"Starbucks sao?"
Vương Tử Bác do dự, bởi vì cậu ta biết quán cà phê ở gần trường này, nhưng bản thân chưa bao giờ vào. Nghe nói, đồ uống trong đó mắc như quỷ, toàn dành cho giáo viên nước ngoài hoặc người có tiền vào đó uống.
Ngẫu nhiên, Vương Tử Bác nhìn cửa hàng qua kính thuỷ tinh, thoả mãn sự tò mò của mình. Có điều, những lúc đó thường bắt gặp ánh mắt người ngồi trong quán Starbucks nhìn ra, khi đó Vương Tử Bác sẽ cúi đầu xuống, bước chân không tự chủ được đi nhanh hơn.
"Thế nào? Cậu chưa từng vào chỗ đó sao? Nó ngay cạnh trường cậu mà?"
Hoàng Tuệ mỉm cười nói: "Tử Bác, đừng quê mùa như vậy chứ? Người anh em Trần Hán Thăng của cậu có khi là khách hàng thường xuyên tại những cửa hàng thế này không chừng. Ngay cả trong quán bar, cậu ta cũng thể hiện ra vô cùng quen thuộc."
Vương Tử Bác lắc đầu: "Cậu ấy không hay đến nơi thế này. Có một lần, hai đứa chúng tôi đi kiếm chỗ uống nước, thì vừa lúc gặp phải cửa hàng Starbucks."
"Sau đó thì sao? Trần Hán Thăng phản ứng thế nào?" Hoàng Tuệ hỏi.
Vương Tử Bác thật thà kể lại: "Tiểu Trần nhìn giá một cốc cà phê lên tới 20 tệ, cậu ấy nói không ngờ có thứ đồ uống bá đạo như vậy, thật sự hi vọng có thể liếm mấy cái ống hút của đám người ngồi trong đó. . ."
"Ha ha ha."
Hoàng Tuệ nhịn không được mà cười phá lên: "Trần Hán Thăng thật hài hước. . ."
Vương Tử Bác ngạc nhiên, rõ ràng Trần Hán Thăng và mình đều không đến những quán cà phê thế này, mà giọng điệu của thằng bạn mình càng quá đáng hơn, vì sao nhận được sự đánh giá 'hài hước' . Trần Hán Thăng có thể 'hài hước' ?
Thật ra, Vương Tử Bác còn chưa nói hết. Lúc đó, Trần Hán Thăng đưa ra dự đoán, Starbucks cũng không KFC, sau này sẽ trở thành đồ ăn nhanh phổ biến, thứ mà ngay cả học sinh cấp ba đều có thể ra vào làm bài tập.
Có điều, vào những năm 2003 thì không hợp lý, tiêu phí vượt xa thu nhập cá nhân của con người bấy giờ.
"Cũng không biết chị Tuệ thuộc vào loại nào? Rõ ràng sắp bị sa thải, nên tốn rất nhiều công sức đi khắp nơi tìm việc, là thời điểm cần tiết kiệm, tại sao muốn đi vào những nơi như thế?"
Vương Tử Bác nghĩ thầm trong lòng. Cậu im lặng theo Hoàng Tuệ bước qua cánh cửa xoay, vào đại sảnh Starbucks. Không gian cửa hàng công nhận tao nhã, kèm theo đó là lời bài hát 'Yesterday once more' nhẹ nhàng vang lên, biến nơi đây thành chỗ thoải mái làm việc.
Bên trong, có mấy giáo viên nước ngoài mặc chiếc áo khoác nỉ, đang sử dụng máy tính tập trung gõ chữ. Cũng có một cặp nam nữ chừng 30 tuổi, mặc bộ đồ công sở, trên bàn trước mặt bọn họ có vài chìa khoá xe khác loại, thỉnh thoảng cầm một tập tài liệu lên nhỏ giọng bàn luận.
Có một số ít học sinh sử dụng tai nghe đọc sách, đồng thời trên bàn đặt một chiếc MP3 bắt mắt.
Hoàng Tuệ đã cởi áo khoác ra, vắt ở trên tay. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực tìm vị trí ngồi, sau đó nghiêm túc chỉnh tề ngồi trước mặt Vương Tử Bác nói: "Cho tôi một cốc Cappuccino, cám ơn."
