Năm 2000, Lương Sơn, Xuyên Du.
Vào thời điểm này, Lương Sơn vẫn còn là một khu vực nghèo khó, muốn đi học thì phải đến một ngôi trường cấp ba ở dưới thị trấn cách chân núi rất xa.
Đương nhiên, ngôi trường cấp ba ngày cũng rất cũ nát, phòng học sơ sài, ngay cả bàn học cũng là những thứ do mấy ngôi trường ở thành phố lớn đào thải rồi tặng đến đây, khẩu âm của giáo viên tiếng Anh xen lẫn ngôn ngữ địa phương nặng nề, thỉnh thoảng có học sinh tuần này vẫn còn đi học, nhưng tuần sau đã đi ra ngoài làm thuê.
Ở ngôi trường cấp ba như thế này, những học sinh có thể thi đậu đại học đương nhiên rất ít, nhưng có một số người sở hữu thành tích rất tốt, hiệu trưởng và giáo viên đều đặt kỳ vọng cao vào cô, cô chính là Thẩm Ấu Sở.
Bình thường Thẩm Ấu Sở gần như không nói gì, thậm chí còn rất ít khi ngẩng đầu lên, nhưng thành tích học tập rất tốt, các giáo viên đều cảm thấy nếu trong ngày thi đại học hôm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì ngôi trường trung học này sẽ xuất hiện sinh viên 985 đầu tiên kể từ khi thành lập cho đến nay.
“Đinh đinh đang đang…”
Tiếng chuông tan học vang lên, kiểu trường cấp ba loại này không có học sinh nội trú, bởi vì hoàn toàn không có điều kiện kia, hơn nữa cha mẹ của học sinh cũng sẽ không đồng ý, bởi vì sau khi trở về, đưa nhỏ còn phải giúp đỡ làm việc, nếu ở lại trường thì trong nhà sẽ mất đi một sức lao động.
Nhà của Thẩm Ấu Sở cách trường đại học khoảng một con đường núi nhỏ, cho nên khi tan học vào lúc sáu giờ, nhưng về đến nhà đã hơn bảy giờ, nếu trời đổ tuyết thì sẽ càng mất nhiều thời gian hơn nữa.
“Chị!”
Thẩm Ấu Sở vừa về đến nhà đã lập tức nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh.
Đó là một cô nhóc khoảng chừng ba tuổi, đôi mắt vừa to tròn vừa xinh đẹp, nhưng cơ thể lại hơi gầy yếu, mái tóc cũng có vẻ khô vàng.
Nếu cô bé được ăn đủ chất dinh dưỡng, đây chắc chắn là một cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác.
Đây là em gái của Thẩm Ấu Sở- Thẩm Ninh Ninh, người cha đi ra ngoài làm việc không có tin tức gì, năm ngoái người mẹ vừa mới tái giá, trong núi có một quy định rằng sau khi tái giá đã là người ngoài, cho nên ông bà nội nghiêm khắc không cho cô bé đi gặp mẹ.
“Có đói bụng không, chị nấu cơm cho em nhé.”
Thẩm Ấu Sở bế em gái đi vào phòng bếp, bà nội đang thổi lửa, ông nội lên rừng đốn củi, cha mẹ của Thẩm Ấu Sở đều đã qua đời, là ông bà nội nuôi nấng cô trưởng thành.
Thức ăn dành cho bốn ông bà cháu đều rất ít và đơn giản, một bó mì sợi năm đồng tiền cũng có thể ăn được mấy ngày, nếu con gà mái trong nhà đẻ trứng thì sẽ cho A Ninh thêm một chút dinh dưỡng.
Cuộc sống đơn giản và nghèo khó, nhưng Thẩm Ấu Sở không cảm thấy khổ chút nào, trong lòng tràn ngập hy vọng về tương lai.
Buổi tối ông bà nội ở nhà chính, Thẩm Ấu Sở dẫn theo em gái đến ở nhà bên.
Bây giờ Thẩm Ninh Ninh đến cả nói chuyện cũng chưa nói rõ ràng lắm, nhưng lại thích nói chuyện phiếm với chị gái, trước khi đi ngủ còn lải nhải: “Chị à, hôm nay cô của nhà cậu hai kết hôn, cô ấy mặc quần áo thật xinh đẹp.”
“Các cô dâu đều xinh đẹp như vậy đấy.”
Thẩm Ấu Sở dịu dàng nói.
“Nhưng chị còn xinh đẹp hơn cả cô ấy.”
Thẩm Ninh Ninh vô cùng tự hào nói.
