Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1069 - Chương 1069: Trên Đời Này Nhất Định Phải Có Luật Song Toàn, Vén Mây Đen Ắt Sẽ Thấy Tình!

Chương 1069: Trên đời này nhất định phải có luật song toàn, vén mây đen ắt sẽ thấy tình! Chương 1069: Trên đời này nhất định phải có luật song toàn, vén mây đen ắt sẽ thấy tình!

Có thể là thời gian vẫn còn quá sớm nên trên đường đi từ ngự đình viên Kim Lăng đến sân bay Lộc Khẩu cũng không bị tắc đường, bảy giờ xuất phát, khoảng bảy rưỡi đã đến nơi.

Bãi đỗ xe của sân bay cũng không đông đúc lắm, nhiều ô tô nhỏ giống như bọ cánh cứng nằm trơ trọi trên đường băng để mặc sương muối tân công, sau khi đám người Lão Tiêu đến nơi, lúc này mới mang đến cho nơi đây một chút ồn ào náo động.

“Lạch cạch.”

Trần Triệu Quân ngồi trên chiếc xe Buick của Vương Tử Bác đến đây, sau khi xuống xe, ông ấy đánh giá nhìn xung quanh một chút.

Không ngờ lại có nhiều người đến sân bay đón người như vậy, có lẽ khoảng chừng hai mươi người.

Sân bay Lộc Khẩu cách đó không xa cũng vô cùng tráng lệ với giàn giáo kim loại khổng lồ được khảm thuỷ tinh màu xanh, giống như một viên minh châu nằm ở vùng ngoại thành Giang Lăng.

Lại nhìn lên trên một lần nữa…

Trần Triệu Quân đột nhiên nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy chú Trần?”

Hiện giờ năng lực quan sát của Vương Tử Bác cũng đã tiến bộ rõ rệt, kể từ khi chính thức dọn về chung sống với Biên Thi Thi, khí chất trầm ổn trên người cậu ấy cũng càng thêm rõ ràng.

Dù sao thì Vương Tử Bác cũng không còn là chàng trai trẻ ngây ngô như năm năm trước nữa, cho dù thói quen “vặn mông” kia vẫn chưa hoàn toàn sửa được.

“Thời tiết không được tốt lắm.”

Trần Triệu Quân bĩu môi nói.

“Thời tiết?”

Vương Tử Bác ngẩng đầu lên, bầu trời quả thực có chút âm u, từng đám bao mây đen nặng trĩu bao phủ trên đỉnh đầu, cộng với khung cảnh vắng vẻ xung quanh, thoạt nhìn có chút tiêu điều.

Nhưng đây là Kiến Nghiệp mà, nó thường xuyên trông có vẻ xám xịt u ám như thế này, cũng không có gì ngạc nhiên đúng không?

“Nếu có một chút ánh nắng thì thật tốt biết bao…”

Lão Trần mỉm cười: “Trời nắng sẽ vui vẻ hơn một chút.”

“Đúng vậy.”

Vương Tử Bác cũng đi theo cười hai tiếng, nhưng chờ đến khi Lão Trần rời đi, Vương Tử Bác đột nhiên thở dài.

“Có chuyện gì vậy?”

Biên Thi Thi vỗ vào bả vai Vương Tử Bác, trêu ghẹo nói: “Sao hai chú cháu các anh lại có vẻ đa sầu đa cảm vậy?”

“Không có gì.”

Vương Tử Bác gãi đầu, xúc động nói: “Lúc nãy là lần đầu tiên anh cảm thấy chú Trần đã già thật rồi, lúc trước tâm thái của chú ấy vô cùng phóng khoáng, sao có thể quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thời tiết này chứ?”

Biên Thi Thi biết Vương Tử Bác rất kính trọng Trần Triệu Quân, lúc còn nhỏ, mỗi lần Vương Tử Bác cãi nhau với cha mẹ, cậu ấy luôn đến nhà của Trần Hán Thăng, ăn đồ ăn Lương Mỹ Quyên nấu, nghe lời khuyên nhủ của Trần Triệu Quân, hâm mộ cậu bạn nối khố có thể trưởng thành trong một gia đình như vậy.

Không khoa trương khi nói rằng Lão Trần chính là “hình mẫu lý tưởng” của Vương Tử Bác.

“Không phải chú Trần đã già, chú ấy chỉ bước sang một giai đoạn khác trong cuộc đời mà thôi.”

