Ngày 13 tháng 9 năm 2009, trong khu dạy học Cổ Lâu của đại học Hà Hải Kiến Nghiệp.
“Nghỉ!”
“Nghiêm!”
“Quay trái! Bước đều bước…”
Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè nóng rực, những khẩu hiệu huấn luyện quân sự trong khuôn viên trường vang lên hết lần này đến đợt khác, phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là những sinh viên năm nhất mặc quân phục rằn ri, khuôn mặt ngây ngô của bọn họ bị phơi đến ngăm đen, dáng người cũng bị bộ quân phục rộng thùng thình che giấu, sự khát khao đối với cuộc sống đại học trong mắt yếu ớt đi không ít.
Đương nhiên, trong quần thể sinh viên đông đảo như vậy chắc chắn sẽ có một vài cô gái như thế này: Các cô ấy vốn dĩ đã rất xinh đẹp, làn da màu lúa mạch ngược lại sẽ làm tăng một cảm giác khoẻ khoắn khác, thỉnh thoảng khi cởi mũ quân sự ra, mái tóc dài rũ xuống buông xoã trên eo, ngay cả mồ hôi cũng mang theo mùi sữa tắm.
Ừm, đây cũng là hương vị thanh xuân!
Những cô gái như thế này cũng thường xuyên nhận được sự chú ý trong quá trình huấn luyện quân sự, một vài chàng trai có sở trường đặc biệt nào đó luôn thích tạo cơ hội, biểu diễn nhưng năng khiếu như chơi bóng rổ, chơi ghi ta, ca hát ở trước mặt bọn họ.
Những chàng trai không có sở trường đặc biệt gì, nhưng lại rất giỏi trong giao tiếp cũng sẽ nói chuyện, chọc người ở trước mặt các cô ấy, thể hiện bản thân mình.
Nhưng, phần lớn các chàng trai đều tương đối xấu hổ, bọn họ ngại đi đến gần nên chỉ có thể lén lút liếc nhìn vài cái trong khi xếp hàng huấn luyện quân sự, nếu cô gái phát hiện ra điều gì đó, các chàng trai sẽ lập tức quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như không thèm để ý.
“Đôi mắt của chủ tịch Trần đây thật sự giống như radar, nhìn theo tầm mắt của cậu, chắc chắn có thể nhìn thấy những cô em gái xinh đẹp.”
Trên một con đường lớn có bóng cây râm mát ở bên ngoài sân thể dục, một nam một nữ đeo kính râm, người phụ nữ đang trêu chọc người bên cạnh.
“Đề ca, cô đang ghen tị vô cớ đấy.”
Người đàn ông đỡ kính râm, cười hì hì nói: “Những cô gái đó, bàn về dung mạo hay khí chất, có thúc ngựa cũng không thể bằng cô được.”
“Chậc, tôi rảnh rỗi lắm sao mà đi ghen tị với cậu chứ?”
Chủ tịch của điện tử Xiaomi- Trịnh Quan Đề với một bộ đồ hiệu đắt đỏ, dáng người cao hơn 1m7 phỉ nhổ một tiếng, đồng thời còn nhanh chóng sải bước về phía trước, đồng thời còn mang theo ô che nắng.
“Mẹ nó, khuôn mặt của người phụ nữ này đúng là thay đổi thất thường.”
Gã đàn ông cặn bã nào đó nhún vai dưới ánh mặt trời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Cặp nam nữ này chính là Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề, bọn họ đến đây để thăm Khổng Tĩnh.
Có lẽ là sau khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi kết hôn vào năm ngoái, Khổng Tĩnh- Phó lãnh đạo dưới một người trên vạn người của điện tử Qủa Xác vào thời điểm đó, trong một hoạt động công khai nào đó đã tỏ vẻ mình đã chấp nhận lời mời của Khoa Quản lý kinh tế của trường đại học Hà Hải, trở thành giáo sư thỉnh giảng.
Tin tức này cũng không gây ra quá nhiều chấn động, bởi vì Khổng Tĩnh cũng không nói rằng mình sẽ rời khỏi điện tử Qủa Xác, trên thực thế đó chỉ là những lời nói để ổn định giá cổ phiếu, các quản lý cấp cao của hội đồng quản trị Qủa Xác đều hiểu rõ ràng, vị ngự tỷ ưu nhã đã từng tham gia vào sáng lập điện tử Qủa Xác này, người đại diện cho một phương diện trưởng thành nữ tính khác của điện tử Qủa Xác thực sự không còn đảm nhận một công việc cụ thể nào nữa.