Không phải cô bé đang khoe khoang, mà toàn bộ thôn làng đều biết chị Ấu Sở xinh đẹp, cũng biết sau này cô ấy sẽ thi đậu đại học, đây là vinh quang của thôn làng.
Thẩm Ấu Sở ôm em gái ngay ngắn hơn một chút, nếu không cơn gió lạnh thổi vào sẽ thổi vào cô bé.
A Ninh cũng chui vào trong lồng ngực chị gái, đối với cô bé mà nói, Thẩm Ấu Sở vừa là chị vừa là mẹ.
“Chị…”
Thẩm Ninh Ninh đưa bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve mái tóc của Thẩm Ấu Sở, ngây thơ chất phác nói: “Sau này chú rể của chị sẽ là ai đây?”
“Chị cũng không biết.”
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, năm nay cô chỉ mới 16 tuổi, sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
“Vậy anh ấy sẽ đối xử tốt với chị sao?”
Năng lực bắt chước của những đứa trẻ rất mạnh, Thẩm Ninh Ninh chưa chắc đã biết ý nghĩa của câu nói này, cô bé chỉ học theo giọng điệu của người lớn mà thôi.
Ví dụ như, nếu có người nào ở trong thôn kết hôn, người lớn sẽ quan tâm đến mấy chuyện như “chú rể có đối xử tốt với cô dâu không?”.
“Có chứ.”
Thẩm Ấu Sở 16 tuổi suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Chỉ cần chị đối xử tốt với anh ấy thì anh ấy sẽ đối xử tốt với chị; Nếu anh đấy đói xử không tốt với chị, có lẽ là phương diện nào đó của chị có vấn đề, cho nên chị phải đối xử với anh ấy tốt hơn một chút.”
“Ồ…”
Những lời này hơi khó hiểu, A Ninh không thể hiểu được, ngáp mọt cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ấu Sở cũng không nghĩ nhiều, cô đương nhiên không thể biết được rằng những lời mình vô tình nói ra trong đêm nay, thực chất lại cả những miêu tả chân thật cho đời sống tình cảm của cô sau này.
Mặn:
Cũng trong năm 2000, trường trung học phổ thông Nhất Trung Cảng Thành lại là một cảnh tượng khác.
Đây là trường trung học trọng điểm của tỉnh, hàng năm đều có các học sinh thi đậu những trường đại học nổi tiếng mũi nhọn như trường Thanh Hoa Bắc Đại, đại học Kiến Nghiệp, trường đại học Đông Đại. Trước giờ tự học vào buổi sáng, các bạn học đều đang mua đồ ăn ở các quầy hàng bên ngoài trường, mặc dù trong trường cũng có căng tin, căng tin số 7 dành cho các học sinh nội trú, hơn nữa hương vị cũng không ngon bằng bên ngoài.
Một chiếc xe hơi nhỏ chậm rãi dừng lại ở trước cửa trường Nhất Trung, các học sinh xung quanh đều theo bản năng nhường chỗ một chút.
Vào năm 2000, những phụ huynh có thể dùng xe hơi đưa con đi học, thực ra cũng không nhiều lắm.
Sau khi cửa xe được mở ra, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao từ trên xe bước xuống cô ấy cao khoảng 1m67, khuôn mặt trái xoan với ngũ quan vô cùng tinh xảo, từ cách ăn mặc cũng có thể nhìn ra được hoàn cảnh gia đình vô cùng tốt.
Cô ấy tên là Tiêu Dung Ngư, một cô công chúa của trường Nhất Trung Cảng Thành.
Cha mẹ cô đều là quan chức trong thành phố, bản thân cô ấy lại xinh đẹp, thành tích học tập tốt, lại còn biết chơi nhạc cụ, trong trường có không ít học sinh nam thích thầm cô.
Nhưng bình thường Tiêu Dung Ngư đều từ chối, bởi vì cô không muốn yêu đương quá sớm.
“Ông chủ, cháu mua một lồng bánh bao chiên.”
Tiêu Dung Ngư đi đến trước một cửa hàng bánh bao hấp trước cổng trường, lịch sự nói với ông chủ.
Ông chủ cũng quen thuộc với cô hoa khôi trường Nhất Trung Cảng Thành này, bởi vì cứ cách vài bữa cô ấy sẽ đến đây mua một lồng bánh bao chiên.
Ông chủ cũng tốt bụng nhắc nhở rằng, một lồng bánh bao có tám chiếc, con gái không thể ăn hết được nhiều như vậy đâu.
