Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1075 - Ngoại Truyện 5

Ngoại truyện 5 Ngoại truyện 5

Năm 2010, tháng 10 nhập thu.

Nhiệt độ không khí vào thời điểm này đang xen lẫn giữa “mát mẻ” và “se lạnh”, do đó, bởi vì thể chất của mỗi người khác nhau nên trang phục ra đường cũng phân hoá rõ rệt, có người mặc áo ngắn tay, có người mặc vào len, lúc đi ngang qua nhau còn phải thầm mắng trong lòng một tiếng “250 (đồ ngốc)”.

Nhưng phong cảnh thực sự rất đẹp, những cây ngô đồng toàn thành phố được nhuộm một màu vàng dịu dàng, lá cây bạch quả trên chùa Kê Minh cũng rơi rụng khắp mặt đất, đẹp nhất chính là rừng lá phong trên chùa Tê Hà vô tình điểm xuyết cho cố đô lục triều một chút quyến rũ cuối thu.

Khu đại học Giang Lăng, quán cà phê 1206.

Không hiểu tại sao quán cà phê được khai trương vào năm 2005 này lại trở thành những “quán cà phê hàng trăm năm tuổi” ở Kiến Nghiệp, thu hút rất nhiều người trẻ tuổi đến đây để check in.

Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như:

Người thành lập điện tử Qủa Xác Trần Hán Thăng thường xuyên đến đây ngồi uống cà phê;

Người thành lập điện tử Xiaomi Trịnh Quan Đề cũng đến đây uống một ly cà phê.

Còn có một số bạn bè của bọn họ, phần lớn đều là những doanh nhân có tiếng trong ngành sản xuất, những nhân vật này đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của khu vực, mỗi khi họ đến, vô tình đã nâng cao danh tiếng của quán cà phê, nâng cao sự cool ngầu của nó…

Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, quán cà phê 1206 có một bà chủ xinh đẹp không thích đi làm, điệu đà biếng nhác, lại rất thích sơn móng tay màu hạt đậu khấu, có lẽ đây mới là mấu chốt!

Lúc này, bà chủ cũng đang có mặt trong cửa hàng, cô mặc một chiếc áo len màu trắng gạo rộng thùng thình, rộng đến mức mỗi khi nâng cánh tay lên thì nơi cổ sẽ để lộ một mảnh da thịt trắng như tuyết, trên xương quai xanh gợi cảm còn có một chiếc đai an toàn màu đen khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Nửa người dưới mặc một chiếc quần jean bó sát người, bờ mông tròn trịa siết chặt thành một đường cong duyên dáng tuyệt đẹp nhếch về phía trước, vòng eo mảnh khảnh đến mức gần như có thể nắm được bằng tay, đôi chân thon dài cân xứng đi trên một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc của cô màu đỏ hoa hồng, sự nhiệt tình nóng bỏng kia giống như bẻ gãy nghiền nát, khiến người ta cảm thấy sức quyến rũ bắn ra xung quanh, quyến rũ mê hoặc.

Ánh mắt của những người đàn ông trong quán cà phê gần như đều tập trung ở trên người cô.

Nhưng bà chủ đã quá quen với những ánh mắt đó, cô đang tập trung nói chuyện với hai anh em, hơn nữa từ vẻ mặt của bà chủ, hình như cô cũng có một chút ái muội không rõ với người anh trai.

Bởi vì mỗi khi bà chủ đứng dậy rót cà phê, lúc nào cũng cố ý cúi người xuống đối mặt với người anh trai, xuyên thấu qua khe hở hình bán nguyệt ở cổ áo, dường như có thể nhìn thấy khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện ở sâu bên trong đó, mặc dù người đàn ông đã quá quen thuộc với dáng người của bà chủ, nhưng vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Cốc!”

Vào thời điểm quan trọng nhất, người anh trai đột nhiên cốc đầu em gái một cái, hắn dùng biện pháp này để cưỡng ép chuyển dời sự chú ý của mình.

“Tại… Tại sao lại đánh em?”

Cô em gái vô duyên vô cơ ăn đòn, ôm đầu ngơ ngác hỏi.

“Uống cà phê thì uống cà phê, tại sao lại phải dùng ống hút khuấy loạn, Trần Lam, em có thể đừng khiến người khác cảm thấy ghê tởm như vậy được không?”

Người anh trai vẫn rất thông minh, tạm thời tìm được một lý do không tồi.

Mẹ nó! Chuyện này mà cũng có thể trách em?”

Nhưng cô em gái cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, phản bác một cách mỉa mai ngay tại chỗ: “Các anh ở đây dùng ánh mắt tán tỉnh nhau, còn không cho em nhàm chán khuấy cà phê để giết thời gian sao? Ôi trời, lại đánh em nữa!”

Cô em gái còn chưa nói hết câu thì lại ăn một cú đánh vào đầu, ánh mắt cô vô cùng giảo hoạt, biết dưới tình huống không có bác cả ở đây, mình đơn phương độc mã không phải là đối thủ của anh trai, nên dứt khoát vừa chửi thầm vừa tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.

“Khụ khụ…”

Lúc này người anh trai mới ho khan một tiếng, che giấu cảm giác xấu hổ lúc nãy, nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài, nói: “Chỉ chớp mắt đã gần đến tháng 11 rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Đây vốn dĩ chỉ là một câu nói “chuyển tiếp” vô nghĩa để bắt đầu chủ đề tiếp theo, nhưng bà chủ lại xuyên thấu qua ô cửa kính, nhìn những chiếc lá rụng trên mặt đất bị cơn gió thu thổi bay lên, cảnh tượng này dường như đã khiến cô xúc động.

“Đúng là nhanh thật.”

Bà chủ gật đầu nói: “Tớ vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp lớp trưởng trong đợt huấn luyện quân sự vào năm 2002 đấy, bao gồm cả những lời thề son sắt phía sau đó.”

Người đàn ông hơi ngẩn người một chút, bởi vì hắn đã nói quá nhiều “lời thề son sắt”, cho nên đã quên mất một số rồi.

Nhưng những lúc như thế này không thể chủ động dò hỏi, để tránh bại lộ sự thật rằng mình đã quên mất, nhưng kinh nghiệm của người đàn ông vô cùng phong phú, hắn tự tin mỉm cười gật đầu, giống như mình vẫn luôn nhớ rõ, bình tĩnh hoá giải nguy cơ nhỏ lần này.

