Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1070 - Chương 1070: Lại Là Mùa Hè Một Năm Nữa (Chính Văn Kết Thúc)

Chương 1070: Lại là mùa hè một năm nữa (Chính văn kết thúc) Chương 1070: Lại là mùa hè một năm nữa (Chính văn kết thúc)

Tiêu Dung Ngư về nước, hơn nữa còn nhìn Thẩm Ấu Sở mỉm cười, điều này chứng tỏ hai người đã buông bỏ mọi ân oán.

Nếu các cô ấy cũng đã có thái độ này, các thành viên của hai “phe Tiểu Ngư” và “phe Thẩm” cũng sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, còn chuyện “Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội trở lại bên cạnh mẹ ruột của mình” sau này cũng không phải là chuyện vô cùng khó khăn.

Điều này chắc chắn cần một quá trình thích ứng, dù sao trong mắt Trần Tử Khâm, Thẩm Ấu Sở mới là mẹ mình, mà Trần Tử Bội cũng chỉ quen thuộc với mùi hương trên người Tiêu Dung Ngư, nhưng có thể chắc chắn rằng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư sẽ phối hợp với nhau để hai đứa nhỏ nhanh chóng làm quen.

Thoạt nhìn đây giống như một kết thúc có hậu, nhưng trên thực tế lại không phải như thế, bởi vì cuộc sống đau khổ của Trần Hán Thăng chỉ mới bắt đầu.

Không thể nhầm lẫn giữa chuyện “buông bỏ ân oán” và “tha thứ cho người đàn ông hư hỏng” được, những hành động đó của Trần Hán Thăng tàn nhẫn đến nhường nào, suốt hơn một năm qua, Thẩm khờ khạo và Tiêu Dung Ngư đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt, bây giờ sao có thể dễ dàng chấp nhận Trần Hán Thăng được chứ.

Đầu cũng là điều nằm trong dự kiến của hắn, mong ước ban đầu khi “tráo đổi đứa bé” chỉ là muốn hai chị em có thể cùng nhau trưởng thành, bây giờ đã thực hiện được mục đích này, còn về những điều xa xôi hơn, trong lòng Trần Hán Thăng cũng đã có dự tính.

Dù sao thì “ngược thê nhất thời sảng khoái, truy thê như vào lò thiêu”, lúc trước Bạch nguyệt quang và bảo bối đau lòng bao nhiêu thì bây giờ muốn cứu vãn sẽ khó khăn bấy nhiêu, quá trình này có lẽ sẽ mất một năm, cũng có thể là ba năm, thậm chí khả năng là năm năm và càng nhiều hơn nữa…

Nhưng Trần Hán Thăng vẫn còn nguyên sự kiên nhẫn, ai bảo con gái bảo bối cũng đã có rồi, nếu đây là nhiệm vụ cần phải làm từng chút từng chút thì hắn dự định sẽ giải quyết những vấn đề trước mắt trước, ví dụ như “Phiên toà thứ hai của vụ kiện xâm phạm bản quyền quán trà sữa”.

Tiêu Dung Ngư về nước vào ngày mùng 5 tháng 8, giống như những gì cô đã nói trước đó, mình sẽ chủ động can thiệp vào quá trình tư pháp, có mấy lần Trần Hán Thăng đến ngự đình viên Kim Lăng hoặc biệt thự Kim Cơ Đường Thành sau khi tan tầm, thì phát hiện cả Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều không có ở nhà.

“Lại đến chỗ của Biên Thi Thi rồi sao?”

Trần Hán Thăng hỏi mẹ ruột Lương Mỹ Quyên.

“Đúng vậy.”

Lương thái hậu cảm thấy hơi khó hiểu: “Hai con bé này cũng thật là, rõ ràng biệt thự lớn thế này còn muốn đi đến nhà người khác bàn chuyện.”

“Còn đưa cả hai đứa nhỏ đi cùng!”

Lương thái hậu rầu rĩ nói thêm một câu.

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng: “Biên Thi Thi cũng là luật sư mà, vụ án này cũng cần phải hỏi ý kiến của cô ấy, con cũng đi qua đó xem thử.”

“Cha, buổi tối cha ít xem TV lại và nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Trước khi đi ra ngoài, Trần Hán Thăng lại nói với Lão Trần một lần nữa.

“Biết rồi.”

Trần Triệu Quân nhàn nhạt đáp lại một tiếng, ông đang cắt tỉa cây xanh ở trong sân, vẻ mặt chăm chú nhàn nhãn, cũng không để ý nhiều đến con trai nhà mình.

Sau khi Trần Hán Thăng lái xe rời đi, Lão Trần đặt cây kéo trong tay xuống, lại uống hai ngụm trà ngon, lúc này mới chậm rãi nói: “Sau này Tiểu Ngư Nhi và Tiểu Thẩm đi đâu, làm cái gì, có mang theo đứa nhỏ hay không bà cũng đừng xen vào, người già phải có phong thái của người già.”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

Lương thái hậu rất khó hiểu, bà không thể nhìn thấu mọi chuyện bằng ông chồng nhà mình.

“Cũng không phải không đúng…”

Lão Trần bưng hai chiếc ghế dựa từ trong phòng khác đến đây, tự mình ngồi xuống trên một chiếc, một chiếc để Lương thái hậu ngồi xuống.

Lúc này mặt trời đang ngả về tây, đàn chim di trú từng đàn bay ngang qua bầu trời, ráng chiều mờ mịt rơi xuống hai vợ chồng đã đồng cam cộng khổ với nhau suốt mấy chục năm này, xinh đẹp giống như một bức hoạ, ấm áp giống như một câu thơ, thực sự là hoàng hôn màu đỏ đẹp nhất.

“Kể từ khi đón người ở sân bay cho đến nay, Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở đã từng gặp nhau ở trong trường hợp công khai chưa?”

Lão Trần kiên nhẫn hỏi vợ mình.

“Hình như…”

Lương Mỹ Quyên cẩn thận nhớ lại một chút: “Hình như không có.”

“Vậy thì đúng rồi.”

Trần Triệu Quân nói: “Tôi đoán, đây cũng là sự ăn ý trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra của hai đứa, nếu về nhà bàn chuyện giống như bà nói, rốt cuộc nên trở về nhà nào đây? Nếu Tiểu Ngư Nhi đến ngự đình viên Kim Lăng, với tính tình của con bé liệu có cảm thấy mất tự nhiên không? Nếu Thẩm Ấu Sở đi đến Đường Thành Kim Cơ, liệu có cảm giác giọng khách át giọng chủ không?”

Lương thái hậu giật mình, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

“Cho nên…”

Trần Triệu Quân tổng kết: “Tôi cảm thấy nếu gặp mặt riêng tư với nhau, ở trong nhà Tử Bác sẽ thích hợp nhất.”

Lão Trần rất chú ý đến chi tiết, ông không nói “trong nhà Biên Thi Thi” mà là nói “trong nhà Vương Tử Bác”, bởi vì Biên Thi Thi là phe Tiểu Ngư, Vương Tử Bác chính là phe Trần trung thành.

“Hoá ra là như vậy?”

Cuối cùng Lương thái hậu cũng hiểu rõ, ngay sau đó bà lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn nữa: “Theo như những lời ông nói, cảnh gia đình chúng ta ăn cơm ở nhà hàng vào ngày đón máy bay hôm đó thực chất cũng là một lần cuối cùng?”

“Sao nào?”

