nói.

“Lúc nãy Tiểu Thẩm đang sắp xếp lại quần áo, động tác vừa dịu dàng vừa cẩn thận, sau khi gấp xong còn lưu luyến gấp phẳng một chút.”

Lữ Ngọc Thanh thở dài nói: “Tôi nhớ lúc trước khi dọn dẹp phòng của Tiểu Ngư Nhi, mình cũng đã từng làm như thế này nên không mở miệng.”

Lữ Ngọc Thanh cảm nhận được tình thương của mẹ dành cho Trần Tử Khâm ở bên người của Thẩm Ấu Sở, Lão Tiêu nghe xong cũng im lặng một chút.

Nhưng một lúc lâu sau, ông ấy vẫn nói: “Lần này hai chúng ta đi tìm Tiểu Thẩm đi, ngoại trừ nói chuyện này ra, còn phải chính thức bày tỏ sự cảm ơn một lần nữa.”

Lúc này toàn bộ quần áo đã được sắp xếp gọn gàng vào tủ, Thẩm Ấu Sở đang toàn tâm toàn ý chơi với Trần Tử Khâm.

Bé Tiểu Ngư Nhi là một đứa nhỏ có tính cách hoạt bát, thỉnh thoảng chỉ cần trêu chọc một chút là có thể vui vẻ cười rộn lên, hai má lúm đồng tiền nhỏ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, cô bé còn thỉnh thoảng đi lớn tiếng gọi “mẹ, mẹ” với Thẩm Ấu Sở giống như thượng lệ.

“Lần đầu tiên ôm con, con vẫn chưa cai sữa.”

Thẩm Ấu Sở ở trong phòng ngủ giống như đang trả lời “con gái”, lại giống như đang lẩm bẩm: “Bây giờ con đã biết nói chuyện thế này rồi.”

“Em gái con khờ khạo hơn, bây giờ chỉ mới biết nói hai chữ.”

“Từ nay về sau, đây chính là nhà của con.”

“Bên ngoài sân có rất nhiều hoa lá cây cỏ nhỏ, còn có những con bướm và chuồn chuồn mà con thích nhất.”

“Con phải ngoan ngoãn, không thể tối rồi còn ầm ĩ muốn đi ra ngoài.”

“Trần Tử Khâm, cảm ơn con nhé!”

Giọng nói của Thẩm Ấu Sở không lớn lắm, nhưng lại vô cùng dịu dàng, trong giọng nói tràn ngập sự luyến tiếc và tình yêu dành cho Trần Tử Khâm, khi cô nói ra câu “Trần Tử Khâm, cảm ơn con”, hai bóng người ngoài cửa dừng lại một chút, cuối cùng lặng lẽ rời đi.

“Lão Tiêu.”

“Ừm?”

“Tối nay vẫn nên để Tiểu Thẩm đưa đứa nhỏ về đi, chờ đến khi Tiểu Ngư Nhi về nước hẵng nói.”

“Ừ.”

“Còn nữa, sau này chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, trong cuộc sống không nhất thiết phải lý trí lắm, giải quyết ổn thoả theo cảm tính cũng chưa chắc đã không tốt, hai chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan, tôi tin bọn chúng có thể xử lý tốt.”

“Ừ.”

Chẳng mấy chốc đã đến ngày mùng 5 tháng tám, vừa mới tờ mờ sáng, đã có mấy chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự ngự đình viên Kim Lăng.

Bởi vì có khá nhiều người đi đến sân bay đón người, Trần Triệu Quân, Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh, Mạc Kha, Thẩm Ấu Sở, Biên Thi Thi, Vương Tử Bác, Phùng Quý, Thẩm Như Ý, Hồ Lâm Ngữ, Nhiếp Tiểu Vũ, Đông Nhi, Thẩm Ninh Ninh, Ngô Diệc Mẫn, Tôn Đường Đường…

Không còn cách nào khác, ai bảo Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội trở về cùng một lúc chớ, cho nên “phe Thẩm” và “phe Tiểu Ngư” gần như không còn phân biệt tụ tập lại với nhau, hơn nữa ở bên cạnh nhau còn rất hoà hợp.

Ví dụ như, Biên Thi Thi phát hiện hình như tâm trạng của Hồ Lâm Ngữ không được tốt lắm, còn quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?”

“Không có gì?”

Hồ Lâm Ngữ vẫn đang rối rắm, cô ấy thậm chí còn có chút “ghét bỏ” tích luỹ văn hoá của mình, tại sao lại phải nghĩ ra một câu “Một thành phố Kiến Nghiệp, bao vây hai người?” rất có cảm xúc thơ văn như vậy chứ?

Nghe có vẻ như Thẩm khờ khạo và Tiêu Dung Ngư giống như những người oán phụ khuê phòng được Trần Hán Thăng “bao nuôi”, “bệnh nữ quyền” của cô giáo Hồ lại phát trác, trong lòng ngột ngạt muốn chết.

Một lát sau, chờ Trần Tử Khâm ăn đồ ăn dặm xong, mọi người lần lượt chuẩn bị đi ra sân bay.

