Tuy mặt của Vương Tử Bác hơi sưng nhưng tâm trạng thật sự dễ chịu rất nhiều, đương nhiên cũng có nguyên nhân là Trần Hán Thăng còn ở đây.
Khi ở một mình Vương Tử Bác sẽ nhớ "Những kỷ niệm" khi ở cùng Hoàng Tuệ, nhất định quay lại cảm giác khó chịu.
Mà thú vị là "Những kỷ niệm" của người khác dày đặc trong cuộc sống hàng ngày, còn của Vương Tử Bác thì ít đến tội nghiệp.
"Khi nào mày về?"
Vương Tử Bác hỏi, tình bạn thuần túy quá tốt đẹp.
"Ăn sáng xong sẽ đi."
Trần Hán Thăng xem đồng hồ, rời giường mặc quần áo.
Vương Tử Bác hỏi:
"Đi đâu ăn?"
Ding dong, ding dong!
Có người đang ấn chuông cửa.
Trần Hán Thăng đi qua mở cửa:
"Bữa sáng tới rồi."
Giọng nói của Tiêu Dung Ngư vang lên ngoài cửa:
"Bây giờ đi vào trong có tiện không?"
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn:
"Được, dù sao tớ không cởi đồ giúp Vương Tử Bác."
Cộp cộp cộp!
Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, mỗi người cầm một túi bữa sáng tiến vào:
"Mua cháo hạt kê, giò cháo quẩy, bánh bao, còn có trong căn-tin cho hai người nè. Bên ngoài lạnh quá, Kiến Nghiệp lại hạ nhiệt độ."
Trong phòng tuy rằng có điều hòa, nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn phải giậm chân, hà hơi vào bàn tay.
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm giang hai tay ra:
"Nào, cho cậu mượn nách sưởi ấm đây, coi như trừ tiền bữa sáng."
Tiểu Ngư Nhi vui vẻ nhảy nhót vươn tay, làm ấm tay là một nhẽ, càng khiến cô vui hơn nữa là động tác thân mật giữa mình và Trần Hán Thăng.
Nửa phút sau, đầu ngón tay của Tiểu Ngư Nhi không lạnh nữa, nhưng cô luyến tiếc bầu không khí ấm áp này, không nỡ rời đi.
Tuy nhiên, Trần Hán Thăng đã sớm đói bụng, đẩy Tiểu Ngư Nhi vẻ mặt hạnh phúc ra, nhưng cô không chịu đi, hắn liền nhe răng trợn mắt nói:
"Không ngờ ai đó còn là mụ dê xồm, cho cậu mượn nách sưởi ấm thôi, bàn tay luôn sờ xuống dưới làm gì?"
"Người ta không có!"
Tiêu Dung Ngư chủ động rút tay ra, lui về phía sau một bước chứng minh sự trong sạch:
"Cậu mới là đồ lưu manh, tớ sờ phía dưới hồi nào!"
"Thế hả, có lẽ cảm giác nhầm."
Trần Hán Thăng cười đi buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, không bao lâu sau Vương Tử Bác xông vào.
"Thằng biến thái!"
Miệng Trần Hán Thăng ngậm kem đánh răng, khi nói chuyện thì bọt kem phun khắp nơi:
"Bố đánh răng mà mày cũng muốn coi?"
"La ó cái gì."
Vương Tử Bác cầm lấy bàn chải đánh răng nói:
"Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi đều ở bên ngoài, tao hơi ngại nên trốn vào đây."
"Thằng nhát cáy!"
Trần Hán Thăng bĩu môi, rửa mặt súc miệng xong đi ăn bữa sáng.
Tiểu Ngư Nhi ngồi bên mép giường nhìn Trần Hán Thăng nhai ngồm ngoàm, hai cẳng chân mảnh khảnh bao bọc trong quần giữ ấm, giày da trâu màu đen cao đến mắt chân nhàm chán đung đưa trái phải.
"Mấy người không có tiết học sáng à?" Trần Hán Thăng kỳ lạ hỏi.
"Có chứ, dù sao đã muộn tiết đầu, thôi thì chờ tới tiết hai thì đi luôn, như vậy sẽ không bị giáo viên biết."
Tiêu Dung Ngư biết cách ứng biến, nếu là Thẩm Ấu Sở phỏng chừng đã vội vàng buông bữa sáng xuống chạy đi học rồi.
Tiêu Dung Ngư hỏi:
"Lát nữa cậu làm gì?"
Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nói:
"Đi phòng học dạo chơi rồi đi một nhà máy điện tử nhìn xem, tớ có giao dịch kinh doanh với họ.
Biên Thi Thi lấy làm lạ hỏi:
"Cậu trốn học như vậy, nhà trường không nói gì sao?"
Hiện giờ cô ấy và Trần Hán Thăng miễn cưỡng xem như một cặp, có thể giao lưu bình thường.
"Nếu tớ nói là phụng chỉ trốn học thì chắc chắn trường học sẽ không thừa nhận, bản thân tớ cũng không vui."
Trần Hán Thăng cười nói:
"Nhưng bọn họ nhắn nhủ với tớ là đánh ra danh tiếng của Hỏa Tiễn 101, trở thành nhãn hiệu sinh viên gây dựng sự nghiệp nổi tiếng khắp thành phố Kiến Nghiệp, thậm chí là toàn tỉnh Tô Đông đều biết."
"Hả?"
