Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245: Tạm Biệt Trịnh Công Chúa

Chương 245: Tạm biệt Trịnh Công Chúa Chương 245: Tạm biệt Trịnh Công Chúa

Ngày hôm sau là chủ nhật, Trần Hán Thăng định ngủ một hôm cho đã đời, sau đó tìm đám Kim Dương Minh chơi trò chơi, còn tối đến rủ Thẩm Ấu Sở đi ăn cơm.

Đi ngủ + chơi game + ăn cơm với gái, là hoạt động điển hình mà nam sinh.

Có điều, mới 7 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ kế hoạch của Trần Hán Thăng. Hắn nhìn màn hình điện thoại, là Trịnh Quan Đề, nên không thể không nhấn nút call được.

"Anh à, em còn là thiếu niên vừa tròn 20 tuổi, thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục, cần nghỉ ngơi mới đảm bảo phát triển hoàn thiện."

Trần Hán Thăng tỏ ra bực mình, có điều Trịnh Quan Đề phá vỡ cảm xúc của hắn: "Chút nữa tôi phải về Hồng Kông."

"Cái gì?"

Trần Hán Thăng bối rối toàn tập: "Không phải dự định đến tháng 12 sao, bây giờ mới giữa tháng 11 mà?"

"Bên kia đã mua cả vé trở về, tôi còn làm gì được nữa."

Trịnh Quan Đề bóng gió: "Cậu tới nhà máy chút, tôi giới thiệu quản lý cho cậu. Sau đó, cậu phiền cậu đưa tôi ra sân bay."

"Được rồi, chờ tôi chút."

Ngay lập tức, Trần Hán Thăng ngồi dậy vệ sinh, mặc quần áo.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cũng đánh thức đám bạn cùng phòng 602, Dương Thế Siêu dụi dụi mắt nói: "Lão Tứ, chẳng phải tối qua mày nói sáng nay đi chơi game với anh em sao?"

"Hôm nay có chuyện đột xuất."

Trần Hán Thăng buộc dây giày nói: "Lần sau rồi tính, mẹ nó toàn chuyện đột xuất bất ngờ."

Lý Quyến Nam nhớ một chuyện: "Chủ tịch hội học sinh, học tỷ Thích Vi đến phòng 101 toà nhà F tìm mày một lần. Có điều, không thấy mày nên chị ấy đi luôn."

Trần Hán Thăng mỉm cười: "Xem ra, dạ tiệc đón tân sinh sắp tổ chức. Tao thấy khu trung tâm treo đầy băng rôn khẩu hiệu."

"Khoảng thứ 3."

Kim Dương Minh nói chen vào: "Đến lúc đó chúng ta cùng đi chứ? Tứ ca, đến lúc đó đừng lấy lý do đấy, với lại bọn tao phải dựa vào vị trí bộ trưởng, phó chủ tịch của mày để xin QQ mấy em gái nữa."

Trần Hán Thăng rời khỏi ký túc xá, lập tức trong phòng yên tĩnh trở lại. Phía toà nhà đối diện đã hiện ra hình ảnh mặt trời mọc, bỗng Quách Thiếu Cường nói: "Lão Tứ ghê thật đấy. Ngày đó, có mấy bạn cấp ba tới tìm tao, nên tao dẫn bọn họ đi dạo một vòng quanh các trường đại học ở Giang Lăng, không ngờ khắp nơi đều thấy sự xuất hiện của túi vải Hoả Tiễn 101."

"Khu Tiên Ninh cũng có. Bọn mày nói xem, lão Tứ sau này có thể trở thành người đặc biệt có tiền?"

"Khó đấy, bây giờ Tứ ca và người có tiền vẫn còn chênh lệch không nhỏ. Anh họ của tôi có quen một ông chủ, đấy mới là người có tiền thực sự."

Thời điểm, đám bạn cùng phòng đang hứng thú thảo luận về Trần Hán Thăng, thì hắn đang vội vàng chạy tới nhà máy Tân Thế Kỷ.

Lúc này, Trịnh Quan Đề và mấy lãnh đạo cấp cao của công ty đang ngồi trong phòng họp.

"Lần này, tôi trở về Hồng Kông, mọi công việc ở xửng do Lâm Triêu Huy phụ trách, đương nhiên mục tiêu lúc này vẫn là hạng mục Mp3. Về phần Trần Hán Thăng, có lẽ mọi người đều đã quen mặt. Khi tôi ở Hồng Kông, việc nhận về tin tức sẽ không tiện, nên mọi tin sẽ thông qua cậu ấy, còn cậu ấy sẽ tập hợp lại báo cáo cho tôi."

Trịnh Quan Đề nói rất uyển chuyển, không hề nói rõ vị trí của Trần Hán Thăng. Nhưng, ngồi trong phòng họp này toàn là người kỳ cựu, đặc biệt mọi người đều nhìn ra quan hệ của Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề rất tốt. Rõ ràng, đây là nhân tuyển sếp Trịnh sắp đặt để giám sát.

Đã thế, phòng làm việc của cô ấy còn đưa cho một tên sinh viên sử dụng, thông qua việc này khiến bọn họ không thể xem thường.

Trịnh Quan Đề nhìn đồng hồ, sau đó bàn giao lại vài câu rồi chuẩn bị đồ đạc đến sân bay Lộc Khẩu.

"Tôi biết cậu có rất nhiều nghi ngờ, nhưng đoạn đường sắp đi cũng khoảng 30 phút, đủ để tôi giải thích cho cậu vài thứ."

Trịnh Quan Đề ngồi vào ghế lái phụ, sau đó thắt dây an toàn nói.

Trần Hán Thăng không hề khách sao, mà trực tiếp hỏi: "Cô dự định khi nào đưa hạng mục MP3 ra ngoài thị trường?"

"Hôm nay."

Trịnh Quan Đề nói rất ngắn gọn.

"Hôm nay?"

Trần Hán Thăng trợn mắt nói: "Trước đó, tôi còn đang tập trung trưng cầu ý kiến về kiểu dáng thiết kế, cô không định nghe mà đã tung sản phẩm ra ngoài sao?"

"Không chờ được."

Trịnh Quan Đề lắc đầu: "Nếu trước khi đi tôi không quyết định, có thể dự án này bị kéo dài rất lâu. Vì hạng mục này, nhà máy Tân Thế Kỷ bỏ ra quá nhiều, cần mau chóng kiếm về tài chính quay vòng, nên đành phải dựa vào thị trường tìm từng vấn đề."

"Vấn đề đã tồn tại."

Trần Hán Thăng nhìn Trịnh Quan Đề nói: "Bây giờ, cô trực tiếp đưa ra thị trường chiếc Mp3 màu trắng đơn giản, hiệu quả thu về chẳng ra sao cả. Nếu như có thể bình tĩnh chờ thêm một tháng nữa, ví dụ thay đổi nút bấm thành màu đen bóng, hay màu đỏ tươi hồng ngọc, thì mức độ tiếp nhận cao hơn nhiều."

"Không thể chờ được, điều kiện không cho phép."

Trịnh Quan Đề đeo kính râm lên, không cho Trần Hán Thăng thông qua ánh mắt đoán ý mình: "Hiện tại, dựa vào điều tra nghiên cứu thị trường, chiếc Mp3 thuần màu trắng này cũng không thể lỗ vốn được."

"Quá gấp."

Trần Hán Thăng thở dài.

Trịnh Quan Đề không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, sau một lúc lâu mới nói: "Còn chuyện gì nữa, đến sân bay thôi."

"Không có, cái gì hỏi tôi cũng hỏi rồi."

Trần Hán Thăng im lặng chút rồi hỏi: "Khoảng chừng khi nào cô trở về?"

Trịnh Quan Đề lắc đầu: "Trở về Hồng Kông rồi mới biết được. Mặt khác, cậu phải tin tưởng tôi, loại hạng mục lớn thế này phải do tôi quyết định thời gian, nếu cứ đắn đo thì ý kiến phản đối ngày càng nhiều, thời gian trì hoãn càng lâu. Nhà máy Tân Thế Kỷ có 1000 công nhân, tầng quản lý lên tới 30 người, cậu cho rằng đoàn thể là hài hoà sao?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, đó là sự thật. Trịnh Quan Đề trở về Hồng Kông có rất nhiều thứ bất tiện, khẳng định cô ấy đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định này.

