Sau khi Trần Hán Thăng trở về từ khu đại học Tiên Ninh, xem đồng hồ, đoán môn học buổi sáng sắp kết thúc.
Lúc này mà đi phòng học tương đương với lượn lờ trước mắt giáo viên dạy môn sau, khiêu khích rõ ra mặt. Thế là hắn xoay tay lái trực tiếp đi nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
Quản lý cấp cao trong nhà máy biết Trần Hán Thăng đến đều làm theo chỉ thị của Trịnh Quan Đề, khách khí kêu người đưa báo cáo của tuần này đến.
Quan trọng nhất tất nhiên vẫn là hạng mục MP3, Trần Hán Thăng so sánh, doanh số bán hàng của tuần này quả nhiên dần dần leo lên, tốt hơn hai tuần trước vừa bắt đầu bán nhiều.
"Thành tích này đại khái thỏa mãn kỳ vọng của người trong nhà máy, nhưng chắc chắn mục tiêu của Trịnh Quan Đề càng cao hơn."
Trần Hán Thăng cảm thấy có chút đáng tiếc, sản phẩm MP3 đưa ra bán quá gấp, nếu có thêm một tháng chuẩn bị chắc chắn thành tích sẽ càng tốt.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi gửi email cho Trịnh Quan Đề.
"Doanh thu tuần này tạm được, ước chừng có thể lấy lại vốn gốc. Nhóm người quản đốc Lâm khá vừa lòng, không biết ý của cô thế nào?"
Gửi email xong, Trần Hán Thăng ngửa người trên ghế ông chủ, vô ý thức gõ ngón trỏ cóc cóc, chờ bước chỉ thị kế tiếp của Trịnh Quan Đề.
Chốc lát sau, Trịnh Quan Đề ở Hongkong luôn ru rú trong nhà đã mail lại.
Trịnh Quan Đề: Xem xu thế thì không tệ, nhưng hơi chênh lệch với mong muốn của tôi.
Trần Hán Thăng: Không sao, chờ qua Tết cô về, chủ trì nghiên cứu và phát triển sản xuất đợt thứ hai là được, lúc ấy cộng thêm một ít ý tưởng mới chắc chắn sẽ là sản phẩm hot trên thị trường.
Trịnh Quan Đề: Bên tôi có chút vấn đề, bác cả và bác hai đang giành gia sản, tôi chưa quyết định thời gian được, hơn nữa thị trường sẽ không đợi chúng ta.
Trần Hán Thăng: Vậy cứ bình tĩnh, sốt ruột cũng vô dụng.
Bên Trịnh Quan Đề thật lâu không nhắn lại, Trần Hán Thăng còn cho rằng cô rời khỏi máy vi tính, hắn uống cà phê, tùy ý xem tin tức trên web, đợi đến trưa thì đi căn-tin nhà máy để ăn cơm.
Nhưng khi sắp tới giờ, Yahoo Mail đột nhiên nhảy báo có tin mới.
Trịnh Quan Đề: Nếu cho cậu nghiên cứu và phát triển sản xuất đợt thứ hai thì cậu nghĩ sao?
Trần Hán Thăng nở nụ cười, lóc cóc gõ chữ trả lời.
Trần Hán Thăng: Tôi không làm được.
Trịnh Quan Đề: Tôi chỉ hỏi vậy thôi, xem như tiếp thu ý kiến đa phương.
Trần Hán Thăng: Nếu tôi chủ trì sản xuất thì đầu tiên sẽ căn cứ ý kiến phản hồi trên thị trường hiện nay để cải tiến, thứ hai là cải tiến kiểu dáng và màu sắc, thêm nữa là sắp xếp lại bộ phận hậu mãi, sản phẩm mà không có hậu mãi thì không tồn tại lâu được.
Trịnh Quan Đề: Ý tưởng của tôi gần giống cậu.
Trần Hán Thăng: Mấy cái này chỉ là ý kiến bình thường, người học một chút về kiến thức quản lý học đều nghĩ ra được. Thành tích của tôi ở trong trường không kém, cho nên khó khăn không phải nghĩ gì mà làm sao thực hành.
Trịnh Quan Đề: Ban quản lý rất khó đồng lòng.
Trần Hán Thăng: Khó tránh khỏi hai, ba mươi quản lý tính cách không giống nhau, tuổi và lý lịch cũng rất sâu, đại khái trừ cô ra bọn họ không phục ai cả.
Trịnh Quan Đề: Lúc trước có nói Lý Tiểu Giai với cậu, đã tiếp xúc chưa?
Trần Hán Thăng: Là kỹ sư trưởng hạng mục MP3 phải không? Có tiếp xúc vài lần, nhưng anh ta là tiến sĩ của trường Khoa học Kỹ thuật California, còn tôi học đại học hạng hai trong nước, đề tài chung rất ít. Dường như anh ta không quá mẫn cảm về phe phái trong nhà máy, gần như bị cô lập.