Bà chủ của quán cà phê 1206 này đương nhiên là Thương Nghiên Nghiên, mà người đàn ông có thể khiến Thương Nghiên Nghiên phục vụ chỉ có thể là Trần Hán Thăng, cô em gái nhỏ là tiểu tuỳ tùng Trần Lam.

“Thời gian vốn dĩ chính là bóng câu qua cửa sổ mà…”

Trần Lam cũng bị chủ đề này thu hút, ghé sát người đến gần nói: “Năm nay hai cô nhóc kia cũng sắp bốn tuổi rồi, hai chân chạy lon ton chạy trốn vô cùng hăng hái, ở bên ngoài, em suýt chút nữa đã không thể đuổi kịp hai đứa nó, anh, anh mau đưa chúng đi nhà trẻ đi, em hơi ghét chúng rồi…”

Chuyện này không cần phải nói, “hai cô nhóc kia” chính là Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, là các con gái bảo bối của Trần Hán Thăng.

Thực ra Trần Lam cũng chỉ giả vờ ghét bỏ mà thôi, ngoại trừ ông bà nội, cha và hai người mẹ ra, thì chính người cô Trần Lam này chính là người bầu bạn với hai nhóc nhiều nhất, nếu sang năm thực sự phải đến nhà trẻ, Trần Lam chắc chắn sẽ tranh giành chuyện đưa đón đi học.

“Con gái nhà anh mà, chân đầy tớ nhà quan, cho nên mới chạy nhanh như vậy.”

Trần Hán Thăng theo thói quen khoe khoang một câu, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại gõ vào đầu em gái Trần Lam một cái: “Ngày hôm qua khi anh xã giao về, mẹ anh nói em cắn hai đứa nó đến khóc, có chuyện này không?”

“Bởi vì Trần Tử Khâm nhân lúc em đang ngủ mà kéo tóc em.”

Trần Lam cũng không phục lắm, lớn tiếng cãi lại nói: “Tại sao chỉ có thể là con bé bắt nạt em, cho nên em đã cắn vào cái mông nhỏ của Trần Tử Khâm một cái.”

“Vậy Trần Tử Bội thì sao?”

Trần Hán Thăng biết cô con gái lớn hoạt bát và hơi nghịch ngợm, nhưng cô con gái nhỏ vẫn luôn khờ khạo, con bé không thể nào nắm tóc của cô mình được.

“Trần Tử Bội à…”

Trần Lam bĩu môi nói: “Thịt trên mông còn bé còn nhiều hơn cả chị gái mình, mặc dù con bé không trêu chọc em, nhưng em cũng không nhịn được muốn cắn một ngụm…”

“Hay đấy Trần Lam! Em bắt nạt con gái của anh, cuộc sống của em càng ngày càng oai rồi đấy nhỉ?”

Trần Hán Thăng xắn tay áo lên, hai anh em này cãi nhau đùa giỡn là chuyện vô cùng bình thường, suốt nhiều năm qua, ngay cả Thương Nghiên Nghiên cũng đã tập mãi thành thói quen, cô lắc đầu lầm lấy điện thoại di động Qủa Xác, chuẩn bị lướt tin tức không muốn quan tâm đến bọn họ.

Ngay khi Trần Lam đang sắp bị “dạy dỗ” thì cô ấy đột nhiên chỉ vào cửa quán cà phê, giãy dụa kêu lên: “Anh, chị dâu Tuyền đến!”

“Gì? Tiểu sư muội…”

Trong lúc mở cửa, cùng với tiếng chuông gió đinh đinh đang đang vang lên, có một bóng người bước vào.

Cô khoảng chừng 24, 25 tuổi, nhưng bởi vì làn da quá trắng nên thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn so với tuổi thật một chút, khí chất cũng lạnh lùng hơn.

Nhưng ngũ quan vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng thanh tý, đặc biệt đôi mắt của cô rất giống với “phong cách Hàn Quốc” đang thịnh hành hiện nay, đôi mắt to một mí, mí mắt rất mỏng, làm nổi bật đôi đồng tử sáng ngời, đuôi mắt có xu hướng nhếch lên phía trước, thể hiện tính cách mạnh mẽ.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, so với bà chủ quán cà phê với lớp trang điểm đậm, giống như sự khác biệt giữa “băng và lửa”.

Sau khi bước vào quán cà phê, đầu tiên là cô ấy ngơ ngác nhìn lướt qua một vòng, dừng lại trên người Thương Nghiên Nghiên mới cốt cách quyến rũ một chút ngắn ngủi, sau đó nhìn thấy Trần Lam, trên khoé miệng nặn ra một nụ cười mỉm, chờ đến khi chuyển đến trên người Trần Hán Thăng, trên khuôn mặt lạnh như băng kia đều tràn ngập nụ cười rạng rỡ.

“Sao tiểu sư muội lại biết anh đang ở đây?”

Sau khi Trần Hán Thăng xác nhận được thân phận đối phương, hắn suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nhìn về phía Trần Lam.

“Anh, anh đoán đúng rồi, lại là em bán đứng anh.”

Giọng điệu Trần Lam yếu ớt, thực chất lại không có chút áy náy nào: “Thực sự là do chị dâu Tuyền cho quá nhiều…”

“Khoản nợ này anh sẽ ghi nhớ trước!”

Trần Hán Thăng trừng mắt liếc nhìn em gái một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, mỉm cười tủm tỉm đứng dậy, nghênh đón La Tuyền nói: “Ha ha, lúc nãy bọn anh còn nhắc đến em đấy…”

“Thật không?”

La Tuyền không tỏ ý kiến đáp lại một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thương Nghiên Nghiên, đối mặt với Trần Hán Thăng.

Nụ cười của cô thoạt nhìn vẫn rất vui vẻ, nhưng lại nhiều thêm một chút ý vị thâm trường.

Vào năm 2007, La Tuyền đi đến Hồng Kông học thạc sĩ tâm lý học, sau khi tốt nghiệp vào năm 2009, vốn dĩ cô định trở về Kiến Nghiệp làm việc, nhưng lại bị mẹ ruột Hoàng Tiểu Hà phản đối mãnh liệt, hy vọng cô ấy có thể tiếp tục học tiến sĩ.