Cô gái đến từ vùng Hồ Nam Biên Thi Thi này, lúc tức giận thì giống như một quả ớt cay nhỏ, những lúc thấu hiểu lòng người lại vô cùng dịu dàng: “Hiện giờ Chú Trần đã là ông nội rồi, hơn nữa còn là ông nội của hai đứa nhỏ, chắc chắn sẽ quan tâm đến thời tiết và nhiệt độ rồi, để tránh hai đứa nhỏ bị cảm…”

Ngoài miệng Biên Thi Thi nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy cũng cảm thấy nếu không có đám mây đen nặng nề này thì thật tốt biết bao.

Nhóm người đi bộ từ bãi đậu xe đến đại sảnh đón khách, không ngờ còn có hai người quen đang chờ ở nơi này.

Một người là Kim Dương Minh, một người là Thương Nghiên Nghiên, bởi vì bọn họ kinh doanh quán bar và mở quán cà phê ở Giang Lăng, cách sân bay Lộc Khẩu càng gần hơn nữa nên không đi theo đoàn người đến đây.

Lúc trước Lão Trần đã từng gặp Kim Dương Minh và Thương Nghiên Nghiên, biết đây là bạn thời đại học của Trần Hán Thăng, hơn nữa mối quan hệ khá tốt nên cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Chú Trần, chú Tiêu, dì Lữ, dì Mạc…”

Sở dĩ Thương Nghiên Nghiên có thể khiến người ta yêu thích như vậy, là vì ngoại trừ lễ phép ra, cô còn rất chú ý đến hình tượng.

Cô biết hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều các vị trưởng bối đến đây đón người nên ăn mặc trang điểm vô cùng bảo thủ, không có tất chân màu đen, không để lộ bụng, cũng không chuốt mascara đậm giống như lúc trước, nếu không có mái tóc nhuộm màu đỏ rượu và đôi môi đỏ mọng nóng bỏng kia, quả thực nhìn chẳng giống cô ấy chút nào.

“Phi! Làm bộ làm tịch!”

Nhưng Tiểu Hồ biết rõ “khuôn mặt thật” của Thương Nghiên Nghiên, trong lòng cô ấy phỉ nhổ một tiếng, đi đến nhỏ giọng nói: “Cậu đến làm gì, còn ăn mặc trang điểm giống như một thục nữ vậy.”

“Bí thư Hồ, cậu nói những lời này rất kỳ quái đấy.”

Trên khuôn mặt Thương Nghiên Nghiên nở một nụ cười trầm ngâm, thoạt nhìn giống như đang nói chuyện thân thiết với Hồ Lâm Ngữ, nhưng thực ra lại đáp trả không chút khách khí: “Sân bay này đâu phải của nhà cậu, tại sao cậu có thể đến mà tớ lại không thể đến, hơn nữa cái gì là ăn mặc giống như thục nữ chứ? Chẳng lẽ cậu đã từng nhìn thấy dáng vẻ phóng túng của tớ sao?”

“Tớ…”

Tiểu Hồ nghẹn họng một chút, hai người ở đại học nhìn nhau không thuận mắt, không biết đã đấu võ mồm với nhau bao nhiêu lần, nhưng Hồ Lâm Ngữ về cơ bản đều là thua nhiều thắng ít.

Bởi vì Thương Nghiên Nghiên vừa gian xảo vừa khắc nghiệt, đồng thời cũng có thể nói năng ngọt xớt, còn có thể hàm hồ nói năng thô tục hài hước, Tiểu Hồ ngay thẳng chính trực làm sao là đối thủ của cô chứ.

“Ha ha…”

Nghe thấy Hồ Lâm Ngữ và Thương Nghiên Nghiên lại đang cãi nhau, Kim Dương Minh nở một nụ cười xấu xa, lặng lẽ nói với Đông Nhi ở bên cạnh mình: “Một bên là hồ ly tinh, một bên là cọp mẹ, đều là những người phụ nữ không dễ chọc.”

“Anh Tiểu Kim rất sợ các chị ấy sao?”

Đông Nhi ngây thơ hỏi.

“Sao có thể chứ!”

Kim Dương Minh liếc mắt nhìn Thương Nghiên Nghiên và Hồ Lâm Ngữ một cái, phát hiện sự chú ý của các cô ấy đều không đặt ở trên người mình, lúc này mới thản nhiên khoác lác.

“Hồ Lâm Ngữ là người tốt, nhưng tính tình quá lỗ mãng, năm đó cậu ấy còn muốn tranh giành chức lớp trưởng cùng với tứ ca đấy, nhưng lại bị anh dùng chút mưu mẹo thuyết phục cậu ấy từ bỏ.”

Trong câu chuyện của Tiểu Kim, bất cứ người nào cũng là vai phụ, Trần Hán Thăng cũng không ngoại lệ, chỉ có bản thân cậu ấy mới là vai chính.