Trần Triệu Quân liếc mắt nhìn vợ: “Bà còn trông cậy hai cô con dâu có thể đoạn tụ lại với nhau vào ngày lễ tết sao?”

“Ừ!”

Lương thái hậu ra sức gật đầu, vừa thật thà vừa có chút đáng yêu.

“Bà cũng phải suy nghĩ đến tính cách của hai đứa nó chứ?”

Trần Triệu Quân thở dài nói: “Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo như vậy, Tiểu Lâm lại là người bên ngoài mềm mại bên trong cứng rắn, hai người sẽ ngầm gặp mặt nhau rất nhiều lần, nhưng công khai gặp nhau thực sự sẽ làm khó hai đứa nó.”

Lương thái hậu lập tức chán nản, bà còn dự định tổ chức một cuộc đoàn tụ gia đình vui vẻ vào tết Nguyên Đán 2008 đấy.

Trần Triệu Quân chú ý đến phản ứng của vợ, nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Nhưng! Việc hai đứa nhỏ qua lại đã không còn bị hạn chế nữa, có lẽ bà cũng đã phát hiện ra, hôm trước Trần Tử Bội được Tiểu Ngư Nhi giữ lại qua đêm ở Kim Cơ Đường Thành, ngày hôm qua Trần Tử Khâm cũng được Tiểu Thâm ôm trở về ngự đình viên Kim Lăng…”

Nói đến đây, Lão Trần dừng lại một chút, dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa có chút chua xót nói: “Con trai của bà thực sự rất biết giày vò người khác, cho nên mối quan hệ trong nhà chúng ta có chút phức tạp, với cục diện trước mắt, tôi đã thoả mãn lắm rồi, bà cứ coi như lần lượt cho Trần Tử Bội và Trần Tử Khâm thêm một người mẹ đi, nghĩ theo chiều hướng này có phải sẽ dễ dàng chấp nhận hơn không?”

Lương thái hậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng khẽ nói: “Hy vọng thứ chó kia sau này bớt giày vò người khác một chút.”

“Chuyện này bà không cần phải lo lắng.”

Lão Trần nói: “Tôi quan sát thì thấy nó đã hơi sợ rồi, sau này chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi rắc rối, nhưng có lẽ đều ở phương diện sự nghiệp.”

Có cái gọi là không ai hiểu con bằng cha, Lão Trần đoán không sai chút nào, ngoại trừ vị kiện tụng kia, bây giờ trọng tâm công việc của Trần Hán Thăng đều đặt trên hai sự kiện là “Cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động đời thứ ba Qủa Xác” và “Công ty internet Qủa Xác niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông”, hoàn toàn không có quá nhiều những suy nghĩ khác.

Đặc biệt khi đi vào nhà Biên Thi Thi, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy hình ảnh mà mình luôn mong chờ:

Trong phòng ngủ ấm áp thanh nhã, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đang ngồi đối diện với nhau, trong tay mỗi người cầm một tập tài liệu, Tiểu Ngư Nhi thanh thuý nói chuyện, Thẩm khờ khạo yên tĩnh lắng nghe, Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng phát biểu một số ý kiến.

Trên chiếc giường ở phía xa, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang chơi đồ chơi, hai đứa nhỏ ăn mặc vô cùng mát mẻ, tay chân nhỏ nhắn bụ bẫm cứ thế lộ ra ngoài, hồng hào non nớt chỉ muốn cắn một ngụm.

Hai chị em gái ở chung với nhau vô cùng hài hoà, bây giờ chị gái cũng không còn gặm mặt em gái nữa, cô em gái với tính tình mềm mại kia cũng không tranh giành đồ chơi với chị gái, hai đứa nhỏ vừa chơi đùa vừa “ê ê a a” giống như đang nói chuyện với nhau.

Người lớn nghe không hiểu, nhưng hai chị em gái đang giao tiếp với nhau rất vui vẻ.

“Tớ đoán…”

Hồ Lâm Ngữ phân tích: “Có lẽ các cô ấy đang thương lượng với nhau, muốn tổ chức một cuộc thi xem ai có thể thức khuya hơn.”

“Vậy thì tớ sẽ đặt cược vào Trần Tử Khâm!”

Biên Thi Thi thích thú nói: “Tớ đã từng bị con bé làm ầm lên, thực sự cả một đêm không thể nhắm mắt được.”

Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều không nói gì, hai người chỉ đặt hồ sơ tài liệu xuống, yêu thương nhìn hai cô con gái.

Cảnh tượng như vậy thực sự rất mang tính chữa lành, đáng tiếc, sau khi Trần Hán Thăng xuất hiện, cảnh tượng này đã bị phá vỡ, bây giờ thân phận của hắn tương đối xấu hổ.

Đương nhiên, bản thân Trần Hán Thăng sẽ không quan tâm đến chuyện này, dù sao chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác, hắn thậm chí còn tuỳ tiện gật đầu chào hỏi với Biên Thi Thi: “Tử Bác vẫn chưa tan làm sao?”

“Có sẽ sắp về rồi.”

Biên Thi Thi nhìn thời gian nói: “Nhớ bảo cậu ta mua thêm chút đồ ăn nhé.”

Trần Hán Thăng đúng lý hợp tình nói: “Tớ vẫn chưa ăn cơm đâu, hơn nữa mọi người đã thảo luận cả ngày rồi, không thể không đói bụng đúng không?”

Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều không trả lời, Hồ Lâm Ngữ bĩu môi không muốn quan tâm đến hắn, nhưng Biên Thi Thi là chủ nhà, cô ấy không thể tránh được, chỉ có thể mở miệng nói: “Yên tâm đi chủ tịch Trần, không thể thiếu bữa tối của ngài đâu.”

“Vậy thì tốt, hôm nay tớ muốn ăn cà tím xào, đừng quên cả một đĩa đầy nhé.”

Trần Hán Thăng cười hì hì gọi món, lúc này mới sải bước đi về phía hai cô con gái bảo bối, lớn tiếng nói: “Có nhớ cha không nào?”

“Tớ thực sự phục sát đất!”

Hồ Lâm Ngữ khinh thường đến mức gần như lật trời.

Đối khi không thể không bội phục tố chất tâm lý của Trần Hán Thăng, người bình thường nếu phải đối mặt với cục diện này, có lẽ sẽ phải trốn tránh không dám xuất hiện đúng không? Nhưng Trần Hán Thăng cứ khăng khăng muốn hoà nhập vào, còn không ngừng cố gắng tạo ra một bầu không khí hài hoà ấm áp.

Nhưng…

Thực sự rất ấm áp.

Chỉ thấy Trần Hán Thăng bế hai chị em lên, ghé sát mặt vào giữa hai cô bé: “Nào! Hôn cha một cái nào!”

“Mua!”

Trần Tử Khâm biết đây là cha mình, ghé sát đến gần dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn một cái, trong lòng Trần Hán Thăng cũng ngọt ngào, cũng “mua” hôn con gái lớn một chút, chọc Bé Tiểu Ngư Nhi hoạt bát không ngừng cười khanh khách.

Trần Tử Bội cũng biết đây là cha mình, nhưng sự chú ý của cô bé vẫn còn đặt trên món đồ chơi, vẫn cứ cúi đầu cầm lấy con búp bê.

“Bảo bối khờ của cha!”

Trần Hán Thăng mỉm cười cắn vào gò má Trần Tử Bội một cái, lúc này hình như cô bé mới phản ứng lại, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía cha, giống như đang khó hiểu tại sao hắn lại muốn cắn mình.

Tiếp theo, “Trần Qủa Xác” ở bên ngoài hô mưa gọi gió lại để mặc hai cô con gái kéo lỗ tai, nhổ nước miếng, còn không oán không hối hận thay tã giấy cho chúng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, Trần Hán Thăng thực sự rất yêu hai cô bé.

Mỗi lúc này, ánh mắt của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư trở nên vô cùng dịu dàng.

Khoảng 6:30 phút, Vương Tử Bác tan tầm trở về, trong tay quả nhiên xách theo một số đồ ăn nóng lạnh, cậu ấy là một người đàn ông tốt, về cơ bản nếu có thời gian sẽ vào bếp nấu cơm, không nỡ để Biên Thi Thi phải mệt nhọc.

Nhưng hôm nay Trần Hán Thăng đến đây, Biên Thi Thi lại đẩy Vương Tử Bác ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Anh ra nói chuyện với chủ tịch Trần đi, nếu không sau này cậu ta trở về Cảng Thành, nói không chừng sẽ nói bậy bạ trước mặt dì Lục và chú Vương, miêu tả em thành một người phụ nữ tham ăn biếng làm.”

Lúc này Vương Tử Bác mới tháo tạp dề xuống, thực ra cậu ấy còn rắn chắc hơn cả Trần Hán Thăng, mặc tạp dề vào lại tròn trịa đến mức có chút buồn cười, cho nên Trần Hán Thăng chế nhạo nói: “Mày giống như một con gấu chó vậy?”

“Ha ha…”

Vương Tử Bác cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh Trần Hán Thăng hỏi ngày ra mắt cụ thể của “Quả Xác 3”.

Chẳng bao lâu sau, mùi thức ăn thoang thoáng bay ra ngoài khiến người ta không nhịn được bụng sôi sùng sục, trong TV đang phát “Bản tin thời sự”, người dẫn chương trình hình như không hề thay đổi suốt bao nhiêu năm qua; Hai người bạn tốt nhiều năm trong phòng khách đang nói chuyện phiếm, sôi nổi và thoải mái…

Nếu dùng một câu để miêu tả thì đó chính là người nhà nhàn nhã ngồi, ngọn đèn dầu ân cần.

Trong phòng ngủ, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội chơi đến mệt cũng đã ngủ hết rồi, Hồ Lâm Ngữ cũng đang giúp đỡ ở trong phòng bếp, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở vốn dĩ đều đang thương lượng chuyện kiện tụng, không biết đã dừng lại từ lúc nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội.

Hai cô nhóc đáng yêu và thân mật đến thế, đầu tựa vào đầu, vai dựa vào vai, giống như đang truyền đạt một sự thật không thể nào thay đổi được rằng, cho dù các cô bé một người ở cực Nam, một người ở cực Bắc, nhưng cũng là anh chị em có quan hệ huyết thống.

“Lúc ngủ, vẫn có thể nhìn ra một số chỗ giống nhau.”

Tiêu Dung Ngư đột nhiên nói chuyện.

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở khẽ gật đầu, các đường nét trên khuôn mặt của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều giống mẹ, nhưng nếu đặt hai đứa bên cạnh nhau, không hiểu tại sao vẫn có một chút tương tự.

“Hai ngày nay tôi thường xuyên có một ảo giác như thế này.”

Tiêu Dung Ngư khẽ nói: “Sau khi về nước, hình như mình đột nhiên không còn tức giận với anh ấy, cho dù vẫn không muốn nói chuyện với anh ấy.”

Chữ “anh ấy” này, đương nhiên đang chỉ Trần Hán Thăng.

“Thực ra…”

Thẩm Ấu Sở không biết nói dối, nếu đối phương đã thổ lộ tâm trạng, cô cũng chậm rãi nói: “Thực ra mỗi khi nhìn thấy Trần Tử Bội, tôi cũng có cảm giác như vậy.”

Nói đến chủ đề này, âm thanh trong phòng ngủ dần dần biến mất, chỉ có tiếng hít thở ngủ say của hai cô con gái.

Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên: “Sau này cô sẽ tha thứ cho anh ấy sao?”

“… Tôi cũng không biết.”

Thẩm Ấu Sở có chút bối rối: “Lúc còn học năm ba đại học, tôi đã từng đồng ý với anh ấy một điều kiện, cho dù sau này anh ấy có làm gì đi nữa, tôi cũng phải tha thứ cho anh ấy…”

“Cô đã đồng ý rồi?”

Tiêu Dung Ngư hỏi, hoá ra lúc đó Tiểu Trần đã biết có một số chuyện không thể né tránh, cho nên đã sớm thu xếp mọi thứ.

“Đồng ý rồi.”

Thẩm Ấu Sở cúi đầu, gật chiếc cằm mượt mà.

“Cô…”

Tiêu Dung Ngư đang định nói “Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ?, nếu đổi lại là mình, cô chắc chắn sẽ nói rõ một số nguyên tắc nào đó tuyệt đối không thể tha thứ được.

Nhưng sau khi nghĩ lại, thực ra hai người cũng ngu ngốc như nhau cả thôi, chỉ là Thẩm Ấu Sở thực tiếp bị lừa gạt, còn ở trước mặt mình, Trần Hán Thăng lại thay đổi thủ đoạn.

Nửa đêm đắp người tuyết, bắn pháo hoa bị nhân viên bảo vệ bắt lại, có thể tổ chức bữa tiệc sinh nhật tuổi hai mươi suốt đời không quên, còn cả những niềm vui nhỏ nhỏ trong cuộc sống hàng ngày…

Tiêu Dung Ngư đột nhiên phát hiện, thực ra những chuyện này tương đương với “tiền tiết kiệm” của Trần Hán Thăng, cho dù mình tức giận như thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến những chuyện cũ này, trong lòng đột nhiên không thể hận được nữa.

“Haiz…”

Tiêu Dung Ngư không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, dù sao có con gái là đã có tất cả, đặc biệt là hai cô con gái.

“Nếu đứa nhỏ đã ngủ rồi, vậy không nên quấy rầy chúng nữa.”

Tiêu Dung Ngư bỏ qua chủ đề kia, thương lượng với Thẩm Ấu Sở, nói: “Đêm nay để Trần Tử Bội ở lại Kim Cơ Đường Thành đi, tôi nhớ con bé.”

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở suýt chút nữa đã không thể bắt kịp được tư duy của Tiêu Dung Ngư, cô sửng sốt một chút, sau đó dịu dàng phản bác: “Hôm trước con bé mới ngủ cùng với cô mà.”

“Tôi nhớ con bé.”

Tiêu Dung Ngư vuốt ve khuôn mặt hai đứa nhỏ, tâm trạng ngay lập tức trở nên tốt hơn: “Tối nay để hai đứa nhỏ về cùng với tôi đi, lần sau sẽ để hai đứa ở cùng với cô.”

“Chuyện này, chuyện này…”

Thẩm Ấu Sở đang muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng hét của Biên Thi Thi: “Tiểu Ngư Nhi, Thẩm Ấu Sở, ra ăn cơm thôi.”

“Vậy được rồi.”

Thẩm Ấu Sở chỉ có thể đồng ý, Thầm khờ khạo không thích tranh luận luôn phải “chịu thiệt” vào những thời điểm như thế này, nhưng cô cũng sẽ cố gắng hết sức, cố gắng để hai cô con gái đều có thể quay trở về với mình.

Có lẽ loại cốt truyện này sẽ thường xuyên xảy ra sau này, ngay cả khi Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang dần dần trưởng thành.

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trong nhà Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng biết phiên toà thứ hai sắp được tiến thành, hắn cũng không hề dông dài, trực tiếp đến gặp các lãnh đạo có liên quan đến toà án nhân dân ở Kiến Nghiệp, tỏ vẻ mình đã đầu tư vào “quán trà sữa Ngộ Kiến”.

Hiện tại quán trà sữa này đang là đối tác của điện tử Qủa Xác, cho nên hắn không hy vọng nhìn thấy các phần tử bất hợp pháp xâm phạm quyền lợi hợp pháp của mình một cách ác ý.

Trung Quốc thực sự là một quốc gia “quan chức”, nếu là bình thường, phải là “quan > thương”, nhưng nếu một doanh nhân có tầm ảnh hưởng đến sản xuất trong ngành, trong khu vực, thậm chí là cả nước, vậy thì sẽ khác.

Vì thế, cho dù trong lòng các lãnh đạo đã thầm lẩm bẩm, rõ ràng điện tử Qủa Xác dựa vào mp4 và điện thoại di động để lập nghiệp, hắn đầu tư vào một quán trà sữa để làm gì? Để các nhân viên của Qủa Xác có thể uống trà sữa miễn phí sao?”

Cho dù phía sau “quán trà sữa Gặp Người” xâm phạm bản quyền kia có mối quan hệ hơi rắc rối phức tạp, nhưng cuối cùng các lãnh đạo vẫn đồng ý với lời yêu cầu của Trần Hán Thăng.

Lời yêu cầu của Trần Hán Thăng vô cùng bạo lực mà đơn giản, trước tiên đối phương phải xin lỗi, sau đó bồi thường tiền, cuối cùng là ngồi tù, nếu hệ thống pháp luật ở Kiến Nghiệp không thể thoả mãn thì hắn sẽ đến bộ Tư pháp Bắc Kinh để đòi lại công bằng.

Những chuyện nhỏ nhặt này nếu để ầm ĩ đến mức độ đó thì về cơ bản những chịu trách nhiệm vụ án này sẽ phải gặp tai hoạ, cho nên để lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể tống ông chủ hống hách kiêu căng kia vào tù ăn cơm nhà nước.

Trong quá trình này, có người đã nhờ đủ loại quan hệ để tiếp cận đến chỗ của Nhiếp Tiểu Vũ, tuyên bố bằng lòng trả mọi giá chỉ để có cơ hội được gặp mặt nói chuyện với chủ tịch Trần.

Cô thư ký nhỏ nghe vậy đã vô cùng vui vẻ: “Anh có thể giúp tôi tìm được chiếc máy EVA thế hệ đầu tiên không? Nếu tìm được, tôi có thể sắp xếp giúp anh cơ hội ăn cơm với ông chủ.”

Ừmmmmm….

Khi đối phương rời đi, trong đầu vẫn ngơ ngác, tặng quà tặng cả đời, có người nào không cần tiền, không cần nhà cửa, không cần vàng? Thế mà lại muốn máy EVA thế hệ đầu tiên gì đó, thứ đồ kia có thể ăn được sao?

Đương nhiên tất cả những chuyện này đều âm thầm diễn ra sau lưng, bề ngoài, mọi trình tự đều diễn ra vô cùng bình thường, trước khi phiên toà thứ hai được diễn ra, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư gần như ngày nào cũng chạm mặt nhau.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, toàn bộ sự chú ý của Trần Hán Thăng đều đặt vào cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động vào ngày 18 tháng 8.

Lần này quy mô của cuộc họp báo lớn hơn nhiều so với hai lần trước, thứ nhất là vì sức ảnh hưởng hiện giờ của điện tử Qủa Xác càng ngày càng gia tăng, còn có đủ loại truyền thông đại chúng.

Thứ hai là vì bài hát “Sứ Thanh Hoa” kia, hiện tại không có quá nhiều nền tảng trình phát nhạc, Thiên Tiên Tĩnh Âm đã bị Qủa Xác cloud thu mua, Kugou Music và Kuwo Music cũng không có mấy người nghe, cho nên trước mắt danh sách bảng xếp hạng âm nhạc đáng tin cậy nhất chỉ có hai cái, một là “Bảng xếp hạng âm nhạc Nguyên Sang” cho Qủa Xác cloud tự tạo ra, một cái nữa là “Bảng xếp hạng âm nhạc Phong Vân của Quang Tuyến Media.

Kể từ khi “Sứ Thanh Hoa” được phát hành, gần như nó luôn đứng đầu trong hai bảng xếp hạng này, cho nên khi nghe đến “Sứ Thanh Hoa”, khán giá có thể ngay lập tức liên tưởng đến chiếc điện thoại di động màu sứ Thanh Hoa của “Qủa Xác 3”, đây là một lần hợp tác hai bên cùng có lợi vô cùng thành công.

Nguyên nhân cuối cùng chính là cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động của Qủa Xác rất nổi tiếng, thậm chí trên mạng còn lan truyền một câu như thế này: Bạn có thể không mua điện thoại di động Qủa Xác, nhưng đừng bao giờ bỏ lỡ cuộc họp báo này.

Bởi vì chủ tịch Trần thực sự là một ông chủ rất có cá tính, hắn đã biến cuộc họp báo trở thành một sân khấu tấu nói, đích thân xé Samsung, trêu chọc các bạn bè trên thương trường, đồng thời còn thích tương tác với các fans, còn mang trên người hình tượng yêu nước…

Mặc dù bây giờ rất nhiều doanh nhân đều đang học hỏi Trần Hán Thăng, cũng là ông chủ đích thân ra trận tổ chức cuộc họp báo ra mắt sản phẩm, nhưng ngoại trừ Trịnh Quan Đề của Xiaomi ra, hiệu quả của những người khác đều vô cùng bình thường.

Đơn giản mà nói, chính là vì không có hương vị đó.

Đề ca có hiệu quả, bởi vì bản thân cô đã là một bà chủ xinh đẹp, thuộc về kiểu tự mang sức nóng kia.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày 18 tháng 8, vẫn là “địa điểm cũ” trung tâm triển lãm quốc tế Kim Lăng, cuộc họp báo bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, nhưng chưa đầy bảy giờ, bên ngoài trung tâm triển lãm đã chật kín người.

Có nhân viên của điện tử Qủa Xác đến để sắp xếp hội trường, có các phóng viên truyền thông lần lượt kéo đến và cả những người hâm mộ cuồng nhiệt, các fans có thể được chia làm ba nhóm, một nhóm là fans Qủa Xác, một nhóm là fans của Châu Kiệt Luân, nhóm còn lại vừa là “fans Qủa Xác, vừa là “fans âm nhạc”, hơn nữa nhân số của fans kép này lại chiếm phần hơn.

Khoảng tám giờ, Trần Hán Thăng đi đến hội trường để làm quen với máy chiếu và âm thanh trong phòng triển lãm, sự xuất hiện của hắn được mọi người chào đón nồng nhiệt, khắp nơi đều là tiếng reo hò phấn khích.

Các phóng viên đều đang cảm khái, mức độ công nhận quốc dân của “Trần Qủa Xác” thực sự quá cao, có lẽ hắn chính là người bình dị nhất trong số các tỷ phú sở hữu giá trị vài tỷ tệ, điều này hoàn toàn có lợi chứ không có hại, hơn ba trăm ngàn chiếc điện thoại di động “Qủa Xác 3” được mở bán trước đã bị khách hàng tranh mua hết sạch, đây chính là minh chứng về sự công nhận trên thị trường.

Đương nhiên cũng không khiến mọi người thất vọng, đúng 8:15 phút, cánh cửa lớn phòng triển lãm đột nhiên mở ra.

“Kiểm vé thôi nào, mọi người cầm vé vào cửa của mình trên tay, xếp hàng theo thứ tự…”

Nhân viên mặc áo sơ mi màu đỏ ngắn tay có in logo Qủa Xác cầm loa nhắc nhở khắp nơi.

“Chị gái, chẳng phải tám rưỡi mới bắt đầu kiểm vé sao?”

Lập tức có fans nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, theo kế hoạch thì tám rưỡi với kiểm vé.”

Nhân viên của Qủa Xác mỉm cười nói: “Nhưng chủ tịch Trần thấy ánh mặt trời bên ngoài có hơi gay gắt nên sau khi kiểm tra micro xong, ngài ấy lập tức bảo chúng tôi gọi mọi người vào trong ngồi điều hoà.”

“Hoá ra là như vậy…”

Thực ra cũng chỉ vào trước mười lăm phút mà thôi, nhưng các fans đều có cảm giác tự hào khi được tôn trọng, chủ tịch Trần bận rộn như vậy, nhưng hắn vẫn có thể chú ý đến những chi tiết này, chứng tỏ trong lòng vẫn có bọn họ.

Phóng viên cũng nhìn thấy ở trong mắt, từ trước đến nay Qủa Xác vẫn luôn vô cùng hào phóng với các bạn bè trong giới truyền thông, cho nên đúng lúc có thể đưa tin về những chi tiết nhỏ nhặt này, nhân cơ hội giúp chủ tịch Trần nói những lời hay ý đẹp.

Phòng triển lãm có tổng cộng 1200 chỗ ngồi, những hàng ghế phía trước được dành cho các lãnh đạo trong giới chính trị và bạn bè trên thương trường, đây cũng là một quy củ thông thường, bắt đầu từ 8:40, những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên TV kia đã lần lượt xuất hiện theo thứ tự.

Khi chủ tịch Xiaomi- Trình Quan Đề tiến vào hội trường cũng đã dấy lên một sự náo động.

Cô bạn thân Trịnh ăn mặc rất công sở, bộ vest trắng và quần dài được cắt may rất vừa với người, mái tóc nâu dài uốn nhẹ xoã ngang vai, thoạt nhìn có chút biếng nhác, nhưng ánh mắt lúc thì thâm thuý, lúc lại sắc bén bên dưới hai hàng mi dài thực sự rất giống với “nữ tổng tài bá đạo” bước ra từ trong tiểu thuyết.

Thật không may chính là, hình như Trịnh Quan Đề đã đụng hàng với Khổng Tĩnh, Khổng ngự tỷ cũng mặc đồ trắng, điểm khác biệt duy nhất chính là bên dưới Khổng Tĩnh mặc một chiếc váy ngắn dài quá đầu gối, bắp chân được bao bọc trong một lớp tất chân màu da, phác hoạ ra đường cong tròn trịa mượt mà.

Có lẽ Trịnh Quan Đề cũng đã nhận ra điều này, nhưng cô và Khổng Tĩnh đã quá quen thuộc với nhau, chỉ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Khổng ngự tỷ, hai người nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.

Chín giờ, cuộc họp báo chính thức bắt đầu, Trần Hán Thăng đỉnh đạc nói chuyện với PPT dưới sự tập trung của vô số ánh mắt và ánh đèn.

Đầu tiên vẫn là màn giới thiệu các tính năng khác nhau của điện thoại di động Qủa Xác đời thứ ba, trên thực tế, các khán giả và fans đang ngồi trong hội trường này về cơ bản đã thuộc làu làu về cấu hình của Qủa Xác 3, hiệu quả về chi phí là vua các sản phẩm điện thoại di động trong nước là điều không thể tranh cãi.

Có hai nội dung mà mọi người cảm thấy hứng thú nhất: Thứ nhất là giá cả của điện thoại di động, hai là ý nghĩa của chủ đề “Tịnh Đế Liên Hoa” này.

Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ tâm tư của mọi người, cho nên mỗi khi nhắc đến hai chủ đề nhạy cảm này, hắn đều cố ý bỏ qua không nói gì, điều này khiến người nghe vò đầu bứt tai nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trịnh Quan Đề mím môi mỉm cười, người này đúng là đủ xấu xa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân cô đã ở Kiến Nghiệp gần sáu năm trời, những ký ức vui vẻ nhất chính là cùng ăn ở những quán ăn ven đường với anh bạn thân tra nam này.

Cô bạn thân Trịnh không bị Trần Hán Thăng khơi dậy sự tò mò, nhưng các fans đã không thể chịu đựng được nữa, ngay khi bọn họ đang chuẩn bị giơ tay lên đặt câu hỏi thì Trần Hán Thăng đột nhiên nhìn đồng hồ một chút: “Mới không để ý một chút đã hơn mười giờ rồi, tôi phải uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, nhường sân khấu này lại cho người khác hai mươi phút.”

“Cái gì?”

“Thời gian quý giá như vậy nhưng còn muốn nghỉ ngơi giữa chừng sao?”

“Còn ai có thể thay thế chủ tịch Trần trong cuộc họp báo này chứ?”

….

Các fans bất mãn gào thét, nhưng Trần Hán Thăng vẫn “kiên quyết” rời đi, mọi người chỉ có thể chán nản nhìn nhau oán giận, thậm chí còn chuẩn bị đăng tải bài viết lên Qzone cảm thán một chút.

“Có phải chủ tịch Trần đang “phiêu” không, trực tiếp bỏ rơi chúng ta, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ…”

Những lời này của các fans còn chưa soạn xong thì bên tai đột nhiên vang lên hai câu hát:

“Nét phác họa trên sứ Thanh Hoa, đường bút uyển chuyển đậm nhạt, cánh mẫu đơn trên thân bình cứ như nàng đã trang điểm…”

Cùng lúc đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trên sân khấu.

“Mẹ nó, là Châu Kiệt Luân!”

“Châu Kiệt Luân cũng được mời đến đây! Mẹ nó! Qủa Xác đúng là lúc nào cũng là ra một số trò đê tiện, còn lặng lẽ không nói cho chúng ta biết!”

“Tấm vé vào cửa này của tôi phải mất thêm 300 tệ mới có thể có được, không còn còn được nghe màn trình diễn trực tiếp của Châu Kiệt Luân, ông đây thực sự quá lời rồi.”

Các fans lúc nãy vẫn còn đang càu nhàu, tâm trạng ngay lập tức trở nên vui vẻ, Châu Kiệt Luân đã trình diễn hai bài, một là “Sứ Thanh Hoa”, một là “Ngày nắng”, bầu không khí của cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động dường như đã đạt đến cao trào.

“Chủ tịch Trần mãi mãi là thần, tôi bằng lòng liếm cẩu cho ngài ấy cả đời.”

Fans đã xoá bỏ nội dung lúc nãy, thay thế bài viết bằng câu nói này, nhân tiện còn đính kèm thêm một bức ảnh Châu Kiệt Luân đang ca hát, có thể tưởng tượng được chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự hâm mộ từ bạn bè.

Khi Trần Hán Thăng xuất hiện một lần nữa, cảm xúc của khán giả bên dưới vẫn còn dư vị đọng lại, khó khăn lắm mới kìm nén được cảm xúc, ngay khi đang chuẩn bị tiếp tục nghe “talkshow Trần thị” thì Trần Hán Thăng lại ném thêm một quả pháo, hắn trực tiếp công bố giá cả của điện thoại di động Qủa Xác đời thứ ba.