Bởi vì nếu trở về Kiến Nghiệp, cô còn có thể chạy thoát khỏi “ma trảo” của Trần Hán Thăng sao?

Nhưng bản thân Trần Hán Thăng đã có hai cô con gái rồi, thỉnh thoảng Lương Mỹ Quyên cũng sẽ mang theo hai cháu gái đi đến nhà Hoàng Tiểu Hà thăm hỏi, Hoàng Tiểu Hà vừa hâm mộ vừa chua xót.

Hâm mộ chính là, hai đứa nhỏ quá đáng yêu, ôm vào trong lồng ngực mềm mại, ai mà không thích chứ.

Chua xót chính là, không biết khi nào mình mới có thể nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái nhà mình.

Nhưng bất chấp sự phản đối của Hoàng Tiểu Hà, La Tuyền vẫn một lòng trở về Kiến Nghiệp, cho nen khi hai mẹ con này xuất hiện ý kiến bất đồng, cuối cùng quả bóng cao su này cũng bị ném đến trên người Trần Hán Thăng.

Lúc đó Trần Hán Thăng đã do dự một chút, thực ra cũng không phải lo lắng sau khi La Tuyền trở về Kiến Nghiệp sẽ xảy ra “Tu La tràng” lần thứ hai, mà là trong lòng hắn có một suy nghĩ như thế này, trước khi Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đi học mẫu giáo, mình phải cố gắng giữ cho nhịp sống của mình vững chắc một chút.

Ngay khi Trần Hán Thăng đang định khuyên bảo thì La Tuyền lại nhìn ra được sự do dự của hắn, cô chủ động lựa chọn học lên tiến sĩ, hành động này không chỉ khiến Trần Hán Thăng cảm thấy vô cùng bất ngờ, mà còn đột nhiên có một cảm giác “nhìn không thấu” đối với tiểu sư muội đã nhận được bằng thạc sĩ tâm lý học.

Thực ra không chỉ có Trần Hán Thăng có suy nghĩ này, mà những người quen biết La Tuyền trước đó, bây giờ bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy.

Thương Nghiên Nghiên ở bên cạnh cũng không ngoại lệ, năm đó khi cô và La Tuyền đều đang làm sinh viên của đại học Tài chính, bọn họ thường xuyên gặp nhau trong những cuộc họp, lúc đó La Tuyền giống như một đứa nhỏ, vui buồn giận dữ gì đó đều viết ở trên mặt, đặc biệt đối với Trần Hán Thăng, dục vọng chiếm hữu càng trần trụi hơn nữa.

Nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành tiến sĩ tâm lý học, không chỉ học được cách che giấu cảm xúc, mà dường như còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của những người khác.

“Em muốn uống gì, chị đi pha cho em một ly.”

Thương Nghiên Nghiên vẫn rất biết điều, định nhường không gian lại cho Trần Hán Thăng và La Tuyền, còn về phần Trần Lam, cô ấy ỷ vào da mặt mình dạy, chỉ muốn ở lại nhiều chuyện.

“Lam Sơn đi, cảm ơn chị Thương.”

La Tuyền lịch sự trả lời.

“Đừng khách sáo.”

Thương Nghiên Nghiên mỉm cười trầm ngâm rời đi, nhưng khi sắp đến quầy bar, cô lại không nhịn được xoay người lại, góc nghiêng khuôn mặt La Tuyền trong cơn gió thu quạnh quẽ bên ngoài cửa hổ hình như đang cất giấu một chút chuyện gì đó.

Về chuyện này, Trần Hán Thăng cũng đã nhận ra, nhưng hắn sẽ không trực tiếp hỏi “Em đột nhiên trở về Kiến Nghiệp, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Mặc dù là những lời nói quan tâm, nhưng thoạt nghe có vẻ hơi hờ hững, đặc biệt là khi tháng trước hắn vừa mới đến Hồng Không, nếu mở nói như vậy thì có vẻ mình hơi hờ hững, thậm chí còn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cho nên, vào những thời điểm như thế này nên đổi một phương thức khác, từng bước từng bước hỏi vòng vo.

“Sao rồi, chương trình học tiến sĩ có vất vả không?”

“Ồ, cũng được.”

Ánh mắt La Tuyền chuyển dời từ bên ngoài cửa sổ trở về, chống cằm nhìn Trần Hán Thăng, chỉ có khi đối mặt với Trần sư huynh, cô vẫn là tiểu sư muội kia.

“Cũng được là có ý gì chứ?”

Trần Hán Thăng tiếp tục nói chuyện phiếm: “Chương trình học bệnh trầm cảm rất khó sao?”

Lúc La Tuyền học tiến sĩ, cần phải lựa chọn những chủ đề liên quan, Trần Hán Thăng đã đề nghị cô tập trung mũi nhọn vào chủ đề “bệnh trầm cảm”, lý do là mấy năm sau, có lẽ sẽ càng ngày càng có nhiều người mắc căn bệnh này.

Thực ra vào năm 2010, hầu hết tất cả mọi người vẫn chưa có nhận thức sâu sắc về căn bệnh trầm cảm, La Hải Tuyền và Hoàng Tiểu Hà đều cảm thấy rất khó hiểu, trong mắt những người lớn ở độ tuổi này, trên thế giới này không có thứ gì gọi là “trầm cảm”, mỗi khi tâm trạng không tốt thì ngủ một giấc, ngày hôm sau thậm chí còn không có cái rắm gì nữa cả.

Nhưng đây là đề xuất xuất của Trần Hán Thăng, mặc dù hắn là một gã đàn ông cặn bã, nhưng ánh mắt và năng lực đều đứng đầu, hơn nữa, La Tuyền lại ngoan ngoãn nghe theo lời của Trần Hán Thăng, cho nên lập tức lựa chọn nghiên cứu theo hướng này.

“Không khó.”

La Tuyền lắc đầu, hình như cô cũng không mấy hứng thú lắm với việc nói chuyện phiếm.

“Anh…”

Nhưng bên cạnh còn có Trần Lam, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tẻ nhạt: “Sau này thực sự sẽ có rất nhiều người mắc căn bệnh trầm cảm này sao? Tại sao em lại cảm thấy cả đời mình sẽ không bao giờ liên quan đến thứ đồ đó nhỉ.”