Nhưng Tiêu Dung Ngư cũng không giải thích, chỉ là mỉm cười thanh toán hoá đơn rồi rời đi, sau khi vào phòng học, quả nhiên Tiêu Dung Ngư chỉ ăn hai chiếc bánh bao, số còn lại đặt ở trên bàn.
Lớp tự học buổi sáng bắt đầu từ lúc bảy rưỡi, sau khi tiếng chuông vang lên, mới có một bóng người bước vào phòng học trong tiếng chuông.
Đó là một học sinh nam cấp ba cao hơn 1m8, mặc dù đã đến muộn nhưng không cảm thấy xấu hổ chút nào, cười hì hì bước vào từ cửa trước, thậm chí còn cà lơ phất phơ huýt sáo một tiếng.
“Hừ!”
Nhìn thấy kiểu tác phong không chút tiến bộ nào, Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không hiểu hiện ra ngoài.
Cậu học sinh này tên là Trần Hán Thăng, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi hắn ngồi xuống ghế, hoàn toàn không muốn đọc sách mà thay vào đó là khoác lác về vị trí trâu bò của mình trong CS với các học sinh xung quanh.
Theo lý mà nói thành tích của Trần Hán Thăng phải là đếm ngược mới đúng, nhưng hắn cũng không thể coi là kém cỏi, mặc dù không thích học hành nhưng vẫn có thể ở mức trung bình.
“Tiểu Trần.”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang hăng say khoác lác thì có một học sinh da đen ngồi ở phía trước quay đầu lại nhắc nhở nói: “Hôm nay lão Từ sẽ thu bài tập về nhà, mày phải bổ sung nhanh lên.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: “Mày đưa tao mượn chép nào.”
“Lần nào mày cũng chép tao, Lão Từ lúc nào cũng mắng tao…”
Cậu học sinh không vui lắm, cậu ấy tên là Vương Tử Bác, là cậu bạn nối khố chơi với Trần Hán Thăng từ khi học mẫu giáo đến lớn.
“Cút cút cút, không cho chép thì thôi đi, đứa chó này.”
Trần Hán Thăng đạp vào mông cậu bạn nối khố cái ầm, sau đó cũng không quan tâm đến kỷ luật trong lớp, cúi người chạy đến trước mặt Tiêu Dung Ngư: “Chị Tiêu, giang hồ cấp cứu, có thể cho tớ mượn bài tập về nhà để chép được không?”
Tại sao Trần Hán Thăng lại quen biết với Tiêu Dung Ngư chứ, bởi vì mối quan hệ bạn học ra, cha mẹ hai người cũng quen biết nhau.
“Không cho mượn!”
Tiêu Dung Ngư thẳng thừng từ chối.
Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, bởi vì hắn thích cô gái này.
Nhưng bài tập về nhà vẫn phải chép, cho nên Trần Hán Thăng dự định sẽ mượn một bạn nữ khác, Tiêu Dung Ngư cũng nhìn ra được tính toán của Trần Hán Thăng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên có chút không vui.
Cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái, tóm lại khi Trần Hán Thăng muốn xáp lại gần các cô gái khác, Tiêu Dung Ngư lại muốn đánh hắn một trận.
“Thôi quên đi, cậu đừng chạy tới chạy lui trong phòng học nữa, ảnh hưởng đến mọi người học vào buổi sáng.”
Cuối cùng Tiêu Dung Ngư dùng lý do này coi như một cái bậc thang, đưa bài tập về nhà của mình cho Trần Hán Thăng, cùng với những chiếc bánh bao còn sót lại kia, nhàn nhạt nói: “Tớ không ăn hết!”
“Ok, cảm ơn phần thưởng của chị Tiêu!”
Trần Hán Thăng không biết xấu hổ đáp trả một câu, quay trở lại bàn với lồng bánh bao và vở bài tập về nhà.
“Tiêu Dung Ngư lại đưa bữa sáng mà mình không ăn cho cậu sao?”
Vương Tử Bác nhìn thấy những chiếc bánh bao chiên, vô cùng hâm mộ, điều kiện gia đình của Vương Tử Bác không tốt nên ngày thường sẽ không ăn sáng.
Cha mẹ của Trần Hán Thăng đều là công chức nhà nước, không thể coi là giàu sang nhưng tiền ăn sáng cũng để lại cho con trai, chỉ là Trần Hán Thăng đều lén lút cầm đi lên mạng và chơi game.
“Đây đâu phải là lần đầu tiên.”
Trần Hán Thăng vừa chép bài tập về nhà vừa cầm bánh bao bỏ vào trong miệng.