3388 tệ!

Sau khi trên màn hình PPT khổng lồ xuất hiện con số này, các fans đều hạnh phúc đến mức sắp ngất đi, đây chính là một dòng điện thoại hai sim hai sóng, camera 2,6 triệu pixel, tự động điều chỉnh tiêu điểm, đèn led được bổ sung xenon, tăng dung lượng thẻ nhớ, bộ nhớ được tăng thêm, đồng thời hỗ trợ các định dạng thời gian khác nhau, thân máy với màn hình lớn siêu mỏng!

Tại sao chỉ có 3388?

Có phải cấp dưới làm PPT không cẩn thận viết số “5” thành số “3” không?

Chưa nói 3588, cho dù là 5388 thì con số đó cũng rẻ hơn rất nhiều so với Nokia và Motorola, này đâu chỉ là vua của giá cả, mà quả thực là vua của vua!

“Không cần phải nghi ngờ, chính là 3388.”

Mãi đến khi chính miệng Trần Hán Thăng xác nhận tin tức này, hội trường lại vang lên từng đợt reo hò như muốn bay cả nóc nhà, Trần Hán Thăng mỉm cười nhìn, một số fans hâm mộ phải chịu kích thích hai lần liên tục, khuôn mặt đang căng đến đỏ bừng.

“Tôi sẽ cho các bạn một quả dưa lớn khác…”

Trần Hán Thăng mỉm cười thầm nghĩ.

Chờ đến khi bầu không khí trong hội trường triển lãm lắng xuống một chút, Trần Hán Thăng cầm micro ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn khắp hội trường, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Về chủ đề “Tịnh Đế Liên Hoa” của điện thoại di động đời thứ ba, thực ra nó đại diện cho hai cô con gái của tôi.”

Lúc mới bắt đầu, khi khán giả vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc phấn khích lúc nãy, trong lòng thầm nghĩ hoá ra “Tịnh Đế Liên Hoa” có ý nghĩa như vậy, sau đó lại chậm rãi nghiền ngẫm một chút, mọi người đều sửng sốt ngay tại chỗ.

“Có phải mình nghe nhầm rồi không?”

“Chủ tịch Trần có con?”

“Hơn nữa còn là hai đứa?”

“Mẹ nó, có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không? Lúc nãy là Châu Kiệt Luân, bây giờ là Trần Qủa Xác tiết lộ mình có hai cô con gái…”

Trong căn phòng triển lãm vẫn còn rộn rã tiếng người lúc nãy lại trở nên yên ắng một cách khó hiểu, chỉ có các phóng viên đang chụp ảnh “lách tách lách tách”, Trần Hán Thăng biết chuyện này cần có thời gian để tiêu hoá, cho nên hắn cũng không sốt ruột chờ đợi.

Mặc dù cô bạn thân Trịnh biết rằng Trần Hán Thăng không hề có ý định che giấu chuyện này, nhưng cũng không thể ngờ được rằng tên tra nam sẽ thoải mái công khai sự thật như vậy.

Lại nhìn sang Khổng Tĩnh ở bên cạnh, hình như cô ấy cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ đã quá quen với chuyện này.

“Đây là một tin tức lớn, cộng thêm dư luận quạt gió thêm củi, doanh số bán hàng trong một tháng của điện thoại di động đời thứ 3 Qủa Xác nói không chừng thực sự có thể phá vỡ sự thống trị của Nokia và Motorola tại Trung Quốc.”

Trịnh Quan Đề nhỏ giọng nói với Khổng Tĩnh.

“Đây là chuyện đương nhiên rồi, chủ tịch Trần nói sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, chúng tôi đều tin tưởng vào anh ta.”

Khổng Tĩnh trả lời vô cùng kiên định.

Trịnh Quan Đề gật đầu, cô có chút hâm mộ với tự tin tưởng giữa cấp dưới và ông chủ như thế này, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, dù sao Khổng Tĩnh cũng là một trong những lão thần đi theo Trần Hán Thăng đánh thiên hạ.

“Nếu sức ảnh hưởng kéo dài cho đến tháng 11, chờ đến khi internet Qủa Xác được niêm yết tại thị trường Hồng Kông, giá cả trong phiên giao dịch đầu tiên có lẽ sẽ tăng lên một chút.”

Trịnh Quan Đề trêu chọc: “Với số cổ phần của chị Tĩnh ở Qủa Xác, nếu cuối năm nay Hồ Nhuận lại tổng kết danh sách xếp hạng một lần nữa, tên của chị chắc chắn sẽ có mặt.”

“Thực ra…”

Khổng Tĩnh khẽ mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa sự trưởng thành và quyến rũ của cô ở độ tuổi này: “Trong khoảng thời gian này, tôi càng cảm thấy danh lợi là một thứ rắc rối nhất trong cuộc đời.”

“Chị thân là tổng giám đốc của điện tử Qủa Xác, số rắc rối đó là điều không thể tránh được…”

Cô bạn thân Trịnh thông minh vừa mới nói được một nửa, cô đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Chị Tĩnh muốn rời khỏi Qủa Xác?”

“Đúng là có suy nghĩ này.”

Khổng Tĩnh không hề phủ nhận.

Trịnh Quan Đề lập tức ngẩn người, Khổng Tĩnh là một trong những quản lý trưởng thành của doanh nghiệp, bây giờ cô ấy nói như vậy, thoạt nhìn có vẻ chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thực chất đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi.

“Vậy thì…”

Trịnh Quan Đề hơi lo lắng cho Trần Hán Thăng, nhưng ngay khi cô đang định mở miệng thì những khán giả trong đại sảnh cuối cùng cũng đã phản ứng lại, đột nhiên trở nên ồn ào, không ngừng bàn luận sôi nổi đối với chuyện Trần Hán Thăng có con gái.

Trịnh Quan Đề cũng không ép hỏi thêm nữa, cô chỉ nhíu mày nhìn về phía trước, nghe Trần Hán Thăng trả lời những câu hỏi tò mò của các fans.

Điều này nhất định phải giải đáp, nếu không thể thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của khán giả thì có lẽ Trần Hán Thăng sẽ không thể rời khỏi phòng triển lãm.

“Chủ tịch Trần!”

Người đứng dậy đầu tiên là một vị phóng viên, anh ta đưa ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết: “Mẹ của đứa nhỏ là ai?”

“Chuyện này là bí mật.”

Câu trả lời của Trần Hán Thăng cũng không quanh co lòng vòng, hơn nữa còn không có khả năng thương lượng.

“Ồ…”

Khán giả lại phát ra một đợt cảm thán, nhưng ngoại trừ vấn đề này ra, còn có những thứ khác có thể khai quật.

“Chủ tịch Trần.”

Lại có một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn nhận được cơ hội, cô ấy vội vàng đứng dậy hỏi: “Tịnh Đế Liên Hoa” là có ý gì, hai cô con gái của ngài là chị em sinh đôi sao?”

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng thừa nhận, hắn không thể nói rằng hai chị em chỉ kém nhau mười một ngày được, như vậy sẽ để lộ chuyện mẹ của hai đứa không phải là cùng một người.

“Bây giờ đứa nhỏ đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Đây là câu hỏi thứ ba của fans.