Rất hiếm thấy, Trịnh Quan Đề vỗ vỗ mu bàn tay Trần Hán Thăng: "Tôi không phải loại người được ăn cả ngã về không, chỉ là bước đầu đưa ra loại sản phẩm MP3 tốt nhất vào thị trường, sau đó nhận về phản hồi rồi tiếp tục cải tiến. Thời điểm tôi trở về, vừa kịp chủ trì quá trình cải tiến, phát minh và sản xuất."

"Nếu cô không kịp trở về thì sao?"

Trần Hán Thăng nhìn cô.

Trịnh Quan Đề thản nhiên phất tay: "Nếu như tôi không kịp trờ về, thì hạng mục cải tiến phát minh sẽ do cậu làm chủ. Lúc đó, tôi sẽ trao cho cậu Thượng Phương Bảo Kiếm."

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Mới vừa rồi, cô nói chỉ có cô mới khởi động được, chỉ toàn nói lời cổ vũ. Mặc khác, trong nhà máy còn có ai tin tưởng được, không phải giống loại cổ đông như Lâm Triêu Huy?"

"Sao? Định kéo bè kết phái à?" Trịnh Quan Đề nhấc kính râm lên hỏi.

"Tôi quen rồi, không muốn trong môi trường chủ nghĩa đỉnh núi, không làm được việc gì." Trần Hán Thăng ăn ngay nói thật.

Trịnh Quan Đề suy nghĩ: "Lý Tiểu Giai, cậu ta là du học sinh Mỹ, kỹ sư thiết kế chính của hạng mục MP3. Người này tuổi còn trẻ, rất dễ bắt chuyện, khó khăn lắm tôi mới kéo về được."

Trần Hán Thăng nhớ kỹ người này, sau đó hất cằm lên nói: "Đến sân bay rồi, cô tự mình vào đi."

"Ồ, tôi coi cậu là bạn bè thân tình, cậu không đưa tôi vào sao?"

Trịnh Quan Đề mỉm cười nói.

"Từ nhà máy Tân Thế Kỷ đến sân bay Lộc Khẩu hết 40 tệ, nếu cô muốn nói chuyện tình cảm thì nhanh chóng đưa tiền đây?"

Tuy Trần Hán Thăng ngoài miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn xuống xe tiễn Trịnh Quan Đề vào sân bay. Lúc này, hắn mới phát hiện thì ra Trịnh Quan Đề có trang điểm.

Đáng tiếc, cả khuôn mặt bị chiếc kính râm to tổ bố che gần hết, chỉ lộ ra chiếc miệng xinh đẹp bị lớp son môi đậm thoa lên. Mái tóc màu cà phê nằm trong lớp áo khoác, dáng người cao gầy, tạo ra một vẻ xinh đẹp mờ ảo, khiến người ngắm nghi ngờ.

Trịnh Quan Đề chú ý ánh mắt của Trần Hán Thăng, sau đó nhướn đôi lông mày nhỏ nhắn lên nói: "Thế nào, tôi có xinh không?"

"Xác thực xinh đẹp."

Trần Hán Thăng nói thật lòng, sau đó đưa tay kéo kéo cái áo khoác của Trịnh Quan Đề: "Có điều, cô cũng đừng vui mừng quá, bởi vì cô nhìn xung quanh xem, toàn là người phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong."

"Thôi cậu im đi."

Trịnh Quan Đề gạt tay Trần Hán Thăng ra: "Trong đầu toàn ý đồ chiếm tiện nghi người khác, ẩn sau khuôn mặt trẻ tuổi cất giấu một trái tim của ông chú trung tuổi."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: "Có tiền thì gọi là chú, không có tiền thì gọi là lão già."

"Không ba hoa với cậu nữa, sang năm gặp lại."

Trịnh Quan Đề thoải mái rời đi, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

"Sang năm gặp, Trịnh công chúa."

Bình Luận (0)
Comment