Biên Thi Thi kinh ngạc hỏi:
"Có trường học khích lệ học sinh trốn học vậy sao? Tại sao chứ?"
"Bởi vì có chỗ tốt."
Trần Hán Thăng biết rất rõ:
"Nếu tớ trở thành cờ xí của sinh viên gây dựng sự nghiệp thì chẳng những đánh bóng thanh danh của Học viện Tài chính, cũng lấy tớ làm nền móng liên tục xin bên trên cấp vốn nâng đỡ, dù sao có thể bồi dưỡng ra một Hỏa Tiễn 101 thì không chừng có thể bồi dưỡng ra Hỏa Tiễn 102, Hỏa Tiễn 103 . . ."
"Cho nên thái độ của nhà trường đối với tớ ở mặt ngoài là không nghe không hỏi, nhưng âm thầm ủng hộ."
Thật ra bắt đầu từ phòng 101 khu F đến nhà kho bỏ phế ở sân thể dục, bao gồm sự kiện Hà Sướng trong khoảng thời gian trước, mặc kệ trong tối tranh chấp như thế nào, quyết định cuối cùng của trường học luôn đứng về phía Trần Hán Thăng.
"Thì ra là thế." Biên Thi Thi mở rộng tầm mắt.
"Nhưng thi mà rớt thì vẫn bị đánh trượt."
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ khẽ thở dài:
"Không hiểu mấy giáo viên này nghĩ gì nữa, lãnh đạo nhà trường đã ủng hộ mà bọn họ vẫn đánh rớt mình, không hiểu tâm tư của lãnh đạo gì hết."
"Cậu nghĩ thầy cô không có cá tính sao?"
Tiêu Dung Ngư dùng mũi nhọn của giày đá Trần Hán Thăng.
"Có giỏi thì lại thi được mười hai điểm đi."
"Đừng nói nữa, hôm đó bị mẹ nhốt trong nhà đánh đón."
"Đáng đời, nghỉ đông năm nay tớ muốn đi nhà của cậu, thấy tận mắt dì Lương đánh đòn cậu."
Trong khi Trần Hán Thăng nói chuyện với hai nữ sinh thì Vương Tử Bác lặng lẽ ăn xong bữa sáng, tiếp đó cũng không tham dự tán gẫu, thẫn thờ xem tin nhắn trên điện thoại cầm tay.
Không lâu sau Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đi học.
Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Dung Ngư dặn dò Trần Hán Thăng:
"Cậu nhớ đến hội trường hôm tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh viên đấy, có quà tặng cho cậu."
"Quà gì?"
Mắt Trần Hán Thăng sáng rực:
"Cho biết trước được không?"
"Không, nói ra thì còn gì là bí mật."
Sau khi hai nữ sinh rời đi, Trần Hán Thăng cũng chuẩn bị quay về khu đại học Giang Lăng.
Nhìn Vương Tử Bác còn vẻ thẫn thờ, Trần Hán Thăng hỏi:
"Mày có gì muốn nói không?"
Trần Hán Thăng đang hỏi nguyên nhân đêm qua, thật ra hắn đoán được chắc chắn liên quan Hoàng Tuệ, nhưng không rõ chuyện cụ thể.
Vương Tử Bác do dự một chút:
"Chị Tiểu Tuệ kết hôn."
Vương Tử Bác chờ xem biểu cảm ngạc nhiên của bạn tốt, nhưng Trần Hán Thăng bình tĩnh hỏi:
"Mày chắc không? Cô ta đã kết hôn hay chỉ sắp? Đối tượng là Triệu Chính?"
"Không phải Triệu Chính thì còn ai trồng khoai đất này? Đã kết hôn với sắp kết hôn thì khác gì?"
Vương Tử Bác hỏi, hình như cùng một ý mà?
"Khác xa lắc."
Trần Hán Thăng cười cười:
"Tao đoán Triệu Chính sẽ không kết hôn với Hoàng Tuệ, hắn chỉ chơi qua đường. Loại con cháu nhà quan này tìm vợ nếu không phải môn đăng hộ đối thì nhất định phải là bác sĩ này nọ, nếu không thì khó qua cửa cha mẹ."
"Là sao?"
Vương Tử Bác rất tín nhiệm Trần Hán Thăng, cho nên bản năng tin là thật, trong lòng yếu đuối lại dâng lên hy vọng.
"Tao nhắc nhở mày coi như báo trước vậy thôi."
Trần Hán Thăng lại nhấn mạnh cảnh cáo, giống như quán bar lần trước, hắn đã cảnh cáo Vương Tử Bác hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Hoàng Tuệ.
"Nếu Hoàng Tuệ bị Triệu Chính vứt bỏ, chắc chắn cô ta lại tìm mày, lúc ấy mày mà còn làm chân cún."
Trần Hán Thăng sập cửa rời đi:
"Đừng tìm bố!"
Vương Tử Bác cực kỳ khó chịu hét hướng bóng lưng của Trần Hán Thăng:
"Đệt! Tao mà hèn vậy sao?"
Trần Hán Thăng lười đáp lại.
Vương Tử Bác ngẫm nghĩ, bỗng như nổi điên chạy đi tiệm internet, cắn răng xóa QQ của Hoàng Tuệ.
"Không thể để Tiểu Trần coi thường mình nữa!"
Vương Tử Bác thầm thề:
"Nếu còn làm chân cún thì tao sẽ viết ngược họ!"