Giống như những gì cô vẫn luôn mong chờ vậy, trải qua cuộc sống mà mình cảm thấy thoải mái.
Nhưng đối với đại học Hà Hải mà nói, chuyện này có thể coi là một sự tăng cường vượt trội của đội ngũ giảng viên, khoan hãy nắng đến quan hệ nhân mạch khổng lồ và kinh nghiệm thương trường phòng khú của Khổng Tĩnh, sau khi cô dạy học, mọi người thường xuyên nghe nói có rất nhiều danh nhân nổi tiếng đến đây thăm hỏi.
Những người như Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đến đại học Hà Hải.
“Kẽo kẹt…”
Trong một giảng đường bậc thang ở toà nhà giảng dạy phía Tây, sau khi Trần Hán Thăng quen thuộc mở cửa ra, lớp học với sức chứa hơn ba trăm người sớm đã chật kín, còn có không ít sinh viên đứng trên hành lang dựa vào tường, thậm chí dứt khoát ngồi bệt xuống dưới đất, ồn ào náo động, có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người đều đang nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.
“Các bài giảng của giảng viên Khổng rất thú vị, thực sự có thể học hỏi được rất nhiều điều.”
“Đương nhiên rồi, giảng viên Khổng chính là lãnh đạo quản lý một công ty đã được niêm yết, không giống như một số giáo sư, những lúc đi dạy vĩnh viễn chỉ làm ba chuyện, đọc PPT, bảo sinh viên đọc PPT, và dành hai mươi phút còn lại để khoác lác về kinh nghiệm đi du học của mình.”
“Đúng đúng đúng, còn khoe khoang con cái của mình nữa, tớ cũng phục họ luôn.
…
Nghe thấy các sinh viên đang xì xào đánh giá về các giảng viên của mình, Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đều đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, với năng lực của Khổng ngự tỷ, đừng nói là một giảng viên dự thính, làm trưởng khoa của khoa Quản lý kinh tế cũng dư sức.
Khổng Tĩnh ở phía trước đã chú ý đến hai người bạn cũ đến thăm, cô mỉm cười gật đầu chào hỏi, lúc này đám sinh viên mới phát hiện “hai con cá sấu khổng lồ” đang xuất hiện trong lớp học.
Bọn họ là ông trùm/ bà trùm tài chính thực sự, người sáng lập ra điện tử Qủa Xác và điện tử Xiaomi, cả hai đều là những tỷ phú nằm trong top 50 của bảng xếp hạng Hồ Nhuận trong nước, chủ tịch Trần còn là khách quen trong top 10.
Trong phòng họp vang lên từng đợt tiếng hoan hô, nhưng rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đến đây, những xáo động tạo thành cũng dần dần lắng xuống, chỉ có thể tiếng đèn flash của điện thoại di động vang lên “lách tách lách tách”.
“Chủ tịch Trần, chủ tịch Trịnh.”
Một chàng trai có ngoại hình bắt mắt đứng dậy nhường vị trí, Trần Hán Thăng cũng không khách sáo, cười hì hì vỗ vào bả vai chàng trai: “Thấy cốt cách thanh cao và thiên phú dị bẩm của cậu, sau này nếu có cơ hội, hãy đến điện tử Qủa Xác hoặc Xiaomi làm thêm giờ đi.”
“Oa…”
Xung quanh lại vang lên một đợt tiếng cảm thán kinh ngạc, trong thị trường việc làm dành cho sinh viên mới ra trường, các offer đến từ Qủa Xác và Xiaomi từ trước đến nay đều bị tranh cướp, nếu có thể đi vào các bộ phận cốt lõi của hai công ty này, “Thu nhập hàng triệu tệ một năm” cũng không phải là điều hiếm thấy.
Sau khi Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề ngồi xuống, hắn rõ ràng cảm nhận được các sinh viên xung quanh mình có chút mất tự nhiên, đặc biệt là cô sinh viên năm hai ở bên cạnh mình, dáng vẻ khép tay khép chân của cô ấy thoạt nhìn vô cùng quẫn bách.
“Bạn học à…”
Trần Hán Thăng chú ý đến, lập tức “quan tâm” nói: “Em đừng sợ, dù sao anh cũng không phải là người tốt gì…”
Sau khi nói xong câu này, cô gái vốn dĩ đang căng thẳng lại càng run rẩy dữ dội hơn nữa.