Trịnh Quan Đề: Tôi biết rồi, cậu đi ăn cơm trưa đi, hôm nay căn-tin làm cánh gà kho.
Trần Hán Thăng đang định gõ "Được, buổi trưa tốt lành", nhưng chợt nghĩ Trịnh Quan Đề ở Hongkong xa xôi mà biết rõ căn-tin trong nhà máy nấu món gì, chứng minh cô nắm rõ chuyện phát sinh trong Tân Thế Kỷ.
"Mợ nó, đừng nói là trong phòng gắn camera nhé?"
Trần Hán Thăng ngước đầu lên nhìn chằm chằm góc tường, quan sát:
"Bố đóng cửa lại nhảy thoát y không biết có bị Trịnh Quan Đề thấy không?"
Đương nhiên, cuối cùng Trần Hán Thăng không nhảy thoát y, không phải bởi vì ngượng ngùng, mà vì trong này thiếu ống tuýp, nhảy sẽ bị thiếu cái gì đó.
Nhưng Trịnh Quan Đề nói câu này mang theo ẩn ý, đại khái biểu minh cô vẫn khống chế nhà máy. Trần Hán Thăng sờ cằm nghiền ngẫm một lúc, giữa trưa ăn cơm chọn ngồi xuống cạnh Lý Tiểu Giai.
"Giai ca, ăn cơm hả?"
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm bưng khay thức ăn chào hỏi, tự nhiên vô cùng.
Lý Tiểu Giai hơn ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ tây ôm sát người. Trong ban quản lý của nhà máy, ước chừng Lý Tiểu Giai trẻ tuổi nhất, mặc đồ cũng thời thượng hơn, không giống nhân viên quản lý xí nghiệp chính thống hiện nay.
Đám người quản đốc Lâm Triêu Huy ăn mặc khá nghiêm túc, còn thắt caravat gọn gàng sạch sẽ, nói chuyện làm việc cũng là có nề nếp.
"Chào cậu, cố vấn Trần."
Lý Tiểu Giai khách khí đáp lại một câu, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Tệ thật, thời tiết lạnh như vậy, muốn đi ra ngoài du lịch cũng không có cơ hội."
Trần Hán Thăng cười hỏi: "Giai ca ở trong nước lâu như vậy, có đi dạo giang sơn gấm vóc của tổ quốc chưa?"
"Không có cơ hội, công việc bận quá."
Lý Tiểu Giai khẽ thở dài:
"Tôi thậm chí chưa đi thăm nhiều địa điểm du lịch trong thành phố Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng khích lệ nói: "Vậy anh nên đi thử, lúc này lá phong ở Tê Hà rất đẹp, chùa Kê Minh cũng tuyệt lắm. Tuy núi Hoa Mai hơi hẻo lánh, nhưng tháng mười hai là nở hoa, nếu đi vào lúc tuyết rơi thì càng thêm mê người."
Trần Hán Thăng không nhắc đến mấy chỗ nghe nhiều nên thuộc như miếu Phu Tử, sông Tần Hoài, lăng Tôn Trung Sơn, chuyên môn chọn khu du lịch ngắm cảnh mà người bình thường không quá quen thuộc, nhưng hơi nổi tiếng.
Kiến Nghiệp, cố đô thời kỳ Nam Bắc Triều, trước kia là trung tâm văn hóa chính trị của Giang Nam, biết bao nhiêu cảnh quan nhân văn che giấu trong đó. Tuy Lý Tiểu Giai lớn lên ở mỹ nhưng dù sao là Hoa kiều, có tình hoài độc đáo với những danh thắng cổ tích này.
Trước kia hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng Trần Hán Thăng tìm đúng đề tài nói chuyện, Lý Tiểu Giai nghiêm túc lắng nghe.
Còn bên Trần Hán Thăng, nếu bạn kêu hắn làm nghiên cứu khoa học thì tuyệt đối không làm nổi, nhưng về mặt ăn uống chơi bời thì hắn có một bụng kinh nghiệm xã hội.
Bọn họ nói chuyện rôm rả, thế lực khác trong ban quản lý đều mắt lạnh nhìn.
"Tại sao Trần Hán Thăng ngồi chung với người nước Mỹ kia?"
"Đại khái vì cùng là trẻ tuổi, Trần Hán Thăng là sinh viên, Lý Tiểu Giai năm nay mới ba mươi mấy tuổi, có lẽ có chung đề tài."
"Lý Tiểu Giai có kỹ thuật tốt, quan điểm cũng rất tân tiến, mỗi tội không hiểu tình đời ấm lạnh."
. . .
Những người khác không quan tâm Trần Hán Thăng và Lý Tiểu Giai.
Dù sao một người chỉ là sinh viên, ỷ vào được Trịnh Quan Đề "Sủng hạnh" .
Bởi vì bình thường Trần Hán Thăng không rêu rao, không giành nổi bật, cho nên ban quản lý cũng không muốn chọc vào hắn, hai bên tường an vô sự.