“Tiểu Trần, tối hôm qua cha mẹ tao lại cãi nhau rồi, sáng nay tao cũng không ăn cơm…”
Vương Tử Bác mỏi mắt trông mong nhìn bánh bao.
Trần Hán Thăng là một đứa trẻ thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của cậu bạn nối khố, nhưng hắn cũng có chút khó xử: “Với tính tình tồi tệ của Tiêu Dung Ngư, nếu để cậu ấy biết tao cho mày ăn, chắc chắn sẽ tức giận.”
“Tao cũng đâu muốn ăn.”
Vương Tử Bác đỏ mặt: “Tao chỉ nói vậy mà thôi.”
Nhưng cậu ấy vừa mới quay đầu lại, trên mông lại bị đá một cái nữa, chỉ thấy Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói: Ăn đi, ăn đi, nhưng đừng nói với Tiêu Dung Ngư đấy nhé.’
Nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn biết.
Trong tiết thể dục giữa giờ, Tiêu Dung Ngư hỏi Trần Hán Thăng bằng vẻ mặt không vui: “Đồ ăn tớ đưa cho cậu, tại sao cậu lại đưa cho Vương Tử Bác?”
“Hả?”
Ánh mắt Trần Hán Thăng xoay chuyển: “Mùi vị bánh bao hôm nay quá mặn, cho nên tớ mới đưa cho cậu ấy ăn.”
Trần Hán Thăng không bán đứng Vương Tử Bác, nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn rất tức giận.
“Thật ngại quá.”
Tiêu Dung Ngư ngẩng cằm lên, kiêu ngạo quay đầu lại: “Nếu cậu cảm thấy mặn, vậy sau này không có nữa đâu!”
Từ đó về sau, quả nhiên Tiêu Dung Ngư không còn đưa bữa sáng cho Trần Hán Thăng nữa.
Cay:
Tháng 9 năm 2001, Trần Hán Thăng vừa mới bước vào lớp mười hai trung học.
Kết quả trong kỳ thi thử hơi kém cho nên bị chủ nhiệm lớp giữ lại dạy dỗ một lúc lâu, Trần Hán Thăng rầu rĩ không muốn nói chuyện, cho dù có Vương Tử Bác đi cùng mình.
Nhưng kết quả thi thử của kẻ ngốc này lại lọt vào top 80 của khoá, nghe nói nếu giữ vững thành tích hiện tại, thi đầu vào các trường đại học 211 cũng không thành vấn đề.
Vương Tử Bác không biết an ủi người khác, chỉ là cùng nhau đẩy xe đạp đi dạo trong khuôn viên trường trống rỗng.
Nhưng vừa mới đi đến trước cổng trường, bọn họ nhìn thấy một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đang chặn đường một bạn nữ.
“La Tuyền, tớ muốn kết bạn với cậu, tớ biết nhà cậu có tiền, nhưng tớ thật lòng với cậu.”
Thằng nhóc tóc vàng nói.
“Mày cũng xứng sao?”
Hình như tính tình của cô gái tên La Tuyền này có vẻ nóng nảy, câu trả lời thậm chí còn hung dữ hơn, điều này khiến cho Trần Hán Thăng lại nhìn nhiều thêm một chút.
Phù!
Không thể tưởng tượng được trong trường Nhất Trung Cảng Thành này, ngoại trừ Tiêu Dung Ngư ra, còn có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Làn da của La Tuyền rất trắng, đôi mắt một mí hơi mỏng, nhưng lại rất to, đuôi mắt có xu hướng nhếch lên trên, tạo thành một thuộc tính mạnh mẽ.
Bản thân Trần Hán Thăng là một chàng trai rất có cá tính nên hắn nhìn La Tuyền tương đối thuận mắt, đặc biệt người ta còn xinh đẹp như vậy.
“La Tuyền, cậu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Tên tốc vàng nghe thấy bốn chữ “Mày cũng xứng sao?”, cảm thấy đã bị xúc phạm nên cũng trở nên tức giận.
“Mày vốn dĩ đã không xưng rồi!”
Không ngờ La Tuyền căn bản không sợ hãi, cứng rắn đáp trả.
“Cậu…”
Tên lưu manh tóc vàng cũng không biết nên trả lời như thế nào, mặc dù không dám động thủ, nhưng cũng nắm lấy đầu xe đạp của La Tuyền không buông.
“Nhìn dáng vẻ gớm giếc của mày kia, ông đây cũng thấy không xứng!”
Trần Hán Thăng mở miệng, tâm trạng của hắn vốn dĩ đã không tốt, lúc nói chuyện cũng không thể che giấu được phong thái kiêu ngạo: “Người ta không muốn yêu đương với mày, con mẹ nó mày cút đi thì xong việc, còn quấn lấy người ta làm gì?”