“Còn về phần Thương Nghiên Nghiên…”

Kim Dương Minh tỏ vẻ thần bí nói: “Đông Nhi, anh nói với em một bí mật nhé, lúc trước Thương Nghiên Nghiên còn muốn theo đuổi anh đấy…”

“Thật sao?”

Đông Nhi tin là thật, lập tức trào dâng một cảm giác căng thẳng, bởi vì rõ ràng chị Nghiên Nghiên có phong thái phụ nữ hơn mình.

“Em không cần phải cảm thấy áp lực, những chuyện đó đều là quá khứ rồi.”

Kim Dương Minh nhàn nhạt nói: “Chỉ là trong thời gian huấn luyện quân sự vào năm nhất, Thương Nghiên Nghiên tìm mọi cách hẹn anh xem phim, thậm chí còn nhớ quan hệ tìm được Tứ ca, nhưng tất cả đều bị anh thẳng thừng từ chối, bởi vì lúc đó anh chỉ muốn nghiêm túc học tập đền đáp cho tổ quốc!”

Sự xuất hiện của Kim Dương Minh và Thương Nghiên Nghiên khiến cho đội ngũ đón người càng thêm khổng lồ, nhưng điều này cũng không quá bắt mắt ở trong sân bay, khắp nơi trong đại sảnh đều là những du khách với bước chân vội vã, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh quảng cáo dễ nghe của phát thanh viên sân bay.

Đây là lần đầu tiên Trần Tử Khâm đến sân bay, cô bé nằm trong vòng tay của “mẹ” Thẩm Ấu Sở, trên đầu đội một chiếc mũ ngư dân mềm mại, tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

Thỉnh thoảng nhìn thấy hai người xa lạ nào đó đã vẫy tay tạm biệt nhau, mặc dù cô bé không quen biết người ta, nhưng cũng sẽ giơ bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm lên vẫy, dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương có phần giống với em gái Trần Tử Bội.

Thỉnh thoảng khi cảm thấy mệt nhọc, cô bé sẽ nằm nhoài trên bả vai mẹ ngủ một lát, thế giới của trẻ con đơn giản và trong sáng như vậy đấy.

Nhưng tâm trạng của người lớn lại phức tạp hơn rất nhiều, đặc biệt là khi thời gian đang đến gần từng phút từng giây, khoảng cách giữa máy bay với mặt đất cũng đã rút ngắn từng chút một.

Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Hoành Vĩ là người kích động nhất, bọn họ đứng ở phía trước đám đông, còn thường xuyên kiểm tra điện thoại di động, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Tiểu Ngư Nhi sau khi bật máy lên.

“Lão Tiêu.”

Ánh mắt Lữ Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào lối ra, nói chuyện với ông chồng về chuyện khác: “Con gái đã trở về, một cô con gái khác của Trần Hán Thăng cũng sẽ trở lại, ông cảm thấy thế nào?”

“Tôi còn có thể cảm thấy thế nào được nữa?”

Lão Tiêu đưa mắt nhìn vợ một cái: “Đương nhiên là thấy bằng mắt mình rồi.”

“Ông đúng là…”

Lữ Ngọc Thanh rất không hài lòng với câu trả lời né tránh của ông chồng mình.

“Được rồi, bà đừng hỏi nữa.”

Cục trưởng Tiêu xua tay nói: “Đối xử bình đẳng là chuyện không thể nào, Trần Tử Khâm mới là cháu ngoại ruột của tôi, nhưng nếu Trần Tử Bội đến nhà chúng ta, đói bụng có cơm ăn, mệt mỏi sẽ có chỗ ngủ, đồ chơi cũng sẽ là mỗi người một phần giống như Trần Tử Khâm, sẽ không bạc đãi con bé.”

“Ai cần ông đối xử bình đẳng chứ, chúng ta đâu phải là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên.”

Lữ Ngọc Thanh thở dài: “Thực ra, chúng ta chỉ cần không có thành kiến đối với Trần Tử Bội là được rồi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai bên…”

“Hai bên” này chính là Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, mặc dù máy bay vẫn chưa hạ cánh, nhưng Lữ Ngọc Thanh đã nghĩ rất xa.

“Thái độ của chúng ta không quan trọng.”

Lão Tiêu lại có thể nhìn thấu rõ mọi chuyện: “Chủ yếu vẫn là thái độ của Tiểu Ngư Nhi và Tiểu Thẩm, hai đứa mới là mấu chốt.”

“Đúng vậy, chúng nó mới là mấu chốt.”