“Một người vô tâm vô phế như em chắc chắn sẽ không thể mắc bệnh trầm cảm.”

Trần Hán Thăng lại nói một câu làm tổn thương đến em gái, sau đó lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù là sau này, thực ra cũng có một số người không hẳn là trầm cảm, bọn họ thực sự rất đau khổ…”

“Còn nói em vô tâm vô phế, cái miệng của anh còn tệ hơn em nhiều, chị dâu Tuyền, chị nói đúng không?”

Trần Lam háo hức trò chuyện với La Tuyền, nhưng La Tuyền chỉ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi về phía quầy bar, chỉ để lại hai anh em đưa mắt nhìn nhau.

“Chị dâu Tuyền chắc chắn có chuyện gì đó!”

Một lúc lâu sau, Trần Lam khẳng định nói.

“Còn cần phải em đưa ra kết luận sao?”

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Tuyền biến mất ở phía sau quầy bar, cũng rơi vào trầm tư.

Trong quầy bar, Thương Nghiên Nghiên đang đích thân pha cà phê, không ngờ lại đột nhiên người đi đến.

“Tiểu Trì…”

Thương Nghiên Nghiên xoay người lại, phát hiện không phải người bạn tốt Tiểu Trì, mà là La Tuyền.

“Cà phê sẽ xong ngay thôi.”

Thương Nghiên Nghiên bĩu môi nhìn về phía máy pha cà phê đang xay.

“Không cần phải vội.”

La Tuyền khoanh tay lại lẳng lặng nhìn chằm chằm vào máy cà phê, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.

Thương Nghiên Nghiên có chút mất tự nhiên, trước kia cô và La Tuyền không có mối quan hệ khăng khít lắm, bây giờ bởi vì Trần Hán Thăng, những lúc đơn độc đối mặt với nhau còn có thêm chút xấu hổ, cũng may trong lúc pha chế, máy pha cà phê còn phát ra tiếng “ầm ầm” rất nhỏ, cộng thêm tiếng nhạc ở trong đại sảnh, tạm thời có thể hoà tan cảm giác quẫn bách như có như không này.

“Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, La sư muội dự định sẽ làm gì?”

Cuối cùng, Thương Nghiên Nghiên vẫn tìm một chủ đề không đau không ngứa, cố gắng làm dịu bầu không khí khi ở chung.

“Công việc kinh doanh của quán cà phê tốt như vậy, cuộc sống của Thương sư tỷ vừa nhẹ nhàng và thoả thích, còn có thể thường xuyên nhìn thấy người đàn ông mình thích.”

La Tuyền chớp mắt, nửa thật nửa giả nói: “Thực sự khiến người ta hâm mộ không thôi, hay là em về đây bán cà phê giúp chị nhé!”

“Ha ha, La sư muội hài hước hơn so với trước kia nhiều.”

Thương Nghiên Nghiên mỉm cười, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của La Tuyền.

Trong mắt của La Tuyền dường như ẩn chứa rất nhiều ý tứ, có trêu chọc, có ghen ghét, cũng có một chút phúc hắc, còn có một một loại không muốn chịu thua khi không thể thực hiện được tâm nguyện của mình.

Nhưng những thứ này chỉ chợt loé lên rồi biến mất, chẳng bao lâu sau đã bị che giấu.

“La sư muội…”

Thương Nghiên Nghiên thở dài: “Em trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc còn học đại học.”

“Vâng, Trần sư huynh và mẹ em cũng nói như vậy.”

La Tuyền không phủ nhận.

“Trưởng thành… Thực sự rất gian nan.”

Có lẽ Thương Nghiên Nghiên đang nhớ đến một buổi tối nào đó, bản thân mình được một người đàn ông cứu ra khỏi KTV, cảm khái nói: “Đôi khi cũng là một khoảng thời gian, dài, đôi khi cũng là chuyện chỉ trong khoảnh khắc, nói không chừng ở ngay một đêm nào đó khóc lóc đau lòng nhất chăng?”

“Em không…”

La Tuyền đột nhiên im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Trong cái đêm kìm nén không khóc đó, em đã đột nhiên trưởng thành.”

Nghe vậy, Thương Nghiên Nghiên sửng sốt một chút, cái đêm kìm nén không khóc kia giường như còn giày vò lòng người hơn cả “cái đêm khóc lóc đau lòng nhất” kia.

Bởi vì lớp trưởng đúng không?

“Phù…”

Thương Nghiên Nghên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu bắt đầu pha cà phê, La Tuyền vẫn đứng đó, cứ thế một lát sau, Thương Nghiên Nghiên đột nhiên nói: “Lần này em trở về, có lẽ không phải chỉ để gặp cậu ấy thôi, đúng không? Hình như tháng trước lớp trưởng mới đến Hồng Kông.”

“Em biết…”

Giọng điệu La Tuyền rất nhẹ nhàng: “Anh ấy còn ngủ trong căn hộ của em, sau đó…”

“Qủa nhiên là vậy.”

Trong lòng Thương Nghiên Nghiên thầm nghĩ, chuyện này không hề nằm ngoài dự đoán.

“Sau đó…”

Giọng điệu của La Tuyền vẫn rất nhẹ nhàng: “Tháng này, dì cả của em không đến…”

“Cái gì?”

Thương Nghiên Nghiên hoảng sợ, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc ly sứ trong tay, cô đương nhiên biết “dì cả không đến” là có ý gì, nhưng vẫn theo bản năng muốn xác nhận lại một lần nữa: “Em em em…”

Câu nói của Thương Nghiên Nghiên có chút thắt nút, nhưng La Tuyền lập tức thừa nhận, trong giọng nói thậm chí còn có một tia tự hào: “Em mang thai.”

Thương Nghiên Nghiên lập tức yên tĩnh lại, ngay cả máy cà phê vẫn luôn khuấy động không biết cũng đã ngừng hoạt động từ lúc nào, bầu không khí trong quầy bar có chút quỷ dị.

“Thương sư tỷ, chị không cảm thấy vui mừng thay cho em sao?”

Một lát sau, La Tuyền mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

“Chị…”

Thương Nghiên Nghiên cắn môi, những chuyện quá khứ của La Tuyền, bản thân cô cũng biết rõ.