"Thẻ gì?"
Vương Tử Bác còn chưa nhớ được tên gọi, nên cuống quít hỏi lại một câu, khiến khách xung quanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía này.
Trên mặt Hoàng Tuệ lộ vẻ xấu hổ, tranh thủ thời gian đứng lên nói: "Được rồi, được rồi, cậu ngồi xuống đi, hôm nay tôi mời."
Vương Tử Bác thật thà xin lỗi: "Xin lỗi chị Hoàng Tuệ, tôi thật sự nghe không rõ."
Hoàng Tuệ không trả lời, cứ như vậy đi tới quầy thu ngân, rồi cầm về hai cốc cà phê.
Vương Tử Bác đưa tay gãi đầu, còn toàn thân đã đầy mô hôi. Cũng không biết do điều hoà trong này chỉnh hơi ấm quá cao, hay là bản thân cậu còn chưa thích ứng những nơi thế này, cũng có thể do cả hai.
"Này, cho cậu một cốc Cappuccino."
Hoàng Tuệ đưa cái cốc qua.
Vương Tử Bác thấy trên cốc là một lớp bọt, cậu nhấp một ngụm thấy hương vị khá lá.
"Chị tiểu Tuệ, buổi chiều còn đi phỏng vấn mấy công ty nữa?"
Vương Tử Bác bắt đầu tìm chủ đề, nên lựa chọn chủ đề quan trọng nhất.
Hoàng Tuệ nhìn đồng hồ: "3 giờ chiều, đại học Sư Phạm Kiến Nghiệp có hai công ty tới tổ chức phóng vấn. Đãi ngộ mặc dù kém nhà máy đang làm, nhưng bây giờ không kén cá chọn canh được, nếu không tháng sau chẳng còn đồng nào tiêu."
"Vậy, tài liệu tối hôm qua tôi có gửi cho chị qua QQ, liên quan đến kinh nghiệm phỏng vấn, chị đọc chưa?"
Vương Tử Bác hỏi, gần đây cậu ta biết Hoàng Tuệ đi phỏng vấn nhiều, nên mỗi lần làm xong việc làm thêm thì lập tức lên mạng tìm tài liệu về kinh nghiệm phỏng vấn, sau đó về phòng ký túc sắp xếp lại, rồi gửi cho Hoàng Tuệ.
"Mấy cái đó không tác dụng."
Hoàng Tuệ cong ngón út lên, cầm lấy thìa quấy nhẹ cốc cà phê, bóng gió nói: "Với lại, tìm được việc thì thế nào, tôi vẫn là người không có tiền, một cô gái không kiếm nổi bạn trai."
Vương Tử Bác âm thầm quan sát ánh mắt của Hoàng Tuệ. Cậu ta phát hiện ra từng hành động, dáng vẻ uống cà phê đều toát lên vẻ quý phát, mê đắm lòng người.
"Với điều kiện của chị Tiểu Tuệ, tìm bạn trai chẳng phải dễ dàng sao?"
Vương Tử Bác vụng về, cố nói một câu hài hước.
"Hiện tại, lừa đảo quá nhiều, như Triệu Chính đích thị là tên cặn bã."
Nói đến Triệu chính, Hoàng Tuệ lộ ngay dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Tưởng mình kiếm được mấy đồng tiền bẩn thì ngon. Tôi nhất định phải kiếm được người con trai khiến mình an tâm thoải mái."
Lòng Vương Tử Bác nhảy lên, chẳng phải người con trai giúp chị ấy an tâm thoải mái là mình sao?
"Chị Tiểu Tuệ, gần đây em đang làm việc cho Hoả Tiễn 101."
Vương Tử Bác lắp bắp nói.
"Biết rồi, trước đó cậu có nói rồi mà."
Hoàng Tuệ còn đừa giỡn: "Vậy cậu cố làm ra nhiều tiền chút, biết đâu có một ngày phải vay tiền cậu thì sao."
"Không thành vấn đề."
Ngay lập tức, Vương Tử Bác tỏ thái độ.