Cô bạn thân Trịnh ở bên cạnh lắc đầu, chải chuốt lại mái tóc màu cà phê vừa móng mượt vừa sáng rực, nghiêm túc nghe Khổng Tĩnh giảng bài.
Chủ đề của lớp học này chính là hình thức phát triển cuối cùng của các doanh nghiệp tư nhân trong nước.
Trên tấm bảng đen và PPT, Khổng Tĩnh đã liệt kê một số con dê đầu đàn của các ngành công nghiệp trong nước, ví dụ như Qủa Xác, ví dụ như Ali, ví dụ như Đằng Tấn, ví dụ như Huawei… Cô phân tích ưu điểm nhược điểm của các doanh nghiệp này, bao gồm cả những phương diện cần được cải thiện trong tương lai.
Trịnh Quan Đề liếc nhìn vài lần, về cơ bản đều chính xác.
“Không có nhiều giảng viên đại học dám công khai phân tích như vậy.”
Trịnh Quan Đề lặng lẽ nghĩ, nhưng Khổng Tĩnh chắc chắn có tư cách này.
“Lúc nãy chúng ta đã nói rõ ràng rồi, hình thức phát triển cuối cùng của các doanh nghiệp tư nhân trong nước không phải là so sánh xem ai có nhiều tiền hơn, mà là ai có thể cung cấp cho người dân bình thường nhiều dịch vụ hơn, như vậy triển vọng của nó càng rộng mở hơn nữa, tiếp theo sẽ là thời gian tự do thảo luận, mọi người còn có câu hỏi nào không?”
Khổng ngự tỷ mặc áo sơ mi trắng xắn tay, phối hợp với chiếc quần ống rộng thùng thình, mái tóc dài buộc sau đầu, nói với những học sinh những kiến thức độc đáo của riêng mình.
Thường được gọi là hoa quả phơi khô.
Các sinh viên cũng không hề hay biết rằng, thực ra có một số kết luận là do hội đồng quản trị của Qủa Xác và nhóm cố vấn của Qủa Xác đưa ra phỏng đoán sau khi phân tích tổng thể, mặc dù không cần phải giữ bí mật, nhưng lại có ý nghĩa và giá trị rất lớn.
“Giảng viên Khổng.”
Trong thời gian thảo luận tự do, một cô gái đứng dậy, chủ động đặt câu hỏi nói: “Trong mười năm nữa, trong những doanh nghiệp tư nhân mà cô liệt kê ra, doanh nghiệp nào sẽ trở thành doanh nghiệp tư nhân hàng đầu?”
“Vẫn chưa được đưa ra thị trường là Huawei.”
Khổng Tĩnh trả lời vô cùng dứt khoát, không chút thiên vị: “Đã được đưa ra thị trường, Qủa Xác.”
“Oà…”
Các sinh viên trong hội trường đều nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Nhưng cách hiểu của mọi người đều là, giảng viên Khổng vốn là phó lãnh đạo của điện tử Qủa Xác, đương nhiên sẽ thiên vị cho công ty mình; Ngoài ra, những hạng mục mà Qủa Xác đang phát triển đều rất tốt, hơn nữa chúng thực sự rất tiện cho nhu cầu hàng ngày của người dân bình thường, mức độ chấp nhận rất cao, việc đứng đầu hình như cũng rất có khả năng.
“Giảng viên Khổng.”
Lại là một cậu sinh viên đeo kính giơ tay lên: “Em là một sinh viên khoa máy tính, hiện giờ Alipay của Ali đã thâm nhập và cuộc sống hàng ngày của bọn em, sau này Qủa Xác cũng sẽ đặt chân vào giới tài chính sao?”
“Chuyện này…”
Khổng Tĩnh sửng sốt một chút, cô đương nhiên hiểu rõ chiến lược bố trí của điện tử Qủa Xác trong tương lai, nhưng hình như vấn đề này đã liên quan đến “điều khoản bảo mật”, toàn bộ Qủa Xác chỉ có một người có thể nhắc đến mấy thứ này.
Khổng Tĩnh nhìn về phía Trần Hán Thăng, ánh mắt của mọi người cũng chuyển về phía này, tập trung vào khuôn mặt Trần Hán Thăng.