Lúc trước, sau khi La Tuyền biết được tin tức Trần Hán Thăng có con gái, trong lúc xúc động đã có ý định nhảy lầu.

Một người điên cuồng và cố chấp như vậy, bây giờ lại đang nghiên cứu tâm lý học, còn ai có thể đoán trước được cô ấy sẽ làm ra những chuyện như thế nào tiếp theo chứ?

“Lớp trưởng cũng thật là, làm sao có thể để La Tuyền mang thai chứ?”

“La Tuyền sẽ không muốn tuyên chiến với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, đúng không?”

“Nhưng, tại sao cô ấy lại nói tin tức này với mình chứ?”

Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu Thương Nghiên Nghiên, có oán trách Trần Hán Thăng, cũng lo lắng thay cho Thẩm Ấu Sở, dù sao cô cũng thuộc về phe Thẩm.

Một lúc lâu sau, Thương Nghiên Nghiên cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cô muốn biết bước tiếp theo La Tuyền định làm gì?

“Lớp trưởng, cậu ấy vẫn chưa biết đúng không?”

Thương Nghiên Nghiên hỏi.

“Không biết.”

La Tuyền lắc đầu: “Em không có ý định nói với anh ấy.”

“Em muốn giữ bí mật sao?”

Thương Nghiên Nghiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, cô muốn nhận được câu trả lời.

“Em không thèm giữ bí mật đâu.”

La Tuyền nhăn cái mũi cao thẳng: “Đây cũng là con của Trần sư huynh, tại sao lại muốn nó không tên không họ không thân phận trưởng thành? Ôm đứa nhỏ rời xa tranh chấp là cách làm của Thẩm sư tỷ và Tiêu sư tỷ, không phải là tính cách của La Tuyền em.”

“Nhưng!”

Dường như nhìn ra được sự lo lắng của Thương Nghiên Nghiên, La Tuyền dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu em gióng trống khua chiêng nói ra, cuộc sống hiện tại của Trần sư huynh chắc chắn sẽ bị quấy rầy, đến lúc đó mọi người sẽ náo loạn, nói không chừng ngay cả chú Trần và dì Lương cũng sẽ trách em không hiểu chuyện, em không sao cả, nhưng em không muốn đứa nhỏ phải vì em mà chịu bất cứ liên luỵ nào…”

“Vậy ý của em là?”

Nghe thấy La Tuyền không có ý định phá vỡ cục diện hiện tại, Thương Nghiên Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô vẫn cảm thấy nghi hoặc trước hành động La Tuyền đơn độc tìm đến mình.

“Em muốn dung nhập vào cuộc sống của Trần sư huynh, giống như Thẩm sư tỷ và Tiêu sư tỷ vậy!”

La Tuyền nói ra ý định của mình.

La Tuyền của lúc này càng ngày càng giống “tiểu sư muội” của trước kia, xem ra, cho dù cô ấy nghiên cứu tâm lý học đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ có thể che giấu một số thứ ở trên bề mặt, dục vọng thắng bại ở trong xương cốt nào có thể dễ dàng thay đổi như vậy?

“Suy nghĩ viển vông!”

Nhưng phản ứng đầu tiên của Thương Nghiên Nghiên chính là không thể nào.

Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, gối đầu cũng không biết đã khóc ướt bao nhiêu cái trong Tu La tràng mới có cục diện như bây giờ, dựa vào cái gì La Tuyền lại muốn có địa vị này chứ?

“Em biết điều này rất khó, cho nên…”

Có lẽ La Tuyền cũng hiểu chuyện này rất khó khăn, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, chờ đến khi Thương Nghiên Nghiên dần dần chấp nhận tin tức này, cô mới chậm rãi nói: “Cho nên em muốn nhờ Thương sư tỷ giúp em một chút.”

“Chị giúp em?”

Thương Nghiên Nghiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được bật cười, La sư muội vẫn giống như hồi lớp mười một sao, hoặc có một sự tự tin mù quáng như vậy?”

Giữa hai người cũng không phải là mối giao tình quá sâu, thế mà có thể mở miệng nói muốn mình giúp co.

Nhưng Thương Nghiên Nghiên cũng không mở miệng trào phúng, cô cũng đã trưởng thành hơn so với trước kia, đương nhiên cô cũng sẽ không giúp đỡ, bản thân mình chỉ là thân phận “tình nhân”, căn bản không có lý do gì để nhúng tay vào những chuyện này.

“Rào rào.”

Thương Nghiên Nghiên cầm máy pha cà phê lên, cúi đầu rót cà phê đã pha xong vào trong ly sứ, sau đó đưa cho La Tuyền.

Trong quá trình này, Thương Nghiên Nghiên không nói gì, La Tuyền cũng vậy.

“La sư muội, em ngồi xuống đi, chị qua bên kia xem một chút.”

Khi La Tuyền đang nhấm nháp cà phê, Thương Nghiên Nghiên tuỳ tiện tìm một lý do rời đi, dự định sẽ rời khỏi quầy bar, cũng rời khỏi “nhân tố bất ổn” này.

Nhưng cô vừa mới xoay người lại thì giọng nói của La Tuyền đã vang lên ở phía sau.

“Thương sư tỷ, em nghe nói giữa chị và lớp trưởng, thực chất có một ước định.”

Giọng điệu La Tuyền không nhanh không chậm, nhưng vẫn mang theo sự tự tin mù quáng.

Thương Nghiên Nghiên quay đầu lại, có lẽ lớp trưởng đã quên mất “ước định” kia, bởi vì nội dung của ước định kia là mình sẽ giúp hắn chăm sóc những đứa trẻ.

Nhưng hiện giờ Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang là bảo bối “chạm tay là bỏng”, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoài và hai người mẹ cũng đang “tranh giành” nhau, cho dù mình cũng rất yêu thích hai cô nhóc mập mạp kia, nhưng lại không có tư cách hỏi một câu “đêm nay tôi có thể ngủ cùng với hai nhóc không?”

“Em nhắc đến chuyện này làm gì, chẳng lẽ?”

Trái tim Thương Nghiên Nghiên đột nhiên nhảy dựng lên, một suy nghĩ cũng theo đó loé lên trong đầu.

“Con của em…”

La Tuyền chỉ vào bụng nhỏ của mình nói: “Có thể gọi chị là mẹ nuôi, chị cũng có thể quang minh chính đại ở bên nó.”