Ánh mắt Lữ Ngọc Thanh lập tức đảo qua trên mặt Thẩm Ấu Sở, bà cũng không thể chắc chắn được rằng, sau khi Tiểu Ngư Nhi về nước, hai người này còn có thể hoà thuận giống như khi gọi điện video không.

Những người khác nhau sẽ có lập trường khác nhau, khi Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đang tập trung thảo luận về “phải đối xử với Trần Tử Bội như thế nào?” thì Trần Triệu Quân đứng cách đó không xa đang chắp hai tay ra sau lưng, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh lại có một chút lo lắng mơ hồ.

Việc Tiểu Ngư Nhi về nước đương nhiên là điều đáng mừng, mấy ngày hôm trước Trần Hán Thăng cũng nói rằng, hắn cảm thấy có lẽ “Tu La tràng” đã kết thúc.

Nhưng “có lẽ” khác với “chắc chắn”, nó vẫn tồn tại những khả năng khác, cho nên vấn đề có thực sự được giải quyết hay chưa còn phụ thuộc vào tình huống sau khi Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở gặp nhau.

Nghĩ đến đây, Lão Trần nhìn thoáng qua Thẩm Ấu Sở, câu nói đầu tiên của hai cô “con dâu” sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ đại gia đình.

Trong lòng các trưởng bối có rất nhiều suy nghĩ, những người trẻ tuổi lại nhẹ nhàng hơn một chút, màn đấu võ mồm giữa Hồ Lâm Ngữ và Thương Nghiên Nghiên đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.

Tính tình Tiểu Hồ vô cùng hung dữ, vừa hay Thương Nghiên Nghiên cũng đang nhàm chán, cho nên hai người cô một câu tôi một câu tranh cãi dữ dội.

Thương Nghiên Nghiên: Thư ký Hồ, trưa hôm nay mọi người đều phải ăn cơm, cậu vẫn nên tiết kiệm chút sức lực trở về mua đồ ăn nấu cơm đi.

Hồ Lâm Ngữ: Cậu dựa vào cái gì mà sai khiến tớ, sao cậu không về đi?

Thương Nghiên Nghiên: Tớ không quen thuộc với ngự đình viên Kim Lăng, cho dù có về cũng không tìm thấy chợ bán thức ăn, cậu ở trong nhà Ấu Sở suốt cả ngày, chẳng lẽ không quen thuộc sao?

Hồ Lâm Ngữ: … Dù sao đi nữa tớ cũng sẽ không về, tớ còn phải đợi Trần Tử Bội!

Thương Nghiên Nghiên: Tiểu Hồ, cậu đúng là không có tinh thần cống hiến chút nào, cũng may năm đó khi bầu chọn lớp trưởng, tớ đã kiên định không chọn cậu.

Hồ Lâm Ngữ: Cậu…

Các cô ấy không hề hạ giọng nên Biên Thi Thi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, lúc mới bắt đầu, cô ấy còn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Tại sao lại phải vệ ngự đình viên Kim Lăng ăn cơm chứ?”

Biên Thi Thi lặng lẽ lẩm bẩm.

Ngự đình viên Kim Lăng là địa bản của Thẩm Ấu Sở, chẳng lẽ phải để Tiểu Ngư Nhi vừa mới về nước đã phải đi làm khách sao?

Không thể là Kim Cơ Đường Thành được sao?

Cũng không biết có phải gần đây mình đã xem quá nhiều bộ phim truyền hình cung đấu không, Biên Thi Thi luôn cảm thấy ý nghĩa của việc “ăn bữa ăn đầu tiên” ở đây không hề tầm thường.

Nhưng trong lòng cô ấy lại có một suy nghĩ khác: Thực ra ăn cơm ở đâu cũng như nhau cả thôi, Trần Hán Thăng không phải là Hoàng đế, Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở cũng không cần phải tranh ngôi Hoàng hậu, cho nên không cần phải để ý đến những chi tiết này.

Biên Thi Thi không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn về phía Thẩm Ấu Sở.

“Nếu ăn cơm ở Kim Cơ Đường Thành, có lẽ Thẩm Ấu Sở sẽ không nghĩ nhiều đúng không?”

Dù sao Biên Thi Thi cũng là thành viên của “đảng Tiểu Ngư”, ít nhiều cũng có xu hướng thiên vị bạn tốt, ngay khi cô ấy đang miên man suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng khuyên nhủ của Nhiếp Tiểu Vũ.

“Ôi trời! Các cậu dừng lại nghỉ đi.”

Cô thư ký nhỏ nói với Thương Nghiên Nghiên và Hồ Lâm Ngữ: “Tôi đã đặt một nhà hàng rồi, trưa nay mọi người sẽ ăn cơm bên ngoài.”