Hoàng Tuệ mỉm cười. Cô vẫn tưởng Vương Tử Bác là loại làm thêm, ngày kiếm được 20 tệ là cùng, nên trong thèm để trong lòng.
Hoàng Tuệ nhìn đồng hồ nói: "Thời gian gần đến rồi, tôi chuẩn bị chút còn đi phỏng vấn."
Vương Tử Bác nhìn cốc cà phê còn nhiều mà tiếc rẻ. Thời gian ngồi không đến 20 phút, mà mất tận 40 tệ.
Có điều, bây giờ cậu không thể suy nghĩ nhiều việc này. Tuyển dụng lao động mùa thu ở làng đại học Tiên Ninh sắp kết thúc rồi, nếu mình không thổ lộ, khả năng Hoàng Tuệ sẽ không đến nữa.
"Chị Tiểu Tuệ."
Vương Tử Bác ở phía sau gọi với lên.
"Chuyện gì?"
Hoàng Tuệ quay đầu nhìn lại.
"Thật ra, thật ra,. . . . Thật ra, tôi là người khiến người khác an tâm thoải mái."
Vương Tử Bác nói xong câu này bỗng cảm thấy trái tim đập 'thùng thùng' . Câu này ám chỉ rất rõ ràng, nhưng Hoàng Tuệ chỉ nhìn cậu ta mỉm cười: "Đúng vậy, Tử Bác là người tốt."
. . .
Rốt cuộc, Hoàng Tuệ vẫn khó chịu với thân phận làm thêm của Vương Tử Bác. Nếu như lời này từ miệng Trần Hán Thăng, biết đâu đó cô sẽ đồng ý.
Đương nhiên, Trần Hán Thăng chưa rỗi đến mức quan tâm Hoàng Tuệ.
Vương Tử Bác rời đi, Trần Hán Thăng ngồi chém gió cùng mấy cô gái đến tận 3 giờ 30 chiều, sau đó Nhiếp Tiểu Vũ nói có việc nên mới giải tán.
"Tiểu Vũ, tối nay cô về Giang Lăng, lúc đó tôi đưa cô về."
Trần Hán Thăng ngẩng đầu dặn dò một câu.
"Hả, vâng, được."
Thật ra, dự định ban đầu của Nhiếp Tiểu Vũ, là đêm nay nghỉ tại căn phòng mới thuê kia. Bởi vì, ngày mai còn rất nhiều việc ở khu Tiên Ninh, có điều, nếu Trần Hán Thăng nói vậy, cô cũng không giải thích gì thêm.
Trần Hán Thăng đi cùng Tiêu Dung Ngư và Thi Thi ngắm miếu Phu Tử. Trên đường đi, hắn có lấy ra chiếc MP3 thăm dò ý kiểu của Tiểu Ngư Nhi.
Tầm mắt của Tiêu Dung Ngư tất nhiên hơn La Tuyền và Thương Nghiên Nghiên rồi. Không những cô đưa ra ý kiến về ngoại hình và màu sắc, còn có thêm ý kiến về chất liệu sản phẩm.
"Tiểu Trần, cái này nhẹ nhàng đơn giản quá."
Tiểu Ngư Nhi mở túi sách, lấy chiếc Mp3 của Sony ra nói: "Cậu nhìn chữ Sony này đi, mặt ngoài được làm bằng kính màu xanh lam, như vậy mới gọi là đẹp chứ. Mình cảm thây, mặt ngoài phải có lớp kim loại, sờ vào mới tôn lên vẻ thời thượng."
"Chi phí sẽ cao hơn." Thi Thi bên cạnh nói.
Tiêu Dung Ngư: "Nếu mình chuẩn bị 900 tệ mua một chiếc Mp3 sẽ không đắn đo thêm bớt 100 tệ, mà sẽ lựa chọn một cái kiểu dáng sang trọng hơn."
Tiểu Ngư Nhi cho Trần Hán Thăng một hướng suy nghĩ khá mới, giống như mở ra một con đường tiêu thụ sản phẩm loè loẹt hơn.
"Ha ha ha, còn đứng đấy làm gì?"
Tiêu Dung Ngư kéo tay Trần Hán Thăng: "Vừa rồi Thi Thi nói cám ơn cậu đã mời khách, còn khen cậu là người tốt đấy."