“Phù…”

Thương Nghiên Nghiên không nói gì, nhưng hơi thở nặng nề hơn so với trước đó rất nhiều.

Mẹ nuôi của Trần Tử Khâm là Biên Thi Thi, mẹ nuôi của Trần Tử Bội là Hồ Lâm Ngữ, thỉnh thoảng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ kia đi theo phía sau Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ gọi “mẹ nuôi, mẹ nuôi”, nếu nói Thương Nghiên Nghiên không hâm mộ, vậy chắc chắn là giả.

“Đây là con của Trần sư huynh đấy.”

La Tuyền giống như đang rèn sắt khi còn nóng: “Hơn nữa đây cũng chính là hứa hẹn mà Trần sư huynh đang nợ chị.”

“Nhưng…”

Thương Nghiên Nghiên muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy nước miệng chặn lại nơi cổ họng, không nhịn được bị sặc một cái.

Đây là do tâm trạng quá kích động dẫn đến việc tuyến thượng thận tăng tiết quá mức.

“Nhưng…”

Thương Nghiên Nghiên cố gắng nuốt nước miếng xuống, cô không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói sự thật: “Cho dù chị giúp em đi chăng nữa, em muốn có địa vị giống như Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, chuyện này gần như không thể nào.

“Em biết.”

Không ngờ, La Tuyền thế mà lại không cảm thấy chán nản chút nào: “Có lẽ cả đời này em sẽ không thể đạt được điều đó, nhưng không sao cả, chỉ cần con của em có thể lớn lên trong môi trường tràn ngập yêu thương giống như Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội là đã đủ lắm rồi.”

“Tiểu sư muội, em…”

Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Thương Nghiên Nghiên cũng hiểu rõ suy nghĩ của La Tuyền.

Thực ra ngay từ đầu, La Tuyền đã không quá mong chờ vào việc mình có thể cùng ngang hàng với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, cô ấy cố ý đưa ra điều kiện “sư tử ngoạm” này, thực chất chỉ là một cách thức để “cò kè mặc cả”, mục đích thực sự của cô ấy chính là muốn đứa trẻ cũng có địa vị giống như hai chị em gái kia, có cha ở bên cạnh mình, cũng có sự yêu thương của ông nội và bà nội.

“Đây là tiến sĩ tâm lý học sao?”

“Đây là minh chứng cho việc làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ sao?”

“Vậy chức mẹ nuôi được dâng đến tận cửa này, mình có muốn làm không?”

Thương Nghiên Nghiên hiểu rõ, một khi chấp nhận danh xưng “mẹ nuôi” này, mình nhất định phải chấp nhận nhiệm vụ kia, bởi vì đây là “con của mình” mà.

“Thương sư tỷ…”

Sau khi thẳng thắn nói rõ tất cả mọi chuyện, La Tuyền nhìn Thương Nghiên Nghiên đang ngây người, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Sau này đừng gọi chị là Thương sư tỷ nữa, gọi chị là chị Nghiên đi!”

Thương Nghiên Nghiên hít hít sống mũi, rất có phong thái hào hóng và khẳng khái của tiểu thái muội năm đó: “Em về Hồng Kông trước đi, chuyện này không thích hợp để em mở miệng trước. Năm đó khi Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư mang thai, Hồ Lâm Ngữ và Biên Thi Thi đều đảm nhận vai trò “người tiên phong”, nếu chị đã là mẹ nuôi của đứa nhỏ, người tiên phong cũng là nhiệm vụ của chị!”

Trong đại sảnh quán cà phê 1206, Trần Hán Thăng nghe thấy tin tức La Tuyền không từ mà biệt, ngơ ngác không thể phản ứng lại.

“Cứ thế mà đi sao? Không phải vừa mới trở về sao?”

Trần Hán Thăng hỏi Thương Nghiên Nghiên.

“Đúng vậy đấy!”

Thương Nghiên Nghiên cũng bày ra vẻ mặt “ngơ ngác”: “Còn bảo cậu đừng tìm cô ấy nữa.”

“Shit!”

Trần Hán Thăng nhíu chặt chân mình: “Mình đâu đắc tội với cô ấy…”

“Anh trai.”

Trần Lam ở bên cạnh đặt điện thoại di động xuống: “Điện thoại di động của chị dâu Tuyền không thể gọi được, tin nhắn cũng không trả lời.”

“Phục rồi.”

Trần Hán Thăng vô cùng bất đắc dĩ, lúc trước La Tuyền thường xuyên chơi trò này, thông qua việc “cố ý biến mất” để thu hút sự chú ý của mình, nhưng mấy năm gần đây cô rất ít khi ấu trĩ như vậy, không biết tại sao hôm nay lại “chơi lại trò cũ”.

“Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trần Hán Thăng tự tin nói: “Cùng lắm ngày mai, cô ấy sẽ liên lạc với anh thôi, lúc trước cũng thường xuyên như thế này rồi.”

“Ồ.”

Trần Lam gật đầu, trong mấy người chị dâu, thực sự chỉ có chị dâu La Tuyền mới có thể càn quấy như vậy.

“Nhưng, nếu ngày mai cô ấy cũng không liên lạc với lớp trưởng thì sao?”

Không ngờ, Thương Nghiên Nghiên, người không có “giao tình” gì với La Tuyền lại đột nhiên xen vào nói một câu.

“Sao có thể chứ…”

Trần Hán Thăng không tin lắm, lúc trước sau khi “biến mất” một ngày, ngày hôm sau La Tuyền chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện bởi vì quá nhớ hắn.

“Được rồi, vậy cứ chờ xem.”

Thương Nguyên Nguyên bĩu đôi môi đỏ mọng.

Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ quái, ánh mắt dừng lại trên mặt cô nhân tình một lát, ngay sau đó lại nhận được điện thoại mở cuộc họp của cấp dưới, nên rời khỏi quán cà phê.