“Phù…”

Biên Thi Thi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa không ở ngự đình viên Kim Lăng, cũng không ở Kim Cơ Đường Thanh, như vậy là sự lựa chọn tốt nhất.

“Tiểu Vũ, cô thật giỏi.”

Biên Thi Thi chân thành khen ngợi Nhiếp Tiểu Vũ: “Đầu tiên là đặt trước nhà hàng, làm như vậy có thể tránh được khá nhiều rắc rối, đúng là những công ty lớn như Qủa Xác rất biết đào tạo người khác, tất cả mọi chuyện đều có thể sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.”

“Hả?”

Nhiếp Tiểu Vũ ngẩn người: “Đây không phải là chủ ý của tôi, bộ trưởng Trần gửi tin nhắn bảo tôi làm đấy, ngài ấy còn dặn dò chuẩn bị một ít trà ngon, bởi vì sáng nay có thể sẽ đến đó tương đối sớm, đến lúc đó mọi người có thể ngồi xuống uống trà; Hơn nữa phải bật TV trong phòng riêng trước, dưới tình huống có âm thanh, bầu không khí sẽ không quá xấu hổ, nhiệt độ điều hoà không khí duy trì ổn định ở mức 28 độ trở lên, bởi vì còn có hai đứa nhỏ…”

“Tuyệt lắm!”

Biên Thi Thi nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đúng là Trần Hán Thăng, lúc nào cũng đi trước người khác một bước, chẳng trách ngay cả một vấn đề khó giải ngàn đời như “Tu La tràng” này cũng được hắn mài mòn.

Có Nhiếp Tiểu Vũ khuyên nhủ, Thương Nghiên Nghiên và Hồ Lâm Ngữ tạm thời giảng hoà với nhau, đội ngũ đón máy bay cũng chậm rãi yên tĩnh lại, hơn nữa có một bầu không khí căng thẳng đang gia tăng.

Bởi vì năm phút trước, điện thoại của Lữ Ngọc Thanh đã được kết nối, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội sắp rời khỏi nhà ga!

Mặc dù Thẩm Ninh Ninh mới học lớp một, nhưng cô bé vừa thông minh vừa có chút nhạy cảm, A Ninh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc “vừa hơi bất an vừa vô cùng kích động” của các người lớn.

Nhưng tiểu A Ninh vô cùng ngoan ngoãn, cô bé không đi quấy rầy chị gái Thẩm Ấu Sở, mà chỉ nắm lấy tay áo chị Thẩm Như Ý.

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Như Ý nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống.

“Sau khi chị và chị gái kia gặp nhau…”

Thẩm Ninh Ninh không chắc chắn hỏi: “Các chị sẽ cãi nhau sao?”

Lúc này Thẩm Như Ý mới hiểu rõ, hoá ra Tiểu A Ninh đang lo lắng cho chị gái.

“Không đâu.”

Thẩm Như Ý đau lòng thay cho em gái, đưa tay ra sửa sang lại cổ áo cho A Ninh, nhẹ giọng trả lời: “Các chị ấy không những không cãi nhau mà còn cùng nhau nuôi dạy hai đứa nhỏ trưởng thành, em và Trần Tử Khâm ở bên cạnh nhau lâu như vậy, em cũng rất thích cô bé đúng không?”

“Vâng.”

A Ninh gật đầu: “Cô bé cũng rất đáng yêu.”

“Chính là như vậy đấy.”

Thẩm Như Ý nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của A Ninh, đi ra phía sau lưng Thẩm Ấu Sở: “Chúng ta là người thân của chị, cho nên cho dù chị ấy đưa ra lựa chọn như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên ủng hộ.”

“Anh trai cũng là người thân.”

“A Ninh cũng kiên định nghĩ ở trong lòng.

Trong đám người đến sân bay đón người lần này về cơ bản có thể chia thành “phe Thẩm”, “phe Tiểu Ngư” và “phe Trần”, đương nhiên cũng có ngoại lệ.

So với những người khác mà nói, Ngô Diệc Mẫn hoàn toàn không thuộc về mối quan hệ của Trần Hán Thăng, nhưng cô ta là con gái của giáo sư Tôn nên mới có lý do để đi cùng đến sân bay.

Đương nhiên, toàn bộ suy nghĩ của Ngô Diệc Mẫn cũng đặt ở trên người Trần Hán Thăng, công ty internet Qủa Xác cuối năm nay sẽ được đưa ra thị trường tại Hồng Kông, nghe nói đến lúc đó giá trị con người của Trần Hán Thăng sẽ vượt qua hàng chục tỷ tệ.

Hàng chục tỷ tệ đấy, chậc chậc…

Cho nên Ngô Diệc Mẫn cũng đang nắm bắt mọi cơ hội để làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa mình với Trần Hán Thăng, đồng thời còn dạy dỗ con gái Tôn Đường Đường: “Sau này con không chỉ phải qua lại với Tiêu Dung Ngư, mà còn phải tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Ấu Sở, bọn họ đều là mẹ của con gái Trần Hán Thăng, lúc nói chuyện hoàn toàn có tác dụng.”

Tôn Đường Đường không trả lời, nhưng cô bé cũng đang nhìn chằm chằm vào chị gái xinh đẹp hơn mình, cao gầy hơn mình, lúc nói chuyện còn đỏ mặt kia.

Ánh mắt của mọi người gần như đều sẽ cố ý vô tình dừng lại ở trên người Thẩm Ấu Sở, thực ra cô cũng có thể cảm nhận được, nhưng điều này vẫn đủ để thích ứng, tuy nhiên, sau khi nghe nói máy bay đã hạ cánh, Thẩm Ấu Sở phát hiện hơi thở của mình rõ ràng đã trở nên dồn dập.

Một mặt là cô rất nhớ nhung con gái ruột của mình, hai là sắp phải đối mặt với Tiêu Dung Ngư, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Thực ra mối quan hệ giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư vô cùng kỳ lạ, năm đó sau khi Tu La tràng bùng nổ, mặc dù cả hai đều rất đau lòng, nhưng các cô cũng không nảy sinh cảm giác hận thù, chỉ là cho rằng từ nay về sau hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Kết quả bởi vì hai đứa nhỏ, các cô lại chậm rãi chấp nhận lẫn nhau, hơn nữa còn coi việc nói chuyện video như một phần bắt buộc trong cuộc sống hàng ngày, chia sẻ từng chút từng chút về hai đứa nhỏ.

Bây giờ sắp gặp nhau, Thẩm Ấu Sở đột nhiên phát hiện thân phận của mình có chút mơ hồ.

Tình địch?

Không phải, hai bên chưa bao giờ cạnh tranh với nhau.

Bạn bè?

Cũng không phải, làm gì có tình bạn kỳ quái như vậy.

Vậy là mối quan hệ kỳ quái gì chứ?

Thẩm Ấu Sở hơi ngơ ngác, Trần Tử Khâm ở trong lồng ngực giống như đã cảm nhận được sự khác thường của “mẹ”, nhưng cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ có thể ngoan ngoãn “a” một tiếng, giống như đang quan tâm và an ủi mẹ.

“Có phải rất căng thẳng không?”

Lúc này mẹ hai Mạc đi đến vỗ vào bả vai Thẩm Ấu Sở hỏi.

“Có, có một chút.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, cô nói chuyện rất ít khi lắp bắt, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.

“Đây cũng là điều khó có thể tránh khỏi.”

Mạc Kha nhìn cô gái tốt bụng này, trong đôi mắt đào hoa trong suốt kia tràn ngập sự ngây thơ và mê mang, hai má hơi ửng hồng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời giống như trăng non, không hiểu tại sao còn có chút đáng yêu.

“Có ai đã làm mẹ rồi mà còn khờ khạo như vậy chứ?”

Trong lòng Mạc Kha thầm mỉm cười, sau đó nhỏ giọng nói: “Con không cần phải nghĩ quá nhiều đến những chuyện trước kia, chúng không có giá trị tham khảo gì cả, hãy thả lỏng tinh thần một chút, nếu không cứ coi đây như một cuộc gặp gỡ giữa những người bạn trên mạng đi, dù sao các con ngày nào cũng gọi video cho nhau.”

“Ra ngoài rồi!”

Không biết ai tinh mắt hét lên một tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người qua đó, đập vào mí mắt quả nhiên là những bóng người mình tha thiết chờ đợi kia.

Tuy nhiên, người dẫn đầu đoàn không phải Trần Hán Thăng, mà là “trưởng công chúa” Trần Lam.

Sau khi phát hiện ra những người thân đang chào đón mình, cô ấy hét lên một tiếng chói tai rồi trực tiếp ném túi xách của mình cho anh trai, phấn khích chạy đến.

Đi theo sau Trần Lam chính là Trần Hán Thăng, ngoại hình cao lớn của hắn rất khó có thể không bị phát hiện, đặc biệt là tư thế đi lại rất muốn bị đánh, trên mặt đeo một chiếc kính râm, bên dưới kính râm là hàm răng trắng tinh với nụ cười cợt nhã.

“Tiểu Trần thật khoa trương!”

“Phi! Ghê tởm!”

“Lớp trưởng lúc nào cũng đẹp trai như vậy!”

Đối với tạo hình của Trần Hán Thăng, mọi người lần lượt đưa ra đánh giá, sau đó ánh mắt lập tức chuyển đến phía sau hắn.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Lữ Ngọc Thanh đột nhiên gọi một tiếng, trong giọng nói run rẩy mang theo chút nghẹn ngào.

Sau lưng Trần Hán Thăng chính là Tiêu Dung Ngư, chính xác mà nói là Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Bội.

Tiêu Dung Ngư ăn mặc vô cùng đơn giản, nửa người trên là một chiếc áo thun ngắn màu hồng nhạt, nửa người dưới là quần ống rộng màu trắng rộng thùng thình, dưới chân đi một đôi giày đế bằng màu trắng, trên đầu cô ấy còn đội mũ lưỡi trai.

Theo lý mà nói đội mũ vào rất khó có thể nhận ra, nhưng phía sau chiếc mũ lưỡi trai kia chính là mái tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa trái phải, tất cả mọi người đều biết đó là Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo, ngay cả Lão Tiêu cũng đang lẩm bẩm tự nói: “Con gái đã quay trở về rồi…”

Trần Tử Bội được Tiêu Dung Ngư ôm vào trong ngực, trên đầu cô bé cũng đội một chiếc mũ trẻ em, nhưng ngay cả vành mũ cũng không thể che được khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé.

Đi phía sau nữa chính là Lương Mỹ Quyên, Lương thái hậu thấy chồng mình, lại thấy được một cô con dâu khác, nhìn thấy cô cháu gái nhỏ đáng yêu nên lúc nào cũng khua tay ra hiệu.

Sau nữ là giáo sư Tôn Bích Dư đức cao vọng trọng, cô thư ký riêng Chu Thái Văn, giúp việc dì Lâm và mấy tiếp viên hàng không giúp đỡ xách hành lý.

Lúc mới bắt đầu, hai nhóm người “về nước” và “đón người” đều có chút rụt rè, dù sao đây cũng là nơi công cộng, mặc dù hai bên đang từng bước từng bước đến gần nhau, nhưng vẫn đang cố gắng hết sức kiểm soát chính mình.

Nhưng khi Trần Lam bổ nhào vào lồng ngực của Thẩm Ấu Sở, hơn nữa còn mang theo tiếng nức nở nói: “Chị dâu, em đã đưa Trần Tử Bội về rồi.”

“Ôi trời!”

Câu nói này giống như ngòi nổ của một quả bom, trực tiếp đốt cháy cảm xúc của mọi người, tất cả mọi người đều vứt bỏ hết sự kiêng dè, trong miệng gọi đủ loại cách xưng hô:

“Mẹ!”

“Con gái!”

“Tiểu Ngư Nhi!”

“Cháu gái nhỏ của tôi!”

“Tiểu Trần!”

Trong khoảnh khắc này, dường như tất cả mọi người đều chỉ biết khóc.

Lữ Ngọc Thanh ôm Tiêu Dung Ngư, Lương Mỹ Quyên ôm Thẩm Ấu Sở, Biên Thi Thi dựa vào bả vai Vương Tử Bác, lớp trang điểm mắt của Thương Nghiên Nghiên cũng đã nhòe đi, kết quả khi phát hiện mình đã quên mang khăn giấy thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một gói Thanh Phong.

“Thật đấy… Thực sự không thể chịu được những người như các ngươi, lúc nào cũng khóc sướt mướt.”

Hồ Lâm Ngữ vừa đưa khăn giấy vừa nức nở, đồng thời còn không quên giáo dục Thương Nghiên Nghiên.

Ngay cả Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ, những người luôn phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề cũng quay người lại lau nước mắt, bởi vì khoảng thời gian này đã quá vất vả rồi!

Trong hai chuyện đau khổ nhất chính là “sinh ly tử biệt”, mọi người đều đã trải qua “sinh ly”, cho nên ngoại trừ nước mắt có thể trút bỏ những nhớ nhung và ấm ức đó ra, chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?

Kẻ khởi xướng Trần Hán Thăng cũng không tốt hơn là mấy, suốt bốn tháng qua, hắn mới là người chịu áp lực lớn nhất.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc nỉ non của trẻ con cuối cùng cũng “kéo” cảm xúc của mọi người lại, nhìn kỹ lại hoá ra cả hai đứa nhỏ đều đang khóc.

Hai chị em đều không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người, bao gồm cả mẹ cũng đều đang chảy nước mắt, nhưng “khóc” chính là sở trưởng của con nít, làm sao mình có thể thua được?