“Ưm…”
Trần Hán Thăng hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau khi đứng dậy, khuôn mặt hắn hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Sau này Qủa Xác sẽ có liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, nhưng có hai mảng sẽ không bao giờ động đến, một là bất động sản, hai là tài chính…”
“Tại sao chứ?”
Trần Hán Thăng còn chưa nói xong thì đã có sinh viên không nhịn được cắt ngang, bất động sản là ngành nghề kinh doanh đang kiếm được tiền nhất trong mấy năm nay, còn có tài chính nữa, cổ phiếu thế vận hội Olympic vào năm ngoái đã tăng biết bao nhiêu…
“Bởi vì những thứ đó đều là vũ khí quan trọng của quốc gia.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Đứng ở góc độ của tôi, tôi ủng hộ sự kiểm soát của nhà nước, làm như vậy sẽ không dao động nền tảng của xã hội.”
“Ồ.”
Các sinh viên trong phòng học đều phát ra một tiếng đáp lời giống như đã hiểu, nhưng cũng giống như không nghe hiểu, lúc này, tiếng chuông tan tầm vang lên, đám sinh viên mới lưu luyến rời đi.
Chiều hôm nay Khổng Tĩnh không có tiết dạy nên đang đưa Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề trở lại ký túc xá trong trường học, vốn dĩ một giảng viên dự bị như cô không được phân chia nhà ở, nhưng ngày hôm sau sau khi Khổng Tĩnh đến đăng ký, một chiếc chìa khoá của một căn phòng sạch sẽ yên tĩnh đã được bàn giao.
“Mấy ngày hôm trước một người bạn gửi cho tôi một bộ trà cụ, nhưng chưa có dịp sử dụng, vừa khéo hai người có thể cùng nhau nếm thử…”
Sau khi vào nhà, Khổng Tĩnh lấy ra một bộ ấm trà bằng sứ được làm thủ công tinh xảo, vốn dĩ cô đã có chút sở thích nữ tính nho nhỏ, cuộc sống dạy học, uống trà, nghe nhạc nhàn nhã này thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Khoảng thời gian này công ty thế nào rồi?”
Trong lúc pha trà, Khổng Tĩnh thuận miệng hỏi về công việc của Qủa Xác và Xiaomi, đây là điều không thể tránh được, dù sao thì câu trả lời ý kiến của Trần Hán Thăng đối với Khổng Tĩnh chính là “Đồng ý làm giảng viên đại học bán thời gian” chứ không “đồng ý từ chức”.
Khổng Tĩnh vẫn là thành viên của điện tử Qủa Xác.
“Vẫn còn hơi bận, bởi vì chúng ta phải đối phó với Apple.”
Trịnh Quan Đề cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhắm mắt lại tận hưởng hương trà.
Khổng Tĩnh gật đầu, đây là kế hoạch mà Qủa Xác và Xiaomi đã lập ra từ lâu, phải tung một đòn trực diện vào Apple đang rào rạt khí thế, ba người cứ thế trò chuyện, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đang thiêu đốt mặt đất, trong nhà điều hoà thổi “vù vù”, lá trà không ngừng quay cuồng trong tách trà thuỷ tinh, hương trà nồng đậm pha lẫn với khí nóng làm dịu đi tâm trí bận rộn.
“Tử Khâm và Tử Bội thế nào rồi?”
Vô cùng tự nhiên, chủ để được chuyển từ công việc sang cuộc sống, Khổng Tĩnh nhắc đến hai cô con gái của Trần Hán Thăng.
“Hai đứa sao?”
Lúc nãy khi đang bàn luận về công ty Apple, vẻ mặt Trần Hán Thăng thỉnh thoảng lại lộ ra một chút hung dữ và khinh thường, nhưng vừa nhắc đến Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngốc Nghếch, tên lưu manh này lại đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Hai đứa đều sắp ba tuổi rồi, bây giờ muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó, cái gì cũng hiểu, đứa lớn hơi quậy phá ầm ĩ, thường xuyên muốn ra ngoài đi dạo; Đứa nhỏ vẫn khờ khạo như vậy, ngay cả khi ở một mình cũng có thể ngủ say, có một lần, cha mẹ tôi đưa hai đứa đi công viên…”
Chỉ cần nhắc đến con gái bảo bối, gã đàn ông cặn bã này cũng trở thành một kẻ dài dòng, hắn háo hức muốn chia sẻ những câu chuyện thú vị của con gái mình cho người khác nghe, “Trần Qủa Xác” của lúc này chính là người không tham vọng nhất.
Khổng Tĩnh và Trịnh Quan Đề đều không cắt ngang, vẫn luôn lắng nghe những lời lảm nhảm của Trần Hán Thăng, thỉnh thoảng xem vào một hai câu cổ vũ Trần Hán Thăng nói chuyện, mãi cho đến khi Nhiếp Tiểu Vũ gọi điện thoại đến cắt ngang: “Bộ trưởng Trần, tối nay chúng ta có cuộc hẹn ăn tối với các lãnh đạo tỉnh, anh đâu rồi?”
“Ồ, đã bốn giờ rồi sao?”
Trần Hán Thăng nhìn vào đồng hồ mới biết một tiếng đã trôi qua rồi.
“Tôi phải đi đây, có một cuộc xã giao không thể bỏ qua được.”
Trần Hán Thăng đứng dậy nói.
“Vậy cậu mau đi đi.”
Cô bạn thân Trịnh vẫn thích chủ trương ngược lại như vậy: “Cuối cùng tôi cũng có thể nói với chị Tĩnh mấy chủ đề phụ nữ rồi.”
“Hai người đúng thật là…”
Trần Hán Thăng vốn dĩ muốn đáp lại một cách mỉa mai, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra “Trịnh Quan Đề và Khổng Tĩnh thực sự có một chút “tương đồng”.
Nhưng tính cách của hai người này lại không giống nhau, bối cảnh gia đình và kinh nghiệm từng trải cũng có sự khác biệt, có thể có điểm tương đồng gì chứ?
Trong quá trình bước xuống cầu thang, Trần Hán Thăng mới nhận ra đó chính là thuộc tính ngự tỷ, hoá ra cô bạn thân Trịnh cũng đã đến tuổi “ngự tỷ” này rồi.
Lúc trước khi lần đầu tiên gặp Trịnh Quan Đề, cô cũng đã 24 tuổi, bây giờ đã sáu năm trôi qua, Đề ca cũng đã ba mươi rồi.
“Thời gian con mẹ nó đúng là trôi qua nhanh thật…”
Trần Hán Thăng chậc miệng rồi lao đầu vào ánh mặt trời tháng chín chói chang.
…
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, cuộc trò chuyện giữa Trịnh Quan Đề và Khổng Tĩnh vẫn còn đang tiếp tục.
Lúc trước Trịnh Quan Đề không có bạn bè ở Kiến Nghiệp, cô có công việc, có cậu bạn thân, có thư kỳ nhỏ, hình như cũng không cần bạn bè, nhưng khi càng ngày càng đến gần tuổi ba mươi, Trịnh Quan Đề càng cảm thấy có một người bạn như Khổng Tĩnh thực ra cũng khá tốt.
Bản thân mình không muốn kết hôn, Khổng Tĩnh cũng không muốn kết hôn.
Bản thân mình không muốn vướng vào mối quan hệ tình cảm hỗn loạn của Trần Hán Thăng, Khổng Tĩnh cũng muốn rời xa.
Bản thân mình không muốn rời khỏi Trần Hán Thăng, Khổng Tĩnh hình như cũng…
“Sùng sục sùng sục…”
Lại là một âm trà khác được đun sôi, Khổng Tĩnh bưng lên rót đầy cho hai người, trong miệng nói những chủ đề giữa hai người phụ nữ với nhau.
“Tết Trung Thu sắp đến rồi, tôi đã suy nghĩ xem có nên về quê không?”
Khổng Tĩnh nhẹ nhàng nói.
“Có lẽ chú dì sẽ không thúc thúc giục chị kết hôn nữa đúng không?”
Trịnh Quan Đề nhìn về phía Khổng Tĩnh, mình ba mươi tuổi, nhưng Khổng Tĩnh đã 35 tuổi, chỉ là chăm sóc tốt, hơn nữa môi trường giảng dạy trong trường đại học rất nhẹ nhàng, cho nên thoạt nhìn có vẻ trẻ trung.
“Bọn họ đã không còn thúc giục nữa rồi, nhưng dong dài là điều không thể tránh khỏi.”
Khổng Tĩnh tự giễu nói: “Dù sao thì ở Triều Sán chúng tôi, phụ nữ trên 25 tuổi chưa kết hôn rất ít, như tôi đây thực sự là một quái thai.”