Thương Nghiên Nghiên cũng không nói gì thêm nữa, tiễn người ra đến cửa giống như thường ngày, trên đại lộ khoa học kỹ thuật của khu đại học cách đó không xa, một cặp đôi sinh viên đang đùa giỡn đuổi theo nhau, chàng trai đang chạy ở phía trước, còn nghịch ngợm hét lên “nào, đuổi theo đi, đuổi theo đi…”

Cô gái ở phía sau ra sức đuổi theo, cũng đang cười mắng: “Khốn khiếp, chờ đến khi tớ bắt được cậu, cậu xong rồi…”

Âm thanh của tuổi trẻ tràn ngập trong không khí, nhưng không hề ầm ĩ chút nào, Thương Nghiên Nghiên nhìn một lát, đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Hạ đi, thu đến, cơn gió lướt qua, năm tháng yên tĩnh nhiều niềm vui.

Thật tốt.

Nhưng Trần Hán Thăng cũng không cảm nhận được niềm vui của thế gian này, hắn vẫn cảm thấy hơi bực bội, bởi vì suốt cả ngày hôm sau, La Tuyền cũng không liên lạc với mình giống như trước kia.

Đặc biệt là khi hắn gọi đến căn hộ chung cư xa hoa bên Hồng Kông, nhân viên quản lý tỏ vẻ cô La vẫn chưa trở về, hắn đã bắt đầu lo lắng.

Buổi tối hơn hai giờ, biệt thự ngự đình viên Kim Lăng một mảnh yên tĩnh, Trần Hán Thăng lại mất ngủ, sau một hồi trằn trọc, hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, sau đó thở dài: “Sớm biết không thể ngủ được, chi bằng chơi điện thoại cho rồi.”

Sau đó hắn ngồi thẳng người dậy, nhìn vào chuyến bay “Kiến Nghiệp- Hồng Kông”, sau khi trong lòng đã hiểu rõ, hắn chậm rãi đi đến trước cửa một căn phòng ngủ nào đó, cũng không gõ cửa mà đẩy ra bước vào.

Hắn là nam chủ nhân, trong nhà này không có chỗ nào hắn không thể đi vào.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng hít thở rất nhỏ, còn có mùi hương thoang thoảng thanh khiết, Trần Hán Thăng quen cửa quen nẻo đi đến bên mép giường, nhìn ba bóng người trên giường.

Người phụ nữ trưởng thành có dáng người cao gầy, cho dù đang đắp một chiếc chăn mỏng cũng có thể nhìn ra được dáng người lồi lõm lên xuống, nhưng cô ấy quá bảo thủ, rõ ràng đang ở trong nhà, hơn nữa còn bật điều hoà trung tâm lên, tuy nhiên bộ đồ ngủ của cô vẫn là quần dài áo dài, thỉnh thoảng để lộ mắt cá chân tinh tế, tạo thành một màu trắng nõn chói mắt ở trong phòng ngủ.

Trong lòng Trần Hán Thăng tràn ngập dịu dàng, người phụ nữ bảo thủ nhưng lại vô cùng hấp dẫn này chính là người hắn yêu- Thẩm Ấu Sở, hai người đã ở bên nhau tám năm, đứa con cũng đã bốn tuổi rồi.

Hai cô con gái đang yên tâm ngủ say, bởi vì hai nhóc đều đang nằm nghiêng người nên phần thịt nơi gò má đều bị chen chúc sang một phía, đáng yêu giống như hai chiếc bánh bao nhỏ.

Nhưng sau khi làm mẹ, cho dù đã ngủ rồi thì cô vẫn nhớ mong đến những đứa con của mình, cho nên Trần Hán Thăng vừa mới đến gần một chút, Thẩm Ấu Sở đã tỉnh lại.

Rèm cửa còn giữ lại một khẽ hở, dưới ánh trăng, đôi mắt đào hoa vẫn quyến rũ như vậy, sau khi phát hiện ra là Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở lập tức chuyển ánh mắt đến trên người hai cô con gái.

“Em nằm dịch vào trong một chút đi, anh muốn nằm ở đây ngủ một lát.”

Người đàn ông không biết xấu hổ đưa ra một yêu cầu không biết xấu hổ, nhưng Thẩm khờ khạo yếu đuối không từ chối, lặng lẽ dịch chuyển cơ thể một chút.

Lúc trước cô cũng đã từng từ chối, nhưng người đàn ông này biết ăn vạ ở trên giường, để không đánh thức đứa bé, cô chỉ có thể lặng lẽ “chấp nhận”.

Đến nay, Tu La tràng đã xảy ra bốn năm, người đàn ông này cũng càng ngày càng được voi đòi tiên, từ lúc đầu là “anh chỉ vào đây thăm con, sẽ đi ngay” thành “anh muốn nằm ở đây một chút”, có lẽ cũng sắp đến “thời tiết tháng 12 nóng quá, chúng ta cởi quần áo đi ngủ đi.”

Thẩm Ấu Sở không biết phải nên đối phó như thế nào, hơn nữa nghe nói Tiêu Dung Ngư ở phía bên kia cũng không từ chối người đàn ông này ngủ ở trên giường, có lẽ cả hai người đều đang chờ đối phương “đầu hàng” trước đúng không?

Bởi vì Trần Hán Thăng là cha của đứa nhỏ mà, hắn lại yêu con như vậy.

Và bởi vì, cho dù Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, thực ra trong lòng các cô vẫn còn yêu người đàn ông chó má không biết xấu hổ này đúng không?

“Phù.”

Sau khi nằm xuống, Trần Hán Thăng phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, lúc trước mỗi khi phiền lòng, hắn chỉ cần nằm bên cạnh Tiêu Dung Ngư hoặc Thẩm Ấu Sở, ngửi thấy mùi hương trên người người yêu hoặc hai đứa nhỏ, chẳng mấy chốc đã có thể tiến vào mộng đẹp.

Nhưng hôm nay lại mất đi hiệu lực?

“Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào nhỉ?”

Trần Hán Thăng mở to mắt nhìn trần nhà, nguyên nhân mất ngủ là La Tuyền, hắn nhận ra rằng có lẽ còn có chuyện gì đó mà mình không biết.

Nhưng gã đàn ông cặn bã này lại là người vô cùng thông minh, kín đáo, làm việc gần như không có bất cứ lỗ hổng nào, cho nên chẳng mấy chốc đã phát hiện ra có chỗ không bình thường.

Thương Nghiên Nghiên!

Ngày hôm qua sau khi La Tuyền rời đi, hành động của Thương Nghiên Nghiên rõ ràng có chút khác thường, chắc chắn cô đã làm chuyện gì đó!

Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng nhanh chóng xoay người xuống giường, chẳng bao lâu sau trong sân đã vang lên tiếng ô tô khởi động.

Thẩm Ấu Sở ở trong phòng ngủ cũng mở mắt ra, đôi mắt đào hoa có chút nghi hoặc, mình và hai đứa con đều ở chỗ này, muộn như vậy rồi hắn còn đi tìm ai chứ? Nếu là Tiêu Dung Ngư, hoàn toàn không cần thiết phải vội vàng như vậy.

“Mẹ…”

Có thể là do hơi nóng, Trần Tử Bội đột nhiên gọi một tiếng ở trong giấc ngủ, sự chú ý của Thẩm Ấu Sở lập tức bị chuyển dời, hai đứa nhỏ chính là tất cả của cô.

Buổi tối ở Kiến Nghiệp không có xe cộ gì, chẳng bao lâu sau Trần Hán Thăng đã đến dưới lầu của Thương Nghiên Nghiên, cô thế mà lại chưa nghỉ ngơi, hình như vừa mới nói chuyện điện thoại với người nào đó xong.

“La Tuyền…”

Sau khi nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên, Trần Hán Thăng vừa mới mở miệng thì cô tình nhân đang mặc áo ngủ tơ tằm gợi cảm đột nhiên cười một tiếng: “Lúc nãy tôi còn đang đánh cuộc với tiểu sư muội, xem mất bao lâu cậu mới nhận ra, lớp trưởng đúng là siêu cấp thông minh, tớ nói cho cậu một chuyện, cậu sắp làm…”

Năm phút sau, trong phòng ngủ vang lên giọng nói không nói nên lời của Trần Hán Thăng:

“Cả đời này tôi sẽ không bao giờ lập flag nữa!”

“Lúc còn học đại học, tớ nói để cậu nuôi con cái, tớ nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ đang đùa giỡn, ai ngờ điều đó lại có thể trở thành sự thật?”

“Còn nữa tớ cũng đã từng nói với Vương Tử Bác rằng trước khi Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đi học mẫu giáo, sẽ không có ý định có thêm con, bây giờ tính toán thời gian, đúng là vừa khéo!”

“Miệng của ông đây đã từng khai quang sao?”

Trần Hán Thăng cũng không ở chỗ của Thương Nghiên Nghiên lâu lắm, bởi vì hắn đã đoán ra được La Tuyền đang ở đâu.

Chín giờ tối ngày hôm sau, trường Nhất Trung Cảng Thành vừa mới kết thúc, tốp năm tốp ba học sinh cấp ba rời khỏi cổng trường, bọn họ vẫn còn trẻ tuổi và tràn ngập năng lượng, đang không ngừng thảo luận về trận bóng rổ NBA, mắng giáo viên ra bài thi tháng, ngồi lê đôi mách về những câu chuyện tình yêu vườn trường…

Khi ngửi thấy mùi thơm của món bánh trứng ở quán ven đường, bọn họ lại ùn ùn bao vây xung quanh, đứng bên cạnh bếp lửa bốc khói nghi ngút, tranh luận xem “One Piece” và “Naruto” cái nào hay hơn.

“Vẫn là khoảng thời gian cấp ba thoải mái nhất, đáng tiếc ông đây đã tốt nghiệp rồi.”

Trần Hán Thăng đội mũ đứng dưới bóng cây, mỉm cười tủm tỉm đánh giá các nhóm đàn em này.

Động tác của những người trẻ tuổi vô cùng nhanh chóng, sau khi ăn xong bánh trứng, bọn họ lại nhanh chóng ai về nhà nấy, cổng trường lại dần dần yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có một hai học sinh về muộn đang run rẩy đạp xe trong gió thú, ngược lại càng tăng thêm một chút cô đơn tĩnh mịch.

Khoảng chừng mười giờ, ánh đèn sợi đốt trong toà nhà giảng dạy đã vụt tắt, trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo đang lập loè, Trần Hán Thăng vẫn chưa rời đi, hắn phải đợi một người, hơn nữa chắc chắn cô đang ở đó.

Vào năm lớp 12, cũng chính vào thời điểm này, Trần Hán Thăng bắt gặp La Tuyền đang bị một tên côn đồ quấy rối vào buổi tối sau tiết tự học, vì thế đã có một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng Trần Hán Thăng chỉ muốn trút bỏ cảm giác đè nén vì thất bại trong kỳ thi thử, nhưng đối với La Tuyền mà nói, số phận cuộc đời cô cứ thế thay đổi.

Bây giờ La Tuyền đã mang thai, không ở nhà, cũng không ở trường học, cũng không ở bên cạnh Trần Hán Thăng, vậy thì cô chỉ ở nơi này, tối nào cũng đi đến trước cổng trường Nhất Trung Cảnh Thành, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Trần sư huynh.

“Kẽo kẹt…”

Thời gian đã quá muộn, cánh cửa phòng trộm của trường học cũng đang từ từ đóng lại, Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cánh cửa.

Khi cánh cửa phòng trộm hai bên càng ngày càng đến gần, tám mét, sáu mét, bốn mét… Khi sắp đóng lại hoàn toàn thì nó đột nhiên im bặt!

Một bóng người mặc áo khoác màu trắng bước ra khỏi trường học, nhìn thấy Trần Hán Thăng đang đứng cách đó không xa, bóng người kia cũng dừng bước.

Gió đêm nổi lên, lá rụng bay xào xạc, sao trời đêm nay vô cùng lộn lấy, ánh trăng cũng dịu dàng, tầng mây lơ lửng không chừng, hai người đưa mắt nhìn nhau giống như khói thuốc súng đã biến mất trong thế giới lại gặp nhau một lần nữa.

“Tại sao cách hai ngày anh mới đến đây? Không sợ em mang theo đứa bé rời đi sao?”

Sau khi đến gần, tiểu sư muội bĩu môi hỏi.

“Anh…”

Trần Hán Thăng nhất thời nghẹn lời, đang định tìm lý do giải thích.

“Thôi quên đi…”

La Tuyền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trần sư huynh của mình, đôi mắt phủ kín nước mắt trong suốt như pha lê, ấm ức nói: “Là em quá nhớ anh, cho nên chỉ có thể tha thứ cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment