Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Tục Tưng Là Tục Tưng, Bảo Bối Là Bảo Bối

Chương 244: Tục tưng là tục tưng, bảo bối là bảo bối Chương 244: Tục tưng là tục tưng, bảo bối là bảo bối

"Cái gì là người tốt?"

Trần Hán Thăng nghe được lời đánh giá này, tỏ ra không phục: "Bên cạnh còn có bạn cùng phòng, sau cậu lại mắng chửi mình thế? Mình cũng đâu làm gì cậu chứ?"

Thi Thi bên cạnh ngạc nhiên: "Mình đâu mắng cậu, đây là khen mà?"

"Không không, cậu đang mắng mình mà." Trần Hán Thăng bảo thủ suy nghĩ của mình.

"Thi Thi, đừng nói lại cậu ấy nữa."

Tiêu Dung Ngư biết Trần Hán Thăng đang chọc cười: "Loại người này được khen không chịu đâu, cậu cứ mắng cậu ta là đồ bại hoại là được."

"Làm tên bại hoại còn tốt hơn người tốt. . ."

Sau khi ăn tối xong, Tiểu Ngư Nhi và Thi Thi về Đông Đại, còn Trần Hán Thăng đón Nhiếp Tiểu Vũ về Tài Viện.

Nhiếp Tiểu Vũ biết Trần Hán Thăng có chuyện muốn nói, nhưng trong lòng cô chất chứa nhiều mối nghi ngờ.

Vừa mới bắt đầu, Trần Hán Thăng chẳng hề nói gì, bởi vì đường thành thị khá chật chội, nên hắn muốn tập trung lái xe. Có điều, sau khi chiếc xe qua cử Hán Trung, tiến vào địa giới Giang Lăng, đường đi thông thoáng hơn nhiều, kể cả ven cũng ít xuất hiện nhà cao tầng hơn.

"Tiểu Vũ."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đột nhiên Trần Hán Thăng nói chuyện.

Nhiếp Tiểu Vũ đang ngồi ghế sau bỗng giật mình, thân thể theo phản xạ tự nhiên ngồi thẳng dậy: "Tôi đây."

"Sau khi tốt nghiệp, cô định tiếp tục làm ở Hoả Tiễn 101 chứ?" Trần Hán Thăng hỏi.

Loại trường đại học phổ thông như Tài Viện, sau khi ra trường tiền lương không thể vượt quá 2500 tệ, mà Nhiếp Tiểu Vũ đang làm thêm đã thu nhập tới 3000 tệ một tháng, hơn nữa còn nhận vị trí khá quan trọng.

Cho nên, chỉ cần Nhiếp Tiểu Vũ không ngốc, sẽ tiếp tục theo Trần Hán Thăng làm việc.

Nhiếp Tiểu Vũ suy nghĩ chút rồi hỏi: "Vậy, bộ trưởng Trần định sắp xếp vị trí gì cho tôi?"

"Thư ký hoặc trợ lý, cô thấy sao?"

Trần Hán Thăng liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ngồi phía sau.

"Hả?"

Nhiếp Tiểu Vũ ngạc nhiên. Hiện tại, chức vụ thư ký có tai tiếng khá lớn, mặc dù cô biết mình làm thư ký cho Trần Hán Thăng rất an toàn, bởi vì nhan sắc của cô còn chưa đạt đến tiêu chuẩn, hay nói cách khá xa mức độ thấp nhất.

Giống như Trần Hán Thăng có thể đoán được suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vũ, nên giải thích: "Vị trí thư ký này không giống những cô thư ký chỉ phải bưng trà rót nước kia. Thật ra, có thể gọi là quản lý hành chính cũng được, đương nhiên công việc nhiều, cho nên tôi muốn nói chuyện riêng đồng thời giải thích với cô trước."

"Bộ trưởng Trần, ý ngài là. . ."

"Nghe tôi nói xong cái đã. Nếu không vị trí thư ký này cô không thể đảm nhiệm được."

"Ngài nói tiếp đi, tôi nghe đây."

"Được, đầu tiên tôi lấy ví dụ về cô gái hôm nay đi."

Trần Hán Thăng một tay cầm vô lăng, một tay đang bật lửa. Vất vả lắm hắn mới châm được thút, mở cửa sổ ra thôi một làn khói màu trắng, rồi mặc kệ gió cuốn bay đâu thì đi.

"Tiêu Dung Ngư và tôi đều lớn lên ở Cảng Thành, đã biết nhau nhiều năm. Cha mẹ đôi bên cũng rất quen thuộc, tôi thích cô ấy, mà cô ấy hình như cũng thích tôi."

Trần Hán Thăng dùng tay trái, đặt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, từ tốn nói.

Nhiếp Tiểu Vũ không có rằng như vậy: "Tôi cảm thấy, hẳn là Tiêu Dung Ngư rất thích ngài, nhìn ánh mắt của cô ấy rất giống Thẩm Ấu Sở. . ."