Tên lưu manh tóc vàng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, còn có một học sinh dám quan tâm đến chuyện của mình sao?
“Con mẹ nó mày lặp lại một lần nữa?”
Tên tóc vàng chỉ vào mũi Trần Hán Thăng, đang muốn chửi ầm lên: “Mẹ nó…”
“Cút mẹ mày đi!”
Trần Hán Thăng ném chiếc xe đạp sang một bên, đấm gã ta một cú đấm thật mạnh ngay tại chỗ.
Dáng người của tên lưu manh tóc vàng còn kém hơn vài bậc so với Trần Hán Thăng, nếu không có bảo vệ trường học và Vương Tủ Bác liều mạng ngăn cản, nói không chừng trên tóc vàng đã bị đánh chết.
“Mày chờ đó cho tao!”
Tên lưu manh tóc vàng mặt mũi bầm dập đứng giận, trước khi đi còn thốt ra những lời tàn nhẫn: “Tao tên là Ấp Mâu, hôm nào đó ông đây sẽ đâm chết mày!”
“Ôi trời!”
Nghe thấy cái tên “Áp Mâu” này, Trần Hán Thăng mới nhíu mày: “Hình như đã đánh nhầm người rồi, đây là em trai của người quen.”
“Cậu học lớp nào, tên là gì, đưa thẻ học sinh ra ngoài!”
Bảo vệ trường học nổi giận đùng đùng nói.
Sau khi đánh người xong, trong lòng Trần Hán Thăng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng rất biết điều, không muốn nảy sinh tranh chấp với bảo vệ của trường học, ngoan ngoãn đưa chứng minh thư qua đó.
“Ít nhất cậu cũng phải bị xử phạt cảnh cáo.” Đội trưởng đội bảo vệ uy hiếp nói.
“Tuỳ tiện.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, căn bản không để ở trong lòng, sau đó cưỡi xe đạp rời đi.
Hoàn toàn không chú ý đến cô gái tên là La Tuyền kia, trong mắt lấp lánh những ánh sao.
Nhưng một tuần sau, Trần Hán Thăng cũng không nhận được “xử phạt cảnh cáo đó”, sau đó mới biết được rằng hoá ra La sư muội đã chủ động đến phòng giáo vụ của trường học để trình bày tình hình.
Sau đó, La Tuyền chủ động mời Trần Hán Thăng ăn cơm để bày tỏ lòng cảm tạ.
Có lẽ điều kiện gia đình của La Tuyền không tồi, cô mời Trần Hán Thăng đi đến cửa hàng McDonald’s ở Song Kiều kia.
Bây giờ đối với các học sinh mà nói McDonald’s vẫn thuộc về “hàng xa xỉ”, Trần Hán Thăng cũng chỉ ăn mấy lần, thỉnh thoảng còn mặt dày ăn ké Tiêu Dung Ngư.
“Trần sư huynh, anh thích kiểu con gái như thế nào?”
Lúc ăn khoai tây chiên, La Tuyền đột nhiên hỏi, cô vốn dĩ là một cô học sinh mạnh dạn.
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng không đứng đắn hỏi: “Em hỏi như vậy, là thích anh sao?”
“Vâng!”
La Tuyền gật đầu.
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua La Tuyền, La Tuyền mở to đôi mắt cố chấp kia, cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.
“Đừng như vậy!”
Trần Hán Thăng ăn uống no say rồi đứng dậy, vỗ mông nói: “Ông đây thích Tiêu Dung Ngư, chuyện này các bạn trong lớp bọn anh đều biết.”
“Tiêu Dung Ngư?”
La Tuyền đương nhiên biết đối phương là ai, hoa khôi Cảng Thành mà, không ngờ một chàng trai như Trần Hán Thăng cũng sẽ thích kiểu son phấn thô tục này.
“Trần sư huynh!”
La Tuyền đuổi theo đến cửa, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiêu Dung Ngư không xứng với anh đâu!”
“Mẹ nó!”
Nếu không phải nhờ vào vẻ mặt chân thành của La Tuyền, Trần Hán Thăng suýt chút nữa đã cho răng sư muội đang mỉa mai.
“La sư muội, có lẽ em không hiểu anh rồi.”
Trần Hán Thăng sửa sang lại cổ áo một chút: “Mặc dù em rất xinh đẹp, nhưng con người anh tương đối chung tình, sẽ không thích hai cô gái cùng một lúc đâu, tạm biệt!”
Hắn rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.