Nhưng đến đây lại xuất hiện một vấn đề, rốt cuộc Thẩm Ấu Sở nên lên chiếc xe nào đây?

Ở đây có đầy đủ phương tiện, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh có xe, Mạc Kha có xe, Vương Tử Bác có xe, còn có ba chiếc xe Buick thương vị của điện tử Qủa Xác.

Nhưng, nếu đi nhờ xe của hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ thì hình như có chút kỳ quái, bởi vì Tiêu Dung Ngư sắp về nước mới là con gái của bọn họ, thân phận của Thẩm Ấu Sở chỉ là người ngoài mà thôi.

Nếu đi những chiếc xe khác, trong tay Thẩm Ấu Sở còn bế Trần Tử Khâm, Lữ Ngọc Thanh làm sao có thể để cháu ngoại trời khỏi tầm mắt của mình.

Nhìn thấy con dâu hơi ngẩn người, Trần Triệu Quân chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể hiểu được nguyên nhân, vấn đề này cũng dễ giải quyết, để Lữ Ngọc Thanh ôm Trần Tử Khâm là được, sau đó Thẩm Ấu Sở ngồi lên xe Mạc Kha.

Nhưng ngay khi Lão Trần đang định sắp xếp thì Lữ Ngọc Thanh- Người đã mở cửa xe phía trước lại nhìn trái nhìn phải, đột nhiên quay đầu lại gọi: “Ấu Sở, mau đến đây đi chứ.”

“Hả?”

Sắc mặt của các thành viên hai nhóm “phe Tiểu Ngư” và “phe Ấu Sở” đều có chút thay đổi, ngay cả Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ thuộc “phe Trần” cũng không nhịn được giật mình.

Khi đi đón Tiêu Dung Ngư, Lữ Ngọc Thanh bảo Thẩm Ấu Sở ngồi bên cạnh mình, điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là không chỉ Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đã buông bỏ định kiến của nhau, mà giữa gia đình với gia đình cũng đã chấp nhận lẫn nhau rồi.

Nếu mối quan hệ giữa hai nhà chính là như vậy, không thể coi là oán phụ khuê phòng rồi đúng không?

Ở trên xe Mạc Kha, Hồ Lâm Ngữ ngồi trên ghế phụ lẩm bẩm nói.

“Con đang nói gì vậy?”

Mẹ hai Mạc không nghe rõ.

Hồ Lâm Ngữ vô cùng tin tưởng Mạc Kha, bởi vì đây cũng là một trưởng bối thật lòng đối xử tốt với Thẩm Ấu Sở, nên cô ấy đã nói ra nghi vấn của mình.

“Dì Mạc.”

Hồ Lâm Ngữ nói: “Lúc trước ngài đã từng là viện trưởng viện Văn học của một trường đại học, nếu bây giờ con miêu tả hai người có mối quan hệ dây dưa sâu sắc, các cô ấy lại cùng ở Kiến Nghiệp, một người ở đông, một người ở tây, vậy nên dùng câu thơ nào để miêu tả đây?”

“Sao vậy?”

Mạc Kha nhìn thoáng qua Hồ Lâm Ngữ, cười hỏi: “Con có người mình thích rồi sao?”

“Ôi trời, không phải.”

Hồ Lâm Ngữ phỉ nhổ: “Con không thèm thích đàn ông đâu, con nói là hai người phụ nữ, tốt nhất là tích cực một chút, đừng bi xuân thương thu gì đó.”

Câu hỏi này của cô giáo Hồ có mấy yếu tốt: Hai người dây dưa rất sâu, đồng thời cùng cùng Kiến Nghiệp, một người ở Đông, một người ở Tây, hơn nữa không cần bi quan giống như câu “Một thành phố Kiến Nghiệp, bao vây hai người?”, cuối cùng vẫn phải dùng một câu thơ nào đó để hình dung.

Chuyện này thoạt nhìn có vẻ rất khó, nhưng cũng không thể làm khó được mẹ hai Mạc, bà ta hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cô ở đầu sông Trường Giang, tôi ở cuối sông Trường Giang, cùng uống chung nước một dòng sông.”

“Cái này hay đấy!”

Mạc Kha còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Hồ Lâm Ngữ phấn khích cắt ngang.

Trường Giang đại diện cho Kiến Nghiệp, một đầu một đuôi là ẩn dụ cho một đông một tây, cùng uống chung nước một dòng sông cho thấy mối quan hệ của bọn họ vô cùng sâu sắc, càng quan trọng hơn là vừa nghe đã cảm thấy mối quan hệ của hai người rất tốt.

“Cô ở đầu sông Trường Giang, tôi ở cuối sông Trường Giang, cùng uống chung nước một dòng sông, có lẽ là cách miêu tả chân thật cho mối quan hệ sau này giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư chăng?”

Nhìn sân bay Lộc Khẩu càng ngày càng đến gần, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên cảm thấy tràn ngập mong chờ về cuộc sống tương lai.

Bình Luận (0)
Comment