"Tựa như Thẩm Ấu Sở, có điều Thẩm Ấu Sở khá kín, phải quan sát cẩn thận mới nhìn ra được."

Nhiếp Tiểu Vũ hơi dừng lại một nhịp, nhưng vẫn lựa chọn nói thẳng.

Trần Hán Thăng mỉm cười: "Nói đến Thẩm Ấu Sở, cô cảm thấy, nếu cô ấy không gặp được tôi, thì cuộc sống hiện tại của cô ấy như thế nào?"

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêm túc suy nghĩ, rồi thật thà nói: "Không xác định, tóm lại tôi và cô ấy chắc chắn không biết nhau. Thẩm Ấu Sở quá ẩn nhẫn, rõ ràng đẹp như vậy. . ."

"À."

Trần Hán Thăng im lăng chút, rồi đột nhiên nói: "Nếu như tôi nói, tôi cùng hai cô gái đó không có ý định cắt đứt với ai cả, cô sẽ tiếp tục làm việc với tôi chứ?"

Nhiếp Tiểu Vũ đã sớm đoán được chuyện này, có điều nghe chính miệng Trần Hán Thăng thừa nhận, cô vẫn không thể nào tin nổi: "Bình thường, tôi biết cậu thích nói đùa, thích trêu chọc các cô gái. Nhưng cậu không hề đi quá trong vấn đề tình cảm, nên tôi cho rằng cậu chỉ thật lòng với Thẩm Ấu Sở. . ."

"Đừng đưa câu chuyện đến vấn đề đạo đức."

Trần Hán Thăng ngắt lời: "Tôi chỉ cần nghe ý kiến của cô trong phương diện công việc."

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn ra ngoài, thấy cảnh vậy hai bên đường không ngừng lướt qua, trong mắt lấp loé ánh đèn phản chiếu: "Tôi không rõ, có lẽ là tiếp tục, có lẽ là không. Tôi cũng là một cô gái, nên bản thân luôn đứng dưới góc độ phụ nữ để suy xét vấn đề."

"Vậy tôi cho cô thời gian suy nghĩ."

Trần Hán Thăng búng tàn thuốc, rồi từ từ đóng cửa xe lại: "Trước khi Hoả Tiễn 101 chính thức thành lập công ty, nếu như cô vẫn khó lòng chấp nhận chuyện này, có thể chủ động đưa thư từ chức. Tôi xem xét mức độ phối hợp của chúng ta, mà không giữ lại một đồng tiền lương nào."

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn ra ngoài, lặng lẽ gật đầu. Sau khi cửa kính được kéo lên, không khí trong xe dần trở nên ấm áp, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một cậu: "Vậy sau này, ngài vẫn có trách nhiệm với Ấu Sở chứ? Cô ấy là cô gái hiền lành trong sáng, suy nghĩ không hề có một chút tạp chất nào."

"Đó là điều đương nhiên."

Trần Hán Thăng quay đầu lại hỏi: "Vậy, cô đứng về phía Thẩm Ấu Sở sao?"

Nhiếp Tiểu Vũ 'ừ' một tiếng.

Trần Hán Thăng mỉm cười: "Mẹ tôi cũng vậy, nhưng cha tôi nghiêng về phía Tiêu Dung Ngư. Chuyện này thật thú vị."

Nhiếp Tiểu Vũ bĩu môi: "Tôi cảm thấy làm vậy quá mệt mỏi, với lại chẳng có ý nghĩa gì."

Trần Hán Thăng không trả lời câu này.

Không lâu sau, chiếc xe tiến vào sân trường Tài Viện, trước khi Nhiếp Tiểu Vũ xuống xe còn phàn nàn: "Sao ngài lại muốn nói chuyện này cho tôi biết? Sao tôi có cảm giác cánh cửa này khiến tôi nhận áp lực nặng nề."

"Bởi vì, cô muốn tới mở rộng thị trường Đông Đại. Mà với tính cách của Tiểu Ngư Nhi nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, đến lúc đó tôi cũng không dấu được." Trần Hán Thăng thẳng thắn trả lời.

Nhiếp Tiểu Vũ ngây người: "Sự thật, vì ngài không thể dấu được, nên mới quyết định nói sớm?"

"Chưa phải toàn bộ."

Vẻ mặt Trần Hán Thăng thản nhiên, chẳng hề chút áy náy nào: "Mặt khác, nếu sau này cô làm trợ lý cho tôi, vậy phải luôn duy trì thái độ đứng giữa, không thể nghiêng về một bên, bởi vì cô chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ tôi."

Mặt Nhiếp Tiểu Vũ lộ ra vẻ buồn rầu: "Làm như vậy sẽ khiến ngài lẫn lộn, có khi tên người còn nhớ sai?"