Cho nên chị gái Trần Tử Khâm mở miệng bật khóc trước tiên, em gái Trần Tử Bội cũng theo sát phía sau, lúc này các người lớn phải luống cuống tay chân dỗ dành các cô bé.

Thẩm Ấu Sở lau nước mắt cho Trần Tử Khâm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bảo bối không khóc, bảo bối không khóc…”

Tiêu Dung Ngư cũng hôn lên khuôn mặt Trần Tử Bội: “Bảo bối ngoan nào, bảo bối ngoan nào…”

Nhưng dỗ dành một chút, mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lúc nãy còn chưa nhận ra, hình như phải đổi hai đứa nhỏ lại mới phải chứ.

“Ớ…”

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ấu Sở.

“Ớ…”

Thẩm Ấu Sở cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dung Ngư.

“…”

Những người khác lúc lại nhìn Thẩm Ấu Sở, lúc lại nhìn Tiêu Dung Ngư, trái tim vô thức nhấc lên.

Thời khắc mấu chốt nhất cuối cùng cũng đã đến.

Đám người lúc khóc lúc cười vừa nãy đột nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó toàn bộ cảm giác mông lung đều biến mất, giống như trong khoảnh khắc này, ngoại trừ Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư ra, còn có hai đứa nhỏ trong lồng ngực, tất cả mọi thứ trong sân bay đều biến mất.

Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, hai người không nói một lời, hình ảnh giống như dừng lại vào khoảnh khắc này, thời gian không ngừng xoay chuyển, cuối cùng trải qua thương hải tang điền năm tháng thay đổi, lại trở về với khoảnh khắc này một lần, nữa, trở về sân bay Lộc Khẩu Kiến Nghiệp.

Đám người “biến mất” lúc nãy lại bắt đầu ồn ào di chuyển một lần nữa.

“Đôi khi con gái cô rất khờ.”

Tiêu Dung Ngư mở miệng nói: “Nước tiểu thấm ướt quần cũng không biết kêu lên, ngày nào tôi cũng phải kiểm tra mười mấy lần mới yên tâm.”

Thẩm Ấu Sở nghe thấy có người đang “nói xấu” về con gái mình, cô cũng bĩu môi, nhỏ giọng trả lời: “Con gái cô lại quá nghịch ngợm, thường xuyên nắm giật tóc tôi.’

Sau khi nói xong, hai người lại nhìn nhau một lát, đột nhiên bật cười phá lên.

Tiểu Ngư Nhi tươi cười rạng rỡ, Thẩm khờ khạo lại nở một nụ cười thẹn thùng, nhưng điểm giống nhau là cả hai đều rất xinh đẹp, có lẽ đây chính là “má lúm đồng tiền nư hoa” chăng?

Những bông hoa rơi ở Kiến Nghiệp không nhất thiết phải là hoa thật.

Nụ cười này của các cô cũng khiến tất cả mọi người cười lên theo, trong lúc đó còn có thể nghe thấy tiếng trái tim trở lại trong lồng ngực.

Cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Cũng đúng vào lúc này, Vương Tử Bác đột nhiên phát hiện, xuyên thấu qua cửa sổ thuỷ tinh mau xanh lam nhạt kia, bên ngoài có ánh mặt trời nhàn nhạt rơi xuống.

“Tiểu Trần!”

Vương Tử Bác kích động giống như phát hiện ra một lục địa mới: “Những đám mây trên bầu trời đã biến mất rồi.”

“Mây gì chứ?”

Trần Hán Thăng không hiểu.

“Mây đấy!”

“Mây đen đấy!”

“Những đám mây đen nặng trĩu che phủ bầu trời!”

Vương Tử Bác rất muốn giải thích với bạn tốt tất cả những điều này, nhưng lại ăn nói vụng về không biết nên bắt đầu nói từ đâu, vì thế lại sốt ruột vặn vẹo mông: “Mây tan rồi! Bầu trời trong xanh! Tu La tràng của mày kết thúc rồi.”

“Ồ…”

Trần Hán Thăng vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng những thứ này cũng không quan trọng, hắn tiếp nhận lấy Trần Tử Khâm từ trong lồng ngực Thẩm Ấu Sở, lại ôm lấy Trần Tử Bội từ trong lồng ngực Tiêu Dung Ngư, sau đó huýt sáo một tiếng vang dội:

“Cuối cùng chúng ta cũng về nhà thôi!”

Đúng như câu nói: “Trên đời này nhất định phải có luật song toàn, vén mây đen ắt sẽ thấy tình!”

Bình Luận (0)
Comment