Nói như vậy, nếu Khổng Tĩnh vẫn đang làm việc trong điện tử Qủa Xác, có lẽ Trịnh Quan Đề sẽ an ủi như thế này: “Chị đã công thành danh toại rồi, không cần phải để ý đến những cái nhìn đó.”
Nhưng với quan hệ hiện tại giữa hai người, Trịnh Quan Đề cũng bỏ qua những lời khách sáo kia, đồng thời nói ra những lời nói trong lòng mình: “Tốt xấu gì chị cũng còn có người nhà cằn nhằn, cha mẹ tôi hoàn toàn không quan tâm đến tôi dù chỉ một chút, ở Kiến Nghiệp nhiều năm như vậy, mỗi lần bị bệnh cũng chỉ có cậu ta ở bên cạnh tôi.”
Không thể nghi ngờ gì nữa, “cậu ta” chính là Trần Hán Thăng.
“Nhưng…”
Khổng Tĩnh mỉm cười nói: “Như thế này cũng không tồi, nếu cha mẹ cô đột nhiên tìm đến cô, nói không chừng trong gia tộc ở Hồng Kông lại xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ cô sẽ càng bực bội hơn nữa. Vả lại, ngoại trừ chủ tịch Trần ra, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, dì Lương sẽ mời cô qua đó mà.”
“Cũng đúng.”
Nghĩ đến Lương thái hậu thật thà thẳng thắn, tâm trạng của Trịnh Quan Đề ngay lập tức trở nên tốt đẹp: “Lần nào dì Lương cũng mời,nhưng tôi rất ít khi đồng ý, ở đằng kia vừa có Bạch Nguyệt Quang vừa có bảo bối, tôi qua đó gây chuyện làm gì chứ?”
“Ha ha…”
Khổng Tĩnh không nhịn được cười, hiện giờ trong mối quan hệ của Trần Hán Thăng, ai cũng biết Bạch Nguyệt Quang là Tiêu Dung Ngư, bảo bối là Thẩm Ấu Sở mà, các cô cũng là mẹ của hai đứa con gái quý báu của Trần Hán Thăng.
“Sau này… Cô muốn có con không?”
Đột nhiên, Khổng Tĩnh ném ra một câu hỏi như vậy.
“Chuyện này…”
Trịnh Quan Đề hơi giật mình một chút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tạm thời không có ý định này, nhưng có thể hai năm sau tôi sẽ thay đổi suy nghĩ, lúc đó có một đứa cũng được. Dù sao chị cũng biết rồi đấy, điện tử Xiaomi của tôi không cần ai kế thừa, có lẽ vài chục năm sau, tôi sẽ đưa cho hai cô nhóc béo kia cũng nên.”
“Hai cô nhóc béo” kia chính là Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, nếu Trịnh Quan Đề muốn có một đứa con của riêng mình, vậy thì cha của đứa nhỏ cũng chỉ có người kia mà thôi.
Khổng Tĩnh đột nhiên có chút hâm mộ, không phải hâm mộ sự hào phóng “ném ra hàng tỷ tệ” của Trịnh Quan Đề, mà là hâm mộ sự rộng rãi của cô ấy.
Trịnh Quan Đề trời sinh đã có một tư thái sảng khoái, cho dù cô không sáng lập ra điện tử Xiaomi đi nữa, cho dù bị gọi là “công chúa gặp nạn” đi chăng nữa, cô ấy cũng không cần phải lo lắng vì tiền tài.
Nhưng cô vẫn làm việc chăm chỉ để gây dựng sự nghiệp, bởi vì cô thực sự đang tận hưởng quá trình này, chờ đến khi chán nản với nó, cô thực sự sẽ trực tiếp đưa công ty cho Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, thậm chí là Trần Lam.
Đây là Trịnh Quan Đề, một nhân vật xuất sắc trong kinh doanh, cuộc sống tự do độc lập.
“Lấy trà thay rượu, kính cô một ly.”
Khổng Tĩnh nâng chén lên.
“Không phải kính tôi, là kính chúng ta, nhưng ngự tỷ tuổi ba mươi.”
Trịnh Quan Đề nở một nụ cười xinh đẹp, đồng thời cũng nâng chén trà lên.
“Keng.”
Hai chiếc chén sứ va chạm ở trong không trung một chút.