Trần Hán Thăng nhìn Nhiếp Tiểu Vũ, sở thích trêu đùa lại bùng lên: "Làm sao mà lộn được, vợ là vợ, tình nhân là tình nhân, bạn gái là bạn gái, tục tưng là tục tưng, bảo bối là bảo bối, chẳng có gì giống nhau cả."

"Tôi nhổ vào."

Nhiếp Tiểu Vũ lớn tiếng mắng chửi: "Ngài cũng quá cặn bã rồi đấy."

"Ngủ ngon, không cần cảm ơn tôi đưa cô về."

Trần Hán Thăng vẫy tay tạm biệt.

. . .

Hôm nay Tiểu Ngư Nhi không ngờ lại vui như vậy. Bởi vì Trần Hán Thăng đưa cô đi ăn, ngồi nói chuyện với nhau, đi dạo phố, thoả mãn hình ảnh hẹn hò hoàn hảo mà cô tưởng tượng.

Còn Vương Tử Bác, lòng đau như cắt. Bởi vì, Hoàng Tuệ không đồng ý mình, có điều cô ấy nói mình là người tốt, ít ra còn vớt vát được.

Nhiếp Tiểu Vũ là sụp đổ, cô có cảm giác thứ mà mình nhìn thấy, giống hệt nội dung bộ phim truyền hình, thậm chí còn hơn.

Vợ là vợ, tình nhân là tình nhân. . .

Nghe xem, đây là tiếng người sao?

Trần Hán Thăng lại chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn thấy buồn chán, nên gọi một cuộc điện thoại.

"Aloo, mẹ à?"

"Sao?"

"Mẹ, thái độ của người sao vậy? Cẩn thận lần sau con không cho đánh nữa đâu."

"Trời ơi, nếu mọi thứ cứ mù mờ tối đen, thì tôi còn sống thêm vài ngày. Vừa mới sáng tỏ cái, hai cha con các người khiến tôi tức chết mà."

Đây là mẩu đối thoại ngắn mà Trần Hán Thăng và mẹ ruột của mình là Lương Mỹ Quyên dùng để mở đầu. Đương nhiên, có thế nào cuối cùng Trần Hán Thăng vẫn là người chịu thua, cười xoà đánh trống lảng chuyện khác, nhưng giọng điệu Lương Mỹ Quyên ngày càng thiếu kiên nhẫn, giống như muốn ngắt điện thoại bất kỳ lúc nào.

Mãi cho đến khi Trần Hán Thăng định cúp điện thoại, thì Lương Mỹ Quỹ mới hỏi chuyện chính: "Chuyện cha của Tiểu Ngư Nhi bên kia thế nào rồi? Con giải thích với người ta sao?"

Trần Hán Thăng thở dài: "Sáng hôm đó, con lập tức gọi điện giải thích, đáng tiếc bị Tiểu Ngư Nhi phá hỏng. Sau này, con cũng không nhắc đến nữa, ngựa tốt còn chưa kịp cưỡi."

"Cái gì mà ngựa tốt ngựa xấu. Vậy sao này định xử lý thế nào?" Lương Mỹ Quyên tiếp tục hỏi.

Trần Hán Thăng đầu dây bên kia im lăng một lúc, sau đó âm thanh bắt đầu lúc có lúc không: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chỗ con mưa to quá, tín hiệu không ổn định, con cúp máy đây. . . Tút tút tút."

"Con chó con này, lại cúp điện thoại của mình."

Lương Mỹ Quyên mắng một câu rồi vào bếp rửa bát, nhưng khi đi qua phòng khách mới thấy Trần Triệu Quân đang ngồi ghế salon xem dự báo thời tiết thì thuận miệng hỏi: "Kiến Nghiệp có mưa lớn phải không?"

Trần Triệu Quân ngạc nhiên: "Mấy ngày nay Kiến Nghiệp làm gì có mưa, ban ngày có mặt trời, tối có các vì sao, chỉ là nhiệt độ đang trên đà giảm thôi."

"Hả?"

Lương Mỹ Quyên gật đầu, sau đó bão nổi mà không có dấu hiệu báo trước nào.

"Tôi nói ông bao nhiêu lần rồi, ông đừng để chân lên ghế salon. Ghế bẩn ông có lâu bao giờ không?"

. . .

"Từ nay về sau, cấm ông hút thuốc trong nhà, cả phòng toàn mùi thuốc, thối chết được."

. . .

"Cả ngày chỉ biết ngồi lên cái xe đạp, đi khắp nơi. Tính vô lại của Trần Hán Thăng chắc chắn học từ ông."

Lão Trần dần trở nên mơ hồ, có điều rất nhanh đã phản ứng kịp. Lương Mỹ Quyên mới nhận điện thoại của Trần Hán Thăng, có lẽ quá trình nói chuyện tức giận, nên mới trút hết lên người mình.

Đã bao năm rồi, vì sao người bị thương luôn là mình?

Bình Luận (0)
Comment