Một người là Hoa kiều uống sữa bò lớn lên, không có cơ sở gì trong nước, không đủ để hình thành uy hiếp, khó mà lay động được phe phái thế lực trong nhà máy.
Đám quản lý rời khỏi căn-tin cũng là lúc đề tài giữa Trần Hán Thăng và Lý Tiểu Giai từ điểm ngắm cảnh nhân văn chuyển sang truyền thuyết thần thoại cổ đại.
"Nói này, sinh viên như các cậu lớn lên trong nước, học đến đại học."
Lý Tiểu Giai tò mò hỏi:
"Vậy có tin trong nước tồn tại sinh vật rồng không?"
"Tin chứ."
Trần Hán Thăng đáp ngay:
"Tuy rồng là một loại truyền thuyết, nhưng rất có tính sinh hoạt hóa, chúng ta thường gặp trong sinh hoạt."
"Trời ạ, có thật à?"
Lý Tiểu Giai nổi hứng thú:
"Chỗ quê của cậu có chuyện kỳ thú gì không?"
"Quê tôi thì chưa nghe bao giờ."
Trần Hán Thăng nghiêm trang nói:
"Nhưng lãnh đạo hiện tại của tôi, Chung Kiến Thành mỗi lần ăn xong sẽ nói một câu: Hán Thăng, đi phục vụ nguyên con rồng* không? Anh thấy đấy, luôn bắt gặp trong sinh hoạt."
(*) Nguyên con rồng – Nhất điều long: Là trọn bộ, từ A – Z.
Lý Tiểu Giai ngây ra một lúc rồi cười phá lên:
"Không ngờ cậu hài hước như vậy."
Rồi hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lý Tiểu Giai quay về văn phòng, Trần Hán Thăng thì về trường học.
Buổi tối, Trần Hán Thăng đang chơi game trong ký túc xá bỗng nhận được tin nhắn của Trịnh Quan Đề.
"Cậu cảm thấy cho Lý Tiểu Giai đảm nhiệm phó quản đốc được không? Cho anh ta toàn quyền phụ trách nghiên cứu và phát triển sản xuất MP3 đợt thứ hai. Cậu cũng nên đảm nhiệm chức vụ cụ thể trong nhà máy."
Phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng là Trịnh Quan Đề quá sốt ruột, năng lực của Lý Tiểu Giai thì trăm phần trăm ổn rồi, nhưng người khác chưa chắc chịu phục.
Hoàn thành MP3 không thể chỉ bằng vào phòng nghiên cứu khoa học, cần có người phối hợp trù tính chung, giống như Trịnh Quan Đề lúc trước vậy.
Lý Tiểu Giai mà dẫn đầu chắc chắn sẽ xảy ra sự cố.
Nhưng nghĩ theo góc độ khác, nếu bên Lý Tiểu Giai có lỗ hổng, chính mình kịp thời bù đắp thiếu sót thì mới là thể hiện tác dụng lớn nhất.
"Liên quan đến điều chỉnh cấp cao thì một sinh viên như tôi có thể đưa ra ý kiến gì được? Đề ca quyết định là được."
Trần Hán Thăng nhanh tay phủi sạch trách nhiệm, không đồng ý cũng không phản đối, lỡ xảy ra vấn đề thì hắn không phải gánh tội thay.
"Còn về đảm nhiệm chức vụ cụ thể thì tôi cảm thấy còn hơi sớm."
Trần Hán Thăng trả lời tin nhắn, đảm nhiệm chức vụ cụ thể có nghĩa là nhất định phải đứng về phía Lý Tiểu Giai, nhưng hắn muốn giữ độc lập.
"Bên Hỏa Tiễn 101 cũng rất bận, thôi thì tôi vẫn giữ chức cố vấn, cố gắng hết sức mình hỗ trợ Lý Tiểu Giai."
Trần Hán Thăng có ý muốn như vậy, cho Lý Tiểu Giai xung phong, còn hắn núp ở phía sau đưa ý kiến.
"Được rồi, để tôi suy nghĩ lại."
Trong tin nhắn của Trịnh Quan Đề tràn ngập bất đắc dĩ.
Trần Hán Thăng nhìn, không trả lời.
"Tứ ca, mau lên đi, đồng đội đều chết sạch."
Kim Dương Minh ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở. Khi Trần Hán Thăng gửi tin nhắn thì tạm dừng trò chơi, đồng đội đã chết hết.
"Gấp cái gì!"
Trần Hán Thăng ngậm thuốc lá, híp mắt nói:
"Ông nội đang mài gươm chờ thời, tuy đồng đội chết trên đường xung phong nhưng cũng làm kẻ địch bại lộ vị trí."
"Lão Lục, nhìn kỹ nhé, cây súng của Tứ ca sẽ biểu diễn cái gì là lật ngược tình thế đỉnh của chóp!"