“Khoảng mười một tháng.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Hán Thăng nhớ đến Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngốc Nghếch, sắc mặt vô thức trở nên dịu dàng, vẻ mặt của hắn phản chiếu trên màn hình hơn, mọi người đều có thể cảm nhận được cảm giác cưng chiều yêu thương này.

“Sau khi có áo bông nhỏ, ngay cả chủ tịch Trần vẫn luôn kiêu ngạo cố chấp cũng trở nên hiền từ.”

Đây là suy nghĩ chung của mọi người.

“Chủ tịch Trần.”

Fans thứ tư đứng lên mỉm cười hỏi: “Có thể nhìn ra được ngài rất yêu thương con gái mình, thực ra chúng tôi cũng rất muốn gặp hai đứa nhỏ, liệu sau này có cơ hội không?”

“Có chứ!”

Trần Hán Thăng chắc chắn nói: “Chỉ cần tôi có thời gian, ngày nào tôi cũng sẽ đưa đón hai đứa đi học tan học, không muốn bỏ lỡ bất cứ trải nghiệm trưởng thành nào của chúng, có lẽ các bạn có thể nhìn thấy ảnh ở trên các tờ báo.”

“Bốp bốp bốp…”

Không biết là ai khởi đầu, các khán giả bên dưới đột nhiên vỗ tay, đây là vì tình thương của một người cha.

“Chủ tịch Trần vừa nhìn đã biết là một nữ nhi nô.”

Có người cười nói: “Sau này nếu có người bắt nạt con gái của ngài, ngài sẽ xử lý như thế nào?”

“Tôi sẽ dùng AK bắn gục.”

Trần Hán Thăng nửa thật nửa đùa trả lời.

“Qúa bạo lực, đừng quên ngài đã làm cha rồi!”

Lập tức có khán giả kháng nghị.

“Vậy tôi sẽ đổi thành chiếc AK màu hồng nhạt.”

Trần Hán Thăng nhướn mày nói.

“Ha ha ha…”

Trong đại sảnh phòng triển lãm lập tức vang lên tiếng cười sảng khoái, tin tức “Qủa Xác Trần có con này” thoạt nghe có vẻ gây sốc, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, đây cũng là chuyện thường mình mà.

Trần Hán Thăng là doanh nhân chứ không phải minh tinh, cho nên hoàn toàn không cần phải kiêng dè gì cả, hắn chủ động công khai chuyện này, chỉ là hy vọng sau này sau này mọi người nhìn thấy hai đứa nhỏ thì không cần phải ngạc nhiên.

Cùng với việc công bố chủ đề của điện thoại di động đời thứ ba, cuộc họp báo ra mắt này cũng dần dần kết thúc, toàn bộ khán giả tham gia đều thu hoạch được rất nhiều thứ, sau khi trở về có thể khoe khoang với bạn bè cả ngày.

“Chị Tĩnh đến đây bằng cách nào?”

Lúc này Trịnh Quan Đề lại nói chuyện với Khổng Tĩnh một lần nữa.

“Đi xe của công ty.”

Khổng Tĩnh chỉ vào bãi đậu xe.

“Tôi chuẩn bị trở về Giang Lăng.”

Trịnh Quan Đề nói: “Chị có muốn đi cùng em không?”

“Được chứ.”

Khổng Tĩnh cũng không từ chối.

Bây giờ đang là thời điểm kết thúc nên bên ngoài có hơi đông đúc, chờ đến khi chiếc xe chuyên dụng của Trịnh Quan Đề rẽ vào đường cao tốc Hoàng Thanh, trong xe ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Nữ tài xế tập trung lái xe, vờ như không nghe thấy bất cứ câu nói gì từ cuộc đối thoại ở hàng ghế sau.

“Sau khi rời khỏi điện tử Qủa Xác, chị Tĩnh có ý định đi đây phát triển?”

Những thời điểm như thế này không cần phải thăm dò, cho nên Trịnh Quan Đề dùng giọng điệu thành khẩn dò hỏi.

“Đến dạy học ở một trường đại học nào đó ở Kiến Nghiệp.”

Khổng Tĩnh cũng không giấu diếm, cô và Trịnh Quan Đề cũng không phải quen biết ngày một ngày hai, vô cùng tin tưởng vào tố chất và phẩm chất đạo đức của nữ chủ tịch công ty bên cạnh này.

“Hoá ra là giảng viên đại học…”

Trịnh Quan Đề thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô còn lo lắng Khổng Tĩnh sẽ gia nhập vào công ty đối thủ cạnh tranh của Qủa Xác.

“Đúng vậy.”

Khổng Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, khao khát nói: “Tôi vẫn luôn thích môi trường của tháp ngà voi, lúc trước khi từ chức ở Chuyển phát nhanh Thâm Thông, tôi còn muốn trở thành một nữ đầu bếp cầm muôi ở trường đại học đấy.”

Trịnh Quan Đề quay đầu lại đánh giá nhìn Khổng Tĩnh, đây thực sự là một người phụ nữ dũng cảm, cô ấy không chỉ có gan theo đuổi lý tưởng của mình mà còn dám từ bỏ danh lợi phàm tục, một người phụ nữ ba mươi tuổi nên có sự lắng đọng như vậy, biến vẻ đẹp thành sự tự tin, biến tuổi tác thành sự khoan dung, ngưng tụ thời gian thành sự hàm súc, viết tất cả những trải nghiệm của mình thành một quyển sách…”

“Trịnh độ giảng dạy của chị Tĩnh chắc chắn sẽ rất cao.”

Trịnh Quan Đề thật lòng khen ngợi: “Nếu có cơ hội, em cũng sẽ đến nghe giảng.”

“Tôi nào có tư cách dạy cô.”

Khổng Tĩnh cười nói: “Nhưng nếu cô đến, tôi nhất định sẽ pha một cốc trà nóng chờ đợi.”

“Được đấy.”

Cô bạn thân Trịnh cong mắt, vui vẻ đồng ý.

Khi sắp đến cổng nhà máy điện tử Qủa Xác, Trịnh Quan Đề mới sực nhớ ra hỏi: “Chị Tĩnh, Trần Hán Thăng đã biết chị sắp rời đi chưa?”

“Có lẽ cậu ta đã biết rồi.”

Không Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao thì nhân mạch của chủ tịch Trần ở Kiến Nghiệp này cũng rất sâu, nhưng cậu ta chưa bao giờ tìm tôi nói chuyện.”

“Vậy thì thái độ của cậu ta đã quá rõ ràng, sẽ không ngăn cản chị rời đi.”

Trịnh Quan Đề thầm nghĩ trong lòng, nhưng như vậy cũng tốt, hình như mọi người đều có được thứ mình muốn.

“Tra nam công khai hai đứa nhỏ, Khổng Tĩnh đi đến khuôn viên trường đại học mà mình mong ước, còn mình thì sao…”

Trịnh Quan Đề nhìn theo bóng lưng xuống xe của Khổng Tĩnh, bản thân mình đã có thêm một người bạn.

Sau khi cuộc họp báo ra mắt vào ngày 18 kết thúc, tin tức “Trần Qủa Xác có hai cô con gái song sinh” cũng được truyền ra ngoài, không có bất ngờ gì xảy ra, nó đã tạo nên một đợt chấn động, nhưng lại không có bất cứ tác động tiêu cực nào đến doanh số bán hàng của điện thoại di động.

Suy cho cùng, bản chất của Trần Hán Thăng chỉ là một ông trùm trong kinh doanh, cuộc sống riêng tư của hắn không được chú ý quá mức, một chiếc điện thoại di động với cấu hình như vậy mà chỉ có 3388 tệ, kẻ ngốc mới không mua!