…
Trịnh Quan Đề ăn cơm tối ở đây rồi mới rời đi, nhưng trước khi rời đi, cô đột nhiên trầm ngâm nói: “Tĩnh, tôi biết chị không muốn kết giao bạn trai, cũng không có ý định kết hôn, nhưng thỉnh thoảng khi cảm thấy bất lực, chị có thể để cậu ta đến đây ngồi chơi một chút?”
Đồng tử Khổng Tĩnh hơi ngưng đọng một chút, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Thôi quên đi, vừa có Bạch nguyệt quang vừa có bảo bối, để cậu ta đến đây gây chuyện làm gì chứ?”
Trong cuộc đối thoại này giữa hai người thoạt nhìn có vẻ không đầu không đuôi, nhưng cả hai bên đều có thể hiểu, cho nên Trịnh Quan Đề cũng chỉ bình thản mỉm cười, vẫy tay nói: “Ngủ ngon!”
Sau khi tiễn Trịnh Quan Đề đi, căn phòng khách lúc nãy vẫn còn náo nhiệt ngay lập tức yên tĩnh lại, từ xa vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hò hét của các sinh viên trong buổi huấn luyện buổi tối.
Khổng Tĩnh thu dọn bàn ăn sạch sẽ, một mình bưng một chén trà lặng lẽ đi đến ban công, trời cao như một bức màn, ánh trăng sáng tỏ, những vì sao lấp lánh, cơn gió nhẹ khơi gợi nước trà trong ly gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
“Chỉ là ngồi chơi thôi mà, hình như cũng không có gì đúng không?”
Trong lòng Khổng ngự tỷ thầm nghĩ, một tay khác cũng lấy điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng giữa cô và Trần Hán Thăng vẫn là tin nhắn nhắc nhở dự báo thời tiết Kiến Nghiệp sắp có mưa to mà hắn gửi đến vào tuần trước.
“Nghe Trịnh Quan Đề nói, ngoại trừ Bạch nguyệt quang và bảo bối ra, còn có một tiểu sư muội cố chấp, còn có một người phụ nữ bất lương mở một quán cà phê…”
Khổng Tĩnh bĩu môi: “Thế mà vẫn còn có tâm tư quan tâm đến mình.”
Nhưng có lẽ giống như đã bị Trịnh Quan Đề “mê hoặc”, bàn tay cô vẫn soạn thành một dòng tin nhắn như thế này:
Lần sau nhớ đến đây ngồi chơi một chút?
“Trời ạ!”
Chờ đến khi Khổng Tĩnh phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ lên, bản thân mình muốn đàn ông như vậy sao, thế mà còn gửi một “tin nhắn quyến rũ” trần trụi như thế này?
“Lách tách lách tách…”
Ngay khi Khổng Tĩnh đang định xoá bỏ toàn bộ thì cô lại chậm rãi ngừng lại, sau đó chỉnh sửa lại tin nhắn văn bản một chút.
Lần sau khi nào có thời gian, mang theo Tử Khâm và Tử Bội đến đây ngồi chơi?
Sau đó lại “tinh” một tiếng gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn đi, điện thoại di động giống như đột nhiên biến thành một hòn đá nóng bỏng, Khổng Tĩnh rất muốn ném nó ra xa, nhưng lại sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn gì, thực ra đây vốn dĩ chỉ là một lời mời bình thường giữa những người bạn với nhau mà thôi, nhưng bởi vì một số suy nghĩ dư thừa nên thay vào đó, Khổng Tĩnh lại lo được lo mất, giống như một cô gái nhỏ vừa mới yêu đương.
“Hay là đi tắm rửa trước đã…”
Ngay khi Khổng Tĩnh đang quyết định dùng chuyện tắm rửa để “đốt cháy” khoảng thời gian chờ đợi tin nhắn này thì điện thoại di động vang lên tiếng “tinh”.
“Hả?”
Khổng Tĩnh hơi hoảng hốt cầm lấy điện thoại di động, hít sâu mấy hơi rồi ấn “#” mở khoá.
“Đươc.”
Câu trả lời của Trần Hán Thăng vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có một chữ như vậy, nhưng tâm trạng của Khổng Tĩnh đột nhiên thả lỏng, ngâm nga ca khúc đi vào trong phòng tắm.
Khổng Tĩnh: Lần sau khi nào có thời gian, mang theo Tử Khâm và Tử Bội đến đây ngồi chơi?
Trần Hán Thăng: Được.
Ngự tỷ thì không thể muốn đàn ông sao?