Bây giờ đang là thời điểm các sinh viên đại học tương lai chuẩn bị nhập học, dưới sự kết hợp của nhiều nhân tố, lần đầu tiên Qủa Xác vượt qua được Nokia và Motorola với một chút lợi thế mỏng manh, trở thành vị mua mới ở trong thị trường nội địa.

Tháng 11, điện tử Qủa Xác đã được niêm yết thành công tại thị trường Hồng Kông, công ty đã bán năm trăm triệu cổ phiếu và đạt mức giá 32 tệ cho mỗi cổ phiếu trong phiên giao dịch đầu tiên, con số này đã vượt qua đơn giá của Tencent trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, giá cả ổn định vào buổi chiều là 42,3 tệ/ cổ phiếu, căn cứ vào số cổ phần mà Trần Hán Thăng có được, giá trị tài sản ròng của hắn đã vượt qua hàng chục tỷ.

Chỉ là năm nay là thời kỳ vàng của bất động sản, nghe nói một bà trùm bất động sản nào đó đã vượt qua trăm tỷ, cho nên các chuyên gia kinh tế đều tiếc nuối bình luận rằng, lần này Qủa Xác chỉ đưa một công ty con vào trị trường chứng khoán Hồng Kông, nếu chủ tịch Trần thực sự đưa nhà máy điện tử thật thể vào thị trường thì thứ hạng trong danh sách bảng xếp hạng có lẽ sẽ càng cao hơn nữa.

“Con mẹ nó các ngươi thì biết gì chứ?”

Sau khi nhìn thấy kiểu tin tức này, trong lòng Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, tiền của ông đây một cắc một đồng cũng là của mình, có ông trùm bất động sản nào dám vỗ ngực tuyên bố như vậy không?

Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, chớp mắt lại qua một mùa hè nữa.

Trong toà nhà của trung tâm mua sắm, một nữ sinh đại học khoảng hơn hai mươi tuổi dẫn theo hai con búp bê nhỏ vẫn chưa thể đi vững nhàn nhã đi ngang qua các quầy cửa hàng khác nhau.

Ba người các cô mặc quần áo tương tự nhau, đều là áo sơ mi trắng ngắn tay và quần bò nhỏ màu xám, bên dưới đi một đôi giày thể thao, mặc dù trang phục gia đình nhưng không có bất cứ người nào nghĩ rằng đây là ba mẹ con.

Bởi vì trên lưng áo sơ mi trắng của cô gái có viết rõ ba chữ to đùng: Cô là cô.

Sau lưng đứa nhỏ bên trái cũng viết bốn chữ: Con là chị gái;

Sau lưng đứa nhỏ bên phải cũng viết bốn chữ: Con là em gái;

Chuyện này giống như hai chị em sinh đôi này ra ngoài đi dạo chơi đùa, lo lắng sẽ bị người khác nhận nhầm, nhưng hai chị em này rõ ràng rất dễ phân biệt mà.

Cô chị là một người vui vẻ hoạt bát, mặc dù nói chuyện vẫn chưa nhanh nhẹn thành thạo lắm, nhưng cô bé lúc nào cũng thích quấn lấy cô nói chuyện, lúc mỉm cười, trên gò má còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ rất rõ ràng;

Cô em gái yên tĩnh trầm mặc hơn rất nhiều, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy ngón tay của cô, giống như có chút sợ người lạ, nhưng cô bé sở hữu đôi mắt đào hoa to tròn nhìn chăm chú, mặc dù thoạt nhìn hơi khờ khạo.

Đi theo phía sau bọn họ còn có một cặp vợ chồng khoảng chừng năm tươi tuổi, trong tay mỗi người đẩy một chiếc xe nôi, ánh mắt luôn hướng về hai cô cháu gái nhỏ, có lẽ là ông nội và bà nội của đứa trẻ.

Không cần phải nói, chắc chắn là một nhà năm người Trần Triệu Quân, Lương Mỹ Quyên, Trần Lam, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội rồi, hai vợ chồng Lão Trần đang tận hưởng hạnh phúc gia đình, Trần Lam thì đang thực hiện lời hứa hẹn trước đây rằng sẽ đưa hai cô cháu gái nhỏ đi dạo phố.

Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội vẫn chưa đầy hai tuổi, mặc dù đã biết đi nhưng cũng dễ dàng bị mệt, cho bên bây giờ vẫn chưa rời khỏi xe nôi.

“Cô.”

Khi đi ngang qua quầy KFC ở tầng một, Trần Tử Khâm đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn Trần Lam.

“Lại muốn ăn kem mứt sao?”

Trần Lam lập tức hiểu rõ, Trần Tử Khâm di truyền dung mạo của chị dâu Tiểu Ngư Nhi, không ngờ ngay cả khẩu vị cũng di truyền, cực kỳ thích ăn ngọt.

“Muốn thứ…”

Trần Tử Khâm vẫn nói giọng sữa, “ăn” và “thứ” lẫn lộn không rõ.

“Cô cũng muốn ăn, nhưng sợ ông bà nội các con không đồng ý.”

Trần Lam nuốt nước miếng, lại cúi đầu hỏi Trần Tử Bội: “Còn em gái thì sao, con có muốn ăn ngọt không?”

Phản ứng của Trần Tử Bội có hơi chậm, cô bé mở to đôi mắt đào hoa tròn xoe, nhìn vào cô và chị gái một lúc mới nhỏ giọng nói: “Muốn…”

“Nếu tất cả đều muốn ăn thì cô sẽ nghĩ cách, nhưng nếu bị mắng, các con cũng không thể để một mình cô chịu trách nhiệm…”

Ngay khi Trần Lam đang lẩm bẩm thì đột nhiên “cốc” một tiếng, sau gáy mình bị gõ một cái, đồng thời còn có một giọng nói vang lên: “Con mèo mờ ám A Lam, lại đang suy nghĩ ý đồ xấu gì vậy?”

Vốn dĩ Trần Lam đang ôm đầu tức giận, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói kia, cô ấy vui vẻ xoay người lại: “Chị dâu Tuyền, sao chị đến đây… Em hiểu rồi, các chị cũng đang nghỉ hè.”

Người đến đúng là La Tuyền, so với thời điểm này năm ngoái, tóc cô đã dài hơn rất nhiều, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, nhưng làn da vẫn trắng ngần như vậy.

“Chị dâu Tuyền học tâm lý học ở Hồng Kông, xem ra thực sự hữu dụng.”

Trần Lam thầm nghĩ, cô thoạt nhìn đã không còn kiểu lạnh lùng cô chấp kia nữa rồi.

“Tử Khâm Tử Bội, đây là… À… Đây là…”

Nhưng khi giới thiệu, Trần Lam đột nhiên nghẹn họng, bởi vì cô không biết nên giới thiệu La Tuyền như thế nào, cuối cùng mới hàm hồ nói: “Đây là dì Tuyền của các con.”

“Dì Tuyền…”

Trần Tử Khâm lễ phép gọi, Trần Tử Bội ngơ ngác nhìn La Tuyền, hơi ngượng ngùng gọi.

Hình như La Tuyền cũng không để ý đến cách xưng hô đó, cô nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, quan sát Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội một lúc lâu rồi nói ra một câu khiến Trần Lam hoảng hốt trong lòng.

“Cô nhóc, các con biết không? Dì rất thích cha của các con đấy.”

Bình Luận (0)
Comment